Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1753
Chương 1753: Tà ác không bằng lòng người
Động lực để Phù Mị nói ra những lời này đều phát ra từ Ngao Nghĩa mới đến Phù gia. Nàng ta tin rằng mình có thể tóm lấy Ngao Nghĩa - ánh mắt của Ngao Nghĩa đã chứng minh tất cả rồi. Huống hồ, nàng ta vô cùng tự tin về bản thân.
Do đó trong lòng nàng ta, Tô Nghênh Hạ đã không thể nào so sánh với mình nữa, nàng ta mới là người phụ nữ giỏi nhất gia tộc Phù thị.
Vuốt mặt, Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nhìn Phù Mị: "Phù Mị, đây là lần thứ hai cô tát tôi. Tô Nghênh Hạ tôi thề, tôi sẽ trả lại cho cô gấp mười lần!"
Phù Mị lạnh giọng cười: "Ta chờ ngươi."
Phù Thiên rất vui vẻ khi nhìn thấy cái tát này của Phù Mị, cười nói: "Phù Dao, mùi vị khi bị tát rất đau khổ nhỉ? Thật ra vốn ngươi có thể ngồi kiệu bay lên trời, mỗi người trong Phù gia đều sẽ tôn kính với ngươi, bảo vệ ngươi, sẽ không có ai dám chống lại ngươi nữa. Thậm chí khi ngươi nghe theo kế hoạch của ta thì tương lai ở thế giới Bát Phương cũng sẽ không có người nào dám đắc tội với ngươi. Cần gì phải vì một tên rác rưởi ở một thế giới Ủy Lam kia chứ?"
"Đúng vậy, Phù Dao, ngươi đừng bốc đồng như thế, hãy nghe lời đi, ngươi nên vì gia tộc Phù thị chúng ta chứ."
"Tộc trưởng đã tìm ngươi nói chuyện năm lần bảy lượt rồi, đã cho ngươi đủ mặt mũi lắm rồi, ngươi nên biết cái gì là có chừng mực." %3D
Tô Nghênh Hạ lạnh lùng cười, lười phản ứng với bọn họ. Với những người chỉ coi trọng lợi ích của bản thân mà hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của người khác như thế, Tô Nghênh Hạ không thể nào có một chút thiện cảm nào.
"Được, nếu như người muốn bắt ép ta, được thôi." Phù Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó nổi giận đùng đùng đi thẳng ra khỏi phòng.
Vừa mới ra khỏi phòng, Phù Thiên liền lạnh giọng nói với Phù Mị: "Nếu như bình thường có thời gian rảnh thì hãy đến thăm Phù Dao, ngoài ra cho nàng ta uống thuốc Hạ tiết năng. Một tháng sau, ta sẽ để đối phương tự mình lại đây dùng sức mạnh, mặc kệ là nàng ta có đồng ý hay không thì ta đều sẽ khiến cho Phù Dao phải mang thai chân thần."
Phù Mị cười lạnh lùng, cái gọi là đến thăm nhiều hơn đương nhiên là Phù Thiên để cho nàng ta ngược đãi Tô Nghênh Hạ, vừa hay thoải mãn lòng muốn trả thù của Phù Mị.
Thật đúng là gặp được quý nhân. Trước đó có Ngao Nghĩa, bây giờ lại có thể ngược đãi Tô Nghênh Hạ. Phù Mị vui vẻ mà cảm thấy rằng, ngày mà Phù gia phải nhờ nàng ta giúp đỡ đã sắp đến rồi.
Tông Hư Vô.
Trải qua một ngày một đêm tìm kiếm, Lâm Mộng Tịch từ mang theo mười mấy tên đệ tử của tông Hư Vô, đến bây giờ đã phát triển lên đến mấy ngàn đệ tử, tìm kiếm nơi mà Hàn Tam Thiên ngã xuống trong Tứ Phong. Ngay cả địa vực Hư Vô cũng đã tìm kiếm qua một lần, nhưng mà Hàn Tam Thiên giống như là bốc hơi khỏi thế gian, không hề có tin tức gì.
Mà cùng mất tích với Hàn Tam Thiên, còn có đầu bếp nữ trong Tử Phong, Tiểu Đào.
Nửa đêm, mưa to tầm tã.
Sâu bên trong vài trăm mét ở vườn rau của Tứ Phong có một cái sườn núi nho nhỏ, Tần Sương đang quỳ gối trước một ngôi mộ. Một đôi tay xinh đẹp tràn đầy bùn lầy và máu tươi.
Trước ngôi mộ được lập một cái bia mộ bằng gỗ đơn giản, trên bia mộ có khắc mấy chữ to: Mộ của Hàn Tam Thiên.
Dưới cơn mưa to, Tần Sương không hề nhúc nhích, cứ quỳ như vậy, quỳ như vậy....
Lúc này, trong một hang động khác, bên ngoài động có hai con phi ngựa một lớn một nhỏ, im lặng giấu mình dưới gốc cây lớn, đang đợi cơn mưa to dừng lại.
Hang động kia tối đen đến mức dường như không thấy được năm ngón tay.
Thi thể của Hàn Tam Thiên lặng lẽ nằm ở nơi ấy, Tiểu Bạch và Mãng xà bạch ngọc mắt đỏ đều hóa thành bản thể cùng với Tiểu Đào đang mất tích canh giữ ở bên cạnh anh. Lân Long thương tích đầy mình cũng đang dựa người vào góc tường, thở hổn hển thật mạnh.
Một trận chiến vừa rồi dường như hắn ta và Tứ long đều đã liều mạng, bây giờ sắp gục ngã.
Nhưng dù vậy, trong mắt Lân Long vẫn tràn đầy sát khí như trước, hắn ta không cam lòng. Nếu không phải do thời gian hắn ta quay về thế giới Bát Phương quá ngắn, trái tim long tộc chưa được bổ sung bao nhiêu thì hôm nay cả tông Hư Vô cũng đã máu chảy thành sông rồi.
"Tiền bối, hắn ta còn cứu được nữa không?" Lân Long nói xong, cái đuôi rồng giận dữ quật vào trong tường đá, đập cho đá bay vỡ vụn.
"Tất cả là do lỗi của ta, nếu như ta ngăn cản hắn quay về thế giới Bát Phương thì hắn cũng đã không gặp chuyện như vậy. Đều là do ta, để hắn đến tông Hư Vô, để cho hắn gặp phải nguy hiểm lớn như thế này!"
"Chuyện này cũng không trách người được, muốn trách thì hãy trách ta." Tiểu Đào khóc lóc lắc đầu: "Nếu không phải bởi vì một kẻ sao chổi như tôi, Hàn công tử cũng sẽ không chết. Đều là do tôi, đều là do tôi đã hại chết ngài ấy."
"Chuyện này không liên quan đến người. Muốn trách thì trách những tên súc sinh của tông Hư Vô kia. Thù giết đồ đệ của ta, Chu Dĩnh ta nhất định sẽ khiến cho bọn họ nợ máu phải trả bằng máu."
"Một đám người cả ngày tự xưng là người của chính đạo, kết quả lại đi làm những chuyện không bằng cả súc sinh. Ta nhổ vào, tông Huư Vô sẽ không bao giờ được chết tử tế!"
Trong hang động, Chu Dĩnh vẫn luôn im lặng, lúc này mới tức giận mở miệng nói.
Sau cuộc chiến lớn ấy, khi thân thể Hàn Tam Thiên ngã xuống, hai con phi mã đã từng tấn công Hàn Tam Thiên kia liền phá tan mây mù và đưa thi thể của Hàn Tam Thiên xuống mặt đất. Sau đó, đợi đến khi một đám người tụ hợp lại rồi, mới đến Từ Vân Động.
Chu Dĩnh là sư phụ của Hàn Tam Thiên ở thế giới Bát Phương. Đối với Lân Long mà nói, đây là một nơi tương đối an toàn với Hàn Tam Thiên, cho nên bọn họ mới tới nơi này.
"Không đúng, tiền bối, đây đều là lỗi của Tiểu Đào. Từ nhỏ đến bây giờ Tiểu Đào luôn là đồ sao chổi, mỗi khi có người nào đối xử tốt với Tiểu Đào thì đều không có kết cục tốt. Các ngươi có biết không? Ngay buổi tối mà Tiểu Đào được sinh ra, ông nội, bà nội và cha mẹ ta liền đột nhiên chết mà không rõ lý do, ngay cả thôn xóm đã từng cứu giúp ta cũng đã chết sạch sau một lần tan nạn. Hàn công tử là vì hôm qua đã giúp ta cho nên... cho nên mới bị người khác vu oan!" Tiểu Đào đau lòng khóc lóc.
Những gì nàng nói đều là sự thật. Dường như bất kỳ ai đối xử tốt với nàng, cuối cùng cũng không tránh khỏi cái chết cho nên đương nhiên nàng cũng cho rằng cái chết của Hàn Tam Thiên là do nàng tạo ra.
"Các ngươi nói xem, người tốt vì sao lại không được báo đáp? Ông trời quả đúng là không công bằng!" Tiểu Đào khóc nói: "Sao người tốt lại được báo đáp được chứ?”
“Nên biết rằng bất kể vạn vật có tà ác đến như thế nào, nhưng cũng không thể nào tà ác bằng lòng người! Một người tốt sao có thể có năng lực sinh tồn được giữa những nguy hiểm như vậy được chứ? Cho nên không phải là người tốt không được báo đáp mà là do con người quá độc ác, nên người tốt không thể chờ đến ngày được báo đáp!" Nói xong, Chu Dĩnh chậm rãi bước ra bên ngoài. Đến khi Tiểu Đào nhìn thấy rõ bộ mặt của Chu Dĩnh rồi, cả người không thể tránh khỏi việc bị dọa hét lên thành tiếng. Từ lúc đi vào đây đến bây giờ, nàng vẫn luôn ở bên cạnh thi thể Hàn Tam Thiên, vẫn luôn nghĩ rằng bên trong hang động có người, lại không nghĩ rằng Chu Dĩnh người không phải là người, cũng không phải quỷ.
Chu Dĩnh nhìn Hàn Tam Thiên đang nằm trên mặt đất, sau đó để cho Tiểu Đào nâng anh dậy rồi thuận tay trực tiếp đánh một đạo năng lượng vào lưng Hàn Tam Thiên. Nhưng khi bà ta lắc đầu thở dài thì bỗng nhiên Chu Dĩnh phát hiện ra trên trán Hàn Tam Thiên đang có một ấn ký hình cái búa đang phát sáng. Tuy rằng nó chỉ chợt lóe qua nhưng ở trong bóng tối, nó thật sự rất rõ.
Chu Dĩnh nhẹ nhàng đẩy Tiểu Đào ra, cả người trực tiếp ngồi xếp bằng ở sau lưng Hàn Tam Thiên, lại càng đánh thêm nhiều năng lượng vào hơn nữa. Nhưng lúc này, Hàn Tam Thiên lại không hề phản ứng lại.
Đúng lúc ấy, đột nhiên Chu Dĩnh nhướng mày, giữ chặt Tiểu Đào lại, sau đó lại tiếp tục truyền năng lượng vào. Quả nhiên, cái ấn ký nho nhỏ kia trên trán của Hàn Tam Thiên lại từ từ sáng lên!
"Kỳ lạ, sao lại như thế này được?" Chu Dĩnh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, dùng ánh mắt không thể tin được để nhìn Tiểu Đào. Mà đúng vào lúc này, hình xăm kỳ lạ trên cánh tay của Tiểu Đào cũng bắt đầu có ánh sáng lóe lên.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Động lực để Phù Mị nói ra những lời này đều phát ra từ Ngao Nghĩa mới đến Phù gia. Nàng ta tin rằng mình có thể tóm lấy Ngao Nghĩa - ánh mắt của Ngao Nghĩa đã chứng minh tất cả rồi. Huống hồ, nàng ta vô cùng tự tin về bản thân.
Do đó trong lòng nàng ta, Tô Nghênh Hạ đã không thể nào so sánh với mình nữa, nàng ta mới là người phụ nữ giỏi nhất gia tộc Phù thị.
Vuốt mặt, Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nhìn Phù Mị: "Phù Mị, đây là lần thứ hai cô tát tôi. Tô Nghênh Hạ tôi thề, tôi sẽ trả lại cho cô gấp mười lần!"
Phù Mị lạnh giọng cười: "Ta chờ ngươi."
Phù Thiên rất vui vẻ khi nhìn thấy cái tát này của Phù Mị, cười nói: "Phù Dao, mùi vị khi bị tát rất đau khổ nhỉ? Thật ra vốn ngươi có thể ngồi kiệu bay lên trời, mỗi người trong Phù gia đều sẽ tôn kính với ngươi, bảo vệ ngươi, sẽ không có ai dám chống lại ngươi nữa. Thậm chí khi ngươi nghe theo kế hoạch của ta thì tương lai ở thế giới Bát Phương cũng sẽ không có người nào dám đắc tội với ngươi. Cần gì phải vì một tên rác rưởi ở một thế giới Ủy Lam kia chứ?"
"Đúng vậy, Phù Dao, ngươi đừng bốc đồng như thế, hãy nghe lời đi, ngươi nên vì gia tộc Phù thị chúng ta chứ."
"Tộc trưởng đã tìm ngươi nói chuyện năm lần bảy lượt rồi, đã cho ngươi đủ mặt mũi lắm rồi, ngươi nên biết cái gì là có chừng mực." %3D
Tô Nghênh Hạ lạnh lùng cười, lười phản ứng với bọn họ. Với những người chỉ coi trọng lợi ích của bản thân mà hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của người khác như thế, Tô Nghênh Hạ không thể nào có một chút thiện cảm nào.
"Được, nếu như người muốn bắt ép ta, được thôi." Phù Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó nổi giận đùng đùng đi thẳng ra khỏi phòng.
Vừa mới ra khỏi phòng, Phù Thiên liền lạnh giọng nói với Phù Mị: "Nếu như bình thường có thời gian rảnh thì hãy đến thăm Phù Dao, ngoài ra cho nàng ta uống thuốc Hạ tiết năng. Một tháng sau, ta sẽ để đối phương tự mình lại đây dùng sức mạnh, mặc kệ là nàng ta có đồng ý hay không thì ta đều sẽ khiến cho Phù Dao phải mang thai chân thần."
Phù Mị cười lạnh lùng, cái gọi là đến thăm nhiều hơn đương nhiên là Phù Thiên để cho nàng ta ngược đãi Tô Nghênh Hạ, vừa hay thoải mãn lòng muốn trả thù của Phù Mị.
Thật đúng là gặp được quý nhân. Trước đó có Ngao Nghĩa, bây giờ lại có thể ngược đãi Tô Nghênh Hạ. Phù Mị vui vẻ mà cảm thấy rằng, ngày mà Phù gia phải nhờ nàng ta giúp đỡ đã sắp đến rồi.
Tông Hư Vô.
Trải qua một ngày một đêm tìm kiếm, Lâm Mộng Tịch từ mang theo mười mấy tên đệ tử của tông Hư Vô, đến bây giờ đã phát triển lên đến mấy ngàn đệ tử, tìm kiếm nơi mà Hàn Tam Thiên ngã xuống trong Tứ Phong. Ngay cả địa vực Hư Vô cũng đã tìm kiếm qua một lần, nhưng mà Hàn Tam Thiên giống như là bốc hơi khỏi thế gian, không hề có tin tức gì.
Mà cùng mất tích với Hàn Tam Thiên, còn có đầu bếp nữ trong Tử Phong, Tiểu Đào.
Nửa đêm, mưa to tầm tã.
Sâu bên trong vài trăm mét ở vườn rau của Tứ Phong có một cái sườn núi nho nhỏ, Tần Sương đang quỳ gối trước một ngôi mộ. Một đôi tay xinh đẹp tràn đầy bùn lầy và máu tươi.
Trước ngôi mộ được lập một cái bia mộ bằng gỗ đơn giản, trên bia mộ có khắc mấy chữ to: Mộ của Hàn Tam Thiên.
Dưới cơn mưa to, Tần Sương không hề nhúc nhích, cứ quỳ như vậy, quỳ như vậy....
Lúc này, trong một hang động khác, bên ngoài động có hai con phi ngựa một lớn một nhỏ, im lặng giấu mình dưới gốc cây lớn, đang đợi cơn mưa to dừng lại.
Hang động kia tối đen đến mức dường như không thấy được năm ngón tay.
Thi thể của Hàn Tam Thiên lặng lẽ nằm ở nơi ấy, Tiểu Bạch và Mãng xà bạch ngọc mắt đỏ đều hóa thành bản thể cùng với Tiểu Đào đang mất tích canh giữ ở bên cạnh anh. Lân Long thương tích đầy mình cũng đang dựa người vào góc tường, thở hổn hển thật mạnh.
Một trận chiến vừa rồi dường như hắn ta và Tứ long đều đã liều mạng, bây giờ sắp gục ngã.
Nhưng dù vậy, trong mắt Lân Long vẫn tràn đầy sát khí như trước, hắn ta không cam lòng. Nếu không phải do thời gian hắn ta quay về thế giới Bát Phương quá ngắn, trái tim long tộc chưa được bổ sung bao nhiêu thì hôm nay cả tông Hư Vô cũng đã máu chảy thành sông rồi.
"Tiền bối, hắn ta còn cứu được nữa không?" Lân Long nói xong, cái đuôi rồng giận dữ quật vào trong tường đá, đập cho đá bay vỡ vụn.
"Tất cả là do lỗi của ta, nếu như ta ngăn cản hắn quay về thế giới Bát Phương thì hắn cũng đã không gặp chuyện như vậy. Đều là do ta, để hắn đến tông Hư Vô, để cho hắn gặp phải nguy hiểm lớn như thế này!"
"Chuyện này cũng không trách người được, muốn trách thì hãy trách ta." Tiểu Đào khóc lóc lắc đầu: "Nếu không phải bởi vì một kẻ sao chổi như tôi, Hàn công tử cũng sẽ không chết. Đều là do tôi, đều là do tôi đã hại chết ngài ấy."
"Chuyện này không liên quan đến người. Muốn trách thì trách những tên súc sinh của tông Hư Vô kia. Thù giết đồ đệ của ta, Chu Dĩnh ta nhất định sẽ khiến cho bọn họ nợ máu phải trả bằng máu."
"Một đám người cả ngày tự xưng là người của chính đạo, kết quả lại đi làm những chuyện không bằng cả súc sinh. Ta nhổ vào, tông Huư Vô sẽ không bao giờ được chết tử tế!"
Trong hang động, Chu Dĩnh vẫn luôn im lặng, lúc này mới tức giận mở miệng nói.
Sau cuộc chiến lớn ấy, khi thân thể Hàn Tam Thiên ngã xuống, hai con phi mã đã từng tấn công Hàn Tam Thiên kia liền phá tan mây mù và đưa thi thể của Hàn Tam Thiên xuống mặt đất. Sau đó, đợi đến khi một đám người tụ hợp lại rồi, mới đến Từ Vân Động.
Chu Dĩnh là sư phụ của Hàn Tam Thiên ở thế giới Bát Phương. Đối với Lân Long mà nói, đây là một nơi tương đối an toàn với Hàn Tam Thiên, cho nên bọn họ mới tới nơi này.
"Không đúng, tiền bối, đây đều là lỗi của Tiểu Đào. Từ nhỏ đến bây giờ Tiểu Đào luôn là đồ sao chổi, mỗi khi có người nào đối xử tốt với Tiểu Đào thì đều không có kết cục tốt. Các ngươi có biết không? Ngay buổi tối mà Tiểu Đào được sinh ra, ông nội, bà nội và cha mẹ ta liền đột nhiên chết mà không rõ lý do, ngay cả thôn xóm đã từng cứu giúp ta cũng đã chết sạch sau một lần tan nạn. Hàn công tử là vì hôm qua đã giúp ta cho nên... cho nên mới bị người khác vu oan!" Tiểu Đào đau lòng khóc lóc.
Những gì nàng nói đều là sự thật. Dường như bất kỳ ai đối xử tốt với nàng, cuối cùng cũng không tránh khỏi cái chết cho nên đương nhiên nàng cũng cho rằng cái chết của Hàn Tam Thiên là do nàng tạo ra.
"Các ngươi nói xem, người tốt vì sao lại không được báo đáp? Ông trời quả đúng là không công bằng!" Tiểu Đào khóc nói: "Sao người tốt lại được báo đáp được chứ?”
“Nên biết rằng bất kể vạn vật có tà ác đến như thế nào, nhưng cũng không thể nào tà ác bằng lòng người! Một người tốt sao có thể có năng lực sinh tồn được giữa những nguy hiểm như vậy được chứ? Cho nên không phải là người tốt không được báo đáp mà là do con người quá độc ác, nên người tốt không thể chờ đến ngày được báo đáp!" Nói xong, Chu Dĩnh chậm rãi bước ra bên ngoài. Đến khi Tiểu Đào nhìn thấy rõ bộ mặt của Chu Dĩnh rồi, cả người không thể tránh khỏi việc bị dọa hét lên thành tiếng. Từ lúc đi vào đây đến bây giờ, nàng vẫn luôn ở bên cạnh thi thể Hàn Tam Thiên, vẫn luôn nghĩ rằng bên trong hang động có người, lại không nghĩ rằng Chu Dĩnh người không phải là người, cũng không phải quỷ.
Chu Dĩnh nhìn Hàn Tam Thiên đang nằm trên mặt đất, sau đó để cho Tiểu Đào nâng anh dậy rồi thuận tay trực tiếp đánh một đạo năng lượng vào lưng Hàn Tam Thiên. Nhưng khi bà ta lắc đầu thở dài thì bỗng nhiên Chu Dĩnh phát hiện ra trên trán Hàn Tam Thiên đang có một ấn ký hình cái búa đang phát sáng. Tuy rằng nó chỉ chợt lóe qua nhưng ở trong bóng tối, nó thật sự rất rõ.
Chu Dĩnh nhẹ nhàng đẩy Tiểu Đào ra, cả người trực tiếp ngồi xếp bằng ở sau lưng Hàn Tam Thiên, lại càng đánh thêm nhiều năng lượng vào hơn nữa. Nhưng lúc này, Hàn Tam Thiên lại không hề phản ứng lại.
Đúng lúc ấy, đột nhiên Chu Dĩnh nhướng mày, giữ chặt Tiểu Đào lại, sau đó lại tiếp tục truyền năng lượng vào. Quả nhiên, cái ấn ký nho nhỏ kia trên trán của Hàn Tam Thiên lại từ từ sáng lên!
"Kỳ lạ, sao lại như thế này được?" Chu Dĩnh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, dùng ánh mắt không thể tin được để nhìn Tiểu Đào. Mà đúng vào lúc này, hình xăm kỳ lạ trên cánh tay của Tiểu Đào cũng bắt đầu có ánh sáng lóe lên.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook