Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2001
Chương 2001: Không có một ngọn cỏ
Chương mới được cập nhật nhanh nhất trên Truyện VietwriterVietwriter
Thấy ba người như thế, bé nhân sâm tiếp tục đắc ý nói: “Các ngươi không tin?"
Bé nhân sâm cười khẩy, tiếp đó mạnh mẽ cầm lấy chuỷ nhỏ bên hông Tần Sương, bỗng nhiên phi như đạn đến trước người Hàn Tam Thiên, trực tiếp cắt một vết trên cánh tay anh.
Lập tức, máu của Hàn Tam Thiên thuận theo vết thương chảy ra, nhanh chóng nhỏ xuống trên nền tuyết.
Lúc nhìn thấy màu máu của Hàn Tam Thiên, ba người đều sợ ngây người. Máu của anh không phải đỏ, mà là có bảy màu.
Nhưng kinh khủng nhất, thời điểm máu đó nhỏ xuống trên khối băng, khối băng lúc đầu dày chừng hai mươi centimet trong nháy mắt toả ra một làn khói, chỗ máu nhỏ xuống cũng trong nháy mắt tan ra thành cái lỗ, giống như băng gặp phải lửa lớn, hoàn toàn không cách nào chịu nổi.
Mà cả lỗ thủng lại hiện ra màu đen, giống như bị cháy rụi.
Bé nhân sâm cười cười, nhảy lên khối băng, nhìn xuống theo lỗ thủng kia, cười lắc đầu: “Băng này ít nhất sâu ba mươi centimet sâu."
Ba người quả thật là hoàn toàn ngây dại, cho dù là kẻ trong cuộc, Hàn Tam Thiên cũng y như gặp quỷ, khó tin nhìn trước mắt.
Chỉ là một giọt máu mà thôi, lại có uy lực lớn như vậy!
Mặt đất cũng không chịu nổi, bị tan ra thành lỗ thủng. Chỗ nào cũng độc nha. Như Trái Đất mà nói, đây là vụ nổ hạt nhân cỡ nhỏ đấy.
"Vẫn chưa xong đâu." Bé nhân sâm cười một tiếng.
Vừa dứt lời, râu xanh và thực vật khác sinh trưởng bên trong trong hang động, lúc đầu ẩm ướt lại bỗng nhiên héo rũ, sau đó ngã trên đất, cuối cùng hóa thành màu đen tro tàn.
Mà thảm thực vật xung quanh sơn động cũng trong khoảnh khắc thảm thực vật trong động đều từ xanh thành vàng, từ vàng thành đen.
“Nếu như không phải núi Kỳ Sơn có linh khí để chống đỡ, giọt máu này sẽ khiến thực vật cả ngọn núi này đều phải chết." Bé nhân sâm lạnh giọng cười.
“Hiện tại, các ngươi tin lời ta nói rồi chứ. Tên nhóc này, bây giờ chính là tên độc vương hỗn độc lớn nhất." Bé nhân sâm nói xong, bĩu môi, đi mấy bước đến cạnh Hàn Tam Thiên, vỗ vỗ lưng anh, thở dài một tiếng: “Mặc dù ông đây uống không được máu của ngươi, nhưng nhìn ở phân nhượng này của ngươi, yên tâm đi, ông đây vẫn đi theo ngươi."
Ba người không ai để ý tên nhóc này, ngược lại là hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên còn chưa tỉnh lại từ trong uy lực máu của Hàn Tam Thiên.
"Sau khi thằng nhóc này trúng độc, ông đây sợ hắn chết, lại nhàn rỗi nhàm chán ở trong đỉnh, cho nên lợi dụng bản lĩnh giữ nhà đã nhìn thử tên nhóc này một chút. Trong cơ thể hắn ta vốn có kịch độc, lại thêm bị người ta hạ kịch độc, cộng thêm thân thể đặc thù, à không, hẳn là thân thể biến thái, không chỉ có thể chống cự với sự ăn mòn của những loại kịch độc kia, dưới chất xúc tác cho hai loại kịch độc sinh trưởng, tại thêm thân thể biến thái giúp đỡ, hai loại độc này dung hợp, thuận tiện còn sinh ra kịch độc mới. Trong máu của hắn, chính là loại kịch độc này. Có điều, các ngươi yên tâm đi, mặc dù là hắn là vua cự độc, độc trong thân thể vô cùng kinh khủng, nhưng những độc kia lại vô hại với hắn. Đồng thời hắn quả độc, này cũng mang ý nghĩa, vạn độc trên thế gian này đều là miễn dịch với hắn, thậm chí.. thậm chí hắn có thể hấp thu một vài loại độc đặc thù, để mình càng độc hơn nữa.”
Bé nhân sâm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ba người, vừa nhảy xuống khỏi khối băng vừa giải thích với chúng.
Tiếp lấy, nó đi mấy bước đi đến trước mặt Tần Sương: “Lão bà, thế nào? Ta có phải rất lợi hại?"
Hàn Tam Thiên cau mày đứng dậy: “Cho nên ý của mày là, hiện tại tao không chỉ có mang kịch độc trong người, mà còn vạn độc bất xâm?"
"Lúc đầu thời điểm thân thể người dung hợp loại kịch độc thứ nhất, đã là một độc nhân, có thể chống cự phần lớn kịch độc. Bây giờ có độc mạnh hơn, lại bị ngươi hấp thu biến dị, ngươi đây là độc càng thêm độc, cho nên người nói không sai."Đọc truyện full trên truyenVietwriterVietwriter
"Tao còn có thể không có gì khi hấp thu độc khác, khiến độc tính càng mạnh, đồng thời, cũng mang ý nghĩa, sẽ càng thêm bách độc bất xâm?"
Bé nhân sâm không nhịn được gật đầu: “Không sai, độc vương lớn, không cần làm chậm trễ ông đây và lão bà đến với nhau có được hay không?"
Hàn Tam Thiên không khỏi cả người mừng rỡ, không nghĩ tới vừa thoát thân được, kết quả là lại ngoài ý muốn thu hoạch được thứ thần kỳ như thế.
Tô Nghênh Hạ và Tần Sương đều thấy bớt lo cho Hàn Tam Thiên, nhưng rất nhanh, Tô Nghênh Hạ lại lo lắng. Nếu như Hàn Tam Thiên độc như vậy, vậy sinh hoạt bên trên phải làm sao đây?!
“Yên tâm đi, kịch độc của hắn chỉ là trong máu mà thôi, hơ nữa, coi như không cần thận bị hắn hạ độc, cũng không có việc gì. Chỉ cần nhổ tóc trên đầu của hắn tóc là có thể giải độc.” Bé nhân sâm nói.
Hàn Tam Thiên nghe nói như thế, không khỏi tê cả da đầu. Lỡ may không cần thận nhiều như vậy, chẳng phải mình sẽ thành tên trọc à?!
Nhìn thấy vẻ túng quẫn của Hàn Tam Thiên, Tần Sương với Tô Nghênh Hạ không khỏi che miệng cười trộm, nhưng lúc này, lại đến phiên Tần Sương đột nhiên lo lắng.
"Sao vậy, lão bà đại nhân?" Bé nhân sâm hỏi.
“Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Tần Suơng nhìn Hàn Tam Thiên hỏi.Mời bạn đọc truyện trên truyen VietwriterVietwriter
Chương mới được cập nhật nhanh nhất trên Truyện VietwriterVietwriter
Thấy ba người như thế, bé nhân sâm tiếp tục đắc ý nói: “Các ngươi không tin?"
Bé nhân sâm cười khẩy, tiếp đó mạnh mẽ cầm lấy chuỷ nhỏ bên hông Tần Sương, bỗng nhiên phi như đạn đến trước người Hàn Tam Thiên, trực tiếp cắt một vết trên cánh tay anh.
Lập tức, máu của Hàn Tam Thiên thuận theo vết thương chảy ra, nhanh chóng nhỏ xuống trên nền tuyết.
Lúc nhìn thấy màu máu của Hàn Tam Thiên, ba người đều sợ ngây người. Máu của anh không phải đỏ, mà là có bảy màu.
Nhưng kinh khủng nhất, thời điểm máu đó nhỏ xuống trên khối băng, khối băng lúc đầu dày chừng hai mươi centimet trong nháy mắt toả ra một làn khói, chỗ máu nhỏ xuống cũng trong nháy mắt tan ra thành cái lỗ, giống như băng gặp phải lửa lớn, hoàn toàn không cách nào chịu nổi.
Mà cả lỗ thủng lại hiện ra màu đen, giống như bị cháy rụi.
Bé nhân sâm cười cười, nhảy lên khối băng, nhìn xuống theo lỗ thủng kia, cười lắc đầu: “Băng này ít nhất sâu ba mươi centimet sâu."
Ba người quả thật là hoàn toàn ngây dại, cho dù là kẻ trong cuộc, Hàn Tam Thiên cũng y như gặp quỷ, khó tin nhìn trước mắt.
Chỉ là một giọt máu mà thôi, lại có uy lực lớn như vậy!
Mặt đất cũng không chịu nổi, bị tan ra thành lỗ thủng. Chỗ nào cũng độc nha. Như Trái Đất mà nói, đây là vụ nổ hạt nhân cỡ nhỏ đấy.
"Vẫn chưa xong đâu." Bé nhân sâm cười một tiếng.
Vừa dứt lời, râu xanh và thực vật khác sinh trưởng bên trong trong hang động, lúc đầu ẩm ướt lại bỗng nhiên héo rũ, sau đó ngã trên đất, cuối cùng hóa thành màu đen tro tàn.
Mà thảm thực vật xung quanh sơn động cũng trong khoảnh khắc thảm thực vật trong động đều từ xanh thành vàng, từ vàng thành đen.
“Nếu như không phải núi Kỳ Sơn có linh khí để chống đỡ, giọt máu này sẽ khiến thực vật cả ngọn núi này đều phải chết." Bé nhân sâm lạnh giọng cười.
“Hiện tại, các ngươi tin lời ta nói rồi chứ. Tên nhóc này, bây giờ chính là tên độc vương hỗn độc lớn nhất." Bé nhân sâm nói xong, bĩu môi, đi mấy bước đến cạnh Hàn Tam Thiên, vỗ vỗ lưng anh, thở dài một tiếng: “Mặc dù ông đây uống không được máu của ngươi, nhưng nhìn ở phân nhượng này của ngươi, yên tâm đi, ông đây vẫn đi theo ngươi."
Ba người không ai để ý tên nhóc này, ngược lại là hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên còn chưa tỉnh lại từ trong uy lực máu của Hàn Tam Thiên.
"Sau khi thằng nhóc này trúng độc, ông đây sợ hắn chết, lại nhàn rỗi nhàm chán ở trong đỉnh, cho nên lợi dụng bản lĩnh giữ nhà đã nhìn thử tên nhóc này một chút. Trong cơ thể hắn ta vốn có kịch độc, lại thêm bị người ta hạ kịch độc, cộng thêm thân thể đặc thù, à không, hẳn là thân thể biến thái, không chỉ có thể chống cự với sự ăn mòn của những loại kịch độc kia, dưới chất xúc tác cho hai loại kịch độc sinh trưởng, tại thêm thân thể biến thái giúp đỡ, hai loại độc này dung hợp, thuận tiện còn sinh ra kịch độc mới. Trong máu của hắn, chính là loại kịch độc này. Có điều, các ngươi yên tâm đi, mặc dù là hắn là vua cự độc, độc trong thân thể vô cùng kinh khủng, nhưng những độc kia lại vô hại với hắn. Đồng thời hắn quả độc, này cũng mang ý nghĩa, vạn độc trên thế gian này đều là miễn dịch với hắn, thậm chí.. thậm chí hắn có thể hấp thu một vài loại độc đặc thù, để mình càng độc hơn nữa.”
Bé nhân sâm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ba người, vừa nhảy xuống khỏi khối băng vừa giải thích với chúng.
Tiếp lấy, nó đi mấy bước đi đến trước mặt Tần Sương: “Lão bà, thế nào? Ta có phải rất lợi hại?"
Hàn Tam Thiên cau mày đứng dậy: “Cho nên ý của mày là, hiện tại tao không chỉ có mang kịch độc trong người, mà còn vạn độc bất xâm?"
"Lúc đầu thời điểm thân thể người dung hợp loại kịch độc thứ nhất, đã là một độc nhân, có thể chống cự phần lớn kịch độc. Bây giờ có độc mạnh hơn, lại bị ngươi hấp thu biến dị, ngươi đây là độc càng thêm độc, cho nên người nói không sai."Đọc truyện full trên truyenVietwriterVietwriter
"Tao còn có thể không có gì khi hấp thu độc khác, khiến độc tính càng mạnh, đồng thời, cũng mang ý nghĩa, sẽ càng thêm bách độc bất xâm?"
Bé nhân sâm không nhịn được gật đầu: “Không sai, độc vương lớn, không cần làm chậm trễ ông đây và lão bà đến với nhau có được hay không?"
Hàn Tam Thiên không khỏi cả người mừng rỡ, không nghĩ tới vừa thoát thân được, kết quả là lại ngoài ý muốn thu hoạch được thứ thần kỳ như thế.
Tô Nghênh Hạ và Tần Sương đều thấy bớt lo cho Hàn Tam Thiên, nhưng rất nhanh, Tô Nghênh Hạ lại lo lắng. Nếu như Hàn Tam Thiên độc như vậy, vậy sinh hoạt bên trên phải làm sao đây?!
“Yên tâm đi, kịch độc của hắn chỉ là trong máu mà thôi, hơ nữa, coi như không cần thận bị hắn hạ độc, cũng không có việc gì. Chỉ cần nhổ tóc trên đầu của hắn tóc là có thể giải độc.” Bé nhân sâm nói.
Hàn Tam Thiên nghe nói như thế, không khỏi tê cả da đầu. Lỡ may không cần thận nhiều như vậy, chẳng phải mình sẽ thành tên trọc à?!
Nhìn thấy vẻ túng quẫn của Hàn Tam Thiên, Tần Sương với Tô Nghênh Hạ không khỏi che miệng cười trộm, nhưng lúc này, lại đến phiên Tần Sương đột nhiên lo lắng.
"Sao vậy, lão bà đại nhân?" Bé nhân sâm hỏi.
“Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Tần Suơng nhìn Hàn Tam Thiên hỏi.Mời bạn đọc truyện trên truyen VietwriterVietwriter
Bình luận facebook