Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2836 "Vậy chứ người thấy ta đang hỏi ai?"
Con mẹ nó, đừng nói là giết lão tử tế cờ chứ?
Nghĩ đến chuyện này, Đao Thập Nhị lập tức lùi nửa bước.
Hàn Tam Thiên mấy bước đi tới, sắc mặt như nước, hiển nhiên cảm xúc không tốt.
Một đám người cũng là hai mặt nhìn nhau, không biết Hàn Tam Thiên muốn làm cái gì.
Đột nhiên vào lúc này, Hàn Tam Thiên đập vào trên bờ vai Đao Thập Nhị một cái, Đao Thập Nhị bị hù dọa căng cứng cả người.
"Làm...làm gì vậy?" Đạo Thập Nhị sững sờ.
VietWriter.vn
Hàn Tam Thiên không nói gì, vịn bả vai Đao Thập Nhị, có chút quay lại nhìn về phía trên tấm bình phong
"Đao Thập Nhị, nếu để cho người phá ván cờ này thì người chọn đi như thế nào?" Hàn Tam Thiên cười nói.
Nghe xong lời này, người chung quanh trực tiếp choáng váng, ai cũng không nghĩ tới Hàn Tam Thiên đặc biệt chạy xuống là để chạy tới hỏi Đao Thập Nhị đánh cờ thế nào.
Nhưng mấu chốt là hỏi cũng được đi nhưng người thông minh ở đây có rất nhiều, Ngưng Nguyệt, Lục Viễn và Mặc Dương những người này, ai cũng đều có thể cho Hàn Tam Thiên một chút ý kiến.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại lựa chọn Đao Thập Nhị...
Cũng không phải nói Đao Thập Nhị ngốc, mà thực tế là không thể so với người thông minh chân chính.
"Ngươi hỏi ta?" Đừng nói người khác, chính Đao Thập Nhị lúc này cũng một mặt ngây ngốc, có một cảm giác cả một đời ở lãnh cung, lại đột nhiên được phong làm hoàng hậu.
"Vậy chứ người thấy ta đang hỏi ai?" Hàn Tam Thiên nói.
"Tam Thiên.." Mặc Dương vừa muốn nói chuyện, Hàn Tam Thiên cũng đã khoát tay chặn Mặc Dương lại.
"Đều là huynh đệ, cho chút ý kiến đi." Hàn Tam Thiên nói khẽ.
"Ngươi hỏi ta chặt người ta thế nào thì ta có thể cho ngươi chút ý kiến, nhưng đánh cờ thì ta không thông mà." Đạo Thập Nhị sờ đầu của mình, buồn bực nói.
"Không có việc gì, nghiên cứu một chút." Hàn Tam Thiên cũng rất kiên nhẫn, vỗ vỗ bả vai Đao Thập Nhị an ổn nói.
Đao Thập Nhị rất phiền muộn, nhìn ván cờ trên tấm bình phong không khác gì như đang xem thiên thư, nhưng nếu như Hàn Tam Thiên đã nói như vậy thì hắn có thể làm gì chứ?
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn tất cả mọi người, ra hiệu tất cả mọi người yên tĩnh, không nên quấy rầy Đao Thập Nhị.
Đám người Ngưng Nguyệt hai mặt nhìn nhau, nhìn dáng vẻ Hàn Tam Thiên thật sự không phải đang nói đùa, mà là nghiêm túc.
Nhưng rất nhanh sau đó, giang hồ Bách Hiểu Sanh liền cười.
"Ngươi cười cái gì?" Ngưng Nguyệt kỳ quái nói.
"Ta hiểu rõ ý tứ của Hàn Tam Thiên." Giang hồ Bách Hiểu Sanh nói.
"Ta nghĩ... Ta cũng hiểu rõ." Mặc Dương rất nhanh cũng phản ứng lại.
"Hai người các ngươi đến cùng đang nói cái gì vậy?" Ngưng Nguyệt không hiểu nhíu mày mà nói.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, không nói gì, chỉ để lại Ngưng Nguyệt mặt mũi tràn. đầy nghi vấn.
Nghĩ đến chuyện này, Đao Thập Nhị lập tức lùi nửa bước.
Hàn Tam Thiên mấy bước đi tới, sắc mặt như nước, hiển nhiên cảm xúc không tốt.
Một đám người cũng là hai mặt nhìn nhau, không biết Hàn Tam Thiên muốn làm cái gì.
Đột nhiên vào lúc này, Hàn Tam Thiên đập vào trên bờ vai Đao Thập Nhị một cái, Đao Thập Nhị bị hù dọa căng cứng cả người.
"Làm...làm gì vậy?" Đạo Thập Nhị sững sờ.
VietWriter.vn
Hàn Tam Thiên không nói gì, vịn bả vai Đao Thập Nhị, có chút quay lại nhìn về phía trên tấm bình phong
"Đao Thập Nhị, nếu để cho người phá ván cờ này thì người chọn đi như thế nào?" Hàn Tam Thiên cười nói.
Nghe xong lời này, người chung quanh trực tiếp choáng váng, ai cũng không nghĩ tới Hàn Tam Thiên đặc biệt chạy xuống là để chạy tới hỏi Đao Thập Nhị đánh cờ thế nào.
Nhưng mấu chốt là hỏi cũng được đi nhưng người thông minh ở đây có rất nhiều, Ngưng Nguyệt, Lục Viễn và Mặc Dương những người này, ai cũng đều có thể cho Hàn Tam Thiên một chút ý kiến.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại lựa chọn Đao Thập Nhị...
Cũng không phải nói Đao Thập Nhị ngốc, mà thực tế là không thể so với người thông minh chân chính.
"Ngươi hỏi ta?" Đừng nói người khác, chính Đao Thập Nhị lúc này cũng một mặt ngây ngốc, có một cảm giác cả một đời ở lãnh cung, lại đột nhiên được phong làm hoàng hậu.
"Vậy chứ người thấy ta đang hỏi ai?" Hàn Tam Thiên nói.
"Tam Thiên.." Mặc Dương vừa muốn nói chuyện, Hàn Tam Thiên cũng đã khoát tay chặn Mặc Dương lại.
"Đều là huynh đệ, cho chút ý kiến đi." Hàn Tam Thiên nói khẽ.
"Ngươi hỏi ta chặt người ta thế nào thì ta có thể cho ngươi chút ý kiến, nhưng đánh cờ thì ta không thông mà." Đạo Thập Nhị sờ đầu của mình, buồn bực nói.
"Không có việc gì, nghiên cứu một chút." Hàn Tam Thiên cũng rất kiên nhẫn, vỗ vỗ bả vai Đao Thập Nhị an ổn nói.
Đao Thập Nhị rất phiền muộn, nhìn ván cờ trên tấm bình phong không khác gì như đang xem thiên thư, nhưng nếu như Hàn Tam Thiên đã nói như vậy thì hắn có thể làm gì chứ?
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn tất cả mọi người, ra hiệu tất cả mọi người yên tĩnh, không nên quấy rầy Đao Thập Nhị.
Đám người Ngưng Nguyệt hai mặt nhìn nhau, nhìn dáng vẻ Hàn Tam Thiên thật sự không phải đang nói đùa, mà là nghiêm túc.
Nhưng rất nhanh sau đó, giang hồ Bách Hiểu Sanh liền cười.
"Ngươi cười cái gì?" Ngưng Nguyệt kỳ quái nói.
"Ta hiểu rõ ý tứ của Hàn Tam Thiên." Giang hồ Bách Hiểu Sanh nói.
"Ta nghĩ... Ta cũng hiểu rõ." Mặc Dương rất nhanh cũng phản ứng lại.
"Hai người các ngươi đến cùng đang nói cái gì vậy?" Ngưng Nguyệt không hiểu nhíu mày mà nói.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, không nói gì, chỉ để lại Ngưng Nguyệt mặt mũi tràn. đầy nghi vấn.
Bình luận facebook