Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-41
Chương 41
Chương 41
Trịnh Chí Dụng dùng vẻ mặt đã nhìn thấu mọi chân tướng nói: “Đúng! Nhất định là như vậy, không còn khả năng nào khác nữa, không thì giải thích chuyện hợp đồng của họ giống y như thật kiểu gì chứ chứ? Có điều bọn họ thật ngu ngốc, cũng không nghĩ đến việc chuyện này sẽ bị bại lộ nhanh như vậy.”
“Đúng! Chắc là như vậy, ông, gọi người đến đây chẳng phải là rõ ràng rồi sao…”
“Đúng đúng đúng, từ lâu nay đã thấy tên ở rể đó là một phế vật rồi, không ngờ còn học theo người khác đi làm kẻ trộm, còn có cả Trịnh Tuyết Dương đó, lại dám mang cả bản hợp đồng giả tới, quả thực là là làm mất mặt nhà họ Trịnh chúng ta.”
Cả đám người nhà họ Trịnh đều to tiếng phối hợp, Trịnh Tuyết Dương này thật quá đáng, cả nghìn tỷ tiền đầu tư, biết bao nhiêu người có thể ăn uống no đủ chứ? Cô ta lại dám cầm bản hợp đồng giả tới để trêu đùa người khác sao? Cô ta đúng là đáng chết!” Vẻ mặt của ông cụ Trịnh không có chút biểu cảm gì, sau khi ông cầm bản hợp đồng đã bị hủy bỏ ra xem một lát, lúc này ông mới lạnh nhạt nói: “Bảo
Thanh Linh gọi hai đứa nó tới đây, nếu như hôm nay không thể đưa ra một lời giải thích hợp lí, thì bảo hai đứa nó cùng nhau cút khỏi nhà họ Trịnh đi.”
Không ít người nhà họ Trịnh quay sang nhìn nhau, rồi gật đầu lia lịa.
Đây là chuyện tốt mà, nếu không có nhà Trịnh Tuyết Dương, thì sau này có thể được chia nhiều tài sản hơn, bọn họ chỉ mong nhà Trịnh Tuyết Dương mau chóng cút ra khỏi nhà họ Trịnh.
Công ty đầu tư Bùi thị.
Hai ngày nay Bùi Nguyên Minh về cơ bản đã giải quyết xong đống tài liệu
của công ty, đây vốn dĩ là một công ty theo mô hình đầu tư đơn thuần, có điều trước đây khi người chị họ Bùi Mỹ Hạnh tiếp quản công ty, đã thực hiện không ít những lần đầu tư không sinh lời, kết quả là còn bị thua lỗ, điều này khiến cho tình hình kinh doanh của công ty có chút bất ổn, lợi nhuận năm ngoái còn chưa tới một tỉ.”
Lợi nhuận như vậy, đối với một công ty có giá thị trường lên tới hàng trăm nghìn tỉ mà nói, quả thực thấp đến mức đáng thương. May mà Bùi Nguyên Minh vừa mới nhậm chức đã hủy bỏ một vài bản hợp đồng còn chưa xúc tiến, điều này cũng giúp cho công ty đi lên, vả lại những lần đầu tư sau này e rằng phải thận trọng hơn một chút rồi.
Những hạng mục đầu tư trước đây, đại loại là Bùi Nguyên Minh đều xem qua một lượt, trên thực tế là ngoại trừ trung tâm thương mại còn có chút giá trị đầu tư của nhà họ Trịnh ra, thì cũng chỉ còn lại một thành phố ô tô là có giá trị đầu tư nữa.
Bùi Nguyên Minh xem tài liệu, nghĩ đến việc chiếc xe máy của mình đã bị hỏng, suốt ngày bảo Hạ Vân tới đón cũng không hay, quả thực nên đổi một chiếc xe.
Hôm nay có thể đi mua xe, tiện thể đi khảo sát thành phố ô tô đó xem có giá trị đầu tư hay không.
Sau khi bảo Hạ Vân gọi điện thoại cho thành phố ô tô, Bùi Nguyên Minh cũng không bảo Hạ Vân đưa anh đi, mà anh tự đi chiếc xe máy của mình lên đường.
Thành phố ô tô, là một dạng triển lãm thương mại mới trỗi dậy, hoàn toàn không phải là đơn thuần tiêu thụ một nhãn hiệu ô tô nào đó mà thôi, mà về cơ bản là thâu tóm những thương hiệu xe sang đắt tiền đó lại với nhau, sau đó sẽ cho tiêu thụ độc quyền, như vậy thì càng thuận tiện hơn cho người tiêu dùng lựa chọn.
Đương nhiên, những người có thể tới đây mua xe, thông thường đều là tầng lớp quý tộc giàu có.
Khi Bùi Nguyên Minh tới thành phố ô tô, anh cũng có chút cạn lời. Ngoài cửa thành phố ô tô có không ít xe sang, nào là BMW, Audi, Mercedes, rõ ràng
là những người có thể mua được xe ở đây, đều không có một ai là nghèo, cái xe gắn máy của anh xuất hiện ở nơi này, đúng là không có chút gì bắt mắt.
