• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (29 Viewers)

  • Chương 2519-2523

Có vài tên mặt mày hung dữ đang canh gác cửa động, đột nhiên vẻ mặt hung dữ lập tức thay đổi, trở nên vô cùng cung kính: “Tham kiến tiểu thư"

Cô gái hệt như tiên nữ, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn bọn người đó, từ từ bước vào trong hang động.


Chưa bước vào trong hang động nhưng đã nghe thấy mùi máu tanh xộc vào mũi, tiếng vào sâu hơn thì mùi máu tanh ấy càng nồng nặc, cho dù là ả ta lúc này cũng không khỏi nhíu mày lại.

Trong hang động là một cô cái có tư sắc

hơn người ngồi ở chính giữa hang động, đó không ai khác chính là Lạc Hy.


Bên cạnh là những tỳ nữ đang hầu hạ cô ta.

Nhìn thấy người mới đến, cô lập tức bước xuống ghế, cùng các tì nữ cúi đầu hạ người xuống: “Tham kiến tiểu thư"

Ả ta khẽ gật đầu, rồi đưa mắt rảo quanh hang động một lượt, rồi chau mày lại.

Khác với hình ảnh sạch sẽ tươm tất cả đám người Lạc Hy, trong hang động lúc này, trên một tảng đá lớn có một người đàn ông

đang bị dây xích trói cả hai tay hai chân lại.

Nhưng xích sắt khá lỏng lẻo ở bên tay trái và chân phải trên tảng đá máu đã chảy loang lổ khắp nơi, có một cái cưa nhỏ như là một thứ để giết người đặt bên cạnh hắn.

Lúc này người đàn ông đã xoay đầu vào bên trong, không thể nhìn thấy được biểu cảm gì, còn người người nếu như bị tra tấn, đau đớn đến mức chịu không nổi liền ngất

đi.

Ở bên góc tường là hai người phụ nữ y phục xộc xệch, đầu tóc rối bời, đã làm mất đi vẻ đẹp vốn có của họ, nhưng cho dù là vậy

cũng có thể nhìn thấy làn da trắng mịn của họ, dưới lớp quần là đôi chân dính đầy máu.

Ả ta liếc nhìn, rồi bước đến ngồi vào ghế, đó không ai khác chính là Lục Nhược Tâm.

“Chơi có vui không?" Lục Nhược Tâm lạnh lùng hỏi.

Lạc Hy đang hạ ngươi xuống, nhưng không dám đứng dậy đáp: “Đã làm theo lời căn dặn của tiểu thư, đêm hôm qua đã phái hơn tám mươi tên đàn ông." Nói đến đây, Lạc Hy nở một nụ cười u ám.

“Vậy sao? Hắn chỉ trừng mắt nhìn mà không lên tiếng phản kháng sao?"

“Muốn hắn tận mắt chứng kiến, nhưng hắn từ đầu đến cuối đều nhắm chặt mắt, nô tì tối hôm qua đã cắt đứt mí mắt của hắn. Mặc dù đã hôn mê, nhưng mắt vẫn không thể nhắm lại được."
Nghe đến đây, Lục Nhược Tâm hít vào một hơi thở lạnh.

“Trời sáng mới dừng lại, bọn đàn ông kia đã quay về nghỉ ngơi, vì vậy hôm qua nô tỳ đã cắt mí mắt hắn, hôm nay sẽ chặt một chân của hắn.” Lạc Hy nở một nụ cười tàn ác.


“Làm rất tốt." Lục Nhược Tâm gật đầu vui vẻ đáp.

“Đa tạ tiểu tư quá khen, có thể giúp tiểu thư trút giận chính là bổn phận và trách nhiệm của nô tỳ, nô tỳ đương nhiên không từ chối”. Vì được khen ngợi, Trong lòng Lạc Hi vô cùng vui sướng.

“Tiểu thư đã đặt chân đến đây, có lẽ Hàn Tam Thiên đã tiến vào thành rồi đúng không?" Lạc Hy vội vã hỏi.


Lục Nhược Tâm nở một nụ cười nhàn nhạt: “Trước nay chưa từng có ai dám ở trước mặt ta đoán già đoán non, Lạc Hy người lại là

một lệ. Nhưng giống như trước đây, ta cũng sẽ không phạt người"

“Ngươi nói rất đúng. Hắn đã tiến vào thành."

Lạc Hy mĩm cười: “Nô tỳ không dám có hành vi như vậy trước mặt tiểu thư, chỉ là biết tiểu thư vất vả, không muốn tiểu thư phải nói nhiều lời với nô tỳ, vì vậy mới lo lắng suy sét giúp cho tiểu thư"

Lục Nhược Tâm mỉm cười, nhưng không muốn nói về chuyện này thêm, liền lạnh lùng nói: “Hắn đã vào thành, nhưng chuyện. ta dặn dò người đã chuẩn bị xong chưa?"

Lạc Hy gật gù đáp: “Lệnh của tiểu thư, nô tỳ không dám chậm trễ"

"Rất tốt." Lục Nhược Tâm lạnh lùng nói.

Lúc này ở thị trấn nhỏ.

Trong phòng khách của tửu lầu, mọi người tập trung đầy đủ, không khí trang nghiêm không một tiếng động, trên mặt mọi người là nét bi thương, đau đớn, có người quỳ trên mặt đất, có người thì ôm mặt lặng lẽ khóc.

Ở chính giữa là Hàn Tam Thiên đang quỳ gối, trong đôi mắt là sự đau đớn và hối hận,

trước mặt hắn là thi thể Phù Mãng đang nằm dài trên đất.

Khung cảnh này đã kéo dài hơn nửa giờ đồng hồ.

“Phù Mãng, Hàn Tam Thiên ta xin thề, nếu như không tận tay giết chết Minh Vũ và đám yêu tăng kia, tuyệt đối ta sẽ không làm người." Nghiến chặt răng lợi, Hàn Tam Thiên đưa ba ngón tay lên trời.

“Không giết chết được Minh Vũ và đám yêu tăng, bọn ta quyết không làm người.”

Sau khi gào lên, đám người của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lập tức khựng lại, không cần nói nhiều với đám yêu tăng, nhưng Minh Vũ...
Nhưng chính lúc Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh muốn đứng dậy hỏi Hàn Tam Thiên, đột nhiên nghe tiếng thây ma bên ngoài đang hung hăng kéo đến.

Điều này khiến Hàn Tam Thiên không khỏi chau mày.


“Tam Thiên, có phải những người đến đây cùng với người phải không?" Mặc Dương vội vã hỏi.

Hàn Tam Thiên lắc đầu, đây hoàn toàn không thể.

Phong cách hành động của đám người Lục Viễn, về cơ bản Hàn Tam Thiên có thể hiểu khái quát, bọn họ làm việc nhanh nhẹn, hợp tác vô cùng ăn ý, không cần nói bọn họ lúc đầu giúp đỡ Hàn Tam Thiên loại bỏ trở ngại không phải là chuyện to tát gì, cho dù là lúc sử dụng những đội quân nhỏ để khống chế Hàn Tam Thiên, nhưng đám thây ma kia cũng không thể làm họ bị thương, cho dù gấp gáp tìm người cũng không thể có động tĩnh lớn đến vậy.


Đúng lúc này, đột nhiên có người đến đập

mạnh vào cửa hét lên: “Chết tiệt, mở cửa, mở cửa ra."

Đột nhiên có tiếng gõ mạnh vào cửa, lập tức khiến mọi người giật mình.

Chuyện gì vậy?

Lúc này, người sống trong thành chỉ còn lại. người trong tửu lầu và người của đỉnh Lam Sơn mà Hàn Tam Thiên mang về, nếu không phải là người của Đỉnh Lam Sơn thì là người của mình sao?

Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đi một vòng kiểm tra, rồi đếm số lượng người, dường như không có sự khác biệt về số lượng nào.

Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh không hiểu, còn người mới trở về không lâu là Hàn Tam Thiên thì làm sao có thể đoán được.

“Có thể nào là còn những huynh đệ vẫn còn sống khác." Mặc Dương lúc này mạnh dạn đoán.

Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh suy nghĩ một lúc rồi lại lắc đầu.

Không phải ai cũng đều có bản lĩnh như Hàn Tam Thiên, có thể chạy thoát khỏi đám. thây ma đó, cũng không phải ai cũng có thể được như người của Đỉnh Lam Sơn, có tổ chức và được huấn luyện tài giỏi.

Với khả năng của tất cả mọi người ở đây, một khi rơi vào vòng vây của đám thây ma, tuyệt đối không thể thoát ra khỏi cái chết.

Mà đám thây ma đó sẽ không hề mềm lòng mà tha cho bất kỳ ai, vì vậy...

Khả năng này là không thể có.
1633050605777.png

Nghe đến đây, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ thật sự là người của mình sao? Còn biết bọn họ đang nấp ở đây?"

“Mặc dù ở trong tửu lầu quả thật có rất nhiều huynh đệ và những người mới quen, nhưng trong những ngày sống chung này, ta có thể nhận ra được giọng nói của họ, nhưng giọng nói này." Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lắc đầu, hắn chưa từng nghe qua.


Hàn Tam Thiên gật đầu, hắn không hề nghi ngờ gì về năng lực của Giang Hồ Bạch Hiểu

Sinh, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh có thể đảm nhận được vị trí này, những kỹ năng cơ bản như nhìn nhận, phán đoán, nhận diện,cảm nhận là những điều mà Giang hồ Bạch Hiểu Sinh có được trong quá trình hành tẩu giang hồ.

“Nhưng giọng nói này, có vẻ giống như ta đã từng nghe qua.” Đột nhiên Tử Tình từ lúc đầu đến bây giờ không lên tiếng, lúc này đột nhiên lại mạnh dạn thốt lên.


“Ta cũng thấy như vậy." Liễu Sa cũng lên tiếng.

Nếu như chỉ có một mình Tử Tình nói như

vậy, thì chắc có khi là cô nhớ nhầm, nhưng Liễu Sa cũng nói như vậy, thì đây lại là một chuyện khác.

Thậm chí...

“Các người đều nói như vậy, ngay cả ta cũng cảm thấy quen thuộc." Hàn Tam Thiên lúc này liền chau mày đáp.

Sau đó, hai người con gái đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, Hàn Tam Thiên cũng chợt nhớ ra.

“Chết tiệt, là hắn."

Đồng thời ba người cùng nhau hét lên.

Đám người Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đứng ngây ra, không biết bọn họ rốt cuộc đang nói về cái gì.

“Đây là không thể nào, ngày thứ nhất Thầy

ma tập kích, thì cả thành đều biến thành thây ma, căn bản hoàn toàn không ai có thể sống sót." Liễu Sa chau mày lại nói.

“Cho dù là chúng ta có chỗ để ẩn nấp, nhưng trong vòng vài ngày đã xém chết vì đói khát, bọn họ...bọn họ sao lại có thể sống chứ?"

Lúc này, ngủ quái chợ nhớ ra điều gì, nhìn ba người bọn họ, vội vã hỏi: "Không phải các người đang nói."

“Trần Thế Dân."

Hàn Tam Thiên đột nhiên thốt lên.

Bởi vì từng tiếp xúc với tên tiểu tử này, đối với giọng nói của hắn đương nhiên có chút ấn tượng.

“Trần Thế Quân" Nghe đến cái tên này, Tứ quái lập tức chau mày lại.

Lúc này, tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập, so với hai lần trước, lần này lại càng vội vã hơn, còn dùng sức mạnh hơn, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng nghi ngờ, nếu dùng sức mạnh như vậy, có lẽ cánh cửa đã sớm đổ sập rồi mới đúng.

“Để ta đi xem xem." Đao Thập Nhị, đứng lên, vội chạy đến trước cửa.

Sau đóm hắn đi đến một góc khuất của căn phòng, thông qua một khe hở, nhìn một lúc rồi quay lại nói.

“THật sự là tên nhát gan đó" Đao Thập Nhị nói.


".." Hàn Tam Thiên không nói nên lời, nhất thời không thể biểu đạt được cảm xúc trong lòng lúc này.

“Hơn nửa sau lưng hắn còn mang theo rất nhiều người." Đạo Thập Nhị nói thêm

“Có lẽ là người của cung Thiên Ngọc bọn họ" Tứ quái đáp.

“Tam Thiên, bây giờ làm như thế nào" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh vội vã nói.

“Để cho bọn họ vào." Hàn Tam Thiên suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy.

“Chết tiệt, đám võ sĩ này, chúng ta cứu chúng làm gì chứ? Lúc đầu muốn lừa gạt thất muội của chúng ta, sau đó lại đánh nhau với minh chủ ngươi, theo ta thấy, nên để bọn chúng tự sinh tự diệt thò hay hơn." Tứ quái nhìn thấy như vậy, bất mãn thốt lên.

“Nói không sai, đám để tiện bọn chúng, sống hay chết không liên quan đến chúng ta"Liễu Sa cũng lạnh lùng nói.

“Trần Thế Dân mặc dù là người xấu, nhưng vẫn chưa đáng chết." Hàn Tam Thiên chau mày lại, điềm đạm đáp: “Hơn nữa bên cạnh hắn vẫn còn không ít người vô tội khác, nếu như chúng ta đưa mắt nhìn bọn họ bị thây
ma giết chết, thì chúng ta có khác gì những người độc ác chứ?"
“Mặc Dương."
“Vâng!
“Phía trước khá nguy hiểm, người mang theo vài người mở cửa sau, đợi ta ra ngoài liền đóng cửa lại, bảo vệ sự an toàn của mọi người." Nói xong, Hàn Tam Thiên gật đầu: “Sau khi đảm bảo an toàn xong, ta sẽ đi từ cửa sau, sau đó nghe khẩu hiệu của ta mà hãy mở cửa, nếu không phải ám khẩu hiệu của ta thì không ai được mở cửa.”
“Vâng!
Mặc Dương gật đầu, đưa tay vẩy nhẹ, đám người của Đao Thập Nhị nhanh chóng chạy về phía cửa sau.
Còn Hàn Tam Thiên cũng đi theo sau.
Ở bên ngoài lúc này, sau khi những tiếng gõ cửa vang lên trong vô vọng, gương mặt Lục Thế Dân lúc này vô cùng buồn bã, tuyệt vọng đưa mắt nhìn đám thây ma đang lũ lượt kéo đến, mặc dù nhóm người của sự thúc vẫn đang cố gắng chống đỡ, nhưng đám thây ma đó quá nhiều, bọn họ khó mà có thể thoát ra được.
"Sư phụ, bọn họ không mở cửa" Lúc này,



Trần Thế Dân bất mãn, quay đầu lại hét với ông lão tóc bạc.

Ông lão râu bạc lúc này đang đánh ngã vài thây ma, chợt chau mày lại hỏi: “ Vì sao?"

“Con...con với đám người trong này lúc trước có chút xích mích, nào có biết được...nào có biết được bọn họ lại câu nệ tiểu tiết, nhỏ mọn như vậy, muốn báo thù lại chúng ta"Trần Thế Dân đang che giấu lỗi lầm của mình, lập tức nói với sự phụ hắn.

Nhưng vừa nói xong, lập tức hắn nghe thấy một giọng nói: “Người đang nói bọn ta nhỏ mọn sao?"
1633050636654.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom