Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2242
Chương 2242: Cuộc hôn nhân của Diệp Cô Thành
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiên Minh!
Trong căn nhà tranh rách nát, Phù Mãng đã kiệt sức rồi, tối hôm qua không phải là ông ta canh gác, nhưng nỗi đau đớn thân thể cùng với nội tâm lo lắng khiến ông ta hoàn toàn không ngủ được chút nào.
Vào buổi tối, liền ngay lập tức muốn lên đường. Nhưng Giang Hồ Bách Hiểu Sinh vẫn chưa xuất hiện.
“Ngủ đi, buổi tối chúng ta sẽ xuất phát trở về đảo Tiên Linh.” Phù Ly nhẹ nhàng vỗ vai Phù Mãng, thở dài an ủi nói.
Phù Mãng gật đầu, ông ta cũng biết rõ, có những chuyện cho dù bản thân không muốn tin đến thế nào đi chăng nữa, cũng phải lựa chọn đối mặt.
Đã tròn hai ngày rồi, Giang Hồ Bách Hiểu Sinh cưỡi Lân Long làm sao đến bây giờ vẫn chưa trở về?
Sự hỗn loạn ban đầu, chịu khó khăn bởi cuộc tấn công bất ngờ của kẻ thù, đến nỗi nhiều đệ tử trong quán trọ không kịp phản ứng, bị người ta chém chết. Ngay cả bản thân ông ta, cũng phải vội vàng đột phá vòng vây, dưới sự bảo vệ của nhiều huynh đệ mới miễn cưỡng lê thân thể đầy vết thương trốn khỏi thành Thiên Hồ.
Khi đó, Giang Hồ Bách Hiểu Sinh lại nhất quyết muốn mang Lân Long đang bị thương cùng rời đi, cả hai đều bị thương, mình đã đột phá vòng vây thành công, lại muốn đột phá vòng vây tiếp, hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Ngay khi Phù Mãng gật đầu, nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nhạc cụ vui vẻ từ dưới núi vang lên, giai điệu nhẹ nhàng thoải mái mang tính ăn mừng khiến Phù Mãng nhất thời sinh cảnh giác.
Nhìn thấy Phù Mãng đứng lên lần nữa, Phù Ly vội vàng chạy ra khỏi nhà, muốn xem thử chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, Thi Ngữ ở bên ngoài cùng khập khiễng chạy vào, sau khi giải thích nguyên nhân, Phù Ly sắc mặt tái mét quay trở lại căn nhà.
Khi nàng quay lại, tất cả các đệ tử đều lo lắng đứng dậy.
“Ngồi xuống hết đi.” Phù Ly lãnh đạm nói một câu, sau đó nhìn về phía Phù Mãng: “Không sao, không cần lo lắng, không phải tới tìm chúng ta, là rước dâu.”
“Rước dâu?” Phù Mãng cau mày, gần ngọn núi này không có nhà ở, đầu ra chuyện kết hôn? Hơn nữa gần nơi đây nhất, cũng là Thành Hoả Thạch. Bây giờ Thành Hoả Thạch vạn vật phục hưng, ai sẽ kết hôn vào thời điểm này chứ?
“Là Diệp Cô Thành.” Phù Ly biết Phù Mãng đang lo lắng điều gì, tuy rằng không muốn nói nhưng vẫn phải nói ra.
“Diệp Cô Thành?” Phù Mãng đột nhiên cau mày: “Hắn ta cưới ai?
"Nghe nói, lần này Diệp Cô Thành có công giết chết Hàn Tam Thiên, lại nhanh chóng khôi phục sự ổn định cho thành Hoả Thạch. Ngao Thiên quyết định gả con gái của nhà họ Ngao, Cố Du, cho Diệp Cô Thành." Phù Ly cúi đầu, có chút khó khăn nói.
“Khốn kiếp.” Tức giận hét lên một tiếng, đúng như dự đoán của Phù Ly, khi Phù Mãng nghe tin, cả người đột nhiên gầm lên, một chân đá văng hơn nửa cái lò nung đất đổ nát bên cạnh: “Bọn khốn kiếp này, nếu không phải bọn chúng dùng mấy thủ đoạn đê hèn này, còn đến lượt bọn họ hỗn xược sao? Cứng chọi với cứng, trận đại chiến dưới chân núi Hư Vô Tông là kết cục cho băng nhóm rác rưởi này.
"Thống lĩnh Phù nói đúng. Chỉ có thể bắt vợ của minh chủ chúng ta làm con tin. Còn là anh hùng hảo hán gì nữa? Nếu như minh chủ của chúng ta vẫn còn sống, Diệp Cô Thành sẽ chỉ là kẻ bại trận mà thôi."
"Không phải sao, lúc đầu bị Minh chủ của chúng ta đánh tìm không thấy phương Bắc, bây giờ lại ở đây khoe khoang uy phong rách."
"Nói mới nhớ, đây đều trách đám chó Liên quân Phù Diệp này. Nếu như không phải đảm tiện nhân này ăn cây táo rào cây sung, phản bội chúng ta, thì đâu đến nỗi như vậy?"
Mấy đệ tử tức giận ủng hộ, nói đến những chuyện này liền cực kỳ không cam lòng và khó chịu, suy cho cùng, viễn cảnh của Liên minh Người bí ẩn lúc đó, ai cũng có thể nhìn thấy được.
"Nếu như mọi người đều nghĩ như vậy, vậy thì mọi người phải tiếp tục sống thật tốt cho tôi. Từ trước đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, lịch sử và sự thật được viết nên bởi những người chiến thắng, nếu như ngay cả mọi người cũng chết đi, vậy thì tất cả sự thật cũng đều là tên cầu tặc Diệp Cô Thành đó nói là xong.” Phù Ly lạnh lùng nói.
"Chúng tôi biết rồi."
"Yên tâm đi, cho dù tôi chết, tôi cũng sẽ nói cho con trai của tôi, con trai của tôi cũng sẽ nói cho cháu của tôi."
Phù Ly gật đầu, đưa mắt nhìn về phía Phù Mãng vẫn còn đang tức giận, ông ta bây giờ là thủ lĩnh duy nhất của đội ngũ chỉ mười mấy người này, nếu như ông ta không đủ lý trí, hàng ngũ vốn đã rất nguy hiểm này sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn.
“Tôi không sao.” Phù Mãng lắc đầu ra hiệu cho Phù Ly không cần quá lo lắng: “Tôi cũng chỉ là nhất thời khó chịu mà thôi.”
"Đúng vậy, tên cẩu tặc Diệp Cô Thành kết hôn với con gái của nhà họ Ngao, cũng sẽ là con trai của Ngao Thiên. Một bại tướng dưới tay minh chủ lại có được vinh quang và đãi ngộ như vậy. Quả thực là ông trời không có mắt." Ngoài cửa, Thi Ngữ cũng khó chịu vô cùng nói.
Phó Mãng nặng nề gật đầu, lo lắng sợ sệt nhìn Phù Ly: "nhà họ Ngao không phải là không có con gái sao?"
“Mặc dù Cổ Du không phải là con gái ruột của Ngao Thiên, nhưng Ngao Thiên luôn coi cô ấy như ruột thịt của mình, vô cùng yêu thương.” Phù Ly giải thích.
“Ông ta cũng khá là biết tính toán, nuôi dưỡng một đứa con gái cũng không uổng công.” Phù Mãng cười lạnh chế nhạo khinh thường.
"Nghe nói Cổ Du này rất xinh đẹp, hơn nữa lại là thân thế bí ẩn. Ngạo Thiên luôn coi cô ấy như bảo bối, thậm chí đến con trai của ông ta cũng thích Cổ Du, ông ta vẫn không nguyện ý gả đứa con gái này. Thật không ngờ, lại đột nhiên gả cho Diệp Cô Thành. "
"Diệp Cô Thành lần này không chỉ có được một người vợ, mà quan trọng hơn, hắn ta còn có một cao thủ làm bạn đồng hành. Thực lực của Cố Du rất mạnh."
"Gả Cổ Du cho Diệp Cô Thành, cuộc hôn nhân chính trị này, các người thực sự cho rằng Ngao Thiên đã thua lỗ sao? Hay là, mấy đứa con trai nhà họ Ngạo kia không phải là con ruột của ông ta?" Phù Mãng lạnh lùng nói.
"Gả con gái cho Diệp Cô Thành hoàn toàn có thể lôi kéo được người họ ngoại của Diệp Cô Thành. Đồng thời, các người đừng quên thân phận của Diệp Cô Thành ở Thần Dược Các." Phù Mãng cười lạnh nói.
"Diệp Cô Thành là thống lĩnh của Dược Thần Các. Điều quan trọng nhất là sư phụ của hắn ta Tiên Linh Sư Thái là một trong những nguyên lão của Dược Thần Các. Ngao Thiên hoàn toàn để Diệp Cô Thành gia nhập vào nhà họ Ngao, tương đương với việc đặt một quả bom ở Dược Thần Các, nếu như Vương Hoãn Chi không nghe lời, vậy thì hải vực Vĩnh Sinh sẽ có nhiều phương pháp khác nhau để giết chết Vương Hoãn Chi bất cứ lúc nào.” Phù Ly trong giây lát cũng hiểu được những bố cục chính trị này, lạnh giọng nói.
"Cho dù nói thế nào, từ nay về sau, đám tiện nhân này cũng tính là một liên minh mạnh mẽ. Chúng ta sau này muốn đối phó bọn chúng, báo thù cho Tam Thiên, e rằng sẽ khó càng thêm khó. Đây cũng chính là điều mà tôi tức giận nhất." Phù Mãng nói.
Điểm này, Phù Ly không phủ nhận, cũng không biết nên trả lời như thế nào, cho nên lúc nãy luôn không muốn nói ra.
Vốn dĩ đối phương chính là một đồ vật khổng lồ, hiện tại bên mình đã không còn Hàn Tam Thiên, đối phương lại liên hợp mạnh mẽ, phát triển như vậy, khoảng cách về thực lực của hai bên càng ngày càng rõ
- -----------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiên Minh!
Trong căn nhà tranh rách nát, Phù Mãng đã kiệt sức rồi, tối hôm qua không phải là ông ta canh gác, nhưng nỗi đau đớn thân thể cùng với nội tâm lo lắng khiến ông ta hoàn toàn không ngủ được chút nào.
Vào buổi tối, liền ngay lập tức muốn lên đường. Nhưng Giang Hồ Bách Hiểu Sinh vẫn chưa xuất hiện.
“Ngủ đi, buổi tối chúng ta sẽ xuất phát trở về đảo Tiên Linh.” Phù Ly nhẹ nhàng vỗ vai Phù Mãng, thở dài an ủi nói.
Phù Mãng gật đầu, ông ta cũng biết rõ, có những chuyện cho dù bản thân không muốn tin đến thế nào đi chăng nữa, cũng phải lựa chọn đối mặt.
Đã tròn hai ngày rồi, Giang Hồ Bách Hiểu Sinh cưỡi Lân Long làm sao đến bây giờ vẫn chưa trở về?
Sự hỗn loạn ban đầu, chịu khó khăn bởi cuộc tấn công bất ngờ của kẻ thù, đến nỗi nhiều đệ tử trong quán trọ không kịp phản ứng, bị người ta chém chết. Ngay cả bản thân ông ta, cũng phải vội vàng đột phá vòng vây, dưới sự bảo vệ của nhiều huynh đệ mới miễn cưỡng lê thân thể đầy vết thương trốn khỏi thành Thiên Hồ.
Khi đó, Giang Hồ Bách Hiểu Sinh lại nhất quyết muốn mang Lân Long đang bị thương cùng rời đi, cả hai đều bị thương, mình đã đột phá vòng vây thành công, lại muốn đột phá vòng vây tiếp, hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Ngay khi Phù Mãng gật đầu, nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nhạc cụ vui vẻ từ dưới núi vang lên, giai điệu nhẹ nhàng thoải mái mang tính ăn mừng khiến Phù Mãng nhất thời sinh cảnh giác.
Nhìn thấy Phù Mãng đứng lên lần nữa, Phù Ly vội vàng chạy ra khỏi nhà, muốn xem thử chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, Thi Ngữ ở bên ngoài cùng khập khiễng chạy vào, sau khi giải thích nguyên nhân, Phù Ly sắc mặt tái mét quay trở lại căn nhà.
Khi nàng quay lại, tất cả các đệ tử đều lo lắng đứng dậy.
“Ngồi xuống hết đi.” Phù Ly lãnh đạm nói một câu, sau đó nhìn về phía Phù Mãng: “Không sao, không cần lo lắng, không phải tới tìm chúng ta, là rước dâu.”
“Rước dâu?” Phù Mãng cau mày, gần ngọn núi này không có nhà ở, đầu ra chuyện kết hôn? Hơn nữa gần nơi đây nhất, cũng là Thành Hoả Thạch. Bây giờ Thành Hoả Thạch vạn vật phục hưng, ai sẽ kết hôn vào thời điểm này chứ?
“Là Diệp Cô Thành.” Phù Ly biết Phù Mãng đang lo lắng điều gì, tuy rằng không muốn nói nhưng vẫn phải nói ra.
“Diệp Cô Thành?” Phù Mãng đột nhiên cau mày: “Hắn ta cưới ai?
"Nghe nói, lần này Diệp Cô Thành có công giết chết Hàn Tam Thiên, lại nhanh chóng khôi phục sự ổn định cho thành Hoả Thạch. Ngao Thiên quyết định gả con gái của nhà họ Ngao, Cố Du, cho Diệp Cô Thành." Phù Ly cúi đầu, có chút khó khăn nói.
“Khốn kiếp.” Tức giận hét lên một tiếng, đúng như dự đoán của Phù Ly, khi Phù Mãng nghe tin, cả người đột nhiên gầm lên, một chân đá văng hơn nửa cái lò nung đất đổ nát bên cạnh: “Bọn khốn kiếp này, nếu không phải bọn chúng dùng mấy thủ đoạn đê hèn này, còn đến lượt bọn họ hỗn xược sao? Cứng chọi với cứng, trận đại chiến dưới chân núi Hư Vô Tông là kết cục cho băng nhóm rác rưởi này.
"Thống lĩnh Phù nói đúng. Chỉ có thể bắt vợ của minh chủ chúng ta làm con tin. Còn là anh hùng hảo hán gì nữa? Nếu như minh chủ của chúng ta vẫn còn sống, Diệp Cô Thành sẽ chỉ là kẻ bại trận mà thôi."
"Không phải sao, lúc đầu bị Minh chủ của chúng ta đánh tìm không thấy phương Bắc, bây giờ lại ở đây khoe khoang uy phong rách."
"Nói mới nhớ, đây đều trách đám chó Liên quân Phù Diệp này. Nếu như không phải đảm tiện nhân này ăn cây táo rào cây sung, phản bội chúng ta, thì đâu đến nỗi như vậy?"
Mấy đệ tử tức giận ủng hộ, nói đến những chuyện này liền cực kỳ không cam lòng và khó chịu, suy cho cùng, viễn cảnh của Liên minh Người bí ẩn lúc đó, ai cũng có thể nhìn thấy được.
"Nếu như mọi người đều nghĩ như vậy, vậy thì mọi người phải tiếp tục sống thật tốt cho tôi. Từ trước đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, lịch sử và sự thật được viết nên bởi những người chiến thắng, nếu như ngay cả mọi người cũng chết đi, vậy thì tất cả sự thật cũng đều là tên cầu tặc Diệp Cô Thành đó nói là xong.” Phù Ly lạnh lùng nói.
"Chúng tôi biết rồi."
"Yên tâm đi, cho dù tôi chết, tôi cũng sẽ nói cho con trai của tôi, con trai của tôi cũng sẽ nói cho cháu của tôi."
Phù Ly gật đầu, đưa mắt nhìn về phía Phù Mãng vẫn còn đang tức giận, ông ta bây giờ là thủ lĩnh duy nhất của đội ngũ chỉ mười mấy người này, nếu như ông ta không đủ lý trí, hàng ngũ vốn đã rất nguy hiểm này sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn.
“Tôi không sao.” Phù Mãng lắc đầu ra hiệu cho Phù Ly không cần quá lo lắng: “Tôi cũng chỉ là nhất thời khó chịu mà thôi.”
"Đúng vậy, tên cẩu tặc Diệp Cô Thành kết hôn với con gái của nhà họ Ngao, cũng sẽ là con trai của Ngao Thiên. Một bại tướng dưới tay minh chủ lại có được vinh quang và đãi ngộ như vậy. Quả thực là ông trời không có mắt." Ngoài cửa, Thi Ngữ cũng khó chịu vô cùng nói.
Phó Mãng nặng nề gật đầu, lo lắng sợ sệt nhìn Phù Ly: "nhà họ Ngao không phải là không có con gái sao?"
“Mặc dù Cổ Du không phải là con gái ruột của Ngao Thiên, nhưng Ngao Thiên luôn coi cô ấy như ruột thịt của mình, vô cùng yêu thương.” Phù Ly giải thích.
“Ông ta cũng khá là biết tính toán, nuôi dưỡng một đứa con gái cũng không uổng công.” Phù Mãng cười lạnh chế nhạo khinh thường.
"Nghe nói Cổ Du này rất xinh đẹp, hơn nữa lại là thân thế bí ẩn. Ngạo Thiên luôn coi cô ấy như bảo bối, thậm chí đến con trai của ông ta cũng thích Cổ Du, ông ta vẫn không nguyện ý gả đứa con gái này. Thật không ngờ, lại đột nhiên gả cho Diệp Cô Thành. "
"Diệp Cô Thành lần này không chỉ có được một người vợ, mà quan trọng hơn, hắn ta còn có một cao thủ làm bạn đồng hành. Thực lực của Cố Du rất mạnh."
"Gả Cổ Du cho Diệp Cô Thành, cuộc hôn nhân chính trị này, các người thực sự cho rằng Ngao Thiên đã thua lỗ sao? Hay là, mấy đứa con trai nhà họ Ngạo kia không phải là con ruột của ông ta?" Phù Mãng lạnh lùng nói.
"Gả con gái cho Diệp Cô Thành hoàn toàn có thể lôi kéo được người họ ngoại của Diệp Cô Thành. Đồng thời, các người đừng quên thân phận của Diệp Cô Thành ở Thần Dược Các." Phù Mãng cười lạnh nói.
"Diệp Cô Thành là thống lĩnh của Dược Thần Các. Điều quan trọng nhất là sư phụ của hắn ta Tiên Linh Sư Thái là một trong những nguyên lão của Dược Thần Các. Ngao Thiên hoàn toàn để Diệp Cô Thành gia nhập vào nhà họ Ngao, tương đương với việc đặt một quả bom ở Dược Thần Các, nếu như Vương Hoãn Chi không nghe lời, vậy thì hải vực Vĩnh Sinh sẽ có nhiều phương pháp khác nhau để giết chết Vương Hoãn Chi bất cứ lúc nào.” Phù Ly trong giây lát cũng hiểu được những bố cục chính trị này, lạnh giọng nói.
"Cho dù nói thế nào, từ nay về sau, đám tiện nhân này cũng tính là một liên minh mạnh mẽ. Chúng ta sau này muốn đối phó bọn chúng, báo thù cho Tam Thiên, e rằng sẽ khó càng thêm khó. Đây cũng chính là điều mà tôi tức giận nhất." Phù Mãng nói.
Điểm này, Phù Ly không phủ nhận, cũng không biết nên trả lời như thế nào, cho nên lúc nãy luôn không muốn nói ra.
Vốn dĩ đối phương chính là một đồ vật khổng lồ, hiện tại bên mình đã không còn Hàn Tam Thiên, đối phương lại liên hợp mạnh mẽ, phát triển như vậy, khoảng cách về thực lực của hai bên càng ngày càng rõ
- -----------------
Bình luận facebook