Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1689
Chương 1689: Tiểu bạch
Thân hình bốn con rồng thu nhỏ lại, cũng nhanh chóng áp vào trên cửa đá, bơi nhanh quanh nhau hợp lại một vòng tròn. Đợi xoay xong ba vòng, cửa đá đã khởi động. Nhất thời, bụi bay tứ tung.
Thì ra bốn con rồng này chính là chìa khóa của của đá Hàn Tam Thiên cười khổ trong lòng, bốn tên phản bội này thật là đê tiện.
Bán đồng đội đến mức này!
Ngay khi cánh cổng đá được mở ra, một luồng sáng đỏ như máu lập tức chiếu ra khỏi căn phòng đá khiến cả người và thủ đều đỏ hẳn lên.
Ở trung tâm của của đá có một vũng máu khổng lồ, máu chảy ra từ trong ao máu đang sôi, thỉnh thoảng xuất hiện một vài bong bóng máu.
Bốn con rồng như là chó săn, mời Hàn Tam Thiên vào bên trong phòng đá.
Sau đó, con rồng đứng đầu trong Tứ Long lạnh giọng quát một tiếng: "Ranh con, Hàn gia gia của bọn ta đến rồi, còn không nhanh chóng cút ra đây gặp mặt?"
Hàn Tam Thiên sa mạc lời. Dù ai là chủ nhân của chúng cũng sẽ gặp xui xẻo vì sự phản bội này, nhưng mà, ít nhất đối với anh bây giờ, bốn tên này có thể dùng được, hơn nữa còn rất hữu ích.
Cho dù tính cách của Thủ Vương có thể nhẫn nhịn thế nào đi nữa thì nó cũng không thể chịu đựng kẻ phản bội ở trước mặt của mình tự phụ như vậy.
Trong cơn tức giận, một bóng đen đột nhiên nhảy ra khỏi ao máu.
Hàn Tam Thiên mở to mắt quan sát một lúc lâu.
Cuối cùng, thực sự không thể không cười thành tiếng.
Hàn Tam Thiên cười, năm con rồng cũng cười theo.
Thú Vương nghẹn đỏ mặt: "Cười cái gì cười, có gì đáng cười?"
Nói đến Thú Vương, Hàn Tam Thiên liền nghĩ ngay đến một con sư tử hoặc là một thứ oai vệ và vững chãi như hổ. Nhưng anh không bao giờ ngờ rằng cái gọi là Thú vương ở thế giới Bát Phương hóa ra lại là...
Một con thỏ!
Chính xác mà nói, nó là một con thỏ có hình thù kỳ lạ.
Ngoại trừ ngoại hình không có gì khác biệt so với những con thỏ bình thường thì điểm khác biệt lớn nhất là lúc nhóc con này mở miệng, nó có những chiếc răng nanh giống hổ thay vì hai chiếc răng cửa sáng sáng như những con thỏ bình thường.
Hàn Tam Thiên thực sự không cách nào tưởng tượng, một con vật dễ thương như vậy, hóa ra lại là Thú Vương ngông cuồng vọng, tàn nhẫn vừa rồi!
"Vậy bây giờ mày tự sát hay là để tao ra tay? Dù sao, tao cũng đang đói. Không biết phải ở trong cái hang tàn này bao lâu, ăn một con thỏ nướng ngược lại sẽ không mất nhiều thời gian." Hàn Tam Thiên nở nụ cười.
Thú vương tức giận: "Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục. Không cần làm phiền ngươi phải ra tay, ta sẽ tự sát."
Dù sao, sau khi chết cùng lắm thì một đoạn thời gian lại luân hồi chuyển thế. Dù sao, tinh thần của nó đủ mạnh nên nó cũng có thời gian cho chuyện này.
"Hàn gia gia, linh hồn của Thú vương là bất tử. Cho dù nó có tự sát, nhưng nếu như hồn phách của nó vẫn còn nguyên, nó sẽ sớm hồi sinh thêm một lần nữa." Lúc này, tên anh cả phản bội nhắc nhở Hàn Tam Thiên.
Thú Vương nhe răng trợn mắt, hận không thể rút da uống máu của hắn.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu: "Nói có lý, Thú vương, mày biết mình nên làm như thế nào đúng không?"
"Vậy ngươi muốn thế nào?” Thú vương cổ nén cơn giận, nói.
"Hãy thỏa thuận đi. Nếu mày ngoan ngoãn làm linh sủng của hắn ta vậy thì sẽ tha cho ngươi một mạng. Nếu như ngươi không muốn, bây giờ thần hồn của ngươi bị tiêu diệt, người của tông Hư Vô cũng không thể chữa khỏi cho ngươi. Nhưng chắc ngươi sẽ nghi ngờ hắn ta không giúp được gì cho ngươi đúng chứ? "Lân Long cười.
Sau khi Lân Long nói xong, nó lặng lẽ ghé sát tai Hàn Tam Thiên này: "Tên này có thể làm Thú vương, nhất định hắn phải có năng lực phi thường. Giữ một tên chết tiệt như vậy ở bên cạnh chúng ta, chỉ có lợi không có hại."
Hàn Tam Thiên gật đầu.Thật ra, anh cũng có ý nghĩ như vậy. Ở thế giới Bát Phương, dựa vào chính mình đối mặt Phù Thạch, Hàn Tam Thiên coi như đã trưởng thành rồi. Tuy nhiên không có gì là chắc thắng nên thêm một người là có thêm một phần sức mạnh.
Trong lòng Thú vương lạnh lẽo. Nó đường đường là một Thú vương, làm sao có thể làm linh sủng cho một tên nhân loại yếu ớt chứ? Cho dù đánh chết nó, nó cũng không đồng ý. Đây là sự xúc phạm với lĩnh vực tuyệt đối của thú cách. Nhưng mặt khác, Hàn Tam Thiên có thể phá vỡ lĩnh vực tuyệt đối của nó, nếu như muốn huỷ đi thần hồn của nó thì thực sự không phải việc gì khó.
Thú vương biết rất rõ điều này.
"Khó chọn lắm à? Vậy ta sẽ cho ngươi một lợi ích khác." Lân Long cười nói.
Mặc dù Thú vương không trả lời, nhưng nó vẫn nhìn Lân Long, hiển nhiên đang chờ câu tiếp theo của tên kia.
Đúng vậy, Thú vương đã cân nhắc lại nhiều lần, cái nhân cách của thú chó má đã gạt sang một bên. Còn sống, mới là điều quan trọng nhất.
Hơn nữa, Hàn Tam Thiên có thể phá vỡ lĩnh vực tuyệt đối của mình. Trước mắt mà nói, nhận hắn ta làm chủ nhân cũng không lỗ gì cả!
"Về sau, ta là lão đại, còn ngươi là lão tam!"
"Lão tam? Vậy lão nhị thì sao?"
Lúc này Hàn Tam Thiên nhanh chóng thả rắn ngoc mắt đỏ ra. Nhìn thấy rắn ngọc mắt đỏ, Thú vương càng không nói nên lời. Hắn không chỉ phải khuất phục dưới một con rồng, hơn nữa còn phải chịu thua cả một con rắn.
"Nếu như ngươi không đồng ý thì lại cho ngươi thêm một điều kiện khác, thấy thế nào?” Lân Long tiếp tục cười nói.
“Đủ rồi, làm thì làm đi, đừng nhắc tới điều kiện nữa." Thú vương vô cùng phiến muộn. Nó sợ Lân Long sẽ càng quá phận, cuối cùng lại lôi con mèo con chó ra, ngay cả lão Tam mình cũng không thể làm nổi nữa.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, nhanh chóng ký kết khế ước chủ tớ với Thú vương tâm không cam, tình không nguyện kia. Hàn Tam Thiên còn đặt cho nó một cái tên đặc biệt vang dội: "Tiểu Bạch!"
Thú vương phản kháng mấy lần, nhưng đều bị Hàn Tam Thiên không hề đồng ý. Tiểu Bạch cười lạnh nhìn bốn con rồng đang cười điên cuồng: "Nhân tiện, chủ nhân, ta có một chuyện quan trọng cần báo cáo, liên quan đến bốn tên bọn chúng."
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Thân hình bốn con rồng thu nhỏ lại, cũng nhanh chóng áp vào trên cửa đá, bơi nhanh quanh nhau hợp lại một vòng tròn. Đợi xoay xong ba vòng, cửa đá đã khởi động. Nhất thời, bụi bay tứ tung.
Thì ra bốn con rồng này chính là chìa khóa của của đá Hàn Tam Thiên cười khổ trong lòng, bốn tên phản bội này thật là đê tiện.
Bán đồng đội đến mức này!
Ngay khi cánh cổng đá được mở ra, một luồng sáng đỏ như máu lập tức chiếu ra khỏi căn phòng đá khiến cả người và thủ đều đỏ hẳn lên.
Ở trung tâm của của đá có một vũng máu khổng lồ, máu chảy ra từ trong ao máu đang sôi, thỉnh thoảng xuất hiện một vài bong bóng máu.
Bốn con rồng như là chó săn, mời Hàn Tam Thiên vào bên trong phòng đá.
Sau đó, con rồng đứng đầu trong Tứ Long lạnh giọng quát một tiếng: "Ranh con, Hàn gia gia của bọn ta đến rồi, còn không nhanh chóng cút ra đây gặp mặt?"
Hàn Tam Thiên sa mạc lời. Dù ai là chủ nhân của chúng cũng sẽ gặp xui xẻo vì sự phản bội này, nhưng mà, ít nhất đối với anh bây giờ, bốn tên này có thể dùng được, hơn nữa còn rất hữu ích.
Cho dù tính cách của Thủ Vương có thể nhẫn nhịn thế nào đi nữa thì nó cũng không thể chịu đựng kẻ phản bội ở trước mặt của mình tự phụ như vậy.
Trong cơn tức giận, một bóng đen đột nhiên nhảy ra khỏi ao máu.
Hàn Tam Thiên mở to mắt quan sát một lúc lâu.
Cuối cùng, thực sự không thể không cười thành tiếng.
Hàn Tam Thiên cười, năm con rồng cũng cười theo.
Thú Vương nghẹn đỏ mặt: "Cười cái gì cười, có gì đáng cười?"
Nói đến Thú Vương, Hàn Tam Thiên liền nghĩ ngay đến một con sư tử hoặc là một thứ oai vệ và vững chãi như hổ. Nhưng anh không bao giờ ngờ rằng cái gọi là Thú vương ở thế giới Bát Phương hóa ra lại là...
Một con thỏ!
Chính xác mà nói, nó là một con thỏ có hình thù kỳ lạ.
Ngoại trừ ngoại hình không có gì khác biệt so với những con thỏ bình thường thì điểm khác biệt lớn nhất là lúc nhóc con này mở miệng, nó có những chiếc răng nanh giống hổ thay vì hai chiếc răng cửa sáng sáng như những con thỏ bình thường.
Hàn Tam Thiên thực sự không cách nào tưởng tượng, một con vật dễ thương như vậy, hóa ra lại là Thú Vương ngông cuồng vọng, tàn nhẫn vừa rồi!
"Vậy bây giờ mày tự sát hay là để tao ra tay? Dù sao, tao cũng đang đói. Không biết phải ở trong cái hang tàn này bao lâu, ăn một con thỏ nướng ngược lại sẽ không mất nhiều thời gian." Hàn Tam Thiên nở nụ cười.
Thú vương tức giận: "Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục. Không cần làm phiền ngươi phải ra tay, ta sẽ tự sát."
Dù sao, sau khi chết cùng lắm thì một đoạn thời gian lại luân hồi chuyển thế. Dù sao, tinh thần của nó đủ mạnh nên nó cũng có thời gian cho chuyện này.
"Hàn gia gia, linh hồn của Thú vương là bất tử. Cho dù nó có tự sát, nhưng nếu như hồn phách của nó vẫn còn nguyên, nó sẽ sớm hồi sinh thêm một lần nữa." Lúc này, tên anh cả phản bội nhắc nhở Hàn Tam Thiên.
Thú Vương nhe răng trợn mắt, hận không thể rút da uống máu của hắn.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu: "Nói có lý, Thú vương, mày biết mình nên làm như thế nào đúng không?"
"Vậy ngươi muốn thế nào?” Thú vương cổ nén cơn giận, nói.
"Hãy thỏa thuận đi. Nếu mày ngoan ngoãn làm linh sủng của hắn ta vậy thì sẽ tha cho ngươi một mạng. Nếu như ngươi không muốn, bây giờ thần hồn của ngươi bị tiêu diệt, người của tông Hư Vô cũng không thể chữa khỏi cho ngươi. Nhưng chắc ngươi sẽ nghi ngờ hắn ta không giúp được gì cho ngươi đúng chứ? "Lân Long cười.
Sau khi Lân Long nói xong, nó lặng lẽ ghé sát tai Hàn Tam Thiên này: "Tên này có thể làm Thú vương, nhất định hắn phải có năng lực phi thường. Giữ một tên chết tiệt như vậy ở bên cạnh chúng ta, chỉ có lợi không có hại."
Hàn Tam Thiên gật đầu.Thật ra, anh cũng có ý nghĩ như vậy. Ở thế giới Bát Phương, dựa vào chính mình đối mặt Phù Thạch, Hàn Tam Thiên coi như đã trưởng thành rồi. Tuy nhiên không có gì là chắc thắng nên thêm một người là có thêm một phần sức mạnh.
Trong lòng Thú vương lạnh lẽo. Nó đường đường là một Thú vương, làm sao có thể làm linh sủng cho một tên nhân loại yếu ớt chứ? Cho dù đánh chết nó, nó cũng không đồng ý. Đây là sự xúc phạm với lĩnh vực tuyệt đối của thú cách. Nhưng mặt khác, Hàn Tam Thiên có thể phá vỡ lĩnh vực tuyệt đối của nó, nếu như muốn huỷ đi thần hồn của nó thì thực sự không phải việc gì khó.
Thú vương biết rất rõ điều này.
"Khó chọn lắm à? Vậy ta sẽ cho ngươi một lợi ích khác." Lân Long cười nói.
Mặc dù Thú vương không trả lời, nhưng nó vẫn nhìn Lân Long, hiển nhiên đang chờ câu tiếp theo của tên kia.
Đúng vậy, Thú vương đã cân nhắc lại nhiều lần, cái nhân cách của thú chó má đã gạt sang một bên. Còn sống, mới là điều quan trọng nhất.
Hơn nữa, Hàn Tam Thiên có thể phá vỡ lĩnh vực tuyệt đối của mình. Trước mắt mà nói, nhận hắn ta làm chủ nhân cũng không lỗ gì cả!
"Về sau, ta là lão đại, còn ngươi là lão tam!"
"Lão tam? Vậy lão nhị thì sao?"
Lúc này Hàn Tam Thiên nhanh chóng thả rắn ngoc mắt đỏ ra. Nhìn thấy rắn ngọc mắt đỏ, Thú vương càng không nói nên lời. Hắn không chỉ phải khuất phục dưới một con rồng, hơn nữa còn phải chịu thua cả một con rắn.
"Nếu như ngươi không đồng ý thì lại cho ngươi thêm một điều kiện khác, thấy thế nào?” Lân Long tiếp tục cười nói.
“Đủ rồi, làm thì làm đi, đừng nhắc tới điều kiện nữa." Thú vương vô cùng phiến muộn. Nó sợ Lân Long sẽ càng quá phận, cuối cùng lại lôi con mèo con chó ra, ngay cả lão Tam mình cũng không thể làm nổi nữa.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, nhanh chóng ký kết khế ước chủ tớ với Thú vương tâm không cam, tình không nguyện kia. Hàn Tam Thiên còn đặt cho nó một cái tên đặc biệt vang dội: "Tiểu Bạch!"
Thú vương phản kháng mấy lần, nhưng đều bị Hàn Tam Thiên không hề đồng ý. Tiểu Bạch cười lạnh nhìn bốn con rồng đang cười điên cuồng: "Nhân tiện, chủ nhân, ta có một chuyện quan trọng cần báo cáo, liên quan đến bốn tên bọn chúng."
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook