Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1750
Chương 1750 Hổ lạc xuống đồng bằng bị chó khinh
Lâm Mộng Tịch lắc đầu bất lực: “Đã đi tìm rất là nhiều lần, nhưng không có tìm được thi thể Hàn Tam Thiên, có thể... đã rơi vào địa vực hư vô rồi.”
Tam Vĩnh nghe nói như thế, mặt xám như tro, cả người thất thần, suýt chút nữa đã lảo đảo ngã trên ở trên mặt đất.
Lâm Mộng Tịch không hiểu chưởng môn đây là có ý gì: “Chưởng môn, Hàn Tam Thiên chỉ là tên nô lệ, lại là gián điệp yêu tộc, chết thì chết, huynh sao lại phải làm như thế?”
Tam Vĩnh thê thảm cười một tiếng: “Ngươi có từng nhớ kỹ mới lúc đại chiến, công pháp mà Hàn Tam Thiên sử dụng không?”
Đối với một đòn hợp lại của mấy nghì đệ tử Hư Vô tông không chỉ có không đánh trúng Hàn Tam Thiên, ngược lại còn có thể đảo công kích của các đệ tử, chuyện này vẫn luôn khiến Lâm Mộng Tịch cực kỳ nghi ngờ.
"Công pháp của Hàn Tam Thiên vô cùng kỳ quái. Là tà mà không phải tà, giống chính mà không phải chính, đã âm độc không có gì sánh nổi, nhưng lại vô cùng chính khí, hoàn toàn đoán không ra.”
Tam Vĩnh có hơi thở dài: “Kiếm pháp hai người hắn ta và Sương nhi, muội có biết đó là kiếm pháp gì không? Đây chính tuyệt học là Lạc Vũ thần kiếm của Hư Vô tông!”
"Lạc Vũ thần kiếm?" Lâm Mộng Tịch nhướng mày, cả người ngây ngẩn một lát, lúc này mới nói: “Trách không được hai người trẻ tuổi bọn họ vậy mà có thể ngăn cản đòn tấn công hợp nhất của mấy vị trưởng lão chúng ta, hóa ra dùng chính là Lạc Vũ thần kiếm."
Nàng bỗng nhiên hiểu rõ tại sao Tam Vĩnh lại thất lạc như thế, lắc đầu nói: “Ai, chỉ là đáng tiếc Hàn Tam Thiên đã phạm phải sai lầm. Bằng không nếu nói ra, hắn ta ở lại Hư Vô tông sẽ có hi vọng có thể trở thành đệ tử ưu tú như Tần Sương, Diệp Cô Thành, Lục Vân Phong vậy.”
"Sương nhi và Vân Phong, Diệp Cô Thành, mặc dù thiên tư thông minh là nhân tài hiếm có. Nhưng nếu so sánh với Hàn Tam Thiên thì bọn chúng đã tính là cái gì?” Tam Vĩnh lạnh giọng khinh thường nói!
"Lạc Vũ thần kiếm là kiếm dương uyên âm kiếm dương, uy lực đương nhiên không thể coi thường, nhưng muội biết không? Một đòn cuối cùng của Hàn Tam Thiên sử dụng lại là bí tịch vô thượng của Hư Vô tông ta, Vô Tướng thần công.”
Lâm Mộng Tịch nghe nói như thế, cả người trợn mắt há mồm, sửng sốt mấy phút liền: “Vô Tướng thần công?”
"Hôm đó, sau khi Hàn tam Thiên đối đầu với Diệp Cô Thành, ta đã có chỗ nghi ngờ. Sau khi đọc qua sách của Hư Vô tông nhiều lần, cũng đã kiểm tra lại toàn bộ dấu vết bất kỳ thứ gì liê quan đến của Vô Tướng thần công của các vị tổ tiên để lại một lần, trên cơ bản ta có thể xác định, Hàn Tam Thiên sử dụng là Vô Tướng thần công. Hơn nữa theo trình độ tu luyện của hắn ta, Vô Tướng thần công đã có thành quả nhỏ. Hắn có thể huy động năng lượng chống lại đòn tấn công của hàng nghìn người, còn phản phệ lại chúng ta, haizz." Tam Vĩnh khó chịu nói.
Lâm Mộng Tịch nuốt một ngụm nước bọt, nàng đã đã từng nghĩ rằng Vô Tướng thần công là tuyệt học thượng cổ thất truyền đã lâu của Hư Vô tông. Thật không nghĩ đến, lại được nhìn thấy Hàn Tam Thiên sử dụng trong tay.
Bỗng nhiên, nàng nghĩ tới lời mới nói của Tam Vĩnh từ trong mộng Quang Linh: “Nhược thủy Tam Thiên, không... sẽ không phải chỉ Hàn Tam Thiên đấy chứ?"
Nhìn thấy chưởng môn gật đầu liên tục, Lâm Mộng Tịch như là bị người ta cảnh tỉnh, liền lùi lại mấy bước, trên khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn đều là kinh ngạc!
“Cái này... đây cũng chính là nói, chúng ta... chúng ta... đã giết một Chân Thần?:
Trong nháy mắt Lâm Mộng Tịch cảm giác thế giới sụp đổ. Lúc đầu nàng cho là Hàn Tam Thiên có thể học được Lộ Vũ thần kiếm, cũng coi như rất có thiên phú, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới là Hàn Tam Thiên còn biết bao gồm cả chí bảo Vô Tướng thần công của Hư Vô tông!
"Muội... muội sẽ đi tìm Hàn Tam Thiên... muội...” Lâm Mộng Tịch nói xong, tinh thần hoảng hốt đã xông ra ngoài.
Lâm Mộng Tịch xông ra ngoài điện nhìn lên bầu trời trên cao, hối tiếc không kịp. Nếu như trước đó mình không ngăn cản Tần Sương đi cứu Hàn Tam Thiên, có lẽ sẽ không có kết quả lúc này.
Tứ phong có một Chân Thần, dẫn đầu đưa Hư Vô tông đến huy hoàng, ngẫm lại đều khiến người cảm thấy vô cùng vui mừng. Mà mình, còn là sư phụ Chân Thần, Lâm Mộng Tịch cảm thấy, nếu như có thể như vậy, cả đời này của nàng cũng coi như đáng giá.
Nhưng chính mình lại giống như tự tay bóp nát giấc mơ này. Nàng cảm thấy cực kỳ trở trêu.
Vận mệnh phương phật đã thực hiện một trò đùa vô cùng lớn với nàng.
Tiếp theo, chỉ có một cách duy nhất có thể chuộc tội chình là tìm được Hàn Tam Thiên.
Mà lúc này, Nhất Mạch Phù thị.
Tô Nghênh Hạ tìm đến Phù Cách.
Nhìn thấy Phù Cách, Tô Nghênh Hạ nói khẽ: "Anh ấy đã đến.”
Phù Cách sững sờ, lập tức cười một tiếng: "Chính là tên vô dụng mà ngươi gọi của thế giới xanh thẳm kia à? Ngươi chắc là đóng cửa quá lâu, bây giờ Phù Thiên không ở trong tộc, ngươi đi lại một chút ở bên trong nội viện có lẽ ngươi có thể nghĩ thoáng một chút.”
"Tôi luôn cảm giác giống như anh ấy đã xảy ra chuyện gì.” Tô Nghênh Hạ lo lắng nói.
Phù Cách khinh thường nói: “Phù Mãnh đã sớm nói với ngươi rồi, ngươi trông cậy vào một tên vô dụng ở thế giới xanh kia tới cứu ngươi, cơ bản chính là người nói mơ mà thôi. Có lẽ hắn ở thế giới Hiên Viên rất mạnh, nhưng ở thế giới Bát Phương chẳng phải là cái gì, nếu như hắn dám đến, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây không phải rất bình thường sao?”
Mặc dù Tô Nghênh Hạ tin tưởng Hàn Tam Thiên nhất định sẽ tới cứu mình, cũng tin tưởng Hàn Tam Thiên tất nhiên sẽ có cơ sở tu luyện, nhưng cách nói của Phù Cách có một trọng điểm.
Đó chính là Hàn Tam Thiên vừa đến thế giới Bát Phương thật sự như là con kiến.
"Phù thị ở bên này không tìm được Hàn Tam Thiên chứ?" Tô Nghênh Hạ thăm dò hỏi.
“Hẳn là không, bởi vì không có nghe được những người khác nhắc đến.”
Tô Nghênh Hạ cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Chỉ cần người trong nhánh đầu của Phù thị không tìm được Hàn Tam Thiên, vậy cũng nghĩa là Hàn Tam Thiên không có chuyện gì.
"Tôi tìm cô, thật ra là muốn cô giúp tôi một chuyện.” Tô Nghênh Hạ suy nghĩ một lúc.
"Là liên quan tới con gái bị lạc mất của ngươi sao?”
"Không phải, là Hàn Tam Thiên. Tôi hi vọng cô có thể phái người lặng lẽ tìm anh ấy, cũng không để anh ấy chưa không có chuẩn bị kỹ càng thì tuyệt đối không nên tới tìm tôi."
Tô Nghênh Hạ tin tưởng, với trí thông minh của Hàn Tam Thiên, anh ấy sẽ không tùy tiện xông đến. Nhưng cô cũng biết tầm quan trọng của mình với Hàn Tam Thiên, rất có thể anh sẽ quá mức sốt ruột mà có những phán đoán sai lầm.
Cho nên, điều quan trọng nhất là lập tức nói Hàn Tam Thiên không nên gấp, từng bước từng bước vững vàng.
"Làm như vậy, một khi đánh rắn cỏ động, hậu quả có thể vô cùng nghiêm trọng, vì một tên vô dụng ở cái Trái Đất xanh đó, đáng giá không?" Giọng nói của Phù Cách lạnh lùng nói, hiển nhiên nàng cho rằng Tô Nghênh Hạ không cần thiết mạo hiểm như vậy.
Tô Nghênh Hạ gật đầu chắc chắn: “Vì anh ấy, cho dù là muốn mạng của tôi, tôi cũng sẽ không do dự chút nào.”
Phù Cách thở dài một tiếng, có chút mỉa mai: "Được, ta lại phải mấy người thân tín đi tìm hắn, có điều, ta cảm thấy là uổng phí công sức, còn nữa, con gái của ngươi ta đã có tin tức rồi."
Tô Nghênh Hạ nghe được Hàn Niệm, đột nhiên lo lắng nó: “Niệm nhi, con bé ở đâu?”
"Một nơi mà người nằm mơ cũng không nghĩ đến, Lâu Lan đình các.”
Tô Nghênh Hạ nghe nói như thế, vừa mới dấy lên hi vọng trong nháy mắt lại như ũng bị dội một chậu nước lạnh.
Lâu Lan đình các, nơi thiêng liêng nhất của gia tộc họ Phù. Lần trước không phải cô không thử, nhưng đã nhanh chóng bị bắt hiện hình. Nếu đã có kinh nghiệm lần trước, Tô Nghênh Hạ trong nháy mắt mới có chút hi vọng, cho dù biết con bé ở đâu, thế nhưng nếu như muốn cứu Hàn Niệm từ Lâu Lan đình các, vậy cơ bản chính là một giấc mơ.
“Thật ra, biện pháp tốt nhất của ngươi vẫn là gả cho người kia, thuận theo ý của Phù Thiên, ngươi mới có thể từ từ có quyền lực. Nếu như có thể thai nghén Chân Thần, sau này ngươi càng là có thể tử bằng mẫu quý, khi đó, ngươi muốn như thế nào đều có thể, không phải sao?” Phù Cách khuyên nhủ.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Lâm Mộng Tịch lắc đầu bất lực: “Đã đi tìm rất là nhiều lần, nhưng không có tìm được thi thể Hàn Tam Thiên, có thể... đã rơi vào địa vực hư vô rồi.”
Tam Vĩnh nghe nói như thế, mặt xám như tro, cả người thất thần, suýt chút nữa đã lảo đảo ngã trên ở trên mặt đất.
Lâm Mộng Tịch không hiểu chưởng môn đây là có ý gì: “Chưởng môn, Hàn Tam Thiên chỉ là tên nô lệ, lại là gián điệp yêu tộc, chết thì chết, huynh sao lại phải làm như thế?”
Tam Vĩnh thê thảm cười một tiếng: “Ngươi có từng nhớ kỹ mới lúc đại chiến, công pháp mà Hàn Tam Thiên sử dụng không?”
Đối với một đòn hợp lại của mấy nghì đệ tử Hư Vô tông không chỉ có không đánh trúng Hàn Tam Thiên, ngược lại còn có thể đảo công kích của các đệ tử, chuyện này vẫn luôn khiến Lâm Mộng Tịch cực kỳ nghi ngờ.
"Công pháp của Hàn Tam Thiên vô cùng kỳ quái. Là tà mà không phải tà, giống chính mà không phải chính, đã âm độc không có gì sánh nổi, nhưng lại vô cùng chính khí, hoàn toàn đoán không ra.”
Tam Vĩnh có hơi thở dài: “Kiếm pháp hai người hắn ta và Sương nhi, muội có biết đó là kiếm pháp gì không? Đây chính tuyệt học là Lạc Vũ thần kiếm của Hư Vô tông!”
"Lạc Vũ thần kiếm?" Lâm Mộng Tịch nhướng mày, cả người ngây ngẩn một lát, lúc này mới nói: “Trách không được hai người trẻ tuổi bọn họ vậy mà có thể ngăn cản đòn tấn công hợp nhất của mấy vị trưởng lão chúng ta, hóa ra dùng chính là Lạc Vũ thần kiếm."
Nàng bỗng nhiên hiểu rõ tại sao Tam Vĩnh lại thất lạc như thế, lắc đầu nói: “Ai, chỉ là đáng tiếc Hàn Tam Thiên đã phạm phải sai lầm. Bằng không nếu nói ra, hắn ta ở lại Hư Vô tông sẽ có hi vọng có thể trở thành đệ tử ưu tú như Tần Sương, Diệp Cô Thành, Lục Vân Phong vậy.”
"Sương nhi và Vân Phong, Diệp Cô Thành, mặc dù thiên tư thông minh là nhân tài hiếm có. Nhưng nếu so sánh với Hàn Tam Thiên thì bọn chúng đã tính là cái gì?” Tam Vĩnh lạnh giọng khinh thường nói!
"Lạc Vũ thần kiếm là kiếm dương uyên âm kiếm dương, uy lực đương nhiên không thể coi thường, nhưng muội biết không? Một đòn cuối cùng của Hàn Tam Thiên sử dụng lại là bí tịch vô thượng của Hư Vô tông ta, Vô Tướng thần công.”
Lâm Mộng Tịch nghe nói như thế, cả người trợn mắt há mồm, sửng sốt mấy phút liền: “Vô Tướng thần công?”
"Hôm đó, sau khi Hàn tam Thiên đối đầu với Diệp Cô Thành, ta đã có chỗ nghi ngờ. Sau khi đọc qua sách của Hư Vô tông nhiều lần, cũng đã kiểm tra lại toàn bộ dấu vết bất kỳ thứ gì liê quan đến của Vô Tướng thần công của các vị tổ tiên để lại một lần, trên cơ bản ta có thể xác định, Hàn Tam Thiên sử dụng là Vô Tướng thần công. Hơn nữa theo trình độ tu luyện của hắn ta, Vô Tướng thần công đã có thành quả nhỏ. Hắn có thể huy động năng lượng chống lại đòn tấn công của hàng nghìn người, còn phản phệ lại chúng ta, haizz." Tam Vĩnh khó chịu nói.
