Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2315
Chương 2309: Mưa máu của Thần Ma
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.net
“Phế vật, người còn cười được sao?” Ngao Thế hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: “Sắp chết đến nơi rồi còn cười sao?
“Sắp chết đến nơi?” Hàn Tam Thiên cười haha: “Trên trái đất của chúng tôi có một câu nói, ông có biết là gì không?"
Ngao Thế sửng sốt, không trả lời.
“Bình thường như vậy, nhưng ông lại tự tin như vậy.” Hàn Tam Thiên cười lạnh nói.
"Dưới hắc vũ trọng áp của Hải vực Vĩnh Sinh ta, người vẫn còn thốt ra lời cuồng ngôn. Mặc dù nói người không phù phiếm uổng phí thiếu niên, nhưng quá phù phiếm, như vậy càng là choáng váng đầu xanh rồi." Vừa dứt lời, Ngao Thế lại hơi dùng lực, cơn mưa đen giống như kiếm đột nhiên tăng lên một chút.
Hàn Tam Thiên đột nhiên lộ ra vẻ đau đớn trên khuôn mặt, cơ thể cũng chìm xuống thêm nửa mét dưới sức nặng.
"Chẳng qua chỉ là một con kiến dưới tay ta. Ta muốn người sống thì sống, muốn người chết thì chết. Người có tư cách gì mà nói chuyện với ta như thế?" Ngao Thế lạnh lùng nói.
“Trận mưa đen này, thật sự có chút thú vị.” Hàn Tam Thiên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, bướng bỉnh nói.
"Cơn mưa đen này được tạo ra bởi tinh huyết của cuồng long biển sâu vạn năm trong Hải vực Vĩnh Sinh ta. Mạnh mẽ lên là điều đương nhiên. Hàn Tam Thiên, ổ không, có lẽ nên gọi người là Ma Long, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi.” Ngao Thế cười khinh thường nói.
“Khoanh tay chịu trói thì thật là nhàm chán.” Hàn Tam Thiên cười khổ: “Tôi vẫn muốn xem kịch hay”
"Xem ta dùng mưa đen đánh người đến hồn phi phách tán như thế nào sao?"
“Không!” Hàn Tam Thiên cười hung hãng, trong mắt lóe lên một tia hơi thở bất thường, đột nhiên lạnh lùng nói: “Tôi muốn xem thử, rốt cuộc là mưa đen mà con chạch biển sâu của người hoá thành lợi hại, hay là mưa máu của Ma Long tạo ra mạnh mẽ hơn.'
Vừa dứt lời, Hàn Tam Thiên đột nhiên nở một nụ cười cực kỳ tà ác, Ngao Thế và Lục Vô Thần đứng xem đều sững sờ, sau đó, hành động của Hàn Tạm Thiên càng khiến hai vị chân thần đờ người ra.
Trở tay liền cho một chưởng, trực tiếp đánh vào ngực mình, sức mạnh của chưởng này vô cùng lớn, không để lại bất kỳ đường rút nào, tiếng xương sườn gãy bởi cú đánh này cũng vang thẳng trong không khí.
"Phun!"
Ngực anh bị thương nặng, máu tươi liền phun ra trực tiếp trước mặt Hàn Tam Thiên, phun ra một đám sương máu khổng lồ.
"Tên này nhập ma bị Ngao Chân thần đánh cho ngốc rồi sao? Hắn ta rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy? Tự hại sao?"
"Chết tiệt, nhất định là biết rằng mình đánh không lại, cho nên mới tự mình hại mình."
Hàng vạn người không ngừng giễu cợt, rất nhiều người vốn dĩ ủng hộ Hàn Tam Thiên, sau khi anh hoàn toàn bị ma hóa, đã quay lưng rồi cũng thôi đi, đến lúc này càng lời lẽ thâm độc.
Đôi khi, niềm tin vào thứ này, hay là thần tượng thứ này, chẳng qua chỉ là một món đồ thời trang trôi theo dòng chảy mà thôi.
Diệp Cô Thành và Vương Hoãn Chí cũng khóe miệng nhếch lên cười lạnh, nhưng chỉ trong chốc lát, nụ cười của hai người liền cứng đờ lại.
Bởi vì cảnh tự hại mình dường như rất thiếu năng này của Hàn Tam Thiên, dường như... dường như rất quen thuộc.
Hình như đã nhìn thấy nó ở đâu rồi?!
“Không hay!” Đột nhiên, Vương Hoãn Chi vội vàng hét lên một tiếng.
“Máu của hắn ta có độc!” Diệp Cô Thành cũng đột nhiên hét lớn.
Với tiếng hét này, các đệ tử của Dược Thần Các và đám người của Ngô Diễn đã tham gia trận đại chiến tranh giành Hư Vô Tông ngày hôm đó đều nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp và kinh hoàng, sắc mặt của ai nấy đều tái nhợt vô cùng, như thể nhìn thấy ma.
Lúc này Hàn Tam Thiên, ánh sáng vàng trên người mở ra, khẽ mở đôi tay!
"Phá cho tôi!" Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.net
Bùm!
Kim quang đại thịnh, từ trong cơ thể mà nổ tung, trực tiếp nhuộm từng ngóc ngách trong huyết sương.
Ngay sau đó, một mét vuông sương máu càng lúc càng ngày càng bành trưởng dưới sắc vàng huyết sương, một giọt máu hoá thành mười giọt mưa, trăm giọt mưa, ngàn giọt mưa ...
Đột nhiên, trước mặt Hàn Tam Thiên, đã có một cơn mưa máu ngưng tụ thành ba màu vàng, đen, đỏ.
“Đây là cái gì?” Ngao Thế sửng sốt.
Nhưng ông ta còn chưa kịp phản ứng lại thì một tiếng nổ vang lên, cơn mưa máu ba màu từ dưới xông lên, phản kích lại l
Tay cầm chiếc búa khổng lồ, Hàn Tam Thiên hoàn toàn rút lui phòng ngự, tức giận hét lớn: "Đến đi."
Bùm!
Cơn mưa ba màu như được truyền cảm hứng, di chuyển nhanh hơn.
Bang bang bang bangl
Mưa máu và mưa đen bất ngờ gặp nhau, đồng loạt nổ tung tứ phía, thổi bay bầu trời thành biển sao hoả quang ngất trời...
Phong cảnh của nó thật tráng lệ, cũng thật khủng khiếp ...
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.net
“Phế vật, người còn cười được sao?” Ngao Thế hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: “Sắp chết đến nơi rồi còn cười sao?
“Sắp chết đến nơi?” Hàn Tam Thiên cười haha: “Trên trái đất của chúng tôi có một câu nói, ông có biết là gì không?"
Ngao Thế sửng sốt, không trả lời.
“Bình thường như vậy, nhưng ông lại tự tin như vậy.” Hàn Tam Thiên cười lạnh nói.
"Dưới hắc vũ trọng áp của Hải vực Vĩnh Sinh ta, người vẫn còn thốt ra lời cuồng ngôn. Mặc dù nói người không phù phiếm uổng phí thiếu niên, nhưng quá phù phiếm, như vậy càng là choáng váng đầu xanh rồi." Vừa dứt lời, Ngao Thế lại hơi dùng lực, cơn mưa đen giống như kiếm đột nhiên tăng lên một chút.
Hàn Tam Thiên đột nhiên lộ ra vẻ đau đớn trên khuôn mặt, cơ thể cũng chìm xuống thêm nửa mét dưới sức nặng.
"Chẳng qua chỉ là một con kiến dưới tay ta. Ta muốn người sống thì sống, muốn người chết thì chết. Người có tư cách gì mà nói chuyện với ta như thế?" Ngao Thế lạnh lùng nói.
“Trận mưa đen này, thật sự có chút thú vị.” Hàn Tam Thiên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, bướng bỉnh nói.
"Cơn mưa đen này được tạo ra bởi tinh huyết của cuồng long biển sâu vạn năm trong Hải vực Vĩnh Sinh ta. Mạnh mẽ lên là điều đương nhiên. Hàn Tam Thiên, ổ không, có lẽ nên gọi người là Ma Long, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi.” Ngao Thế cười khinh thường nói.
“Khoanh tay chịu trói thì thật là nhàm chán.” Hàn Tam Thiên cười khổ: “Tôi vẫn muốn xem kịch hay”
"Xem ta dùng mưa đen đánh người đến hồn phi phách tán như thế nào sao?"
“Không!” Hàn Tam Thiên cười hung hãng, trong mắt lóe lên một tia hơi thở bất thường, đột nhiên lạnh lùng nói: “Tôi muốn xem thử, rốt cuộc là mưa đen mà con chạch biển sâu của người hoá thành lợi hại, hay là mưa máu của Ma Long tạo ra mạnh mẽ hơn.'
Vừa dứt lời, Hàn Tam Thiên đột nhiên nở một nụ cười cực kỳ tà ác, Ngao Thế và Lục Vô Thần đứng xem đều sững sờ, sau đó, hành động của Hàn Tạm Thiên càng khiến hai vị chân thần đờ người ra.
Trở tay liền cho một chưởng, trực tiếp đánh vào ngực mình, sức mạnh của chưởng này vô cùng lớn, không để lại bất kỳ đường rút nào, tiếng xương sườn gãy bởi cú đánh này cũng vang thẳng trong không khí.
"Phun!"
Ngực anh bị thương nặng, máu tươi liền phun ra trực tiếp trước mặt Hàn Tam Thiên, phun ra một đám sương máu khổng lồ.
"Tên này nhập ma bị Ngao Chân thần đánh cho ngốc rồi sao? Hắn ta rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy? Tự hại sao?"
"Chết tiệt, nhất định là biết rằng mình đánh không lại, cho nên mới tự mình hại mình."
Hàng vạn người không ngừng giễu cợt, rất nhiều người vốn dĩ ủng hộ Hàn Tam Thiên, sau khi anh hoàn toàn bị ma hóa, đã quay lưng rồi cũng thôi đi, đến lúc này càng lời lẽ thâm độc.
Đôi khi, niềm tin vào thứ này, hay là thần tượng thứ này, chẳng qua chỉ là một món đồ thời trang trôi theo dòng chảy mà thôi.
Diệp Cô Thành và Vương Hoãn Chí cũng khóe miệng nhếch lên cười lạnh, nhưng chỉ trong chốc lát, nụ cười của hai người liền cứng đờ lại.
Bởi vì cảnh tự hại mình dường như rất thiếu năng này của Hàn Tam Thiên, dường như... dường như rất quen thuộc.
Hình như đã nhìn thấy nó ở đâu rồi?!
“Không hay!” Đột nhiên, Vương Hoãn Chi vội vàng hét lên một tiếng.
“Máu của hắn ta có độc!” Diệp Cô Thành cũng đột nhiên hét lớn.
Với tiếng hét này, các đệ tử của Dược Thần Các và đám người của Ngô Diễn đã tham gia trận đại chiến tranh giành Hư Vô Tông ngày hôm đó đều nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp và kinh hoàng, sắc mặt của ai nấy đều tái nhợt vô cùng, như thể nhìn thấy ma.
Lúc này Hàn Tam Thiên, ánh sáng vàng trên người mở ra, khẽ mở đôi tay!
"Phá cho tôi!" Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.net
Bùm!
Kim quang đại thịnh, từ trong cơ thể mà nổ tung, trực tiếp nhuộm từng ngóc ngách trong huyết sương.
Ngay sau đó, một mét vuông sương máu càng lúc càng ngày càng bành trưởng dưới sắc vàng huyết sương, một giọt máu hoá thành mười giọt mưa, trăm giọt mưa, ngàn giọt mưa ...
Đột nhiên, trước mặt Hàn Tam Thiên, đã có một cơn mưa máu ngưng tụ thành ba màu vàng, đen, đỏ.
“Đây là cái gì?” Ngao Thế sửng sốt.
Nhưng ông ta còn chưa kịp phản ứng lại thì một tiếng nổ vang lên, cơn mưa máu ba màu từ dưới xông lên, phản kích lại l
Tay cầm chiếc búa khổng lồ, Hàn Tam Thiên hoàn toàn rút lui phòng ngự, tức giận hét lớn: "Đến đi."
Bùm!
Cơn mưa ba màu như được truyền cảm hứng, di chuyển nhanh hơn.
Bang bang bang bangl
Mưa máu và mưa đen bất ngờ gặp nhau, đồng loạt nổ tung tứ phía, thổi bay bầu trời thành biển sao hoả quang ngất trời...
Phong cảnh của nó thật tráng lệ, cũng thật khủng khiếp ...
Bình luận facebook