Có điều anh cũng thấy không sao cả, anh đỗ xe xong rồi bước vào.
Bên trong thành phố ô tô có triển lãm không ít xe sang, có đủ tất cả các thương hiệu lớn. Có điều, vì bây giờ là buổi trưa, nên nơi này cũng không đông khách.
Mấy nhân viên sales tụ lại nói chuyện với nhau, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bước vào, cũng không có một ai thèm quan tâm tới anh.
Trên người người này toàn là đồ rẻ tiền, lại còn đi xe máy tới đây, chắc là làm việc ở công trường nào đó gần đây, nhân lúc nghỉ ngơi nên đến để ở ké điều hòa, tiện thể chụp mấy bức ảnh đăng lên tường nhà để ra vẻ.
Bọn họ đã gặp nhiều người như vậy rồi, nên họ cũng chẳng thèm đi tiếp đãi.
Không có một ai tới, Bùi Nguyên Minh cũng không sốt ruột, dù sao thì mục đích chủ yếu của anh là tới để khảo sát, lúc này anh quan sát những chiếc xe mà mình thích, sau đó mở cửa xe ra và đi vào trong ngôi.
Cứ như vậy, một nhân viên bán hàng trông như một quản lí nhỏ không nhìn tiếp được nữa.
Mấy công nhân này, anh tới chụp ảnh thì cứ chụp đi, cứ ra ra vào vào làm gì chứ? Làm hỏng cái xe nào thì anh đền nổi không?
“Chào anh, xin hỏi có phải anh vào nhầm cửa tiệm rồi không, cửa hàng Bảo Tuấn 4S ở một con phố khác..” Một người phụ nữ mặc đồng phục làm việc đi tới, nhìn Bùi Nguyên Minh hơi mìm cười.
“Bảo Tuấn?” Bùi Nguyên Minh ngơ người ra một lát, cười nói: “Tôi không mua cái đó, tôi tới để xem BMW với Audi để xem có ưng mắt hay không?”
“Có ưng mắt hay không sao?” Cô nhân viên bán hàng này để lộ nụ cười nghề nghiệp giả tạo, ánh mắt không giấu nổi sự chê bai.
Người đàn ông này cũng thật là biết tỏ vẻ? Nhìn một cái là biết nghèo muốn chết, cái mái tóc như ổ gà đó, lại còn cảm thấy mình có tư cách đứng ở đây làm bộ làm tich sao? Xem nhiều phim trên mang quá rồi chăng?
Chương 41
Trịnh Chí Dụng dùng vẻ mặt đã nhìn thấu mọi chân tướng nói: “Đúng! Nhất định là như vậy, không còn khả năng nào khác nữa, không thì giải thích chuyện hợp đồng của họ giống y như thật kiểu gì chứ chứ? Có điều bọn họ thật ngu ngốc, cũng không nghĩ đến việc chuyện này sẽ bị bại lộ nhanh như vậy.”
“Đúng! Chắc là như vậy, ông, gọi người đến đây chẳng phải là rõ ràng rồi sao…”
“Đúng đúng đúng, từ lâu nay đã thấy tên ở rể đó là một phế vật rồi, không ngờ còn học theo người khác đi làm kẻ trộm, còn có cả Trịnh Tuyết Dương đó, lại dám mang cả bản hợp đồng giả tới, quả thực là là làm mất mặt nhà họ Trịnh chúng ta.”
Cả đám người nhà họ Trịnh đều to tiếng phối hợp, Trịnh Tuyết Dương này thật quá đáng, cả nghìn tỷ tiền đầu tư, biết bao nhiêu người có thể ăn uống no đủ chứ? Cô ta lại dám cầm bản hợp đồng giả tới để trêu đùa người khác sao? Cô ta đúng là đáng chết!” Vẻ mặt của ông cụ Trịnh không có chút biểu cảm gì, sau khi ông cầm bản hợp đồng đã bị hủy bỏ ra xem một lát, lúc này ông mới lạnh nhạt nói: “Bảo
Thanh Linh gọi hai đứa nó tới đây, nếu như hôm nay không thể đưa ra một lời giải thích hợp lí, thì bảo hai đứa nó cùng nhau cút khỏi nhà họ Trịnh đi.”
Không ít người nhà họ Trịnh quay sang nhìn nhau, rồi gật đầu lia lịa.
Đây là chuyện tốt mà, nếu không có nhà Trịnh Tuyết Dương, thì sau này có thể được chia nhiều tài sản hơn, bọn họ chỉ mong nhà Trịnh Tuyết Dương mau chóng cút ra khỏi nhà họ Trịnh.
Công ty đầu tư Bùi thị.
Hai ngày nay Bùi Nguyên Minh về cơ bản đã giải quyết xong đống tài liệu
của công ty, đây vốn dĩ là một công ty theo mô hình đầu tư đơn thuần, có điều trước đây khi người chị họ Bùi Mỹ Hạnh tiếp quản công ty, đã thực hiện không ít những lần đầu tư không sinh lời, kết quả là còn bị thua lỗ, điều này khiến cho tình hình kinh doanh của công ty có chút bất ổn, lợi nhuận năm ngoái còn chưa tới một tỉ.”
Lợi nhuận như vậy, đối với một công ty có giá thị trường lên tới hàng trăm nghìn tỉ mà nói, quả thực thấp đến mức đáng thương. May mà Bùi Nguyên Minh vừa mới nhậm chức đã hủy bỏ một vài bản hợp đồng còn chưa xúc tiến, điều này cũng giúp cho công ty đi lên, vả lại những lần đầu tư sau này e rằng phải thận trọng hơn một chút rồi.
Những hạng mục đầu tư trước đây, đại loại là Bùi Nguyên Minh đều xem qua một lượt, trên thực tế là ngoại trừ trung tâm thương mại còn có chút giá trị đầu tư của nhà họ Trịnh ra, thì cũng chỉ còn lại một thành phố ô tô là có giá trị đầu tư nữa.
Bùi Nguyên Minh xem tài liệu, nghĩ đến việc chiếc xe máy của mình đã bị hỏng, suốt ngày bảo Hạ Vân tới đón cũng không hay, quả thực nên đổi một chiếc xe.
Hôm nay có thể đi mua xe, tiện thể đi khảo sát thành phố ô tô đó xem có giá trị đầu tư hay không.
Sau khi bảo Hạ Vân gọi điện thoại cho thành phố ô tô, Bùi Nguyên Minh cũng không bảo Hạ Vân đưa anh đi, mà anh tự đi chiếc xe máy của mình lên đường.
Thành phố ô tô, là một dạng triển lãm thương mại mới trỗi dậy, hoàn toàn không phải là đơn thuần tiêu thụ một nhãn hiệu ô tô nào đó mà thôi, mà về cơ bản là thâu tóm những thương hiệu xe sang đắt tiền đó lại với nhau, sau đó sẽ cho tiêu thụ độc quyền, như vậy thì càng thuận tiện hơn cho người tiêu dùng lựa chọn.
Đương nhiên, những người có thể tới đây mua xe, thông thường đều là tầng lớp quý tộc giàu có.
Khi Bùi Nguyên Minh tới thành phố ô tô, anh cũng có chút cạn lời. Ngoài cửa thành phố ô tô có không ít xe sang, nào là BMW, Audi, Mercedes, rõ ràng
là những người có thể mua được xe ở đây, đều không có một ai là nghèo, cái xe gắn máy của anh xuất hiện ở nơi này, đúng là không có chút gì bắt mắt.
Có điều anh cũng thấy không sao cả, anh đỗ xe xong rồi bước vào.
Bên trong thành phố ô tô có triển lãm không ít xe sang, có đủ tất cả các thương hiệu lớn. Có điều, vì bây giờ là buổi trưa, nên nơi này cũng không đông khách.
Mấy nhân viên sales tụ lại nói chuyện với nhau, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bước vào, cũng không có một ai thèm quan tâm tới anh.
Trên người người này toàn là đồ rẻ tiền, lại còn đi xe máy tới đây, chắc là làm việc ở công trường nào đó gần đây, nhân lúc nghỉ ngơi nên đến để ở ké điều hòa, tiện thể chụp mấy bức ảnh đăng lên tường nhà để ra vẻ.
Bọn họ đã gặp nhiều người như vậy rồi, nên họ cũng chẳng thèm đi tiếp đãi.
Không có một ai tới, Bùi Nguyên Minh cũng không sốt ruột, dù sao thì mục đích chủ yếu của anh là tới để khảo sát, lúc này anh quan sát những chiếc xe mà mình thích, sau đó mở cửa xe ra và đi vào trong ngôi.
Cứ như vậy, một nhân viên bán hàng trông như một quản lí nhỏ không nhìn tiếp được nữa.
Mấy công nhân này, anh tới chụp ảnh thì cứ chụp đi, cứ ra ra vào vào làm gì chứ? Làm hỏng cái xe nào thì anh đền nổi không?
“Chào anh, xin hỏi có phải anh vào nhầm cửa tiệm rồi không, cửa hàng Bảo Tuấn 4S ở một con phố khác..” Một người phụ nữ mặc đồng phục làm việc đi tới, nhìn Bùi Nguyên Minh hơi mìm cười.
“Bảo Tuấn?” Bùi Nguyên Minh ngơ người ra một lát, cười nói: “Tôi không mua cái đó, tôi tới để xem BMW với Audi để xem có ưng mắt hay không?”
“Có ưng mắt hay không sao?” Cô nhân viên bán hàng này để lộ nụ cười nghề nghiệp giả tạo, ánh mắt không giấu nổi sự chê bai.
Người đàn ông này cũng thật là biết tỏ vẻ? Nhìn một cái là biết nghèo muốn chết, cái mái tóc như ổ gà đó, lại còn cảm thấy mình có tư cách đứng ở đây làm bộ làm tich sao? Xem nhiều phim trên mang quá rồi chăng?
Bình luận facebook