Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
“Mộng Vũ, sao cậu ta lại ở nhà em? Quách Siêu sao lại ở nhà em chứ?” Giọng nói của Sở Phàm hơi run, sắc mặt tím tái, chỉ vào người đàn ông kia.
Anh thực sự không dám tin, tự mình đích thân nhận đơn ship đồ ăn của vợ sắp cưới, còn chuẩn bị một bất ngờ cho cô ta, kết quả vừa mở cửa nhà cô ta ra, không ngờ bên trong lại có người đàn ông khác, mà còn là người anh quen nữa chứ, Quách Siêu, một kẻ chơi bời nghịch ngợm ở lớp bên cạnh hồi đại học năm bốn của anh.
Lúc này Quách Siêu đang nhìn về phía anh với ánh mắt đầy vẻ cười cợt, như nhìn một thằng hề vậy.
Còn Trần Mộng Vũ, không những không cảm thấy nhục nhã hổ thẹn, mà còn nhìn Sở Phàm với ánh mắt chán ghét, mở miệng ra là chửi luôn:
“Đồ ăn hại vô dụng, kêu cái gì mà kêu! Anh giỏi rồi chứ gì? Tôi còn chưa tìm anh tính sổ mà anh đã đến đây sủa lên?”
“Ai bảo anh đi ship đồ ăn? Tôi đã cảnh cáo trước với anh rồi đừng có mà đi ship nữa, loại chó như anh vẫn còn cố tình làm cái công việc mất mặt này à?”
“Chẳng nhẽ anh không biết thế nào là nhục sao?!”
“Đi ship đồ ăn thì có gì mà nhục?!”
Sở Phàm nắm chặt cú đấm, nghiến răng nghiến lợi nói, anh không hiểu vì sao Trần Mộng Vũ lại coi thường cái nghề ship đồ ăn như vậy, anh kiếm tiền dựa vào sức lao động của mình, chứ đâu có phải đi ăn cướp.
“Bốp!”
Một cái tát giòn vang in lên mặt Sở Phàm.
Mặt của Sở Phàm, đau đến mức nóng ran.
“Đồ ăn hại như anh, còn dám cãi à!” Trần Mộng Vũ vô cùng tức giận.
“Cùng là đàn ông, anh Siêu còn trẻ mà lương mỗi tháng năm mươi nghìn tệ, còn anh, cả ngày từ sáng đến tối như một con chó chạy rông ngoài đường, cả tháng kiếm được không đến năm nghìn.”
“Anh còn nói đi ship đồ ăn không xấu hổ à?” Trần Mộng Vũ chửi lên với giọng the thé, hình như chửi như vậy vẫn chưa hả dạ, cô ta giật lấy hộp thức ăn trong tay Sở Phàm, mở hộp ra đổ hết lên mặt của anh.
Nước canh nóng bỏng cộng với những lá gia vị, ngay lập tức ướt hết người của Sở Phàm.
“Giờ thì thấy mất mặt chưa?” Trần Mộng Vũ gào thét lên.
Sở Phàm đứng ở cửa, nhếch miệng gượng cười đau khổ.
Anh không hề lau đi những lá gia vị và nước canh trên mặt mình, mà cứ kệ cho chỗ nước canh nóng bỏng chảy từ đầu tới chân.
Anh không ngờ rằng, ở rể nhà họ Trần ba năm, cuối cùng lại nhận được kết cục như thế này.
Là chồng sắp cưới của Trần Mộng Vũ, anh chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với Trần Mộng Vũ cả, nhẫn nhục chịu thương chịu khó, kiếm tiền dựa vào sức lao động của mình, chứ không hề lấy của nhà họ Trần một cây kim sợi chỉ.
Nhưng mọi người ở nhà họ Trần, lại đối xử với anh như một con chó, tùy ý sai khiến, địa vị của anh còn không bằng người ở.
Giờ đây Trần Mộng Vũ lại chà đạp lên sự tôn nghiêm cuối cùng của một người đàn ông.
Còn về Trần Mộng Vũ, đã khiến Sở Phàm thất vọng đến tột cùng, đến cái hy vọng cuối cùng cũng đã tan vỡ.
Sở Phàm nắm chặt nắm đấm, định quay người đi.
Đúng lúc này, một người đàn bà xinh đẹp tầm tuổi trung niên mặc chiếc váy ngủ Pijama màu vàng với kiểu tóc uốn lọn to màu đỏ từ trong phòng đi ra, gương mặt của người đàn bà xinh đẹp này có nhiều nét giống Trần Mộng Vũ, chỉ có một điều khác với Trần Mộng Vũ đó là, trên người bà ta hiện ra một vẻ thướt tha của người đã trưởng thành.
Nghiêng nhìn Sở Phàm một lúc, rồi người đàn bà xinh đẹp này đưa ánh mắt cưng chiều nhìn về phía Trần Mộng Vũ:
“Được rồi, được rồi, Mộng Vũ, đừng giận nữa con, con cố chấp với cái loại ăn hại ấy để làm cái gì?”
“Mẹ, không phải là con muốn cố chấp với loại ăn hại này, mà anh ta đúng là đã làm con mất mặt quá thể.” Trần Mộng Vũ lườm chằm chằm một cách khó chịu vào Sở Phàm.
“Từ ngày loại ăn hại này đến nhà họ Trần chúng ta ở rể, ba năm liền, con chưa có lần nào dám ngẩng mặt lên cả.”
“Ngày nào cũng có mấy đứa bạn học cùng đến cười thẳng vào mặt con, nói con lại tìm một kẻ ăn hại làm shipper để làm chồng sắp cưới.”
“Haiz......”
Người đàn bà xinh đẹp lại thở dài, nói: “Mộng Vũ, con tưởng mẹ nhẫn tâm nhìn con như vậy sao?”
“Hôn ước là do bà nội con sắp đặt từ ba năm trước, mẹ đành phải làm theo khuôn phép đấy thôi.”
“Khuôn phép cái con khỉ ấy!” Trần Mộng Vũ không nhịn được bèn chửi lên một tiếng.
“Con thì thấy cái ông già ba năm trước đến nhà họ Trần ý, chính là tên chuyên đi lừa đảo, cái gì mà thần y giang hồ, đúng là nực cười!”
Người đàn bà xinh đẹp gật gù nói: “Chuyện này đúng là bà nội con đá quá hồ đồ, nhưng khi đó bà cũng chẳng có cách nào, dù sao ông thần y giang hồ đó đã từng cứu bà nội con, có ơn với bà con, nên lúc ông ta đưa ra yêu cầu này, bà con không thể không đồng ý.”
“Nhưng dựa vào đâu lại là con phải chịu đen đủi chứ?” Trần Mộng Dao tức giận khôn nguôi.
“Vì lúc đó, nhà họ Trần chúng ta chỉ có mỗi con là tầm tuổi sàn sàn với nó.” Người đàn bà xinh đẹp thở dài giải thích, ba năm trước, khi mà lão thần y đưa Sở Phàm đến nhà họ Trần, cả nhà họ Trần có mỗi Trần Mộng Vũ là đến tuổi phù hợp để kết hôn, cho nên bà nội liền cho đính hôn với Sở Phàm, nhưng lại hứa trong thời hạn ba năm, khi đến thời hạn đó thì hai người mới được kết hôn.
“Được rồi được rồi, đừng giận nữa con.” Người đàn bà xinh đẹp vỗ vào vai của Trần Mộng Vũ.
“Mai là ngày mừng thọ bảy mươi của bà nội con, con nên nghĩ xem tặng quà chúc thọ gì cho bà thì hơn đấy.”
“Nếu con khiến bà vui, chờ cho đến hết ba năm, bà con sẽ đuổi nó ra khỏi nhà họ Trần, sẽ không có chuyện để con cưới nó đâu.”
“Đến lúc đó con có thể quang minh chính đại ở bên cạnh cậu Siêu rồi.”
Vừa nói, người đàn bà xinh đẹp còn nhìn sang bên Quách Siêu đang ngồi bên cạnh với ánh mắt tràn đầy sự khen ngợi.
Bà ta cho rằng, chỉ có người xuất sắc nổi bật như Quách Siêu mới xứng đáng làm con rể của mình.
“Mẹ, con không muốn phải đợi hết ba năm mới có thể đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Trần, con muốn anh ta cút khỏi nhà họ Trần ngay trong ngày mai.” Trần Mộng Vũ bĩu môi nói, cô ta đúng là không muốn ở bên cạnh Sở Phàm một phút nào nữa, mà muốn ở bên Quách Siêu ngay bây giờ.
“Mộng Vũ, còn có một tháng nữa là hết hạn ba năm, một tháng mà con cũng không đợi được à?” Người đàn bà xinh đẹp có hơi cảm thấy bất lực.
“Không đợi được! Kể cả một ngày con cũng không đợi nổi nữa!” Trần Mộng Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ừ được rồi, cục cưng của anh đã không muốn đợi thêm ngày nào nữa, vậy trong lễ mừng thọ của bà em ngày mai, anh sẽ xin cho cục cưng của anh, xin bà nể mặt, đuổi ngay cái loại ăn hại ra khỏi nhà họ Trần.” Quách Siêu cưng nựng véo nhẹ bọng má của Trần Mộng Vũ, hắn là người nối dõi của nhà họ Quách, chỉ cần hắn mở miệng, bà nội của Trần Mộng Vũ sẽ không từ chối hắn đâu.
“Cảm ơn anh Siêu, anh Siêu lúc nào cũng tốt với em nhất!”
Trần Mộng Vũ cười ngọt ngào, nũng nịu ôm chặt lấy Quách Siêu.
Cảnh tượng này càng khiến cho Sở Phàm đau lòng hơn, nhà họ Trần từ già đến trẻ, chẳng có một ai coi trọng anh cả.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ ăn hại, còn không mau cút ra rồi xin nghỉ việc đi! Nhìn mày chỉ khiến Mộng Vũ nhà tao càng tức thêm thôi!” Thấy Sở Phàm vẫn còn nhìn chằm chằm vào Trần Mộng Vũ, người đàn bà xinh đẹp đột nhiên thấy tức hết cả người.
Sở Phàm cắn răng không nói gì, rồi quay người bước ra khỏi căn nhà khang trang của nhà Trần Mộng Vũ.
“Đúng là cái loại không biết xấu hổ.”
Cho dù đã đi xuống đến tầng một, cũng vẫn nghe thấy tiếng chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp đó.
Sở Phàm tự cười nhạo mình, anh không hề biết vì sao đến cuối cùng lại trở thành lỗi của mình?
Thở dài một tiếng, trở về căn phòng nhỏ của mình ở sát bên cạnh, mở nước đi tắm, thay bộ quần áo khác, rồi sẽ ra khỏi nhà đi xin nghỉ việc, Sở Phàm biết chỉ cần anh làm công việc này ngày nào, thì sống không xong với nhà họ Trần ngày đó.
Nhưng khi Sở Phàm đang định đẩy cửa ra ngoài, thấy một hương thơm ngát phả vào mặt anh.
“Mộng Dao?”
Cô gái thơ ngây trong sáng trước mặt anh đây chính là em gái của Trần Mộng Vũ, tên là Trần Mộng Dao.
Cả nhà họ Trần, chỉ có một mình Trần Mộng Dao là người quan tâm và đối xử tốt với Sở Phàm nhất.
“Anh Sở Phàm, anh ra đúng lúc quá, em cũng đang định tìm anh nè.” Trần Mộng Dao thậm thà thậm thụt nhìn xung quanh, rồi lấy từ trong người ra một tập tiền, nhét vào tay Sở Phàm.
“Mai là lễ mừng thọ bảy mươi của bà nội, nhà họ Trần bọn em rất coi trọng chuyện này, nếu anh chọn được cho bà món quà ưng ý khiến bà vui, biết đâu địa vị của anh trong nhà họ Trần sẽ cao hơn, đến lúc đó chị em cũng sẽ nhìn anh với con mắt khác, sau này cuộc sống của anh cũng sẽ dễ thở hơn.” Cô bé láu lỉnh nói.
“Ơ......” Sở Phàm hơi nhếch miệng, khóe mắt nóng lên, cả nhà chỉ có mỗi Mộng Dao là đối xử với anh tốt nhất, cô ấy nhỏ hơn anh hai tuổi, là sinh viên đại học năm hai, Sở Phàm biết bình thường cô ấy cũng không có nhiều tiền tiêu vặt, chỗ tiền này chắc chắn đều là do cô ấy ăn uống tiết kiệm để dành mà có được, giờ lại đưa cho anh......
“Đừng có ơ a gì nữa, anh mau cầm lấy đi, đừng có để chị em nhìn thấy.” Trần Mộng Dao vội vàng nói.
“Tôi đã nhìn thấy rồi!” Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang đến từ phía sau.
Sắc mặt của Trần Mộng Dao căng lên, con mắt đảo đảo rồi ngượng ngùng cười nói: “Chị, số tiền này là trước đây em mượn của anh Sở Phàm, hôm nay góp được vừa đủ nên đến trả......trả cho anh Sở Phàm......”
“Mượn anh ta tiền? Đồ vô dụng này còn không nuôi nổi bản thân anh ta, mà lại có tiền cho mày mượn sao? Mày tưởng chị mày dễ bị lừa thế à?” Trần Mộng Vũ cười khẩy một tiếng.
“Chị, em lừa chị làm gì......” Trần Mộng Dao vội vàng lúng túng, còn muốn giải thích tiếp, nhưng Trần Mộng Vũ không muốn nghe, cô ta bước vài bước đến trước mặt Sở Phàm, giật lấy mấy nghìn tệ trên tay anh rồi chỉ thẳng vào mặt anh để chửi:
“Loại ăn hại, đến cả tiền của em tôi mà anh cũng cầm được? Anh còn mặt mũi nào nữa không? Nếu tôi là anh thì đi chết đi còn hơn! Sống thế này mà anh không cảm thấy nhục nhã à?”
“Chị, sao chị......”
“Im đi, quay về phòng của mày ngay, tối chị mày mới tính sổ với mày!” Trần Mộng Vũ tức giận quát Mộng Dao.
Trần Mộng Dao nhìn Sở Phàm với ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi, rồi co đầu rụt cổ rời khỏi đó.
Sở Phàm không trách cô ấy, ba năm nay Mộng Dao đã giúp anh rất nhiều, chỉ là một người em của vợ sắp cưới, Mộng Dao thực ra không cần thiết phải bênh vực anh như vậy, dù sao anh ở nhà họ Trần chẳng được ai thích cả, đôi khi vì anh mà Mộng Dao vô duyên vô cớ phải chịu nhiều tủi thân, nhưng cô ấy chưa bao giờ oán trách, đôi khi Sở Phàm còn nghĩ rằng, Mộng Dao là vợ sắp cưới của anh mới phải, người con gái này dịu dàng biết bao.
“Đi thôi Mộng Vũ, không còn sớm nữa, mau đi đến chợ đồ cổ chọn cho bà nội món quà đi.” Quách Siêu nhìn lên chiếc đồng hồ Longines trên cổ tay mình, rồi nhấn vào chiếc chìa khóa xe BMW trên tay.
“Em biết rồi, chúng ta đi thôi anh!” Mộng Vũ mặt cười rạng rỡ, quay người bước lên xe với Quách Siêu.
“Tao đưa vợ sắp cưới của mày đi chơi đây, còn mày, mau đi ship đồ ăn đi mà kiếm tiền, nếu không tối nay không có cháo mà húp đâu.” Ánh mắt của Quách Siêu nhìn thẳng vào Sở Phàm, trên mặt hắn nở một nụ cười nhạt mang đầy vẻ coi thường, rồi hai người đó lên xe đi khỏi.
Kiểu sỉ nhục trơ trẽn đó khiến Sở Phàm tức giận tay nắm chặt hai nắm đấm, móng tay cắm thẳng vào lòng bàn tay anh.
Tiền, đều là vì tiền, vì anh giờ chỉ là một thằng nghèo kiết xác, nghèo kiết xác thì bị người ta coi thường cũng đáng đời!
Anh hận, không chỉ hận mình, mà hận cả dòng họ mình, ba năm cũng đã gần qua đi, Sở Phàm không hiểu vì sao ba năm trước dòng họ lại đưa ra kiểu thử thách này?
Chỉ là để cho anh nhìn rõ thế nào là lòng người dễ thay đổi sao? Nếu quả đúng là như vậy, Sở Phàm thừa nhận, mục đích của dòng họ đã đạt được rồi đó, anh đã nhìn rõ được cái mà gọi là lòng người, ghê tởm đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng!
Đúng lúc anh đang nghĩ thì chiếc điện thoại cũ kỹ trong túi quần reo lên, Sở Phàm giật mình lấy điện thoại ra, khi nhìn rõ được số điện thoại, hai con ngươi của anh đột nhiên co thắt lại.
“Cậu chủ, thử thách của dòng họ đã kết thúc rồi.”
