Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1782
Chương 1782: Giấc mộng hư ảo
Trên đường lên núi, Hàn Tam Thiên cứ không nhịn được quay đầu lại nhìn về hướng thôn Vô Ưu. Lúc đi tới lưng chừng núi, thôn Vô Ưu phát ra từng đợt sấm chớp, Hàn Tam Thiên biết, đám người kia đã chạy đến, mà Từ Hải thì đang thiêu đốt giây phút cuối cùng của cuộc đời.
"Đám người kia muốn làm nhục hắn nên bỏ đi ngũ quan của hắn, bắt hắn dùng tâm cảm nhận đồng tộc bị bức hại. Với hắn, loại giày vò này đau khổ hơn nhìn thấy bằng mắt thường nhiều. Hôm nay, có lẽ hắn đã được giải thoát." Trần Thanh Phong buồn bã thở dài một tiếng.
"Rốt cuộc bọn chúng là ai?" Hàn Tam Thiên cắn răng lạnh giọng hỏi.
"Ngươi sẽ biết thôi." Tần Thanh Phong không đáp, cúi đầu, đi lên núi.
Hàn Tam Thiên tức giận nhìn Tần Thanh Phong một cái, đi theo sau lưng ông ta, xuất phát lần nữa.
Hành tẩu cả đêm, lúc bầu trời hửng sáng, cuối cùng bốn người cũng lên tới đỉnh núi. Hàn Tam Thiên luôn cắn răng, ánh mắt nhìn Tần Thanh Phong toàn là phẫn nộ.
Ông ta không nên phạm phải tội ác như thế.
Lại càng không nên thông đồng làm bậy với những người kia!
Lúc này dưới tình huống trời sáng, tầm mắt vô cùng tốt, nhìn về phía thôn Vô Ưu ở chân núi nào còn thịnh thế phồn hoa gì nữa, chỉ là cảnh tượng đổ nát mà thôi.
"Thôn Vô Ưu không còn tồn tại nữa ư?" Vương Tư Mẫn nhìn thôn Vô Ưu hôm nay, thì thào nói.
"Nó chưa bao giờ tồn tại." Hàn Tam Thiên có
chút đau khổ nói. Cảnh tượng hôm qua chỉ là một giấc mộng hư ảo mà thôi.
Tỉnh mộng thì chẳng còn gì nữa.
"Chúng ta... chúng ta tìm đồ đi." Tần Thanh Phong quay đầu đi, cúi đầu xuống, đi về phía trước.
Dưới chân núi, người đàn ông trung niên dẫn đầu nhìn Từ Hải đã hấp hối, lửa giận bừng bừng. Tra tấn cả đêm nhưng tên khốn kiếp này nhất định không chịu mở miệng nói dù chỉ một chữ.
Dưới cơn phẫn nộ, ông ta đã giết Từ Hải, đồng thời phái người tìm kiếm khắp nơi trong thôn.
Thôn Vô Ưu nằm trong thung lũng, chỉ cần canh chừng ở cửa thôn, đám người kia không thể từ chỗ khác trốn ra ngoài.
Lúc này, một thuộc hạ vội vàng chạy tới: "Đại nhân, phát hiện dấu chân ở núi tuyết phía sau, chắc hẳn có người chạy tới núi tuyết."
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn núi tuyết một cái: "Bọn chúng tới đó làm gì?"
Thuộc hạ cười lạnh: "Trên ngọn núi kia tuyết phủ trắng xóa, ngoại trừ mấy cái cây ra thì không một ngọn cỏ, có lẽ là một lũ ngốc, tìm chỗ trốn cũng không biết."
Người đàn ông trung niên cau mày, chẳng lẽ là muốn chơi chiêu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất với mình?!
Không đứng!
Đột nhiên hai mắt người đàn ông trung niên lạnh lẽo: "Kêu tất cả mọi người ngừng tìm kiếm, lập tức lên núi lùng bắt với ta."
Sao mọi chuyện có thể đơn giản như vậy được? Đám người kia vậy mà có thể nhìn ra trận pháp ở thôn Vô Ưu, còn có thể khiến Từ Hải đột nhiên liều mạng với mình!
Nghĩ vậy, ông ta dẫn theo một đám người, trực tiếp đi đến đỉnh núi tuyết.
Ở bên khác, nhóm người của Hàn Tam Thiên đã tìm thứ gọi là bảo tàng Bàn Cổ trong miệng trưởng thôn mấy canh giờ.
Nhưng bốn người gần như đã lật tung của đình núi, đừng nói là bí bảo Bàn Cổ, cho dù là một hang động bình thường cũng không thấy.
Đây căn bản là một ngọn núi tuyết trụi lủi, không một ngọn cỏ, cái gì cũng không có.
"Có phải lão trưởng thôn kia lừa chúng ta hay không, hơn nữa cho dù không phải lừa chúng ta, các người ngẫm lại xem, ông ta bị hủy hoại trong đại trận luyện ngục nhiều năm như vậy, thần trí mơ hồ cũng là chuyện bình thường, chưa chắc không phải ông ta nhớ nhầm." Vương Tư Mẫn cực kỳ mệt mỏi.
Tần Thanh Phong lắc đầu: "Có lẽ không đến mức đó đâu, đó là phản ứng theo bản năng, sao có thể là giả được?"
"Nhưng ông xem thử xung quanh nơi này đi, làm gì giống chỗ ở bảo tàng." Vương Tư Mẫn chán nản nói.
Hàn Tam Thiên lười đề ý tới nàng ta, tự mình tiếp tục tìm kiếm. Khó khăn lắm anh mới tìm được manh mối, cho dù lật tung ngọn núi này mấy lần, Hàn Tam Thiên cũng tuyệt đối không từ bỏ.
Hàn Tam Thiên không từ bỏ, Tần Thanh Phong tự nhận là tội nhân tất nhiên cũng không dám thờ ơ, tuy rằng rất mệt những vẫn nghiêm túc tìm kiếm.
Tuy rằng sức khỏe của Tiểu Đào là yếu nhất trong bốn người, liên tục leo núi và tìm kiếm khiến nàng sức cùng lực kiệt, nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì.
Cho dù nàng không nhớ được mọi chuyện, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy, những người này có quan hệ rất lớn với mình, đồng thời cũng vì Hàn Tam Thiên, nàng bằng lòng kiên trì.
Thấy Tiểu Đào mệt tới thở hồng hộc, Vương Tư Mẫn kéo tay Tiểu Đào lại, sau đó đi tới một đống tuyết cao ngất bên cạnh: "Đừng để ý tới bọn họ, để bọn họ tìm đi, ngươi đã mệt tới vậy rồi, còn không chịu nghỉ ngơi hả?"
Tiểu Đào khổ sở nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, nhưng cuối cùng không chống lại được sự ép buộc của Vương Tư Mẫn, huống hồ quả thực nàng rất mệt.
Nghĩ vậy, Tiểu Đào chậm rãi ngồi xuống đất.
Nhưng vừa ngồi xuống, đống tuyết dưới thân Tiểu Đào không chịu nổi sức nặng, lập tức ngã ngồi xuống đó. Trong lúc bối rối, nàng theo bản năng lấy tay chống người.
Dường như núi tuyết có thứ gì đó sắc bén cạ vào tay, tay Tiểu Đào vừa đụng và đã lập tức bị cắt một đường, máu theo tay thấm vào tuyết, từ từ thẩm thấu.
Đám người Hàn Tam Thiên căn bản không chú ý tới, lúc này bên dưới lớp tuyết đột nhiên xuất hiện kim quang, một giây sau, cả mặt đất bắt đầu ầm ầm rung động, tuyết trên mặt đất cũng bắt đầu sụp xuống!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Trên đường lên núi, Hàn Tam Thiên cứ không nhịn được quay đầu lại nhìn về hướng thôn Vô Ưu. Lúc đi tới lưng chừng núi, thôn Vô Ưu phát ra từng đợt sấm chớp, Hàn Tam Thiên biết, đám người kia đã chạy đến, mà Từ Hải thì đang thiêu đốt giây phút cuối cùng của cuộc đời.
"Đám người kia muốn làm nhục hắn nên bỏ đi ngũ quan của hắn, bắt hắn dùng tâm cảm nhận đồng tộc bị bức hại. Với hắn, loại giày vò này đau khổ hơn nhìn thấy bằng mắt thường nhiều. Hôm nay, có lẽ hắn đã được giải thoát." Trần Thanh Phong buồn bã thở dài một tiếng.
"Rốt cuộc bọn chúng là ai?" Hàn Tam Thiên cắn răng lạnh giọng hỏi.
"Ngươi sẽ biết thôi." Tần Thanh Phong không đáp, cúi đầu, đi lên núi.
Hàn Tam Thiên tức giận nhìn Tần Thanh Phong một cái, đi theo sau lưng ông ta, xuất phát lần nữa.
Hành tẩu cả đêm, lúc bầu trời hửng sáng, cuối cùng bốn người cũng lên tới đỉnh núi. Hàn Tam Thiên luôn cắn răng, ánh mắt nhìn Tần Thanh Phong toàn là phẫn nộ.
Ông ta không nên phạm phải tội ác như thế.
Lại càng không nên thông đồng làm bậy với những người kia!
Lúc này dưới tình huống trời sáng, tầm mắt vô cùng tốt, nhìn về phía thôn Vô Ưu ở chân núi nào còn thịnh thế phồn hoa gì nữa, chỉ là cảnh tượng đổ nát mà thôi.
"Thôn Vô Ưu không còn tồn tại nữa ư?" Vương Tư Mẫn nhìn thôn Vô Ưu hôm nay, thì thào nói.
"Nó chưa bao giờ tồn tại." Hàn Tam Thiên có
chút đau khổ nói. Cảnh tượng hôm qua chỉ là một giấc mộng hư ảo mà thôi.
Tỉnh mộng thì chẳng còn gì nữa.
"Chúng ta... chúng ta tìm đồ đi." Tần Thanh Phong quay đầu đi, cúi đầu xuống, đi về phía trước.
Dưới chân núi, người đàn ông trung niên dẫn đầu nhìn Từ Hải đã hấp hối, lửa giận bừng bừng. Tra tấn cả đêm nhưng tên khốn kiếp này nhất định không chịu mở miệng nói dù chỉ một chữ.
Dưới cơn phẫn nộ, ông ta đã giết Từ Hải, đồng thời phái người tìm kiếm khắp nơi trong thôn.
Thôn Vô Ưu nằm trong thung lũng, chỉ cần canh chừng ở cửa thôn, đám người kia không thể từ chỗ khác trốn ra ngoài.
Lúc này, một thuộc hạ vội vàng chạy tới: "Đại nhân, phát hiện dấu chân ở núi tuyết phía sau, chắc hẳn có người chạy tới núi tuyết."
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn núi tuyết một cái: "Bọn chúng tới đó làm gì?"
Thuộc hạ cười lạnh: "Trên ngọn núi kia tuyết phủ trắng xóa, ngoại trừ mấy cái cây ra thì không một ngọn cỏ, có lẽ là một lũ ngốc, tìm chỗ trốn cũng không biết."
Người đàn ông trung niên cau mày, chẳng lẽ là muốn chơi chiêu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất với mình?!
Không đứng!
Đột nhiên hai mắt người đàn ông trung niên lạnh lẽo: "Kêu tất cả mọi người ngừng tìm kiếm, lập tức lên núi lùng bắt với ta."
Sao mọi chuyện có thể đơn giản như vậy được? Đám người kia vậy mà có thể nhìn ra trận pháp ở thôn Vô Ưu, còn có thể khiến Từ Hải đột nhiên liều mạng với mình!
Nghĩ vậy, ông ta dẫn theo một đám người, trực tiếp đi đến đỉnh núi tuyết.
Ở bên khác, nhóm người của Hàn Tam Thiên đã tìm thứ gọi là bảo tàng Bàn Cổ trong miệng trưởng thôn mấy canh giờ.
Nhưng bốn người gần như đã lật tung của đình núi, đừng nói là bí bảo Bàn Cổ, cho dù là một hang động bình thường cũng không thấy.
Đây căn bản là một ngọn núi tuyết trụi lủi, không một ngọn cỏ, cái gì cũng không có.
"Có phải lão trưởng thôn kia lừa chúng ta hay không, hơn nữa cho dù không phải lừa chúng ta, các người ngẫm lại xem, ông ta bị hủy hoại trong đại trận luyện ngục nhiều năm như vậy, thần trí mơ hồ cũng là chuyện bình thường, chưa chắc không phải ông ta nhớ nhầm." Vương Tư Mẫn cực kỳ mệt mỏi.
Tần Thanh Phong lắc đầu: "Có lẽ không đến mức đó đâu, đó là phản ứng theo bản năng, sao có thể là giả được?"
"Nhưng ông xem thử xung quanh nơi này đi, làm gì giống chỗ ở bảo tàng." Vương Tư Mẫn chán nản nói.
Hàn Tam Thiên lười đề ý tới nàng ta, tự mình tiếp tục tìm kiếm. Khó khăn lắm anh mới tìm được manh mối, cho dù lật tung ngọn núi này mấy lần, Hàn Tam Thiên cũng tuyệt đối không từ bỏ.
Hàn Tam Thiên không từ bỏ, Tần Thanh Phong tự nhận là tội nhân tất nhiên cũng không dám thờ ơ, tuy rằng rất mệt những vẫn nghiêm túc tìm kiếm.
Tuy rằng sức khỏe của Tiểu Đào là yếu nhất trong bốn người, liên tục leo núi và tìm kiếm khiến nàng sức cùng lực kiệt, nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì.
Cho dù nàng không nhớ được mọi chuyện, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy, những người này có quan hệ rất lớn với mình, đồng thời cũng vì Hàn Tam Thiên, nàng bằng lòng kiên trì.
Thấy Tiểu Đào mệt tới thở hồng hộc, Vương Tư Mẫn kéo tay Tiểu Đào lại, sau đó đi tới một đống tuyết cao ngất bên cạnh: "Đừng để ý tới bọn họ, để bọn họ tìm đi, ngươi đã mệt tới vậy rồi, còn không chịu nghỉ ngơi hả?"
Tiểu Đào khổ sở nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, nhưng cuối cùng không chống lại được sự ép buộc của Vương Tư Mẫn, huống hồ quả thực nàng rất mệt.
Nghĩ vậy, Tiểu Đào chậm rãi ngồi xuống đất.
Nhưng vừa ngồi xuống, đống tuyết dưới thân Tiểu Đào không chịu nổi sức nặng, lập tức ngã ngồi xuống đó. Trong lúc bối rối, nàng theo bản năng lấy tay chống người.
Dường như núi tuyết có thứ gì đó sắc bén cạ vào tay, tay Tiểu Đào vừa đụng và đã lập tức bị cắt một đường, máu theo tay thấm vào tuyết, từ từ thẩm thấu.
Đám người Hàn Tam Thiên căn bản không chú ý tới, lúc này bên dưới lớp tuyết đột nhiên xuất hiện kim quang, một giây sau, cả mặt đất bắt đầu ầm ầm rung động, tuyết trên mặt đất cũng bắt đầu sụp xuống!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook