Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2854 "Đế giả, không có gì đáng ngại."
Long Bàn đột nhiên vang lên một tiếng vang giòn, tiếp theo đó, bên trong phía trên. Long Bàn xuất hiện ấn ký Bàn Cổ.
Sau đó, ở bên ngoài nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh long, cuối cùng nhẹ nhàng chạy ra bên ngoài, ở trên không co rụt lại hóa thành một tấm bình phong màu xanh to lớn.
Hàn Tam Thiên lập tức có chút kích động, dù sao lần trước anh đã sử dụng toàn lực, lúc đó ở bên ngoài chỉ có khí màu xanh dần. dần hình thành Thanh Long mà thôi, căn bản không cách nào đi đến một bước này.
Theo khí màu xanh dâng lên, nữ tử kia dựng thẳng pháp chỉ, trong miệng hơi niệm, đột nhiên phun ra một ngụm kim huyết, hàm răng nàng khẽ cắn, đột nhiên hai ngón tay điểm về phía tấm bình phong màu xanh.
Khi năng lượng của nàng vừa chạm đến tấm bình phong màu xanh thì trông như mặt nước màu xanh có một giọt sữa bò lẫn vào, trong nháy mắt tại ngay điểm tiếp xúc hình thành một đốm nhỏ.
Mà gần như sau khi đốm nhỏ vừa ổn định thì phía trên bình phong màu xanh lập tức có một tia sáng dọc theo từ chấm tròn chậm rãi hướng ra phía ngoài kéo dài, thẳng đến ước chừng dài bằng ngón giữa thì nó đột nhiên ngừng lại.
"Phốc!" Gần như đồng thời, trong miệng nữ tử kia phun máu tươi, cả người nhất thời thống khổ ngã xuống đất.
Bình phong màu xanh hóa thành Thanh Long, lại một lần trở lại phía trên Long Bàn, ấn ký Bàn Cổ cũng ảm đạm không có ánh sáng.
"Tiền bối!" Hàn Tam Thiên thu hồi Long Bàn, nhanh chóng chạy đến đỡ nữ tử.
"Đế giả, không có gì đáng ngại." Nàng cười khổ một tiếng, nhìn Hàn Tam Thiên khoát khoát tay ra hiệu mình không có việc gì: "Nó cũng không phải là vật ta có thể đụng vào, ta không có cách nào kiên trì lâu."
Hàn Tam Thiên nhìn qua Long Bàn, có chút do dự, ngay cả tiền bối cao thâm khó dò thế này mà cũng vô pháp mở nó ra sao?
"Đế giả không cần nản chí, Long Bàn thuộc về ngài, đương nhiên ngài có thể mở ra.". Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, nằm trên mặt đất, nhìn Hàn Tam Thiên.
"Thuộc về ta?" Hàn Tam Thiên nói: "Không dối gạt ngài, thứ này là bằng hữu tặng cho ta."
"Thiên hạ vạn vật đều là tự nhiên, là của ngài thì đương nhiên là của ngài." Nàng cười nói.
"Nhưng ta thực tế không biết khi nào mới có thể mở nó ra." Hàn Tam Thiên có chút thất vọng nói.
Kỳ thật trước mắt thì tu vi của anh căn bản tự nhận đã đạt tới một loại cảnh giới, nhưng đáng tiếc là loại cảnh giới này lại không có cách hữu hiệu để mở ra Long Bàn.
"Ngươi thật sự mở không ra nó, nhưng người chân chính cuối chăng nhất có thể mở nó ra, nhất định phải là ngươi." Nàng nhẹ giọng cười nói. Là
"Có ý gì?" Hàn Tam Thiên không biết rõ.
Nàng đã nói là đồ vật của anh, cũng nói chỉ có mình anh mới có thể mở ra, nhưng hết lần này tới lần khác nói mình mở không ra, trước sau mâu thuẫn to lớn, nếu như là
người khác, Hàn Tam Thiên căn bản sẽ không thèm phản ứng lại nữa.
Nàng cười cười: "Để giả, người biết Long Bàn này đến tột cùng là vật từ nơi nào không?
Hàn Tam Thiên lắc đầu: "Ta chỉ nghe nói bên trong nó có lực lượng của chúa tể gì đó?"
"Cái gì gọi là lực lượng của chúa tể?" Nàng cười hỏi.
Hàn Tam Thiên lại lắc đầu: "Còn xin tiền bối chỉ rõ."
Nàng nhẹ khẽ vẫy tay, ra hiệu Hàn Tam Thiên dựa vào gần một chút, Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, xích thân thể lại gần chút...
Sau đó, ở bên ngoài nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh long, cuối cùng nhẹ nhàng chạy ra bên ngoài, ở trên không co rụt lại hóa thành một tấm bình phong màu xanh to lớn.
Hàn Tam Thiên lập tức có chút kích động, dù sao lần trước anh đã sử dụng toàn lực, lúc đó ở bên ngoài chỉ có khí màu xanh dần. dần hình thành Thanh Long mà thôi, căn bản không cách nào đi đến một bước này.
Theo khí màu xanh dâng lên, nữ tử kia dựng thẳng pháp chỉ, trong miệng hơi niệm, đột nhiên phun ra một ngụm kim huyết, hàm răng nàng khẽ cắn, đột nhiên hai ngón tay điểm về phía tấm bình phong màu xanh.
Khi năng lượng của nàng vừa chạm đến tấm bình phong màu xanh thì trông như mặt nước màu xanh có một giọt sữa bò lẫn vào, trong nháy mắt tại ngay điểm tiếp xúc hình thành một đốm nhỏ.
Mà gần như sau khi đốm nhỏ vừa ổn định thì phía trên bình phong màu xanh lập tức có một tia sáng dọc theo từ chấm tròn chậm rãi hướng ra phía ngoài kéo dài, thẳng đến ước chừng dài bằng ngón giữa thì nó đột nhiên ngừng lại.
"Phốc!" Gần như đồng thời, trong miệng nữ tử kia phun máu tươi, cả người nhất thời thống khổ ngã xuống đất.
Bình phong màu xanh hóa thành Thanh Long, lại một lần trở lại phía trên Long Bàn, ấn ký Bàn Cổ cũng ảm đạm không có ánh sáng.
"Tiền bối!" Hàn Tam Thiên thu hồi Long Bàn, nhanh chóng chạy đến đỡ nữ tử.
"Đế giả, không có gì đáng ngại." Nàng cười khổ một tiếng, nhìn Hàn Tam Thiên khoát khoát tay ra hiệu mình không có việc gì: "Nó cũng không phải là vật ta có thể đụng vào, ta không có cách nào kiên trì lâu."
Hàn Tam Thiên nhìn qua Long Bàn, có chút do dự, ngay cả tiền bối cao thâm khó dò thế này mà cũng vô pháp mở nó ra sao?
"Đế giả không cần nản chí, Long Bàn thuộc về ngài, đương nhiên ngài có thể mở ra.". Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, nằm trên mặt đất, nhìn Hàn Tam Thiên.
"Thuộc về ta?" Hàn Tam Thiên nói: "Không dối gạt ngài, thứ này là bằng hữu tặng cho ta."
"Thiên hạ vạn vật đều là tự nhiên, là của ngài thì đương nhiên là của ngài." Nàng cười nói.
"Nhưng ta thực tế không biết khi nào mới có thể mở nó ra." Hàn Tam Thiên có chút thất vọng nói.
Kỳ thật trước mắt thì tu vi của anh căn bản tự nhận đã đạt tới một loại cảnh giới, nhưng đáng tiếc là loại cảnh giới này lại không có cách hữu hiệu để mở ra Long Bàn.
"Ngươi thật sự mở không ra nó, nhưng người chân chính cuối chăng nhất có thể mở nó ra, nhất định phải là ngươi." Nàng nhẹ giọng cười nói. Là
"Có ý gì?" Hàn Tam Thiên không biết rõ.
Nàng đã nói là đồ vật của anh, cũng nói chỉ có mình anh mới có thể mở ra, nhưng hết lần này tới lần khác nói mình mở không ra, trước sau mâu thuẫn to lớn, nếu như là
người khác, Hàn Tam Thiên căn bản sẽ không thèm phản ứng lại nữa.
Nàng cười cười: "Để giả, người biết Long Bàn này đến tột cùng là vật từ nơi nào không?
Hàn Tam Thiên lắc đầu: "Ta chỉ nghe nói bên trong nó có lực lượng của chúa tể gì đó?"
"Cái gì gọi là lực lượng của chúa tể?" Nàng cười hỏi.
Hàn Tam Thiên lại lắc đầu: "Còn xin tiền bối chỉ rõ."
Nàng nhẹ khẽ vẫy tay, ra hiệu Hàn Tam Thiên dựa vào gần một chút, Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, xích thân thể lại gần chút...
Bình luận facebook