• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (50 Viewers)

  • Chương 2362-2367

Mặc Dương với Đạo Thập Nhị đưa mắt nhìn nhau, Liễu Phương cũng vô cùng hoạng mang, đoàn quân sắp đánh đến, mà Hàn Tam Thiên lại thong thả đếm mười chín tám...ba hai một.







Nếu như không tin tưởng hắn, thì lập tức sẽ chửi hắn là tên thần kinh rôi.

Huống hồ lúc này Hàn Tam Thiên mới chú ý lấy lại sự nghiêm túc.







“Thời gian, vừa đủ.” Đột nhiên, một người bất động như Hàn Tam Thiên, trong ánh mắt hiện lên tia vui mừng.

Ba người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên mặt đất truyền đến một tiếng nổ lớn.







Sau đó.

Ầm!!!
Mặt đất vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, tầng tầng lớp lớp đất đá cuồn cuộn nhô lên, nếu như trận động đất lúc nảy, mặt đất chỉ giống như những con sóng biển, thì mặt đất lúc này giống như những con sóng thần, cuộn cao đất đã lên mười mấy mét, không có lời lẽ nào có thể diễn tả được.

Mặt đất chuyển biến kịch liệt như vậy, cho dù là tất cả những người đang đứng trên không trung cũng bị ảnh hưởng. Mặt đất rung chuyển kịch liệt, thậm chí khiến cho không khí xung quanh run rẩy theo, các tầng đất dâng lên cao khiến cho khắp nơi chìm trong khói bụi mịt mù.







Càng quan trọng hơn chính là, một luồng sức mạnh to lớn đang chui lên từ mặt đất, tất cả mọi người đứng trên không trung dường như cảm thấy cơ thể bị thứ gì đó nâng lên, khi nhìn xuống mới thấy chỉ là không khí cuộn lên tạo thành mà thôi.

Nhưng chính trong lúc này...







Hừm!!!

Dưới mặt đất, một tiếng gầm kì quái vang lên, giống như một tiếng chuông lớn vang lên giữa trời đất.







Mặt đất cuồn cuộn, đột nhiên xuất hiện những khe nứt, một thứ kì lạ gì đó từ trong những khe nứt chui ra, sau đó mặt đất toàn những khe nứt, mà ở chính giữa phát ra Lục quang khi nảy, mặt đất bị vỡ vụn rồi lún xuống.

Hừm!!!







Lại là một tiếng gầm rú vang lên, đất không ngừng bị vở nát và lún xuống, thứ gì đó theo tiếng gầm từ trong mặt đất chui lên.

“Đó... đó là thứ gì vậy?”







Lục Nhược Hiên vô cùng kinh ngạc chỉ xuống mặt đất.

Toàn bộ mặt đất, có thể nói, tất cả diện tích của Khốn tiên Cốc lúc này đều là đất cát vở vụ, biến thành một quái vật khổng lồ.







Diện tích Khốn Tiên Cốc rất lớn, cho dù đứng trên không trung cũng có thể cảm nhận được toàn cảnh, nhưng cho dù to lớn như vậy, nhưng lại chỉ bằng một con quái vật đó thôi.

“Trời ơi, Con quái thú quả thật to lớn.” Một người điềm đạm như Lục Nhược Hiện lúc này cũng không thể kìm chế nổi mà thốt lên.







Trước mắt là một con quái thú khổng lồ chưa từng nhìn thấy qua bao giờ, chưa quan tâm đến sức mạnh nó như thế nào, nhưng với cơ thể to lớn như vậy quả thật khiến người khác khiếp hồn.

“Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?”Ở dưới mặt đất sao lại có một con quái thù to lớn đến như vậy?”









Tất cả mọi người đều mặt mày trắng bệt, hai mắt nhìn chằm chằm con quái thú dưới mặt đất.







Lúc này cuối cùng mọi người cũng hiểu rằng, nơi phóng ra Lục quang lúc nảy rốt cuộc là nơi như thế nào?

Đó chính là trái tim của quái thú.







Lúc này, quái thú đã được thức tỉnh, lục quang bắt đầu lóe lên rực rỡ, giống như nhịp đập của trái tim con người, từng đợt từng đợt lóe lên, sau đó biến mất trên da của nó.

Phù!!!







Đồng thời, một cái đuôi khổng lồ nhấc lên, vừa vặn đặt cách năm mét sau lưng Hàn Tam Thiên, những người của Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh vui mừng mà xông tới, nhưng không biết được cái đuôi đó cử động, không ít người bị nó đánh trúng, rồi lập tức ngã xuống mặt đất.

Nhưng khi vừa rớt xuống đất, một chuyện kì lạ liền xảy ra...







Bộ da của quái vật màu nâu đất trông có vẻ vững chắc đó, giống như những chiếc gai nhọn, lại nhữ không gây ra bất cứ tổn hại nào cho người khác, nhưng một khi có gì đó rơi vào thì biến thành cát rồi biến mát.

Đến một chút xương cốt cũng không còn.







Nhìn thấy cảnh này, bất luận là người đứng xem như đỉnh lam sớn, hãy là kẻ tấn công như Hải Vực Dũng Sinh và Dược Thần Các, ngay cả bốn người Hàn Tam Thiên, hay là đám người môn phái khác bay từ xa đến đều nhìn đến ngây ngốc.

Đây là quái thù gì vậy?








Cử động rồi.

Quái thú nằm dưới mặt đất đột nhiên cử động mãnh liệt.







Ầm!!!

Nó cử động khiến cả mặt đất sụt lún điên cuồng.







Sau đó, nó nhấc cơ thể to lớn nặng nề của mình đứng dậy.

Những người ở trên không trung, tận mắt chứng kiến cảnh nó đứng dậy, bề mặt đất xung quanh nó vì thế mà sụt lún vài mét, cơ thể to lớn, có thể nhìn thấy được.







Hừm!!!

Sau khi đứng lên, nó gầm lẫn một tiếng vang vọng cả trời đất.







Thân hình con dê, một bộ lông nâu phủ dài trên lưng, lông dài như những chiếc gai nhọn đung đưa theo gió, phần bụng là lớp lông dài màu tím, mặc dù bao phủ toàn thân, nhưng những cơ bắp cuồn cuộn cường tráng đều lộ ra ngoài.

Đầu giống đầu dê, mặc dù hai sừng dễ vô cùng lớn, nhưng mặt lại giống con sói, không hề có mắt.







Phần thân có một cái miệng lớn, những chiếc răng nanh đang xen lẫn nhau trông vô cùng hung tợn.









Cái kì lạ nhất chính là, mặc dù thân hình giống như con dê nhưng lại có thể dừng lên giống như con người, có thể nhấc hại tay trước lên, dưới đó có con mắt tròn xoe, trông vô cùng đáng sợ.

“Ác thủ, đây chính là ác thú.”







