Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1770
Chương 1770: Chuyện này là sao?
Tiểu nhị cười ha ha, Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua Tần Thanh Phong, Tần Thanh Phong lấy ra một viên tử tinh nhỏ xíu như rỉ mũi, tiểu nhị thấy thế thì mặt mày méo xẹo.
Lúc này, Vương Tư Mẫn lại đập một cái tử tinh to bằng nắm đấm lên mặt bàn: "Bây giờ thì thế nào?"
Tiểu nhị cười ha ha, đưa tay muốn lấy, Vương Tư Mẫn dùng tay chặn lại phía trên tử tinh.
Tiểu nhị hiểu chuyện quay sang nhìn Hàn Tam Thiên: "Khách quan, ngài có gì cứ hỏi."
Hàn Tam Thiên chỉ chỉ tiểu Đào bên cạnh: "Ta muốn hỏi ngươi, ngươi có biết nàng không?"
Tiểu nhị thuận tay của anh nhìn về phía tiểu Đào, quan sát nửa ngày, cười hì hì nói: "Cô nương này thật là xinh đẹp, nhưng mà ta không biết nàng."
Hàn Tam Thiên trong lòng hơi hơi trầm xuống: "Không biết? Nàng là người thôn này, cậu thật sự không biết sao?"
Tiểu nhị lại nhìn tiểu Đào, lắc đầu: "Khách quan, ta là thật sự không biết. Thôn Vô Ưu của chúng ta chắc chắn không có người nào giống nàng."
Lời này khiến Hàn Tam Thiên nhướng mày. Chẳng lẽ tiểu Đào không phải người nơi này? Nhưng không đúng, tiểu Đào là truyền nhân Bàn Cổ, mà thôn này lại là một chi nhánh của Bàn Cổ, trước mắt là thôn duy nhất bọn họ biết, làm sao hắn lại không biết tiểu Đào?
Chẳng nhẽ tiểu Đào là người của nhánh khác?
Chẳng lẽ lại sai lầm rồi?
Nhưng cái này cũng không thể, Tần Thanh Phong đã nói, lúc trước toàn bộ tộc Bàn Cổ bị giết, chỉ có một chi đã tách ra ngoài tộc Bàn Cổ là thoát khỏi kiếp nạn, sau khi họ di dân tới đây, lặng yên ẩn cư.
Hàn Tam Thiên lặng lẽ nhìn thoáng qua tiểu nhị, thấy trên cánh tay hắn cũng có ấn ký Bàn Cổ Phủ giống tiểu Đào, chỉ là so với tiểu Đào, ấn ký trên cánh tay hắn rất nhạt, cũng rất nhỏ.
"Tiểu nhị, tên huynh là Trình Ngưu đúng không?" Ngay tại lúc Hàn Tam Thiên bối rối suy nghĩ, không rõ cuối cùng là có chuyện gì, thì bỗng nhiên tiểu Đào hỏi tiểu nhị một câu.
Hàn Tam Thiên nhanh chóng nhìn thắng vào mắt tiểu nhị, tiểu nhị cũng sững sờ, rõ ràng sau một lúc đơ ra, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía tiểu Đào: "Khách quan, làm sao ngài biết tên của tiểu nhân?"
Nghe được tiểu nhị xác nhận, Hàn Tam Thiên càng nhíu mày chặt hơn, chuyện này là sao?
Tiểu nhị không biết tiểu Đào, nhưng tiểu Đào lại biết tiểu nhị?!
Nhìn thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía mình, tiểu Đào hốt hoảng lắc đầu: "Tôi... Tôi... Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, tôi... chỉ là... tự nhiên trong đầu chợt nhớ tới, huynh... huynh ấy là Trình Ngưu."
Lúc này tiểu nhị cũng nhíu mày, ở trong khách sạn có người gọi hắn là tiểu Ngưu, hắn ngược cũng không thấy lạ. Nhưng nếu gọi hắn bằng cái tên Trình Ngưu thì số người đếm không quá một bàn tay.
Làm cái nghề này của hắn, phần lớn đều được gọi là tiểu nhị tiểu nhị, trừ phi là người quen, nếu không sẽ không biết tên thật của mình.
Nhưng hắn thực sự không biết tiểu Đào, hắn lật khắp tất cả ký ức trong đầu nhưng cũng không nhớ tới mình đã từng nhìn thấy tiểu Đào.
Hàn Tam Thiên cũng nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc là có chuyện gì. Lúc này, Tần Thanh Phong cười một tiếng, nói với tiểu nhị: "Thôi được rồi, cậu cứ đi làm việc đi, chúng ta cũng ăn cơm đi."
Mặc dù tiểu nhị đồng ý, nhưng vừa đi ba bước lại quay đầu lại, cau mày, nghĩ không ra là có chuyện gì.
Đuổi tiểu nhị đi, Tần Thanh Phong nói: "Hỏi tiếp nữa cũng không được gì. Ta đoán hẳn là tiểu Đào bỗng nhiên nhớ lại, chỉ là rất mơ hồ mà thôi. Còn tiểu nhị kia có lẽ hắn cũng không biết tiểu Đào thật. Trên đời này chuyện ngươi nhớ kỹ hắn, hắn lại không nhớ ngươi cũng rất nhiều. Ăn cơm trước đi, cũng muộn rồi, ngày mai chúng ta tìm trưởng thôn hỏi thử."
Hàn Tam Thiên ngẫm lại, cũng cảm thấy có lý, bởi vậy cũng không dây dưa vấn đề này nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Tam Thiên hỏi tiểu nhị lấy bốn gian phòng, sau đó, Hàn Tam Thiên trực tiếp trở về phòng tiến hành tu luyện.
Vương Tư Mẫn không chịu ngồi yên, sau khi ăn cơm xong chết sống muốn lôi kéo tiểu Đào đi ra ngoài dạo chơi. Đối với vị đại tiểu thư này, tất cả mọi thứ ở thôn Vô Ưu đều vô cùng lạ lẫm, khiến cho nàng rất tò mò.
Chỉ là, sau khi Hàn Tam Thiên nhập định không được bao lâu, đột nhiên cảm giác quanh mình yên tĩnh lạ thường. Loại yên tĩnh này giống như thể Hàn Tam Thiên đang ngồi một mình trong một chỗ vô cùng trống trải.
Hàn Tam Thiên trong lòng chợt lạnh. Đuma, đừng nói là di chứng sau khi trúng độc chứ? Sau khi ăn xong, anh cũng đã hỏi sư phụ nhưng sư phụ không nhìn ra có gì bất thường, chỉ có thể từ mặt ngoài nhìn thấy anh không sao. Nhưng sư phụ cũng nói với Hàn Tam Thiên, độc còn lại trong cơ thể không phát tác mà thôi. Mặc dù ông cũng không biết cụ thể vì sao lại không phát tác nhưng ông tin chắc kịch độc trong người Hàn Tam Thiên không thể sau bảy ngày nghỉ ngơi thì có thể hoàn toàn không sao nữa.
Cho nên, Hàn Tam Thiên cũng cảm giác là trúng độc dẫn đến những vấn đề này, bởi vì anh còn dùng thần thức, mà thần thức cảm ứng được, chung quanh vẫn là hoàn toàn yên tĩnh.
Loại yên tĩnh này, thậm chí yên tĩnh khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Nhưng vào lúc này, hắn lại nghe được tiếng nói chuyện của tiểu Đào và Vương Tư Mẫn, thậm chí ngay cả tiếng bước chân hai người đi lên lầu cũng nghe được rõ ràng. Hàn Tam Thiên nhướng mày, hơi buông lỏng từ trong nhập định.
Lúc này, toàn bộ khách sạn mặc dù không có ồn ào náo nhiệt như lúc xế chiều, nhưng cũng nghe được âm thanh tiểu nhị đang thu dọn bàn ghế dưới lầu.
Cái này khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy hoang mang. Chuyện này là sao?!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Tiểu nhị cười ha ha, Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua Tần Thanh Phong, Tần Thanh Phong lấy ra một viên tử tinh nhỏ xíu như rỉ mũi, tiểu nhị thấy thế thì mặt mày méo xẹo.
Lúc này, Vương Tư Mẫn lại đập một cái tử tinh to bằng nắm đấm lên mặt bàn: "Bây giờ thì thế nào?"
Tiểu nhị cười ha ha, đưa tay muốn lấy, Vương Tư Mẫn dùng tay chặn lại phía trên tử tinh.
Tiểu nhị hiểu chuyện quay sang nhìn Hàn Tam Thiên: "Khách quan, ngài có gì cứ hỏi."
Hàn Tam Thiên chỉ chỉ tiểu Đào bên cạnh: "Ta muốn hỏi ngươi, ngươi có biết nàng không?"
Tiểu nhị thuận tay của anh nhìn về phía tiểu Đào, quan sát nửa ngày, cười hì hì nói: "Cô nương này thật là xinh đẹp, nhưng mà ta không biết nàng."
Hàn Tam Thiên trong lòng hơi hơi trầm xuống: "Không biết? Nàng là người thôn này, cậu thật sự không biết sao?"
Tiểu nhị lại nhìn tiểu Đào, lắc đầu: "Khách quan, ta là thật sự không biết. Thôn Vô Ưu của chúng ta chắc chắn không có người nào giống nàng."
Lời này khiến Hàn Tam Thiên nhướng mày. Chẳng lẽ tiểu Đào không phải người nơi này? Nhưng không đúng, tiểu Đào là truyền nhân Bàn Cổ, mà thôn này lại là một chi nhánh của Bàn Cổ, trước mắt là thôn duy nhất bọn họ biết, làm sao hắn lại không biết tiểu Đào?
Chẳng nhẽ tiểu Đào là người của nhánh khác?
Chẳng lẽ lại sai lầm rồi?
Nhưng cái này cũng không thể, Tần Thanh Phong đã nói, lúc trước toàn bộ tộc Bàn Cổ bị giết, chỉ có một chi đã tách ra ngoài tộc Bàn Cổ là thoát khỏi kiếp nạn, sau khi họ di dân tới đây, lặng yên ẩn cư.
Hàn Tam Thiên lặng lẽ nhìn thoáng qua tiểu nhị, thấy trên cánh tay hắn cũng có ấn ký Bàn Cổ Phủ giống tiểu Đào, chỉ là so với tiểu Đào, ấn ký trên cánh tay hắn rất nhạt, cũng rất nhỏ.
"Tiểu nhị, tên huynh là Trình Ngưu đúng không?" Ngay tại lúc Hàn Tam Thiên bối rối suy nghĩ, không rõ cuối cùng là có chuyện gì, thì bỗng nhiên tiểu Đào hỏi tiểu nhị một câu.
Hàn Tam Thiên nhanh chóng nhìn thắng vào mắt tiểu nhị, tiểu nhị cũng sững sờ, rõ ràng sau một lúc đơ ra, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía tiểu Đào: "Khách quan, làm sao ngài biết tên của tiểu nhân?"
Nghe được tiểu nhị xác nhận, Hàn Tam Thiên càng nhíu mày chặt hơn, chuyện này là sao?
Tiểu nhị không biết tiểu Đào, nhưng tiểu Đào lại biết tiểu nhị?!
Nhìn thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía mình, tiểu Đào hốt hoảng lắc đầu: "Tôi... Tôi... Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, tôi... chỉ là... tự nhiên trong đầu chợt nhớ tới, huynh... huynh ấy là Trình Ngưu."
Lúc này tiểu nhị cũng nhíu mày, ở trong khách sạn có người gọi hắn là tiểu Ngưu, hắn ngược cũng không thấy lạ. Nhưng nếu gọi hắn bằng cái tên Trình Ngưu thì số người đếm không quá một bàn tay.
Làm cái nghề này của hắn, phần lớn đều được gọi là tiểu nhị tiểu nhị, trừ phi là người quen, nếu không sẽ không biết tên thật của mình.
Nhưng hắn thực sự không biết tiểu Đào, hắn lật khắp tất cả ký ức trong đầu nhưng cũng không nhớ tới mình đã từng nhìn thấy tiểu Đào.
Hàn Tam Thiên cũng nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc là có chuyện gì. Lúc này, Tần Thanh Phong cười một tiếng, nói với tiểu nhị: "Thôi được rồi, cậu cứ đi làm việc đi, chúng ta cũng ăn cơm đi."
Mặc dù tiểu nhị đồng ý, nhưng vừa đi ba bước lại quay đầu lại, cau mày, nghĩ không ra là có chuyện gì.
Đuổi tiểu nhị đi, Tần Thanh Phong nói: "Hỏi tiếp nữa cũng không được gì. Ta đoán hẳn là tiểu Đào bỗng nhiên nhớ lại, chỉ là rất mơ hồ mà thôi. Còn tiểu nhị kia có lẽ hắn cũng không biết tiểu Đào thật. Trên đời này chuyện ngươi nhớ kỹ hắn, hắn lại không nhớ ngươi cũng rất nhiều. Ăn cơm trước đi, cũng muộn rồi, ngày mai chúng ta tìm trưởng thôn hỏi thử."
Hàn Tam Thiên ngẫm lại, cũng cảm thấy có lý, bởi vậy cũng không dây dưa vấn đề này nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Tam Thiên hỏi tiểu nhị lấy bốn gian phòng, sau đó, Hàn Tam Thiên trực tiếp trở về phòng tiến hành tu luyện.
Vương Tư Mẫn không chịu ngồi yên, sau khi ăn cơm xong chết sống muốn lôi kéo tiểu Đào đi ra ngoài dạo chơi. Đối với vị đại tiểu thư này, tất cả mọi thứ ở thôn Vô Ưu đều vô cùng lạ lẫm, khiến cho nàng rất tò mò.
Chỉ là, sau khi Hàn Tam Thiên nhập định không được bao lâu, đột nhiên cảm giác quanh mình yên tĩnh lạ thường. Loại yên tĩnh này giống như thể Hàn Tam Thiên đang ngồi một mình trong một chỗ vô cùng trống trải.
Hàn Tam Thiên trong lòng chợt lạnh. Đuma, đừng nói là di chứng sau khi trúng độc chứ? Sau khi ăn xong, anh cũng đã hỏi sư phụ nhưng sư phụ không nhìn ra có gì bất thường, chỉ có thể từ mặt ngoài nhìn thấy anh không sao. Nhưng sư phụ cũng nói với Hàn Tam Thiên, độc còn lại trong cơ thể không phát tác mà thôi. Mặc dù ông cũng không biết cụ thể vì sao lại không phát tác nhưng ông tin chắc kịch độc trong người Hàn Tam Thiên không thể sau bảy ngày nghỉ ngơi thì có thể hoàn toàn không sao nữa.
Cho nên, Hàn Tam Thiên cũng cảm giác là trúng độc dẫn đến những vấn đề này, bởi vì anh còn dùng thần thức, mà thần thức cảm ứng được, chung quanh vẫn là hoàn toàn yên tĩnh.
Loại yên tĩnh này, thậm chí yên tĩnh khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Nhưng vào lúc này, hắn lại nghe được tiếng nói chuyện của tiểu Đào và Vương Tư Mẫn, thậm chí ngay cả tiếng bước chân hai người đi lên lầu cũng nghe được rõ ràng. Hàn Tam Thiên nhướng mày, hơi buông lỏng từ trong nhập định.
Lúc này, toàn bộ khách sạn mặc dù không có ồn ào náo nhiệt như lúc xế chiều, nhưng cũng nghe được âm thanh tiểu nhị đang thu dọn bàn ghế dưới lầu.
Cái này khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy hoang mang. Chuyện này là sao?!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook