Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1774
Chương 1774: Xảy ra chuyên gì vậy?
Mỗi người trong khách điểm gần như đều mặc trang phục mùa hè, mà mấy người Hàn Tam Thiên lại mặc quần áo mùa đông.
So cách ăn mặc của bốn người với tất cả mọi người trong điểm, nhìn kỹ lại, quả thật là không hợp, giống như bốn kẻ quái dị vậy.
Tần Thanh Phong cũng nghe thấy, vuốt quần áo dày của mình, cười lúng túng: "Lại nói tiếp, hình như cách ăn mặc của chúng ta đúng là hơi lạ."
Tiểu Đào cũng gật đầu, có chút xấu hổ: "Đúng vậy, quần áo của chúng ta có phải quá dày không?"
Tần Thanh Phong cười với Vương Tư Mẫn, nói: "Vẫn là Tư Mẫn tiểu thư suy nghĩ chu đáo."
Vương Tư Mẫn đắc ý nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, tự hào nói: "Tất nhiên rồi, bổn tiểu thư không giống như người nào đó."
Hàn Tam Thiên mỉm cười: "Vậy các người lên lầu thay quần áo trước đi, tôi ở đây chờ các người, đi nhanh về nhanh."
Nghe thấy lời nói của Hàn Tam Thiên, Vương Tư Mẫn hừ lạnh một tiếng: "Thay thi thay, chúng ta đi." Nói xong, Vương Tư Mẫn kéo Tiểu Đào và Tần Thanh Phong lên lầu thay quần áo.
Chưa được bao lâu, hai cô gái một ông lão thay một bộ quần áo mới đẹp đẽ xuống lầu, Vương Tư Mẫn và Tiểu Đào đều là mỹ nữ, trang phục hè mỏng manh thể hiện thân hình của bọn họ càng hoàn mỹ. Thấy Hàn Tam Thiên, Vương Tư Mẫn nghiêng đầu, trong mũi không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Hàn Tam Thiên cũng không tức giận, chờ ba người bọn họ ngồi xuống bàn, cười nói: "Các người cảm thấy thế nào?"
"Đương nhiên là đẹp rồi, ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi hả, thời tiết như vậy mà mặc như cái bánh bao." Vương Tư Mẫn không phục nói, dáng vẻ cổ giả bộ của nàng ta bị Hàn Tam Thiên nhìn thấy rõ.
Tần Thanh Phong và Tiểu Đào không khỏi ôm chặt người mình, không tiện chen lời.
Hàn Tam Thiên cười, anh biết ba người vô cùng lạnh, chỉ là Vương Tư Mẫn luôn cố chịu đựng trước mặt mình mà thôi.
"Các người cảm thấy, cơ thể của bọn họ thế nào?" Hàn Tam Thiên chỉ cái bàn phía xa, ở cái bàn kia là một đôi vợ chồng trung niên đang dẫn theo cha và con mình ăn gì đó.
"Hình như sức khỏe của ông cụ không tốt lắm." Tiểu Đào hơi run rẩy nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu: "Vậy các người cảm thấy cơ thể của mình thế nào, nhất là cô Vương."
Ba người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu lý do Hàn Tam Thiên hỏi như vậy, nhưng Tần Thanh Phong vẫn trả lời vấn đề của Hàn Tam Thiên: "Sức khỏe của ta chỉ ở mức trung bình, nhưng sức khỏe của Tư Mẫn khá tốt."
"Không biết người hỏi vấn đề nhàm chán như vậy làm gì nữa?" Vương Tư Mẫn lầu bầu một câu.
Hàn Tam Thiên cười: "Sức khỏe của các người tệ nhất cũng phải tốt hơn ông cụ và đứa bé kia. Nhưng các người nhìn bọn họ kia, quần áo bọn họ mặc còn mỏng manh hơn các người hiện tại, vậy mà mặt mũi lại hồng hào. Còn ba người các người, cả cô Vương có sức khỏe tốt nhất cũng cực kỳ lạnh, như thế không lạ hả?"
Nghe thấy lời nói của Hàn Tam Thiên, lúc này Tần Thanh Phong mới phản ứng, nhướng mày: "Ngươi vừa nói vậy, hình như thật sự chính là thế."
Mặc dù Vương Tư Mẫn không lên tiếng, nhưng theo tính tình của nàng ta, không phản bác lời nói của Hàn Tam Thiên đã cho thấy vấn đề.
"Vì vậy, thực sự không phải chúng ta kỳ lạ, mà là bọn họ." Hàn Tam Thiên nói.
Kỳ thật ngay từ đầu sau khi Hàn Tam Thiên nghe Vương Tư Mẫn nói quần áo xong, theo bản năng cũng nhận ra hình như trang phục của mình khác biệt rất lớn với người khác, vô cùng kỳ lạ.
Nhưng rất nhanh, Hàn Tam Thiên gạt bỏ suy nghĩ này. Vì dù tiềm thức nói với anh rằng anh là kẻ kỳ lạ, nhưng cơ thể lại tự nói với mình, kỳ lạ là người khác.
Bên ngoài tuyết rơi kín núi, mặc dù tới thôn Vô Ưu này ảnh nắng rực rỡ hơn nhiều, nhưng vẫn có chút lạnh lẽo. Mặc đồ đông dày mà Hàn Tam Thiên còn cảm thấy hơi lạnh. Ánh mắt của một người biết nói dối, lỗ tai cũng biết nói dối, nhưng cơ thể không hề nói dối.
Lúc trước cảm thấy bản thân kỳ lạ chỉ là hành vi theo bản năng mà thôi. Giống như từ nhỏ đến lớn có người nói với bạn thứ này có độc, bạn sẽ tự nhiên nghĩ rằng nó có độc, mặc dù nó thật sự không có độc.
Vì vậy việc Hàn Tam Thiên phải làm là tự mình kiểm tra xem nó có độc hay không, cơ thể của ba người Tần Thanh Phong đã cho anh biết đáp án.
"Hàn công tử, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ, bọn họ đều không sợ lạnh hay sao?" Tiểu Đào căng thẳng hỏi.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, những người này cười cười nói nói, không hề cảm giác bọn họ lạnh chút nào, đó cũng là điểm khiến anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Hàn Tam Thiên liếc Vương Tư Mẫn, cười nói: "Có hứng thú ra ngoài dạo phố hay không?"
"O? Ngươi ăn nhầm đồ hả?" Vương Tư Mẫn có chút khó tin nói.
Xung quanh nơi này đều lộ ra một loại kỳ lạ khó tả, Hàn Tam Thiên muốn đi xem, cũng mặc kệ Vương Tư Mẫn có đồng ý hay không, anh đứng dậy bước ra ngoài.
Tất nhiên Tần Thanh Phong biết Hàn Tam Thiên tuyệt đối không phải ra ngoài dạo phố đơn thuần. Ra ngoài dạo chơi khắp nơi cũng là lựa chọn tốt.
Một nhóm bốn người lại nhanh chóng quay lại đường cái, Hàn Tam Thiên nhìn Vương Tư Mẫn, nói khẽ: "Cô Vương là thiên kim Vương phủ, chắc đã từng nếm không ít đồ nhỉ?"
Vương Tư Mẫn nghe thế lập tức kiêu ngạo bảo: "Tất nhiên rồi, từ khi bổn tiểu thư ra đời tới nay đã ăn khắp thế giới Bát Phương, không có gì là bổn tiểu thư chưa từng ăn."
Hàn Tam Thiên thỏa mãn gật đầu, sau đó, anh chỉ quầy bán dưa hôm qua, nói khẽ: "Vậy cô Vương, cô có biết loại linh qua này không?"
"Tiên đào linh qua!"
"Còn cái này!"
"Ngọc thủy lê!"
"Cái này thì sao!"
Vương Tư Mẫn lạnh lùng hừ một tiếng: "Sao nào? Kiểm tra ta à? Cái này không phải đơn giản hả? Vương hồng tâm tử của linh quả."
Hàn Tam Thiên cười: "Quả nhiên cô Vương danh bất hư truyền, vật gì cũng thuộc như lòng bàn tay."
"Chú sao!" Vương Tư Mẫn kiêu ngạo nhướng mày.
"Vậy tôi muốn hỏi cô, những loại trái cây này sinh trưởng vào mùa nào?" Đột nhiên mắt Hàn Tam Thiên sáng rực hỏi.
Vương Tư Mẫn không chút nghĩ ngợi đáp một câu: "Mùa hè!"
Nhưng sau khi trả lời xong, cả người nàng ta cứng đờ, mùa hè?
Lúc bọn họ đến rõ ràng là tuyết lớn đầy trời, đã bắt đầu mùa đông. Tuy thôn Vô Ưu này là thế ngoại đào nguyên, nhưng dù sao cũng ở trong thành Thiên Hồ, cho dù môi trường của nó đặc biệt cũng không thể khác với mùa bên ngoài, có thể lệch cả hai mùa chứ?
Cùng sửng sốt còn có Tần Thanh Phong và Tiểu Đào.
Cuối cùng là chuyện gì xả ra?
Tiểu Đào thậm chí cảm thấy đầu của mình đã sắp không đủ dùng rồi. Mới đến một ngày, nhưng những thứ kỳ lạ ở chỗ này thật sự rất nhiều. Rất nhiều việc hoàn toàn vượt ra phạm vị não nàng có thể suy nghĩ, cả Tần Thanh Phong luôn giàu kinh nghiệm, lúc này cũng có chút khó hiểu.
"Chẳng lẽ, nơi này đang là mùa hè sao?" Tiểu Đào hỏi.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, cười vô cùng tự tin nhìn mọi người, kiên định lại lạnh nhạt nói: "Nơi này, nhất định đang là mùa đông!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Mỗi người trong khách điểm gần như đều mặc trang phục mùa hè, mà mấy người Hàn Tam Thiên lại mặc quần áo mùa đông.
So cách ăn mặc của bốn người với tất cả mọi người trong điểm, nhìn kỹ lại, quả thật là không hợp, giống như bốn kẻ quái dị vậy.
Tần Thanh Phong cũng nghe thấy, vuốt quần áo dày của mình, cười lúng túng: "Lại nói tiếp, hình như cách ăn mặc của chúng ta đúng là hơi lạ."
Tiểu Đào cũng gật đầu, có chút xấu hổ: "Đúng vậy, quần áo của chúng ta có phải quá dày không?"
Tần Thanh Phong cười với Vương Tư Mẫn, nói: "Vẫn là Tư Mẫn tiểu thư suy nghĩ chu đáo."
Vương Tư Mẫn đắc ý nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, tự hào nói: "Tất nhiên rồi, bổn tiểu thư không giống như người nào đó."
Hàn Tam Thiên mỉm cười: "Vậy các người lên lầu thay quần áo trước đi, tôi ở đây chờ các người, đi nhanh về nhanh."
Nghe thấy lời nói của Hàn Tam Thiên, Vương Tư Mẫn hừ lạnh một tiếng: "Thay thi thay, chúng ta đi." Nói xong, Vương Tư Mẫn kéo Tiểu Đào và Tần Thanh Phong lên lầu thay quần áo.
Chưa được bao lâu, hai cô gái một ông lão thay một bộ quần áo mới đẹp đẽ xuống lầu, Vương Tư Mẫn và Tiểu Đào đều là mỹ nữ, trang phục hè mỏng manh thể hiện thân hình của bọn họ càng hoàn mỹ. Thấy Hàn Tam Thiên, Vương Tư Mẫn nghiêng đầu, trong mũi không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Hàn Tam Thiên cũng không tức giận, chờ ba người bọn họ ngồi xuống bàn, cười nói: "Các người cảm thấy thế nào?"
"Đương nhiên là đẹp rồi, ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi hả, thời tiết như vậy mà mặc như cái bánh bao." Vương Tư Mẫn không phục nói, dáng vẻ cổ giả bộ của nàng ta bị Hàn Tam Thiên nhìn thấy rõ.
Tần Thanh Phong và Tiểu Đào không khỏi ôm chặt người mình, không tiện chen lời.
Hàn Tam Thiên cười, anh biết ba người vô cùng lạnh, chỉ là Vương Tư Mẫn luôn cố chịu đựng trước mặt mình mà thôi.
"Các người cảm thấy, cơ thể của bọn họ thế nào?" Hàn Tam Thiên chỉ cái bàn phía xa, ở cái bàn kia là một đôi vợ chồng trung niên đang dẫn theo cha và con mình ăn gì đó.
"Hình như sức khỏe của ông cụ không tốt lắm." Tiểu Đào hơi run rẩy nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu: "Vậy các người cảm thấy cơ thể của mình thế nào, nhất là cô Vương."
Ba người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu lý do Hàn Tam Thiên hỏi như vậy, nhưng Tần Thanh Phong vẫn trả lời vấn đề của Hàn Tam Thiên: "Sức khỏe của ta chỉ ở mức trung bình, nhưng sức khỏe của Tư Mẫn khá tốt."
"Không biết người hỏi vấn đề nhàm chán như vậy làm gì nữa?" Vương Tư Mẫn lầu bầu một câu.
Hàn Tam Thiên cười: "Sức khỏe của các người tệ nhất cũng phải tốt hơn ông cụ và đứa bé kia. Nhưng các người nhìn bọn họ kia, quần áo bọn họ mặc còn mỏng manh hơn các người hiện tại, vậy mà mặt mũi lại hồng hào. Còn ba người các người, cả cô Vương có sức khỏe tốt nhất cũng cực kỳ lạnh, như thế không lạ hả?"
Nghe thấy lời nói của Hàn Tam Thiên, lúc này Tần Thanh Phong mới phản ứng, nhướng mày: "Ngươi vừa nói vậy, hình như thật sự chính là thế."
Mặc dù Vương Tư Mẫn không lên tiếng, nhưng theo tính tình của nàng ta, không phản bác lời nói của Hàn Tam Thiên đã cho thấy vấn đề.
"Vì vậy, thực sự không phải chúng ta kỳ lạ, mà là bọn họ." Hàn Tam Thiên nói.
Kỳ thật ngay từ đầu sau khi Hàn Tam Thiên nghe Vương Tư Mẫn nói quần áo xong, theo bản năng cũng nhận ra hình như trang phục của mình khác biệt rất lớn với người khác, vô cùng kỳ lạ.
Nhưng rất nhanh, Hàn Tam Thiên gạt bỏ suy nghĩ này. Vì dù tiềm thức nói với anh rằng anh là kẻ kỳ lạ, nhưng cơ thể lại tự nói với mình, kỳ lạ là người khác.
Bên ngoài tuyết rơi kín núi, mặc dù tới thôn Vô Ưu này ảnh nắng rực rỡ hơn nhiều, nhưng vẫn có chút lạnh lẽo. Mặc đồ đông dày mà Hàn Tam Thiên còn cảm thấy hơi lạnh. Ánh mắt của một người biết nói dối, lỗ tai cũng biết nói dối, nhưng cơ thể không hề nói dối.
Lúc trước cảm thấy bản thân kỳ lạ chỉ là hành vi theo bản năng mà thôi. Giống như từ nhỏ đến lớn có người nói với bạn thứ này có độc, bạn sẽ tự nhiên nghĩ rằng nó có độc, mặc dù nó thật sự không có độc.
Vì vậy việc Hàn Tam Thiên phải làm là tự mình kiểm tra xem nó có độc hay không, cơ thể của ba người Tần Thanh Phong đã cho anh biết đáp án.
"Hàn công tử, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ, bọn họ đều không sợ lạnh hay sao?" Tiểu Đào căng thẳng hỏi.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, những người này cười cười nói nói, không hề cảm giác bọn họ lạnh chút nào, đó cũng là điểm khiến anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Hàn Tam Thiên liếc Vương Tư Mẫn, cười nói: "Có hứng thú ra ngoài dạo phố hay không?"
"O? Ngươi ăn nhầm đồ hả?" Vương Tư Mẫn có chút khó tin nói.
Xung quanh nơi này đều lộ ra một loại kỳ lạ khó tả, Hàn Tam Thiên muốn đi xem, cũng mặc kệ Vương Tư Mẫn có đồng ý hay không, anh đứng dậy bước ra ngoài.
Tất nhiên Tần Thanh Phong biết Hàn Tam Thiên tuyệt đối không phải ra ngoài dạo phố đơn thuần. Ra ngoài dạo chơi khắp nơi cũng là lựa chọn tốt.
Một nhóm bốn người lại nhanh chóng quay lại đường cái, Hàn Tam Thiên nhìn Vương Tư Mẫn, nói khẽ: "Cô Vương là thiên kim Vương phủ, chắc đã từng nếm không ít đồ nhỉ?"
Vương Tư Mẫn nghe thế lập tức kiêu ngạo bảo: "Tất nhiên rồi, từ khi bổn tiểu thư ra đời tới nay đã ăn khắp thế giới Bát Phương, không có gì là bổn tiểu thư chưa từng ăn."
Hàn Tam Thiên thỏa mãn gật đầu, sau đó, anh chỉ quầy bán dưa hôm qua, nói khẽ: "Vậy cô Vương, cô có biết loại linh qua này không?"
"Tiên đào linh qua!"
"Còn cái này!"
"Ngọc thủy lê!"
"Cái này thì sao!"
Vương Tư Mẫn lạnh lùng hừ một tiếng: "Sao nào? Kiểm tra ta à? Cái này không phải đơn giản hả? Vương hồng tâm tử của linh quả."
Hàn Tam Thiên cười: "Quả nhiên cô Vương danh bất hư truyền, vật gì cũng thuộc như lòng bàn tay."
"Chú sao!" Vương Tư Mẫn kiêu ngạo nhướng mày.
"Vậy tôi muốn hỏi cô, những loại trái cây này sinh trưởng vào mùa nào?" Đột nhiên mắt Hàn Tam Thiên sáng rực hỏi.
Vương Tư Mẫn không chút nghĩ ngợi đáp một câu: "Mùa hè!"
Nhưng sau khi trả lời xong, cả người nàng ta cứng đờ, mùa hè?
Lúc bọn họ đến rõ ràng là tuyết lớn đầy trời, đã bắt đầu mùa đông. Tuy thôn Vô Ưu này là thế ngoại đào nguyên, nhưng dù sao cũng ở trong thành Thiên Hồ, cho dù môi trường của nó đặc biệt cũng không thể khác với mùa bên ngoài, có thể lệch cả hai mùa chứ?
Cùng sửng sốt còn có Tần Thanh Phong và Tiểu Đào.
Cuối cùng là chuyện gì xả ra?
Tiểu Đào thậm chí cảm thấy đầu của mình đã sắp không đủ dùng rồi. Mới đến một ngày, nhưng những thứ kỳ lạ ở chỗ này thật sự rất nhiều. Rất nhiều việc hoàn toàn vượt ra phạm vị não nàng có thể suy nghĩ, cả Tần Thanh Phong luôn giàu kinh nghiệm, lúc này cũng có chút khó hiểu.
"Chẳng lẽ, nơi này đang là mùa hè sao?" Tiểu Đào hỏi.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, cười vô cùng tự tin nhìn mọi người, kiên định lại lạnh nhạt nói: "Nơi này, nhất định đang là mùa đông!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook