Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2487-2489
Áo vừa được lật ra, toàn bộ phần bụng giống như được làm bằng thép của Hàn Tam Thiên hiện ra trước mặt mọi người.
Nhưng phần bụng đó lại không hề có một vết thương nào, chỉ có sự nam tính phảng phất quanh đó, điều này khiến Lục Nhược Tâm đỏ mặt.
“Nhìn thấy rõ chưa?" Thất trưởng lão lạnh lùng lên tiếng.
“Ngươi đánh trúng phần bụng của Hàn Tam Thiên là thật, nhưng thật tế thủ đoạn để tiện của ngươi, vẫn không hề tạo ra cho người ta bất cứ thương tích nào" “Vì vậy, làm phiền người và các thân cận của ngươi ngậm hết mồm lại được không? Thật sự quá ồn ào."
Thất trưởng lão lạnh lùng tuôn ra một tràng.
Đám người bọn chúng lập tức không thể thốt lên bất cứ lời nói nào, trên gương mặt chúng lúc này toàn là sự ngượng ngùng xấu hổ.
Phần bụng của Hàn Tam Thiên không có bất cứ vết thương nào, có nghĩa là những lời nhạo báng lúc này bây giờ giống hệt như trò cười, những lời nói ấy như đang văng vẳng bên tai như muốn chế nhạo những kẻ thốt ra nó.
Gương mặt của Phương Khôn vì quá xấu hổ mà lúc đó lúc xanh, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Sao lại có thể như thế?
Sao lại thành ra như vậy?
Rõ ràng hắn đã đánh trúng Hàn Tam Thiên,
cũng tự tin rằng Hàn Tam Thiên do đó mà bị thương, thậm chí rơi vào tình hình thảm hại
như bây giờ đều do đó, nhưng nào có tường tượng được rằng, tất cả không hề liên quan đến hắn.
Vì để chế nhạo Hàn Tam Thiên, hắn đã dùng toàn bộ sức lực, nhưng kết quả lại không hề khiến Hàn Tam Thiên bị một chút mảy may nào.
Hắn không chỉ tự tác vào mặt mình một cái, đồng thời còn phô trương ra cho người khác thấy rằng hắn yếu đến mức nào.
Cho dù là người khác cũng khó mà chấp nhận kết quả như vậy, huống hồ người có địa vị tôn quý như Phương Khôn, lại yêu thể diện nhiều như hắn.
“Điều này là không thể không thể. Các ngươi tất cả đã nhầm rồi. Ta, ta, đúng rồi ta
đã dùng toàn bộ sức mạnh để đã thương hắn." Phương Khôn như nhớ ra điều gì đó, vội vàng giải thích.
Hắn vừa hét lên, các tên thân cận bên hắn hoảng hốt gật đầu hư bửa củi.
“Đúng đúng đúng, nội lực của Thiếu chủ nhà ta mạnh đến mức kinh ngạc, tu vị lại cao, điều này ở thành Sa mạc ai ai cũng đều biết."
“Bên ngoài có vẻ như không hề có vết thương nào, nhưng thực tế nội lực của Phương Khôn đã đánh tên phế vật Hàn Tam Thiên này bán sống bán chết rồi."
Tìm được lý do, tất cả bọn chúng lập tứ khôi phục lại dáng vẻ tự mãn khi nảy, lúc này
một người lớn tiếng nói.
Bên ngoài không có, nhưng bên trong chắc chắn có, người tu đạo đương nhiên sẽ có bản lĩnh, đương nhiên có thể làm như vậy được.
“Tu vi của người cao như vậy, vậy ta hỏi ngươi, sau khi chân khí truyền vào trong cơ thể người, còn có thể hóa thành đạo hay lưỡi dao sao?"
“Hoặc là có thể biến thành đường cong hay đường thẳng?"
Thất trưởng lão ngao ngán hỏi, sau đó lật người Hàn Tam Thiên lại, phần lưng lập tức hiện ra trước mặt mọi người.
“Nguồn căn khiến Hàn Tam Thiên bị thương xuất phát từ đây, chân khí của ngươi có thể làm được sao?"
Một câu hỏi của Thất trưởng lão vang lên, phần lưng ghê rợn của Hàn Tam Thiên lập tức đập vào mắt tất cả mọi người.
rộng gần nửa xăng ti mét, dài hơn mười phân, vết thương đẫm máu, điều này khiến người khác không khỏi phát lạnh sống lưng.
Tuy rằng xung quanh miệng vết thương máu có phần ngưng động lại, có vẻ như hắn đã dùng qua phương pháp nào đó để chữa trị, nhưng chưa kịp chữa lành thì đã xảy ra chuyện khác.
Điểm này, Thất trưởng lão nói không hề sai, sau khi bị rìu Bàn cổ chém trúng, Hàn Tam Thiên liền sử dụng sự phối hợp chặt chẽ giữa tim và mạch máu, để khống chế lại rìu bàn cổ.
Sau đó, dùng ngũ hành thần thạch để hỗ trợ chữa trị vết thương, nhưng bởi vì Hàn Tam Thiên phải chuyên tâm chiến đấu với lão hòa thượng và người thần bí áo đen kia,
mà không thể bỏ thêm sức lực ra hỗ trợ đá ngũ hành thần thạch trị liệu vết thương cho mình.
+
Cùng với đám hòa thượng đánh một trận đấu kinh thiên động địa.
Đây...
Lúc này đám người của Phương Khôn đã không còn có thể thốt lên bất cứ câu nào.
“Không không không, đây là...không thể nào"Đột nhiên lúc này.
Đột nhiên lúc này, gương mặt của Phương Khôn tái nhợt đi, ánh mắt lạnh lẽo, hắn không ngừng lắc đầu, đồng thời có thể cũng không ngừng bước lùi về đằng sau.
Hắn làm sao có thể mang vết thương nghiêm trọng như vậy trên người chứ, đánh lâu như vậy với các cao thủ, đánh trận kinh thiên động địa như vậy?
Con người không thể kiên trì như vậy được, Vì vậy Hàn Tam Thiên không thể làm được như vậy.
“Nói dối, các ngươi đang nói dối, mang vết thương nghiêm trọng như vậy, đừng nói là
một người chống chọi lại với hàng vạn quân địch, cho dù là muốn cử động cũng không thể làm được"Phương Khôn vội vã hét lên.
“Con người đương nhiên có thể nói dối, nhưng sự thật mãi mãi là sự thật, chứng cứ mãi mãi là chứng cứ, nếu như người nghi ngờ sự an bài sai lầm của ông trời, trong đám người của ngươi cũng có người am hiểu về y thuật, gọi hắn ra đây, tự mình kiểm chứng." Thất trưởng lão lạnh lùng đáp.
“Họ Phương kia, người là đang nghi ngờ khả năng của trưởng lão ở đỉnh Lam Sơn ta hay sao, hay là không đủ giỏi?"Lục Nhược Tâm lạnh lùng hét lên.
Cô ta cũng vô cùng kinh ngạc khi Hàn Tam Thiên có thể mang vết thương nghiêm trọng như vậy mà chiến đấu trong khoảng thời gian dài như thế, nhưng khác với Phương Khôn, cô ta không hề có chút hoài nghi nào, ngược lại càng khâm phục người đàn ông trước mặt.
Phương Khôn bị lời nói của Lục Nhược Tâm làm cho sửng sốt, nhưng lúc này quả thật
đã leo lên lưng cọp, không thể làm gì khác được, đành cãi cố: “Đỉnh Lam Sơn mạnh
nhất thiên hạ, ta đương nhiên không thể hoài nghi năng lực của người ở đây, nhưng
mà ai không biết tình cảm người dành cho Hàn Tam Thiên là như thế nào, trưởng lão của Đỉnh Lam Sơn cô ý che chở cho hắn cũng là điều đương nhiên."
“Ta chỉ nghĩ rằng, ta đã thương Hàn Tam Thiên, nhiều người ở đây đã tận mắt chứng kiến, sau khi hắn bị ta đánh trúng liền hôn mê mà ngã xuống đất, có đúng vậy không?"Hắn không có một chút cắn rứt mà hét lên với các thân tín của mình.
“Đúng vậy. Tất cả các thân tín của hắn đồng loạt hét lên, nhưng không còn dáng vẻ hùng hồn vừa này.
Mắt của tất cả đều không mù, sự thật phơi bày ra trước mắt, ngay cả khi hắn không dám thừa nhận thì mọi chuyện cũng đã như
vậy.
“Mọi người."Nghe thấy những lời hô hào này, sắc mặt của Phương Khôn như xanh lên, hung hăng quay đầu lại, trừng trừng mắt nhìn đám người thân tín của mình.
Chết tiệt, sự hùng hồn khi này đã biến mất đâu rồi?
+
Lúc nảy nâng hắn lên tận trời xanh, nhưng bây giờ lại phô ra dáng vẻ như vậy sao?
Trong thời khắc quan trọng lại phản bội hắn.
“Phương Khôn, ngay cả thuộc hạ của người cũng không tin lời nói của ngươi, ngươi còn ở đó ngoan cố đến khi nào nữa đây?" Nhìn thấy tình thế như vậy, khóe miệng của Lục Nhược Tâm không khỏi nhếch lên, lạnh lùng nói.
Phương Khôn xoay người lại, ánh mắt tức giận quét qua, hét với đám người thân cận của mình: “Phế vật, phế vật, các người chính là một lũ phế vật"
"Bây giờ thì không được, đợi khi Hàn Tam Thiên tỉnh lại, ta sẽ thay các người giao hẹn với hắn, chờ các ngươi đến đây tỉ thí."Lục Nhược Tâm lại lạnh lùng tiếp lời.
“Chuyện sống chết thôi mà, ngươi không cần quá để ý đến cảm nhận của ta, càng không cần để ý đến người ta yêu thích, các người chỉ cần dùng toàn lực chiến đấu, kẻ nào sống thì thắng, thế nào?"
Nghe thấy những lời này, Phương Khôn đột nhiên mở to hai mắt.
Lúc đầu còn chưa hiểu được bản lĩnh của Hàn Tam Thiên, nên cũng chỉ muốn thử mà thôi, không đến mức muốn đoạt mạng sống của ai, chẳng qua chỉ muốn so tài cao thấp với Hàn Tam Thiên mà thôi.
Nhưng trận đấu khi nảy hắn đã hiểu rõ,
khoảng cách giữa hắn và Hàn Tam Thiên quả thật không hề nhỏ.
Nếu như lúc nảy Hàn Tam Thiên không nương tay, e rằng bây giờ mạng sống của hắn đang nằm trong tay Hàn Tam Thiên. Cũng chính vì vậy, hắn mới có thể biết được hắn hoàn toàn không có khả năng thẳng Hàn Tam Thiên, mới sử dụng thủ đoạn để
tiện như vậy để đánh lén Hàn Tam Thiên.
Nếu như là đánh trực diện, hắn đương nhiên hiểu rõ hơn bất cứ ai, hắn có được bao nhiêu phần thắng cơ chứ?
+
Còn có một điều khiến hắn vô cùng lo lắng.
Trước lúc hắn với Hàn Tam Thiên đánh nhau, Hàn Tam Thiên đã mang vết thương nghiêm trọng như vậy rồi, nếu như là lúc Hàn Tam Thiên khỏe mạnh bình thường, thì...
Vậy thì còn đánh như thế nào nữa?
Chuyện sống chết sao? Đối với Phương Khôn mà nói, e là chỉ có cái chết chờ đượi
hắn.
“Không dám sao? Không dám thì nhanh chóng ngậm chặt mồm của người lại cho ta"Lục Nhược Tâm lạnh lùng thốt lên.
Phương Khôn chưa bao giờ bị người khác mắng như vậy, lúc này còn bị mắng trước mặt nhiều người như vậy, không để lại một chút mặt mũi cho hắn, hắn vô cùng tức giận, nhưng tức giận thì có thể làm được gì chứ?
Chẳng lẽ ngu ngốc mà nghênh chiến hay sao?
Tôn nghiêm quan trọng, nhưng mạng sống còn quan trọng hơn.
+
“Còn đứng ngây ngốc ra áo làm gì, nhanh. chóng đóng lều trại đi"Lục Nhược Tâm lạnh lùng ra lệnh, sau đó lễ phép nói với Thất
trưởng lão: “Vết thương của hắn..."
“Mặc dù rất nặng nhưng vẫn có thể giữ lại được mạng sống, hơn nữa ý chí sinh tồn của tên tiểu tử này."Nói đến đấy, Thất trưởng lão liền mĩm cười: " Mạnh mẽ hơn bất cứ ai."
Nghe đến đây, trên gương mặt lạnh lùng như băng của Lục Nhược Tâm lúc này đã nở được một nụ cười, gật gù mãn ý.
Nhưng mà, phải xử lý nó như thế nào?" Thất trưởng lão lo lắng ngước nhìn ác thú đằng xa đang truy sát đám hòa thượng, có chút ngao ngán nói.
“Mặc dù ta không có cách nào thu phục nó, nhưng ta có cách khiến nó tạm thời không quấy rối chúng ta." Lục Nhược Tâm nói.
Thất trưởng lão gật gù, hạ lệnh cho thuộc hạ đỡ Hàn Tam Thiên đến nơi tương đối thoải mái, sau đó dựng lều trại mà chưa trị.
Phương Khôn nhìn đến sửng sốt, đưa mắt nhìn xung quanh, xấu hổ đến mức không thể nói nên lời.
