Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1777
Chương 1777: Vong linh của thôn Võ Ưu
Sao có thể như vậy được?
Rõ ràng ban ngày mình còn tận mắt nhìn thấy bọn họ, sao lại chết chứ?
Lúc này Tần Thanh Phong và Tiểu Đào cũng sợ hãi, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Hàn công tử, ngài đừng nói giỡn như vậy." Tiểu Đào hơi sợ nói.
"Đúng vậy dó, Tam Thiên, ban ngày những người kia còn rất tốt, chúng ta cũng gặp, cũng có thể khẳng định bọn họ là người, không giống quỷ mà." Trần Thanh Phong cũng nói.
Hàn Tam Thiên cười, đứng dậy đi tới trước bài vị, sau đó không nói một lời nhìn lướt qua bài vị.
Ba người khó hiểu nhìn anh, anh đang làm gì vậy?
Rất nhanh, sắc mặt Hàn Tam Thiên lạnh lẽo, sau đó chỉ vào cái bài vị ở góc của hàng thứ bay, ba người nhìn theo tay anh, nhất thời trong lòng hoảng sợ.
"Thôn Vô Ưu, Trình Ngưu chi bài vị!"
"Đây... đây là tiểu nhị khách điểm kia hả?"
"Sao có thể như vậy?!"
Sắc mặt Hàn Tam Thiên trầm xuống, quả nhiên anh đoán không sai!
Đáp án đêm nay, Hàn Tam Thiên cũng không chắc. Mọi chuyện chỉ là suy đoán, anh cũng cần sự thật để chứng minh, đêm qua từ khi nhập định, anh chợt cảm thấy yên lặng lạ thường, cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Nhất là Vương Tư Mẫn từng nói, lúc bọn họ lên lầu, tiểu nhị còn có một nửa đồ chưa thu dọn xong, nhưng chỉ trong thời gian mấy câu, dưới lầu đã im ắng.
Hơn nữa một loạt chuyện hôm nay đều khiến Hàn Tam Thiên mơ hồ cảm thấy nơi này thật kỳ quái. Cho đến khi Vương Tư Mẫn nhắc nhở mình chuyện quần áo, làm Hàn Tam Thiên bỗng dưng nghĩ, có lẽ người ở hai bên không phải cùng một thế giới.
Cũng chỉ có cách giải thích này mới giải thích một cách hoàn hảo những chuyện kỳ lạ này.
Thêm một điểm củng cố cách giải thích này chính là năm đó Tần Thanh Phong đã từng tàn sát nơi đây. Qua ba năm, nơi đây lại phố xá sầm uất, phồn hoa như gấm, chuyện này hoàn toàn không có khả năng.
Vì vậy, mọi chuyện đều là ảo giác, hoặc là, bọn họ đã tiến vào một tiểu thế giới hư ảo khác!
"Quần áo mùa hè, dưa mùa hè, thậm chí tất cả mọi người không biết Tiểu Đào, nhưng rõ ràng Tiểu Đào sống ở đây. Những chuyện này đã cho thấy chúng ta và bọn họ không phải cùng một thế giới, chỉ là ở cùng không không gian mà thôi." Hàn Tam Thiên nói.
Giống như hai đường thẳng song song bông nhiên giao nhau, trừ giao điểm xuất hiện cùng lúc ra, những chỗ khác vẫn là thế giới riêng biệt.
"Ý ngươi là, thôn Vô Ưu chính là giao điểm này?" Tần Thanh Phong cau mày nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu.
Dường như Vương Tư Mẫn cũng hiểu: "Thế nên ở chỗ này, chúng ta và bọn họ luôn không hợp nhau, nhưng nhiều khi lại có chỗ cùng xuất hiện với nhau, khiến chúng ta cảm thấy, hai bên có chút khác, rồi lại có chút đúng, đó cũng là chỗ khiến chúng ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ."
Hàn Tam Thiên gật đầu: "Không sai, vì vậy tôi luôn suy đoán, thế giới của bọn họ là thể nào. Liên hệ với sự bất thường tối qua, cộng thêm lúc chúng ta tìm thấy trưởng thôn ở từ đường nhìn thấy nhiều bài vị như vậy. Tôi đều nghi ngờ, cái gọi là thế giới của bọn họ, thật ra có thể là thế giới oan hồn." %3D
Tần Thanh Phong nặng nề gật đầu, đến giờ ông ta đồng ý với lời nói của Hàn Tam Thiên. Tuy ba năm trước ông ta không chắc có giết hết người trong thôn hay không, nhưng có một điều có thể khẳng định, ông ta đã giết không ít người.
Lời nói của Hàn Tam Thiên là giải thích phù hợp với đoạn lịch sử kia nhất, thôn Vô Ưu căn bản không phồn hoa, ngược lại sau khi bị tàn sát càng thêm tàn lụi.
Thậm chí, bọn họ không còn ai sống sót mà tụ tập ở chỗ này, trở thành một nơi tập trung oán hận.
Nghĩ tới đây, cả người Tần Thanh Phong không khỏi ủ rũ, ban đầu tới đây, nhìn thấy nơi này cực kỳ náo nhiệt, ông ta còn tưởng rằng nó đã trở lại như lúc ban đầu, áy náy trong lòng cũng giảm bớt rất nhiều. Nhưng bây giờ, ông ta lại không thế không nặng nề hơn.
Hiển nhiên, tội nghiệt của ông ta lại nặng hơn.
Tiểu Đào mừng rỡ nhìn Hàn Tam Thiên: "Hàn công tử, ngài thật thông minh, vậy mà ngài cũng nghĩ ra được."
Nghe thấy lời khen của Tiểu Đào, Vương Tư Mẫn ghét bỏ nhìn Hàn Tam Thiên một cái: "Chó ngáp phải ruồi mà thôi."
"Tư Mẫn tiểu thư, Hàn công tử có nghĩ thấu đáo những chuyện nhỏ nhặt như vậy, làm sao có thể là chó ngáp phải ruồi chứ? Chuyện này hoàn toàn là do Hàn công tử thông minh." Tiểu Đào luôn không thích tranh chấp với người khác, nhưng chuyện này, nhất định nàng phải kiên định đứng về phía Hàn Tam Thiên.
Bởi vì Hàn Tam Thiên có thể chắp vá những chi tiết nhỏ thành một sự kiện nguyên vẹn không lồ. Chỉ dựa vào sức quan sát và năng lực suy tính mạnh mẽ này đã không thể không khiến người ta vô cùng cảm thán.
Vương Tư Mẫn đang muốn nói chuyện, lúc này, đột nhên cả từ đường rung chuyển dữ dội, ngay sau đó, từ đường đổ sập, nóc nhà đổ ập xuống.
Hàn Tam Thiên nhanh chóng sử dụng năng lượng bao bốn người lại, lạnh lùng nhìn mọi chuyện bên ngoài lồng năng lượng.
Âm!
Một tiếng thật lớn vang lên, cả từ đường sụp đổ, khói bụi lập tức bốc lên, chỉ chốc lát sau, bụi bặm tam hết, trước mặt bốn người Hàn Tam Thiên nào còn từ đường gì nữa. Đưa mắt nhìn, xung quanh là một vùng tăm tối, chỗ bốn người đứng là một mảnh đất bỏ hoang.
Lúc này gió lạnh thổi qua, khiến người ta không rét mà run.
Vương Tư Mẫn theo bản năng đưa tay nắm nhẹ tay áo của Hàn Tam Thiên, hoảng hốt nhìn bốn phía. Nhưng khác với Vương Tư Mẫn là Tần Thanh Phong.
So với bọn họ, sự sợ hãi của Tần Thanh Phong lúc này mới thật sự là viết lên mặt, khắc trong lòng.
Bởi vì nơi này, thực sự là chỗ không gạt đi được trong ác mộng của ông ta.
Thấy sắc mặt Tần Thanh Phong trắng bệch, cơ thể run rẩy, Hàn Tam Thiên gần như không cần hỏi cũng biết nhất định chỗ này là nơi năm đó Tần Thanh Phong thảm sát thôn dân, vì vậy ông ta mới hoảng hốt và sợ hãi như thế!
"A!"
Bỗng nhiên, vào lúc này, trong đêm chợt truyền ra một tiếng gào thét thê lương, một bóng người từ từ bò lên từ trong bãi đất hoang phía ха.
Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều, bốn phương tám hướng lấy Hàn Tam Thiên làm trung tâm, vô số bóng người bò ra từ dưới đất. Dáng họ lom khom, cầm theo rìu, đại đao các loại, trong miệng phát ra tiếng ô ô ô kỳ lạ, chậm rãi tới gần bốn người!
"Đây là..." Vương Tư Mẫn kinh hãi tột cùng.
"Là vong linh của thôn Vô Ưu!" Hàn Tam Thiên nghiêm mặt nói, nói xong, anh liếc Vương Tư Mẫn: "Tôi chịu trách nhiệm chính diện, cô phụ trách phía sau."
Vương Tư Mẫn gật đầu, rút trường kiếm trên lưng ra, quay người dựa vào lưng Hàn Tam Thiên.
"Gào!"
Theo vong linh dẫn đầu gầm lên giận dữ, mấy trăm vong linh bỗng nhiên tăng tốc, đánh thẳng tới.
Vương Tư Mẫn rút kiếm nghênh địch, bên này Hàn Tam Thiên cũng trực tiếp rút kiểm ngọc ra, nhắm ngay vong linh mà tấn công.
Đại chiến hết sức căng thẳng!
Nhưng dường như đại quân vong linh này vĩnh viễn bất sinh, bất tử. Mỗi con ngã xuống đã lập tức nát bấy, nhưng rồi lập tức ráp lại. Theo thời gian trôi qua, hai người chẳng những không giết được dù chỉ một vong linh, ngược lại khiến vong linh tiến lên ngày càng nhiều, dày đặc bao vây bốn người!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Sao có thể như vậy được?
Rõ ràng ban ngày mình còn tận mắt nhìn thấy bọn họ, sao lại chết chứ?
Lúc này Tần Thanh Phong và Tiểu Đào cũng sợ hãi, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Hàn công tử, ngài đừng nói giỡn như vậy." Tiểu Đào hơi sợ nói.
"Đúng vậy dó, Tam Thiên, ban ngày những người kia còn rất tốt, chúng ta cũng gặp, cũng có thể khẳng định bọn họ là người, không giống quỷ mà." Trần Thanh Phong cũng nói.
Hàn Tam Thiên cười, đứng dậy đi tới trước bài vị, sau đó không nói một lời nhìn lướt qua bài vị.
Ba người khó hiểu nhìn anh, anh đang làm gì vậy?
Rất nhanh, sắc mặt Hàn Tam Thiên lạnh lẽo, sau đó chỉ vào cái bài vị ở góc của hàng thứ bay, ba người nhìn theo tay anh, nhất thời trong lòng hoảng sợ.
"Thôn Vô Ưu, Trình Ngưu chi bài vị!"
"Đây... đây là tiểu nhị khách điểm kia hả?"
"Sao có thể như vậy?!"
Sắc mặt Hàn Tam Thiên trầm xuống, quả nhiên anh đoán không sai!
Đáp án đêm nay, Hàn Tam Thiên cũng không chắc. Mọi chuyện chỉ là suy đoán, anh cũng cần sự thật để chứng minh, đêm qua từ khi nhập định, anh chợt cảm thấy yên lặng lạ thường, cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Nhất là Vương Tư Mẫn từng nói, lúc bọn họ lên lầu, tiểu nhị còn có một nửa đồ chưa thu dọn xong, nhưng chỉ trong thời gian mấy câu, dưới lầu đã im ắng.
Hơn nữa một loạt chuyện hôm nay đều khiến Hàn Tam Thiên mơ hồ cảm thấy nơi này thật kỳ quái. Cho đến khi Vương Tư Mẫn nhắc nhở mình chuyện quần áo, làm Hàn Tam Thiên bỗng dưng nghĩ, có lẽ người ở hai bên không phải cùng một thế giới.
Cũng chỉ có cách giải thích này mới giải thích một cách hoàn hảo những chuyện kỳ lạ này.
Thêm một điểm củng cố cách giải thích này chính là năm đó Tần Thanh Phong đã từng tàn sát nơi đây. Qua ba năm, nơi đây lại phố xá sầm uất, phồn hoa như gấm, chuyện này hoàn toàn không có khả năng.
Vì vậy, mọi chuyện đều là ảo giác, hoặc là, bọn họ đã tiến vào một tiểu thế giới hư ảo khác!
"Quần áo mùa hè, dưa mùa hè, thậm chí tất cả mọi người không biết Tiểu Đào, nhưng rõ ràng Tiểu Đào sống ở đây. Những chuyện này đã cho thấy chúng ta và bọn họ không phải cùng một thế giới, chỉ là ở cùng không không gian mà thôi." Hàn Tam Thiên nói.
Giống như hai đường thẳng song song bông nhiên giao nhau, trừ giao điểm xuất hiện cùng lúc ra, những chỗ khác vẫn là thế giới riêng biệt.
"Ý ngươi là, thôn Vô Ưu chính là giao điểm này?" Tần Thanh Phong cau mày nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu.
Dường như Vương Tư Mẫn cũng hiểu: "Thế nên ở chỗ này, chúng ta và bọn họ luôn không hợp nhau, nhưng nhiều khi lại có chỗ cùng xuất hiện với nhau, khiến chúng ta cảm thấy, hai bên có chút khác, rồi lại có chút đúng, đó cũng là chỗ khiến chúng ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ."
Hàn Tam Thiên gật đầu: "Không sai, vì vậy tôi luôn suy đoán, thế giới của bọn họ là thể nào. Liên hệ với sự bất thường tối qua, cộng thêm lúc chúng ta tìm thấy trưởng thôn ở từ đường nhìn thấy nhiều bài vị như vậy. Tôi đều nghi ngờ, cái gọi là thế giới của bọn họ, thật ra có thể là thế giới oan hồn." %3D
Tần Thanh Phong nặng nề gật đầu, đến giờ ông ta đồng ý với lời nói của Hàn Tam Thiên. Tuy ba năm trước ông ta không chắc có giết hết người trong thôn hay không, nhưng có một điều có thể khẳng định, ông ta đã giết không ít người.
Lời nói của Hàn Tam Thiên là giải thích phù hợp với đoạn lịch sử kia nhất, thôn Vô Ưu căn bản không phồn hoa, ngược lại sau khi bị tàn sát càng thêm tàn lụi.
Thậm chí, bọn họ không còn ai sống sót mà tụ tập ở chỗ này, trở thành một nơi tập trung oán hận.
Nghĩ tới đây, cả người Tần Thanh Phong không khỏi ủ rũ, ban đầu tới đây, nhìn thấy nơi này cực kỳ náo nhiệt, ông ta còn tưởng rằng nó đã trở lại như lúc ban đầu, áy náy trong lòng cũng giảm bớt rất nhiều. Nhưng bây giờ, ông ta lại không thế không nặng nề hơn.
Hiển nhiên, tội nghiệt của ông ta lại nặng hơn.
Tiểu Đào mừng rỡ nhìn Hàn Tam Thiên: "Hàn công tử, ngài thật thông minh, vậy mà ngài cũng nghĩ ra được."
Nghe thấy lời khen của Tiểu Đào, Vương Tư Mẫn ghét bỏ nhìn Hàn Tam Thiên một cái: "Chó ngáp phải ruồi mà thôi."
"Tư Mẫn tiểu thư, Hàn công tử có nghĩ thấu đáo những chuyện nhỏ nhặt như vậy, làm sao có thể là chó ngáp phải ruồi chứ? Chuyện này hoàn toàn là do Hàn công tử thông minh." Tiểu Đào luôn không thích tranh chấp với người khác, nhưng chuyện này, nhất định nàng phải kiên định đứng về phía Hàn Tam Thiên.
Bởi vì Hàn Tam Thiên có thể chắp vá những chi tiết nhỏ thành một sự kiện nguyên vẹn không lồ. Chỉ dựa vào sức quan sát và năng lực suy tính mạnh mẽ này đã không thể không khiến người ta vô cùng cảm thán.
Vương Tư Mẫn đang muốn nói chuyện, lúc này, đột nhên cả từ đường rung chuyển dữ dội, ngay sau đó, từ đường đổ sập, nóc nhà đổ ập xuống.
Hàn Tam Thiên nhanh chóng sử dụng năng lượng bao bốn người lại, lạnh lùng nhìn mọi chuyện bên ngoài lồng năng lượng.
Âm!
Một tiếng thật lớn vang lên, cả từ đường sụp đổ, khói bụi lập tức bốc lên, chỉ chốc lát sau, bụi bặm tam hết, trước mặt bốn người Hàn Tam Thiên nào còn từ đường gì nữa. Đưa mắt nhìn, xung quanh là một vùng tăm tối, chỗ bốn người đứng là một mảnh đất bỏ hoang.
Lúc này gió lạnh thổi qua, khiến người ta không rét mà run.
Vương Tư Mẫn theo bản năng đưa tay nắm nhẹ tay áo của Hàn Tam Thiên, hoảng hốt nhìn bốn phía. Nhưng khác với Vương Tư Mẫn là Tần Thanh Phong.
So với bọn họ, sự sợ hãi của Tần Thanh Phong lúc này mới thật sự là viết lên mặt, khắc trong lòng.
Bởi vì nơi này, thực sự là chỗ không gạt đi được trong ác mộng của ông ta.
Thấy sắc mặt Tần Thanh Phong trắng bệch, cơ thể run rẩy, Hàn Tam Thiên gần như không cần hỏi cũng biết nhất định chỗ này là nơi năm đó Tần Thanh Phong thảm sát thôn dân, vì vậy ông ta mới hoảng hốt và sợ hãi như thế!
"A!"
Bỗng nhiên, vào lúc này, trong đêm chợt truyền ra một tiếng gào thét thê lương, một bóng người từ từ bò lên từ trong bãi đất hoang phía ха.
Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều, bốn phương tám hướng lấy Hàn Tam Thiên làm trung tâm, vô số bóng người bò ra từ dưới đất. Dáng họ lom khom, cầm theo rìu, đại đao các loại, trong miệng phát ra tiếng ô ô ô kỳ lạ, chậm rãi tới gần bốn người!
"Đây là..." Vương Tư Mẫn kinh hãi tột cùng.
"Là vong linh của thôn Vô Ưu!" Hàn Tam Thiên nghiêm mặt nói, nói xong, anh liếc Vương Tư Mẫn: "Tôi chịu trách nhiệm chính diện, cô phụ trách phía sau."
Vương Tư Mẫn gật đầu, rút trường kiếm trên lưng ra, quay người dựa vào lưng Hàn Tam Thiên.
"Gào!"
Theo vong linh dẫn đầu gầm lên giận dữ, mấy trăm vong linh bỗng nhiên tăng tốc, đánh thẳng tới.
Vương Tư Mẫn rút kiếm nghênh địch, bên này Hàn Tam Thiên cũng trực tiếp rút kiểm ngọc ra, nhắm ngay vong linh mà tấn công.
Đại chiến hết sức căng thẳng!
Nhưng dường như đại quân vong linh này vĩnh viễn bất sinh, bất tử. Mỗi con ngã xuống đã lập tức nát bấy, nhưng rồi lập tức ráp lại. Theo thời gian trôi qua, hai người chẳng những không giết được dù chỉ một vong linh, ngược lại khiến vong linh tiến lên ngày càng nhiều, dày đặc bao vây bốn người!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook