Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-46
Chương 46
Chương 46
Bùi Nguyên Minh nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Chắc là tối nay anh sẽ về muộn một chút…”
“Anh có chuyện gì sao?” Trịnh Tuyết Dương hơi tò mò, người chồng ở rể này của cô, ba năm nay thật sự chưa lần nào chân chính đi ra ngoài thì có việc được chứ?
Bùi Nguyên Minh đáp: “Đi làm, đi ra ngoài mà không đi làm thì còn có thể làm gì được chứ?”
“Anh làm việc gì?” Trịnh Tuyết Dương có hơi vui vẻ hỏi anh, đã ba năm rồi, người chồng vô dụng này của cô cuối cùng cũng đã có tiến bộ hơn một chút rồi.
Bùi Nguyên Minh nhún vai nói: “Làm trợ lý cho người bạn học đã vay tiền giúp anh, gần đây anh ta mới quay về thành phố Hải Dương phát triển, vừa nãy chính là anh giúp anh ta mua xe.”
Giờ Trịnh Tuyết Dương mới hiểu chuyện, cô tò mò hỏi: “Anh ta làm nghề gì thế? Nếu như có liên quan tới kiến trúc thì có lẽ có thể hợp tác với nhà chúng ta được đấy.”
Nói tới vấn đề này, Trịnh Tuyết Dương cũng có hơi đắn đo, cô còn sợ người bạn kia của Bùi Nguyên Minh thật sự làm nghề liên quan tới kiến trúc, dù sao thì trong lòng Trịnh Tuyết Dương cũng tự hiểu rõ, ở nhà họ Trịnh lời nói của cô không có tí giá trị nào, mà Bùi Nguyên Minh thì càng không cần phải nói tới nữa.
“Anh ta chỉ mở một công ty đầu tư nhỏ mà thôi, tiếng tăm cũng không phải lớn lắm.” Bùi Nguyên Minh tùy ý đáp, mặc dù trong chớp mắt đó anh cũng muốn ngã bài, nhưng mà nghĩ kĩ lại thì vẫn cảm thấy vẫn chưa tới thời cơ thích hợp.
Anh đã nhận ra từ lâu rồi, trong ba năm này Trịnh Tuyết Dương đã dần
dần thay đổi cái nhìn đối với anh, thậm chí có lẽ là cô cũng có một ít hảo cảm với anh. Nếu như có thể thì Bùi Nguyên Minh hi vọng Trịnh Tuyết Dương thích
chính con người của anh mà không phải là bởi vì anh đột nhiên trở nên giàu có mới nhìn anh bằng một cặp mắt khác.
Nhận ra Bùi Nguyên Minh không muốn nói nhiều về vấn đề này, Trịnh Tuyết Dương cũng biết điều mà không hỏi sâu thêm nữa, cô nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nếu anh sắp đi làm rồi thì lát nữa em sẽ nói lại với mẹ để anh không phải làm những công việc vụn vặt trong nhà nữa, nhà chúng ta thuê một bảo mẫu là được rồi.”
“Sao cũng được, em nói thế nào thì làm thế đó đi.” Bùi Nguyên Minh gật đầu nói.
Trịnh Tuyết Dương ngẫm nghĩ gì đó rồi lại đột nhiên nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, cô nói: “Bùi Nguyên Minh, em hỏi anh, ngày đó để anh đi làm con tin, cuối cùng nhà họ trịnh lại đối xử với anh như vậy, anh có tức giận không?”
“Đương nhiên có” Bùi Nguyên Minh đáp, nhìn thấy sắc mặt Trịnh Tuyết Dương hơi thay đổi anh mới tiếp tục nói: “Nhưng mà anh không có tức giận em…”
“Tại sao chứ?” Trịnh Tuyết Dương theo bản năng hỏi lại.
“Bởi vì em chính là vợ anh mà.” Bùi Nguyên Minh cười cười, vẻ mặt như đang nói đó là lẽ đương nhiên mà: “Anh thay em không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Nghe thấy anh nói đường đường chính chính như vậy, vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương hơi đỏ lên, cô cũng không biết bản thân mình đang thẹn thùng hay đang xấu hổ nữa.
Bầu không khí giữa hai người, khó có được mà bắt đầu trở nên hơi mập mờ.
Ngay lúc này, điện thoại của Trịnh Tuyết Dương lại đột nhiên reo lên, đánh vỡ bầu không khí…
Trịnh Tuyết Dương hơi ngượng ngùng, sau khi cô nhận điện thoại xong thì nói: “Bùi Nguyên Minh, công ty có chút việc cần em phải về xử lý…anh có muốn em chở anh đi một đoạn không?”
“Không cần đâu, chỗ anh làm việc ngay ở gần đây thôi.” Bùi Nguyên Minh cười đáp.
“Vậy cũng được… hôm nay anh nhớ về nhà ăn cơm đấy.” Nói xong câu này thì Trịnh Tuyết Dương đỏ mặt lái xe chạy đi mất, chính cô cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày cô chủ động nhắc Bùi Nguyên Minh tối về nhà ăn cơm.
Nhìn theo chiếc Porsche màu đỏ đã chạy đi xa thì trên mặt Bùi Nguyên Minh lại lộ ra ý cười, có lẽ cũng không bao lâu nữa Trịnh Tuyết Dương sẽ chân chính trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của anh thôi.
Ngay lúc này, bên trong Thành phố ô tô phía sau, An Diệu Linh bởi vì Trịnh Tuyết Dương đi mất, cô ta sợ An Minh Khải giận chó đánh mèo nên tìm một cái cớ rồi chuồn mất.
Mặc dù An Minh Khải cũng hơi tức giận, nhưng anh ta nghĩ tới vẫn còn chuyện quan trọng cần làm, giờ phút này anh ta cũng không có thời gian để ý An Diệu Linh, mà anh ta lại triệu tập những nhân viên nòng cốt của công ty lại, xếp hàng ở ngoài cửa công ty chờ tổng giám đốc của Công ty đầu tư Bùi thị đại giá quang lâm.
Nhưng mà sau khi đợi mười mấy phút, vài người đứng đó cũng đã tê chân hết rồi, nhưng kết quả là vẫn không nhìn thấy bóng dáng ai cả.
“Sao vẫn chưa tới chứ? Không phải là sẽ không tới luôn đấy chứ?” An Minh Khải hơi lo lắng, nguồn vốn đầu tư của Công ty đầu tư Bùi thị đối với Thành phố ô tô’ của anh ta mà nói thì thật sự vô cùng quan trọng, nếu không có khoản đầu tư đó để xoay vòng vốn thì có thể Thành phố ô tô’ của anh ta sẽ phải đóng cửa mất.
Anh ta cố gắng đè ép sự không kiên nhẫn trong lòng mình, An Minh Khải gấp gáp gọi cho hạ vân một cuộc điện thoại.
“Xin chào, là thư ký Vân đúng không? Đúng đúng đúng, tôi chính là tổng giám đốc của Thành phố ô tô’ An Minh Khải đây, buổi sáng cô đã nói với tôi hôm nay tổng giám đốc của công ty cô sẽ tới chỉ đạo công tác.” Mặc dù cách một cái màn hình điện thoại nhưng giờ phút này An Minh Khải vẫn cúi đầu khom lưng, vẻ mặt cũng khách khí vô cùng nói.
Ở đầu bên kia, sắc mặt hạ vân thản nhiên nói: “Đúng thế, nhưng mà tổng giám đốc của chúng tôi cũng đã đi tới đó gần một giờ rồi mà?”
“Hả? Đã tới rồi sao? Nhưng sao tôi vẫn chưa thấy người đâu nhỉ?” An Minh Khải thoáng sửng sốt, anh ta tiếp tục nói: “Thứ ký Vân à, tôi không biết dáng dấp của tổng giám đốc của công ty cô ra sao, cũng không biết anh ấy lái xe gì, cô có thể cho tôi biết biển số xe của anh ấy là bao nhiêu được không?”
Hạ vân nghĩ ngợi rồi đáp: “Tổng giám đốc mới của chúng tôi làm người rất khiêm tốn, anh cứ nhìn thấy người nào cao cao gầy gầy, bề ngoài có vẻ hơn hai mươi tuổi, còn lái một chiếc xe điện rách nát thì chính là anh ấy.”
Chương 46
Bùi Nguyên Minh nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Chắc là tối nay anh sẽ về muộn một chút…”
“Anh có chuyện gì sao?” Trịnh Tuyết Dương hơi tò mò, người chồng ở rể này của cô, ba năm nay thật sự chưa lần nào chân chính đi ra ngoài thì có việc được chứ?
Bùi Nguyên Minh đáp: “Đi làm, đi ra ngoài mà không đi làm thì còn có thể làm gì được chứ?”
“Anh làm việc gì?” Trịnh Tuyết Dương có hơi vui vẻ hỏi anh, đã ba năm rồi, người chồng vô dụng này của cô cuối cùng cũng đã có tiến bộ hơn một chút rồi.
Bùi Nguyên Minh nhún vai nói: “Làm trợ lý cho người bạn học đã vay tiền giúp anh, gần đây anh ta mới quay về thành phố Hải Dương phát triển, vừa nãy chính là anh giúp anh ta mua xe.”
Giờ Trịnh Tuyết Dương mới hiểu chuyện, cô tò mò hỏi: “Anh ta làm nghề gì thế? Nếu như có liên quan tới kiến trúc thì có lẽ có thể hợp tác với nhà chúng ta được đấy.”
Nói tới vấn đề này, Trịnh Tuyết Dương cũng có hơi đắn đo, cô còn sợ người bạn kia của Bùi Nguyên Minh thật sự làm nghề liên quan tới kiến trúc, dù sao thì trong lòng Trịnh Tuyết Dương cũng tự hiểu rõ, ở nhà họ Trịnh lời nói của cô không có tí giá trị nào, mà Bùi Nguyên Minh thì càng không cần phải nói tới nữa.
“Anh ta chỉ mở một công ty đầu tư nhỏ mà thôi, tiếng tăm cũng không phải lớn lắm.” Bùi Nguyên Minh tùy ý đáp, mặc dù trong chớp mắt đó anh cũng muốn ngã bài, nhưng mà nghĩ kĩ lại thì vẫn cảm thấy vẫn chưa tới thời cơ thích hợp.
Anh đã nhận ra từ lâu rồi, trong ba năm này Trịnh Tuyết Dương đã dần
dần thay đổi cái nhìn đối với anh, thậm chí có lẽ là cô cũng có một ít hảo cảm với anh. Nếu như có thể thì Bùi Nguyên Minh hi vọng Trịnh Tuyết Dương thích
chính con người của anh mà không phải là bởi vì anh đột nhiên trở nên giàu có mới nhìn anh bằng một cặp mắt khác.
Nhận ra Bùi Nguyên Minh không muốn nói nhiều về vấn đề này, Trịnh Tuyết Dương cũng biết điều mà không hỏi sâu thêm nữa, cô nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nếu anh sắp đi làm rồi thì lát nữa em sẽ nói lại với mẹ để anh không phải làm những công việc vụn vặt trong nhà nữa, nhà chúng ta thuê một bảo mẫu là được rồi.”
“Sao cũng được, em nói thế nào thì làm thế đó đi.” Bùi Nguyên Minh gật đầu nói.
Trịnh Tuyết Dương ngẫm nghĩ gì đó rồi lại đột nhiên nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, cô nói: “Bùi Nguyên Minh, em hỏi anh, ngày đó để anh đi làm con tin, cuối cùng nhà họ trịnh lại đối xử với anh như vậy, anh có tức giận không?”
“Đương nhiên có” Bùi Nguyên Minh đáp, nhìn thấy sắc mặt Trịnh Tuyết Dương hơi thay đổi anh mới tiếp tục nói: “Nhưng mà anh không có tức giận em…”
“Tại sao chứ?” Trịnh Tuyết Dương theo bản năng hỏi lại.
“Bởi vì em chính là vợ anh mà.” Bùi Nguyên Minh cười cười, vẻ mặt như đang nói đó là lẽ đương nhiên mà: “Anh thay em không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Nghe thấy anh nói đường đường chính chính như vậy, vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương hơi đỏ lên, cô cũng không biết bản thân mình đang thẹn thùng hay đang xấu hổ nữa.
Bầu không khí giữa hai người, khó có được mà bắt đầu trở nên hơi mập mờ.
Ngay lúc này, điện thoại của Trịnh Tuyết Dương lại đột nhiên reo lên, đánh vỡ bầu không khí…
Trịnh Tuyết Dương hơi ngượng ngùng, sau khi cô nhận điện thoại xong thì nói: “Bùi Nguyên Minh, công ty có chút việc cần em phải về xử lý…anh có muốn em chở anh đi một đoạn không?”
“Không cần đâu, chỗ anh làm việc ngay ở gần đây thôi.” Bùi Nguyên Minh cười đáp.
“Vậy cũng được… hôm nay anh nhớ về nhà ăn cơm đấy.” Nói xong câu này thì Trịnh Tuyết Dương đỏ mặt lái xe chạy đi mất, chính cô cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày cô chủ động nhắc Bùi Nguyên Minh tối về nhà ăn cơm.
Nhìn theo chiếc Porsche màu đỏ đã chạy đi xa thì trên mặt Bùi Nguyên Minh lại lộ ra ý cười, có lẽ cũng không bao lâu nữa Trịnh Tuyết Dương sẽ chân chính trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của anh thôi.
Ngay lúc này, bên trong Thành phố ô tô phía sau, An Diệu Linh bởi vì Trịnh Tuyết Dương đi mất, cô ta sợ An Minh Khải giận chó đánh mèo nên tìm một cái cớ rồi chuồn mất.
Mặc dù An Minh Khải cũng hơi tức giận, nhưng anh ta nghĩ tới vẫn còn chuyện quan trọng cần làm, giờ phút này anh ta cũng không có thời gian để ý An Diệu Linh, mà anh ta lại triệu tập những nhân viên nòng cốt của công ty lại, xếp hàng ở ngoài cửa công ty chờ tổng giám đốc của Công ty đầu tư Bùi thị đại giá quang lâm.
Nhưng mà sau khi đợi mười mấy phút, vài người đứng đó cũng đã tê chân hết rồi, nhưng kết quả là vẫn không nhìn thấy bóng dáng ai cả.
“Sao vẫn chưa tới chứ? Không phải là sẽ không tới luôn đấy chứ?” An Minh Khải hơi lo lắng, nguồn vốn đầu tư của Công ty đầu tư Bùi thị đối với Thành phố ô tô’ của anh ta mà nói thì thật sự vô cùng quan trọng, nếu không có khoản đầu tư đó để xoay vòng vốn thì có thể Thành phố ô tô’ của anh ta sẽ phải đóng cửa mất.
Anh ta cố gắng đè ép sự không kiên nhẫn trong lòng mình, An Minh Khải gấp gáp gọi cho hạ vân một cuộc điện thoại.
“Xin chào, là thư ký Vân đúng không? Đúng đúng đúng, tôi chính là tổng giám đốc của Thành phố ô tô’ An Minh Khải đây, buổi sáng cô đã nói với tôi hôm nay tổng giám đốc của công ty cô sẽ tới chỉ đạo công tác.” Mặc dù cách một cái màn hình điện thoại nhưng giờ phút này An Minh Khải vẫn cúi đầu khom lưng, vẻ mặt cũng khách khí vô cùng nói.
Ở đầu bên kia, sắc mặt hạ vân thản nhiên nói: “Đúng thế, nhưng mà tổng giám đốc của chúng tôi cũng đã đi tới đó gần một giờ rồi mà?”
“Hả? Đã tới rồi sao? Nhưng sao tôi vẫn chưa thấy người đâu nhỉ?” An Minh Khải thoáng sửng sốt, anh ta tiếp tục nói: “Thứ ký Vân à, tôi không biết dáng dấp của tổng giám đốc của công ty cô ra sao, cũng không biết anh ấy lái xe gì, cô có thể cho tôi biết biển số xe của anh ấy là bao nhiêu được không?”
Hạ vân nghĩ ngợi rồi đáp: “Tổng giám đốc mới của chúng tôi làm người rất khiêm tốn, anh cứ nhìn thấy người nào cao cao gầy gầy, bề ngoài có vẻ hơn hai mươi tuổi, còn lái một chiếc xe điện rách nát thì chính là anh ấy.”
Bình luận facebook