Bọn họ nào có biết, trí thông minh của Lục - Nhược Tâm không hề kém, cô ta không biết
Hàn Tam Thiên làm sao có thể thoát khỏi bụng của ác thú, điều cô ta biết chính là Hàn Tam Thiên cùng ác thú xuất hiện ở một thị trấn nhỏ, những ngày sau bọn họ liền bình an vô sự, bây giờ ác thú là đang giúp
Vết thương của Hàn Tam Thiên mặc dù khó chữa trị, nhưng có Thất trưởng lão của Đỉnh Lam Sơn ra tay cứu giúp, cộng thêm ý chí sinh tồn mãnh liệt của Hàn Tam Thiên, đây quả thật không có gì đáng lo ngại.
+
Vì vậy, trải qua một ngày một đêm được người của Đỉnh Lam Sơn chữa trị, vết thương ở phần lưng của Hàn Tam Thiên đã có chuyển biến tốt.
G+
Nhưng vấn đề lại là...
+
Đã quan sát hai ngày liên tiếp, Hàn Tam Thiên vẫn chìm trong cơn hôn mê và không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Điều này khiến đám người của Thất trưởng lão vô cùng lo lắng, nhưng chỉ có bản thân Hàn Tam Thiên mới hiểu rõ, cơ thể của hắn đã có quá nhiều vết thương và hắn cũng đã quá mệt mỏi rồi.
Trải qua sự dày vò của đám yêu tăng, cơ thể của Hàn Tam Thiên dường như đã chịu đựng đến cực điểm, thậm chí để có thể thoát khỏi, Hàn Tam Thiên còn tự làm co cơ thể mình nổ tung.
+
Những điều này đã khiến Hàn Tam Thiên trở nên kiệt quệ.
+
Hàn Tam Thiên của bây giờ đã hoàn toàn
buông lơi, bản thân đã rơi vào thời kì nghỉ ngơi dài, phản ứng hay là tự bảo vệ của cơ thể khiến Hàn Tam Thiên rơi vào trạng thái hôn mê sâu trong hai ngày nay.
Nhưng vào ngày thứ ba, bên ngoài lại phát sinh ra những chuyện vô cùng thú vị.
+
Ác thú được Lục Nhược Tâm chỉ đạo và giúp đỡ đã có thể lật ngược tình thế.
Hàng vạn tên hòa thượng không thể bay kịp đám cao thủ mặc áo màu đen kia, cho dù có cố gắng bám theo sau, nhưng đa số đều bị bỏ lại đằng sau, trong lúc hoảng loạn chúng đã muốn mượn thế núi để ẩn thân, nhưng gặp phải người có tu vi cao như Lục Nhược Tâm, lại là người vô cùng tỉnh táo trong thời khắc nguy nan nhất.
+
Điều này giống hệt như con mồi gặp phải thợ săn và chó săn, cho dù bọn họ có che giấu tung tích như thế nào đi chăng nữa, cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay của hai người bọn họ.
Trong ba ngày này, những tiếng kêu la thảm thiết của Khởi hồn chú vang lên khắp sơn cốc, ba ngày trước bọn họ dùng khởi hồn chú ngạo mạn như thế nào để ức chế Hàn Tam Thiên chừng nào, thì bây giờ Khởi Hồn chú vang lên lại thê thảm chừng nấy.
Đó chính là luân hồi, là báo ứng.
Nhưng có một nơi lại không thuận lợi như ở đây, ở đó dường như đang rơi vào tuyệt vọng.
+
“Hừm."
Trong thị trấn nhỏ nơi biên cương, có những âm thanh vang lên liên hồi.
Giọng nói trầm thấp vang lên giống như bị xé rách cổ họng, khiến người nghe vô cùng khó chịu.
Nơi vang lên rõ nhất chính là ở tửu lầu.
Phù!
Trước tửu lầu, lúc này số lượng xác sống dày đặc khiến người khác lo lắng.
Dùng hình tượng thế nước lũ lụt cũng không thể hình dung được tình hình lúc này, nó giống như đàn kiến, bầy ông hay đất đá xếp tầng tầng lớp lớp lên nhau, từng cái từng cái chồng chất lên nhau như một ngọn núi lớn.
Cho dù là tầng hai, thậm chí là tầng ba lúc
này đã bị các tầng tầng lớp lớp xác sống
bao vây, tầng ba với tác dụng để quan sát thì lúc này đã mất đi tác dụng vốn dĩ này của nó, ngược lại đã trở thành lối đi vào.
cũng là điều đang giết chết bọn họ.
Tất cả đều nằm rạp dưới đất, không còn một chút sức lực, môi khô khốc trắng bệch, khó khăn mà hít từng hơi thở.
Thậm chí có người vì tu vi thấp, vì quá đói không chống cự được nên đã nằm bất động trên đất.
Nhưng phần bụng đó lại không hề có một vết thương nào, chỉ có sự nam tính phảng phất quanh đó, điều này khiến Lục Nhược Tâm đỏ mặt.
“Nhìn thấy rõ chưa?" Thất trưởng lão lạnh lùng lên tiếng.
“Ngươi đánh trúng phần bụng của Hàn Tam Thiên là thật, nhưng thật tế thủ đoạn để tiện của ngươi, vẫn không hề tạo ra cho người ta bất cứ thương tích nào" “Vì vậy, làm phiền người và các thân cận của ngươi ngậm hết mồm lại được không? Thật sự quá ồn ào."
Thất trưởng lão lạnh lùng tuôn ra một tràng.
Đám người bọn chúng lập tức không thể thốt lên bất cứ lời nói nào, trên gương mặt chúng lúc này toàn là sự ngượng ngùng xấu hổ.
Phần bụng của Hàn Tam Thiên không có bất cứ vết thương nào, có nghĩa là những lời nhạo báng lúc này bây giờ giống hệt như trò cười, những lời nói ấy như đang văng vẳng bên tai như muốn chế nhạo những kẻ thốt ra nó.
Gương mặt của Phương Khôn vì quá xấu hổ mà lúc đó lúc xanh, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Sao lại có thể như thế?
Sao lại thành ra như vậy?
Rõ ràng hắn đã đánh trúng Hàn Tam Thiên,
cũng tự tin rằng Hàn Tam Thiên do đó mà bị thương, thậm chí rơi vào tình hình thảm hại
như bây giờ đều do đó, nhưng nào có tường tượng được rằng, tất cả không hề liên quan đến hắn.
Vì để chế nhạo Hàn Tam Thiên, hắn đã dùng toàn bộ sức lực, nhưng kết quả lại không hề khiến Hàn Tam Thiên bị một chút mảy may nào.
Hắn không chỉ tự tác vào mặt mình một cái, đồng thời còn phô trương ra cho người khác thấy rằng hắn yếu đến mức nào.
Cho dù là người khác cũng khó mà chấp nhận kết quả như vậy, huống hồ người có địa vị tôn quý như Phương Khôn, lại yêu thể diện nhiều như hắn.
“Điều này là không thể không thể. Các ngươi tất cả đã nhầm rồi. Ta, ta, đúng rồi ta
đã dùng toàn bộ sức mạnh để đã thương hắn." Phương Khôn như nhớ ra điều gì đó, vội vàng giải thích.
Hắn vừa hét lên, các tên thân cận bên hắn hoảng hốt gật đầu hư bửa củi.
“Đúng đúng đúng, nội lực của Thiếu chủ nhà ta mạnh đến mức kinh ngạc, tu vị lại cao, điều này ở thành Sa mạc ai ai cũng đều biết."
“Bên ngoài có vẻ như không hề có vết thương nào, nhưng thực tế nội lực của Phương Khôn đã đánh tên phế vật Hàn Tam Thiên này bán sống bán chết rồi."
Tìm được lý do, tất cả bọn chúng lập tứ khôi phục lại dáng vẻ tự mãn khi nảy, lúc này
một người lớn tiếng nói.
Bên ngoài không có, nhưng bên trong chắc chắn có, người tu đạo đương nhiên sẽ có bản lĩnh, đương nhiên có thể làm như vậy được.
“Tu vi của người cao như vậy, vậy ta hỏi ngươi, sau khi chân khí truyền vào trong cơ thể người, còn có thể hóa thành đạo hay lưỡi dao sao?"
“Hoặc là có thể biến thành đường cong hay đường thẳng?"
Thất trưởng lão ngao ngán hỏi, sau đó lật người Hàn Tam Thiên lại, phần lưng lập tức hiện ra trước mặt mọi người.
“Nguồn căn khiến Hàn Tam Thiên bị thương xuất phát từ đây, chân khí của ngươi có thể làm được sao?"
Một câu hỏi của Thất trưởng lão vang lên, phần lưng ghê rợn của Hàn Tam Thiên lập tức đập vào mắt tất cả mọi người.
rộng gần nửa xăng ti mét, dài hơn mười phân, vết thương đẫm máu, điều này khiến người khác không khỏi phát lạnh sống lưng.
Tuy rằng xung quanh miệng vết thương máu có phần ngưng động lại, có vẻ như hắn đã dùng qua phương pháp nào đó để chữa trị, nhưng chưa kịp chữa lành thì đã xảy ra chuyện khác.
Điểm này, Thất trưởng lão nói không hề sai, sau khi bị rìu Bàn cổ chém trúng, Hàn Tam Thiên liền sử dụng sự phối hợp chặt chẽ giữa tim và mạch máu, để khống chế lại rìu bàn cổ.
Sau đó, dùng ngũ hành thần thạch để hỗ trợ chữa trị vết thương, nhưng bởi vì Hàn Tam Thiên phải chuyên tâm chiến đấu với lão hòa thượng và người thần bí áo đen kia,
mà không thể bỏ thêm sức lực ra hỗ trợ đá ngũ hành thần thạch trị liệu vết thương cho mình.
+
Cùng với đám hòa thượng đánh một trận đấu kinh thiên động địa.
Đây...
Lúc này đám người của Phương Khôn đã không còn có thể thốt lên bất cứ câu nào.
“Không không không, đây là...không thể nào"Đột nhiên lúc này.
Đột nhiên lúc này, gương mặt của Phương Khôn tái nhợt đi, ánh mắt lạnh lẽo, hắn không ngừng lắc đầu, đồng thời có thể cũng không ngừng bước lùi về đằng sau.
Hắn làm sao có thể mang vết thương nghiêm trọng như vậy trên người chứ, đánh lâu như vậy với các cao thủ, đánh trận kinh thiên động địa như vậy?
Con người không thể kiên trì như vậy được, Vì vậy Hàn Tam Thiên không thể làm được như vậy.
“Nói dối, các ngươi đang nói dối, mang vết thương nghiêm trọng như vậy, đừng nói là
một người chống chọi lại với hàng vạn quân địch, cho dù là muốn cử động cũng không thể làm được"Phương Khôn vội vã hét lên.
“Con người đương nhiên có thể nói dối, nhưng sự thật mãi mãi là sự thật, chứng cứ mãi mãi là chứng cứ, nếu như người nghi ngờ sự an bài sai lầm của ông trời, trong đám người của ngươi cũng có người am hiểu về y thuật, gọi hắn ra đây, tự mình kiểm chứng." Thất trưởng lão lạnh lùng đáp.
“Họ Phương kia, người là đang nghi ngờ khả năng của trưởng lão ở đỉnh Lam Sơn ta hay sao, hay là không đủ giỏi?"Lục Nhược Tâm lạnh lùng hét lên.
Cô ta cũng vô cùng kinh ngạc khi Hàn Tam Thiên có thể mang vết thương nghiêm trọng như vậy mà chiến đấu trong khoảng thời gian dài như thế, nhưng khác với Phương Khôn, cô ta không hề có chút hoài nghi nào, ngược lại càng khâm phục người đàn ông trước mặt.
Phương Khôn bị lời nói của Lục Nhược Tâm làm cho sửng sốt, nhưng lúc này quả thật
đã leo lên lưng cọp, không thể làm gì khác được, đành cãi cố: “Đỉnh Lam Sơn mạnh
nhất thiên hạ, ta đương nhiên không thể hoài nghi năng lực của người ở đây, nhưng
mà ai không biết tình cảm người dành cho Hàn Tam Thiên là như thế nào, trưởng lão của Đỉnh Lam Sơn cô ý che chở cho hắn cũng là điều đương nhiên."
“Ta chỉ nghĩ rằng, ta đã thương Hàn Tam Thiên, nhiều người ở đây đã tận mắt chứng kiến, sau khi hắn bị ta đánh trúng liền hôn mê mà ngã xuống đất, có đúng vậy không?"Hắn không có một chút cắn rứt mà hét lên với các thân tín của mình.
“Đúng vậy. Tất cả các thân tín của hắn đồng loạt hét lên, nhưng không còn dáng vẻ hùng hồn vừa này.
Mắt của tất cả đều không mù, sự thật phơi bày ra trước mắt, ngay cả khi hắn không dám thừa nhận thì mọi chuyện cũng đã như
vậy.
“Mọi người."Nghe thấy những lời hô hào này, sắc mặt của Phương Khôn như xanh lên, hung hăng quay đầu lại, trừng trừng mắt nhìn đám người thân tín của mình.
Chết tiệt, sự hùng hồn khi này đã biến mất đâu rồi?
+
Lúc nảy nâng hắn lên tận trời xanh, nhưng bây giờ lại phô ra dáng vẻ như vậy sao?
Trong thời khắc quan trọng lại phản bội hắn.
“Phương Khôn, ngay cả thuộc hạ của người cũng không tin lời nói của ngươi, ngươi còn ở đó ngoan cố đến khi nào nữa đây?" Nhìn thấy tình thế như vậy, khóe miệng của Lục Nhược Tâm không khỏi nhếch lên, lạnh lùng nói.
Phương Khôn xoay người lại, ánh mắt tức giận quét qua, hét với đám người thân cận của mình: “Phế vật, phế vật, các người chính là một lũ phế vật"
"Bây giờ thì không được, đợi khi Hàn Tam Thiên tỉnh lại, ta sẽ thay các người giao hẹn với hắn, chờ các ngươi đến đây tỉ thí."Lục Nhược Tâm lại lạnh lùng tiếp lời.
“Chuyện sống chết thôi mà, ngươi không cần quá để ý đến cảm nhận của ta, càng không cần để ý đến người ta yêu thích, các người chỉ cần dùng toàn lực chiến đấu, kẻ nào sống thì thắng, thế nào?"
Nghe thấy những lời này, Phương Khôn đột nhiên mở to hai mắt.
Lúc đầu còn chưa hiểu được bản lĩnh của Hàn Tam Thiên, nên cũng chỉ muốn thử mà thôi, không đến mức muốn đoạt mạng sống của ai, chẳng qua chỉ muốn so tài cao thấp với Hàn Tam Thiên mà thôi.
Nhưng trận đấu khi nảy hắn đã hiểu rõ,
khoảng cách giữa hắn và Hàn Tam Thiên quả thật không hề nhỏ.
Nếu như lúc nảy Hàn Tam Thiên không nương tay, e rằng bây giờ mạng sống của hắn đang nằm trong tay Hàn Tam Thiên. Cũng chính vì vậy, hắn mới có thể biết được hắn hoàn toàn không có khả năng thẳng Hàn Tam Thiên, mới sử dụng thủ đoạn để
tiện như vậy để đánh lén Hàn Tam Thiên.
Nếu như là đánh trực diện, hắn đương nhiên hiểu rõ hơn bất cứ ai, hắn có được bao nhiêu phần thắng cơ chứ?
+
Còn có một điều khiến hắn vô cùng lo lắng.
Trước lúc hắn với Hàn Tam Thiên đánh nhau, Hàn Tam Thiên đã mang vết thương nghiêm trọng như vậy rồi, nếu như là lúc Hàn Tam Thiên khỏe mạnh bình thường, thì...
Vậy thì còn đánh như thế nào nữa?
Chuyện sống chết sao? Đối với Phương Khôn mà nói, e là chỉ có cái chết chờ đượi
hắn.
“Không dám sao? Không dám thì nhanh chóng ngậm chặt mồm của người lại cho ta"Lục Nhược Tâm lạnh lùng thốt lên.
Phương Khôn chưa bao giờ bị người khác mắng như vậy, lúc này còn bị mắng trước mặt nhiều người như vậy, không để lại một chút mặt mũi cho hắn, hắn vô cùng tức giận, nhưng tức giận thì có thể làm được gì chứ?
Chẳng lẽ ngu ngốc mà nghênh chiến hay sao?
Tôn nghiêm quan trọng, nhưng mạng sống còn quan trọng hơn.
+
“Còn đứng ngây ngốc ra áo làm gì, nhanh. chóng đóng lều trại đi"Lục Nhược Tâm lạnh lùng ra lệnh, sau đó lễ phép nói với Thất
trưởng lão: “Vết thương của hắn..."
“Mặc dù rất nặng nhưng vẫn có thể giữ lại được mạng sống, hơn nữa ý chí sinh tồn của tên tiểu tử này."Nói đến đấy, Thất trưởng lão liền mĩm cười: " Mạnh mẽ hơn bất cứ ai."
Nghe đến đây, trên gương mặt lạnh lùng như băng của Lục Nhược Tâm lúc này đã nở được một nụ cười, gật gù mãn ý.
Nhưng mà, phải xử lý nó như thế nào?" Thất trưởng lão lo lắng ngước nhìn ác thú đằng xa đang truy sát đám hòa thượng, có chút ngao ngán nói.
“Mặc dù ta không có cách nào thu phục nó, nhưng ta có cách khiến nó tạm thời không quấy rối chúng ta." Lục Nhược Tâm nói.
Thất trưởng lão gật gù, hạ lệnh cho thuộc hạ đỡ Hàn Tam Thiên đến nơi tương đối thoải mái, sau đó dựng lều trại mà chưa trị.
Phương Khôn nhìn đến sửng sốt, đưa mắt nhìn xung quanh, xấu hổ đến mức không thể nói nên lời.
Bọn họ nào có biết, trí thông minh của Lục - Nhược Tâm không hề kém, cô ta không biết
Hàn Tam Thiên làm sao có thể thoát khỏi bụng của ác thú, điều cô ta biết chính là Hàn Tam Thiên cùng ác thú xuất hiện ở một thị trấn nhỏ, những ngày sau bọn họ liền bình an vô sự, bây giờ ác thú là đang giúp
Vết thương của Hàn Tam Thiên mặc dù khó chữa trị, nhưng có Thất trưởng lão của Đỉnh Lam Sơn ra tay cứu giúp, cộng thêm ý chí sinh tồn mãnh liệt của Hàn Tam Thiên, đây quả thật không có gì đáng lo ngại.
+
Vì vậy, trải qua một ngày một đêm được người của Đỉnh Lam Sơn chữa trị, vết thương ở phần lưng của Hàn Tam Thiên đã có chuyển biến tốt.
G+
Nhưng vấn đề lại là...
+
Đã quan sát hai ngày liên tiếp, Hàn Tam Thiên vẫn chìm trong cơn hôn mê và không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Điều này khiến đám người của Thất trưởng lão vô cùng lo lắng, nhưng chỉ có bản thân Hàn Tam Thiên mới hiểu rõ, cơ thể của hắn đã có quá nhiều vết thương và hắn cũng đã quá mệt mỏi rồi.
Trải qua sự dày vò của đám yêu tăng, cơ thể của Hàn Tam Thiên dường như đã chịu đựng đến cực điểm, thậm chí để có thể thoát khỏi, Hàn Tam Thiên còn tự làm co cơ thể mình nổ tung.
+
Những điều này đã khiến Hàn Tam Thiên trở nên kiệt quệ.
+
Hàn Tam Thiên của bây giờ đã hoàn toàn
buông lơi, bản thân đã rơi vào thời kì nghỉ ngơi dài, phản ứng hay là tự bảo vệ của cơ thể khiến Hàn Tam Thiên rơi vào trạng thái hôn mê sâu trong hai ngày nay.
Nhưng vào ngày thứ ba, bên ngoài lại phát sinh ra những chuyện vô cùng thú vị.
+
Ác thú được Lục Nhược Tâm chỉ đạo và giúp đỡ đã có thể lật ngược tình thế.
Hàng vạn tên hòa thượng không thể bay kịp đám cao thủ mặc áo màu đen kia, cho dù có cố gắng bám theo sau, nhưng đa số đều bị bỏ lại đằng sau, trong lúc hoảng loạn chúng đã muốn mượn thế núi để ẩn thân, nhưng gặp phải người có tu vi cao như Lục Nhược Tâm, lại là người vô cùng tỉnh táo trong thời khắc nguy nan nhất.
+
Điều này giống hệt như con mồi gặp phải thợ săn và chó săn, cho dù bọn họ có che giấu tung tích như thế nào đi chăng nữa, cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay của hai người bọn họ.
Trong ba ngày này, những tiếng kêu la thảm thiết của Khởi hồn chú vang lên khắp sơn cốc, ba ngày trước bọn họ dùng khởi hồn chú ngạo mạn như thế nào để ức chế Hàn Tam Thiên chừng nào, thì bây giờ Khởi Hồn chú vang lên lại thê thảm chừng nấy.
Đó chính là luân hồi, là báo ứng.
Nhưng có một nơi lại không thuận lợi như ở đây, ở đó dường như đang rơi vào tuyệt vọng.
+
“Hừm."
Trong thị trấn nhỏ nơi biên cương, có những âm thanh vang lên liên hồi.
Giọng nói trầm thấp vang lên giống như bị xé rách cổ họng, khiến người nghe vô cùng khó chịu.
Nơi vang lên rõ nhất chính là ở tửu lầu.
Phù!
Trước tửu lầu, lúc này số lượng xác sống dày đặc khiến người khác lo lắng.
Dùng hình tượng thế nước lũ lụt cũng không thể hình dung được tình hình lúc này, nó giống như đàn kiến, bầy ông hay đất đá xếp tầng tầng lớp lớp lên nhau, từng cái từng cái chồng chất lên nhau như một ngọn núi lớn.
Cho dù là tầng hai, thậm chí là tầng ba lúc
này đã bị các tầng tầng lớp lớp xác sống
bao vây, tầng ba với tác dụng để quan sát thì lúc này đã mất đi tác dụng vốn dĩ này của nó, ngược lại đã trở thành lối đi vào.
cũng là điều đang giết chết bọn họ.
Tất cả đều nằm rạp dưới đất, không còn một chút sức lực, môi khô khốc trắng bệch, khó khăn mà hít từng hơi thở.
Thậm chí có người vì tu vi thấp, vì quá đói không chống cự được nên đã nằm bất động trên đất.
Bình luận facebook