Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2495-2500
Tên đệ tử kia đưa mắt nhìn thất trưởng lão, ánh mắt vô cùng gượng gạo, rồi lại ngước nhìn Lục Nhược Tâm, rồi mới nói: “Vẫn...vẫn còn đánh"
1
“Nhưng mà..."
“Nhưng mà cái gì?" Thất trưởng lão vội vã hòi.
“Nhưng mà Hàn Tam Thiên đang bị hàng vạn quân bao vây, nhưng nếu cứ như vậy, thì cũng khó mà thoát ra được, nhưng Phương Khôn có vẻ hắn không thể trụ được lâu."
Copy từ web τАмliлh247.мe
“Ý của người là, người thành Sa mạc bao vây, nhưng người chiếm ưu thế lúc này lại là Hàn Tam Thiên sao?"Thất trưởng lão chau mày đáp.
Tên đệ tử không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật hắn tận mắt nhìn thấy, không thể không tin được.
“Vâng...vâng" Đắn đo một lúc, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng phải cắn răng gật đầu.
Nhìn thấy thái độ như vậy của tên đệ tử, Thất trưởng lão bất giác hít vào một hơi thở sâu.
Đây...đây cũng có thể sao?
Là người chữa trị chính của Hàn Tam Thiên trong ba ngày vừa rồi, Thất trưởng lão là người hiểu tình hình của Hàn Tam Thiên hơn bất cứ ai.
Bệnh nặng vừa mới bắt đầu khởi sắc mà thôi.
Hơn nữa hôn mê hai ngày, và vừa mới tỉnh dậy.
Nếu như là người khác, đừng nói đánh nhau, cho dù là muốn đứng dậy cũng khó
như lên trời, nhưng hắn lại khác, không chỉ đứng dậy được, mà còn có thể đánh nhau với người khác, đánh nhau với hàng vạn quân.
“Tên tiểu tử này được làm bằng sắt sao?" Thất trưởng lão bất giác nghi ngờ thốt lên câu hỏi từ sâu trong đáy lòng.
Trước đây đã từng nghe qua những chuyện thần kì mà Hàn Tam Thiên đã làm nên, sau khi biết được Lục Nhược Tâm đích thân mang theo người của Đinh Lam Sơn để cứu Hàn Tam Thiên, hắn liền đặc biệt tìm hiểu về tên tiểu tử này.
“Hắn rốt cuộc được làm từ gì thì ta không rõ, nhưng danh hiệu người tạo nên những kì tích của hắn, không phải là khoa trương”. Nhìn thấy hành động của Hàn Tam Thiên khiến Thất trưởng lão kinh ngạc, thì sự tức giận của Lục Nhược Tâm khi này dường như biến mất hoàn toàn.
Người đàn ông mà cô nhìn trúng, là người không hề tầm thường, khen ngợi hắn ta, không phải chính là cũng đang khen người chính bản thân cô sao?
“Chẳng trách người không hề vội vàng hấp tấp mà chỉ nấp ở núi sâu, thì ra ngươi sớm đã biết rõ thực lực của hắn như thế nào"
“Không, thật ra ta không hiểu thực lực của hắn như thế nào, hoặc có thể nói, trên thế gian này không ai hiểu được thực lực của hắn, ta chỉ là tin tưởng hắn" Lục Nhược Tâm cười đáp.
Thất trưởng lão chau mày lại: “Ngay cả người còn không hiểu sao?"
Không hiểu, chính là Lục Nhược Tâm không hiểu, cho dù cô ta tự nhận mình rất hiểu Hàn Tam Thiên, còn đã từng nhiều lần giao đấu với Hàn Tam Thiên, nhưng về mặt thực lực của Hàn Tam Thiên, cô hoàn toàn không hiểu được.
Từ chuyện học võ công của ông lão quét rác trên đỉnh Kỳ Sơn, đến trận chiến ở núi Khốn Long, rồi ở đây...
Hắn giống như một đứa trẻ, không ngừng lón.
Không ai có thể biết được giới hạn sức
mạnh của hắn đến đâu, có thể ngang với trời đất, có thể...còn mạnh hơn cả thế nữa.
“CHằng trách được tiểu thư nhà chúng ta nhìn trúng."Thất trưởng lão mỉm cười, sau đó đứng dậy: “Lão phu muốn tận mắt nhìn Hàn Tam Thiên làm cách nào để đánh bại vạn quân."
>
Vừa cười, hắn vừa dẫn tên đệ tử đang quỳ ở dưới đất bước ra khỏi cửa.
Ngước nhìn hình bóng bọ họ rời đi, Lục Nhược Tâm liền mỉm cười, sau đó có một tên đệ tử vội vã chạy vào, mang một bức thư mật đưa cho Lục Nhược Tâm.
“Điều tra kỹ hay chưa?"
♡
“Rất kỹ rồi."
Nghe đến đây, nụ cười trên gương mặt Lục
Nhược Tâm liền biến mất, thay vào đó là sự tức giận tột độ, đập tay xuống bàn, tức giận hét lên: “Tiện nhân"
Sau đó, ả ta thu tầm mắt lại, siết chặt tay: “Là ngươi ép ta, con tiện tì như người nghĩ rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta
sao?"
Dứt lời, miệng nở một nụ cười u ám.
Tất cả hét lên rồi dùng vũ khí ra sức đề xuống, cố gắng đè chết Hàn Tam Thiên ở phía giữa, trên không trung Phương Khôn dẫn theo các thân tín hành động, vô số luồng ánh sáng chiếu xuống đè lên những thanh gươm giáo.
Pằng, pằng, pằng.
Đột nhiên, những thanh kiếm đó như có một lực kì lạ nào đó nâng lên, hai vòng binh sĩ gần nhất lập tức bị đánh bay ra xa, thậm chí hàng vạng quân đầu ngã rạp trên mặt đất.
Một thân ảnh bay vút lên trời.
“Cái gì?" Phương không kinh hãi, đưa mắt ngước nhìn lên bầu trời.
Với sức mạnh của vạn quân thành Sa mạc, nhưng lại...
Nhưng lại có thể...
Hắn không dám tin mà đưa mắt ngước nhìn Hàn Tam Thiên trên không trung, quả thật không thể hiểu, đây rốt cuộc là như thế nào?
Là bọn họ quá yếu chăng?
Copy từ web τАмliлh247.мe
Nhưng những quân sĩ này không hề sợ đám yêu tăng kia, vì vậy chỉ có thể là Hàn Tam Thiên quá mạnh.
Không biết máu từ trong miệng trào ra từ lúc nào, hắn tập hợp sức lực của mười thân tín lại, không chỉ không thể giúp các binh sĩ kia áp chế được Hàn Tam Thiên, ngược lại còn bị Hàn Tam Thiên phản công, rồi bị thương.
“Một kiếm phá trời."
Đột nhiên Hàn Tam Thiên nắm chặt kiếm ngọc trong tay, đứng trên mặt đất rồi vung kiếm lên.
Khói bụi trên mặt đất đột nhiên bay mịt mù,giống như có một con sóng vỗ mạnh trên mặt đất sau đó lan ra xung quanh, tất
cả binh sĩ lập tức ngã rạp.
"Hay."
Lúc này, Thất trưởng lão không kìm nén được mà khen ngợi, không có bất kì yếu tố tình cảm nào, hay bất cứ nguyên nhân nào khác, chỉ là bị cảnh tượng trước mắt thuyết phục mà thôi.
“Ngươi." Phương Khôn nhìn thấy hàng vạn binh sĩ bị đánh ngã trên đất, lúc này đã vô cùng tức giận, nhưng tim cũng không ngừng run rẩy, tức giận muốn mắng Hàn Tam Thiên nhưng rồi cũng không dám nói điều gì.
Còn Hàn Tam Thiên lúc này, tay khẽ cử động, ngọc kiếm liền bay về trong tay, rồi tăng tốc, tấn công về phía Phương Không
Chết tiệt" Phương Khôn mắng một tiếng, cầm thanh kiếm muốn tiến lên: “Chết tiệt ta sẽ cùng ngươi."
"soạt.”
Không biết từ lúc nào, kiếm ngọc đã đặt ngay trên cổ hắn.
“Ngươi muốn cùng ta làm gì?" Gương mặt tuấn tú, giọng nói lạnh lùng, Hàn Tam Thiên
liền xuất hiện trước mặt Phương Khôn, khiến hắn không kịp trở tay, vô cùng kinh hãi.
“Ta..." Lúc này Phương Khôn đã không biết nói thêm lời nào.
Hắn đương nhiên muốn nói rằng sẽ liều mạng với Hàn Tam Thiên, nhưng bản thân chưa kịp ra tay, kiếm của đối phương đã đặt ngay cổ, hắn nào dám có dũng khí để nói ra điều này chứ?
“Đồ đâu?"Hàn Tam Thiên lạnh lùng lên tiếng.
“Đồ gì?"Phương Khôn không hiểu hỏi.
“Còn dám giả ngốc sao?" Lạnh lùng quay lại đá một cước vào mặt của Phương Khôn, Phương Khôn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên mặt mang theo một dấu chân bay ra phía sau.
“Thiếu chủ".
Đám thân tín lo lắng, vội vàng chạy lại.
Chỉ là đám người này vừa mới tiến được vài bước, lập tức một bóng đen xuất hiện, bọn chúng chưa kịp trở tay đã bị Hàn Tam Thiên
đánh bay ngược ra xa.
Thuận thế, Hàn Tam Thiên liền kẹp cổ Phương Khôn lôi đi vài mét rồi mới đứng lại.
“Có giao ra đây hay không?"
Hành động của Hàn Tam Thiên khiến cổ của Phương Khôn đau nhức, ma sát giữa lưng và mặt đất tạo ra vết thương ở trên lưng, lúc này máu và đất đã trộn lẫn vào vết thương vô cùng kinh tởm, phần đầu thì không cần nói, mặc dù có thể chỉ không ngừng bị kéo lê trên đất, trên đầu lúc này cũng toàn là đất.
“Thư, là bức thư."
Đột nhiên, lúc này có một tên thân tín chợt nhận ra điều Hàn Tam Thiên ám chỉ đó chính là gì.
Trong ba ngày này, tất cả bọn chúng vì ăn uống no say mà quên đi bức thư của Tô Nghênh Hạ, công thêm việc Hàn Tam Thiên đột nhiên xuất hiện khiến chúng hoảng loạn, đương nhiên sẽ không còn nhớ đến bức thư đó.
Mắng xong, thuộc hạ lập tức đỡ hắn quay về doanh trại.
“Hắn đi xem thư rồi."
Trong tay của Lục Nhược Tâm lúc này đang ve vuốt con mèo già đang nheo mắt.
Con mèo đó đang ăn thức ăn bên cạnh nó, dáng vẻ thích thú mà phát lên tiếng kêu nhỏ, mà thứ thức ăn đó chính là một cái tay người.
Nghe thấy lời bẩm báo, miệng ả ta liền hé nở một nụ cười thâm độc...
"Nhưng cho dù không còn đầy nữa, khi chủ nhân không muốn nó ăn thì nó sẽ không thể ăn." Lời nói đột nhiên trở nên lạnh lùng, ngay sau đó, trong tay nàng hơi dùng sức, con mèo kia lập tức bị nàng vung ra cách xa mấy mét, rồi mới đập xuống đất.
Con mèo kia không còn tham lam đồ ăn nữa, thay vào đó sợ hãi nhìn Lục Nhược Tâm.
"Để nó nhìn cho đã đi, bên kia đã chuẩn bị xong chưa?" Lục Nhược Tâm nói.
"Đã dựa theo phân phó của ngài, hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng." Hạ nhân nói.
Lục Nhược Tâm hài lòng cười cười: "Rất tốt."
Copy từ web τАмliлh247.мe
"Bên ngoài sắp mưa rồi sao?" Lục Nhược Tâm đột nhiên hỏi một câu.
Hạ nhân gật gật đầu: "Vâng, mây đen dày đặc, hẳn là không lâu nữa sẽ có giông tố kéo đến, nhưng thuộc hạ đã an bài tốt, sai người gia cố bốn phía doanh trướng, bảo đảm công chúa có nơi nghỉ ngơi khô ráo dễ chịu."
Lục Nhược Tâm lắc đầu: "Mưa to cũng tốt, mưa to cũng tốt, ít nhất có thể an ủi một số người. Người vô năng chỉ có thể oán trời.
trách đất, trận mưa to này xem như ông trời đang thương hại đi."
"Chỉ sợ là ông trời sẽ bận bịu chết." Hạ nhân nhẹ khẽ cười nói.
Lục Nhược Tâm cười mà không nói, nhẹ nhàng chậm rãi nằm nghiêng, khoan thai mà nói: "Đi nghỉ ngơi sớm đi, tối nay đã định sẽ có người vượt qua trong bị thương, có người nhục nhã sống không bằng chết, chúng ta hẳn là không nên cô phụ ban đêm đẹp đẽ lại có thể bình yên nhập mộng này."
Hạ nhân nghe vậy, lập tức cười một tiếng: "Vậy tiểu nhân không quấy rầy công chúa
nghỉ ngơi, thuộc hạ cáo lui."
Tâm tình Lục Nhược Tâm không tệ, khó có khi mà gật đầu đáp lại.
Đợi đến khi hạ nhân ra ngoài, nàng nhẹ nhàng nằm đó, ngón tay như ngọc thon dài khoan thai cầm lấy hoa quả bên trong mâm đựng trái cây, môi son khẽ mở, răng ngọc hơi mở, tinh tế phẩm vị.
Với nàng mà nói, những người chọc giận nàng, không thuận nàng, tối nay nhất định là một đêm không ngủ.
Mưa to như như trút nước, bốn phía ban đêm chỉ nghe tiếng mưa rơi và từng trận tiếng sấm, khi thì có mấy tia chớp lóe lên, đêm tối đột nhiên được chiếu sáng trắng lóa, sau đó lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ đen tối trước đó.
Trong rừng rậm, lúc này Hàn Tam Thiên ngồi dưới một gốc cây không nhúc nhích.
Cho dù mưa to dội xuống anh cũng không thèm để ý chút nào, mặc cho nước mưa ướt đẫm toàn thân, trên mặt cũng không phân biệt được là nước mưa hay là nước mắt.
Gió rống, mưa lớn, tiếng sấm cũng vang to,
nhưng dù khí trời ác liệt cũng không ngăn cản nổi nỗi khổ trong lòng Hàn Tam Thiên lúc này.
Anh không rõ tại sao Tô Nghênh Hạ lại nói ở trong thư như thế.
Anh rất bàng hoàng, cũng rất mờ mịt, thậm chí không biết nên làm thế nào.
Nàng bị ép buộc sao? Trông không giống lắm, nhưng vô luận như thế nào thì Hàn Tam Thiên cũng không tin nàng sẽ nói ra lời như vậy.
Cùng lúc đó, trong sơn động bên dưới. giông tố, nếu Hàn Tam Thiên bên kia yên. lặng giống như chết thì bên này lại có tiếng khóc nổi lên bốn phía, thê thảm vô cùng.
"Không, không, đừng." Một giọng nam tuyệt vọng kêu to đến khàn cả giọng.
Còn các cô gái thì không ngừng phát ra tiếng khóc vô cùng thê thảm, nương theo đó là tiếng cười tà ác của một đám nam nhân.
Thị trấn nhỏ ở biên giới cách đó không xa, đêm mưa khiến bây tang thi gào thét không còn lớn tiếng như trước nữa, mặc dù có
chút gọi là nhắm mắt làm ngơ sự tình, bịt tai trộm chuông, nhưng tối thiểu có thể khiến cho lòng người hơi dịu lại.
Lại có thêm một nồi canh nóng của Phù Mãng, có lẽ đối với với Phù Mãng mà nói là thống khổ, nhưng đối với đại bộ phận người mà nói, xem như là niềm vui của "Sau cơn mưa trời lại sáng".
Trời rất nhanh đã sáng, tiếng sấm không biết từ khi nào đã không còn nữa, cơn mưa cũng đã dừng lại vào lúc tảng sáng bình minh.
Bầu trời giống như pha lê sạch sẽ, trên mặt
đất có gió nhẹ nhàng khoan khoái, hoa cỏ dạt dào, chim chóc cũng sung sướng gáy gọi.
Sau cơn mưa thì mọi thứ dường như trở nên thật đẹp đẽ.
Trong rừng rậm, giọt nước trên nhánh cây nhỏ xuống từng giọt đến đất, phía dưới cây đại thụ chính là Hàn Tam Thiên.
Không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó như là bàn thạch, không phải chỉ trong một lát mà là cả một đêm.
"Rắc."
Trong rừng cây an tỉnh vang lên âm thanh đạp trên lá, một thân ảnh đẹp mắt chậm rãi đi đến bên cạnh Hàn Tam Thiên.
Sau đó dừng lại bên cạnh Hàn Tam Thiên.
Một thân áo trắng, tựa như tiên tử.
"Xoạt."
Nàng cởi áo khoác, nhẹ nhàng đắp lên người Hàn Tam Thiên, rồi không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng đứng ở nơi đó, nhìn chằm
chằm anh.
Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, nét mặt tươi cười như hoa, đẹp đến thiên địa khẽ động: "Gốc cây kia rất lớn, hẳn là đã sống trong cánh rừng rậm này từ rất lâu rồi, cũng phải đấu tranh với những thân cây khác rất lâu cho nên mới có bộ dáng như hôm nay."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đột nhiên đứng lên, bắt lấy bờ vai của nàng, lạnh giọng quát: "Người đến tột cùng đã làm gì với Tô Nghênh Hạ? Là ngươi ép buộc nàng có đúng không?"
"Ta ép buộc nàng? Hàn Tam Thiên, người có tư cách chất vấn ta câu này sao?" sắc mặt Lục Nhược Tâm cũng đột nhiên biến đổi, lạnh giọng mắng trả lại.
"Ngươi không phải tự xưng nàng là nữ nhân của ngươi sao? Nàng là người thế nào chẳng lẽ ngươi không hiểu rõ hơn ta? Ta cũng muốn ép buộc nàng thế nhưng người cảm thấy ta ép buộc nàng có hữu dụng không?"
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Nhược Tâm: "Nó đang ở đâu?"
"Tô Nghênh Hạ đã sớm thay đổi chủ ý, ta đã sớm biết người sẽ vì vậy mà ý chí tinh thần sa sút, nhưng tình thế trước mắt của ngươi cực kỳ nghiêm trọng, nếu như cứ mãi đối địch thì chỉ sợ sớm đã bị đám ma tăng kia giết chết, cho nên, ta mới phái người nói cho người biết nếu như người vượt qua được đại nạn lần này thì con gái của người chính là phần thưởng."
"Ta cũng không muốn nha đầu kia tuổi còn nhỏ như vậy đã bị mẹ vứt bỏ, cha còn chết
không toàn thây. Cho nên, Hàn Tam Thiên, thu hồi ánh mắt thù hận của người lại đi, tốt nhất khách khí một chút."
Copy từ web τАмliлh247.мe
Vừa mới nói xong, Lục Nhược Tâm phẫn nộ trừng mắt liếc Hàn Tam Thiên rồi nhấc chân đi về phía bìa rừng.
Hàn Tam Thiên sững sờ trọn vẹn một chốc lát.
Nghĩa là anh đã hiểu lầm nàng rồi sao?
Những gì nàng nói gần như đã khiến mọi chuyện thông suốt, toàn bộ hành trình cũng
không có tình huống nào không hợp lí.
Bao gồm chuyện nàng dẫn người tới cứu mình, hết thảy mọi chuyện đều là vì tốt cho mình.
Cộng thêm thái độ kỳ quái của Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên thật sự có chút không hiểu rõ được, cuối là chuyện như thế nào.
Nếu như nàng bức bách Tô Nghênh Hạ thì nàng phải dùng phương pháp gì mới khiến cho Tô Nghênh Hạ làm theo? Thủ đoạn của Phù Gia không tầm thường, nàng hẳn là không làm gì được.
Còn nữa, nếu nàng muốn bức bách thì Hàn Niệm trong tay nàng không phải là con cờ tốt nhất sao? Cũng như năm đó Phú Gia thậm chí hận không thể che giấu kỹ Hàn Niệm.
Nhưng tại sao Lục Nhược Tâm lại đưa Hàn Niệm cho mình, chuyện này không hợp lý.
Chẳng lẽ những gì Lục Nhược Tâm nói đều là thật?
Mặc dù nữ nhân này khiến Hàn Tam Thiên không có hảo cảm, nhưng lời nói của nàng thì Hàn Tam Thiên lại rõ ràng, luôn luôn tương đối chân thực.
Nhưng muốn Hàn Tam Thiên tin tưởng Tô Nghênh Hạ thay lòng đổi dạ, cái này cũng không có khả năng.
Hàn Tam Thiên suy nghĩ loạn đầu óc, anh thực tế không biết đây rốt cuộc là chuyện thế nào.
Loạn, loạn, loạn, thật sự là quá loạn.
Khi Lục Nhược Tâm từ trong rừng cây đi ra không lâu, toàn thân đều là nước mưa, Hàn Tam Thiên ướt sũng cũng đi ra.
Xa xa, ở cổng chính của lều trại có một đám
người vây xung quanh một thân ảnh nhỏ bé, khi thấy Hàn Tam Thiên, nàng hưng phấn hộ to, chạy phóng tới chỗ Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cũng mấy bước lao đến, nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé kia thì sự rối loạn và phiền muộn lúc này được quét sạch sành sanh.
Hàn Niệm nhào vào trong ngực anh, Hàn Tam Thiên cũng ôm chặt lấy tiểu nha đầu, trong lúc nhất thời, bên trong cặp mắt kia tràn đầy yêu thương, tràn đầy áy náy.
"Cha."
"Niệm nhi."
Cha con ôm nhau, hết thảy đều không nói nên lời.
"Cha, sao người cha lại ướt như vậy?" Đột nhiên, khuôn mặt đầy nước mắt của Hàn Niệm cố nở ra một nụ cười, âm thanh quan tâm dịu dàng vang lên, một đôi tay nhỏ ôm chặt Hàn Tam Thiên hơn.
"Niệm nhi ôm cha chặt một chút, cha sẽ không lạnh như vậy nữa."
Nghe lời nói này, trong lòng Hàn Tam Thiên
mềm nhũn.
Lúc này anh mới nhớ ra trên người mình toàn là nước mưa, sẽ làm con gái mình bị cảm lạnh, cuống quít nhẹ nhàng kéo Hàn Niệm từ trong ngực ra ngoài, cười cười, nói: "Yên tâm, cha không lạnh."
"Hì hì, ướt sũng rồi." Hàn Niệm cười một tiếng, nhẹ nhàng dùng tay nhỏ vuốt mũi Hàn Tam Thiên một cái.
"Ta đã sai người chuẩn bị quần áo cho người, đương nhiên nếu như người muốn tiếp tục ôm con gái của người như vậy thì xem như ta chưa nói gì." Lục Nhược Tâm
mấy bước đi ngang qua bên cạnh hai cha con, vứt xuống một câu, lạnh lùng về doanh trưởng của mình.
"Đi thay quần áo với cha nhé?"
"Dạ." Hàn Niệm ngoan ngoãn gật đầu.
"Cha, khoảng thời gian qua đều là Tâm nhi tỷ tỷ chăm sóc Niệm nhi, đối với Niệm nhi rất tốt, Tâm nhi tỷ tỷ là người tốt." Niệm nhi
vừa cầm mình quần áo mình đã chọn được vừa kéo tay Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên kinh ngạc, Niệm nhi tuyệt đối không phải là người chỉ vì một chút vật chất mà thay đổi thái độ, điều này nói rõ có khả năng Lục Nhược Tâm thật sự đối với nàng rất tốt.
Con bé càng sẽ không nói dối lừa gạt anh.
Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng cười Hàn Niệm một tiếng, sau đó đứng ở bên cạnh Hàn Tam Thiên, đột nhiên thân thể dựa sát vào người anh.
Hương thơm mê người của ả ta ngày càng gần khiến mũi hắn cảm thấy khó chịu.
Chỉ là, ả ta vừa dán vào người Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên bất giác đưa tay điểm trên cánh tay của ả ta, cản trước mặt.
“Ngươi đang làm gì vậy?" Lục Nhược Tâm cố gắng vùng vẫy, nhịp tim bất giác đập nhanh hơn, nhưng trong ánh mắt là sự tức giận và bất mãn.
“Ngươi muốn làm gì?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng hỏi lại.
Copy từ web τАмliлh247.мe
Bất luận là Hàn Tam Thiên nói gì, Lục Nhược Tâm lúc này vẫn đưa mặt về phía bên tai của Hàn Tam Thiên, lạnh lùng nói: “Nếu như người còn cự tuyệt ta, ngươi đừng quên trên bức thư đó là gì, đến lúc đó người có cầu xin ta cũng không có tác dụng"
“Hơn nữa, ta chỉ muốn nói với ngươi, ngươi có phải nên quay về thành xem một chút không?"
Nói xong, Lục Nhược Tâm lập tức xoay người lại, dáng người uyển chuyển, mang theo ánh mắt buồn buồn nhìn Hàn Tam Thiên.
ta muốn lợi dụng cơ hội này để xem Hàn Tam Thiên có phản kháng lại với bản thân ả hay không, có thể tiếp cận được Hàn Tam Thiêm thêm một chút hay không.
Nhưng kết quả lại khiến ả vô cùng thất vọng.
Một chút cơ hội cũng không có.
Về thành sao?
Đồng tử của Hàn Tam Thiên lúc này chợt thu hẹp lại.
“Ta... ta đã hôn mê bao lâu rồi?" Trong trí nhớ của mình, Hàn Tam Thiên chỉ cho rằng
mình vừa chợp mắt, có lẽ thời gian hôn mê đó sẽ không dài, cùng lắm chỉ là một ngày.
“Ba ngày" Lục Nhược Tâm lạnh lùng thốt lên.
“Ba ngày?"Hàn Tam Thiên trợn to hai mắt, vội vàng nói: “Vậy thị trấn nhỏ thì đúng rồi, sau khi đám yêu tăng rời đi, vậy thị trấn đó cũng được giải thoát rồi đúng không?"
Lục Nhược Tâm chỉ mỉm cười nhưng không hề nói.
“Ngươi nói gì đi" Hàn Tam Thiên vô cùng khẩn trương.
“Ta làm sao biết được chứ.” Lục Nhược Tâm đáp lại.
“Trong thành nhất định có do thám của ngươi, tình hình bên đó như thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết hay sao?" Hàn Tam Thiên ngày càng gấp gáp.
“Ta biết liền phải nói cho người nghe hay sao?Hàn Tam Thiên là người đang cầu xin ta, chứ không phải ta đang cầu xin người, người tốt nhất nên hiểu chuyện một chút." Lục Nhược Tâm lạnh lùng nói, sau đó xoay
người rời đi.
“Được, vậy xem như ta đang cầu xin ngươi." Hàn Tam Thiên cuối cùng cũng nói.
Lục Nhược Tâm dừng bước, xoay người lại: “Cầu xin ta, ta liền sẽ nói cho người biết hay sao? Bản tiểu thư đây không có hứng thú."
Dứt lời, ả liền thả rèm xuống rồi rời đi.
Đưa mắt nhìn Hàn Niên, dường như cuộc cãi vã giữa Hàn Tam Thiên và Lục Nhược Tâm khiến Hàn Niên hoảng sợ, nhưng sau khi nhìn thấy ả ta đã rời đi, Hàn Niên lập tức
cười với Hàn Tam Thiên, nó như đang an ủi Hàn Tam Thiên rằng không sao đâu.
“Niên nhi, ba phải đến một nơi có chút nguy hiểm, con có muốn đi cùng ba hay không?" Hàn Tam Thiên hỏi.
“Ba đi đâu, Hàn Niên sẽ theo đó." Nó vô cùng ngoan ngoãn gật đầu vui vẻ nói.
Hàn Tam Thiên không nói thêm gì, ôm Hàn Niên lên, muốn đi ra khỏi doanh trại.
Nhưng ở bên doanh trại, Lục Nhược Tâm vẫn chưa rời đi, dựa lưng vào giống như
đang chờ đợi, nhìn thấy Hàn Tam Thiên bước ra liền nói: “Ngươi muốn đi sao?"
“Đúng vậy!
“Liền đi như vậy sao?"Lục Nhược Tâm nói thêm
Hàn Tam Thiên không nói thêm gì, ôm Hàn Niên chuẩn bị rời đi.
“Người của ta ở trong thành gặp người tối hôm đó nay đã rời đi rồi, vì vậy tình hình. trong thành như thế nào cô ta đều không biết. Nhưng ta biết người còn có bạn ở
trong đó, vì vậy trong những ngày người hôn mê, ta đã phải người đến đó dò la tình hình."
Nghe đến đây, Hàn Tam Thiên lập tức dừng chân lại.
“Ma tăng mặc dù đã rời đi, nhưng tình hình trong thành vô cùng không ổn. Khắp thành đều là thây ma, bên trong có khả năng không còn người sống”
“Có lẽ người khác lúc này muốn liều mạng xông vào thành, ta liền biết kẻ đó không khác nào tên ngốc, nhưng ta biết Hàn Tam Thiên người tình sâu nghĩa nặng, ta sẽ giúp
đỡ ngươi."
3
“Trong thành ít nhất mà mấy vạn, thập chí là mười mấy vạn thây ma, người thật sự muốn đi như vậy sao? Nói xong, Lục Nhược Tâm đưa mắt nhìn Hàn Niên, nói tiếp: “Ta không
nghi ngờ năng lực của ngươi có thể bảo vệ được an toàn cho Hàn Niên, nhưng người dám đảm bảo rằng nó sẽ không bị thương không? Ngươi nên nhớ một điều, nếu như Thây ma làm cho nó bị thương..."
Mặc dù khắp phòng bếp đã được phong tỏa lại, nhưng mùi thơm không ngừng lan tỏa ra ngoài, nhưng bởi vì có động tĩnh, không ít thây ma đã tập trung bao vây bên ngoài, điên cuồng gào thét.
Nhà bếp này chỉ là một căn phòng tập bơ, đương nhiên không được kiên cố như trong tửu lầu, thây ma tập trung đến ngày càng đông, ngày càng mạnh mẽ, căn bếp này như đang lung lay, và sớm bị đổ xuống.
Không chỉ như vậy, trong bếp Phù Mãng dường như không nghe thấy, bỏ hai cây nạng trong tay xuống, rồi từ từ cởi áo.
Trên mặt của Phù Mãng lúc này đã trắng bệch như trang giấy, mồ hôi lạnh toát ra khắp mặt, giống như mới đi mưa về.
Copy từ web τАмliлh247.мe
Sau khi cởi áo ra, lộ ra một phần ngực vô cùng cường tráng, bên trái đã được bao bọc lại bởi một dải vải dài, hắn đưa mắt sang bên phải, nghiến chặt răng rồi cầm đao lên.
Đột nhiên, trong lúc Phù Mãng vừa đưa đao lên, một cánh tay nắm chặt cái tay đang cầm đao của hắn.
Mặc dù Phù Mãng là một tráng sĩ, nhưng lúc này đã yếu ớt như một con gà, bị vồ lấy bất ngờ khiến toàn thân lảo đảo.
May mà có cánh tay kia kịp thời nắm chặt thắt lưng của hắn, mới không khiến hắn ngã nhào ra đất.
“Ngươi."
Phù Lý vừa hoảng hốt vừa tức giận nhìn Phù Mãng, trong phút chốc không biết nên mở miệng như thế nào.
“Bịch.”
Một thanh đao rớt từ trên tay Phù Mãng xuống, sau đó nằm im trên mặt đất.
“Ngươi...ngươi đến đây làm gì?" Phù Mãng không có can đảm nhìn thẳng vào ánh mắt của Phù LÍ, vội vàng hạ thấp người xuống tìm kiếm thanh đao, sau đó cố gắng nhặt
lên.
Phù Lý lạnh lùng nhìn hắn nói: “Lúc này người còn có thể cong người xuống sao? Phù Mãng"
Phù Mãng không trả lời, nhưng vì cúi người xuống khiến cơn đau kịch liệt từ vết thương mang tới khiến hắn nhăn nhó, mồ hôi không
ngừng chảy xuống khắp mặt.
Cho dù như vậy hắn vẫn tiếp tục ngoan cố, ngang ngạnh mò tay tìm.
Sắp rồi, ngày càng gần, hắn gần như có thể nắm được...
Nhưng lúc này một bàn chân xuất hiện, giẫm lên thanh đao, một âm thanh vang lên rồi thanh đao bay ra xa đằng sau vài mét.
Phù Mãng tuyệt vọng nhìn thanh đao đẳng xa kia, cả người đã không còn sức lực, niềm tin kiên cường cuối cùng đã sụp đổ, một âm
thanh vang lên, toàn thân đổ rạp trên nền
đất.
Cho dù như thế nào, hắn vẫn quật cường nhìn thanh đao, tay bất giác nắm chặt lại.
“Người đang làm cái gì vậy?" Phù Mãng vừa tức giận, vừa ấm ức dùng âm thanh thêu thào nói với Phù Lí. Ánh mắt quật cường nhìn thanh đao, và dòng nước mắt đang chực trào trên đôi mắt ấy.
Nước mắt nam nhi không dễ rơi, nhưng Phù Mãng lúc này, nước mắt đã lăn tràn khắp mặt.
“Ta đang làm gì sao? Ta còn đang muốn hỏi người? Là người đang làm gì?" Nghe câu hỏi của Phù Mãng, Phù Lí lúc này cũng nước mắt ngắn dài, vô cùng ấm ức và thương xót nói với Phù Lí.
“Phù Mãng, người tưởng rằng ta không biết thức ăn người lấy từ đâu hay sao? Từ lúc đầu bước vào đây, ta đã biết người làm những chuyện gì rồi."
“Đủ rồi, đủ rồi, thật sự là đủ rồi, Phù Mãng, người xem ngươi bây giờ có hình dạng như thế nào.” Phù Lí tức giận hét lên, rồi một tay kéo ống quần hắn lên, lúc này trái tim vô cùng đau đớn, nước mắt bất giác rơi xuống.
Chương 2500; Cái chết của Phù Mãng.
Toàn bộ chân, lúc này có còn giống cái chân nữa không, nó chỉ được buộc bằng những thanh gỗ. Bây giờ đã không còn đủ gỗ, nửa thân bên trái chỉ là dùng một số loại cỏ dại nát và mảnh vải để băng lại.
Phù Mãng bây giờ , nếu như nói là một con người, thì đó chính là con người được những thanh gỗ và cỏ dại tạo nên mà thôi.
Nhìn thấy cơ thể như vậy, Phù Mãng cũng rất đau lòng, nước mắt đã tuôn rơi xuống đất, cúi đầu thấp xuống để không phát ra âm thanh của tiếng khóc.
“Người cho rằng ta có cách sao? Phù Mãng
đột nhiên buồn bã ngước đầu lên, nhìn Phù Lí nói: “Từ khi sinh ra đến nay, mẹ ta luôn nhắc nhở ta rằng, trước khi yêu người khác phải yêu mình trước, nhưng người có thể đưa mắt nhìn những con người vô tội như vậy thiệt mạng hay sao, trở thành đám thây ma như ở bên ngoài kia hay sao? Có thể người làm được, ta cũng có thể, nhưng người có thể dưỡng mắt nhìn những huynh đệ vào sinh ra tử của mình chết hay sao, từng người từng người một chết trước mặt ngươi hay sao?"
Xổ ra một tràng, từ bình tĩnh trở nên tức giận, phát tiết ra bên ngoài không phải là sự tức giận mà chính là sự đau xót, bất lực.
Tiếng khóc của Phù Lí vô cùng thương tâm và thê thảm.
“Ta biết là ta sắp chết rồi." Phù Mãng đau thương ngước nhìn Phù LÍ, lắc đầu nói: “Ta sống không được lâu nữa rồi, Phù Lí"
nói xong, hắn đưa cánh tay phải ra, cánh tay vô cùng sạch sẽ như vừa mới tắm.
“Giao ước của chúng ta. "Phù Lí lau nước mắt, liếc nhìn ngón tay đó.
“Ta đã hóa giải rồi.” Phù Mãng nhếch môi khô khốc, nở một nụ cười đau thương.
Phù Lí nghiến chặt răng, sau đó mới gật gù đồng ý, đứng dậy, kéo cánh tay của Phù
Mãng, không tốn sức lực để có thể dìu Phù Mãng đứng dậy.
1
“Nhưng mà..."
“Nhưng mà cái gì?" Thất trưởng lão vội vã hòi.
“Nhưng mà Hàn Tam Thiên đang bị hàng vạn quân bao vây, nhưng nếu cứ như vậy, thì cũng khó mà thoát ra được, nhưng Phương Khôn có vẻ hắn không thể trụ được lâu."
Copy từ web τАмliлh247.мe
“Ý của người là, người thành Sa mạc bao vây, nhưng người chiếm ưu thế lúc này lại là Hàn Tam Thiên sao?"Thất trưởng lão chau mày đáp.
Tên đệ tử không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật hắn tận mắt nhìn thấy, không thể không tin được.
“Vâng...vâng" Đắn đo một lúc, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng phải cắn răng gật đầu.
Nhìn thấy thái độ như vậy của tên đệ tử, Thất trưởng lão bất giác hít vào một hơi thở sâu.
Đây...đây cũng có thể sao?
Là người chữa trị chính của Hàn Tam Thiên trong ba ngày vừa rồi, Thất trưởng lão là người hiểu tình hình của Hàn Tam Thiên hơn bất cứ ai.
Bệnh nặng vừa mới bắt đầu khởi sắc mà thôi.
Hơn nữa hôn mê hai ngày, và vừa mới tỉnh dậy.
Nếu như là người khác, đừng nói đánh nhau, cho dù là muốn đứng dậy cũng khó
như lên trời, nhưng hắn lại khác, không chỉ đứng dậy được, mà còn có thể đánh nhau với người khác, đánh nhau với hàng vạn quân.
“Tên tiểu tử này được làm bằng sắt sao?" Thất trưởng lão bất giác nghi ngờ thốt lên câu hỏi từ sâu trong đáy lòng.
Trước đây đã từng nghe qua những chuyện thần kì mà Hàn Tam Thiên đã làm nên, sau khi biết được Lục Nhược Tâm đích thân mang theo người của Đinh Lam Sơn để cứu Hàn Tam Thiên, hắn liền đặc biệt tìm hiểu về tên tiểu tử này.
“Hắn rốt cuộc được làm từ gì thì ta không rõ, nhưng danh hiệu người tạo nên những kì tích của hắn, không phải là khoa trương”. Nhìn thấy hành động của Hàn Tam Thiên khiến Thất trưởng lão kinh ngạc, thì sự tức giận của Lục Nhược Tâm khi này dường như biến mất hoàn toàn.
Người đàn ông mà cô nhìn trúng, là người không hề tầm thường, khen ngợi hắn ta, không phải chính là cũng đang khen người chính bản thân cô sao?
“Chẳng trách người không hề vội vàng hấp tấp mà chỉ nấp ở núi sâu, thì ra ngươi sớm đã biết rõ thực lực của hắn như thế nào"
“Không, thật ra ta không hiểu thực lực của hắn như thế nào, hoặc có thể nói, trên thế gian này không ai hiểu được thực lực của hắn, ta chỉ là tin tưởng hắn" Lục Nhược Tâm cười đáp.
Thất trưởng lão chau mày lại: “Ngay cả người còn không hiểu sao?"
Không hiểu, chính là Lục Nhược Tâm không hiểu, cho dù cô ta tự nhận mình rất hiểu Hàn Tam Thiên, còn đã từng nhiều lần giao đấu với Hàn Tam Thiên, nhưng về mặt thực lực của Hàn Tam Thiên, cô hoàn toàn không hiểu được.
Từ chuyện học võ công của ông lão quét rác trên đỉnh Kỳ Sơn, đến trận chiến ở núi Khốn Long, rồi ở đây...
Hắn giống như một đứa trẻ, không ngừng lón.
Không ai có thể biết được giới hạn sức
mạnh của hắn đến đâu, có thể ngang với trời đất, có thể...còn mạnh hơn cả thế nữa.
“CHằng trách được tiểu thư nhà chúng ta nhìn trúng."Thất trưởng lão mỉm cười, sau đó đứng dậy: “Lão phu muốn tận mắt nhìn Hàn Tam Thiên làm cách nào để đánh bại vạn quân."
>
Vừa cười, hắn vừa dẫn tên đệ tử đang quỳ ở dưới đất bước ra khỏi cửa.
Ngước nhìn hình bóng bọ họ rời đi, Lục Nhược Tâm liền mỉm cười, sau đó có một tên đệ tử vội vã chạy vào, mang một bức thư mật đưa cho Lục Nhược Tâm.
“Điều tra kỹ hay chưa?"
♡
“Rất kỹ rồi."
Nghe đến đây, nụ cười trên gương mặt Lục
Nhược Tâm liền biến mất, thay vào đó là sự tức giận tột độ, đập tay xuống bàn, tức giận hét lên: “Tiện nhân"
Sau đó, ả ta thu tầm mắt lại, siết chặt tay: “Là ngươi ép ta, con tiện tì như người nghĩ rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta
sao?"
Dứt lời, miệng nở một nụ cười u ám.
Tất cả hét lên rồi dùng vũ khí ra sức đề xuống, cố gắng đè chết Hàn Tam Thiên ở phía giữa, trên không trung Phương Khôn dẫn theo các thân tín hành động, vô số luồng ánh sáng chiếu xuống đè lên những thanh gươm giáo.
Pằng, pằng, pằng.
Đột nhiên, những thanh kiếm đó như có một lực kì lạ nào đó nâng lên, hai vòng binh sĩ gần nhất lập tức bị đánh bay ra xa, thậm chí hàng vạng quân đầu ngã rạp trên mặt đất.
Một thân ảnh bay vút lên trời.
“Cái gì?" Phương không kinh hãi, đưa mắt ngước nhìn lên bầu trời.
Với sức mạnh của vạn quân thành Sa mạc, nhưng lại...
Nhưng lại có thể...
Hắn không dám tin mà đưa mắt ngước nhìn Hàn Tam Thiên trên không trung, quả thật không thể hiểu, đây rốt cuộc là như thế nào?
Là bọn họ quá yếu chăng?
Copy từ web τАмliлh247.мe
Nhưng những quân sĩ này không hề sợ đám yêu tăng kia, vì vậy chỉ có thể là Hàn Tam Thiên quá mạnh.
Không biết máu từ trong miệng trào ra từ lúc nào, hắn tập hợp sức lực của mười thân tín lại, không chỉ không thể giúp các binh sĩ kia áp chế được Hàn Tam Thiên, ngược lại còn bị Hàn Tam Thiên phản công, rồi bị thương.
“Một kiếm phá trời."
Đột nhiên Hàn Tam Thiên nắm chặt kiếm ngọc trong tay, đứng trên mặt đất rồi vung kiếm lên.
Khói bụi trên mặt đất đột nhiên bay mịt mù,giống như có một con sóng vỗ mạnh trên mặt đất sau đó lan ra xung quanh, tất
cả binh sĩ lập tức ngã rạp.
"Hay."
Lúc này, Thất trưởng lão không kìm nén được mà khen ngợi, không có bất kì yếu tố tình cảm nào, hay bất cứ nguyên nhân nào khác, chỉ là bị cảnh tượng trước mắt thuyết phục mà thôi.
“Ngươi." Phương Khôn nhìn thấy hàng vạn binh sĩ bị đánh ngã trên đất, lúc này đã vô cùng tức giận, nhưng tim cũng không ngừng run rẩy, tức giận muốn mắng Hàn Tam Thiên nhưng rồi cũng không dám nói điều gì.
Còn Hàn Tam Thiên lúc này, tay khẽ cử động, ngọc kiếm liền bay về trong tay, rồi tăng tốc, tấn công về phía Phương Không
Chết tiệt" Phương Khôn mắng một tiếng, cầm thanh kiếm muốn tiến lên: “Chết tiệt ta sẽ cùng ngươi."
"soạt.”
Không biết từ lúc nào, kiếm ngọc đã đặt ngay trên cổ hắn.
“Ngươi muốn cùng ta làm gì?" Gương mặt tuấn tú, giọng nói lạnh lùng, Hàn Tam Thiên
liền xuất hiện trước mặt Phương Khôn, khiến hắn không kịp trở tay, vô cùng kinh hãi.
“Ta..." Lúc này Phương Khôn đã không biết nói thêm lời nào.
Hắn đương nhiên muốn nói rằng sẽ liều mạng với Hàn Tam Thiên, nhưng bản thân chưa kịp ra tay, kiếm của đối phương đã đặt ngay cổ, hắn nào dám có dũng khí để nói ra điều này chứ?
“Đồ đâu?"Hàn Tam Thiên lạnh lùng lên tiếng.
“Đồ gì?"Phương Khôn không hiểu hỏi.
“Còn dám giả ngốc sao?" Lạnh lùng quay lại đá một cước vào mặt của Phương Khôn, Phương Khôn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên mặt mang theo một dấu chân bay ra phía sau.
“Thiếu chủ".
Đám thân tín lo lắng, vội vàng chạy lại.
Chỉ là đám người này vừa mới tiến được vài bước, lập tức một bóng đen xuất hiện, bọn chúng chưa kịp trở tay đã bị Hàn Tam Thiên
đánh bay ngược ra xa.
Thuận thế, Hàn Tam Thiên liền kẹp cổ Phương Khôn lôi đi vài mét rồi mới đứng lại.
“Có giao ra đây hay không?"
Hành động của Hàn Tam Thiên khiến cổ của Phương Khôn đau nhức, ma sát giữa lưng và mặt đất tạo ra vết thương ở trên lưng, lúc này máu và đất đã trộn lẫn vào vết thương vô cùng kinh tởm, phần đầu thì không cần nói, mặc dù có thể chỉ không ngừng bị kéo lê trên đất, trên đầu lúc này cũng toàn là đất.
“Thư, là bức thư."
Đột nhiên, lúc này có một tên thân tín chợt nhận ra điều Hàn Tam Thiên ám chỉ đó chính là gì.
Trong ba ngày này, tất cả bọn chúng vì ăn uống no say mà quên đi bức thư của Tô Nghênh Hạ, công thêm việc Hàn Tam Thiên đột nhiên xuất hiện khiến chúng hoảng loạn, đương nhiên sẽ không còn nhớ đến bức thư đó.
Mắng xong, thuộc hạ lập tức đỡ hắn quay về doanh trại.
“Hắn đi xem thư rồi."
Trong tay của Lục Nhược Tâm lúc này đang ve vuốt con mèo già đang nheo mắt.
Con mèo đó đang ăn thức ăn bên cạnh nó, dáng vẻ thích thú mà phát lên tiếng kêu nhỏ, mà thứ thức ăn đó chính là một cái tay người.
Nghe thấy lời bẩm báo, miệng ả ta liền hé nở một nụ cười thâm độc...
"Nhưng cho dù không còn đầy nữa, khi chủ nhân không muốn nó ăn thì nó sẽ không thể ăn." Lời nói đột nhiên trở nên lạnh lùng, ngay sau đó, trong tay nàng hơi dùng sức, con mèo kia lập tức bị nàng vung ra cách xa mấy mét, rồi mới đập xuống đất.
Con mèo kia không còn tham lam đồ ăn nữa, thay vào đó sợ hãi nhìn Lục Nhược Tâm.
"Để nó nhìn cho đã đi, bên kia đã chuẩn bị xong chưa?" Lục Nhược Tâm nói.
"Đã dựa theo phân phó của ngài, hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng." Hạ nhân nói.
Lục Nhược Tâm hài lòng cười cười: "Rất tốt."
Copy từ web τАмliлh247.мe
"Bên ngoài sắp mưa rồi sao?" Lục Nhược Tâm đột nhiên hỏi một câu.
Hạ nhân gật gật đầu: "Vâng, mây đen dày đặc, hẳn là không lâu nữa sẽ có giông tố kéo đến, nhưng thuộc hạ đã an bài tốt, sai người gia cố bốn phía doanh trướng, bảo đảm công chúa có nơi nghỉ ngơi khô ráo dễ chịu."
Lục Nhược Tâm lắc đầu: "Mưa to cũng tốt, mưa to cũng tốt, ít nhất có thể an ủi một số người. Người vô năng chỉ có thể oán trời.
trách đất, trận mưa to này xem như ông trời đang thương hại đi."
"Chỉ sợ là ông trời sẽ bận bịu chết." Hạ nhân nhẹ khẽ cười nói.
Lục Nhược Tâm cười mà không nói, nhẹ nhàng chậm rãi nằm nghiêng, khoan thai mà nói: "Đi nghỉ ngơi sớm đi, tối nay đã định sẽ có người vượt qua trong bị thương, có người nhục nhã sống không bằng chết, chúng ta hẳn là không nên cô phụ ban đêm đẹp đẽ lại có thể bình yên nhập mộng này."
Hạ nhân nghe vậy, lập tức cười một tiếng: "Vậy tiểu nhân không quấy rầy công chúa
nghỉ ngơi, thuộc hạ cáo lui."
Tâm tình Lục Nhược Tâm không tệ, khó có khi mà gật đầu đáp lại.
Đợi đến khi hạ nhân ra ngoài, nàng nhẹ nhàng nằm đó, ngón tay như ngọc thon dài khoan thai cầm lấy hoa quả bên trong mâm đựng trái cây, môi son khẽ mở, răng ngọc hơi mở, tinh tế phẩm vị.
Với nàng mà nói, những người chọc giận nàng, không thuận nàng, tối nay nhất định là một đêm không ngủ.
Mưa to như như trút nước, bốn phía ban đêm chỉ nghe tiếng mưa rơi và từng trận tiếng sấm, khi thì có mấy tia chớp lóe lên, đêm tối đột nhiên được chiếu sáng trắng lóa, sau đó lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ đen tối trước đó.
Trong rừng rậm, lúc này Hàn Tam Thiên ngồi dưới một gốc cây không nhúc nhích.
Cho dù mưa to dội xuống anh cũng không thèm để ý chút nào, mặc cho nước mưa ướt đẫm toàn thân, trên mặt cũng không phân biệt được là nước mưa hay là nước mắt.
Gió rống, mưa lớn, tiếng sấm cũng vang to,
nhưng dù khí trời ác liệt cũng không ngăn cản nổi nỗi khổ trong lòng Hàn Tam Thiên lúc này.
Anh không rõ tại sao Tô Nghênh Hạ lại nói ở trong thư như thế.
Anh rất bàng hoàng, cũng rất mờ mịt, thậm chí không biết nên làm thế nào.
Nàng bị ép buộc sao? Trông không giống lắm, nhưng vô luận như thế nào thì Hàn Tam Thiên cũng không tin nàng sẽ nói ra lời như vậy.
Cùng lúc đó, trong sơn động bên dưới. giông tố, nếu Hàn Tam Thiên bên kia yên. lặng giống như chết thì bên này lại có tiếng khóc nổi lên bốn phía, thê thảm vô cùng.
"Không, không, đừng." Một giọng nam tuyệt vọng kêu to đến khàn cả giọng.
Còn các cô gái thì không ngừng phát ra tiếng khóc vô cùng thê thảm, nương theo đó là tiếng cười tà ác của một đám nam nhân.
Thị trấn nhỏ ở biên giới cách đó không xa, đêm mưa khiến bây tang thi gào thét không còn lớn tiếng như trước nữa, mặc dù có
chút gọi là nhắm mắt làm ngơ sự tình, bịt tai trộm chuông, nhưng tối thiểu có thể khiến cho lòng người hơi dịu lại.
Lại có thêm một nồi canh nóng của Phù Mãng, có lẽ đối với với Phù Mãng mà nói là thống khổ, nhưng đối với đại bộ phận người mà nói, xem như là niềm vui của "Sau cơn mưa trời lại sáng".
Trời rất nhanh đã sáng, tiếng sấm không biết từ khi nào đã không còn nữa, cơn mưa cũng đã dừng lại vào lúc tảng sáng bình minh.
Bầu trời giống như pha lê sạch sẽ, trên mặt
đất có gió nhẹ nhàng khoan khoái, hoa cỏ dạt dào, chim chóc cũng sung sướng gáy gọi.
Sau cơn mưa thì mọi thứ dường như trở nên thật đẹp đẽ.
Trong rừng rậm, giọt nước trên nhánh cây nhỏ xuống từng giọt đến đất, phía dưới cây đại thụ chính là Hàn Tam Thiên.
Không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó như là bàn thạch, không phải chỉ trong một lát mà là cả một đêm.
"Rắc."
Trong rừng cây an tỉnh vang lên âm thanh đạp trên lá, một thân ảnh đẹp mắt chậm rãi đi đến bên cạnh Hàn Tam Thiên.
Sau đó dừng lại bên cạnh Hàn Tam Thiên.
Một thân áo trắng, tựa như tiên tử.
"Xoạt."
Nàng cởi áo khoác, nhẹ nhàng đắp lên người Hàn Tam Thiên, rồi không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng đứng ở nơi đó, nhìn chằm
chằm anh.
Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, nét mặt tươi cười như hoa, đẹp đến thiên địa khẽ động: "Gốc cây kia rất lớn, hẳn là đã sống trong cánh rừng rậm này từ rất lâu rồi, cũng phải đấu tranh với những thân cây khác rất lâu cho nên mới có bộ dáng như hôm nay."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đột nhiên đứng lên, bắt lấy bờ vai của nàng, lạnh giọng quát: "Người đến tột cùng đã làm gì với Tô Nghênh Hạ? Là ngươi ép buộc nàng có đúng không?"
"Ta ép buộc nàng? Hàn Tam Thiên, người có tư cách chất vấn ta câu này sao?" sắc mặt Lục Nhược Tâm cũng đột nhiên biến đổi, lạnh giọng mắng trả lại.
"Ngươi không phải tự xưng nàng là nữ nhân của ngươi sao? Nàng là người thế nào chẳng lẽ ngươi không hiểu rõ hơn ta? Ta cũng muốn ép buộc nàng thế nhưng người cảm thấy ta ép buộc nàng có hữu dụng không?"
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Nhược Tâm: "Nó đang ở đâu?"
"Tô Nghênh Hạ đã sớm thay đổi chủ ý, ta đã sớm biết người sẽ vì vậy mà ý chí tinh thần sa sút, nhưng tình thế trước mắt của ngươi cực kỳ nghiêm trọng, nếu như cứ mãi đối địch thì chỉ sợ sớm đã bị đám ma tăng kia giết chết, cho nên, ta mới phái người nói cho người biết nếu như người vượt qua được đại nạn lần này thì con gái của người chính là phần thưởng."
"Ta cũng không muốn nha đầu kia tuổi còn nhỏ như vậy đã bị mẹ vứt bỏ, cha còn chết
không toàn thây. Cho nên, Hàn Tam Thiên, thu hồi ánh mắt thù hận của người lại đi, tốt nhất khách khí một chút."
Copy từ web τАмliлh247.мe
Vừa mới nói xong, Lục Nhược Tâm phẫn nộ trừng mắt liếc Hàn Tam Thiên rồi nhấc chân đi về phía bìa rừng.
Hàn Tam Thiên sững sờ trọn vẹn một chốc lát.
Nghĩa là anh đã hiểu lầm nàng rồi sao?
Những gì nàng nói gần như đã khiến mọi chuyện thông suốt, toàn bộ hành trình cũng
không có tình huống nào không hợp lí.
Bao gồm chuyện nàng dẫn người tới cứu mình, hết thảy mọi chuyện đều là vì tốt cho mình.
Cộng thêm thái độ kỳ quái của Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên thật sự có chút không hiểu rõ được, cuối là chuyện như thế nào.
Nếu như nàng bức bách Tô Nghênh Hạ thì nàng phải dùng phương pháp gì mới khiến cho Tô Nghênh Hạ làm theo? Thủ đoạn của Phù Gia không tầm thường, nàng hẳn là không làm gì được.
Còn nữa, nếu nàng muốn bức bách thì Hàn Niệm trong tay nàng không phải là con cờ tốt nhất sao? Cũng như năm đó Phú Gia thậm chí hận không thể che giấu kỹ Hàn Niệm.
Nhưng tại sao Lục Nhược Tâm lại đưa Hàn Niệm cho mình, chuyện này không hợp lý.
Chẳng lẽ những gì Lục Nhược Tâm nói đều là thật?
Mặc dù nữ nhân này khiến Hàn Tam Thiên không có hảo cảm, nhưng lời nói của nàng thì Hàn Tam Thiên lại rõ ràng, luôn luôn tương đối chân thực.
Nhưng muốn Hàn Tam Thiên tin tưởng Tô Nghênh Hạ thay lòng đổi dạ, cái này cũng không có khả năng.
Hàn Tam Thiên suy nghĩ loạn đầu óc, anh thực tế không biết đây rốt cuộc là chuyện thế nào.
Loạn, loạn, loạn, thật sự là quá loạn.
Khi Lục Nhược Tâm từ trong rừng cây đi ra không lâu, toàn thân đều là nước mưa, Hàn Tam Thiên ướt sũng cũng đi ra.
Xa xa, ở cổng chính của lều trại có một đám
người vây xung quanh một thân ảnh nhỏ bé, khi thấy Hàn Tam Thiên, nàng hưng phấn hộ to, chạy phóng tới chỗ Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cũng mấy bước lao đến, nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé kia thì sự rối loạn và phiền muộn lúc này được quét sạch sành sanh.
Hàn Niệm nhào vào trong ngực anh, Hàn Tam Thiên cũng ôm chặt lấy tiểu nha đầu, trong lúc nhất thời, bên trong cặp mắt kia tràn đầy yêu thương, tràn đầy áy náy.
"Cha."
"Niệm nhi."
Cha con ôm nhau, hết thảy đều không nói nên lời.
"Cha, sao người cha lại ướt như vậy?" Đột nhiên, khuôn mặt đầy nước mắt của Hàn Niệm cố nở ra một nụ cười, âm thanh quan tâm dịu dàng vang lên, một đôi tay nhỏ ôm chặt Hàn Tam Thiên hơn.
"Niệm nhi ôm cha chặt một chút, cha sẽ không lạnh như vậy nữa."
Nghe lời nói này, trong lòng Hàn Tam Thiên
mềm nhũn.
Lúc này anh mới nhớ ra trên người mình toàn là nước mưa, sẽ làm con gái mình bị cảm lạnh, cuống quít nhẹ nhàng kéo Hàn Niệm từ trong ngực ra ngoài, cười cười, nói: "Yên tâm, cha không lạnh."
"Hì hì, ướt sũng rồi." Hàn Niệm cười một tiếng, nhẹ nhàng dùng tay nhỏ vuốt mũi Hàn Tam Thiên một cái.
"Ta đã sai người chuẩn bị quần áo cho người, đương nhiên nếu như người muốn tiếp tục ôm con gái của người như vậy thì xem như ta chưa nói gì." Lục Nhược Tâm
mấy bước đi ngang qua bên cạnh hai cha con, vứt xuống một câu, lạnh lùng về doanh trưởng của mình.
"Đi thay quần áo với cha nhé?"
"Dạ." Hàn Niệm ngoan ngoãn gật đầu.
"Cha, khoảng thời gian qua đều là Tâm nhi tỷ tỷ chăm sóc Niệm nhi, đối với Niệm nhi rất tốt, Tâm nhi tỷ tỷ là người tốt." Niệm nhi
vừa cầm mình quần áo mình đã chọn được vừa kéo tay Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên kinh ngạc, Niệm nhi tuyệt đối không phải là người chỉ vì một chút vật chất mà thay đổi thái độ, điều này nói rõ có khả năng Lục Nhược Tâm thật sự đối với nàng rất tốt.
Con bé càng sẽ không nói dối lừa gạt anh.
Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng cười Hàn Niệm một tiếng, sau đó đứng ở bên cạnh Hàn Tam Thiên, đột nhiên thân thể dựa sát vào người anh.
Hương thơm mê người của ả ta ngày càng gần khiến mũi hắn cảm thấy khó chịu.
Chỉ là, ả ta vừa dán vào người Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên bất giác đưa tay điểm trên cánh tay của ả ta, cản trước mặt.
“Ngươi đang làm gì vậy?" Lục Nhược Tâm cố gắng vùng vẫy, nhịp tim bất giác đập nhanh hơn, nhưng trong ánh mắt là sự tức giận và bất mãn.
“Ngươi muốn làm gì?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng hỏi lại.
Copy từ web τАмliлh247.мe
Bất luận là Hàn Tam Thiên nói gì, Lục Nhược Tâm lúc này vẫn đưa mặt về phía bên tai của Hàn Tam Thiên, lạnh lùng nói: “Nếu như người còn cự tuyệt ta, ngươi đừng quên trên bức thư đó là gì, đến lúc đó người có cầu xin ta cũng không có tác dụng"
“Hơn nữa, ta chỉ muốn nói với ngươi, ngươi có phải nên quay về thành xem một chút không?"
Nói xong, Lục Nhược Tâm lập tức xoay người lại, dáng người uyển chuyển, mang theo ánh mắt buồn buồn nhìn Hàn Tam Thiên.
ta muốn lợi dụng cơ hội này để xem Hàn Tam Thiên có phản kháng lại với bản thân ả hay không, có thể tiếp cận được Hàn Tam Thiêm thêm một chút hay không.
Nhưng kết quả lại khiến ả vô cùng thất vọng.
Một chút cơ hội cũng không có.
Về thành sao?
Đồng tử của Hàn Tam Thiên lúc này chợt thu hẹp lại.
“Ta... ta đã hôn mê bao lâu rồi?" Trong trí nhớ của mình, Hàn Tam Thiên chỉ cho rằng
mình vừa chợp mắt, có lẽ thời gian hôn mê đó sẽ không dài, cùng lắm chỉ là một ngày.
“Ba ngày" Lục Nhược Tâm lạnh lùng thốt lên.
“Ba ngày?"Hàn Tam Thiên trợn to hai mắt, vội vàng nói: “Vậy thị trấn nhỏ thì đúng rồi, sau khi đám yêu tăng rời đi, vậy thị trấn đó cũng được giải thoát rồi đúng không?"
Lục Nhược Tâm chỉ mỉm cười nhưng không hề nói.
“Ngươi nói gì đi" Hàn Tam Thiên vô cùng khẩn trương.
“Ta làm sao biết được chứ.” Lục Nhược Tâm đáp lại.
“Trong thành nhất định có do thám của ngươi, tình hình bên đó như thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết hay sao?" Hàn Tam Thiên ngày càng gấp gáp.
“Ta biết liền phải nói cho người nghe hay sao?Hàn Tam Thiên là người đang cầu xin ta, chứ không phải ta đang cầu xin người, người tốt nhất nên hiểu chuyện một chút." Lục Nhược Tâm lạnh lùng nói, sau đó xoay
người rời đi.
“Được, vậy xem như ta đang cầu xin ngươi." Hàn Tam Thiên cuối cùng cũng nói.
Lục Nhược Tâm dừng bước, xoay người lại: “Cầu xin ta, ta liền sẽ nói cho người biết hay sao? Bản tiểu thư đây không có hứng thú."
Dứt lời, ả liền thả rèm xuống rồi rời đi.
Đưa mắt nhìn Hàn Niên, dường như cuộc cãi vã giữa Hàn Tam Thiên và Lục Nhược Tâm khiến Hàn Niên hoảng sợ, nhưng sau khi nhìn thấy ả ta đã rời đi, Hàn Niên lập tức
cười với Hàn Tam Thiên, nó như đang an ủi Hàn Tam Thiên rằng không sao đâu.
“Niên nhi, ba phải đến một nơi có chút nguy hiểm, con có muốn đi cùng ba hay không?" Hàn Tam Thiên hỏi.
“Ba đi đâu, Hàn Niên sẽ theo đó." Nó vô cùng ngoan ngoãn gật đầu vui vẻ nói.
Hàn Tam Thiên không nói thêm gì, ôm Hàn Niên lên, muốn đi ra khỏi doanh trại.
Nhưng ở bên doanh trại, Lục Nhược Tâm vẫn chưa rời đi, dựa lưng vào giống như
đang chờ đợi, nhìn thấy Hàn Tam Thiên bước ra liền nói: “Ngươi muốn đi sao?"
“Đúng vậy!
“Liền đi như vậy sao?"Lục Nhược Tâm nói thêm
Hàn Tam Thiên không nói thêm gì, ôm Hàn Niên chuẩn bị rời đi.
“Người của ta ở trong thành gặp người tối hôm đó nay đã rời đi rồi, vì vậy tình hình. trong thành như thế nào cô ta đều không biết. Nhưng ta biết người còn có bạn ở
trong đó, vì vậy trong những ngày người hôn mê, ta đã phải người đến đó dò la tình hình."
Nghe đến đây, Hàn Tam Thiên lập tức dừng chân lại.
“Ma tăng mặc dù đã rời đi, nhưng tình hình trong thành vô cùng không ổn. Khắp thành đều là thây ma, bên trong có khả năng không còn người sống”
“Có lẽ người khác lúc này muốn liều mạng xông vào thành, ta liền biết kẻ đó không khác nào tên ngốc, nhưng ta biết Hàn Tam Thiên người tình sâu nghĩa nặng, ta sẽ giúp
đỡ ngươi."
3
“Trong thành ít nhất mà mấy vạn, thập chí là mười mấy vạn thây ma, người thật sự muốn đi như vậy sao? Nói xong, Lục Nhược Tâm đưa mắt nhìn Hàn Niên, nói tiếp: “Ta không
nghi ngờ năng lực của ngươi có thể bảo vệ được an toàn cho Hàn Niên, nhưng người dám đảm bảo rằng nó sẽ không bị thương không? Ngươi nên nhớ một điều, nếu như Thây ma làm cho nó bị thương..."
Mặc dù khắp phòng bếp đã được phong tỏa lại, nhưng mùi thơm không ngừng lan tỏa ra ngoài, nhưng bởi vì có động tĩnh, không ít thây ma đã tập trung bao vây bên ngoài, điên cuồng gào thét.
Nhà bếp này chỉ là một căn phòng tập bơ, đương nhiên không được kiên cố như trong tửu lầu, thây ma tập trung đến ngày càng đông, ngày càng mạnh mẽ, căn bếp này như đang lung lay, và sớm bị đổ xuống.
Không chỉ như vậy, trong bếp Phù Mãng dường như không nghe thấy, bỏ hai cây nạng trong tay xuống, rồi từ từ cởi áo.
Trên mặt của Phù Mãng lúc này đã trắng bệch như trang giấy, mồ hôi lạnh toát ra khắp mặt, giống như mới đi mưa về.
Copy từ web τАмliлh247.мe
Sau khi cởi áo ra, lộ ra một phần ngực vô cùng cường tráng, bên trái đã được bao bọc lại bởi một dải vải dài, hắn đưa mắt sang bên phải, nghiến chặt răng rồi cầm đao lên.
Đột nhiên, trong lúc Phù Mãng vừa đưa đao lên, một cánh tay nắm chặt cái tay đang cầm đao của hắn.
Mặc dù Phù Mãng là một tráng sĩ, nhưng lúc này đã yếu ớt như một con gà, bị vồ lấy bất ngờ khiến toàn thân lảo đảo.
May mà có cánh tay kia kịp thời nắm chặt thắt lưng của hắn, mới không khiến hắn ngã nhào ra đất.
“Ngươi."
Phù Lý vừa hoảng hốt vừa tức giận nhìn Phù Mãng, trong phút chốc không biết nên mở miệng như thế nào.
“Bịch.”
Một thanh đao rớt từ trên tay Phù Mãng xuống, sau đó nằm im trên mặt đất.
“Ngươi...ngươi đến đây làm gì?" Phù Mãng không có can đảm nhìn thẳng vào ánh mắt của Phù LÍ, vội vàng hạ thấp người xuống tìm kiếm thanh đao, sau đó cố gắng nhặt
lên.
Phù Lý lạnh lùng nhìn hắn nói: “Lúc này người còn có thể cong người xuống sao? Phù Mãng"
Phù Mãng không trả lời, nhưng vì cúi người xuống khiến cơn đau kịch liệt từ vết thương mang tới khiến hắn nhăn nhó, mồ hôi không
ngừng chảy xuống khắp mặt.
Cho dù như vậy hắn vẫn tiếp tục ngoan cố, ngang ngạnh mò tay tìm.
Sắp rồi, ngày càng gần, hắn gần như có thể nắm được...
Nhưng lúc này một bàn chân xuất hiện, giẫm lên thanh đao, một âm thanh vang lên rồi thanh đao bay ra xa đằng sau vài mét.
Phù Mãng tuyệt vọng nhìn thanh đao đẳng xa kia, cả người đã không còn sức lực, niềm tin kiên cường cuối cùng đã sụp đổ, một âm
thanh vang lên, toàn thân đổ rạp trên nền
đất.
Cho dù như thế nào, hắn vẫn quật cường nhìn thanh đao, tay bất giác nắm chặt lại.
“Người đang làm cái gì vậy?" Phù Mãng vừa tức giận, vừa ấm ức dùng âm thanh thêu thào nói với Phù Lí. Ánh mắt quật cường nhìn thanh đao, và dòng nước mắt đang chực trào trên đôi mắt ấy.
Nước mắt nam nhi không dễ rơi, nhưng Phù Mãng lúc này, nước mắt đã lăn tràn khắp mặt.
“Ta đang làm gì sao? Ta còn đang muốn hỏi người? Là người đang làm gì?" Nghe câu hỏi của Phù Mãng, Phù Lí lúc này cũng nước mắt ngắn dài, vô cùng ấm ức và thương xót nói với Phù Lí.
“Phù Mãng, người tưởng rằng ta không biết thức ăn người lấy từ đâu hay sao? Từ lúc đầu bước vào đây, ta đã biết người làm những chuyện gì rồi."
“Đủ rồi, đủ rồi, thật sự là đủ rồi, Phù Mãng, người xem ngươi bây giờ có hình dạng như thế nào.” Phù Lí tức giận hét lên, rồi một tay kéo ống quần hắn lên, lúc này trái tim vô cùng đau đớn, nước mắt bất giác rơi xuống.
Chương 2500; Cái chết của Phù Mãng.
Toàn bộ chân, lúc này có còn giống cái chân nữa không, nó chỉ được buộc bằng những thanh gỗ. Bây giờ đã không còn đủ gỗ, nửa thân bên trái chỉ là dùng một số loại cỏ dại nát và mảnh vải để băng lại.
Phù Mãng bây giờ , nếu như nói là một con người, thì đó chính là con người được những thanh gỗ và cỏ dại tạo nên mà thôi.
Nhìn thấy cơ thể như vậy, Phù Mãng cũng rất đau lòng, nước mắt đã tuôn rơi xuống đất, cúi đầu thấp xuống để không phát ra âm thanh của tiếng khóc.
“Người cho rằng ta có cách sao? Phù Mãng
đột nhiên buồn bã ngước đầu lên, nhìn Phù Lí nói: “Từ khi sinh ra đến nay, mẹ ta luôn nhắc nhở ta rằng, trước khi yêu người khác phải yêu mình trước, nhưng người có thể đưa mắt nhìn những con người vô tội như vậy thiệt mạng hay sao, trở thành đám thây ma như ở bên ngoài kia hay sao? Có thể người làm được, ta cũng có thể, nhưng người có thể dưỡng mắt nhìn những huynh đệ vào sinh ra tử của mình chết hay sao, từng người từng người một chết trước mặt ngươi hay sao?"
Xổ ra một tràng, từ bình tĩnh trở nên tức giận, phát tiết ra bên ngoài không phải là sự tức giận mà chính là sự đau xót, bất lực.
Tiếng khóc của Phù Lí vô cùng thương tâm và thê thảm.
“Ta biết là ta sắp chết rồi." Phù Mãng đau thương ngước nhìn Phù LÍ, lắc đầu nói: “Ta sống không được lâu nữa rồi, Phù Lí"
nói xong, hắn đưa cánh tay phải ra, cánh tay vô cùng sạch sẽ như vừa mới tắm.
“Giao ước của chúng ta. "Phù Lí lau nước mắt, liếc nhìn ngón tay đó.
“Ta đã hóa giải rồi.” Phù Mãng nhếch môi khô khốc, nở một nụ cười đau thương.
Phù Lí nghiến chặt răng, sau đó mới gật gù đồng ý, đứng dậy, kéo cánh tay của Phù
Mãng, không tốn sức lực để có thể dìu Phù Mãng đứng dậy.
Bình luận facebook