Lâm Mộng Tịch nuốt một ngụm nước bọt, nàng đã đã từng nghĩ rằng Vô Tướng thần công là tuyệt học thượng cổ thất truyền đã lâu của Hư Vô tông. Thật không nghĩ đến, lại được nhìn thấy Hàn Tam Thiên sử dụng trong tay.
Bỗng nhiên, nàng nghĩ tới lời mới nói của Tam Vĩnh từ trong mộng Quang Linh: “Nhược thủy Tam Thiên, không... sẽ không phải chỉ Hàn Tam Thiên đấy chứ?"
Nhìn thấy chưởng môn gật đầu liên tục, Lâm Mộng Tịch như là bị người ta cảnh tỉnh, liền lùi lại mấy bước, trên khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn đều là kinh ngạc!
“Cái này... đây cũng chính là nói, chúng ta... chúng ta... đã giết một Chân Thần?:
Trong nháy mắt Lâm Mộng Tịch cảm giác thế giới sụp đổ. Lúc đầu nàng cho là Hàn Tam Thiên có thể học được Lộ Vũ thần kiếm, cũng coi như rất có thiên phú, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới là Hàn Tam Thiên còn biết bao gồm cả chí bảo Vô Tướng thần công của Hư Vô tông!
"Muội... muội sẽ đi tìm Hàn Tam Thiên... muội...” Lâm Mộng Tịch nói xong, tinh thần hoảng hốt đã xông ra ngoài.
Lâm Mộng Tịch xông ra ngoài điện nhìn lên bầu trời trên cao, hối tiếc không kịp. Nếu như trước đó mình không ngăn cản Tần Sương đi cứu Hàn Tam Thiên, có lẽ sẽ không có kết quả lúc này.
Tứ phong có một Chân Thần, dẫn đầu đưa Hư Vô tông đến huy hoàng, ngẫm lại đều khiến người cảm thấy vô cùng vui mừng. Mà mình, còn là sư phụ Chân Thần, Lâm Mộng Tịch cảm thấy, nếu như có thể như vậy, cả đời này của nàng cũng coi như đáng giá.
Nhưng chính mình lại giống như tự tay bóp nát giấc mơ này. Nàng cảm thấy cực kỳ trở trêu.
Vận mệnh phương phật đã thực hiện một trò đùa vô cùng lớn với nàng.
Tiếp theo, chỉ có một cách duy nhất có thể chuộc tội chình là tìm được Hàn Tam Thiên.
Mà lúc này, Nhất Mạch Phù thị.
Tô Nghênh Hạ tìm đến Phù Cách.
Nhìn thấy Phù Cách, Tô Nghênh Hạ nói khẽ: "Anh ấy đã đến.”
Phù Cách sững sờ, lập tức cười một tiếng: "Chính là tên vô dụng mà ngươi gọi của thế giới xanh thẳm kia à? Ngươi chắc là đóng cửa quá lâu, bây giờ Phù Thiên không ở trong tộc, ngươi đi lại một chút ở bên trong nội viện có lẽ ngươi có thể nghĩ thoáng một chút.”
"Tôi luôn cảm giác giống như anh ấy đã xảy ra chuyện gì.” Tô Nghênh Hạ lo lắng nói.
Phù Cách khinh thường nói: “Phù Mãnh đã sớm nói với ngươi rồi, ngươi trông cậy vào một tên vô dụng ở thế giới xanh kia tới cứu ngươi, cơ bản chính là người nói mơ mà thôi. Có lẽ hắn ở thế giới Hiên Viên rất mạnh, nhưng ở thế giới Bát Phương chẳng phải là cái gì, nếu như hắn dám đến, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây không phải rất bình thường sao?”
Mặc dù Tô Nghênh Hạ tin tưởng Hàn Tam Thiên nhất định sẽ tới cứu mình, cũng tin tưởng Hàn Tam Thiên tất nhiên sẽ có cơ sở tu luyện, nhưng cách nói của Phù Cách có một trọng điểm.
Đó chính là Hàn Tam Thiên vừa đến thế giới Bát Phương thật sự như là con kiến.
"Phù thị ở bên này không tìm được Hàn Tam Thiên chứ?" Tô Nghênh Hạ thăm dò hỏi.
“Hẳn là không, bởi vì không có nghe được những người khác nhắc đến.”
Tô Nghênh Hạ cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Chỉ cần người trong nhánh đầu của Phù thị không tìm được Hàn Tam Thiên, vậy cũng nghĩa là Hàn Tam Thiên không có chuyện gì.
"Tôi tìm cô, thật ra là muốn cô giúp tôi một chuyện.” Tô Nghênh Hạ suy nghĩ một lúc.
"Là liên quan tới con gái bị lạc mất của ngươi sao?”
"Không phải, là Hàn Tam Thiên. Tôi hi vọng cô có thể phái người lặng lẽ tìm anh ấy, cũng không để anh ấy chưa không có chuẩn bị kỹ càng thì tuyệt đối không nên tới tìm tôi."
Tô Nghênh Hạ tin tưởng, với trí thông minh của Hàn Tam Thiên, anh ấy sẽ không tùy tiện xông đến. Nhưng cô cũng biết tầm quan trọng của mình với Hàn Tam Thiên, rất có thể anh sẽ quá mức sốt ruột mà có những phán đoán sai lầm.
Cho nên, điều quan trọng nhất là lập tức nói Hàn Tam Thiên không nên gấp, từng bước từng bước vững vàng.
"Làm như vậy, một khi đánh rắn cỏ động, hậu quả có thể vô cùng nghiêm trọng, vì một tên vô dụng ở cái Trái Đất xanh đó, đáng giá không?" Giọng nói của Phù Cách lạnh lùng nói, hiển nhiên nàng cho rằng Tô Nghênh Hạ không cần thiết mạo hiểm như vậy.
Tô Nghênh Hạ gật đầu chắc chắn: “Vì anh ấy, cho dù là muốn mạng của tôi, tôi cũng sẽ không do dự chút nào.”
Phù Cách thở dài một tiếng, có chút mỉa mai: "Được, ta lại phải mấy người thân tín đi tìm hắn, có điều, ta cảm thấy là uổng phí công sức, còn nữa, con gái của ngươi ta đã có tin tức rồi."
Tô Nghênh Hạ nghe được Hàn Niệm, đột nhiên lo lắng nó: “Niệm nhi, con bé ở đâu?”
"Một nơi mà người nằm mơ cũng không nghĩ đến, Lâu Lan đình các.”
Tô Nghênh Hạ nghe nói như thế, vừa mới dấy lên hi vọng trong nháy mắt lại như ũng bị dội một chậu nước lạnh.
Lâu Lan đình các, nơi thiêng liêng nhất của gia tộc họ Phù. Lần trước không phải cô không thử, nhưng đã nhanh chóng bị bắt hiện hình. Nếu đã có kinh nghiệm lần trước, Tô Nghênh Hạ trong nháy mắt mới có chút hi vọng, cho dù biết con bé ở đâu, thế nhưng nếu như muốn cứu Hàn Niệm từ Lâu Lan đình các, vậy cơ bản chính là một giấc mơ.
“Thật ra, biện pháp tốt nhất của ngươi vẫn là gả cho người kia, thuận theo ý của Phù Thiên, ngươi mới có thể từ từ có quyền lực. Nếu như có thể thai nghén Chân Thần, sau này ngươi càng là có thể tử bằng mẫu quý, khi đó, ngươi muốn như thế nào đều có thể, không phải sao?” Phù Cách khuyên nhủ.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook