Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2921 “Hỏa liệt!"
“Cái này....."
“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?"
“Chẳng lẽ là vừa rồi ta bị hoa mắt sao?"
“Vừa nãy rõ ràng hắn đã cử động, rõ ràng đã trực tiếp đánh bay tất cả mấy người xung quanh, sao có thể... sao bây giờ lại có thể đột nhiên... đột nhiên giống như là vẫn ở nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích cơ chứ?"
“Không phải là hoa mắt, cũng không phải là hắn không hề cử động, mà là do tốc độ quá
nhanh, nhanh đến mức... chúng ta hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ thứ gì."
Nói đến đây, tất cả mọi người đều nghẹn họng trân trối, vậy thì tốc độ đó có thể nhanh đến mức nào?!
Không thể nào tin nổi!
ít nhất là trong lòng tất cả mọi người lúc này đã bắt đầu hiểu ra một điều, đó chính là trong trận quyết đấu vừa rồi cùng khỉ ốm, Hàn Tam Thiên không hề đơn thuần chỉ là may mắn thoát thân.
Nếu đúng như vậy thì, quả thật là có một sự thực vô cùng kinh hoàng đang bày ra trước mắt tất cả mọi người!
Hàn Tam Thiên này, tuyệt đối là một cao thủ.
Nhưng vấn đề là, một cao thủ tuyệt đỉnh như vậy tại sao lại có thể để cho người khác khi dễ mình đến mức này?!
“Lẽ nào là hắn đang giả vờ? Nếu không đến thời khắc mấu chốt thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng ra tay?"
Không ai biết đáp án là gì, hoặc cũng có thể nói rằng, lúc này không có thời gian để bọn họ tìm ra đáp án cho câu hỏi ấy.
Bởi vì Lưu công tử lúc này đã hoàn toàn bạo phát rồi.
Hắn bị Hàn Tam Thiên và mặt hết lần này đến lần khác, một người có lòng tự trọng mạnh như hắn ta đã sớm không thể nào nhịn nổi, đặc biệt là sự thay đổi thái độ của mọi người xung quanh. Lúc trước hắn còn cười nhạo Hàn Tam Thiên, mà bây giờ thời thế đã thay đổi, người bị cười nhạo lúc này lại là Lưu công tử hắn. Loại khác biệt cực lớn này đã trở thành ngòi nổ cuối cùng làm
bùng lên cơn giận dữ trong lòng hắn.
“Mẹ kiếp, là người ép ông đây, hôm nay bổn. thiếu gia sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta." Lời nói vừa dứt, Lưu công tử đột nhiên giải phóng sức mạnh trong cơ thể, linh khí chấn động, quanh người cũng đột nhiên nổi gió.
“Hỏa liệt!"
Âm!!
Lấy mặt đất dưới chân hắn làm trung tâm, một ngọn lửa trực tiếp bùng lên dữ dội,
đồng thời đánh thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Những nơi ngọn lửa đi qua đều trở nên cháy xém, không khí trong phạm vi ba mét xung quanh cũng nháy mắt trở nên sôi trào, khi chạm vào liền có cảm giác đau đớn như thiêu như đốt.
“Chết tiệt, là ngọn lửa chí tôn của Lưu gia, loại lửa này cực kỳ hung mãnh, một khi chạm vào cơ thể thì nó sẽ không ngừng thiêu rụi, không chết không dừng"
“Ta cũng từng nghe nói qua, vài chục năm trước có vài kẻ liều lĩnh đến thách thức Lưu
gia, nhưng kết quả là lại bị ngọn lửa chí tôn của gia chủ Lưu gia thiêu thành tro bụi."
“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?"
“Chẳng lẽ là vừa rồi ta bị hoa mắt sao?"
“Vừa nãy rõ ràng hắn đã cử động, rõ ràng đã trực tiếp đánh bay tất cả mấy người xung quanh, sao có thể... sao bây giờ lại có thể đột nhiên... đột nhiên giống như là vẫn ở nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích cơ chứ?"
“Không phải là hoa mắt, cũng không phải là hắn không hề cử động, mà là do tốc độ quá
nhanh, nhanh đến mức... chúng ta hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ thứ gì."
Nói đến đây, tất cả mọi người đều nghẹn họng trân trối, vậy thì tốc độ đó có thể nhanh đến mức nào?!
Không thể nào tin nổi!
ít nhất là trong lòng tất cả mọi người lúc này đã bắt đầu hiểu ra một điều, đó chính là trong trận quyết đấu vừa rồi cùng khỉ ốm, Hàn Tam Thiên không hề đơn thuần chỉ là may mắn thoát thân.
Nếu đúng như vậy thì, quả thật là có một sự thực vô cùng kinh hoàng đang bày ra trước mắt tất cả mọi người!
Hàn Tam Thiên này, tuyệt đối là một cao thủ.
Nhưng vấn đề là, một cao thủ tuyệt đỉnh như vậy tại sao lại có thể để cho người khác khi dễ mình đến mức này?!
“Lẽ nào là hắn đang giả vờ? Nếu không đến thời khắc mấu chốt thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng ra tay?"
Không ai biết đáp án là gì, hoặc cũng có thể nói rằng, lúc này không có thời gian để bọn họ tìm ra đáp án cho câu hỏi ấy.
Bởi vì Lưu công tử lúc này đã hoàn toàn bạo phát rồi.
Hắn bị Hàn Tam Thiên và mặt hết lần này đến lần khác, một người có lòng tự trọng mạnh như hắn ta đã sớm không thể nào nhịn nổi, đặc biệt là sự thay đổi thái độ của mọi người xung quanh. Lúc trước hắn còn cười nhạo Hàn Tam Thiên, mà bây giờ thời thế đã thay đổi, người bị cười nhạo lúc này lại là Lưu công tử hắn. Loại khác biệt cực lớn này đã trở thành ngòi nổ cuối cùng làm
bùng lên cơn giận dữ trong lòng hắn.
“Mẹ kiếp, là người ép ông đây, hôm nay bổn. thiếu gia sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta." Lời nói vừa dứt, Lưu công tử đột nhiên giải phóng sức mạnh trong cơ thể, linh khí chấn động, quanh người cũng đột nhiên nổi gió.
“Hỏa liệt!"
Âm!!
Lấy mặt đất dưới chân hắn làm trung tâm, một ngọn lửa trực tiếp bùng lên dữ dội,
đồng thời đánh thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Những nơi ngọn lửa đi qua đều trở nên cháy xém, không khí trong phạm vi ba mét xung quanh cũng nháy mắt trở nên sôi trào, khi chạm vào liền có cảm giác đau đớn như thiêu như đốt.
“Chết tiệt, là ngọn lửa chí tôn của Lưu gia, loại lửa này cực kỳ hung mãnh, một khi chạm vào cơ thể thì nó sẽ không ngừng thiêu rụi, không chết không dừng"
“Ta cũng từng nghe nói qua, vài chục năm trước có vài kẻ liều lĩnh đến thách thức Lưu
gia, nhưng kết quả là lại bị ngọn lửa chí tôn của gia chủ Lưu gia thiêu thành tro bụi."
Bình luận facebook