Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1728
Chương 1728: Món ngon sở trường
"Tôi không có ý này." Hàn Tam Thiên vô cùng nhức đầu nói.
Tiểu Đào khóc thút thít nói: "Không có ý đó thì sao không để Tiểu Đào nấu cơm cho người?"
"Tôi có việc bận phải rời khỏi đây nên..." Hàn Tam Thiên buồn bực trả lời một câu, muốn lách người đi ra ngoài nhưng Tiểu Đào chặn ngay trước mặt Hàn Tam Thiên. Anh vừa di chuyển, Tiểu Đào lại ngăn cản.
"Ôi trời, bà cô của tôi ơi, rốt cuộc thì cô muốn sao? Được rồi, hay là thế này, tôi ăn cơm cô nấu, vậy thì cô cũng dễ báo cáo lại với Tần Sương sư tỷ. Có điều chuyển sang nơi khác, được không?" Hàn Tam Thiên thỏa hiệp nói.
Tiểu Đào hai mắt đẫm lệ, long lanh nhìn Hàn Tam Thiên: "Đi đâu?"
"Đi đâu cũng được, tóm lại không thể ở lại trong căn phòng này." Hàn Tam Thiên nhức đầu nói.
Tiểu Đào gật đầu: "Vậy công tử đi cùng ta."
Đi theo Tiểu Đào, một đường ra khỏi chủ điện Tứ Phong, đi thẳng xuống dưới núi ước chừng nửa dặm, đến phòng bếp Tử Phong. Nói là phòng bếp, thật ra giống một tầm cung của đế vương cổ đại trên Trái Đất hơn, diện tích cực lớn, bên trong đủ loại phòng ốc nối tiếp nhau thành hàng. Hàn Tam Thiên đi vào, lòng vòng bên trong mấy vòng mới tới được căn phòng lớn mé Tây Bắc.
"Công tử, bên kia chính là phòng chính trong nhà bếp, người có thể nghỉ ngơi một lát. Tiểu Đào làm xong đồ ăn sẽ bưng lên cho người. Đúng rồi, người muốn ăn gì?" Mặc dù Tiểu Đào bày ra gương mặt tươi cười nhưng trên mặt vẫn còn vệt nước mắt lúc nãy.
Hàn Tam Thiên gãi đầu: "Có phải chỗ đó đông lắm không?"
"Đó là nơi nô tỳ trong phòng bếp chúng ta ăn cơm, quả thật có không ít nô tỳ, tiện phục vụ cho người."
"Tôi không có ý đó. Hay là cô tìm một nơi vắng người cho tôi được không? Tốt nhất chỉ có cô và tôi." Hàn Tam Thiên sợ lời gièm pha đáng sợ, anh không muốn tiếp tục dính phải chuyện này. Nếu như không phải dáng vẻ Tiểu Đào thế kia, Hàn Tam Thiên không thể nào từ chối được thì ngay cả cơm anh cũng không muốn ăn.
Nghe thấy lời Hàn Tam Thiên nói, Tiểu Đào hơi khó khăn đáp: "Nhưng ngoài phòng khách ra, phòng bếp bên này cũng không có nơi nào ra hồn, Tiểu Đào sợ thiệt thòi cho công tử."
"Đừng gọi công tử này công tử kia nữa, ta cũng là nô lệ, ở vườn rau giữa sườn núi. Hay là vào phòng bếp?" Hàn Tam Thiên nói.
Tiểu Đào lắc đầu: "Phòng bếp đầy dầu mỡ khói bụi, làm bẩn công tử. Nếu công tử không chê thì tới phòng Tiểu Đào được không? Ít nhất hoàn cảnh nơi đó tốt hơn."
Hàn Tam Thiên gật đầu, anh không cần biết đi đâu, chỉ cần không có ai, không bị nói bóng nói gió là được.
Một lát sau, Tiểu Đào dẫn Hàn Tam Thiên đến trước một gian nhà nhỏ phía trong, mặt tường bên ngoài đã cũ kỹ, cửa phòng cũng đã cũ nhưng tốt hơn gian nhà lá rách nát mà Hàn Tam Thiên đang ở không chỉ một hai phần.
Đi vào trong phòng, Hàn Tam Thiên hơi bất ngờ. Bên trong sạch sẽ sáng sủa, hơn nữa bố trí trong phòng rất đẹp, cũng cực kỳ chỉnh tề, còn có một mùi thơm nhàn nhạt.
Chỗ này không tệ, cách chủ điện bên cạnh một đoạn, xung quanh lại có hoa cỏ cây cối, vừa vô cùng yên tĩnh lại vô cùng thích ý: "Nơi này chỉ có mình cô ở thôi sao?"
Tiểu Đào lắc đầu: "Tôi và một tỷ tỷ ở đây. Bởi vì hàng ngày phải phụ trách bữa sáng của Tứ Phong cho nên cách phòng bếp tương đối gần."
Hàn Tam Thiên gật đầu: "Được, vậy cô đi làm việc đi. Đúng rồi, nấu ít thôi nhé, tôi không ăn được nhiều."
Tiểu Đào thi lễ, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Trong lúc rảnh rỗi, Hàn Tam Thiên dứt khoát đi ra khỏi phòng, dạo loanh quanh ở phụ cận.
Bên cạnh cách đó không xa có một dãy phòng ở, lúc này có một gian bếp bốc lên khói lửa, Hàn Tam Thiên biết chỗ đó chắc hẳn là phòng bếp.
Chờ đợi khoảng chừng hơn một tiếng, đã sắp tới trưa, Tiểu Đào bưng một cái khay, bên trên bày mấy món ăn, gắng sức đi tới.
Hàn Tam Thiên bước nhanh đến, Tiểu Đào lắc đầu, kiên trì muốn tự mình bưng vào phòng.
Sau khi đặt đồ ăn xuống, lúc này Tiểu Đào mới lễ phép nói: "Công tử, những món này đều là sở trường của Tiểu Đào, người nếm thử đi."
Hàn Tam Thiên gật đầu, cầm đũa nếm thử. Không thể không nói tay nghề của Tiểu Đào quả thật cực kỳ giỏi, mùi vị vô cùng thượng hạng, khiến Hàn Tam Thiên không nhịn được giơ ngón cái lên: "Tứ Phong có đầu bếp như cô quả là có lộc ăn."
"Tạ ơn công tử. Đúng rồi, công tử người từ từ dùng, Tiểu Đào còn làm thêm vài món, đi lấy cho người." Tiểu Đào khẽ mỉm cười, lui ra ngoài.
Hàn Tam Thiên không khách sáo, cầm ngay đũa lên ăn ngấu nghiến. Nói thật, Hàn Tam Thiên vào nam ra bắc, ăn rất nhiều món ngon nhưng phải nói đồ ăn Tiểu Đào nấu xứng đáng cái danh số một.
Nhìn nàng tuổi không lớn lắm nhưng không ngờ tài nấu nướng lại là số một.
Đáng tiếc một tên nô lệ như mình sau này không có lộc ăn.
Điều này cũng khiến Hàn Tam Thiên vốn không muốn ăn hoàn toàn biến thành một kẻ ham ăn. Mới thoáng chốc, Hàn Tam Thiên đã ăn sạch bốn món trên bàn, chẹp miệng vốn còn muốn ăn thêm chút nữa nhưng phát hiện mấy món Tiểu Đào bưng lên đây đã hết sạch mất rồi.
Hàn Tam Thiên buông đũa xuống, chậm rãi ra khỏi phòng, vừa đi được mấy bước, lúc này anh lại nghe thấy trong phòng bếp truyền ra tiếng chửi bởi và mâm bát rơi vỡ.
Hàn Tam Thiên nhướng mày, vội vàng đi về phía phòng bếp.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
"Tôi không có ý này." Hàn Tam Thiên vô cùng nhức đầu nói.
Tiểu Đào khóc thút thít nói: "Không có ý đó thì sao không để Tiểu Đào nấu cơm cho người?"
"Tôi có việc bận phải rời khỏi đây nên..." Hàn Tam Thiên buồn bực trả lời một câu, muốn lách người đi ra ngoài nhưng Tiểu Đào chặn ngay trước mặt Hàn Tam Thiên. Anh vừa di chuyển, Tiểu Đào lại ngăn cản.
"Ôi trời, bà cô của tôi ơi, rốt cuộc thì cô muốn sao? Được rồi, hay là thế này, tôi ăn cơm cô nấu, vậy thì cô cũng dễ báo cáo lại với Tần Sương sư tỷ. Có điều chuyển sang nơi khác, được không?" Hàn Tam Thiên thỏa hiệp nói.
Tiểu Đào hai mắt đẫm lệ, long lanh nhìn Hàn Tam Thiên: "Đi đâu?"
"Đi đâu cũng được, tóm lại không thể ở lại trong căn phòng này." Hàn Tam Thiên nhức đầu nói.
Tiểu Đào gật đầu: "Vậy công tử đi cùng ta."
Đi theo Tiểu Đào, một đường ra khỏi chủ điện Tứ Phong, đi thẳng xuống dưới núi ước chừng nửa dặm, đến phòng bếp Tử Phong. Nói là phòng bếp, thật ra giống một tầm cung của đế vương cổ đại trên Trái Đất hơn, diện tích cực lớn, bên trong đủ loại phòng ốc nối tiếp nhau thành hàng. Hàn Tam Thiên đi vào, lòng vòng bên trong mấy vòng mới tới được căn phòng lớn mé Tây Bắc.
"Công tử, bên kia chính là phòng chính trong nhà bếp, người có thể nghỉ ngơi một lát. Tiểu Đào làm xong đồ ăn sẽ bưng lên cho người. Đúng rồi, người muốn ăn gì?" Mặc dù Tiểu Đào bày ra gương mặt tươi cười nhưng trên mặt vẫn còn vệt nước mắt lúc nãy.
Hàn Tam Thiên gãi đầu: "Có phải chỗ đó đông lắm không?"
"Đó là nơi nô tỳ trong phòng bếp chúng ta ăn cơm, quả thật có không ít nô tỳ, tiện phục vụ cho người."
"Tôi không có ý đó. Hay là cô tìm một nơi vắng người cho tôi được không? Tốt nhất chỉ có cô và tôi." Hàn Tam Thiên sợ lời gièm pha đáng sợ, anh không muốn tiếp tục dính phải chuyện này. Nếu như không phải dáng vẻ Tiểu Đào thế kia, Hàn Tam Thiên không thể nào từ chối được thì ngay cả cơm anh cũng không muốn ăn.
Nghe thấy lời Hàn Tam Thiên nói, Tiểu Đào hơi khó khăn đáp: "Nhưng ngoài phòng khách ra, phòng bếp bên này cũng không có nơi nào ra hồn, Tiểu Đào sợ thiệt thòi cho công tử."
"Đừng gọi công tử này công tử kia nữa, ta cũng là nô lệ, ở vườn rau giữa sườn núi. Hay là vào phòng bếp?" Hàn Tam Thiên nói.
Tiểu Đào lắc đầu: "Phòng bếp đầy dầu mỡ khói bụi, làm bẩn công tử. Nếu công tử không chê thì tới phòng Tiểu Đào được không? Ít nhất hoàn cảnh nơi đó tốt hơn."
Hàn Tam Thiên gật đầu, anh không cần biết đi đâu, chỉ cần không có ai, không bị nói bóng nói gió là được.
Một lát sau, Tiểu Đào dẫn Hàn Tam Thiên đến trước một gian nhà nhỏ phía trong, mặt tường bên ngoài đã cũ kỹ, cửa phòng cũng đã cũ nhưng tốt hơn gian nhà lá rách nát mà Hàn Tam Thiên đang ở không chỉ một hai phần.
Đi vào trong phòng, Hàn Tam Thiên hơi bất ngờ. Bên trong sạch sẽ sáng sủa, hơn nữa bố trí trong phòng rất đẹp, cũng cực kỳ chỉnh tề, còn có một mùi thơm nhàn nhạt.
Chỗ này không tệ, cách chủ điện bên cạnh một đoạn, xung quanh lại có hoa cỏ cây cối, vừa vô cùng yên tĩnh lại vô cùng thích ý: "Nơi này chỉ có mình cô ở thôi sao?"
Tiểu Đào lắc đầu: "Tôi và một tỷ tỷ ở đây. Bởi vì hàng ngày phải phụ trách bữa sáng của Tứ Phong cho nên cách phòng bếp tương đối gần."
Hàn Tam Thiên gật đầu: "Được, vậy cô đi làm việc đi. Đúng rồi, nấu ít thôi nhé, tôi không ăn được nhiều."
Tiểu Đào thi lễ, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Trong lúc rảnh rỗi, Hàn Tam Thiên dứt khoát đi ra khỏi phòng, dạo loanh quanh ở phụ cận.
Bên cạnh cách đó không xa có một dãy phòng ở, lúc này có một gian bếp bốc lên khói lửa, Hàn Tam Thiên biết chỗ đó chắc hẳn là phòng bếp.
Chờ đợi khoảng chừng hơn một tiếng, đã sắp tới trưa, Tiểu Đào bưng một cái khay, bên trên bày mấy món ăn, gắng sức đi tới.
Hàn Tam Thiên bước nhanh đến, Tiểu Đào lắc đầu, kiên trì muốn tự mình bưng vào phòng.
Sau khi đặt đồ ăn xuống, lúc này Tiểu Đào mới lễ phép nói: "Công tử, những món này đều là sở trường của Tiểu Đào, người nếm thử đi."
Hàn Tam Thiên gật đầu, cầm đũa nếm thử. Không thể không nói tay nghề của Tiểu Đào quả thật cực kỳ giỏi, mùi vị vô cùng thượng hạng, khiến Hàn Tam Thiên không nhịn được giơ ngón cái lên: "Tứ Phong có đầu bếp như cô quả là có lộc ăn."
"Tạ ơn công tử. Đúng rồi, công tử người từ từ dùng, Tiểu Đào còn làm thêm vài món, đi lấy cho người." Tiểu Đào khẽ mỉm cười, lui ra ngoài.
Hàn Tam Thiên không khách sáo, cầm ngay đũa lên ăn ngấu nghiến. Nói thật, Hàn Tam Thiên vào nam ra bắc, ăn rất nhiều món ngon nhưng phải nói đồ ăn Tiểu Đào nấu xứng đáng cái danh số một.
Nhìn nàng tuổi không lớn lắm nhưng không ngờ tài nấu nướng lại là số một.
Đáng tiếc một tên nô lệ như mình sau này không có lộc ăn.
Điều này cũng khiến Hàn Tam Thiên vốn không muốn ăn hoàn toàn biến thành một kẻ ham ăn. Mới thoáng chốc, Hàn Tam Thiên đã ăn sạch bốn món trên bàn, chẹp miệng vốn còn muốn ăn thêm chút nữa nhưng phát hiện mấy món Tiểu Đào bưng lên đây đã hết sạch mất rồi.
Hàn Tam Thiên buông đũa xuống, chậm rãi ra khỏi phòng, vừa đi được mấy bước, lúc này anh lại nghe thấy trong phòng bếp truyền ra tiếng chửi bởi và mâm bát rơi vỡ.
Hàn Tam Thiên nhướng mày, vội vàng đi về phía phòng bếp.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook