Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2821 "Con mẹ nó đến cùng là chuyện gì vậy?"
"Cái này..."
"Xảy ra chuyện gì? Chúng ta lại trở về nơi ban đầu rồi?"
"Ảo giác sao?"
"Ảo giác, nhất định là ảo giác, Mặc Dương, người đánh ta một cái xem." Đạo Thập Nhị vội vàng hô to.
"Ba"
Mặc Dương trở tay dùng một bàn tay tát đến Đao Thập Nhị đầu óc choáng váng.
VietWriter.vn
Nhưng không có một ai thương cảm cho hắn, ngược lại từng người hiếu kì nhìn hắn chằm chằm, chờ đáp án của hắn.
"Con mẹ nó người đánh nhẹ một chút không được sao? Mẹ nó." Đạo Thập Nhị mắng, hơn nửa bên mặt đều bị Mặc Dương tát đến sưng đỏ.
"Đau, vậy là không phải là ảo giác rồi?" Mặc Dương nhướng mày.
"Không có khả năng không phải." Ngưng Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm trước mắt.
"Ta không tin." Vương Tự Mẫn khẽ quát một tiếng, trực tiếp rút bội kiếm ra, lần nữa cất bước mà đi.
Đám người đi theo sát phía sau.
Điều cảm thấy nghi ngờ là khi một đoàn người đi vào trong đó, những người sống". lại hình như chưa phát hiện ra bọn hắn, không có chút phản ứng nào, người người đều bận rộn làm chuyện trong tay mình.
Cho dù nghi hoặc nhưng bọn hắn không dám trêu chọc đám người, đám người đương nhiên cũng không muốn tốn thời gian với bọn họ.
Xuyên qua đám người, lần nữa đi ngang qua binh sĩ kim giáp, cũng giống như những "người" bên ngoài kia, các binh sĩ thao luyện, mà người chỉ huy trên xe ngựa không nhúc nhích.
Đi ngang qua nơi này, một đám người lần nữa hướng phía về phía căn phòng nhỏ kia.
"Ong."
Trận âm thanh khó nghe kia lại vang lên lần nữa, đám người bịt tai khó chịu, lần nữa giương mắt nhìn vào vị trí chính giữa.
"Con mẹ nó đến cùng là chuyện gì vậy?"
Một đám người đều bối rối vô cùng, chỉ là trong chớp mắt mà thôi, bọn hắn lại từ nơi cần phải đi bộ gần mười mấy phút mới đến rồi đột nhiên trở về vị trí cũ.
"Giống như có lực lượng nào đó đang ngăn trở chúng ta, không để chúng ta tới gần." Ngưng Nguyệt cau mày nói.
"Lực lượng? Ngươi nói là âm thanh kỳ quái kia sao?" Giang hồ Bách Hiểu Sanh kỳ quái
"Càng ngăn cản, càng nói rõ phòng nhỏ kia có gì đó quái lạ." Vương Tự Mẫn cắn răng nói: "Như thế càng khiến ta quyết tâm phải đến được nơi đó."
"Nếu lại đi qua giống vừa rồi thì khẳng định không được, ta có biện pháp." Ngưng Nguyệt lên tiếng nói.
Ngay sau đó, dựa theo ý kiến của Ngưng Nguyệt, một nhóm hai mươi một người, chia ba người một tổ, tổng cộng bảy tổ, trước sau theo thứ tự mà đi.
Khi lại xuất hiện ở bên cạnh người đá kim giáp, một đám người ngừng lại.
"Xảy ra chuyện gì? Chúng ta lại trở về nơi ban đầu rồi?"
"Ảo giác sao?"
"Ảo giác, nhất định là ảo giác, Mặc Dương, người đánh ta một cái xem." Đạo Thập Nhị vội vàng hô to.
"Ba"
Mặc Dương trở tay dùng một bàn tay tát đến Đao Thập Nhị đầu óc choáng váng.
VietWriter.vn
Nhưng không có một ai thương cảm cho hắn, ngược lại từng người hiếu kì nhìn hắn chằm chằm, chờ đáp án của hắn.
"Con mẹ nó người đánh nhẹ một chút không được sao? Mẹ nó." Đạo Thập Nhị mắng, hơn nửa bên mặt đều bị Mặc Dương tát đến sưng đỏ.
"Đau, vậy là không phải là ảo giác rồi?" Mặc Dương nhướng mày.
"Không có khả năng không phải." Ngưng Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm trước mắt.
"Ta không tin." Vương Tự Mẫn khẽ quát một tiếng, trực tiếp rút bội kiếm ra, lần nữa cất bước mà đi.
Đám người đi theo sát phía sau.
Điều cảm thấy nghi ngờ là khi một đoàn người đi vào trong đó, những người sống". lại hình như chưa phát hiện ra bọn hắn, không có chút phản ứng nào, người người đều bận rộn làm chuyện trong tay mình.
Cho dù nghi hoặc nhưng bọn hắn không dám trêu chọc đám người, đám người đương nhiên cũng không muốn tốn thời gian với bọn họ.
Xuyên qua đám người, lần nữa đi ngang qua binh sĩ kim giáp, cũng giống như những "người" bên ngoài kia, các binh sĩ thao luyện, mà người chỉ huy trên xe ngựa không nhúc nhích.
Đi ngang qua nơi này, một đám người lần nữa hướng phía về phía căn phòng nhỏ kia.
"Ong."
Trận âm thanh khó nghe kia lại vang lên lần nữa, đám người bịt tai khó chịu, lần nữa giương mắt nhìn vào vị trí chính giữa.
"Con mẹ nó đến cùng là chuyện gì vậy?"
Một đám người đều bối rối vô cùng, chỉ là trong chớp mắt mà thôi, bọn hắn lại từ nơi cần phải đi bộ gần mười mấy phút mới đến rồi đột nhiên trở về vị trí cũ.
"Giống như có lực lượng nào đó đang ngăn trở chúng ta, không để chúng ta tới gần." Ngưng Nguyệt cau mày nói.
"Lực lượng? Ngươi nói là âm thanh kỳ quái kia sao?" Giang hồ Bách Hiểu Sanh kỳ quái
"Càng ngăn cản, càng nói rõ phòng nhỏ kia có gì đó quái lạ." Vương Tự Mẫn cắn răng nói: "Như thế càng khiến ta quyết tâm phải đến được nơi đó."
"Nếu lại đi qua giống vừa rồi thì khẳng định không được, ta có biện pháp." Ngưng Nguyệt lên tiếng nói.
Ngay sau đó, dựa theo ý kiến của Ngưng Nguyệt, một nhóm hai mươi một người, chia ba người một tổ, tổng cộng bảy tổ, trước sau theo thứ tự mà đi.
Khi lại xuất hiện ở bên cạnh người đá kim giáp, một đám người ngừng lại.
Bình luận facebook