Trong điện thoại vang lên giọng nói của một người đã cao tuổi.
Anh thực sự không dám tin, tự mình đích thân nhận đơn ship đồ ăn của vợ sắp cưới, còn chuẩn bị một bất ngờ cho cô ta, kết quả vừa mở cửa nhà cô ta ra, không ngờ bên trong lại có người đàn ông khác, mà còn là người anh quen nữa chứ, Quách Siêu, một kẻ chơi bời nghịch ngợm ở lớp bên cạnh hồi đại học năm bốn của anh.
Lúc này Quách Siêu đang nhìn về phía anh với ánh mắt đầy vẻ cười cợt, như nhìn một thằng hề vậy.
Còn Trần Mộng Vũ, không những không cảm thấy nhục nhã hổ thẹn, mà còn nhìn Sở Phàm với ánh mắt chán ghét, mở miệng ra là chửi luôn:
“Đồ ăn hại vô dụng, kêu cái gì mà kêu! Anh giỏi rồi chứ gì? Tôi còn chưa tìm anh tính sổ mà anh đã đến đây sủa lên?”
“Ai bảo anh đi ship đồ ăn? Tôi đã cảnh cáo trước với anh rồi đừng có mà đi ship nữa, loại chó như anh vẫn còn cố tình làm cái công việc mất mặt này à?”
“Chẳng nhẽ anh không biết thế nào là nhục sao?!”
“Đi ship đồ ăn thì có gì mà nhục?!”
Sở Phàm nắm chặt cú đấm, nghiến răng nghiến lợi nói, anh không hiểu vì sao Trần Mộng Vũ lại coi thường cái nghề ship đồ ăn như vậy, anh kiếm tiền dựa vào sức lao động của mình, chứ đâu có phải đi ăn cướp.
“Bốp!”
Một cái tát giòn vang in lên mặt Sở Phàm.
Mặt của Sở Phàm, đau đến mức nóng ran.
“Đồ ăn hại như anh, còn dám cãi à!” Trần Mộng Vũ vô cùng tức giận.
“Cùng là đàn ông, anh Siêu còn trẻ mà lương mỗi tháng năm mươi nghìn tệ, còn anh, cả ngày từ sáng đến tối như một con chó chạy rông ngoài đường, cả tháng kiếm được không đến năm nghìn.”
“Anh còn nói đi ship đồ ăn không xấu hổ à?” Trần Mộng Vũ chửi lên với giọng the thé, hình như chửi như vậy vẫn chưa hả dạ, cô ta giật lấy hộp thức ăn trong tay Sở Phàm, mở hộp ra đổ hết lên mặt của anh.
Nước canh nóng bỏng cộng với những lá gia vị, ngay lập tức ướt hết người của Sở Phàm.
“Giờ thì thấy mất mặt chưa?” Trần Mộng Vũ gào thét lên.
Sở Phàm đứng ở cửa, nhếch miệng gượng cười đau khổ.
Anh không hề lau đi những lá gia vị và nước canh trên mặt mình, mà cứ kệ cho chỗ nước canh nóng bỏng chảy từ đầu tới chân.
Anh không ngờ rằng, ở rể nhà họ Trần ba năm, cuối cùng lại nhận được kết cục như thế này.
Là chồng sắp cưới của Trần Mộng Vũ, anh chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với Trần Mộng Vũ cả, nhẫn nhục chịu thương chịu khó, kiếm tiền dựa vào sức lao động của mình, chứ không hề lấy của nhà họ Trần một cây kim sợi chỉ.
Nhưng mọi người ở nhà họ Trần, lại đối xử với anh như một con chó, tùy ý sai khiến, địa vị của anh còn không bằng người ở.
Giờ đây Trần Mộng Vũ lại chà đạp lên sự tôn nghiêm cuối cùng của một người đàn ông.
Còn về Trần Mộng Vũ, đã khiến Sở Phàm thất vọng đến tột cùng, đến cái hy vọng cuối cùng cũng đã tan vỡ.
Sở Phàm nắm chặt nắm đấm, định quay người đi.
Đúng lúc này, một người đàn bà xinh đẹp tầm tuổi trung niên mặc chiếc váy ngủ Pijama màu vàng với kiểu tóc uốn lọn to màu đỏ từ trong phòng đi ra, gương mặt của người đàn bà xinh đẹp này có nhiều nét giống Trần Mộng Vũ, chỉ có một điều khác với Trần Mộng Vũ đó là, trên người bà ta hiện ra một vẻ thướt tha của người đã trưởng thành.
Nghiêng nhìn Sở Phàm một lúc, rồi người đàn bà xinh đẹp này đưa ánh mắt cưng chiều nhìn về phía Trần Mộng Vũ:
“Được rồi, được rồi, Mộng Vũ, đừng giận nữa con, con cố chấp với cái loại ăn hại ấy để làm cái gì?”
“Mẹ, không phải là con muốn cố chấp với loại ăn hại này, mà anh ta đúng là đã làm con mất mặt quá thể.” Trần Mộng Vũ lườm chằm chằm một cách khó chịu vào Sở Phàm.
“Từ ngày loại ăn hại này đến nhà họ Trần chúng ta ở rể, ba năm liền, con chưa có lần nào dám ngẩng mặt lên cả.”
“Ngày nào cũng có mấy đứa bạn học cùng đến cười thẳng vào mặt con, nói con lại tìm một kẻ ăn hại làm shipper để làm chồng sắp cưới.”
“Haiz......”
Người đàn bà xinh đẹp lại thở dài, nói: “Mộng Vũ, con tưởng mẹ nhẫn tâm nhìn con như vậy sao?”
“Hôn ước là do bà nội con sắp đặt từ ba năm trước, mẹ đành phải làm theo khuôn phép đấy thôi.”
“Khuôn phép cái con khỉ ấy!” Trần Mộng Vũ không nhịn được bèn chửi lên một tiếng.
“Con thì thấy cái ông già ba năm trước đến nhà họ Trần ý, chính là tên chuyên đi lừa đảo, cái gì mà thần y giang hồ, đúng là nực cười!”
Người đàn bà xinh đẹp gật gù nói: “Chuyện này đúng là bà nội con đá quá hồ đồ, nhưng khi đó bà cũng chẳng có cách nào, dù sao ông thần y giang hồ đó đã từng cứu bà nội con, có ơn với bà con, nên lúc ông ta đưa ra yêu cầu này, bà con không thể không đồng ý.”
“Nhưng dựa vào đâu lại là con phải chịu đen đủi chứ?” Trần Mộng Dao tức giận khôn nguôi.
“Vì lúc đó, nhà họ Trần chúng ta chỉ có mỗi con là tầm tuổi sàn sàn với nó.” Người đàn bà xinh đẹp thở dài giải thích, ba năm trước, khi mà lão thần y đưa Sở Phàm đến nhà họ Trần, cả nhà họ Trần có mỗi Trần Mộng Vũ là đến tuổi phù hợp để kết hôn, cho nên bà nội liền cho đính hôn với Sở Phàm, nhưng lại hứa trong thời hạn ba năm, khi đến thời hạn đó thì hai người mới được kết hôn.
“Được rồi được rồi, đừng giận nữa con.” Người đàn bà xinh đẹp vỗ vào vai của Trần Mộng Vũ.
“Mai là ngày mừng thọ bảy mươi của bà nội con, con nên nghĩ xem tặng quà chúc thọ gì cho bà thì hơn đấy.”
“Nếu con khiến bà vui, chờ cho đến hết ba năm, bà con sẽ đuổi nó ra khỏi nhà họ Trần, sẽ không có chuyện để con cưới nó đâu.”
“Đến lúc đó con có thể quang minh chính đại ở bên cạnh cậu Siêu rồi.”
Vừa nói, người đàn bà xinh đẹp còn nhìn sang bên Quách Siêu đang ngồi bên cạnh với ánh mắt tràn đầy sự khen ngợi.
Bà ta cho rằng, chỉ có người xuất sắc nổi bật như Quách Siêu mới xứng đáng làm con rể của mình.
“Mẹ, con không muốn phải đợi hết ba năm mới có thể đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Trần, con muốn anh ta cút khỏi nhà họ Trần ngay trong ngày mai.” Trần Mộng Vũ bĩu môi nói, cô ta đúng là không muốn ở bên cạnh Sở Phàm một phút nào nữa, mà muốn ở bên Quách Siêu ngay bây giờ.
“Mộng Vũ, còn có một tháng nữa là hết hạn ba năm, một tháng mà con cũng không đợi được à?” Người đàn bà xinh đẹp có hơi cảm thấy bất lực.
“Không đợi được! Kể cả một ngày con cũng không đợi nổi nữa!” Trần Mộng Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ừ được rồi, cục cưng của anh đã không muốn đợi thêm ngày nào nữa, vậy trong lễ mừng thọ của bà em ngày mai, anh sẽ xin cho cục cưng của anh, xin bà nể mặt, đuổi ngay cái loại ăn hại ra khỏi nhà họ Trần.” Quách Siêu cưng nựng véo nhẹ bọng má của Trần Mộng Vũ, hắn là người nối dõi của nhà họ Quách, chỉ cần hắn mở miệng, bà nội của Trần Mộng Vũ sẽ không từ chối hắn đâu.
“Cảm ơn anh Siêu, anh Siêu lúc nào cũng tốt với em nhất!”
Trần Mộng Vũ cười ngọt ngào, nũng nịu ôm chặt lấy Quách Siêu.
Cảnh tượng này càng khiến cho Sở Phàm đau lòng hơn, nhà họ Trần từ già đến trẻ, chẳng có một ai coi trọng anh cả.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ ăn hại, còn không mau cút ra rồi xin nghỉ việc đi! Nhìn mày chỉ khiến Mộng Vũ nhà tao càng tức thêm thôi!” Thấy Sở Phàm vẫn còn nhìn chằm chằm vào Trần Mộng Vũ, người đàn bà xinh đẹp đột nhiên thấy tức hết cả người.
Sở Phàm cắn răng không nói gì, rồi quay người bước ra khỏi căn nhà khang trang của nhà Trần Mộng Vũ.
“Đúng là cái loại không biết xấu hổ.”
Cho dù đã đi xuống đến tầng một, cũng vẫn nghe thấy tiếng chửi rủa của người đàn bà xinh đẹp đó.
Sở Phàm tự cười nhạo mình, anh không hề biết vì sao đến cuối cùng lại trở thành lỗi của mình?
Thở dài một tiếng, trở về căn phòng nhỏ của mình ở sát bên cạnh, mở nước đi tắm, thay bộ quần áo khác, rồi sẽ ra khỏi nhà đi xin nghỉ việc, Sở Phàm biết chỉ cần anh làm công việc này ngày nào, thì sống không xong với nhà họ Trần ngày đó.
Nhưng khi Sở Phàm đang định đẩy cửa ra ngoài, thấy một hương thơm ngát phả vào mặt anh.
“Mộng Dao?”
Cô gái thơ ngây trong sáng trước mặt anh đây chính là em gái của Trần Mộng Vũ, tên là Trần Mộng Dao.
Cả nhà họ Trần, chỉ có một mình Trần Mộng Dao là người quan tâm và đối xử tốt với Sở Phàm nhất.
“Anh Sở Phàm, anh ra đúng lúc quá, em cũng đang định tìm anh nè.” Trần Mộng Dao thậm thà thậm thụt nhìn xung quanh, rồi lấy từ trong người ra một tập tiền, nhét vào tay Sở Phàm.
“Mai là lễ mừng thọ bảy mươi của bà nội, nhà họ Trần bọn em rất coi trọng chuyện này, nếu anh chọn được cho bà món quà ưng ý khiến bà vui, biết đâu địa vị của anh trong nhà họ Trần sẽ cao hơn, đến lúc đó chị em cũng sẽ nhìn anh với con mắt khác, sau này cuộc sống của anh cũng sẽ dễ thở hơn.” Cô bé láu lỉnh nói.
“Ơ......” Sở Phàm hơi nhếch miệng, khóe mắt nóng lên, cả nhà chỉ có mỗi Mộng Dao là đối xử với anh tốt nhất, cô ấy nhỏ hơn anh hai tuổi, là sinh viên đại học năm hai, Sở Phàm biết bình thường cô ấy cũng không có nhiều tiền tiêu vặt, chỗ tiền này chắc chắn đều là do cô ấy ăn uống tiết kiệm để dành mà có được, giờ lại đưa cho anh......
“Đừng có ơ a gì nữa, anh mau cầm lấy đi, đừng có để chị em nhìn thấy.” Trần Mộng Dao vội vàng nói.
“Tôi đã nhìn thấy rồi!” Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang đến từ phía sau.
Sắc mặt của Trần Mộng Dao căng lên, con mắt đảo đảo rồi ngượng ngùng cười nói: “Chị, số tiền này là trước đây em mượn của anh Sở Phàm, hôm nay góp được vừa đủ nên đến trả......trả cho anh Sở Phàm......”
“Mượn anh ta tiền? Đồ vô dụng này còn không nuôi nổi bản thân anh ta, mà lại có tiền cho mày mượn sao? Mày tưởng chị mày dễ bị lừa thế à?” Trần Mộng Vũ cười khẩy một tiếng.
“Chị, em lừa chị làm gì......” Trần Mộng Dao vội vàng lúng túng, còn muốn giải thích tiếp, nhưng Trần Mộng Vũ không muốn nghe, cô ta bước vài bước đến trước mặt Sở Phàm, giật lấy mấy nghìn tệ trên tay anh rồi chỉ thẳng vào mặt anh để chửi:
“Loại ăn hại, đến cả tiền của em tôi mà anh cũng cầm được? Anh còn mặt mũi nào nữa không? Nếu tôi là anh thì đi chết đi còn hơn! Sống thế này mà anh không cảm thấy nhục nhã à?”
“Chị, sao chị......”
“Im đi, quay về phòng của mày ngay, tối chị mày mới tính sổ với mày!” Trần Mộng Vũ tức giận quát Mộng Dao.
Trần Mộng Dao nhìn Sở Phàm với ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi, rồi co đầu rụt cổ rời khỏi đó.
Sở Phàm không trách cô ấy, ba năm nay Mộng Dao đã giúp anh rất nhiều, chỉ là một người em của vợ sắp cưới, Mộng Dao thực ra không cần thiết phải bênh vực anh như vậy, dù sao anh ở nhà họ Trần chẳng được ai thích cả, đôi khi vì anh mà Mộng Dao vô duyên vô cớ phải chịu nhiều tủi thân, nhưng cô ấy chưa bao giờ oán trách, đôi khi Sở Phàm còn nghĩ rằng, Mộng Dao là vợ sắp cưới của anh mới phải, người con gái này dịu dàng biết bao.
“Đi thôi Mộng Vũ, không còn sớm nữa, mau đi đến chợ đồ cổ chọn cho bà nội món quà đi.” Quách Siêu nhìn lên chiếc đồng hồ Longines trên cổ tay mình, rồi nhấn vào chiếc chìa khóa xe BMW trên tay.
“Em biết rồi, chúng ta đi thôi anh!” Mộng Vũ mặt cười rạng rỡ, quay người bước lên xe với Quách Siêu.
“Tao đưa vợ sắp cưới của mày đi chơi đây, còn mày, mau đi ship đồ ăn đi mà kiếm tiền, nếu không tối nay không có cháo mà húp đâu.” Ánh mắt của Quách Siêu nhìn thẳng vào Sở Phàm, trên mặt hắn nở một nụ cười nhạt mang đầy vẻ coi thường, rồi hai người đó lên xe đi khỏi.
Kiểu sỉ nhục trơ trẽn đó khiến Sở Phàm tức giận tay nắm chặt hai nắm đấm, móng tay cắm thẳng vào lòng bàn tay anh.
Tiền, đều là vì tiền, vì anh giờ chỉ là một thằng nghèo kiết xác, nghèo kiết xác thì bị người ta coi thường cũng đáng đời!
Anh hận, không chỉ hận mình, mà hận cả dòng họ mình, ba năm cũng đã gần qua đi, Sở Phàm không hiểu vì sao ba năm trước dòng họ lại đưa ra kiểu thử thách này?
Chỉ là để cho anh nhìn rõ thế nào là lòng người dễ thay đổi sao? Nếu quả đúng là như vậy, Sở Phàm thừa nhận, mục đích của dòng họ đã đạt được rồi đó, anh đã nhìn rõ được cái mà gọi là lòng người, ghê tởm đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng!
Đúng lúc anh đang nghĩ thì chiếc điện thoại cũ kỹ trong túi quần reo lên, Sở Phàm giật mình lấy điện thoại ra, khi nhìn rõ được số điện thoại, hai con ngươi của anh đột nhiên co thắt lại.
“Cậu chủ, thử thách của dòng họ đã kết thúc rồi.”
Trong điện thoại vang lên giọng nói của một người đã cao tuổi.