Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2322-2326
"Tam Thiên, anh biết không? Mặc kệ anh nói cái gì, em đều vĩnh viễn tin tưởng anh."
"Đúng đó, cha, Niệm nhi cũng không hề sợ hãi chút nào. Bởi vì Niệm nhi biết, cha sẽ vĩnh viễn bảo vệ Niệm nhi, không để Niệm nhi phải nhận lấy bất kỳ thương tổn gì."
"Tam Thiên, đồ ăn đã lạnh rồi, mau lại đây ăn đi."
Thời điểm ánh sáng lại một lần nữa sáng lên, vô số thống khổ trong đầu Hàn Tam Thiên lại nháy mắt xuất hiện từng đợt ngọt ngào.
"Nghênh Hạ, Niệm nhil Chờ lấy anh, anh nhất định sẽ đi cứu hai người." Mà trong chính một chút ngọt ngào trong nháy mắt, thể xác và tinh thần của Hàn Tam Thiên đã trải qua nổ tung đồng thời sinh ra sự tồn tại của tin tưởng và nhớ mong. Cũng chính là những này, là thứ có thể luyện ra Tinh Tinh Chi Hỏa.
"Tới đi, Ma Long, cho dù mày có ném tao vào trong Diêm La, Hàn Tam Thiên tạo cũng tuyệt đối không cúi đầu. Mạng của tao do chính mình xử lý, mày, cút ngay cho ta!"
"Grao!"
Ùynh!!!
Theo tiếng tức giận hô lớn của Hàn Tam Thiên, ánh sáng trong thân thể cũng đột nhiên lớn lên, cho đến khi chiếu rọi toàn bộ không gian hắc ám, làm cho bên trong cả không gian ánh lên ánh sáng màu trắng...
Ông!!
Loading...
Mà lúc này, Phá Quân, Ngao Thế đã ở cách trước mặt Hàn Tam Thiên không chỉ ba mét, ở giữa hai ngón tay có ánh sáng thần chiếu lên mi tâm Hàn Tam Thiên.
"Kim Thân hộ ta!"
Nhưng vào lúc này, hai mắt đỏ như máu của Hàn Tam Thiên lại vội vã rống lên một tiếng, ngay sau đó trên áng sáng quanh người lóe lên. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hàn Tam Thiên tránh thoát khỏi pháp chỉ Thái Cực Hóa Thần, xoay người một cái. Mặc dù không thể tránh thoát hoàn toàn tấn công thứ hai của Phá Quân Thần Mang, mhưng ít ra cũng làm chệch hướng.
Thần Mang lập tức chệch hướng, đánh lên người Hàn Tam Thiên, cả người Hàn Tam Thiên trực tiếp bị đẩy lùi ra sau mấy mét, kim quang trên thân thể cũng đồng thời có hơi u ám một chút, trong đầu và thân thể truyền đến sự đau nhói cực kỳ mãnh liệt.
Mặc dù Nhị Chỉ Phá Quân Thần Mang vô cùng bá đạo, thậm chí có khả năng người bình thường dưới sự tấn công này mà thần hồn bị tiêu diệt, nhưng vào thời khắc mấu chốt, Hàn Tam Thiên đã có Kim Thân hộ thể, thêm nữa mặc dù Hàn Tam Thiên tương đối chênh lệch về phần tấn công, nhưng muốn nói đến phòng ngự, cũng được tính là ít có địch thủ. Lại thêm Bất Diệt Huyền Khải, còn có Ngũ Hành Thần Thạch, thêm vào Kim Thân ẩn nấp, cho dù là Phá Quân Thần Mang, cũng chẳng qua là làm anh bị thương. Muốn giết chết hắn sao dễ dàng như vậy!
Hàn Tam Thiên xoay người, hơi quỳ trên đất, hai mắt đỏ ngầu đã biến mất một nửa, lộ ra đôi mắt có tinh thần và sạch sẽ. Có điều, màu máu lại không biến mất hoàn toàn giống lần trước mà có chút tồn tại.
Điều này cũng mang ý nghĩa, máu của Ma Long vần như cũ ở trạng thái bùng nổ, khí của M Sát vẫn còn ở trạng thái đỉnh phong như cũ. Chỉ là, ý thức của Hàn Tam Thiên lại một lần nữa nắm lấy quyền chủ đạo thân thể, khống chế máu của Ma Long.
Thân thể của anh, anh làm chủ Hiệp ước của anh với Ma Long đổ ước cũng đã thành công một phân.
"Lục Vô Thần, đến lúc này rồi mà ông còn nhường nữa sao?" Một đòn bị thất bại, Ngao Thế bất mãn trừng mắt với Lục Vô Thần ở chỗ xa.
Lục Vô Thần có nỗi khổ khó nói. Tuy lão ta có lòng trắc ẩn, nhưng đó là trước kia, sao lại là bây giờ chứ? Hàn Tam Thiên tránh thoát khỏi pháp Thái Cực Hóa Thần, ngay cả chính lão ta cũng không phản ứng nổi cuối cùng là chuyện gì xảy ra! Thế nhưng giải thích có tác dụng gì không? Sao Ngao Thế lại tin tưởng kia chứ?
"Mẹ nó, không phải muốn ép lão tử dùng đại sát chiêu chứ!" Ngao Thế bất mãn hù một tiếng, tay khẽ động, Thần Quang màu đen lập tức hóa thành một biển sao ở sau lưng. Mà dường như cũng vào lúc này, Hàn Tam Thiên đang nửa quỳ cũng chậm rãi đứng lên, đối mặt với Ngao Thế, trong mắt là sự lạnh nhạt.
"Bắc Minh Tử hồn trận, một biến hai, hai biến bốn. Mở!"
"Bàn Cổ Phủ trận, mở!"
"Tử thần thú bảo vệ, mở!"
"Ngũ Hành Thần thạch, lên!"
"Thiên Hoả Nguyệt Viên, lên!"
"Kim Thân hộ thể"
Ầm!!
Trong lúc nhất thời, ở trong bốn đạo ánh sáng đen, hiện lên một người tóc đỏ bên trong ánh sáng, trên người còn có từng đợt ánh sáng quanh người xếp thành một hàng, các loại pháp bảo, thần binh ở sau lưng bay thẳng lên trời. Ngũ Hành Thần thạch đồng thời một biến bốn, phân ra thành bốn đạo thân ảnh ở trên đỉnh đầu của mình, hơi tản ra ánh sáng!
"Đến đây, muốn đánh liền đánh!"
Ùynh!!!
Bốn tiếng gào thiết, Thiên Hoả Nguyệt Viên ở phía sau hóa thành tám đạo năng lượng, phân thành bốn thứ, vận sức chờ phát động!
"Tới thì tới, thằng nhóc ngông cuồng, lẽ nào ta lại sợ ngươi sao?" Ngao Thế lạnh giọng quát một tiếng, thân thể hoá thành tàn ảnh, trực tiếp tấn công Hàn Tam Thiên. Nơi huyễn ảnh đi qua, kéo theo từng trận máu, giống như là Địa Ngục.
Ầm!
Trăm triệu tàn ảnh trực tiếp đánh phía vào chân thân của Hàn Tam Thiên.
| Hàn Tam Thiên dùng sức, bốn thân
ảnh giơ Bàn Cổ Phủ lên, đồng thời nghênh đón hơn trăm nghìn tàn ảnh, dùng sức chém mạnh!
Uỳnh!
Trên đỉnh đầu, trăm nghìn cự phủ giống như cảm ứng được sự kêu gọi của chủ nhân, một đòn đánh xuống, đánh thẳng vào tàn ảnh của Ngao Thế. Ngũ Hành Thần thạch cũng đột nhiên thay đổi sắc màu, toả ra ánh sáng ba màu nhàn nhạt,
chiếu rọi lên phía trên của chân | thân. Bốn chân thân cũng gần như đồng thời như ẩn như hiện.
Bùm!!!
Hai người giao thủ lại giống như thiên quân vạn mã đồng thời giao chiến, trong lúc nhất thời khắp nơi đều vang lên tiếng nổ, các loại anh
sáng lấp lánh, khiến toàn bộ thế giới | trở nên tráng lệ lại đủ màu.
Ồ!!
Trên mặt đất, tất cả mọi người đều | bị cảnh tượng này làm cho sự ngây
người. Một màn bao la hùng vĩ, huy | hoàng như vậy, quả thực khiến lòng
người kinh động. Nhưng có một người sau khi kinh ngạc càng cảm thấy hoang mang. Nhìn thấy ảnh sáng màu bạc như ẩn như hiện trên người Hàn Tam Thiên, lão ta chỉ
cảm thấy có một loại áp lực cực | mạnh phát ra từ đó, thậm chí vốn
đường đường là Chân Thần như lão cũng cảm thấy áp lực tăng vọt.
"Đó là thứ gì?" Lục Vô Thần nhíu mày, thì thào nói.
Đó là thứ gì?! Đó đương nhiên chính là Kim Thân thần bí mà Hàn Tam Thiên cướp được. Theo bốn đạo ánh sáng loé lên ở bốn chân thân của Hàn Tam Thiên, ánh sáng trên người Hàn Tam Thiên càng thêm mạnh mẽ.
“Chỉ bốn phân thân thì ta sẽ sợ ngươi sao? Mở ra cho ta!”
Huyết Sắc Tinh Hải, bên trong tàn ảnh của trăm nghìn đạo, Ngao Thế nổi giận gầm lên một tiếng, trong tay bỗng nhiên lóe lên một cây côn dài màu đen. Còn dài vung lên ở giữa đám màu đen liền kéo theo năng lượng to lớn nổ lên ầm ầm. Bên trong Huyết Sắc Tinh Hải, đám tàn ảnh cũng lập tức múa côn, trọng nháy mắt, thế công hóa lớn lên hẳn.
“Bốn phân thân còn không đủ? Vậy nếu tám thì sao?!” Hàn Tam Thiền dữ tợn cười một tiếng.
“Bắc Minh Tứ Hồn trận, một biến hai, hai biến bốn, bốn biển tám. Mo!"
Ầm!
Tám tia sáng lập tức lớn đánh ra, tám thân hình đột nhiên đứng dậy, uy vũ bất phàm.
“Cái gì?! Con người của Lục Vô Thần lập tức mở lớn, cực kỳ ngạc nhiên.
“Bắc Minh Tứ Hồn trận không phải chỉ có thể lấy thân hóa thành bốn hồn, cuối cùng hóa ra bốn chân thân thôi sao? Làm sao... Tại sao có thể thành tám?” Đám thuộc hạ cũng nhìn đến ngày người, rất nhiều người thậm chí trực tiếp nhảy dựng lên.
“Đúng vậy, người sở hữu thật sự của Bắc Minh Tứ Hồn là thiên kim Lục gia cũng chẳng quá chỉ là bốn mà thôi, sao Hàn Tam Thiên lại..."
Loading...
Đám người bàn tán ầm ĩ, Lục Như Hiện cũng vô cùng ngạc nhiên, ảnh mắt nhìn về phía Lục Như Tâm, người thật sự sở hữu Bắc Minh Tứ Hồn trận.
“Ngươi sẽ không nói với ta, ngay cả cách hoá thân thành tám chân thân, người cũng dạy cho hắn đấy chứ?" Lúc Lục Như Hiên nói lời này, lộ vẻ cực kỳ bất mãn. Dù sao Bắc Minh Tử hồn thật sự là một trong những thuật pháp đỉnh cấp của Lục gia, cho dù là người của Lục gia, cũng không phải ai cũng có tư cách có thể học. Lục Như Tâm thân là thiên kim của Lục gia, tuyệt đối không có người thứ hai, lại thêm thiên phú vô song, mới được trưởng bối sủng ái, có được cơ hội học tập. Việc này chính là chuyện mà Lục Như Hiên vẫn luôn cạnh cánh trong lòng. Trước kia hắn cũng nhiều lần cầu xin Lục Như Tâm truyền thụ cho hắn, nhưng mỗi lần đều bị từ chối. Kết quả, bẫy giờ Lục Như Tâm không chỉ có truyền thụ cho người khác, càng ghê tởm hơn chính là không hề giữ lại gì, truyền thụ hết tất cả.
Sắc mặt Lục Như Tâm lạnh lẽo, hai mắt chưa từng rời khỏi tám thân ảnh của Hàn Tam Thiên, quát: “Người cho rằng ta sẽ hóa ra được tám chân thân?”
Lời này vừa nói ra, Lục Như Hiền lập tức sững sở, cả người khoa trương đến mức không hé miệng nổi: “Ngươi không dạy?”
Mặc dù Lục Như Tâm không có chuyện, nhưng hiển nhiên cũng không phủ nhận. Lần này, trong lòng của Lục Như Hiên đều sắp đổ vỡ. Đây cũng chính là nói, trạng thái đỉnh cao của Bắc Minh Tứ Hồn trận, lấy thân biến tám cũng không phải do Lục Như Tâm truyền thụ, mà là... mà là Hàn Tam Thiên tự mình học được?!
“Chuyện này sao có thể?! Từ lúc người bốn tuổi đã bắt đầu học Bắc Minh Tứ Hồn trận, cũng chưa từng đột phá tám hóa thân, Hàn Tam Thiên sao có thể được?” Lục Như Hiện vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, vội la lên.
Cho dù có rất nhiều bất mãn với chuyện Lục Như Tâm có thể có tư cách học Bắc Minh Tứ Hồn trận, nhưng Lục Như Hiên cũng phải thừa nhận, thiên phú của Lục Như Tâm ở Lục gia tuyệt đối là đỉnh cao, sự tồn tại lại không hề thua mình. Nhưng nàng ta tu luyện nửa đời cũng không đạt tới trình độ đó, Hàn Tam Thiên dựa vào cái gì có thể đạt tới được?!
“Ngươi dạy hắn bao lâu?!”
“Ba ngày!” Sắc mặt Lục Như Tâm lạnh lẽo trả lời.
Không riêng gì Lục Như Hiên cực kỳ ngạc nhiên, thật ra trong lòng của Lục Như Hiên cũng là vô cùng lung lay, cho nên sắc mặt mới cực kỳ khó coi trả lời câu hỏi của Lục Như Hiên.
Thời gian Hàn Tam Thiên học Bắc Minh Tứ Hồn trận chẳng qua mới mấy ngày thôi, lại có thể đạt tới mộng tưởng mà cho đến bây giờ, nàng cũng không đạt được. Uống cho thiên phú xuất chúng của nàng lại cứ như thế bị đánh vào mặt. Nhưng mặt đau nhức bao nhiêu, trong lòng càng là ngạc nhiên với tài năng và thiên phú của Hàn Tam Thiền bấy nhiêu.
“Thằng nhóc này đến cùng là có lại lịch gì? Thêm Bàn Cổ Phủ, lại có đồ đằng bốn thần thú bảo vệ, lại thêm một hỏa một điện theo công theo thủ, vừa có kim quang kỳ lạ hộ thể, máu cũng có thể đả thương người... Hiện tại lại mẹ nó dùng thời gian ba ngày luyện đến tầng cuối cùng của Bắc Minh Tử Hồn trận. Đều nói hắn là rác rưởi, tại sao ta lại có cảm giác, chúng ta mới là rác rưởi?” Lục Như Hiên ngạc nhiên nhìn Hàn Tam Thiên ở trên bầu trời, trong lúc nhất thời không khỏi cảm thán.
Ầm!!!
ở giữa không trung, tám chân thân đối đầu với trăm nghìn tàn ảnh cầm con ở bên trong Tỉnh Hải. ở xa xa mà nhìn, chỉ thấy vô số tàn ảnh và tám chân thân xông đến, ở giữa, vô số trường côn đánh vào trễn chân thân, mà tám chân thân kia cầm búa, phối hợp với tám Thiên Hỏa Nguyệt Viên và trăm nghìn cự phù rơi xuống trên đỉnh đầu, đối mặt vô số tàn ảnh, càng thêm điên cuồng giết chóc.
Là vô số tàn ảnh làm tám chân thân bị thương, hay là tám chân thân trong lúc hỗn loạn chém trúng tàn ảnh, trong lúc nhất thời thực khó định đoạt nổi.
“Tám chân thân lại như thế nào chứ? Hàn Tam Thiền, ta biết mạng người đã cạn rồi!” Bên trong tàn ảnh, Ngao Thế bỗng nhiên lạnh giọng quát một tiếng. Chân thân của ông ta đã sớm xen lẫn trong lúc lâu trong vô số tàn ảnh, vốn định cho Hàn Tam Thiên một đòn trí mạng, nhưng Hàn Tam Thiên đột nhiên thân hóa tám vẫn là khiến hắn có hơi vội vã và sợ hãi, cho nên, ông ta dừng lại, cẩn thận quan sát. Rốt cục, dưới sự công kích không ngừng của tám chân thân, ông ta phát hiện, mặc dù tám chân thân của Hàn Tam Thiên cực kỳ bá đạo, trong tay có Bàn Cổ Phủ càng là đại khai đại hợp, đánh đầu thắng đó, nhưng lại tồn tại một nhược điểm trí mạng nhất.
Mà chính nhược điểm này, khiến ông ta tin tưởng, chỉ cần một đòn là có thể kết liễu mạng của Hàn Tam Thiên!
Một tiếng vang ầm, Ngao Thế lấy thể sét đánh không kịp bưng tại cầm Thủy Thần đột nhiên đánh tới
“Ngao Thế, lão già người quả nhiên là giảo hoạt.” Lục Võ Thần thấy như thể, không khỏi cảm thán. Chân Thần không hổ là Chân Thần, nhược điểm của Hàn Tam Thiên vậy mà lại cũng có thể bị lão già này tóm lại.
Hàn Tam Thiên cũng phát hiện bên trong tàn ảnh đột nhiên có một đạo quanh ảnh khác biệt, trong lòng giật mình, nhưng biết rõ muốn tránh cũng không được, dứt khoát dốc hết sức toàn thân, kim quang và khí ma sát đột nhiên mở rộng!
“Coi như ông biết điểm chết của tôi, tôi chết cũng phải kéo ông theo làm đệm lưng. Tới đi.” Anh tức giận hô lên, tám chân thân gần như đồng thời từ bỏ phòng thủ, nâng búa dùng công thay thủ.
Một đòn phá càn khôn.
Bàn Cổ cự phủ!
Ầm!
Ầm!!
Bóng đen đột nhiên đánh trúng Hàn Tạm Thiên, kích của Thủy Thần kích cắm ở trên ngực Hàn Tam Thiên, mà Hàn Tam Thiên giơ cự phủ lên, cũng là ở trên không, không làm Ngao Thế bị thương.
Thắng bại đã định.
Ngao Thế khinh thường cười lạnh, khóe miệng giật một cái, giống như nhìn người chết mà nhìn Hàn Tam Thiên: “Tám chân thân thì sao chứ? Ở trước mặt lão phu, chẳng qua chỉ là sâu bọ mà thôi. Một đòn này sẽ lấy mạng ngươi!"
Hai mắt Hàn Tam Thiên ngạc nhiên, | biểu lộ giật mình, mang theo từng
tia không cam lòng, chậm rãi nhìn | về phía lồng ngực bị kích Thủy | Thần cắm vào, đầu kích đã hoàn | toàn cắm vào trong ngực.
| “Chung quy là chậm sao?” Hàn Tam
Thiện bất đắc dĩ thở dài ở trong | lòng. Nếu như nhanh lên một chút, chém cự phủ chém lên đầu Ngao Thế. Chỉ là, trên đời này cũng không có nếu như.
Ở mới nhanh
Cảm nhận được từng đợt đau đớn. từ trái tim truyền đến thân, Hàn Tam | Thiên hiểu rõ, tất cả kế hoạch của
mình đã hóa thành mây khói, có | một số việc, chung quy vẫn là | không cách nào hoàn thành được.
“Mình phải chết sao?” Khoé miệng | Hàn Tam Thiên đắng chát không | thôi. Anh không sợ chết, thế nhưng, anh chết rồi, Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm phải làm sao đây?!
Anh không muốn chết!
Ầm!
| Cơ hồ vào lúc này, kim quang của | tám chân thân đột nhiên nổ lớn,
người khác không thể hiểu nổi | chuyện gì đã xảy ra!
Trong khi bát đạo chân thần đột nhiên lóe sáng lên, bên trong chân thần, hiện ra một cơ thể màu vàng giống hệt như tượng phật, ngồi xếp bằng như mộ tiên gia, nhắm mắt thiền tịnh.
Bất luận là thần phật, đạo sĩ hay yêu ma, dưới kim quang khí thế đều cô cùng hào hùng.
Với một điểm của pháp chỉ, ngũ hành thần thạch trên đỉnh đầu đột nhiên phát ra ba màu sắc, rồi từ đầu truyền vào ngón tay của cơ thể màu vàng.
Ngũ hành thần thạch phát sáng rực rỡ, nhập vào kim thần rồi ẩn vào bên trong của bát đạo chân thần.
Phù!!!
Một âm thanh vang lên, bát đạo chân thần liền phóng ra ánh sáng vàng, sau đó mỗi luồng ánh sáng vàng liên kết lại với nhau, tạo thành một trận pháp chân thần kim quang độc đáo.
“Huyết ma phi đẳng!”
“Đồng cừu địch hất!”
Ầm.
Bát đạo kim thần đột hiên hét lên hai tiếng.
Một tiếng uy nghiêm hệt như một vị thần, một tiếng trầm thấp như ma quỹ từ địa ngục.
Loading...
“Thành công rồi, đã thành công rồi. Lão già, tên tiểu tử đã thành thần rồi.”
Trong thế giới Bát Hoang, nhìn thấy cảnh tượng này, Bát Hoang thiên thư không còn giữ được hình tượng nữa mà nhảy cẫng lên, vui mừng hét lớn, không từ ngữ nào có thể diễn đạt được niềm vui sướng lúc này của hắn.
Ông lão quét rác lúc này cũng vui mừng khôn xiết, miệng không nói thành lời.
“Không tệ, tôi đã biết từ trước rằng Hàn Tạm Thiên không phải là một tên ngốc, quả nhiên không khiến ta thất vọng. Ông lão quét rác hài lòng gật đầu, nhẹ nhàng đáp.
“Ha ha, tên tiểu tử kia dám không thành sao? Bản thân hắn gánh vác sinh mệnh của hai mẹ con Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm, và mang trên người sự kì vọng của ba người, ta và ngươi. Nếu không thành công, cho dù có xuống địa ngục ta cũng sẽ không tha cho hắn.” Bát Hoang thiên thứ cười ra thành tiếng rồi đáp.
“Đúng vậy, có thể khiến Bát Hoang thiên thư hắn làm một chuyện ấm ức như việc gọi Hàn Tam Thiên là chủ nhân, nếu như hắn phụ lại kì vọng của ngươi, người đương nhiên sẽ không để yên, nhưng mà hiện tại...”Ông lão quét rác có ý ngắt ngang, không nói bất cứ tiếng nào nữa.
“Nhưng mà hiện giờ, tên tiểu tử này đã khiến ta vô cùng hãnh diện.” Bát Hoang thiên thư cười nói. “Nhưng mà, không biết kết quả thực tế sẽ ra sao?”
Trên mặt đất, lúc này khi nhìn thấy tám luồn kim quang hợp thể, hai âm thanh uy nghiêm từ trên trời truyền xuống, tất cả mọi người bất giác đưa mắt nhìn nhau. Mặc dù không biết Hàn Tam Thiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vào khung cảnh này, rõ ràng vô cùng bất thường.
“Cảnh giới cao nhất của Bắc minh tứ hồn trận, sau khi hóa thành bát đạo chân thần, còn có hiệu quả đặc thù nào nữa không?” Lục Nhược Hiện không kìm nén được mà thốt lên.
“Ngươi hỏi ta, vậy ta biết hỏi ai?” Lục Nhược Tâm không khách khí đáp, nếu như người hỏi không phải là Lục Nhược Hiên, thì không biết đã bị ăn một cái tát từ khi nào rồi.
“Nhưng mà, đây có vẻ không phải hiệu ứng của bát đạo chân thần, hơi thở không đúng lắm.” Sau khi quan sát kỉ, Lục Nhược Tâm tự tin nói.
“Chết tiệt, đúng ngày ra đó làm gì, giết hắn cho ta.” Hắn Tam Thiên tức giật dẫm chân xuống đất, hận không thể nhìn thấy Hàn Tam Thiền rơi từ trên cao xuống đất, rồi cứ thế chết đi.
Lời nói vừa dứt, đột nhiên cảm thấy có điều gì không đúng, đưa mắt nhìn xung quanh, liền không nói nên lời.
Ở nơi như thế này mà dám ra lệnh cho Áo Thế hành động, không phải là chuyện tự chuốc lấy phiền phức hay sao?
"Ầm!!!"
Kim quang bát đạo chân thần đột nhiên lóe sáng lên, kích thủy thần trên ngực chân thần đột nhiên rung lên, máu tươi trên vết thương ở ngực đột nhiên được kim quang bao phủ, đồng thời cùng với sự liễn kết giữa chân thần, kết hợp hỗ rợ lẫn nhau.
Máu trên ngực liền chảy ngược vào trong, miệng vết thương lớn bằng cái bát lập tức lành lại.
Đoàng!!!
Thủy kích thần chưa tiến được bao xa liền bị chặn lại, Áo Thế tay cầm thủy kích thần lập tức bay ngược ra phía sau vài mét.
"A..."
Độn nhiên một ngụm máu tươi phun ra, Áo Thế vội vàng bước lùi ra phía sau mới có thể đứng vững được.
“Cái gì, cái thứ gì vậy?"
Áo Thế sững sốt, đưa gương mặt trắng bệch nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Hắn có hơi bối rối, hắn rõ ràng đã dùng một kích tấn công làm ngực của Hàn Tam Thiên bị thương, dựa vào sức mạnh của hắn và uy lực của kích thủy thần, Hàn Tam Thiên đã nhận một đòn chí mạng, đừng nói đến có thể hồi phục lại, ngay cả đến cơ hội sống sót cũng đã là một chuyện không tưởng.
Nhưng thực tế lại như vậy, tên tiểu tử này không những hồi phục lại mà còn tấn công ngược lại hắn, khiến lục phủ ngủ tạng đều phải đảo lộn.
“Tên tiểu tử ngươi, năm lần bảy lượt chọc giận ta, không cần biết ngươi là cái thá gì, cũng không cần quan tâm người dùng loại tà ma | ngoại đạo nào, Áo Thế ta hôm nay
nhất định sẽ lấy mạng của ngươi.” | Hung hăng lau đi vết máu trên
miệng, tức giận trợn trừng mắt mà | hét lên.
“Ta ngược lại phải xem thử, tên tiểu tử nhà ngươi cứng đầu, hay là thủy | thần kích của ta lợi hại.”
Ầm!!!
Sức mạnh tinh hải sau lưng Áo Thế luôn luôn lóe sáng rực rỡ, thủy kích | thần vừa giương lên, rồi lập tức | hùng hố tấn công về phía Hàn Tam Thiên.
Một kích tấn công tới, khuấy đảo càn khôn.
- Một kích này tấn công vào vết thương trên ngực của Hàn Tam Thiên.
“Đồng cừu địch hất!”
Ầm!!!
| Kim quang của bát đạo chân thần đồng thời lóe lên.
Áo Thế lại lần nữa tấn công, lần | nữa để lại vết thương to bằng cái bát trên ngực Hàn Tam Thiên, nhưng dưới sự che phủ của kim
quang liền lập tức biến nhỏ bằng | ngón tay.
Áo Thể thở hổn hển, hai mắt hằn lên tia máu, sau đó thả lỏng cơ thể | ra rồi tiếp tục tấn công.
Giữa khung cảnh tàn sát khốc liệt, Áo Thế lại một lần nữa tấn công rồi rút lui, hắn vẫn cố gắng kiên trì, nhưng lần này lúc chuẩn bị tấn công
đến, thì Hàn Tam Thiên đột nhiên | hành động.
Leng keng!
Kích lại tấn công tới.
Nhưng lần này, lại hoàn toàn không chạm được vào ngực Hàn Tam Thiên.
Máu tươi dù vẫn tuông ra, nhưng không phải chảy ra từ ngực Hàn Tam Thiên, mà là từ cánh tay phải của hắn.
“Cái gì? Tên tiểu tử này đã dùng tay để ngăn cản một kích địch càn khôn của Ảo Thế, hắn điên rồi sao?”
“Tên ngốc này dùng tay không bắt lấy kiểm sắt sao?”
Tất cả đều cảm thấy vô cùng khó tin, Hàn Tam Thiên đến bây giờ chỉ toàn là phòng thủ một cách bị động, nhưng đã chạm đến trái tim không ít người. Chiến đấu với chân thần, Hàn Tam Thiên có thể làm đến đây đã vô cùng vinh quang, nhưng với hành động của Hàn Tam Thiên trước mặt họ, lại khiến cho họ vô cùng kinh hãi.
Đây rốt cuộc là muốn làm gì?
Chẳng lẽ muốn đổi cánh tay khác sao? Chẳng lẽ cánh tay kia sử dụng rìu Bàn Cổ không tốt sao? Dù gì đó cũng là vũ khí lợi hại nhất trong hàn vạn binh khí, cho nên hiệu quả được tạo ra khiến người khác kinh hãi, so với tất cả vũ khí đều tốt hơn rất nhiều.
Loading...
Lục Vô Thần cảm thấy vô cùng hiếu kì, thích thú cười lên, thật sự không hiểu Hàn Tam Thiên rốt cuộc đang muốn làm gì.
“Tên tiểu tử này...không phải muốn cướp đi kích thủy thần trong tay của Áo Thế không? Lục Nhược Hiến cảm thấy kì lại, chau mày nói, vừa dứt lời, hắn liên cảm thấy buồn cười, đây không phải là chuyện mà chỉ có tên ngốc mới làm sao?
Lục Nhược Tâm cảm thấy lời nói đó cũng có phần nực cười, nhưng đó là lí do duy nhất để giải thích cho hành động của Hàn Tam Thiên lúc này.
“Điên vậy sao? Lục Nhược Tâm chau mày đáp: “Đó chính là Áo Thế, chân thần của thế giới bát phương, chứ không phải là bà bán rau ngoài chợ, không thể dễ dàng mà cướp đi vũ khí trên tay hắn như vậy được, đó không phải là tự tìm đường chết sao?”
“Nhìn xem, nhìn xem tên ngốc ấy đang làm gì kìa. Các người vừa tung hô hắn như một vị thần, theo ta thấy, hắn chẳng khác nào một tên đần độn.” Diệp Cô Thành tìm mọi thời cơ để có thể xúc phạm, nói xấu Hàn Tam Thiên.
Từ một mức độ nào đó, lòng đố kị của Diệp Cô Thành đối với Hàn Tam Thiên đã trở thành một căn bệnh.
“Tiểu tử thối, ngươi điên hay là ngốc vậy, dám dùng tay không chống lại vũ khí của ta?” Ở trên không trung, Áo Thế vừa sững người vừa dùng lời nói lạnh nhạt mỉa mai Hàn Tam Thiên.
“Hay là người cho rằng, sức mạnh ở trong nước có thể chống đở lại được ta nên cho rằng có khả năng đánh tay đôi với ta, ta nói cho người biết, khoảng cách giữa ta và người vô cùng lớn.”
Lời nói của Áo Thế có vẻ kiêu ngạo, nhưng cũng có đạo lí.
Áo Thế thân là chân thần, cơ thể chân thần lại vô cùng to lớn, người bình thường nào có thể so sánh được? Cho dù hai bên có sức mạnh ngang ngửa nhau, nhưng khác biệt về cơ thể là nguyên nhân khiến hành động của Hàn Tam Thiên trở nên yếu thế như vậy.
“Ngươi nói rất đúng, sự khác biệt giữa chúng ta, có lẽ không nhỏ.” Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười nói.
Tất cả những hành động của hắn, bởi vì hiện tại hắn cảm nhận được một nguồn sức mạnh to lớn không thể tưởng tượng được đang tràn trề trong cơ thể, nguồn sức mạnh này trước đây đã từng có, thậm chí ở một mức độ nào đó mà nói, nó lớn hơn nhiều so với sức mạnh được phát ra từ trái tim rồng.
Sự bùng cháy của Huyết long đương nhiên mãnh liệt, mạnh đến mức không thể hình dung được.
Chỉ là Hàn Tam Thiên không hề biết, sức mạnh huyết long không lớn bằng Bát Hoang thiên thư, chỉ là một cái có thể giữ lại, hơn nữa được phóng ra thông qua một con đường khác, còn cái còn lại dùng cho Hàn Tam Thiên và đả thông kinh mạch.
Từ một mức độ nào đó mà nói, theo nhận thức của Hàn Tam Thiên, sức mạnh của huyết long đương nhiên sẽ tăng lên gấp nhiều lần so với sức mạnh được truyền từ bên trong trái tim rồng.
“Ma huyết phi đẳng."
Hàn Tam Thiên đột nhiên gầm lên, cơ bắp cuồn cuộn, gân đen nổi theo, cánh tay nắm chặt thủy thần kích.
“Xông lên cho ta.” Gầm lên một tiếng, tay cầm Thủy thần kích đột nhiễn chuyển động.
“Cái gì?” Áo Thế chỉ cảm nhận một lực xoắn cực lớn truyền tới cánh tay đang giữ thủy thần kích của mình, lực xoắn này vô cùng kì lạ, dù cho hắn cố gắng dùng toàn bộ sức mạnh để giữ chặt, nhưng dường như không thể khống chế được.
“Tên tiểu tử nhà ngươi... lấy đâu ra sức mạnh như vậy?"Áo Thế vô cùng kinh ngạc ngước nhìn Hàn Tam Thiên.
“Ta từng nói, giữa chúng ta tồn tại sự khác biệt, có lẽ không hề nhỏ!” Nụ cười vô cùng quỷ quyệt, những hàng động của Hàn Tam Thiên đều khiến cho mọi người vô cùng khó hiểu.
Chỉ thấy Hàn Tam Thiên tay cầm đầu ngọn kích, dùng một tay mạnh mẽ nâng lên.
Ầm!!!
Phía đuôi kích là Áo Thế liền cảm nhận một sức mạnh kì lạ nhắc bản thân lên cao.
Sau đó rung lên.
Ầm!!!
Áo thể cảm nhận lực kì lạ đó ném bản thân xuống đất.
Hắn cố gắng dùng sức mạnh để khống chế bản thân, nhưng càng cố gắng thì càng nhếch nhác. Chỉ nhìn thấy Hàn Tam Thiên nắm chặt thủy thần kích, phất lên, phất xuống, còn Áo Thế đáng thương ở
phía đuôi ngọn kích thì giống như | một con khỉ bị tóm đuôi, cả thân
hình bay lên bay xuống trông vô cùng nhếch nhác.
“Làm...”
| “Làm »
Tất cả những người phía dưới được | một phen thất kinh hồn vía, bị | hoảng hốt đến nỗi không thốt nên lời, chỉ có thể dùng những lời chửi thể để có thể diễn tả tâm lí lúc này.”
“Ta đang hoa mắt sao? Hay là ai đó khiến ta hoàn tưởng!” Có người đột nhiên thốt lên.
“Tên tiểu tử này. Trên không trung, Lục Vô Thần kinh ngạc mở to hai mắt, giống như vừa gặp quỹ, không còn sự điềm tĩnh và khí chất của | một vị chân thần, trên miệng lẩm | nhẩm, cuối cùng cũng thốt lên được: “Chết tiệt...như vậy cũng được sao?”
Lục Vô Thần chỉ cảm thấy đầu óc như muốn phát điên lên.
Điều này có thể là sự thật sao?
Nhìn thấy Áo Thế trước mặt chẳng khác gì trái dưa dấu bị người khác ném tới ném lui, tâm trạng của Lục Vô Thần vô cùng phức tạp.
Vừa kinh ngạc, hoảng hốt, lại vừa vui mừng, lo lắng và có cả khiếp sợ.
Rõ ràng, kinh hải là chuyện đương nhiên, nhưng vui là vì Hàn Tam Thiên có thể đánh bại Áo Thế, nhưng còn lo lắng và kinh sợ là vì hoàn cảnh của Áo Thế lúc này theo một mức độ nào mà nói, sẽ có thể trở thành tương lai của hắn sau này.
Nhưng đồng thời hắn cũng vô cùng cảm kích, may mà lúc nãy hắn không xông lên.
Nếu không, người bị ném tới ném lui lúc này hoàn toàn có thể là hắn...
Bị đánh là chuyện nhỏ, bị mất mặt mới là chuyện lớn, đều là chân thần giống với Áo Thế, người mạnh mẽ nhất ở thế giới Bát phương, người có địa vị cao nhất, nếu như để người khác nhìn thấy khung cảnh bị đánh tới đánh lui như vậy, tính sát thương không lớn, nhưng bị chê bai, sĩ nhục là vô cùng lớn.
Nghĩ đến đây, Lục Vô Thần bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Ở dưới mặt đất, rất nhiều người há hốc mồm, vô cùng hoang mang, sững người như hóa thành tượng đá.
Khung cảnh như thế này, đừng nói đến ngắm nhìn, đến nghĩ cũng không ai dám nghĩ đến.
Chân thần chính là người mạnh mẽ nhất, vị cao thủ nào chỉ trong nháy mắt có thể biến họ thành tro bụi, hắn là thần thần không được mạo phạm, là thần chủ cao ngạo và không thể chạm đến, đừng nói có thể chiến đấu với hắn, chỉ cần một cậu nói hoặc một ánh mắt của hắn, liền sẽ khiến cho bất kì kẻ nào cũng phải khuất phục.
Loading...
Nhưng mà...
Hiện tại hắn đang bị Hàn Tam Thiên...
Kinh ngạc đến nổi không thốt nên lời, trên mặt đất là nơi bất kì ai cũng có thể phát ra tiếng thở, đều có thể phát ra bất cứ âm thanh gì, nhưng lúc này lại yên lặng giống như không còn một bóng người.
Thậm chí, ngay cả gió lúc này cũng không dám thổi qua, dường nhữ không có bất kì động tĩnh gì.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu...
Soạt!!!
Trên mặt đất, đột nhiên vang lên một âm thanh đinh tai nhức óc, có tiếng hoan hô, có tiếng thét chói tai, có tiếng phẫn nộ, tất cả những âm thanh phức tạp vang lên cùng lúc, tần sóng âm thanh vang vọng khắp Khốn Tiền Cốc.
Hai huynh đệ Áo Tiến, Áo Nghĩa vô cùng căng thẳng, không biết làm như thế nào, cũng hoan hô thành tiếng, bản thân là người của Áo Gia nhưng không kìm chế nổi. Chỉ trong chớp mắt, ngước nhìn tất cả đệ tử Hải vực dũng sinh của mình cũng đều hoan hô thành tiếng.
Bên kia Lục Gia cũng không hơn, mặc dù đều là những người có địa vị, được giá dục nghiêm khắc, nhưng đối diện với cảnh tượng trước mắt, không thể kìm chế mà hỗ lên.
Nếu như có thể dùng từ ngữ để hình dung Diệp Cô Thành lúc này, từ đó chính là từ tức giận điên cuống, nhưng rõ ràng, nó không thể miêu tả được sự phẫn nộ của hắn lúc này.
Loại phần nộ này, đủ để hắn giết sạch tất cả mọi người ở đây, mới có thể hả lòng hả dạ.
Lục Nhược Tâm và Lục Nhược Hiện cũng sửng sốt không kém, miệng không thốt nên lời.
Vương Hoãn Chi bước đi loạng choạng, nếu không có đám người thống lĩnh Trần Đại dìu phía sau, e là đã ngồi bệch xuống đất.
Người của Phù gia lúc này đều vô cùng hoang mang, trong lòng lúc này vô vàng cảm xúc đan xen.
Hàn Tam Thiên, đó chính là Hàn Tam Thiên, người mà từ trước đến nay đều bị Phù gia cho là tên rác rưởi, là súc sinh, là tên phế vật, muốn tìm mọi cách để vứt bỏ, thậm chí là diệt khẩu.
Sự tồn tại của hắn là sĩ nhục đối với Phù gia, cũng là thứ rác rưỡi cản trở tiễn đồ của Phù gia sau này.
Hiện tại thứ mà hắn làm, đều là những thứ mà tất cả người của Phù gia thậm chí nằm mơ cũng không làm được.
Nếu như nói rằng, tiềm lực mà Hàn Tam Thiên biểu thị trước đây, chỉ làm dao động suy nghĩ nười của Phù gia, nhưng sau cùng, có những chuyện không làm, không đồng nghĩa với chuyện không thể làm được.
Có những gương mặt, không bị đánh vào liễn không biết như thế nào là đau đớn.
Nhưng cái tát này của Hàn Tam Thiên, quả thật đã giáng vào trên mặt từng người từng người một.
Với cái tát choáng váng như vậy, cho dù có đang giả vờ ngủ, cũng liền cảm nhận được sự bỏng rác truyền tới.
"Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên rốt cuộc cũng đã đánh bại chân thần, hơn nữa, còn có thể sĩ nhục Áo Thế như vậy nữa, nếu như hắn ta ở đây, sẽ là vị chân thần thứ ba của Phù gia ta, có gì mà không được chứ?” Có người không thể nào giả bộ được nữa, đối diện với thực trạng lúc này, hắn không thể không thốt lên.
Những lời nói như vậy, lúc trước không ai dám nói, đến bây giờ, chính là vã vào mặt từng người từng người một của Phù gia, đặc biệt là Phù Thiên người đứng đầu Phù gia vô cùng tức giận khi nghe thấy những lời nói này, hậu quả sẽ vô cùng thảm hại.
Nhưng khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt, bọn họ không cần phải đắn đo suy nghĩ nhiều, bởi vì đó là những lời nói chân thật nhất trong lòng họ, những lời nói này đương nhiễn bất giác được thốt ra.
“Đúng vậy, Phù gia với giấc mộng bá chủ thiên hạ, nay đã thật sự trở thành.”
Với lời nói này, nếu như là trước đây sẽ bị mọi người lên án kịch liệt, nhưng hiện tại bất giác được mọi người tán thành.
“Đã từng có người nói, Hàn Tam Thiên sẽ hủy hoại giấc mơ của Phù gia, nhưng bây giờ xem ra, những lời nói lúc đầu vô cùng lố bịch và hoang đường, vô cùng ngu xuẩn và mất hết lí trí, Phù Thiên, ta nói có đúng không? Có một người vô cùng hối hận, rồi biến thành oán trách, ngước nhìn về phía Phù Thiên.
Có một cao thủ của Phù gia, cùng với những người khác thẳng thắn nói ra những lời tức giận trong lòng.
“Phù Thiên, Hàn Tam Thiên vốn là rể tài của Phù gia, cho dù Phù Dao không thể nào sinh ra được chân thần, nhưng như vậy thì thế nào? Căn bản bà ta không cần phải sinh ra chân thần, bởi vì người đàn ông của bà ta, con rể Hàn Tam Thiền của Phù gia là chân thần.” Có người tức giận hét lên, cơn thịnh nộ trong lòng khó mà hạ xuống được.
“Người luôn mồm nói rằng sẽ lãnh đạo Phù gia chúng ta trở lại vị trí bá chủ thiên hạ, nhưng mà người nhìn xem, người đã làm ra chuyện tốt gì rồi.”
“Phù Thiên, cơ đồ hàng ngàn năm của Phù gia, đã hủy hoại trong tay của ngươi, ngươi mới chính là tội đồ của Phù gia.”
“Ngày mà người chết đi xuống dưới địa ngục, ngươi còn mặt mũi nào để đi gặp liệt tố liệt tông không?”
“Phù Thiên, chức vị trưởng tộc của Phù gia, người căn bản không xứng, sự việc của Hàn Tam Thiên, người nhất định phải cho bọn ta một lời giải thích rõ ràng."
“Nói rất đúng, Phù Thiên, người thoái vị ngay cho ta.”
“Bắt đầu từ hôm nay, Phù Mãnh ta chính thức tuyên bố, nếu như Phù Thiên còn đảm nhiệm vị trí trưởng tộc một ngày nào nữa, ta tuyệt đối không bước vào Phù gia nửa bước.”
Đối mặt với những chỉ trích, những ánh mắt hừng hực tức giận, nếu đối lại trước đây, Phù Thiên nhất định sẽ tức giận mà tìm lời ngụy biện, nhưng bây giờ hắn sớm đã bị trận đấu trên trời làm cho kinh hãi, nhất | thời không biết phản bác như thế nào.
Phù My cũng không nói đỡ cho Phù Thiên, đôi mắt đang dán chặt vào hình ảnh Hàn Tam Thiên mạnh mẽ anh dũng trên bầu trời, người đàn ông như thần như yêu, đánh đâu thắng đó, khiến cô ta giận đến mức sắp khóc.
Tại sao?
Tại sao chứ?
Tại sao người đàn ông trong mơ | của cô lại là người đàn ông của Phù Dao chứ?
| Hắn đáng lẽ phải là người đàn ông của cô mới đúng, cô ta phải là người phụ nữ cùng Hàn Tam Thiên ngắm nhìn thiên hạ mới phải.
Dựa vào đâu chứ?
Tất cả mọi khía cạnh đều bị Phù Dao lấn át cũng được, vốn cho rằng, người phụ nữ nên dựa vào | người đàn ông tốt để gả vào, nên sau khi tìm đến Diệp Thế Quân liền có thể thay đổi vận mệnh.
| Nhưng xem ra bây giờ, tình hình
này là như thế nào? Hai người họ rõ | ràng khác nhau một trời một vực.
“Ầm.”
Đột nhiên...
"Đúng đó, cha, Niệm nhi cũng không hề sợ hãi chút nào. Bởi vì Niệm nhi biết, cha sẽ vĩnh viễn bảo vệ Niệm nhi, không để Niệm nhi phải nhận lấy bất kỳ thương tổn gì."
"Tam Thiên, đồ ăn đã lạnh rồi, mau lại đây ăn đi."
Thời điểm ánh sáng lại một lần nữa sáng lên, vô số thống khổ trong đầu Hàn Tam Thiên lại nháy mắt xuất hiện từng đợt ngọt ngào.
"Nghênh Hạ, Niệm nhil Chờ lấy anh, anh nhất định sẽ đi cứu hai người." Mà trong chính một chút ngọt ngào trong nháy mắt, thể xác và tinh thần của Hàn Tam Thiên đã trải qua nổ tung đồng thời sinh ra sự tồn tại của tin tưởng và nhớ mong. Cũng chính là những này, là thứ có thể luyện ra Tinh Tinh Chi Hỏa.
"Tới đi, Ma Long, cho dù mày có ném tao vào trong Diêm La, Hàn Tam Thiên tạo cũng tuyệt đối không cúi đầu. Mạng của tao do chính mình xử lý, mày, cút ngay cho ta!"
"Grao!"
Ùynh!!!
Theo tiếng tức giận hô lớn của Hàn Tam Thiên, ánh sáng trong thân thể cũng đột nhiên lớn lên, cho đến khi chiếu rọi toàn bộ không gian hắc ám, làm cho bên trong cả không gian ánh lên ánh sáng màu trắng...
Ông!!
Loading...
Mà lúc này, Phá Quân, Ngao Thế đã ở cách trước mặt Hàn Tam Thiên không chỉ ba mét, ở giữa hai ngón tay có ánh sáng thần chiếu lên mi tâm Hàn Tam Thiên.
"Kim Thân hộ ta!"
Nhưng vào lúc này, hai mắt đỏ như máu của Hàn Tam Thiên lại vội vã rống lên một tiếng, ngay sau đó trên áng sáng quanh người lóe lên. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hàn Tam Thiên tránh thoát khỏi pháp chỉ Thái Cực Hóa Thần, xoay người một cái. Mặc dù không thể tránh thoát hoàn toàn tấn công thứ hai của Phá Quân Thần Mang, mhưng ít ra cũng làm chệch hướng.
Thần Mang lập tức chệch hướng, đánh lên người Hàn Tam Thiên, cả người Hàn Tam Thiên trực tiếp bị đẩy lùi ra sau mấy mét, kim quang trên thân thể cũng đồng thời có hơi u ám một chút, trong đầu và thân thể truyền đến sự đau nhói cực kỳ mãnh liệt.
Mặc dù Nhị Chỉ Phá Quân Thần Mang vô cùng bá đạo, thậm chí có khả năng người bình thường dưới sự tấn công này mà thần hồn bị tiêu diệt, nhưng vào thời khắc mấu chốt, Hàn Tam Thiên đã có Kim Thân hộ thể, thêm nữa mặc dù Hàn Tam Thiên tương đối chênh lệch về phần tấn công, nhưng muốn nói đến phòng ngự, cũng được tính là ít có địch thủ. Lại thêm Bất Diệt Huyền Khải, còn có Ngũ Hành Thần Thạch, thêm vào Kim Thân ẩn nấp, cho dù là Phá Quân Thần Mang, cũng chẳng qua là làm anh bị thương. Muốn giết chết hắn sao dễ dàng như vậy!
Hàn Tam Thiên xoay người, hơi quỳ trên đất, hai mắt đỏ ngầu đã biến mất một nửa, lộ ra đôi mắt có tinh thần và sạch sẽ. Có điều, màu máu lại không biến mất hoàn toàn giống lần trước mà có chút tồn tại.
Điều này cũng mang ý nghĩa, máu của Ma Long vần như cũ ở trạng thái bùng nổ, khí của M Sát vẫn còn ở trạng thái đỉnh phong như cũ. Chỉ là, ý thức của Hàn Tam Thiên lại một lần nữa nắm lấy quyền chủ đạo thân thể, khống chế máu của Ma Long.
Thân thể của anh, anh làm chủ Hiệp ước của anh với Ma Long đổ ước cũng đã thành công một phân.
"Lục Vô Thần, đến lúc này rồi mà ông còn nhường nữa sao?" Một đòn bị thất bại, Ngao Thế bất mãn trừng mắt với Lục Vô Thần ở chỗ xa.
Lục Vô Thần có nỗi khổ khó nói. Tuy lão ta có lòng trắc ẩn, nhưng đó là trước kia, sao lại là bây giờ chứ? Hàn Tam Thiên tránh thoát khỏi pháp Thái Cực Hóa Thần, ngay cả chính lão ta cũng không phản ứng nổi cuối cùng là chuyện gì xảy ra! Thế nhưng giải thích có tác dụng gì không? Sao Ngao Thế lại tin tưởng kia chứ?
"Mẹ nó, không phải muốn ép lão tử dùng đại sát chiêu chứ!" Ngao Thế bất mãn hù một tiếng, tay khẽ động, Thần Quang màu đen lập tức hóa thành một biển sao ở sau lưng. Mà dường như cũng vào lúc này, Hàn Tam Thiên đang nửa quỳ cũng chậm rãi đứng lên, đối mặt với Ngao Thế, trong mắt là sự lạnh nhạt.
"Bắc Minh Tử hồn trận, một biến hai, hai biến bốn. Mở!"
"Bàn Cổ Phủ trận, mở!"
"Tử thần thú bảo vệ, mở!"
"Ngũ Hành Thần thạch, lên!"
"Thiên Hoả Nguyệt Viên, lên!"
"Kim Thân hộ thể"
Ầm!!
Trong lúc nhất thời, ở trong bốn đạo ánh sáng đen, hiện lên một người tóc đỏ bên trong ánh sáng, trên người còn có từng đợt ánh sáng quanh người xếp thành một hàng, các loại pháp bảo, thần binh ở sau lưng bay thẳng lên trời. Ngũ Hành Thần thạch đồng thời một biến bốn, phân ra thành bốn đạo thân ảnh ở trên đỉnh đầu của mình, hơi tản ra ánh sáng!
"Đến đây, muốn đánh liền đánh!"
Ùynh!!!
Bốn tiếng gào thiết, Thiên Hoả Nguyệt Viên ở phía sau hóa thành tám đạo năng lượng, phân thành bốn thứ, vận sức chờ phát động!
"Tới thì tới, thằng nhóc ngông cuồng, lẽ nào ta lại sợ ngươi sao?" Ngao Thế lạnh giọng quát một tiếng, thân thể hoá thành tàn ảnh, trực tiếp tấn công Hàn Tam Thiên. Nơi huyễn ảnh đi qua, kéo theo từng trận máu, giống như là Địa Ngục.
Ầm!
Trăm triệu tàn ảnh trực tiếp đánh phía vào chân thân của Hàn Tam Thiên.
| Hàn Tam Thiên dùng sức, bốn thân
ảnh giơ Bàn Cổ Phủ lên, đồng thời nghênh đón hơn trăm nghìn tàn ảnh, dùng sức chém mạnh!
Uỳnh!
Trên đỉnh đầu, trăm nghìn cự phủ giống như cảm ứng được sự kêu gọi của chủ nhân, một đòn đánh xuống, đánh thẳng vào tàn ảnh của Ngao Thế. Ngũ Hành Thần thạch cũng đột nhiên thay đổi sắc màu, toả ra ánh sáng ba màu nhàn nhạt,
chiếu rọi lên phía trên của chân | thân. Bốn chân thân cũng gần như đồng thời như ẩn như hiện.
Bùm!!!
Hai người giao thủ lại giống như thiên quân vạn mã đồng thời giao chiến, trong lúc nhất thời khắp nơi đều vang lên tiếng nổ, các loại anh
sáng lấp lánh, khiến toàn bộ thế giới | trở nên tráng lệ lại đủ màu.
Ồ!!
Trên mặt đất, tất cả mọi người đều | bị cảnh tượng này làm cho sự ngây
người. Một màn bao la hùng vĩ, huy | hoàng như vậy, quả thực khiến lòng
người kinh động. Nhưng có một người sau khi kinh ngạc càng cảm thấy hoang mang. Nhìn thấy ảnh sáng màu bạc như ẩn như hiện trên người Hàn Tam Thiên, lão ta chỉ
cảm thấy có một loại áp lực cực | mạnh phát ra từ đó, thậm chí vốn
đường đường là Chân Thần như lão cũng cảm thấy áp lực tăng vọt.
"Đó là thứ gì?" Lục Vô Thần nhíu mày, thì thào nói.
Đó là thứ gì?! Đó đương nhiên chính là Kim Thân thần bí mà Hàn Tam Thiên cướp được. Theo bốn đạo ánh sáng loé lên ở bốn chân thân của Hàn Tam Thiên, ánh sáng trên người Hàn Tam Thiên càng thêm mạnh mẽ.
“Chỉ bốn phân thân thì ta sẽ sợ ngươi sao? Mở ra cho ta!”
Huyết Sắc Tinh Hải, bên trong tàn ảnh của trăm nghìn đạo, Ngao Thế nổi giận gầm lên một tiếng, trong tay bỗng nhiên lóe lên một cây côn dài màu đen. Còn dài vung lên ở giữa đám màu đen liền kéo theo năng lượng to lớn nổ lên ầm ầm. Bên trong Huyết Sắc Tinh Hải, đám tàn ảnh cũng lập tức múa côn, trọng nháy mắt, thế công hóa lớn lên hẳn.
“Bốn phân thân còn không đủ? Vậy nếu tám thì sao?!” Hàn Tam Thiền dữ tợn cười một tiếng.
“Bắc Minh Tứ Hồn trận, một biến hai, hai biến bốn, bốn biển tám. Mo!"
Ầm!
Tám tia sáng lập tức lớn đánh ra, tám thân hình đột nhiên đứng dậy, uy vũ bất phàm.
“Cái gì?! Con người của Lục Vô Thần lập tức mở lớn, cực kỳ ngạc nhiên.
“Bắc Minh Tứ Hồn trận không phải chỉ có thể lấy thân hóa thành bốn hồn, cuối cùng hóa ra bốn chân thân thôi sao? Làm sao... Tại sao có thể thành tám?” Đám thuộc hạ cũng nhìn đến ngày người, rất nhiều người thậm chí trực tiếp nhảy dựng lên.
“Đúng vậy, người sở hữu thật sự của Bắc Minh Tứ Hồn là thiên kim Lục gia cũng chẳng quá chỉ là bốn mà thôi, sao Hàn Tam Thiên lại..."
Loading...
Đám người bàn tán ầm ĩ, Lục Như Hiện cũng vô cùng ngạc nhiên, ảnh mắt nhìn về phía Lục Như Tâm, người thật sự sở hữu Bắc Minh Tứ Hồn trận.
“Ngươi sẽ không nói với ta, ngay cả cách hoá thân thành tám chân thân, người cũng dạy cho hắn đấy chứ?" Lúc Lục Như Hiên nói lời này, lộ vẻ cực kỳ bất mãn. Dù sao Bắc Minh Tử hồn thật sự là một trong những thuật pháp đỉnh cấp của Lục gia, cho dù là người của Lục gia, cũng không phải ai cũng có tư cách có thể học. Lục Như Tâm thân là thiên kim của Lục gia, tuyệt đối không có người thứ hai, lại thêm thiên phú vô song, mới được trưởng bối sủng ái, có được cơ hội học tập. Việc này chính là chuyện mà Lục Như Hiên vẫn luôn cạnh cánh trong lòng. Trước kia hắn cũng nhiều lần cầu xin Lục Như Tâm truyền thụ cho hắn, nhưng mỗi lần đều bị từ chối. Kết quả, bẫy giờ Lục Như Tâm không chỉ có truyền thụ cho người khác, càng ghê tởm hơn chính là không hề giữ lại gì, truyền thụ hết tất cả.
Sắc mặt Lục Như Tâm lạnh lẽo, hai mắt chưa từng rời khỏi tám thân ảnh của Hàn Tam Thiên, quát: “Người cho rằng ta sẽ hóa ra được tám chân thân?”
Lời này vừa nói ra, Lục Như Hiền lập tức sững sở, cả người khoa trương đến mức không hé miệng nổi: “Ngươi không dạy?”
Mặc dù Lục Như Tâm không có chuyện, nhưng hiển nhiên cũng không phủ nhận. Lần này, trong lòng của Lục Như Hiên đều sắp đổ vỡ. Đây cũng chính là nói, trạng thái đỉnh cao của Bắc Minh Tứ Hồn trận, lấy thân biến tám cũng không phải do Lục Như Tâm truyền thụ, mà là... mà là Hàn Tam Thiên tự mình học được?!
“Chuyện này sao có thể?! Từ lúc người bốn tuổi đã bắt đầu học Bắc Minh Tứ Hồn trận, cũng chưa từng đột phá tám hóa thân, Hàn Tam Thiên sao có thể được?” Lục Như Hiện vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, vội la lên.
Cho dù có rất nhiều bất mãn với chuyện Lục Như Tâm có thể có tư cách học Bắc Minh Tứ Hồn trận, nhưng Lục Như Hiên cũng phải thừa nhận, thiên phú của Lục Như Tâm ở Lục gia tuyệt đối là đỉnh cao, sự tồn tại lại không hề thua mình. Nhưng nàng ta tu luyện nửa đời cũng không đạt tới trình độ đó, Hàn Tam Thiên dựa vào cái gì có thể đạt tới được?!
“Ngươi dạy hắn bao lâu?!”
“Ba ngày!” Sắc mặt Lục Như Tâm lạnh lẽo trả lời.
Không riêng gì Lục Như Hiên cực kỳ ngạc nhiên, thật ra trong lòng của Lục Như Hiên cũng là vô cùng lung lay, cho nên sắc mặt mới cực kỳ khó coi trả lời câu hỏi của Lục Như Hiên.
Thời gian Hàn Tam Thiên học Bắc Minh Tứ Hồn trận chẳng qua mới mấy ngày thôi, lại có thể đạt tới mộng tưởng mà cho đến bây giờ, nàng cũng không đạt được. Uống cho thiên phú xuất chúng của nàng lại cứ như thế bị đánh vào mặt. Nhưng mặt đau nhức bao nhiêu, trong lòng càng là ngạc nhiên với tài năng và thiên phú của Hàn Tam Thiền bấy nhiêu.
“Thằng nhóc này đến cùng là có lại lịch gì? Thêm Bàn Cổ Phủ, lại có đồ đằng bốn thần thú bảo vệ, lại thêm một hỏa một điện theo công theo thủ, vừa có kim quang kỳ lạ hộ thể, máu cũng có thể đả thương người... Hiện tại lại mẹ nó dùng thời gian ba ngày luyện đến tầng cuối cùng của Bắc Minh Tử Hồn trận. Đều nói hắn là rác rưởi, tại sao ta lại có cảm giác, chúng ta mới là rác rưởi?” Lục Như Hiên ngạc nhiên nhìn Hàn Tam Thiên ở trên bầu trời, trong lúc nhất thời không khỏi cảm thán.
Ầm!!!
ở giữa không trung, tám chân thân đối đầu với trăm nghìn tàn ảnh cầm con ở bên trong Tỉnh Hải. ở xa xa mà nhìn, chỉ thấy vô số tàn ảnh và tám chân thân xông đến, ở giữa, vô số trường côn đánh vào trễn chân thân, mà tám chân thân kia cầm búa, phối hợp với tám Thiên Hỏa Nguyệt Viên và trăm nghìn cự phù rơi xuống trên đỉnh đầu, đối mặt vô số tàn ảnh, càng thêm điên cuồng giết chóc.
Là vô số tàn ảnh làm tám chân thân bị thương, hay là tám chân thân trong lúc hỗn loạn chém trúng tàn ảnh, trong lúc nhất thời thực khó định đoạt nổi.
“Tám chân thân lại như thế nào chứ? Hàn Tam Thiền, ta biết mạng người đã cạn rồi!” Bên trong tàn ảnh, Ngao Thế bỗng nhiên lạnh giọng quát một tiếng. Chân thân của ông ta đã sớm xen lẫn trong lúc lâu trong vô số tàn ảnh, vốn định cho Hàn Tam Thiên một đòn trí mạng, nhưng Hàn Tam Thiên đột nhiên thân hóa tám vẫn là khiến hắn có hơi vội vã và sợ hãi, cho nên, ông ta dừng lại, cẩn thận quan sát. Rốt cục, dưới sự công kích không ngừng của tám chân thân, ông ta phát hiện, mặc dù tám chân thân của Hàn Tam Thiên cực kỳ bá đạo, trong tay có Bàn Cổ Phủ càng là đại khai đại hợp, đánh đầu thắng đó, nhưng lại tồn tại một nhược điểm trí mạng nhất.
Mà chính nhược điểm này, khiến ông ta tin tưởng, chỉ cần một đòn là có thể kết liễu mạng của Hàn Tam Thiên!
Một tiếng vang ầm, Ngao Thế lấy thể sét đánh không kịp bưng tại cầm Thủy Thần đột nhiên đánh tới
“Ngao Thế, lão già người quả nhiên là giảo hoạt.” Lục Võ Thần thấy như thể, không khỏi cảm thán. Chân Thần không hổ là Chân Thần, nhược điểm của Hàn Tam Thiên vậy mà lại cũng có thể bị lão già này tóm lại.
Hàn Tam Thiên cũng phát hiện bên trong tàn ảnh đột nhiên có một đạo quanh ảnh khác biệt, trong lòng giật mình, nhưng biết rõ muốn tránh cũng không được, dứt khoát dốc hết sức toàn thân, kim quang và khí ma sát đột nhiên mở rộng!
“Coi như ông biết điểm chết của tôi, tôi chết cũng phải kéo ông theo làm đệm lưng. Tới đi.” Anh tức giận hô lên, tám chân thân gần như đồng thời từ bỏ phòng thủ, nâng búa dùng công thay thủ.
Một đòn phá càn khôn.
Bàn Cổ cự phủ!
Ầm!
Ầm!!
Bóng đen đột nhiên đánh trúng Hàn Tạm Thiên, kích của Thủy Thần kích cắm ở trên ngực Hàn Tam Thiên, mà Hàn Tam Thiên giơ cự phủ lên, cũng là ở trên không, không làm Ngao Thế bị thương.
Thắng bại đã định.
Ngao Thế khinh thường cười lạnh, khóe miệng giật một cái, giống như nhìn người chết mà nhìn Hàn Tam Thiên: “Tám chân thân thì sao chứ? Ở trước mặt lão phu, chẳng qua chỉ là sâu bọ mà thôi. Một đòn này sẽ lấy mạng ngươi!"
Hai mắt Hàn Tam Thiên ngạc nhiên, | biểu lộ giật mình, mang theo từng
tia không cam lòng, chậm rãi nhìn | về phía lồng ngực bị kích Thủy | Thần cắm vào, đầu kích đã hoàn | toàn cắm vào trong ngực.
| “Chung quy là chậm sao?” Hàn Tam
Thiện bất đắc dĩ thở dài ở trong | lòng. Nếu như nhanh lên một chút, chém cự phủ chém lên đầu Ngao Thế. Chỉ là, trên đời này cũng không có nếu như.
Ở mới nhanh
Cảm nhận được từng đợt đau đớn. từ trái tim truyền đến thân, Hàn Tam | Thiên hiểu rõ, tất cả kế hoạch của
mình đã hóa thành mây khói, có | một số việc, chung quy vẫn là | không cách nào hoàn thành được.
“Mình phải chết sao?” Khoé miệng | Hàn Tam Thiên đắng chát không | thôi. Anh không sợ chết, thế nhưng, anh chết rồi, Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm phải làm sao đây?!
Anh không muốn chết!
Ầm!
| Cơ hồ vào lúc này, kim quang của | tám chân thân đột nhiên nổ lớn,
người khác không thể hiểu nổi | chuyện gì đã xảy ra!
Trong khi bát đạo chân thần đột nhiên lóe sáng lên, bên trong chân thần, hiện ra một cơ thể màu vàng giống hệt như tượng phật, ngồi xếp bằng như mộ tiên gia, nhắm mắt thiền tịnh.
Bất luận là thần phật, đạo sĩ hay yêu ma, dưới kim quang khí thế đều cô cùng hào hùng.
Với một điểm của pháp chỉ, ngũ hành thần thạch trên đỉnh đầu đột nhiên phát ra ba màu sắc, rồi từ đầu truyền vào ngón tay của cơ thể màu vàng.
Ngũ hành thần thạch phát sáng rực rỡ, nhập vào kim thần rồi ẩn vào bên trong của bát đạo chân thần.
Phù!!!
Một âm thanh vang lên, bát đạo chân thần liền phóng ra ánh sáng vàng, sau đó mỗi luồng ánh sáng vàng liên kết lại với nhau, tạo thành một trận pháp chân thần kim quang độc đáo.
“Huyết ma phi đẳng!”
“Đồng cừu địch hất!”
Ầm.
Bát đạo kim thần đột hiên hét lên hai tiếng.
Một tiếng uy nghiêm hệt như một vị thần, một tiếng trầm thấp như ma quỹ từ địa ngục.
Loading...
“Thành công rồi, đã thành công rồi. Lão già, tên tiểu tử đã thành thần rồi.”
Trong thế giới Bát Hoang, nhìn thấy cảnh tượng này, Bát Hoang thiên thư không còn giữ được hình tượng nữa mà nhảy cẫng lên, vui mừng hét lớn, không từ ngữ nào có thể diễn đạt được niềm vui sướng lúc này của hắn.
Ông lão quét rác lúc này cũng vui mừng khôn xiết, miệng không nói thành lời.
“Không tệ, tôi đã biết từ trước rằng Hàn Tạm Thiên không phải là một tên ngốc, quả nhiên không khiến ta thất vọng. Ông lão quét rác hài lòng gật đầu, nhẹ nhàng đáp.
“Ha ha, tên tiểu tử kia dám không thành sao? Bản thân hắn gánh vác sinh mệnh của hai mẹ con Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm, và mang trên người sự kì vọng của ba người, ta và ngươi. Nếu không thành công, cho dù có xuống địa ngục ta cũng sẽ không tha cho hắn.” Bát Hoang thiên thứ cười ra thành tiếng rồi đáp.
“Đúng vậy, có thể khiến Bát Hoang thiên thư hắn làm một chuyện ấm ức như việc gọi Hàn Tam Thiên là chủ nhân, nếu như hắn phụ lại kì vọng của ngươi, người đương nhiên sẽ không để yên, nhưng mà hiện tại...”Ông lão quét rác có ý ngắt ngang, không nói bất cứ tiếng nào nữa.
“Nhưng mà hiện giờ, tên tiểu tử này đã khiến ta vô cùng hãnh diện.” Bát Hoang thiên thư cười nói. “Nhưng mà, không biết kết quả thực tế sẽ ra sao?”
Trên mặt đất, lúc này khi nhìn thấy tám luồn kim quang hợp thể, hai âm thanh uy nghiêm từ trên trời truyền xuống, tất cả mọi người bất giác đưa mắt nhìn nhau. Mặc dù không biết Hàn Tam Thiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vào khung cảnh này, rõ ràng vô cùng bất thường.
“Cảnh giới cao nhất của Bắc minh tứ hồn trận, sau khi hóa thành bát đạo chân thần, còn có hiệu quả đặc thù nào nữa không?” Lục Nhược Hiện không kìm nén được mà thốt lên.
“Ngươi hỏi ta, vậy ta biết hỏi ai?” Lục Nhược Tâm không khách khí đáp, nếu như người hỏi không phải là Lục Nhược Hiên, thì không biết đã bị ăn một cái tát từ khi nào rồi.
“Nhưng mà, đây có vẻ không phải hiệu ứng của bát đạo chân thần, hơi thở không đúng lắm.” Sau khi quan sát kỉ, Lục Nhược Tâm tự tin nói.
“Chết tiệt, đúng ngày ra đó làm gì, giết hắn cho ta.” Hắn Tam Thiên tức giật dẫm chân xuống đất, hận không thể nhìn thấy Hàn Tam Thiền rơi từ trên cao xuống đất, rồi cứ thế chết đi.
Lời nói vừa dứt, đột nhiên cảm thấy có điều gì không đúng, đưa mắt nhìn xung quanh, liền không nói nên lời.
Ở nơi như thế này mà dám ra lệnh cho Áo Thế hành động, không phải là chuyện tự chuốc lấy phiền phức hay sao?
"Ầm!!!"
Kim quang bát đạo chân thần đột nhiên lóe sáng lên, kích thủy thần trên ngực chân thần đột nhiên rung lên, máu tươi trên vết thương ở ngực đột nhiên được kim quang bao phủ, đồng thời cùng với sự liễn kết giữa chân thần, kết hợp hỗ rợ lẫn nhau.
Máu trên ngực liền chảy ngược vào trong, miệng vết thương lớn bằng cái bát lập tức lành lại.
Đoàng!!!
Thủy kích thần chưa tiến được bao xa liền bị chặn lại, Áo Thế tay cầm thủy kích thần lập tức bay ngược ra phía sau vài mét.
"A..."
Độn nhiên một ngụm máu tươi phun ra, Áo Thế vội vàng bước lùi ra phía sau mới có thể đứng vững được.
“Cái gì, cái thứ gì vậy?"
Áo Thế sững sốt, đưa gương mặt trắng bệch nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Hắn có hơi bối rối, hắn rõ ràng đã dùng một kích tấn công làm ngực của Hàn Tam Thiên bị thương, dựa vào sức mạnh của hắn và uy lực của kích thủy thần, Hàn Tam Thiên đã nhận một đòn chí mạng, đừng nói đến có thể hồi phục lại, ngay cả đến cơ hội sống sót cũng đã là một chuyện không tưởng.
Nhưng thực tế lại như vậy, tên tiểu tử này không những hồi phục lại mà còn tấn công ngược lại hắn, khiến lục phủ ngủ tạng đều phải đảo lộn.
“Tên tiểu tử ngươi, năm lần bảy lượt chọc giận ta, không cần biết ngươi là cái thá gì, cũng không cần quan tâm người dùng loại tà ma | ngoại đạo nào, Áo Thế ta hôm nay
nhất định sẽ lấy mạng của ngươi.” | Hung hăng lau đi vết máu trên
miệng, tức giận trợn trừng mắt mà | hét lên.
“Ta ngược lại phải xem thử, tên tiểu tử nhà ngươi cứng đầu, hay là thủy | thần kích của ta lợi hại.”
Ầm!!!
Sức mạnh tinh hải sau lưng Áo Thế luôn luôn lóe sáng rực rỡ, thủy kích | thần vừa giương lên, rồi lập tức | hùng hố tấn công về phía Hàn Tam Thiên.
Một kích tấn công tới, khuấy đảo càn khôn.
- Một kích này tấn công vào vết thương trên ngực của Hàn Tam Thiên.
“Đồng cừu địch hất!”
Ầm!!!
| Kim quang của bát đạo chân thần đồng thời lóe lên.
Áo Thế lại lần nữa tấn công, lần | nữa để lại vết thương to bằng cái bát trên ngực Hàn Tam Thiên, nhưng dưới sự che phủ của kim
quang liền lập tức biến nhỏ bằng | ngón tay.
Áo Thể thở hổn hển, hai mắt hằn lên tia máu, sau đó thả lỏng cơ thể | ra rồi tiếp tục tấn công.
Giữa khung cảnh tàn sát khốc liệt, Áo Thế lại một lần nữa tấn công rồi rút lui, hắn vẫn cố gắng kiên trì, nhưng lần này lúc chuẩn bị tấn công
đến, thì Hàn Tam Thiên đột nhiên | hành động.
Leng keng!
Kích lại tấn công tới.
Nhưng lần này, lại hoàn toàn không chạm được vào ngực Hàn Tam Thiên.
Máu tươi dù vẫn tuông ra, nhưng không phải chảy ra từ ngực Hàn Tam Thiên, mà là từ cánh tay phải của hắn.
“Cái gì? Tên tiểu tử này đã dùng tay để ngăn cản một kích địch càn khôn của Ảo Thế, hắn điên rồi sao?”
“Tên ngốc này dùng tay không bắt lấy kiểm sắt sao?”
Tất cả đều cảm thấy vô cùng khó tin, Hàn Tam Thiên đến bây giờ chỉ toàn là phòng thủ một cách bị động, nhưng đã chạm đến trái tim không ít người. Chiến đấu với chân thần, Hàn Tam Thiên có thể làm đến đây đã vô cùng vinh quang, nhưng với hành động của Hàn Tam Thiên trước mặt họ, lại khiến cho họ vô cùng kinh hãi.
Đây rốt cuộc là muốn làm gì?
Chẳng lẽ muốn đổi cánh tay khác sao? Chẳng lẽ cánh tay kia sử dụng rìu Bàn Cổ không tốt sao? Dù gì đó cũng là vũ khí lợi hại nhất trong hàn vạn binh khí, cho nên hiệu quả được tạo ra khiến người khác kinh hãi, so với tất cả vũ khí đều tốt hơn rất nhiều.
Loading...
Lục Vô Thần cảm thấy vô cùng hiếu kì, thích thú cười lên, thật sự không hiểu Hàn Tam Thiên rốt cuộc đang muốn làm gì.
“Tên tiểu tử này...không phải muốn cướp đi kích thủy thần trong tay của Áo Thế không? Lục Nhược Hiến cảm thấy kì lại, chau mày nói, vừa dứt lời, hắn liên cảm thấy buồn cười, đây không phải là chuyện mà chỉ có tên ngốc mới làm sao?
Lục Nhược Tâm cảm thấy lời nói đó cũng có phần nực cười, nhưng đó là lí do duy nhất để giải thích cho hành động của Hàn Tam Thiên lúc này.
“Điên vậy sao? Lục Nhược Tâm chau mày đáp: “Đó chính là Áo Thế, chân thần của thế giới bát phương, chứ không phải là bà bán rau ngoài chợ, không thể dễ dàng mà cướp đi vũ khí trên tay hắn như vậy được, đó không phải là tự tìm đường chết sao?”
“Nhìn xem, nhìn xem tên ngốc ấy đang làm gì kìa. Các người vừa tung hô hắn như một vị thần, theo ta thấy, hắn chẳng khác nào một tên đần độn.” Diệp Cô Thành tìm mọi thời cơ để có thể xúc phạm, nói xấu Hàn Tam Thiên.
Từ một mức độ nào đó, lòng đố kị của Diệp Cô Thành đối với Hàn Tam Thiên đã trở thành một căn bệnh.
“Tiểu tử thối, ngươi điên hay là ngốc vậy, dám dùng tay không chống lại vũ khí của ta?” Ở trên không trung, Áo Thế vừa sững người vừa dùng lời nói lạnh nhạt mỉa mai Hàn Tam Thiên.
“Hay là người cho rằng, sức mạnh ở trong nước có thể chống đở lại được ta nên cho rằng có khả năng đánh tay đôi với ta, ta nói cho người biết, khoảng cách giữa ta và người vô cùng lớn.”
Lời nói của Áo Thế có vẻ kiêu ngạo, nhưng cũng có đạo lí.
Áo Thế thân là chân thần, cơ thể chân thần lại vô cùng to lớn, người bình thường nào có thể so sánh được? Cho dù hai bên có sức mạnh ngang ngửa nhau, nhưng khác biệt về cơ thể là nguyên nhân khiến hành động của Hàn Tam Thiên trở nên yếu thế như vậy.
“Ngươi nói rất đúng, sự khác biệt giữa chúng ta, có lẽ không nhỏ.” Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười nói.
Tất cả những hành động của hắn, bởi vì hiện tại hắn cảm nhận được một nguồn sức mạnh to lớn không thể tưởng tượng được đang tràn trề trong cơ thể, nguồn sức mạnh này trước đây đã từng có, thậm chí ở một mức độ nào đó mà nói, nó lớn hơn nhiều so với sức mạnh được phát ra từ trái tim rồng.
Sự bùng cháy của Huyết long đương nhiên mãnh liệt, mạnh đến mức không thể hình dung được.
Chỉ là Hàn Tam Thiên không hề biết, sức mạnh huyết long không lớn bằng Bát Hoang thiên thư, chỉ là một cái có thể giữ lại, hơn nữa được phóng ra thông qua một con đường khác, còn cái còn lại dùng cho Hàn Tam Thiên và đả thông kinh mạch.
Từ một mức độ nào đó mà nói, theo nhận thức của Hàn Tam Thiên, sức mạnh của huyết long đương nhiên sẽ tăng lên gấp nhiều lần so với sức mạnh được truyền từ bên trong trái tim rồng.
“Ma huyết phi đẳng."
Hàn Tam Thiên đột nhiên gầm lên, cơ bắp cuồn cuộn, gân đen nổi theo, cánh tay nắm chặt thủy thần kích.
“Xông lên cho ta.” Gầm lên một tiếng, tay cầm Thủy thần kích đột nhiễn chuyển động.
“Cái gì?” Áo Thế chỉ cảm nhận một lực xoắn cực lớn truyền tới cánh tay đang giữ thủy thần kích của mình, lực xoắn này vô cùng kì lạ, dù cho hắn cố gắng dùng toàn bộ sức mạnh để giữ chặt, nhưng dường như không thể khống chế được.
“Tên tiểu tử nhà ngươi... lấy đâu ra sức mạnh như vậy?"Áo Thế vô cùng kinh ngạc ngước nhìn Hàn Tam Thiên.
“Ta từng nói, giữa chúng ta tồn tại sự khác biệt, có lẽ không hề nhỏ!” Nụ cười vô cùng quỷ quyệt, những hàng động của Hàn Tam Thiên đều khiến cho mọi người vô cùng khó hiểu.
Chỉ thấy Hàn Tam Thiên tay cầm đầu ngọn kích, dùng một tay mạnh mẽ nâng lên.
Ầm!!!
Phía đuôi kích là Áo Thế liền cảm nhận một sức mạnh kì lạ nhắc bản thân lên cao.
Sau đó rung lên.
Ầm!!!
Áo thể cảm nhận lực kì lạ đó ném bản thân xuống đất.
Hắn cố gắng dùng sức mạnh để khống chế bản thân, nhưng càng cố gắng thì càng nhếch nhác. Chỉ nhìn thấy Hàn Tam Thiên nắm chặt thủy thần kích, phất lên, phất xuống, còn Áo Thế đáng thương ở
phía đuôi ngọn kích thì giống như | một con khỉ bị tóm đuôi, cả thân
hình bay lên bay xuống trông vô cùng nhếch nhác.
“Làm...”
| “Làm »
Tất cả những người phía dưới được | một phen thất kinh hồn vía, bị | hoảng hốt đến nỗi không thốt nên lời, chỉ có thể dùng những lời chửi thể để có thể diễn tả tâm lí lúc này.”
“Ta đang hoa mắt sao? Hay là ai đó khiến ta hoàn tưởng!” Có người đột nhiên thốt lên.
“Tên tiểu tử này. Trên không trung, Lục Vô Thần kinh ngạc mở to hai mắt, giống như vừa gặp quỹ, không còn sự điềm tĩnh và khí chất của | một vị chân thần, trên miệng lẩm | nhẩm, cuối cùng cũng thốt lên được: “Chết tiệt...như vậy cũng được sao?”
Lục Vô Thần chỉ cảm thấy đầu óc như muốn phát điên lên.
Điều này có thể là sự thật sao?
Nhìn thấy Áo Thế trước mặt chẳng khác gì trái dưa dấu bị người khác ném tới ném lui, tâm trạng của Lục Vô Thần vô cùng phức tạp.
Vừa kinh ngạc, hoảng hốt, lại vừa vui mừng, lo lắng và có cả khiếp sợ.
Rõ ràng, kinh hải là chuyện đương nhiên, nhưng vui là vì Hàn Tam Thiên có thể đánh bại Áo Thế, nhưng còn lo lắng và kinh sợ là vì hoàn cảnh của Áo Thế lúc này theo một mức độ nào mà nói, sẽ có thể trở thành tương lai của hắn sau này.
Nhưng đồng thời hắn cũng vô cùng cảm kích, may mà lúc nãy hắn không xông lên.
Nếu không, người bị ném tới ném lui lúc này hoàn toàn có thể là hắn...
Bị đánh là chuyện nhỏ, bị mất mặt mới là chuyện lớn, đều là chân thần giống với Áo Thế, người mạnh mẽ nhất ở thế giới Bát phương, người có địa vị cao nhất, nếu như để người khác nhìn thấy khung cảnh bị đánh tới đánh lui như vậy, tính sát thương không lớn, nhưng bị chê bai, sĩ nhục là vô cùng lớn.
Nghĩ đến đây, Lục Vô Thần bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Ở dưới mặt đất, rất nhiều người há hốc mồm, vô cùng hoang mang, sững người như hóa thành tượng đá.
Khung cảnh như thế này, đừng nói đến ngắm nhìn, đến nghĩ cũng không ai dám nghĩ đến.
Chân thần chính là người mạnh mẽ nhất, vị cao thủ nào chỉ trong nháy mắt có thể biến họ thành tro bụi, hắn là thần thần không được mạo phạm, là thần chủ cao ngạo và không thể chạm đến, đừng nói có thể chiến đấu với hắn, chỉ cần một cậu nói hoặc một ánh mắt của hắn, liền sẽ khiến cho bất kì kẻ nào cũng phải khuất phục.
Loading...
Nhưng mà...
Hiện tại hắn đang bị Hàn Tam Thiên...
Kinh ngạc đến nổi không thốt nên lời, trên mặt đất là nơi bất kì ai cũng có thể phát ra tiếng thở, đều có thể phát ra bất cứ âm thanh gì, nhưng lúc này lại yên lặng giống như không còn một bóng người.
Thậm chí, ngay cả gió lúc này cũng không dám thổi qua, dường nhữ không có bất kì động tĩnh gì.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu...
Soạt!!!
Trên mặt đất, đột nhiên vang lên một âm thanh đinh tai nhức óc, có tiếng hoan hô, có tiếng thét chói tai, có tiếng phẫn nộ, tất cả những âm thanh phức tạp vang lên cùng lúc, tần sóng âm thanh vang vọng khắp Khốn Tiền Cốc.
Hai huynh đệ Áo Tiến, Áo Nghĩa vô cùng căng thẳng, không biết làm như thế nào, cũng hoan hô thành tiếng, bản thân là người của Áo Gia nhưng không kìm chế nổi. Chỉ trong chớp mắt, ngước nhìn tất cả đệ tử Hải vực dũng sinh của mình cũng đều hoan hô thành tiếng.
Bên kia Lục Gia cũng không hơn, mặc dù đều là những người có địa vị, được giá dục nghiêm khắc, nhưng đối diện với cảnh tượng trước mắt, không thể kìm chế mà hỗ lên.
Nếu như có thể dùng từ ngữ để hình dung Diệp Cô Thành lúc này, từ đó chính là từ tức giận điên cuống, nhưng rõ ràng, nó không thể miêu tả được sự phẫn nộ của hắn lúc này.
Loại phần nộ này, đủ để hắn giết sạch tất cả mọi người ở đây, mới có thể hả lòng hả dạ.
Lục Nhược Tâm và Lục Nhược Hiện cũng sửng sốt không kém, miệng không thốt nên lời.
Vương Hoãn Chi bước đi loạng choạng, nếu không có đám người thống lĩnh Trần Đại dìu phía sau, e là đã ngồi bệch xuống đất.
Người của Phù gia lúc này đều vô cùng hoang mang, trong lòng lúc này vô vàng cảm xúc đan xen.
Hàn Tam Thiên, đó chính là Hàn Tam Thiên, người mà từ trước đến nay đều bị Phù gia cho là tên rác rưởi, là súc sinh, là tên phế vật, muốn tìm mọi cách để vứt bỏ, thậm chí là diệt khẩu.
Sự tồn tại của hắn là sĩ nhục đối với Phù gia, cũng là thứ rác rưỡi cản trở tiễn đồ của Phù gia sau này.
Hiện tại thứ mà hắn làm, đều là những thứ mà tất cả người của Phù gia thậm chí nằm mơ cũng không làm được.
Nếu như nói rằng, tiềm lực mà Hàn Tam Thiên biểu thị trước đây, chỉ làm dao động suy nghĩ nười của Phù gia, nhưng sau cùng, có những chuyện không làm, không đồng nghĩa với chuyện không thể làm được.
Có những gương mặt, không bị đánh vào liễn không biết như thế nào là đau đớn.
Nhưng cái tát này của Hàn Tam Thiên, quả thật đã giáng vào trên mặt từng người từng người một.
Với cái tát choáng váng như vậy, cho dù có đang giả vờ ngủ, cũng liền cảm nhận được sự bỏng rác truyền tới.
"Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên rốt cuộc cũng đã đánh bại chân thần, hơn nữa, còn có thể sĩ nhục Áo Thế như vậy nữa, nếu như hắn ta ở đây, sẽ là vị chân thần thứ ba của Phù gia ta, có gì mà không được chứ?” Có người không thể nào giả bộ được nữa, đối diện với thực trạng lúc này, hắn không thể không thốt lên.
Những lời nói như vậy, lúc trước không ai dám nói, đến bây giờ, chính là vã vào mặt từng người từng người một của Phù gia, đặc biệt là Phù Thiên người đứng đầu Phù gia vô cùng tức giận khi nghe thấy những lời nói này, hậu quả sẽ vô cùng thảm hại.
Nhưng khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt, bọn họ không cần phải đắn đo suy nghĩ nhiều, bởi vì đó là những lời nói chân thật nhất trong lòng họ, những lời nói này đương nhiễn bất giác được thốt ra.
“Đúng vậy, Phù gia với giấc mộng bá chủ thiên hạ, nay đã thật sự trở thành.”
Với lời nói này, nếu như là trước đây sẽ bị mọi người lên án kịch liệt, nhưng hiện tại bất giác được mọi người tán thành.
“Đã từng có người nói, Hàn Tam Thiên sẽ hủy hoại giấc mơ của Phù gia, nhưng bây giờ xem ra, những lời nói lúc đầu vô cùng lố bịch và hoang đường, vô cùng ngu xuẩn và mất hết lí trí, Phù Thiên, ta nói có đúng không? Có một người vô cùng hối hận, rồi biến thành oán trách, ngước nhìn về phía Phù Thiên.
Có một cao thủ của Phù gia, cùng với những người khác thẳng thắn nói ra những lời tức giận trong lòng.
“Phù Thiên, Hàn Tam Thiên vốn là rể tài của Phù gia, cho dù Phù Dao không thể nào sinh ra được chân thần, nhưng như vậy thì thế nào? Căn bản bà ta không cần phải sinh ra chân thần, bởi vì người đàn ông của bà ta, con rể Hàn Tam Thiền của Phù gia là chân thần.” Có người tức giận hét lên, cơn thịnh nộ trong lòng khó mà hạ xuống được.
“Người luôn mồm nói rằng sẽ lãnh đạo Phù gia chúng ta trở lại vị trí bá chủ thiên hạ, nhưng mà người nhìn xem, người đã làm ra chuyện tốt gì rồi.”
“Phù Thiên, cơ đồ hàng ngàn năm của Phù gia, đã hủy hoại trong tay của ngươi, ngươi mới chính là tội đồ của Phù gia.”
“Ngày mà người chết đi xuống dưới địa ngục, ngươi còn mặt mũi nào để đi gặp liệt tố liệt tông không?”
“Phù Thiên, chức vị trưởng tộc của Phù gia, người căn bản không xứng, sự việc của Hàn Tam Thiên, người nhất định phải cho bọn ta một lời giải thích rõ ràng."
“Nói rất đúng, Phù Thiên, người thoái vị ngay cho ta.”
“Bắt đầu từ hôm nay, Phù Mãnh ta chính thức tuyên bố, nếu như Phù Thiên còn đảm nhiệm vị trí trưởng tộc một ngày nào nữa, ta tuyệt đối không bước vào Phù gia nửa bước.”
Đối mặt với những chỉ trích, những ánh mắt hừng hực tức giận, nếu đối lại trước đây, Phù Thiên nhất định sẽ tức giận mà tìm lời ngụy biện, nhưng bây giờ hắn sớm đã bị trận đấu trên trời làm cho kinh hãi, nhất | thời không biết phản bác như thế nào.
Phù My cũng không nói đỡ cho Phù Thiên, đôi mắt đang dán chặt vào hình ảnh Hàn Tam Thiên mạnh mẽ anh dũng trên bầu trời, người đàn ông như thần như yêu, đánh đâu thắng đó, khiến cô ta giận đến mức sắp khóc.
Tại sao?
Tại sao chứ?
Tại sao người đàn ông trong mơ | của cô lại là người đàn ông của Phù Dao chứ?
| Hắn đáng lẽ phải là người đàn ông của cô mới đúng, cô ta phải là người phụ nữ cùng Hàn Tam Thiên ngắm nhìn thiên hạ mới phải.
Dựa vào đâu chứ?
Tất cả mọi khía cạnh đều bị Phù Dao lấn át cũng được, vốn cho rằng, người phụ nữ nên dựa vào | người đàn ông tốt để gả vào, nên sau khi tìm đến Diệp Thế Quân liền có thể thay đổi vận mệnh.
| Nhưng xem ra bây giờ, tình hình
này là như thế nào? Hai người họ rõ | ràng khác nhau một trời một vực.
“Ầm.”
Đột nhiên...
Bình luận facebook