Có người liền nhận thấy đây là một quái thú hung ác, đột nhiên bị dọa đến hoảng hốt, run sợ mà hét lên.

“Đây là quái tú thiên cổ, sao lại có thể xuất hiện ở Khốn Tiên Cốc chứ?”







“Trời ơi, Chúng ta ở đây lâu như vậy, đều là đang sống trên cơ thể nó sao?”

Nghĩ đến đây, không ít người cảm thấy vô cùng kinh hoàng, điều này có khác gì so với việc sống chung với hổ?







Thậm chí có người không khỏi rùng mình, toàn thân bất giác run lên bước lùi về phía sau.

Sống chung với một mãnh thú như vậy, có ai dám chứ.







Bao gồm cả Lục Vô Thần và Áo Thế, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng như vậy.

“Không đúng, không đúng, ác thú







bình thường không thể nào có kích thước to lớn như vậy, hơn nữa cơ thể hắn còn có hào quang bao bọc, đây không phải là ác thú bình thường, mà là...”

“Ác thú của ác thú, là hóa thân của Vưu Xuy trong truyền thuyết.”







Tâm trí của mọi người đột nhiên xôn xao lên.

Ác thú của ác thú, đây mới chính là một trong những hung thủ cấp cao







nhất, yêu thú cấp độ này vô cùng hung tợn, cho dù chân thần có đánh

nó, cũng chưa chắc nắm được phần thắng.







“Thứ này không phải đã bị tiêu diệt thành tro bụi trong đại chiến thần | ma thời cổ đại rồi sao? Làm sao.. làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ?”

“Làm sao nó lại được thức tỉnh như vậy?”







| Áo Thế chau mày thốt lên.

“Tất cả đều lùi về đằng sau, ngàn







vạn lần không để nó ăn thịt, sẽ | khiến sức mạnh nó tăng lên.” Lục | Vô Thần bên này dứt dạt ra lệnh.

Nhưng lúc này, ác thú chỉ đưa mắt | nhìn chằm chằm nhìn về Hàn Tam | Thiên.

Hàn Tam Thiên nhất thời có một loại cảm giác giống như có một đàn thảo nề mã phi qua.







Mẹ nó, nhiều người như vậy, sao cứ nhìn chằm chăm ông đây làm cái quái gì?

Hàn Tam Thiên cảm thấy có lẽ là do mình đứng trước mặt nó nên nó mới nhìn mình như thế, vì vậy bèn dẫn theo đám Mặc Dương chậm rãi dời sang chỗ khác.







Nhưng điều khiến Hàn Tam Thiên buồn bực muốn chết chính là khi anh di chuyển, ánh mắt hung dữ của con ác thú kia cũng di chuyển theo.

“Cái đệt, chết tiệt, nó nhắm trúng ta rồi à?” Hàn Tam Thiên cau mày, buồn bực không thôi.







“Hình như... hình như là vậy.” Đạo Thập Nhị nuốt nước miếng, vô thức gật đầu.

“Đệt, Tam Thiên, rốt cuộc cậu đã làm cái gì vậy? Sao lại bị nó nhìn chằm chằm như thế? Cậu nhìn cái đầu của nó kìa, ôi mẹ ơi, to như mười mấy cái sân bóng ghép lại ấy. Thế này thì đánh lại kiểu gì?” Mặc Dương cũng không nhịn được nuốt nước miếng.







QC
Con ác thú trước mắt họ lúc này quả thực vô cùng khủng bố.

Không nói đến mấy tên đi theo đã sợ tới mức chân mềm nhũn cả người run lẩy bẩy, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng toát mồ hôi hột, Chân Thần tuy mạnh nhưng so với con ác thú khổng lồ này cũng trở nên chẳng có gì đáng sợ.







Chân Thần dù sao thì cũng chỉ có nội lực mạnh mẽ ở bên trong, còn vẻ ngoài của con ác thú này thì có thể trực tiếp dọa chết người.

“Ông đây có thể làm gì cơ chứ? Sao 66 có thể có quan hệ gì với một con ác thú được?” Hàn Tam Thiên cũng cực kỳ phiền muộn.







Đã có hai Chân Thần rồi mà giờ lại xuất hiện thêm một con ác thú thượng cổ, đừng nói là Hàn Tam Thiên, cho dù là bất cứ ai cũng sẽ phải nhức đầu.

“Chẳng lẽ ông trời bắt ta phải chết ở đây sao?” Hàn Tam Thiên buồn bực không thôi nói.









Ở đầu bên kia, Ngao Thế hiển nhiên là đã phát hiện ra điều này, vừa rồi tùy tiến hành động khiến cho một đám thuộc hạ bị đuôi của con ác thú đánh văng ra xa, bây giờ Ngao Thế đương nhiên không muốn chịu loại tổn thất này một lần nữa.







Huống hồ tình hình bây giờ cũng không ổn định, nếu như tùy tiện ra tay thu hút sự chú ý của quái vật thì đó mới là tự chuốc họa vào thân, không có việc gì cũng tự tạo ra việc cho mình.

“Bảo tất cả mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Ngao Thế ra lệnh.







Vương Hoãn Chi gật gật đầu, đưa mắt ra hiệu đại thống lĩnh Trần truyền lời xuống.

Đại thống lĩnh Trần không dám chậm trễ chút nào, chỉ có thể lặng lẽ truyền âm, cứ như vậy một truyền mười, mười truyền trăm...







Đỉnh Lam Sơn bên kia cũng giống như vậy, lặng lẽ truyền âm, sợ kinh động đến ác thú đang đứng trước mặt.

Mặc dù người ở đỉnh Lam Sơn có ý bảo vệ Hàn Tam Thiên, nhưng trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, đương nhiên phải quan tâm đến bản thân mình trước.







Trán Hàn Tam Thiên lúc này đã đầm đìa mồ hôi, anh thử di chuyển một chút, nhưng... nhưng ánh mắt của con ác thú kia cũng di chuyển theo cử động của anh, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

“Thật là con mẹ nó buồn bực quá đi mất! Đây chính là cái gọi là nhà dột còn gặp mưa rào sao? Ông đây còn tưởng rằng có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện làm rối tung mọi thứ lên thì ít nhất ông đây cũng có thể thoát khỏi nó, kết quả là càng lúc càng trở nên buồn bực.” Trong lòng Hàn Tam Thiên vô cùng phiền muộn.







Hàn Tam Thiên bên này còn đang sầu khổ, nhưng đám người Ngao Thế bên kia trong lòng lại vui như hoa nở. Vốn dĩ muốn tìm cớ để tự mình xử lý Hàn Tam Thiên, nhưng không ngờ giữa đường lại đột nhiên xuất hiện một tên Trình Giảo Kim thay ông ta làm việc.

“Cái tên Hàn Tam Thiên này đúng là đáng chết. Nếu chúng ta không giết hắn thì cũng có người muốn giết hắn, nghĩ đến cũng khiến người ta vui vẻ.”







“Bản thân Hàn Tam Thiên vốn đáng chết, một tên rác rưởi dựa vào các loại vận may lên như diều gặp gió, bây giờ cuối cùng cũng phải chịu sự trừng phạt của ông trời."

“Vận may của một người rồi cũng sẽ có lúc dùng hết thôi, trước đây may mắn bao nhiêu thì bây giờ sẽ xui xẻo bấy nhiêu, đây chính là thiên đạo luân hồi.”









Đám người do Diệp Cô Thành và Vương Hoãn Chi đứng đầu lập tức châm chọc chế nhạo tình huống hiện tại của Hàn Tam Thiên, không hề nghĩ đến những điều xấu xa mà mình đã làm, còn không biết xấu hổ kêu gào cái gọi là thiên đạo luân hồi.







Nếu như thực sự có thiên đạo luân hồi thì kiếp sau chắc chắn đảm người này sẽ trở thành một lũ súc sinh.

“Ông nội, thân hình của con ác thú này lớn thật đấy. Nếu như nó thực sự nhìn trúng Hàn Tam Thiên, e là anh ấy sẽ...” Lục Nhã Tâm đương nhiên không muốn Hàn Tam Thiền bị con quái vật này giết chết. Đối với nàng ta, sức hấp dẫn của quân cờ Hàn Tam Thiên này bây giờ vô cùng lớn, hơn nữa người ông này còn khiến cho trái tim nàng ta rung động.







“Ta cũng không biết con ác thú này rốt cuộc có năng lực gì. Loại ác thú thượng cổ này ngay cả ta cũng chưa từng gặp qua, chỉ là từng nhìn thấy trong sách cổ có ghi chép lại mà thôi. Nhưng ghi chép dù sao cũng chỉ là ghi chép, có thể tin tưởng được bao nhiêu cơ chứ? Suy cho cùng những người thực sự đã | thấy qua năng lực của nó có bao nhiều người có thể sống sót trở về | đây? Mà cho dù có sống sót trở về | thì cũng chẳng thèm ghi chép lại.” | Lục Vô Thân lắc lắc đầu, đối với con | ác thú trước mặt này, ông ta cũng | mờ mịt không rõ.

| Mà càng mờ mịt không rõ thì lại càng không dám tùy tiện ra tay







“Ta chỉ hy vọng con ác thú này nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên chỉ vì tò mò thôi, tuyệt đối đừng là nhìn chằm chằm theo kiểu thợ săn nhìn con mồi.” Lục Nhĩ Hiên cũng lắc đầu thở dài nói.

Loại hy vọng này khó có thể xảy ra!” Lục Vô Thần tiếp tục lắc đầu. “Tại sao?”







Ta nghi ngờ rằng Hàn Tam Thiên bị con ác thú này nhìn trúng nhất định là có nguyên nhân gì đó.” Lục Vô Thần hơi cau mày, lạnh giọng nói.

Lục Nhã Tâm lập tức hiểu được Lục







Vô Thần đang ám chỉ cái gì, vội vã | hỏi: “Ông nội, ý của người là, nó | nhìn trúng Huyết Long trong cơ thể Hàn Tam Thiên sao?

Lục Vô Thần nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, Huyết Long sát khí rất | nặng, đương nhiên là sẽ hấp dẫn







loại ác thú thượng cổ này. Ta nghĩ, | thằng nhóc Hàn Tam Thiên lần này xong thật rồi.”

“Haizz!” Lục Nhã Hiên đột nhiên nặng nề thở dài một hơi.







Lời nói của Lục Vô Thần quả thực là không thể nào phủ nhân, khiến người ta không có cách nào phản bác, hơn nữa cũng là sự lựa chọn tốt nhất cho tình hình lúc này.

Một con ác thú khổng lồ như vậy đương nhiên không ai lại chủ động đi khiêu khích, nhưng Hàn Tam Thiên đã bị nó nhắm tới, như vậy rất có thể là do sát khí của Huyết Long tỏa ra từ cơ thể Hàn Tam Thiên.







Đây là lời giải thích hợp lý duy nhất.

“Ông nội, vậy chúng ta phải mở to mắt đứng nhìn Hàn Tam Thiên bị con ác thủ khổng lồ đó...” Lục Nhã Tâm có chút không cam lòng lên tiếng.







“Vậy lẽ nào còn có cách khác tốt hơn sao?” Lục Vô Thần bất đắc dĩ hỏi ngược lại.

Không ai biết được thực lực của con ác thủ này mạnh như thế nào, nếu như tùy tiện tấn công, vậy thì sẽ chỉ mang đến phiền toái lớn cho đỉnh Lam Sơn. Một khi đỉnh Lam Sơn dính vào phiền toái thì trong cuộc tranh đấu với hải vực Vĩnh Sinh, bọn họ sẽ tương đương với việc không chiến mà đã bại.







QC
Mặc dù Hàn Tam Thiên quan trọng, nhưng Lục Vô Thần sẽ không bao giờ hy sinh căn cơ của nhà họ Lục để cứu anh, suy cho cùng thì sự tồn tại của Hàn Tam Thiên là mang đến lợi ích cho nhà họ Lục chứ tuyệt đối không phải là khiến cho nhà họ Lục sup do.

“Tam Thiên, chúng ta phải làm sao đây?” Mặc Dương lại tiếp tục nuốt nước miếng, mặc dù sợ hãi, mặc dù tu vi thấp đến mức con ác thú chỉ mới đứng ở đối diện thôi mà khí tức của nó đã nghiền ép khiến ông cực kỳ khó chịu, nhưng Mặc Dương không hề có ý định lỗi bước, từ đầu đến cuối đều đứng bên cạnh Hàn Tam Thiên.







Hàn Tam Thiên cũng rất phiền muộn: “Ta cũng không biết nữa."

“Con ác thú này chẳng nhẽ cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta như thế này sao? Chết tiệt, tối nổi da gà khắp người rồi đây này.” Đao Thập Nhị buồn bực không thôi.







Điều khó chịu hơn cả việc bị một dao chém cổ chính là lúc nào cũng có một con dao lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình.

“Chắc chắn là không.” Hàn Tam Thiên trực tiếp lắc đầu từ chối.







Muốn hỏi tại sao Hàn Tam Thiên lại nói như vậy ư? Là bởi vì cái đầu của con ác thú đó đã động đậy rồi!

“Grào!”







Cái miệng khổng lồ của con ác thú đột nhiên mở to, trong miệng là những chiếc răng nanh sắc nhọn khiến người ta kinh sợ. Ngay sau đó, toàn bộ thân hình to lớn của nó đột nhiên dùng sức đánh về phía Hàn Tam Thiên.









“Cái đệt, quả nhiên là nó nhắm tới anh.” Đạo Thập Nhị chán nản hét lên, trực tiếp vận khí chuẩn bị ra tay đánh trả.

“Đứng đợi phía sau đi.” Sắc mặt của Hàn Tam Thiên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cả người giống như lâm vào đại địch, cánh tay đột nhiên phất lên một cái, một luồng năng lượng trực tiếp quấn lấy ba người Mặc Dương kéo ra phía sau lưng mình.







“Thiên hỏa nguyệt luân!”

Tiếng hô vừa dứt, Thiên hỏa nguyệt luân lập tức xuất hiện.







“Thân ngoại hóa thân!”

Ầm!







Tám phân thân của Hàn Tam Thiên cũng xuất hiện!

“Ma trận rìu Bàn Cổ...... Quên đi, trực tiếp dùng rìu Bàn Cổ luôn.”








Vốn dĩ Hàn Tam Thiên muốn sử dụng nhiều sát chiêu hơn để đối kháng với con ác thủ, nhưng rõ ràng là lúc này anh đã dầu hết đèn tắt, hơn nữa trận ác đấu song thần với ba gia tộc lớn vừa rồi đã khiến anh tiêu hao rất nhiều sức lực, cùng với việc khi nãy không cẩn thận trúng hai chiêu của Lục Nhã Tâm. Tất cả những lý do này đã làm cho cơ thể Hàn Tám Thiền tràn đầy thương tích, sức lực cũng dần kiệt quệ.

Điều này khiến Hàn Tam Thiên căn bản là có lòng mà không có sức.







“Mày cũng thông minh thật đấy, cứ nhìn chằm chằm ông đây làm cái gì hả, chết tiệt!” Hàn Tam Thiên hét lên một tiếng, cũng không thèm phí lời, tám phần thân của anh cầm rầu Bàn Cổ trực tiếp xông về phía con ác thú.

“Grào!”







Con ác thú dường như cũng cảm nhận được cây rìu Bàn Cổ trong tay Hàn Tam Thiên không hề tầm thường, lập tức gầm lên một tiếng tràn đầy giận dữ.

Tiếng rống vừa vang lên, con ác thú cũng lao tới muốn về vào đỉnh đầu của Hàn Tam Thiên, trong lúc nhất thời, Hàn Tạm Thiên chỉ cảm thấy giống như bầu trời đã trở thành màn đêm, thân hình của con quái vật to lớn đến mức có thể che cả bầu trời.







“Phá!”

Tám chiếc rìu đồng loạt vung lên, ánh sáng xanh xuất hiện giữa những chiếc rìu Bàn Cổ, sức mạnh xé rách không gian trực tiếp hướng về phía con ác thú!









Ầm!







Tám chiếc rìu vừa hạ xuống, con ác thủ khổng lồ che cả bầu trời cũng lập tức bị chặt thành 9 khúc!

Mọi người cũng vô cùng khiếp sợ.







“Mẹ kiếp, Hàn Tam Thiên thật mạnh.”

“Chết tiệt, rìu Bàn Cổ thực sự là vua của tất cả các loại vũ khí, ngay cả một con ác thú to lớn như vậy cũng không thể địch lại sức mạnh của một chiếc rìu.”







“Khó trách lúc nãy khi hai Chân Thần cùng vô số các cao thủ giao chiến với Hàn Tam Thiên không ai dám đối đầu trực diện với hắn cả, ngược lại còn không ngừng đánh lén, hóa ra là vì kiêng kị uy lực của chiếc rìu Bàn Cổ này.”

“Phí lời, người cho rằng uy lực của rìu Bàn Cổ chỉ là một trò đùa chắc?”







“Rìu Bàn Cổ tuy mạnh nhưng con ác thú này chắc cũng chỉ có hư danh thôi, vừa ra tay đã bị rìu của Hàn Tam Thiên chặt thành 9 khúc, thực sự là nhìn ổn mà lại không dùng được!”

“Đúng vậy, còn dám nói là cái gì mà ác thủ thượng cổ, hóa thân của Xi Vưu, truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, toàn là khoác lác không đáng tin cậy”







Thấy Hàn Tam Thiên dùng một chiều giải quyết con ác thú, mọi người không khỏi cảm thán về uy lực của chiếc rìu Bàn Cổ mà Hàn Tam Thiên sử dụng, cũng có một số kẻ cảm thấy bất mãn không hài lòng với vẻ hào nhoáng bên ngoài nhưng thực chất lại vô dụng của con ác thú này.

| Tuy nhiên Hàn Tam Thiên lại không | dám lơ là, hai tay vẫn nắm chặt lấy | rìu Bàn Cổ, trong lòng nghi ngờ mọi chuyện thực sự đơn giản như vậy sao?







| Mặc dù Hàn Tam Thiên biết rằng rìu

Bàn Cổ rất mạnh, nhưng mọi |chuyện chắc chắn không đơn giản, như vậy.







Chỉ một giây sau, Hàn Tam Thiên liền biết mình cẩn thận không phải | không có lý, gần như đúng lúc này, | thân hình bị chặt thành 9 khúc của con ác thú đột nhiên dụng hợp lại | tạo thành một vật thể to tròn vô cùng lớn, không có đâu mà chỉ có một cái miệng khổng lồ!

| “Cái đệt, nó vẫn chưa chết!” Hàn Tam Thiên vội vàng hét lên, nhưng đúng lúc này, cái miệng khổng lồ của con ác thú đột nhiên mở ra, Hàn Tam Thiên muốn chạy nhưng cái miệng không lô này thực sự quá | lớn, không thể chạy thoát nổi, chỉ có | thể trở mắt đứng nhìn chính mình bị con ác thú nuốt chửng vào trong bụng..

Ầm!







Cái miệng to lớn của con ác thủ kia giống như một cái động không đáy trực tiếp nuốt chửng Hàn Tam Thiên, dù anh phản ứng kịp thì cũng hoàn toàn không có thời gian chạy trốn. Phải biết rằng cho dù Hàn Tam Thiên có hạo hết sức lực thì vẫn có thể quỷ thần khó lường như cũ, muốn nhanh chóng chế phục anh đương nhiên không phải là chuyện dễ dàng...

Nhưng ngoại trừ con ác thú mồm to như chậu máu này...







Thực sự là ba trăm sáu mươi độ đều không có góc chết, chạy đi đầu cũng không thoát nổi.

Thấy Hàn Tam Thiên đột nhiên bị con ác thú nuốt vào trong bụng, ba người Mặc Dương ngơ ngác quay sang nhìn nhau.







“Đã là anh em thì phải sống chết có nhau. Con ác thú chết tiệt này dám nuốt người anh em của chúng ta, hôm nay hoặc là người nuốt luôn cả ông đây, hoặc là mau nhổ người huynh đệ của ông ra.” Trái tim Đạo Thập Nhị đập liên hồi, không thèm để ý tới sự sợ hãi trong lòng mà trực tiếp đề khí xông thẳng về phía con ác thú kia.

“Nói hay lắm, mặc dù năng lực của bọn ta thấp kém, nhưng nếu như ngươi dám nuốt người anh em của bọn ta, cho dù có chết thì bọn ta cũng sẽ không buông tha ngươi.” Ánh mắt Mặc Dương cũng dần trở nên kiên định.








QC
Mặc Dương và Liễu Phương quay sang nhìn nhau, cũng không nhiều lời, trực tiếp xông thẳng về phía con ác thủ.

Nhưng hiển nhiên là thực lực của ba người Mặc Dương, chưa nói đến việc có thể đánh lại con ác thú thượng cổ này, cho dù là đánh nhau với tất cả đám tiểu binh tiểu tốt đang bay lơ lửng giữa không trung kia cũng có chút lao lực.







Ngay khi ba người xông lên, con ác thủ cũng trực tiếp há to miệng, cả ba người trong nháy mắt bị nó nuốt vào trong bụng, đến một bóng người cũng không còn.

“Con ác thú này... thật là con mẹ nó quá kinh khủng rồi, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng bị nó nuốt chửng.”







“Điều quan trọng nhất là nó rõ ràng đã bị chiếc rìu Bàn Cổ của Hàn Tam Thiên chặt thành 9 khúc, nhưng trong nháy mắt lại có thể hợp thành một thể. Nói cách khác là, ngay cả rìu Bàn Cổ mà nó cũng không sợ sao?”

“Rìu Bàn Cổ là vua của tất cả các loại vũ khí, sức mạnh vô địch, có được năng lượng khai thiên lập địa, đánh đâu thắng đó, ai gặp cũng đều phải lui bước. Nhưng con ác thú này sau khi bị chặt thành 9 khúc mà vẫn có thể sống lại dưới lưỡi rìu Bàn Cổ, điều này quả thực là...







“Quả nhiên là ác thú thượng cổ, thực lực của nó vượt xa những gì mà chúng ta tưởng tượng.”

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên bị ăn thịt, một đám người chỉ đành ngơ ngác quay sang nhìn nhau, không nhịn được bắt đầu cảm thán.







Lục Nhã Hiền và Lục Nhã Tâm hiển nhiên cũng bị con ác thủ không những sống sót được dưới lưỡi rìu Bàn Cổ mà còn nuốt chửng Hàn Tam Thiên dọa sợ tới nỗi liên tục lùi về sau mấy bước.

“Ông nội... con ác thú này ngay cả rìu Bàn Cổ mà cũng không sợ, có phải... có phải là quá khủng bố rồi không?” Lục Nhã Hiền không nhịn được nuốt nước bọt một cái rồi nói.







“Đúng vậy, cơ thể bị chặt thành 9 khúc rồi mà có thể phục hồi trong nháy mắt, điều này quả thực là có chút không thể nào tin nổi.” Lục Nhã Tâm cũng tiếp lời: “Ông nội, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"

Lục Vô Thần cũng có hút khiếp sợ trước khung cảnh vừa rồi. Ngay cả Chân Thần vô cùng mạnh như ông ta thì cũng đều tuyệt đối phải cẩn thận và đề phòng trước thế tấn công của rìu Bàn Cổ trong tay Hàn Tam Thiên, nhưng con ác thú này không né cũng không tránh, sau khi bị rùa Bàn Cổ chặt thành 9 khúc mà vẫn không hề bị thương, thực sự là khiến cho người ta cực kỳ kinh hãi.









“Con ác thú này khá quỷ dị, không cần cứng rắn đối đầu với nó, màu sắp xếp cho mọi người từ từ rút lui!” Lục Vô Thần nhẹ giọng ra lệnh, đồng thời thân hình cũng chậm rãi lui về phía sau.







Đám người của hải vực Vĩnh Sinh cũng từ từ rút lui về phía sau giống Lục Vô Thần dưới sự chỉ huy của Ngao Thế.

Vào loại thời điểm này, ai cũng không muốn đụng chạm vào con ác thủ, chỉ hy vọng khi nó hoàn toàn không chú ý thì có thể nhanh chóng chuồn đi.







Một mét, hai mét...

Ba mét...







Đã được hơn 10 mét...

Hai nhóm người càng ngày càng cách xa chỗ con ác thú.







Mà con ác thủ lúc này sau khi nuốt chủng Hàn Tam Thiên và ba người Mặc Dương xong có vẻ khá thỏa mãn, sau một ợ to một cái liền bắt đầu thở ra một ngụm khí dài, chỉ một giây sau, nó đã khôi phục lại được dáng vẻ giống như lúc đầu.

“Phi!”







Con ác thú khịt mũi một tiếng, ánh mắt bắt đầu nhìn lướt qua những người xung quanh.

Mà lúc này, ba đại gia tộc cùng một đám người cũng đã cách nó càng ngày càng xa.







“Ngao Lão, hình như nó đã ăn no rồi, chúng ta hãy mau chạy đi.” Vương Hoãn Chi nói.

“Ngươi nghe nói ác thủ sẽ ăn no lúc nào hả? Ta sẽ dẫn người của hải vực Vĩnh Sinh đi trước, người dẫn ở phía sau bọc hậu.” Nói xong, Ngao Thế cũng không thèm quan tâm xem Vương Hoãn Chi có đồng ý hay không mà trực tiếp phất tay, dẫn đầu đám người của hải vực Vĩnh Sinh rời đi.







“Ông nội, Ngao Thế chạy rồi, chúng ta phải làm gì đây?” Lục Nhã Hiền hỏi.

“Đương nhiên cũng phải đi rồi, chẳng lẽ ở lại chỗ này làm mồi cho ác thủ sao?” Lục Vô Thần lạnh lùng bất mãn nói.







“Nhưng mà ông ơi, Hàn Tam Thiên anh ấy...” Lục Nhã Tâm ít nhiều có phần không cam lòng.

“Đều đã bị nuốt vào trong bụng ác thú rồi mà còn quan tâm hắn làm cái gì? Đi mau!” Lục Vô Thần thấy Ngao Thế đã dẫn đám người của hải vực Vĩnh Sinh an toàn rời đi, trong lòng đương nhiên cũng có chút sốt ruột.







Dù sao thì nếu kẻ địch an toàn rút lui mà mình lại dây dưa không dứt khoát khiến mọi người bị tổn thất thì chẳng khác nào tự bê đá đập chân mình.

“Ông nội, để con bọc hậu.” Lục Nhã Hiên lập tức cùng Lục Vĩnh Sinh tiến lên một bước.









“Tốt!” Lục Vô Thần cũng không tiếp tục phí lời, vung tay lên ra hiệu cho người của đỉnh Lam Sơn nhanh chóng chạy về phía bên ngoài vùng đất Khốn Long.







Lục Nhã Tâm liếc mắt nhìn con ác thú với vẻ phức tạp, có chút không nỡ và cả một chút không cam lòng, nhưng trước sự thúc giục của Lục Vô Thần, nàng ta chỉ có thể nghiến rằng, vội vàng cùng đám người của đỉnh Lam Sơn rút lui.

Hai trong ba đại gia tộc đã rút lui, một đám người không thuộc gia tộc nào đương nhiên cũng không ngu ngốc mà ở lại, dưới sự dẫn dắt của mấy cao thủ tự do, đám người này cũng nhanh chóng bay về phía bêr ngoài vùng đất Khốn Long.







“Con mẹ nó, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Yêu Quỷ cùng với đám người của Ma tộc đã sớm rút đi thật xa, nhưng vẫn có thể quan sát rõ tình huống bên phía Hàn Tam Thiên.

“Hóa ra ở vùng đất Khốn Long này không chỉ có Ma Long mà còn có cả sự tồn tại của ác thủ thượng cổ, thực sự là không biết nên khóc hay nên cười.” Tình Cơ thở dài một tiếng.







“Thật đáng tiếc cho Hàn Tam Thiền.” Ma Bắc Thiên cũng lắc đầu bất lực: “Thằng nhóc này có thực lực, hơn nữa cũng vô cùng trường nghĩa, nếu như có thể để hắn dẫn dắt Ma tộc thì chính là diễm phúc của Ma tộc chúng ta. Nhưng không ngờ rằng nửa đường lại tự dưng xuất hiện một con ác thủ thượng CỔ...

“Nhưng mà đến cũng đã đến rồi, chúng ta không thể lấy được máu của Ma Long, tất cả đều ở đây, hay là báo thù cho Hàn Tam Thiên đi?” Tình Cơ đột nhiên nói.







“Báo thù?” Yêu Quỷ sững sờ: “Cái đệt, Tình Cơ, người điên rồi à, hay là do quá mê trai vậy? Ngươi định báo thù cho Hàn Tam Thiên sao?

Con ác thú đó ngay cả Hàn Tam | Thiên cũng nuốt vào bụng, chúng ta làm sao đánh lại được nó chứ?”







| “Hừ, ta đương nhiên không phải

muốn trả thù con ác thú đó, mà là bọn họ.” Tình Cơ nói xong liền nhìn về phía ba gia tộc lớn đang chạy về phía mình.







Yêu Quỷ lập tức sững sờ, còn Ma | Bắc Thiên lại mỉm cười nói: “Tình

Cơ nói đúng, đã đến đây rồi, chỗ | mai phục chúng ta cũng đã chọn xong, giết 1 tên cũng chẳng lỗ chút nào, mà giết 2 tên thì chúng ta lại rồi.”







Yêu Quỷ nhìn về phía hai người rồi cười khẽ, một lúc sau mới phản ứng lại, âm hiểm cười một tiếng: “Hắc hắc, nói cũng đúng!”

“Tất cả mọi người nghe lệnh, lập tức mai phục trong rừng đầm lầy | theo đúng kế hoạch ban đầu!”







“Rõ!”

Mà lúc này, ở bên phía Hàn Tam | Thiên







Sau khi bị con ác thú nuốt vào | bụng, Hàn Tam Thiên lại rơi xuống | một nơi vô cùng kỳ lạ.

Xung quanh tối đen như mực, nhưng trong bóng tối mịt mù vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bầu không khí xung quanh tràn ngập một luồng khí thể kỳ quái, luồng khí thể này ẩn nấp bên trong bầu không khí, nếu không nhìn kỹ thì căn bản là không thể nào nhìn thấy được.







Mà trái lại, nếu như để ý kỹ thì sẽ phát hiện ra bầu không khí ở nơi đây gần như là đều tràn ngập loại khí thể này.

“Đây là đâu? Là trong bụng con ác thú đó sao?” Hàn Tam Thiên cau mày, sau đó thử vận chuyển năng lượng bay đi thăm dò không gian xung quanh mình.







Nhưng cho dù năng lượng đã tỏa ra nhiều tới nỗi khiến Hàn Tam Thiên vô cùng mệt mỏi, anh vẫn không thể nào bay đến rìa của không gian này.

“Chết tiệt, bụng của con ác thủ này lớn như vậy sao?” Với tốc độ của Hàn Tam Thiên, cho dù dưới tình huống năng lượng không đủ thì vẫn còn có thân pháp, tốc độ vẫn sẽ rất nhanh, nhưng từ nãy đến giờ, Hàn Tam Thiên ước tính theo diện tích của vùng đất Khốn Long, ít nhất là anh đã bay từ đầu đến cuối vùng đất này rồi, thậm chí là đã bay đi bay lại hai lần.







Nhưng điều nằm ngoài sức tưởng tượng của Hàn Tam Thiên là cho dù đã bay lâu như vậy nhưng anh vẫn không thể bay tới rìa bụng con ác thú.

Vốn dĩ Hàn Tam Thiên muốn thử lại lần nữa, nhưng năng lượng của Long Tộc Chi Tâm không được đầy đủ, hơn nữa nơi này cũng vô cùng kỳ lạ, từ sau khi đến đây, năng lượng của Hàn Tam Thiên không ngừng bị tiêu hao.








“Cái đệt, chẳng lẽ ta thực sự bị con ác thủ này ăn sạch rồi tiêu hóa thành phân sao? Không đúng, con ác thủ này chỉ ăn chứ không nhai, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hàn Tam Thiên vô cùng chán nản.

Nếu đúng là như vậy thì quả thật là tính tương tổn không lớn, nhưng mà cũng nhục nhã quá đi mất!!!







“Ma Long, nếu người còn chưa chết thì mau ra đây cho ta.” Hàn Tam Thiên không muốn bay nữa, khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, cả người bước vào trạng thái thiền định.

“Chết tiệt, ngươi cũng thực sự quá rác rưởi, vậy mà lại trực tiếp bị một con ác thú nuốt vào trong bụng.” Hồn của Ma Long rất nhanh đã đáp lại.







“Chết tiệt, hay là người thử ra tay nhé? Con ác thủ này đột nhiên xuất hiện, nhìn chằm chằm ta muốn giết, ông đây vừa vụng rìu một phát, không ngờ nó chẳng những không bị gì mà còn cắn ngược lại ta, ngay cả thời gian để phản ứng lại cũng không có.” Hàn Tam Thiên buồn bực nói.

Mặc dù phần lớn nguyên nhân là do bản thân anh bất cẩn, nhưng Hàn Tam Thiên cũng phải thừa nhận rằng, trình độ hung dữ của con ác thủ này còn lớn hơn nhiều so với bản thân anh.







“Con ác thú này quả thực vô cùng hung mãnh, nói thật thì, Ma Long ta đây mặc dù đã từng tung hoành ngàn dặm, nhưng cũng phải kiêng kị nó 3 phần." Hồn của Ma Long gật gật đầu nói.









“Vậy bây giờ phải làm thế nào? Ý của ta là, ta cũng không hiểu biết gì về con ác thú này, vì vậy cũng không biết làm thế nào mới có thể thoát khỏi tình trạng khó khăn này.”

“Vấn đề là ta cũng không biết rõ, ta cũng có bị nó nuốt chửng đâu. Ta chỉ nghe nói rằng con ác thú này thực ra là được hình thành từ khí hỗn độn, những cái khác thì hoàn toàn không biết gì cả.”







Khí hỗn độn sao?

Chẳng lẽ những khí thể ẩn nấp bên trong bầu không khí mình nhìn thấy lúc nãy chính là khí hỗn độn?







“Khí hỗn độn chính là khí tức nguyên thủy nhất của đất trời, cho nên vô cùng mạnh mẽ, có thể sinh ra vạn vật, cũng có thể cắn nuốt vạn vật.”

Hàn Tam Thiên bừng tỉnh gật gật đầu, xem ra những khí thể đó thực sự là khí hỗn độn, chúng tồn tại bên trong bụng của con ác thú này, cắn nuốt vạn vật, biến vạn vật trở thành khí hỗn độn, mà những khí hỗn độn này cũng không ngừng cung ứng cho con ác thủ.







Vì vậy con ác thú này có thể cắn nuốt cả thiên hạ, nhưng không bao giờ tiêu hóa được bất cứ thứ gì.

“Ta hiểu rồi.” Hàn Tam Thiên đột nhiên gật đầu nói.







Sau khi hiểu được điều này, Hàn Tam Thiên cũng hiểu ra tại sao năng lượng của mình lại liên tục bị xói mòn khi bay trong bụng con ác thú.

Thậm chí Hàn Tam Thiên còn có thể tưởng tượng được mình sẽ phải đối mặt với điều gì sau khi năng lượng trong cơ thể hoàn toàn bị mất đi.







Đó chính là cơ thể của anh cũng sẽ bị dòng khí hỗn độn này hòa tan.

Lúc này, bên ngoài cơ thể con ác thú. Đam Mỹ Hài







Vào thời khắc quan trọng, đám người Phù Mãng nhờ có Lân Long kịp bay lên trời, đúng lúc tránh được nguy cơ bị thương và mất mạng.









Nhưng Lân Long vẫn chưa lành vết thương, lần này lại còn phải chở rất nhiều người, vậy nên chỉ kiên trì được một lát đã rầm rầm ngã nhào trên mặt đất.

Nhưng cũng may là nhờ có một lát này, Lần Long đã bay được đến một nơi cách đó không xa, ít nhất là cũng khiến cho đám người Phù Mãng tạm thời thoát khỏi tình cảnh khó khăn.







“Mẹ nó, cái chỗ chó chết tiệt này, chúng ta không tìm được Tô Nghênh Hạ mà lại tìm ra một con ác thủ thượng cổ, ngươi nói xem, chúng ta xui xẻo hay là may mắn đây?” Phù Mãng buồn bực mắng một câu.

Loay hoay lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm được Tô Nghênh Hạ, cuối cùng lại đụng phải chuyện xui xẻo như vậy, nếu như Lân Long không phản ứng kịp, vậy thì hôm nay bọn họ đều phải chết ở đây, hơn nữa còn là một kiểu chết rất thảm.







Nhưng ngay khi Phù Mãng vừa mới | mắng chửi xong, ở phía bên kia, con ác thú lại chép chép miệng, nhưng không lựa chọn đuổi theo đám người đang hoảng loạn chạy trốn kia mà bỗng hài lòng thỏa mãn quay đầu lại.

| Đám người Phù Mãng mặc dù đã | cách nó rất xa, nhưng phương | hướng mà chúng đang đứng lại | trùng hợp là hướng mà con ác thú







quay đầu lại, đám người thấy vậy tóc gáy cũng lập tức đứng thẳng,

những lời mắng chửi còn lại của - Phù Mãng trực tiếp nghẹn trong cổ | họng.







“Cát đệt? Không phải chứ, nó nhìn trúng chúng ta sao?” Phù Mãng vội vàng nuốt nước miếng một cái, sợ hãi tới nội khuôn mặt trắng bệch.

|Nó điên rồi sao? Bên đó nhiều người như vậy mà lại không đuổi theo, nhìn chằm chằm vào nhóm bọn họ làm cái quái gì.| Nhưng nhìn trúng thì chính là nhìn | trúng, không thể nào thay đổi suy nghĩ của nó được, vì vậy cho dù sợ hãi đến đâu thì Phù Mãng cũng phải cầm vũ khí lên, run rẩy làm tốt tư | thế phòng ngự.







| Nhưng đúng lúc này, bàn chân trước con ác thú hơi uốn cong, tạo | thành tư thế tấn công.

| Grào!







Cơ thể to lớn con ác thú đột nhiên bắn ra!

Thân hình của con ác thú vừa động, cơ thể khổng lồ thậm chí còn khiến cho bụi đất khô cằn xung quanh cuồn cuộn bốc lên.



Cơ thể Phù Mãng lập tức cứng đờ, hai tay giơ vũ khí lên, hai mắt nhắm lại, cảm thấy đầu ngón chân dường như cũng đang siết chặt.

Soàn soạt!



Một mùi khó tả theo gió thổi qua, nhưng vẫn chưa xuất hiện bất cứ thương tổn gì. Đợi đến khi Phù Mãng mở mắt ra lần nữa thì đừng nói là con ác thú kia có tấn công bọn họ hay không, cả mảnh đất đều mù mịt khỏi bụi như thế này, ngay cả bóng dáng của nó cũng không nhìn thấy được.

“Nó... nó đâu rồi?” Phù Mãng vẫn còn đang kinh hồn khiếp vía, nhìn khắp mọi nơi để tìm bóng dáng con ác thủ rồi hoảng sợ nói.



Một lát sau, Phù Mãng và những người khác đều lắc đầu bất lực, vừa nãy khi con ác thú kia lao đến, ông ta cùng đám người đi cùng đều trực tiếp nhắm mắt lại chờ chết, thân thể chỉ vô thức bày ra trạng thái phòng thủ cứng nhắc, sao có thể nhìn thấy được con ác thú kia rốt cuộc là đã đi đâu!

“Người đi qua để lại tiếng, chim đi qua để lại lồng, con ác thủ này thận hình to lớn như vậy thế mà lại biến mất không còn tăm tích sao?” Nhân sĩ giang Hồ Bách Hiểu Sinh cũng vô cùng kinh ngạc.



QC
Loại tình huống này hiển nhiên là chưa ai từng nghe thấy, cũng chưa ai từng nhìn thấy.

“Ta nhìn thấy rồi.” Ngay khi mọi người đều lắc đầu tỏ ý không nhìn thấy, Thi Ngữ đang đứng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.



“Ngươi nhìn thấy ư?” Phù Mãng lập tức vừa khẩn trương vừa vội vã quay đầu lại nhìn về phía Thi Ngữ.

Giống như những người khác, khi thấy con ác thú kia lao về phía mình Thị Ngữ cũng cực kỳ sợ hãi, thân thể vô thức bày ra tư thế phòng thủ cứng nhắc, nhưng nàng ta không hề nhắm mắt.



Nhưng vì nàng ta không nhắm mắt nên cũng nhìn thấy những gì người khác không nhìn thấy được.

“Vừa nãy nó... nó chỉ nhảy một cái bay lên không trung, rồi sau đó... sau đó đột nhiên biến mất không thấy đầu nữa.” Thi Ngữ ngơ ngác nói.



Phù Mãng lập tức nhíu chặt mày: “Bay lên không trung rồi biến mất không thấy đầu nữa sao?” Phù Mãng vừa nói vừa ngắng đầu lên nhìn trời, nhưng trên không trung vẫn rất bình thường, chẳng có gì khác thường cả.

“Không phải là không thấy đậu nữa, mà là …..... Nhân sĩ giang Hồ Bách Hiểu Sinh đột nhiên nghĩ tới một khả năng, sau đó cúi đầu hỏi Thi Ngữ: “Có phải là sau khi nó nhảy lên không trung, đầu tiên là đầu biến mất trước, sau đó là thân thể, cuối cùng là đuôi...... Ý của ta là, nó biến mất lần lượt từ đầu đến đuôi, chứ không phải toàn bộ cơ thể đều đồng loạt biến mất.”





Thị Ngữ ngạc nhiên: “Sao người biết?"



Nhân sĩ giang Hồ Bách Hiểu Sinh thở dài một tiếng, trong lòng kinh ngạc khó có thể bình tĩnh nổi: “Đó không phải là biến mất, mà là xé rách hư không, Không Gian Khiêu Dược.”

“Xé rách hư không, Không Gian Khiêu Dược?” Phù Mãng nhíu mày.



“Phải!” Nhận sĩ giang Hồ Bách Hiểu Sinh gật đầu: “Đó là một loại tốc độ cực kỳ nhanh, có thể xuyên qua và nhảy vọt không gian."

“Thân hình nó to lớn như vậy mà di chuyển cũng nhanh vậy sao? Vậy chẳng phải là càng đáng sợ hơn à?"



“Chẳng trách vừa rồi hình như có một cao thủ của ba gia tộc lớn bên kia cũng bị nó nuốt chửng”

Một đám người quay sang nhìn nhau, còn đang định nói gì đó thì đúng lúc này rừng rậm đầm lầy phía xa đã thấy ánh lửa nổi lên, tiếng la hét chém giết vang trời.



Dưới sự lãnh đạo của Ma Bắc Thiên và những người khác, nhất cung nhị điện đã rời đi trước một bước của Ma tộc lại không rời đi mà còn một lần nữa thiết lập một cuộc mai phục trong khu rừng rậm đầm lầy theo như kế hoạch ban đầu.


Hiển nhiên lý do khiến cho những người của Ma tộc đã từ bỏ lại quyết định tiếp tục tiến hành mai phục ít nhiều cũng là vì nhóm người này đã gián tiếp giết chết những nhân tài hiếm có của Ma tộc.



Ba gia tộc lớn đã bị con ác thú dọa cho khiếp hồn khiếp vía tới nỗi hốt hoảng chạy trốn cũng không ngờ rằng sẽ có mai phục ở đây, mặc dù cả 3 đều người đồng thế mạnh, nhưng khi đối mặt với Ma tộc khí thế hùng mãnh, chuẩn bị vẹn toàn, lại thêm bị địa hình nơi này ảnh hưởng, vì vậy trong lúc nhất thời vô cùng loạn lạc, người chết vô cùng thảm.

“Ha ha ha, thực sự đánh vô cùng đẹp!” Phù Mãng ở bên này thấy vậy đột nhiên phá lên cười, có thể thay mình xử lý Dược Thần các và hải vực Vĩnh Sinh, trả thù Hàn Tam Thiên, tâm tình của Phù Mãng đương nhiên tốt vô cùng.



Mà lúc này, ở một bên khác, trong bụng con ác thú.

Hàn Tam Thiên ngồi xuống nghỉ ngơi mới chỉ có hơn 10 phút.



Nhưng 10 phút này đối với Hàn Tam Thiên lại giống như đã trải qua 1 năm.

Năng lượng trong cơ thể vốn dĩ đã không nhiều nay lại càng giống như nước bốc hơi dưới nhiệt độ cao, cuồn cuộn không ngừng từ trong thân thể thoát ra, liên tục xói mòn, Long Tộc Chi Tâm trong cơ thể Hàn Tam Thiên thậm chí hoàn toàn khô héo.



Mà điều khiến Hàn Tam Thiên càng buồn bực hơn đó là điều anh lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra.





Sau khi năng lượng trong cơ thể anh biến mất, khí hỗn độn ẩn chứa trong bầu không khí lại bắt đầu ăn mòn cơ thể Hàn Tam Thiên.

| Bây giờ Hàn Tam Thiên chỉ cảm thấy toàn thân dường như chỗ nào



cũng đau, giơ tay ra chạm một chút liền thấy cơ thể mình mềm nhão như bùn, đầu ngón tay còn dính rất nhiều chất nhờn.

Nhưng vừa hạ mắt xuống nhìn liền |thấy những chất nhờn này không phải là chất bẩn gì khác mà chính là



máu thịt trên trên cơ thể Hàn Tam Thiên.

Anh giống như một cây kem dưới lò nung nóng bỏng, cơ thể đang tan chảy với tốc độ vô cùng nhanh chóng.



“Nếu cứ tiếp tục như thế này thì | chưa đến 5 phút nữa mình sẽ bị con ác thú này tiêu hóa mất. Không được, mình nhất định phải tìm ra cách.” Hàn Tam Thiên nghĩ đến đây, vội vàng vận chuyển năng lượng với ý đồ cố gắng chống cự.

Nhưng tất cả năng lượng trong cơ thể anh đã sớm tiêu hao từ lâu | trong trận chiến lúc nãy, chút năng | lượng còn lại cũng đã bị khí hỗn



độn trong bụng con ác thú này vắt | kiệt, thực sự là muốn dùng cũng

không dùng nổi. “Chết tiệt, phải làm thế nào bây | giờ?”



“Nếu như không nghĩ ra được cách nào khác, mình nhất định sẽ chết ở

chỗ này!” |



“Con mẹ nó, đồ quái vật chết tiệt!”

“*** mẹ mi, người hút ông đây thì | ông đây hút chết ngươi!” Vừa dứt lời, Hàn Tam Thiên liền động.



- -----------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom