Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3175 Dùng nắm đấm như vậy không phải rất đau nhức sao?
Nhưng khi lực lớn, đối với người khác mà nói có thể
có chút cảnh giác hoặc rung động, nhưng đối với
người rùa thì đây quả thực chỉ là một trò chơi không
mấy vui.
Mai rùa ở phía sau lưng hắn chính là vững như
thành đồng.
"Nhìn mai rùa này của ngươi cũng dùng rất tốt." Hàn Tam Thiên cũng bắt đầu có chút hào hứng, khóe miệng không khỏi hơi co lại, dùng âm thanh
lạnh lùng nói.
"Ha ha quá khen, tối thiểu đối phó người tên rác rưới phế vật này của người quả thực là dư xài." Người rùa cười đắc ý.
"Thật sao?" Hàn Tam Thiên cười một tiếng: "Vậy để ta mở mang kiến thức một chút, ngươi có thể trốn tránh ở trong mai rùa này trong bao lâu."
Vừa mới nói xong, thân ảnh Hàn Tam Thiên trực tiếp
biến hóa vọt tới...
Tốc độ của Hàn Tam Thiên cực nhanh, một giây sau, đã vọt tới trước mặt người rùa, lần nữa đánh một quyền xuống.
Quyền phong xé rách không khí, mang theo khí thế hừng hực đột nhiên mà đi.
Người rùa nào ngờ tới Hàn Tam Thiên nói đánh liền đánh, càng quan trọng chính là tốc độ nhanh đến nỗi khiến hắn cảm thấy phản ứng không kịp, rơi vào đường cùng, tên ngốc này thật đúng là chỉ có thể như Hàn Tam Thiên nói, đầu vừa chui rồi bên trong thì trực tiếp rút vào mai rùa.
"Ầm."
Mai rùa đột nhiên vang lên một tiếng thật lớn,
không riêng gì bên ngoài mai rùa bị chấn động vang lên ong ong, trong mai rùa càng làm cho người ta cảm thấy trời đất quay cuồng.
Cho dù mai rùa kiên cố vô cùng, nhưng ở chỗ giữa hai bên va chạm sinh ra lực xung kích khổng lồ khiến người ta không thể nghĩ đến.
Người rùa cảm giác màng nhĩ của hắn đã sắp bị chấn động đến nổ tung, cả người cũng bởi vì chấn động trong mai rùa mà trong lúc nhất thời đầu óc choáng váng.
"Tránh? Ta nhìn xem làm sao ngươi có thể tránh?" Hàn Tam Thiên lạnh giọng quát một tiếng, vừa mới đánh ra một đòn tấn công, trên tay dường như không cảm thấy đau đớn kịch liệt chút nào khi
chạm vào mai rùa mang, đột nhiên lại đánh ra một quyền.
Ầm!
Một quyền này so với một quyền vừa càng dùng sức nhiều hơn, chỗ xảy ra va chạm phát ra âm thanh khiến những người khác ở đây cũng không nhịn được cau mày, trong mắt hiện ra vẻ không đành lòng nhè nhẹ.
Nhưng mà cũng không phải là có gì không đành lòng đối với người rùa, mà là đối với Hàn Tam Thiên, Loại cảm giác này giống như có người cầm nắm đấm, ở trước mặt người không muốn sống nữa, điên cuồng đánh từng quyền từng quyền vào trên một khối sắt.
Dùng nắm đấm như vậy không phải rất đau nhức sao?
Nhưng Hàn Tam Thiên ở đầu kia, chẳng những không có hề thu tay lại, trái lại đánh từng quyền từng quyền, sau đó lại đánh ra một quyền.
"Ầm, ầm, ầm"
Âm thanh va chạm không ngừng vang lên, tất cả mọi người giống như đang đi vào trong tiệm thợ rèn, nghe được người ta đang rèn sắt. Chỉ có điều khác biệt duy nhất là người khác dùng thiết chùy rèn sắt, tên ngốc Hàn Tam Thiên này lại là dùng tay.
Cho dù Tô Tử Vũ là một trưởng lão có kinh nghiệm giang hồ cực kỳ phong phú, nhiều năm qua phụ
trách chuyện mậu dịch của nhà họ Tô, cho nên vào Nam ra Bắc không phải ít, nhưng cũng chưa từng thấy qua lối đánh mạnh mẽ như Hàn Tam Thiên vậy, trong lúc nhất thời trợn mắt hốc mồm.
Qua một hồi lâu, hắn mới có chút tiến đến bên cạnh. Tô Nhan, nuốt nước miếng một cái, nói nhỏ: "Tiểu thư, ngươi... bằng hữu của người vẫn luôn dũng mãnh như thế sao?"
có chút cảnh giác hoặc rung động, nhưng đối với
người rùa thì đây quả thực chỉ là một trò chơi không
mấy vui.
Mai rùa ở phía sau lưng hắn chính là vững như
thành đồng.
"Nhìn mai rùa này của ngươi cũng dùng rất tốt." Hàn Tam Thiên cũng bắt đầu có chút hào hứng, khóe miệng không khỏi hơi co lại, dùng âm thanh
lạnh lùng nói.
"Ha ha quá khen, tối thiểu đối phó người tên rác rưới phế vật này của người quả thực là dư xài." Người rùa cười đắc ý.
"Thật sao?" Hàn Tam Thiên cười một tiếng: "Vậy để ta mở mang kiến thức một chút, ngươi có thể trốn tránh ở trong mai rùa này trong bao lâu."
Vừa mới nói xong, thân ảnh Hàn Tam Thiên trực tiếp
biến hóa vọt tới...
Tốc độ của Hàn Tam Thiên cực nhanh, một giây sau, đã vọt tới trước mặt người rùa, lần nữa đánh một quyền xuống.
Quyền phong xé rách không khí, mang theo khí thế hừng hực đột nhiên mà đi.
Người rùa nào ngờ tới Hàn Tam Thiên nói đánh liền đánh, càng quan trọng chính là tốc độ nhanh đến nỗi khiến hắn cảm thấy phản ứng không kịp, rơi vào đường cùng, tên ngốc này thật đúng là chỉ có thể như Hàn Tam Thiên nói, đầu vừa chui rồi bên trong thì trực tiếp rút vào mai rùa.
"Ầm."
Mai rùa đột nhiên vang lên một tiếng thật lớn,
không riêng gì bên ngoài mai rùa bị chấn động vang lên ong ong, trong mai rùa càng làm cho người ta cảm thấy trời đất quay cuồng.
Cho dù mai rùa kiên cố vô cùng, nhưng ở chỗ giữa hai bên va chạm sinh ra lực xung kích khổng lồ khiến người ta không thể nghĩ đến.
Người rùa cảm giác màng nhĩ của hắn đã sắp bị chấn động đến nổ tung, cả người cũng bởi vì chấn động trong mai rùa mà trong lúc nhất thời đầu óc choáng váng.
"Tránh? Ta nhìn xem làm sao ngươi có thể tránh?" Hàn Tam Thiên lạnh giọng quát một tiếng, vừa mới đánh ra một đòn tấn công, trên tay dường như không cảm thấy đau đớn kịch liệt chút nào khi
chạm vào mai rùa mang, đột nhiên lại đánh ra một quyền.
Ầm!
Một quyền này so với một quyền vừa càng dùng sức nhiều hơn, chỗ xảy ra va chạm phát ra âm thanh khiến những người khác ở đây cũng không nhịn được cau mày, trong mắt hiện ra vẻ không đành lòng nhè nhẹ.
Nhưng mà cũng không phải là có gì không đành lòng đối với người rùa, mà là đối với Hàn Tam Thiên, Loại cảm giác này giống như có người cầm nắm đấm, ở trước mặt người không muốn sống nữa, điên cuồng đánh từng quyền từng quyền vào trên một khối sắt.
Dùng nắm đấm như vậy không phải rất đau nhức sao?
Nhưng Hàn Tam Thiên ở đầu kia, chẳng những không có hề thu tay lại, trái lại đánh từng quyền từng quyền, sau đó lại đánh ra một quyền.
"Ầm, ầm, ầm"
Âm thanh va chạm không ngừng vang lên, tất cả mọi người giống như đang đi vào trong tiệm thợ rèn, nghe được người ta đang rèn sắt. Chỉ có điều khác biệt duy nhất là người khác dùng thiết chùy rèn sắt, tên ngốc Hàn Tam Thiên này lại là dùng tay.
Cho dù Tô Tử Vũ là một trưởng lão có kinh nghiệm giang hồ cực kỳ phong phú, nhiều năm qua phụ
trách chuyện mậu dịch của nhà họ Tô, cho nên vào Nam ra Bắc không phải ít, nhưng cũng chưa từng thấy qua lối đánh mạnh mẽ như Hàn Tam Thiên vậy, trong lúc nhất thời trợn mắt hốc mồm.
Qua một hồi lâu, hắn mới có chút tiến đến bên cạnh. Tô Nhan, nuốt nước miếng một cái, nói nhỏ: "Tiểu thư, ngươi... bằng hữu của người vẫn luôn dũng mãnh như thế sao?"
Bình luận facebook