Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2695 Đặc biệt là ở nơi đây còn có rất nhiều kỳ thủ.
“Đã sắp tới giờ rồi, ngươi không đi tiễn bọn họ sao?" Bát huang thiên thư mỉm cười nói.
“Đều là thanh niên trai tráng, hãy để cho bọn họ lăn lộn, đi để trải nghiệm. Khi tất cả sự thật được phơi bày, thế giới hiện ra, họ sẽ lập tức hiểu ra và đạt được thành tựu của riêng mình, sẽ không bị chúng ta xem thường."
Nói xong, ông lão quét rác cười lớn lên, sau đó bát huang thiên thư cũng cười theo.
Chỉ là đối với những người khác trong thế giới bát huang này mà nói, lại không hề phát ra bất cứ âm thanh gì, thậm chí là vô cùng yên tĩnh.
“Thời gian năm ngày đã đến"Hàn Tam Thiên đưa mắt nhìn tất cả mọi người đều đã tập trung đứng trước lều tranh, nhẹ giọng nói.
Mọi người cùng nhau gật đầu, không khí có phần trầm mặc.
VietWriter.vn
“Có sợ không?" Hàn Tam Thiên mỉm cười nói.
Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, vốn dĩ cả đội ngũ vô cùng trầm lặng đột nhiên hùng hồn dùng âm thanh hào hùng đáp lại giống như tiếng sấm rền trời vang lên: "Không sợ.”
“Những ai sợ chết có thể ở lại đây, những huynh đệ không sợ chết lập tức xuất phát cùng ta" Dứt lời, Hàn Tam Thiên bay vút lên. không trung, mở cửa của bát huang thiên thư ra.
Hàn Tam Thiên đơn phương độc mã xuất phát, thể hiện rõ ràng rằng sẽ không trùng
phạt bất kì người nào ở lại, còn đám người của Ngưng Nguyệt, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh và Tần sương không thèm nghĩ ngợi gì nhiều mà lập tức xuất phát.
Sau đó là các đệ tử của cung Thiên Ngọc, liên minh thần bí và giang bắc lục quái nhanh chóng theo sau.
Đỗ Nhất Sinh và Trung Bắc Hải đưa mắt nhìn nhau, gật đầu rồi cũng bay theo.
Chỉ có Trần Thế Dân còn đang do dự, đối với hắn mà nói, được tu luyện ở một nơi như thế này giống hệt như chuột sa hũ nếp, đừng nói là rời đi để nộp mạng, cho dù là
không bỏ mạng hắn nhất quyết cũng không muốn rời đi, bởi vì ở đây thật sự thoải mái.
Đặc biệt là ở nơi đây còn có rất nhiều kỳ thủ.
Mặc dù tối hôm qua Hàn Tam Thiên đã cho mọi người tự do đi tìm kỳ thú cho mình, không dùng vũ lực mà liên kết với kỳ thú, nhưng hắn đã không quá may mắn và chỉ được một con kỳ thú cấp hoàng bình. thường muốn làm kỳ thú của hắn.
Nhưng ở sâu trong rừng vẫn còn vô số kỳ thú cấp kim và cấp hồng khác, nếu như có thể ở lại đây, chỉ cần cố gắng một chút, dùng một chút mưu mẹo hắn liền có thể...
“Ngươi còn ngẩn ngơ ra đó làm gì? Thế Dân, Hàn thiếu hiệp sẽ không làm gì ngươi, nhưng người làm thầy như ta nhất định sẽ xử lí ngươi." Đỗ Nhất Sinh lạnh lùng liếc nhìn hắn rồi thốt lên.
“A, đi, con đang đi đây." Trần Thế Dân vội vàng chạy theo sau, hắn chính là người rời đi cuối cùng.
Trên đảo, đám người Lục Viễn vẫn còn đang tìm kiếm đám người của Hàn Tam Thiên khắp mọi nơi, nhưng lúc đã quá mệt mỏi mà trở về phòng, xém chút nữa đã bị dọa sợ đến chết.
Rõ ràng lúc rời đi không còn một người, chỉ còn lại một lão bà bà, nhưng khi quay về, mọi người đã tập trung đầy đủ ở trước chính điện.
“Đều là thanh niên trai tráng, hãy để cho bọn họ lăn lộn, đi để trải nghiệm. Khi tất cả sự thật được phơi bày, thế giới hiện ra, họ sẽ lập tức hiểu ra và đạt được thành tựu của riêng mình, sẽ không bị chúng ta xem thường."
Nói xong, ông lão quét rác cười lớn lên, sau đó bát huang thiên thư cũng cười theo.
Chỉ là đối với những người khác trong thế giới bát huang này mà nói, lại không hề phát ra bất cứ âm thanh gì, thậm chí là vô cùng yên tĩnh.
“Thời gian năm ngày đã đến"Hàn Tam Thiên đưa mắt nhìn tất cả mọi người đều đã tập trung đứng trước lều tranh, nhẹ giọng nói.
Mọi người cùng nhau gật đầu, không khí có phần trầm mặc.
VietWriter.vn
“Có sợ không?" Hàn Tam Thiên mỉm cười nói.
Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, vốn dĩ cả đội ngũ vô cùng trầm lặng đột nhiên hùng hồn dùng âm thanh hào hùng đáp lại giống như tiếng sấm rền trời vang lên: "Không sợ.”
“Những ai sợ chết có thể ở lại đây, những huynh đệ không sợ chết lập tức xuất phát cùng ta" Dứt lời, Hàn Tam Thiên bay vút lên. không trung, mở cửa của bát huang thiên thư ra.
Hàn Tam Thiên đơn phương độc mã xuất phát, thể hiện rõ ràng rằng sẽ không trùng
phạt bất kì người nào ở lại, còn đám người của Ngưng Nguyệt, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh và Tần sương không thèm nghĩ ngợi gì nhiều mà lập tức xuất phát.
Sau đó là các đệ tử của cung Thiên Ngọc, liên minh thần bí và giang bắc lục quái nhanh chóng theo sau.
Đỗ Nhất Sinh và Trung Bắc Hải đưa mắt nhìn nhau, gật đầu rồi cũng bay theo.
Chỉ có Trần Thế Dân còn đang do dự, đối với hắn mà nói, được tu luyện ở một nơi như thế này giống hệt như chuột sa hũ nếp, đừng nói là rời đi để nộp mạng, cho dù là
không bỏ mạng hắn nhất quyết cũng không muốn rời đi, bởi vì ở đây thật sự thoải mái.
Đặc biệt là ở nơi đây còn có rất nhiều kỳ thủ.
Mặc dù tối hôm qua Hàn Tam Thiên đã cho mọi người tự do đi tìm kỳ thú cho mình, không dùng vũ lực mà liên kết với kỳ thú, nhưng hắn đã không quá may mắn và chỉ được một con kỳ thú cấp hoàng bình. thường muốn làm kỳ thú của hắn.
Nhưng ở sâu trong rừng vẫn còn vô số kỳ thú cấp kim và cấp hồng khác, nếu như có thể ở lại đây, chỉ cần cố gắng một chút, dùng một chút mưu mẹo hắn liền có thể...
“Ngươi còn ngẩn ngơ ra đó làm gì? Thế Dân, Hàn thiếu hiệp sẽ không làm gì ngươi, nhưng người làm thầy như ta nhất định sẽ xử lí ngươi." Đỗ Nhất Sinh lạnh lùng liếc nhìn hắn rồi thốt lên.
“A, đi, con đang đi đây." Trần Thế Dân vội vàng chạy theo sau, hắn chính là người rời đi cuối cùng.
Trên đảo, đám người Lục Viễn vẫn còn đang tìm kiếm đám người của Hàn Tam Thiên khắp mọi nơi, nhưng lúc đã quá mệt mỏi mà trở về phòng, xém chút nữa đã bị dọa sợ đến chết.
Rõ ràng lúc rời đi không còn một người, chỉ còn lại một lão bà bà, nhưng khi quay về, mọi người đã tập trung đầy đủ ở trước chính điện.
Bình luận facebook