Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2593 Lật mặt còn nhanh hơn lật trang sách
Nếu như lúc này có vị chân thần ở trên trời nhìn xuống, có thể nhìn thấy toàn bộ các thành trì của thế giới Bát Phương lúc này đã có hắc khí bao phủ, những âm thanh thê lương không ngừng vang lên, khung cảnh hệt như địa ngục trần gian.
Trong phủ thành chủ của Thiên Hồ thành, đèn sáng rực rỡ, trong phòng của Phù Mỹ truyền tới những đợt thở gấp, lúc này có người nhẹ nhàng chạy đến.
Sau đó, Phù My quần áo xộc xệch vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy là hạ nhân, lập tức vô cùng tức giận, sắc mặt thay đổi, lập tức giáng một bạt tai vào mặt của tên thuộc hạ đó.
“Ngươi không biết ta đang bận sao?" Tức giận quát lên, một nam nhân tuấn tú có vẻ ngoài gần giống với Hàn Tam Thiên, vội vàng từ trong phòng chạy đến.
Chuyện gì?" Lúc này Phù My mới hạ giọng hỏi.
“Tướng quân Phù Thiên đã quay về, lúc này. đang đợi ở Nghênh Hạ Các."
VietWriter
Nghe đến đây, Phù Mỵ không nói thêm gì, vội vàng chạy đi.
Lúc sau, Phù My cùng tên thuộc hạ đi đến đứng trước một gian phòng lớn lộng lẫy, trước cửa có một tấm bảng ghi ba chữ Nghênh Hạ Điện.
Trong phòng trang trí xa hoa, vô cùng tráng
“Mỵ nhi."
Nhìn thấy Phù Mỹ, Phù Thiên đứng đợi đã lâu lúc này trên gương mặt liền nở nụ cười, vội vàng chạy tới Phù My:
“Phù Thiên ta đã nói với người bao nhiêu lần rồi, ở những nơi riêng tư như thế này nên gọi ta là thành chủ." Lạnh lùng liếc nhìn Phù Thiên, ả ta nhanh chóng bước về phía cái ghế ở chính giữa căn phòng ngồi xuống.
Liếc nhìn tấm nệm được thêu hình ảnh của Tô Nghênh Hạ trên ghế, ả ta cười rồi đặt mông ngồi lên.
Điều khiến người khác kinh ngạc hơn chính là nơi mà ả ta đặt chân lên là có bức họa
của Tô Nghênh Hạ.
“Vâng, thành chủ"Phù Thiên có chút ngại ngùng, sau đó nở nụ cười cung kính đáp.
“Sao vậy?" Phù My lạnh lùng nói.
“Đã nắm giữ được ba thành trì xung quanh đây, cộng thêm Thiên Hồ và Thiên Lam, thế lực của Phụ gia lúc này đã mạnh ngang ngửa trước đây"Phù Thiên cong người bẩm báo
“Làm rất tốt, hưởng ghế Nghênh Hạ"Phù My gật đầu.
“Vâng." Thuộc hạ đáp, rồi tên thuộc hại mang một cái ghế có thêu hình Tô Nghênh Hạ đặt xuống sau lưng của Phù Thiên.
Sau đó Phù Thiên từ từ ngồi xuống.
“Thành...không, cũng đã tìm được ông nội rồi"Phù Thiên sau khi ngồi xuống, liền đưa mắt nhìn sắc mặt của Phù Mỹ, nhìn thấy ả ta có tâm trạng rất tốt, liền nhẹ nhàng nói.
“Pằng"
Phù My đập mạnh tay lên bàn, vô cùng tức giận, ả ta lật mặt còn nhanh hơn lật trang sách: “Tên tiện nhân đó, cuối cùng không chịu được mà đã lộ diện rồi sao? Hắn đâu?"
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của ả ta, đặt biệt là lúc hỏi hắn ở đâu, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, Phù Thiên lúc này không nói thành lời.
Cũng không biết có phải trên núi Khốn Long, hành động từ chối của Hàn Tam Thiên khiến ả ta chịu sự đã kích hay là chuyện dành chồng của hai đại mỹ nữ Cô Du và Lục Nhược Tâm, khiến ả ta biết được bản thân cách Hàn Tam Thiên xa bao nhiêu.
Trong phủ thành chủ của Thiên Hồ thành, đèn sáng rực rỡ, trong phòng của Phù Mỹ truyền tới những đợt thở gấp, lúc này có người nhẹ nhàng chạy đến.
Sau đó, Phù My quần áo xộc xệch vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy là hạ nhân, lập tức vô cùng tức giận, sắc mặt thay đổi, lập tức giáng một bạt tai vào mặt của tên thuộc hạ đó.
“Ngươi không biết ta đang bận sao?" Tức giận quát lên, một nam nhân tuấn tú có vẻ ngoài gần giống với Hàn Tam Thiên, vội vàng từ trong phòng chạy đến.
Chuyện gì?" Lúc này Phù My mới hạ giọng hỏi.
“Tướng quân Phù Thiên đã quay về, lúc này. đang đợi ở Nghênh Hạ Các."
VietWriter
Nghe đến đây, Phù Mỵ không nói thêm gì, vội vàng chạy đi.
Lúc sau, Phù My cùng tên thuộc hạ đi đến đứng trước một gian phòng lớn lộng lẫy, trước cửa có một tấm bảng ghi ba chữ Nghênh Hạ Điện.
Trong phòng trang trí xa hoa, vô cùng tráng
“Mỵ nhi."
Nhìn thấy Phù Mỹ, Phù Thiên đứng đợi đã lâu lúc này trên gương mặt liền nở nụ cười, vội vàng chạy tới Phù My:
“Phù Thiên ta đã nói với người bao nhiêu lần rồi, ở những nơi riêng tư như thế này nên gọi ta là thành chủ." Lạnh lùng liếc nhìn Phù Thiên, ả ta nhanh chóng bước về phía cái ghế ở chính giữa căn phòng ngồi xuống.
Liếc nhìn tấm nệm được thêu hình ảnh của Tô Nghênh Hạ trên ghế, ả ta cười rồi đặt mông ngồi lên.
Điều khiến người khác kinh ngạc hơn chính là nơi mà ả ta đặt chân lên là có bức họa
của Tô Nghênh Hạ.
“Vâng, thành chủ"Phù Thiên có chút ngại ngùng, sau đó nở nụ cười cung kính đáp.
“Sao vậy?" Phù My lạnh lùng nói.
“Đã nắm giữ được ba thành trì xung quanh đây, cộng thêm Thiên Hồ và Thiên Lam, thế lực của Phụ gia lúc này đã mạnh ngang ngửa trước đây"Phù Thiên cong người bẩm báo
“Làm rất tốt, hưởng ghế Nghênh Hạ"Phù My gật đầu.
“Vâng." Thuộc hạ đáp, rồi tên thuộc hại mang một cái ghế có thêu hình Tô Nghênh Hạ đặt xuống sau lưng của Phù Thiên.
Sau đó Phù Thiên từ từ ngồi xuống.
“Thành...không, cũng đã tìm được ông nội rồi"Phù Thiên sau khi ngồi xuống, liền đưa mắt nhìn sắc mặt của Phù Mỹ, nhìn thấy ả ta có tâm trạng rất tốt, liền nhẹ nhàng nói.
“Pằng"
Phù My đập mạnh tay lên bàn, vô cùng tức giận, ả ta lật mặt còn nhanh hơn lật trang sách: “Tên tiện nhân đó, cuối cùng không chịu được mà đã lộ diện rồi sao? Hắn đâu?"
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của ả ta, đặt biệt là lúc hỏi hắn ở đâu, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, Phù Thiên lúc này không nói thành lời.
Cũng không biết có phải trên núi Khốn Long, hành động từ chối của Hàn Tam Thiên khiến ả ta chịu sự đã kích hay là chuyện dành chồng của hai đại mỹ nữ Cô Du và Lục Nhược Tâm, khiến ả ta biết được bản thân cách Hàn Tam Thiên xa bao nhiêu.
Bình luận facebook