Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1758
Chương 1758: Vương lão gia
"Tiểu Đào, đi theo ta!" Tần Thanh Phong biết, sắc mặt tên chỉ huy thủ vệ này đã thay đổi nên mới vội vàng kéo Tiểu Đào rời đi.
Tên chỉ huy thủ vệ không kiên nhẫn đẩy Tần Thanh Phong ra, lạnh giọng không kiên nhẫn nói: "Con mẹ nó, cho ngươi mặt mũi ngươi còn không muốn hay sao? Ngươi buông nàng ra cho ta!"
Tần Thanh Phong vẫn chưa phản ứng lại được, tên chỉ huy thủ vệ kia đã bước lên phía trước, trực tiếp tát một cái thật mạnh lên mặt của Tần Thanh Phong. Tần Thanh Phong ăn trọn một cái tát này, cả người bị đánh đến mức đầu óc choáng váng, lảo đảo ngay tại chỗ. Mấy tên thủ vệ xung quanh nhìn thấy vậy liền cất tiếng cười to.
"Thất trưởng lão của phái Hư Vô? Ta nhổ vào, con mẹ nó ai mà không biết ngươi là trưởng lão đã bị phế bỏ kia chứ? Tráng Hổ ông để ý nữ đệ tử của ngươi chính là nể mặt ngươi. Mẹ nó, đừng cho mặt mũi rồi mà còn không biết xấu hổ, biết không? Nếu như lại nói nhảm tiếp, ông đây dùng một quyền đánh nát đầu chó của ngươi đấy." Nói xong, Tráng Hồ khinh thường cười một tiếng, ném luôn lệnh bài của Tần Thanh Phong xuống mặt đất.
Ở thế giới Bát Phương, nguyên nhân lúc trước Lân Long để cho Hàn Tam Thiên đi đến phái Hư Vô chính là vì hy vọng anh có thể dựa vào một môn phái nào đó, về sau có thể thuận tiện đi tìm bộ tộc Bàn Cổ hơn. Bởi vì trong thế giới Bát Phương, đi nhiều nơi đều cần phải có lệnh bài.
Cái này cũng giống như chứng minh thư khi Hàn Tam Thiên ở Trái Đất, chỉ là nơi này không phải do hệ thống con người lập nên, mà là một loại cho phép của các thể lực khác nhau. Nếu liên quan đến các thế lực, đương nhiên, các môn phái càng nhỏ thì những lệnh bài này cũng thường không được coi trọng lắm. Ngược lại càng những gia tộc có thể lực lớn thì lệnh bài của bọn họ cũng có quyền lợi lớn hơn.
"Các ngươi có biết hắn ta là ai hay không? Ha ha, chính là thất trưởng lão bị phế bỏ kia của phái Hư Vô." Tráng Hổ cười nhạo một tiếng, ngay sau đó vung bàn tay lên, chỉ vào Tiểu Đào nói: "Cô gái này không rõ thân phận, ta vô cùng nghi ngờ nàng ta. Các ngươi mang nàng ta về cho ta, tối ngày hôm nay đưa vào phòng ta, để ta đi sâu vào điều tra một phen."
Nghe thấy đi sâu vào điều tra, ngay lập tức đám thủ vệ này đều cười lớn. Điều này chứng minh rằng tối hôm nay vị mỹ nhân Tiểu Đào này sẽ bị rơi vào hang sói.
Bình thường đám thủ vệ này cũng làm chuyện này không ít lần. Chỉ cần nhìn thấy những dân nữ có chút nhan sắc mà không có bối cảnh gì thì đám người này đều sẽ lấy cớ là kiểm tra, bắt người về nhà tù, ngay sau đó liền cưỡng hiếp các nàng ngay trong phòng giam.
Sau đó, khi tên chỉ huy thủ vệ chơi chán rồi thì chính là đến lượt bọn họ chơi. Chuyện này đổi với bọn họ mà nói quả thật là một hạng mục vô cùng vui vẻ và kích thích, nhưng đối với người bị hại, đây đúng là ác mộng mà cả đời không thể quên được, thậm chí có những cô nương bị ám ảnh về sau lựa chọn cách tự sát.
Cho dù không tự sát thì cũng vì đám người này mà cuộc đời của các cô nương ấy đã bị thay đổi hoàn toàn.
Hàn Tam Thiên cắn chặt răng, ngay lập tức con mắt anh tràn ngập lửa giận định xông lên phía trước. Tần Thanh Phong nhanh tay nhanh mắt, vội vàng giữ Hàn Tam Thiên lại nói: "Không được làm vậy, còn nhớ những gì ta đã nói qua với ngươi không? Tất cả phải nghe theo những gì mà ta sắp xếp."
Hàn Tam Thiên nhướng mày, quát lạnh nói: "Chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn họ bắt Tiểu Đào đi hay sao?"
"Làm việc kích động thì người chịu thiệt chính là chúng ta." Tần Thanh Phong lạnh giọng quát.
Hàn Tam Thiên không ủng hộ cách làm việc như vậy, anh là loại người xả thân cho chính nghĩa. Nếu như anh cứ đứng nhìn Tiểu Đào bị mang đi như vậy mà mình lại không thể làm được gì, Hàn Tam Thiên không làm được.
Ngay khi Hàn Tam Thiên chuẩn bị xông lên, đột nhiên, có một tiếng quát nhẹ truyền đến.
"Tất cả buông tay ra cho ta!"
Các thủ vệ nghe thấy tiếng, ngay lập tức liền cúi đầu xuống: "Vương lão gia!"
Hàn Tam Thiên cũng quay đầu nhìn lại. Ở ngoài của thành, trên một con kỳ lân màu xanh biếc có một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi ngồi đấy, trường kiếm sát bên người nhưng tướng mạo lại rất nho nhã.
Kỳ lân khom người một cái, ông ta chậm rãi đi xuống, nhìn thoáng qua đám thủ vệ lại nhìn thoáng qua Tiểu Đào, lạnh giọng hỏi: "Sao lại như thế này?"
"Vương lão gia, bọn ta cảm thấy cô gái này hơi lạ nên muốn mang về kiểm tra một phen, là vì an toàn của dân chúng trong thành." Tráng Hổ chột dạ nói.
Ngay lập tức Vương lão gia không vừa lòng nói: "Ngươi không cần bày cái bộ dạng này ra cho ta xem. Tần huynh đệ là bằng hữu của ta, người của hắn có gì mà không tin được chứ? Nếu như không tin được, vậy ngươi cũng mang cả Vương mỗ về để điều tra đi."
Lời này vừa nói ra ngay lập tức khiến cho sắc mặt Tráng Hồ hơi khó coi, vội vàng cười trừ nói: "Vương lão gia, ngài đang đùa gì với tiểu nhân vậy chứ? Sao tiểu nhân dám? Các ngươi còn đứng ngần người ra đó làm gì, còn không nhanh tránh ra?"
Nhìn thấy đám thủ vệ tránh ra, lúc này Vương lão gia mới đi đến trước mặt Tần Thanh Phong, hơi hơi nghiêng mình hành lễ: "Tần huynh, thật sự là có lỗi, đảm súc sinh này cũng không hiểu chuyện, quấy rầy đến ngài rồi."
"Ha ha, không có không có, việc này ta phải cảm ơn Vương huynh vì đã ra tay giúp đỡ mới đúng." Tần Thanh Phong cười cảm kích nói. %3D
"Mời trước không bằng ngẫu nhiên gặp nhau. Ta nhìn thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, chi bằng đến nhà ta ăn một bữa cơm chiều, uống chút trà, ngươi và ta ôn chuyện một phen có được không?" Vương lão gia cười nói.
"Chuyện này..." Tần Thanh Phong suy nghĩ một lát, rồi mới gật đầu nói: "Vậy phải làm phiền rồi."
Đi theo phía sau Vương lão gia, mặc dù chưa hết kinh sợ nhưng Tiểu Đào vẫn nâng Hàn Tam Thiên đi như cũ, rất nhanh đoàn người đã đi đến trước mặt một tòa đại viện ở bên sườn thành bắc.
Đi vào trong đại viện, trong viện núi xanh liền nhau, nhìn rất đẹp, vừa thấy chính là một nơi có khí thế, thật không ngờ đến một ông lão lôi thôi như Tần Thanh Phong thế mà lại quen biết một nhân vật lớn như thế này.
Đi vào trong chính điện, lúc này, trên điện đang có một ông cụ đầu đầy tóc bạc đang ngồi, trước mặt ông ta bày một bộ cờ vây. Nhưng thứ khiến Hàn Tam Thiên không thể tưởng tượng được chính là, trong một bàn cờ trắng, lại chỉ có một viên cờ đen!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
"Tiểu Đào, đi theo ta!" Tần Thanh Phong biết, sắc mặt tên chỉ huy thủ vệ này đã thay đổi nên mới vội vàng kéo Tiểu Đào rời đi.
Tên chỉ huy thủ vệ không kiên nhẫn đẩy Tần Thanh Phong ra, lạnh giọng không kiên nhẫn nói: "Con mẹ nó, cho ngươi mặt mũi ngươi còn không muốn hay sao? Ngươi buông nàng ra cho ta!"
Tần Thanh Phong vẫn chưa phản ứng lại được, tên chỉ huy thủ vệ kia đã bước lên phía trước, trực tiếp tát một cái thật mạnh lên mặt của Tần Thanh Phong. Tần Thanh Phong ăn trọn một cái tát này, cả người bị đánh đến mức đầu óc choáng váng, lảo đảo ngay tại chỗ. Mấy tên thủ vệ xung quanh nhìn thấy vậy liền cất tiếng cười to.
"Thất trưởng lão của phái Hư Vô? Ta nhổ vào, con mẹ nó ai mà không biết ngươi là trưởng lão đã bị phế bỏ kia chứ? Tráng Hổ ông để ý nữ đệ tử của ngươi chính là nể mặt ngươi. Mẹ nó, đừng cho mặt mũi rồi mà còn không biết xấu hổ, biết không? Nếu như lại nói nhảm tiếp, ông đây dùng một quyền đánh nát đầu chó của ngươi đấy." Nói xong, Tráng Hồ khinh thường cười một tiếng, ném luôn lệnh bài của Tần Thanh Phong xuống mặt đất.
Ở thế giới Bát Phương, nguyên nhân lúc trước Lân Long để cho Hàn Tam Thiên đi đến phái Hư Vô chính là vì hy vọng anh có thể dựa vào một môn phái nào đó, về sau có thể thuận tiện đi tìm bộ tộc Bàn Cổ hơn. Bởi vì trong thế giới Bát Phương, đi nhiều nơi đều cần phải có lệnh bài.
Cái này cũng giống như chứng minh thư khi Hàn Tam Thiên ở Trái Đất, chỉ là nơi này không phải do hệ thống con người lập nên, mà là một loại cho phép của các thể lực khác nhau. Nếu liên quan đến các thế lực, đương nhiên, các môn phái càng nhỏ thì những lệnh bài này cũng thường không được coi trọng lắm. Ngược lại càng những gia tộc có thể lực lớn thì lệnh bài của bọn họ cũng có quyền lợi lớn hơn.
"Các ngươi có biết hắn ta là ai hay không? Ha ha, chính là thất trưởng lão bị phế bỏ kia của phái Hư Vô." Tráng Hổ cười nhạo một tiếng, ngay sau đó vung bàn tay lên, chỉ vào Tiểu Đào nói: "Cô gái này không rõ thân phận, ta vô cùng nghi ngờ nàng ta. Các ngươi mang nàng ta về cho ta, tối ngày hôm nay đưa vào phòng ta, để ta đi sâu vào điều tra một phen."
Nghe thấy đi sâu vào điều tra, ngay lập tức đám thủ vệ này đều cười lớn. Điều này chứng minh rằng tối hôm nay vị mỹ nhân Tiểu Đào này sẽ bị rơi vào hang sói.
Bình thường đám thủ vệ này cũng làm chuyện này không ít lần. Chỉ cần nhìn thấy những dân nữ có chút nhan sắc mà không có bối cảnh gì thì đám người này đều sẽ lấy cớ là kiểm tra, bắt người về nhà tù, ngay sau đó liền cưỡng hiếp các nàng ngay trong phòng giam.
Sau đó, khi tên chỉ huy thủ vệ chơi chán rồi thì chính là đến lượt bọn họ chơi. Chuyện này đổi với bọn họ mà nói quả thật là một hạng mục vô cùng vui vẻ và kích thích, nhưng đối với người bị hại, đây đúng là ác mộng mà cả đời không thể quên được, thậm chí có những cô nương bị ám ảnh về sau lựa chọn cách tự sát.
Cho dù không tự sát thì cũng vì đám người này mà cuộc đời của các cô nương ấy đã bị thay đổi hoàn toàn.
Hàn Tam Thiên cắn chặt răng, ngay lập tức con mắt anh tràn ngập lửa giận định xông lên phía trước. Tần Thanh Phong nhanh tay nhanh mắt, vội vàng giữ Hàn Tam Thiên lại nói: "Không được làm vậy, còn nhớ những gì ta đã nói qua với ngươi không? Tất cả phải nghe theo những gì mà ta sắp xếp."
Hàn Tam Thiên nhướng mày, quát lạnh nói: "Chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn họ bắt Tiểu Đào đi hay sao?"
"Làm việc kích động thì người chịu thiệt chính là chúng ta." Tần Thanh Phong lạnh giọng quát.
Hàn Tam Thiên không ủng hộ cách làm việc như vậy, anh là loại người xả thân cho chính nghĩa. Nếu như anh cứ đứng nhìn Tiểu Đào bị mang đi như vậy mà mình lại không thể làm được gì, Hàn Tam Thiên không làm được.
Ngay khi Hàn Tam Thiên chuẩn bị xông lên, đột nhiên, có một tiếng quát nhẹ truyền đến.
"Tất cả buông tay ra cho ta!"
Các thủ vệ nghe thấy tiếng, ngay lập tức liền cúi đầu xuống: "Vương lão gia!"
Hàn Tam Thiên cũng quay đầu nhìn lại. Ở ngoài của thành, trên một con kỳ lân màu xanh biếc có một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi ngồi đấy, trường kiếm sát bên người nhưng tướng mạo lại rất nho nhã.
Kỳ lân khom người một cái, ông ta chậm rãi đi xuống, nhìn thoáng qua đám thủ vệ lại nhìn thoáng qua Tiểu Đào, lạnh giọng hỏi: "Sao lại như thế này?"
"Vương lão gia, bọn ta cảm thấy cô gái này hơi lạ nên muốn mang về kiểm tra một phen, là vì an toàn của dân chúng trong thành." Tráng Hổ chột dạ nói.
Ngay lập tức Vương lão gia không vừa lòng nói: "Ngươi không cần bày cái bộ dạng này ra cho ta xem. Tần huynh đệ là bằng hữu của ta, người của hắn có gì mà không tin được chứ? Nếu như không tin được, vậy ngươi cũng mang cả Vương mỗ về để điều tra đi."
Lời này vừa nói ra ngay lập tức khiến cho sắc mặt Tráng Hồ hơi khó coi, vội vàng cười trừ nói: "Vương lão gia, ngài đang đùa gì với tiểu nhân vậy chứ? Sao tiểu nhân dám? Các ngươi còn đứng ngần người ra đó làm gì, còn không nhanh tránh ra?"
Nhìn thấy đám thủ vệ tránh ra, lúc này Vương lão gia mới đi đến trước mặt Tần Thanh Phong, hơi hơi nghiêng mình hành lễ: "Tần huynh, thật sự là có lỗi, đảm súc sinh này cũng không hiểu chuyện, quấy rầy đến ngài rồi."
"Ha ha, không có không có, việc này ta phải cảm ơn Vương huynh vì đã ra tay giúp đỡ mới đúng." Tần Thanh Phong cười cảm kích nói. %3D
"Mời trước không bằng ngẫu nhiên gặp nhau. Ta nhìn thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, chi bằng đến nhà ta ăn một bữa cơm chiều, uống chút trà, ngươi và ta ôn chuyện một phen có được không?" Vương lão gia cười nói.
"Chuyện này..." Tần Thanh Phong suy nghĩ một lát, rồi mới gật đầu nói: "Vậy phải làm phiền rồi."
Đi theo phía sau Vương lão gia, mặc dù chưa hết kinh sợ nhưng Tiểu Đào vẫn nâng Hàn Tam Thiên đi như cũ, rất nhanh đoàn người đã đi đến trước mặt một tòa đại viện ở bên sườn thành bắc.
Đi vào trong đại viện, trong viện núi xanh liền nhau, nhìn rất đẹp, vừa thấy chính là một nơi có khí thế, thật không ngờ đến một ông lão lôi thôi như Tần Thanh Phong thế mà lại quen biết một nhân vật lớn như thế này.
Đi vào trong chính điện, lúc này, trên điện đang có một ông cụ đầu đầy tóc bạc đang ngồi, trước mặt ông ta bày một bộ cờ vây. Nhưng thứ khiến Hàn Tam Thiên không thể tưởng tượng được chính là, trong một bàn cờ trắng, lại chỉ có một viên cờ đen!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook