Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2074
Chương 2074: Đại sơn hung mãnh
Hàn Tam Thiên quay mắt nhìn lại, lúc này thấy không ít người cũng đứng dậy, đi tới khu vực khách quý.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hàn Tam Thiên cười cười đứng dậy, Ngưu Tử theo sau lưng cũng đi tới.
Khu khách quý sớm đã ăn xong rồi, bắt đầu chuẩn bị bên trong khu vực tranh đấu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc Hàn Tam Thiên đi tới, đám người kia đã dẫn theo thủ hạ của mình đang ồn ào đàm luận, khoe khoang lẫn nhau về thực lực thủ hạ của mình.
Đám thủ hạ của bọn họ, từng người cường tráng vô cùng, bắp thịt xếp dồn lại giống như những cự sơn, có mấy người vóc dáng hơi lùn một chút, nhưng bắp thịt lại càng thêm rắn chắc, thậm chí tản ra ánh sáng màu đồng lập lòe.
Thời điểm Hàn Tam Thiên đi tới, vóc người gầy nhỏ của anh ta có thể đối với tiêu chuẩn của người bình thường được coi là không tệ, nhưng so với những người này, tựa như là trẻ con.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Phù, ha ha ha ha ha, Trương công tử, con mẹ nó đây chính là người mà cậu gọi là cao thủ sao? buổi trưa hôm nay cậu uống không có bao nhiêu rượu a, sao nói lời linh tinh vậy chứ ?" Có người nhìn thấy Hàn Tam Thiên tới, quan sát một cái liền nhất thời phát ra tiếng cười rộ.
"Trương công tử xem ra là nỏ mạnh hết đà, tìm không được một trợ thủ tốt, liền tìm bừa một người vào cho đủ quân số."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Vóc dáng nhỏ như vậy, thuộc hạ của chúng ta phỏng chừng một quyền cũng có thể đem gã đánh thành bánh thịt, suy nghĩ một chút, cũng thật là tàn nhẫn a."
"Đại ca, không cần, ta liền dùng một đầu ngón tay, cũng có thể đâm nát hắn." Người được gọi là Đại Sơn lập tức trả lời, nói xong, còn gây hấn nhìn Hàn Tam Thiên một cái, tiếp theo liên rung rung bắp thịt của mình, tỏ ý khoe khoang với Hàn Tam Thiên.
Lời này vừa nói ra, khiến mọi người cười rộ lên.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trương công tử sắc mặt trầm xuống, có chút khó chịu: "Có bản lãnh hay không, lát nữa đánh sẽ biết. Anh em, lát nữa thay ta chăm sóc bọn họ thật tốt, ngàn vạn lần không nên hạ thủ lưu tình."
Hàn Tam Thiên cười cười nói: "Ta không có nói muốn đánh lôi đài a."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trương công tử trong nháy mắt sửng sờ tại chỗ, không đánh? !
Anh ta coi Hàn Tam Thiên là lá bài chủ chốt của mình, bây giờ Hàn Tam Thiên đột nhiên nói mình không đánh?
"Ha ha ha ha, lão tử cười chết mất, lão tử cười chết mất."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Trương công tử mới vừa rồi còn khoác lác gọi là cao thủ, bây giờ lộ tẩy rồi, lâm trận chạy trốn, ha ha ha."
"Trương công tử, người mà cậu gọi là cao thủ, có phải hay không là cao thủ chạy trốn a?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Người ta vóc dáng nhỏ như vậy, thấy chúng ta mang nhiều đại hán cơ bắp đến, phỏng chừng sợ són đái, không chạy còn có thể làm gì?"
Đối mặt tiếng cười nhạo của mọi người, sắc mặt Trương công tử xám lại, cả người cũng sắp nhịn không nổi, nhìn ánh mắt của Hàn Tam Thiên, tựa hồ cũng muốn nuốt sống Hàn Tam Thiên.
Nhưng Trương công tử là người đã thấy qua bản lãnh của Hàn Tam Thiên, cho dù nổi giận đi nữa, cũng không dám động đến Hàn Tam Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Nếu không có chuyện gì nữa, ta đi về trước."
Hàn Tam Thiên nói xong, bỏ lại ánh mắt vừa kinh ngạc vừa giận của Trương công tử, xoay người liền trực tiếp rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau lưng, lại một lần nữa bộc phát ra tiếng cười rộ, Trương công tử tức giận cả người phát run, hận tìm không được một cái lỗ đề chui vào.
Nhưng mà cơ hồ vào lúc này, trên lôi đài một tiếng trống vang lên, theo đó Phù Mị lớn tiếng tuyên bố, thi đấu chính thức bắt đầu.
Hàn Tam Thiên hiếm khi thấy nhàn nhã, cũng dẫn theo đám người Tô Nghênh Hạ đứng ở trong đám đông thưởng thức.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Có điều, khiến cho Hàn Tam Thiên tương đối thất vọng chính là những người này đánh nhau thật như bọn trẻ con đang đấm đá .
Mãi cho đến về sau, cùng với những thủ hạ của khu khách quý xuất chiến, thi đấu mới hơi bắt đầu đặc sắc một ít, có điều những người này cũng khiến cho chiến đấu tiến vào giai đoạn ác liệt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đại Sơn mới vừa rồi còn cười nhạo Hàn Tam Thiên, lúc này ra sân liền uy chấn bát phương, mang lực lượng hủy diệt càn quét hết thảy, trên lôi đài, liên tục mấy người lên khiêu chiến toàn bộ bị người này ung dung đánh ngã.
"Thật trâu bò a, Đại Sơn." Dưới đài, đại ca của Đại Sơn là ông chủ Chu lúc này cao hứng vô cùng.
Đại Sơn đứng ở trên đài đã liên tục đánh bại bảy tám người, Nếu không ngoài dự đoán, lần này vị trí tổng cục cảnh vệ của hai nhà Phù Diệp có thể sẽ bị ông chủ Chu bỏ vào trong túi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cha, còn không lên sao? Lẫn lộn cùng với những thứ bại hoại của hai nhà Phù Diệp thôi bỏ đi, để cho đám người này chỉ huy, ta thà đi chết." Vương Tư Mẫn lúc này nổi giận đùng đùng nói.
Vương Đồng nghiến răng, lúc này mặt cũng lộ vẻ khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ông ta dĩ nhiên cũng muốn có được cái may mắn này, cho dù không thể thành vương, ít nhất cũng muốn dưới một người mà trên vạn người, nhưng vấn đề là thực lực mà Đại Sơn hiển lộ ra lại khiến cho ông ta nhìn mà sợ.
Người này thực lực cực mạnh, đồng thời kỷ năng thực chiến cũng vô cùng tinh xảo, muốn đánh thắng hắn, thật sự là quá khó khăn.
Trên thực tế suy nghĩ của phần lớn người ở đây và Vương Đống cũng giống nhau, rất nhiều người thậm chí dự định ván này không đi khiêu chiến, lưu lại thực lực đánh vòng thứ hai, làm một trung lãng thần võ tướng của Phù gia, cũng không hẳn là không thể.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cho nên, nhất thời mọi người cũng không có một ai lên đài.
"Con mẹ nó, một người có thể đánh cũng không có, các ngươi đều là một đám phế vật sao? A? lão tử còn cho là tranh đoạt một chức vụ trọng yếu như vậy đều toàn là cao thủ, thì ra, con mẹ nó toàn là phế vật." Đại Sơn cực kỳ cuồng vọng, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt, nhàm chán nhìn tất cả mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
" Con mẹ nó, đàn ông xấu xa." Vương Tư Mẫn vẫn không thay đổi được tính nóng của mình, nàng ta vốn cũng không cam lòng lại bị khiêu khích của Đại Sơn chọc giận, nhấc kiếm, trực tiếp tung người bay hướng lôi đài.
"Tư Mẫn..." Vương Đống muốn kéo lại, nhưng lúc phát hiện ra thì đã chậm.
Vương Tư Mẫn đột nhiên lên đài, mọi người trong lúc nhất thời sợ ngây người, cũng khiến cho Đại Sơn sững sốt một chút, nhưng sau khi thấy nàng là con gái, đám người liền trố mắt nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hàn Tam Thiên quay mắt nhìn lại, lúc này thấy không ít người cũng đứng dậy, đi tới khu vực khách quý.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hàn Tam Thiên cười cười đứng dậy, Ngưu Tử theo sau lưng cũng đi tới.
Khu khách quý sớm đã ăn xong rồi, bắt đầu chuẩn bị bên trong khu vực tranh đấu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc Hàn Tam Thiên đi tới, đám người kia đã dẫn theo thủ hạ của mình đang ồn ào đàm luận, khoe khoang lẫn nhau về thực lực thủ hạ của mình.
Đám thủ hạ của bọn họ, từng người cường tráng vô cùng, bắp thịt xếp dồn lại giống như những cự sơn, có mấy người vóc dáng hơi lùn một chút, nhưng bắp thịt lại càng thêm rắn chắc, thậm chí tản ra ánh sáng màu đồng lập lòe.
Thời điểm Hàn Tam Thiên đi tới, vóc người gầy nhỏ của anh ta có thể đối với tiêu chuẩn của người bình thường được coi là không tệ, nhưng so với những người này, tựa như là trẻ con.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Phù, ha ha ha ha ha, Trương công tử, con mẹ nó đây chính là người mà cậu gọi là cao thủ sao? buổi trưa hôm nay cậu uống không có bao nhiêu rượu a, sao nói lời linh tinh vậy chứ ?" Có người nhìn thấy Hàn Tam Thiên tới, quan sát một cái liền nhất thời phát ra tiếng cười rộ.
"Trương công tử xem ra là nỏ mạnh hết đà, tìm không được một trợ thủ tốt, liền tìm bừa một người vào cho đủ quân số."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Vóc dáng nhỏ như vậy, thuộc hạ của chúng ta phỏng chừng một quyền cũng có thể đem gã đánh thành bánh thịt, suy nghĩ một chút, cũng thật là tàn nhẫn a."
"Đại ca, không cần, ta liền dùng một đầu ngón tay, cũng có thể đâm nát hắn." Người được gọi là Đại Sơn lập tức trả lời, nói xong, còn gây hấn nhìn Hàn Tam Thiên một cái, tiếp theo liên rung rung bắp thịt của mình, tỏ ý khoe khoang với Hàn Tam Thiên.
Lời này vừa nói ra, khiến mọi người cười rộ lên.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trương công tử sắc mặt trầm xuống, có chút khó chịu: "Có bản lãnh hay không, lát nữa đánh sẽ biết. Anh em, lát nữa thay ta chăm sóc bọn họ thật tốt, ngàn vạn lần không nên hạ thủ lưu tình."
Hàn Tam Thiên cười cười nói: "Ta không có nói muốn đánh lôi đài a."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trương công tử trong nháy mắt sửng sờ tại chỗ, không đánh? !
Anh ta coi Hàn Tam Thiên là lá bài chủ chốt của mình, bây giờ Hàn Tam Thiên đột nhiên nói mình không đánh?
"Ha ha ha ha, lão tử cười chết mất, lão tử cười chết mất."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Trương công tử mới vừa rồi còn khoác lác gọi là cao thủ, bây giờ lộ tẩy rồi, lâm trận chạy trốn, ha ha ha."
"Trương công tử, người mà cậu gọi là cao thủ, có phải hay không là cao thủ chạy trốn a?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Người ta vóc dáng nhỏ như vậy, thấy chúng ta mang nhiều đại hán cơ bắp đến, phỏng chừng sợ són đái, không chạy còn có thể làm gì?"
Đối mặt tiếng cười nhạo của mọi người, sắc mặt Trương công tử xám lại, cả người cũng sắp nhịn không nổi, nhìn ánh mắt của Hàn Tam Thiên, tựa hồ cũng muốn nuốt sống Hàn Tam Thiên.
Nhưng Trương công tử là người đã thấy qua bản lãnh của Hàn Tam Thiên, cho dù nổi giận đi nữa, cũng không dám động đến Hàn Tam Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Nếu không có chuyện gì nữa, ta đi về trước."
Hàn Tam Thiên nói xong, bỏ lại ánh mắt vừa kinh ngạc vừa giận của Trương công tử, xoay người liền trực tiếp rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau lưng, lại một lần nữa bộc phát ra tiếng cười rộ, Trương công tử tức giận cả người phát run, hận tìm không được một cái lỗ đề chui vào.
Nhưng mà cơ hồ vào lúc này, trên lôi đài một tiếng trống vang lên, theo đó Phù Mị lớn tiếng tuyên bố, thi đấu chính thức bắt đầu.
Hàn Tam Thiên hiếm khi thấy nhàn nhã, cũng dẫn theo đám người Tô Nghênh Hạ đứng ở trong đám đông thưởng thức.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Có điều, khiến cho Hàn Tam Thiên tương đối thất vọng chính là những người này đánh nhau thật như bọn trẻ con đang đấm đá .
Mãi cho đến về sau, cùng với những thủ hạ của khu khách quý xuất chiến, thi đấu mới hơi bắt đầu đặc sắc một ít, có điều những người này cũng khiến cho chiến đấu tiến vào giai đoạn ác liệt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đại Sơn mới vừa rồi còn cười nhạo Hàn Tam Thiên, lúc này ra sân liền uy chấn bát phương, mang lực lượng hủy diệt càn quét hết thảy, trên lôi đài, liên tục mấy người lên khiêu chiến toàn bộ bị người này ung dung đánh ngã.
"Thật trâu bò a, Đại Sơn." Dưới đài, đại ca của Đại Sơn là ông chủ Chu lúc này cao hứng vô cùng.
Đại Sơn đứng ở trên đài đã liên tục đánh bại bảy tám người, Nếu không ngoài dự đoán, lần này vị trí tổng cục cảnh vệ của hai nhà Phù Diệp có thể sẽ bị ông chủ Chu bỏ vào trong túi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cha, còn không lên sao? Lẫn lộn cùng với những thứ bại hoại của hai nhà Phù Diệp thôi bỏ đi, để cho đám người này chỉ huy, ta thà đi chết." Vương Tư Mẫn lúc này nổi giận đùng đùng nói.
Vương Đồng nghiến răng, lúc này mặt cũng lộ vẻ khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ông ta dĩ nhiên cũng muốn có được cái may mắn này, cho dù không thể thành vương, ít nhất cũng muốn dưới một người mà trên vạn người, nhưng vấn đề là thực lực mà Đại Sơn hiển lộ ra lại khiến cho ông ta nhìn mà sợ.
Người này thực lực cực mạnh, đồng thời kỷ năng thực chiến cũng vô cùng tinh xảo, muốn đánh thắng hắn, thật sự là quá khó khăn.
Trên thực tế suy nghĩ của phần lớn người ở đây và Vương Đống cũng giống nhau, rất nhiều người thậm chí dự định ván này không đi khiêu chiến, lưu lại thực lực đánh vòng thứ hai, làm một trung lãng thần võ tướng của Phù gia, cũng không hẳn là không thể.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cho nên, nhất thời mọi người cũng không có một ai lên đài.
"Con mẹ nó, một người có thể đánh cũng không có, các ngươi đều là một đám phế vật sao? A? lão tử còn cho là tranh đoạt một chức vụ trọng yếu như vậy đều toàn là cao thủ, thì ra, con mẹ nó toàn là phế vật." Đại Sơn cực kỳ cuồng vọng, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt, nhàm chán nhìn tất cả mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
" Con mẹ nó, đàn ông xấu xa." Vương Tư Mẫn vẫn không thay đổi được tính nóng của mình, nàng ta vốn cũng không cam lòng lại bị khiêu khích của Đại Sơn chọc giận, nhấc kiếm, trực tiếp tung người bay hướng lôi đài.
"Tư Mẫn..." Vương Đống muốn kéo lại, nhưng lúc phát hiện ra thì đã chậm.
Vương Tư Mẫn đột nhiên lên đài, mọi người trong lúc nhất thời sợ ngây người, cũng khiến cho Đại Sơn sững sốt một chút, nhưng sau khi thấy nàng là con gái, đám người liền trố mắt nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook