Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2527 Ý của người chính là bọn ta là kiến, còn các ngươi là voi sao?
Đao Thập Nhị nhìn thấy thái độ của hắn như vậy, đột nhiên vô cùng tức giận, muốn lên. tiếng, lại nghe thấy những lời mỉa mai của Trần Thế Dân:
“Việc của bọn ta không cần các ngươi nhúng tay vào, ta thấy các người hãy lo cho mình trước đi."
Đừng nói là Đao Thập Nhị, ngay cả người điềm đạm như Mặc Dương, sau khi nghe câu nói đó liền vô cùng tức giận.
Cứu bọn chúng không nghe được một câu cảm ơn thì thôi vậy, đầu tiên là muốn giáo huấn Hàn Tam Thiên, bây giờ lại nói ra những lời vong ân phụ nghĩa, Mặc Dương đột nhiên lạnh lùng đáp:
QC
“Ngươi nói chuyện nên cẩn thận một chút, nếu không đừng trách bon ta không khách khí."
"Không phải vậy sao, cứu bọn chúng nhưng
lại không có một câu cảm ơn, ngược lại còn quay lại muốn cắn người, các ngươi đều là chó hay sao?"
Đạo Thập Nhị không được lịch sự như Mặc Dương, liền lập tức mắng.
Nghe thấy câu nói của Đạo Thập Nhị, Trần Thế Dân như quên cơn đau vì bị thương, lập tức đứng phắt dậy:
“Cảm ơn các ngươi sao? Nếu như không phải các ngươi hãm hại bọn ta, thì chúng ta sao lại gặp phải nguy hiểm này chứ? Chúng ta không trách các ngươi, đã là may lắm rồi.”
Lúc hắn ta chuẩn bị nói thêm, ông lão râu bạc liền nhẹ nhàng kéo cánh tay của Trần Thế Dân lại, ám chỉ đừng có manh động.
“Vị thủ lĩnh trẻ nay không tránh khỏi bốc đồng, ngạo mạn, ngang ngược, Thế Dân chúng ta nên rộng lượng mà đối đãi, con hiểu không?" Ông lão râu bạc vừa cười vừa nói.
Mặc dù có vẻ giống như đang giáo huấn Thế Dân, nhưng rõ ràng có ý vị xem thường đám người Mặc Dương, dáng vẻ ngạo mạn cộng với giọng điệu cợt nhả thật khiến người khác chán ghét.
“Vậy ý của sư phụ chính là những người trẻ tuổi bồng bột này sẽ không làm nên đại sự phải không?"
“Đủ rồi."
Chính lúc lười nói của ông lão râu bạc thốt lên, đột nhiên có một giọng nói vang lên trong phòng khách.
Sắc mặt của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lúc này đã tái đi, tức giận đứng dậy, hai mắt như đang rực lửa:
“Vốn dĩ ta không muốn làm lớn chuyện, ở trong hoàn cảnh này, những người sống sót còn lại đã là may mắn vô cùng, vốn dĩ phải đoàn kết lại với nhau, nhưng lời nói của các ngươi quả thật rất quá đáng, ngay cả ta cũng không thể chịu được."
Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh còn muốn nói thêm, đột nhiên một cánh tay đặt trên vai hắn, sau đó từ từ đứng dậy:
“Ý của người chính là bọn ta là kiến, còn các ngươi là voi sao?"
Lời nói vô cùng điềm đạm, nhưng không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Nhìn thấy như vậy Trung Bắc Hải ôm trầm đầu, không muốn nhìn thêm nữa.
Người đứng dậy chính là Hàn Tam Thiên.
“Việc của bọn ta không cần các ngươi nhúng tay vào, ta thấy các người hãy lo cho mình trước đi."
Đừng nói là Đao Thập Nhị, ngay cả người điềm đạm như Mặc Dương, sau khi nghe câu nói đó liền vô cùng tức giận.
Cứu bọn chúng không nghe được một câu cảm ơn thì thôi vậy, đầu tiên là muốn giáo huấn Hàn Tam Thiên, bây giờ lại nói ra những lời vong ân phụ nghĩa, Mặc Dương đột nhiên lạnh lùng đáp:
QC
“Ngươi nói chuyện nên cẩn thận một chút, nếu không đừng trách bon ta không khách khí."
"Không phải vậy sao, cứu bọn chúng nhưng
lại không có một câu cảm ơn, ngược lại còn quay lại muốn cắn người, các ngươi đều là chó hay sao?"
Đạo Thập Nhị không được lịch sự như Mặc Dương, liền lập tức mắng.
Nghe thấy câu nói của Đạo Thập Nhị, Trần Thế Dân như quên cơn đau vì bị thương, lập tức đứng phắt dậy:
“Cảm ơn các ngươi sao? Nếu như không phải các ngươi hãm hại bọn ta, thì chúng ta sao lại gặp phải nguy hiểm này chứ? Chúng ta không trách các ngươi, đã là may lắm rồi.”
Lúc hắn ta chuẩn bị nói thêm, ông lão râu bạc liền nhẹ nhàng kéo cánh tay của Trần Thế Dân lại, ám chỉ đừng có manh động.
“Vị thủ lĩnh trẻ nay không tránh khỏi bốc đồng, ngạo mạn, ngang ngược, Thế Dân chúng ta nên rộng lượng mà đối đãi, con hiểu không?" Ông lão râu bạc vừa cười vừa nói.
Mặc dù có vẻ giống như đang giáo huấn Thế Dân, nhưng rõ ràng có ý vị xem thường đám người Mặc Dương, dáng vẻ ngạo mạn cộng với giọng điệu cợt nhả thật khiến người khác chán ghét.
“Vậy ý của sư phụ chính là những người trẻ tuổi bồng bột này sẽ không làm nên đại sự phải không?"
“Đủ rồi."
Chính lúc lười nói của ông lão râu bạc thốt lên, đột nhiên có một giọng nói vang lên trong phòng khách.
Sắc mặt của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lúc này đã tái đi, tức giận đứng dậy, hai mắt như đang rực lửa:
“Vốn dĩ ta không muốn làm lớn chuyện, ở trong hoàn cảnh này, những người sống sót còn lại đã là may mắn vô cùng, vốn dĩ phải đoàn kết lại với nhau, nhưng lời nói của các ngươi quả thật rất quá đáng, ngay cả ta cũng không thể chịu được."
Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh còn muốn nói thêm, đột nhiên một cánh tay đặt trên vai hắn, sau đó từ từ đứng dậy:
“Ý của người chính là bọn ta là kiến, còn các ngươi là voi sao?"
Lời nói vô cùng điềm đạm, nhưng không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Nhìn thấy như vậy Trung Bắc Hải ôm trầm đầu, không muốn nhìn thêm nữa.
Người đứng dậy chính là Hàn Tam Thiên.
Bình luận facebook