Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2869 "Ban thưởng ghế ngồi."
"Ôi ôi, nếu lỡ người ta thật sự muốn như vậy. thì sao?"
"Dựa vào hắn? Nhà quê như hắn thì ta dùng một tay cũng có thể bóp chết hắn."
"Chết cười ta, Mã huynh, ngươi đây quả thực đả kích người khác quá rồi."
"Ôi ôi, một đường đi về phương bắc này, ngược lại là có chút việc vui, cũng coi như là chuyện tốt mà."
Đi về phương bắc?
Hàn Tam Thiên nhíu mày, anh cũng đi về phương bắc, đám người này nói gì thì Hàn Tam Thiên có lẽ nghe không vào, nhưng một câu cuối cùng đã thành công gợi lên hứng thú của Hàn Tam Thiên.
Đi về phương bắc tìm chút việc vui.
Nhớ tới chuyện này, Hàn Tam Thiên ngược
lại có chút buồn cười, đã có thể tiết kiệm không ít thể lực, an ổn ở nơi này một đoạn thời gian, lại có thể có chút việc vui, vẹn cả đôi đường.
"Mấy vị nói rất đúng, ta thấp cổ bé họng, nếu mấy vị cảm thấy ta có thể cho các ngươi chút việc vui, không bằng thì ta liền lưu lại giúp các ngươi vui vẻ, các ngươi cảm thấy thế nào?" Hàn Tam Thiên nhẹ giọng cười nói.
Hàn Tam Thiên đột nhiên thay đổi thái độ, lập tức làm cho tất cả mọi người sững sờ, nhưng chỉ một lát, tiếp theo đó là trận cười vang.
"Ha ha ha ha, các ngươi vừa rồi có ai nghe thấy tên ngốc này nói cái gì không?"
"Ta con mẹ nó vừa rồi giống như nghe con ruồi hay là con rệp nói gì đó, hắn muốn lưu lại?" Có công tử ngoáy ngoáy lỗ tai, châm chọc mà nói.
"Tiểu tử thúi, thức thời xéo nhanh lên đi, đừng ở chỗ này lãng phí rượu của chúng ta, biến đi."
Có chế giễu, có uy hiếp, trong lúc nhất thời tình cảnh hỗn loạn cực độ.
Sau đó, hắn nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên, nói: "Chỉ là một tên nhà quê mà thôi, ở hay không ở có quan trọng gì đâu?"
"Chính vì hắn là con rệp, nhà quê, cho nên mới không có tư cách ở trong tiệc rượu này." Có người khinh thường nói.
"Vì sao không có?" Nhưng vào lúc này, phía sau rèm châu có một giọng nữ vang lên: "Tiểu thư có lệnh, hai vị công tử đã bị thuyền hoa nhà ta đụng phải, tiểu thư thật cảm thấy hổ thẹn, nếu công tử đã nguyện ý lưu lại."
"Người đâu."
Vừa mới nói xong, hai thị nữ đi ra: "Có nô tỳ"
"Ban thưởng ghế ngồi."
"Vâng."
Hai nữ hầu nói xong, rất nhanh bưng tới hai bộ bàn nhỏ cùng hai tấm đệm, chỉ là khi vừa sắp xếp chỗ ngồi xong xuôi thì,
Mấy vị công tử ngồi bên cạnh lập tức mặt
mũi tràn đầy ghét bỏ vô cùng, mang theo lửa giận, ôm bàn của mình và tấm đệm dịch chuyển ra xa.
Nhất thời, vị trí của hai người triệt để bị cô lập, tựa hồ không ai nguyện ý ngồi cùng một chỗ với bọn hắn.
Hàn Tam Thiên cũng không thèm để ý, theo tiếng ca vang lên, vũ có lần nữa ra sân, tiệc rượu bị gián đoạn lại một lần lại bắt đầu lại từ đầu...
"Dựa vào hắn? Nhà quê như hắn thì ta dùng một tay cũng có thể bóp chết hắn."
"Chết cười ta, Mã huynh, ngươi đây quả thực đả kích người khác quá rồi."
"Ôi ôi, một đường đi về phương bắc này, ngược lại là có chút việc vui, cũng coi như là chuyện tốt mà."
Đi về phương bắc?
Hàn Tam Thiên nhíu mày, anh cũng đi về phương bắc, đám người này nói gì thì Hàn Tam Thiên có lẽ nghe không vào, nhưng một câu cuối cùng đã thành công gợi lên hứng thú của Hàn Tam Thiên.
Đi về phương bắc tìm chút việc vui.
Nhớ tới chuyện này, Hàn Tam Thiên ngược
lại có chút buồn cười, đã có thể tiết kiệm không ít thể lực, an ổn ở nơi này một đoạn thời gian, lại có thể có chút việc vui, vẹn cả đôi đường.
"Mấy vị nói rất đúng, ta thấp cổ bé họng, nếu mấy vị cảm thấy ta có thể cho các ngươi chút việc vui, không bằng thì ta liền lưu lại giúp các ngươi vui vẻ, các ngươi cảm thấy thế nào?" Hàn Tam Thiên nhẹ giọng cười nói.
Hàn Tam Thiên đột nhiên thay đổi thái độ, lập tức làm cho tất cả mọi người sững sờ, nhưng chỉ một lát, tiếp theo đó là trận cười vang.
"Ha ha ha ha, các ngươi vừa rồi có ai nghe thấy tên ngốc này nói cái gì không?"
"Ta con mẹ nó vừa rồi giống như nghe con ruồi hay là con rệp nói gì đó, hắn muốn lưu lại?" Có công tử ngoáy ngoáy lỗ tai, châm chọc mà nói.
"Tiểu tử thúi, thức thời xéo nhanh lên đi, đừng ở chỗ này lãng phí rượu của chúng ta, biến đi."
Có chế giễu, có uy hiếp, trong lúc nhất thời tình cảnh hỗn loạn cực độ.
Sau đó, hắn nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên, nói: "Chỉ là một tên nhà quê mà thôi, ở hay không ở có quan trọng gì đâu?"
"Chính vì hắn là con rệp, nhà quê, cho nên mới không có tư cách ở trong tiệc rượu này." Có người khinh thường nói.
"Vì sao không có?" Nhưng vào lúc này, phía sau rèm châu có một giọng nữ vang lên: "Tiểu thư có lệnh, hai vị công tử đã bị thuyền hoa nhà ta đụng phải, tiểu thư thật cảm thấy hổ thẹn, nếu công tử đã nguyện ý lưu lại."
"Người đâu."
Vừa mới nói xong, hai thị nữ đi ra: "Có nô tỳ"
"Ban thưởng ghế ngồi."
"Vâng."
Hai nữ hầu nói xong, rất nhanh bưng tới hai bộ bàn nhỏ cùng hai tấm đệm, chỉ là khi vừa sắp xếp chỗ ngồi xong xuôi thì,
Mấy vị công tử ngồi bên cạnh lập tức mặt
mũi tràn đầy ghét bỏ vô cùng, mang theo lửa giận, ôm bàn của mình và tấm đệm dịch chuyển ra xa.
Nhất thời, vị trí của hai người triệt để bị cô lập, tựa hồ không ai nguyện ý ngồi cùng một chỗ với bọn hắn.
Hàn Tam Thiên cũng không thèm để ý, theo tiếng ca vang lên, vũ có lần nữa ra sân, tiệc rượu bị gián đoạn lại một lần lại bắt đầu lại từ đầu...
Bình luận facebook