Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 452: Vũ khí vừa tay
“Khà khà, không thể không nói, Sở Phàm, cậu làm tôi bất ngờ đấy!”
Chuyện đã đến nước này, Lý Ý Đức cũng không còn sợ hãi nữa.
Ông ta nhìn thẳng vào Sở Phàm, trầm giọng nói: “Từ lúc bắt đầu, tôi cho rằng cậu chỉ là một thành viên đời thứ hai được dòng họ phái tới để trải nghiệm mà thôi, nên tôi rất coi thường cậu”,
“Mặc dù cậu đã thẳng thừng từ chối lời đề nghị liên minh của tôi lúc ở tiệc rượu, làm hỏng kế hoạch của tôi, nhưng tôi vẫn không muốn lật mặt với cậu, vì tôi biết rằng thêm bạn còn hơn kết thù”,
“Tôi thật sự không muốn đối địch với cậu, nhưng tại sao cậu cứ từng bước từng bước đi về phía đối địch với tôi vậy!”
Nghe vậy, Sở Phàm chỉ cười khinh bỉ một cái.
“Lý Ý Đức, ông phải hiểu rằng, có rất nhiều mối thù oán trên đời này không cần nảy sinh từ một nguyên nhân trực tiếp”.
Anh chỉ vào màn hình camera giám sát phía sau Lý Ý Đức, nơi đó đang chất đầy các dụng cụ chế tạo đồ cấm: “Ông nhìn đi, vào lúc ông lựa chọn số hàng cấm kia, thì chúng ta đã mặc định trở thành đối thủ rồi”,
“Tôi không tự nhận bản thân là người của phe chính nghĩa hay thế nào, cũng không muốn đòi lại công bằng cho ai, mà chỉ đơn giản là không thích mấy cái thứ đồ đó mà thôi. Ở đâu có hàng cấm, ở đó có tôi, chỉ thế thôi!”
Lần này, Sở Phàm không còn cả hứng thú nói dài dòng nữa.
Vì anh nhận ra rằng nói những lí do với đám người này không khác gì đàn gảy tai trâu.
Anh chỉ muốn nghe theo con tim, làm điều mình muốn mà thôi!
“Đã vậy thì chúng ta cũng không còn cơ hội đàm phán nữa rồi”.
Lý Ý Đức nhún vai, nhếch miệng cười.
Ông ta lấy ra một ống tiêm từ trong rương kim loại phía sau, chầm chậm đi đến chỗ Hoàng Phụng.
“Ông định làm gì?”
Hoàng Phụng và Sở Phàm đồng thời biến sắc, lạnh lùng hỏi.
“Đừng sợ, tôi chỉ vừa nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo cho đôi bên mà thôi”.
Lý Ý Đức lạnh lùng cười, nói: “Tôi bắt Hoàng Phụng lại rồi, giờ mà thả cô ta ra thì cô ta sẽ không tha cho tôi đâu, tôi cũng lại không dám giết cô ta, vậy phải làm sao đây…”,
“Thế thì chỉ còn cách… biến cô ta trở nên giống tôi ma f thôi”.
Lý Ý Đức cười điên dại: “Nếu Hoàng Phụng cũng trở thành con nghiện, thì cấp trên của cô ta cũng phải suy tính cho kỹ trước khi muốn giết tôi, vì nếu giết tôi, thì sẽ không ai giải được cơn nghiện của Hoàng Phụng đâu!”,
“Vì loại hàng cấm này là do tôi tự điều chế ra, công thức thế nào chỉ có mình tôi biết!”,
“Cậu xem, có phải tôi đã nghĩ ra được một cách rất hay không nào!”
Nói rồi, Lý Ý Đức đưa ống tiêm về phía cánh tay của Hoàng Phụng, chuẩn bị đâm vào.
“Ông đừng có chọc vào!”
Hoàng Phụng sợ hãi, không ngừng giãy giụa, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy trở nên trắng bệch.
Nhưng cả người cô ấy ỉu xìu như bị ai hạ thuốc, không thể dùng sức nổi, cho nên đừng nói là muốn thoát ra, cho dù muốn động đậy một chút thôi cũng đã rất khó khăn rồi.
Khi Lý Ý Đức chuẩn bị cắm ống tiêm vào cánh tay của Hoàng Phụng, giọng nói lạnh lùng của Sở Phàm vang lên: “Lý Ý Đức, dừng lại cho tôi1”
Sau đó một âm thanh gầm thét bằng nội lực truyền tới khiến đám người trong phòng giám sát đều ngẩn ra.
Nhưng sau đó Lý Ý Đức phản ứng kịp, trừng mắt nhìn Sở Phàm: “Cậu định làm gì hả, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám tới gần thêm một phân, tôi sẽ cắm kim tiêm vào đây ngay!”
Sở Phàm hít sâu một hơi rồi nói: “Chúng ta nói chuyện đã, tiêm Hoàng Phụng không phải là cách tốt nhất đâu. Hiện giờ y học phát triển, cho dù ông có làm cô ấy thành con nghiện thì ông nghĩ ông có thể sống sót à? Chỉ cần gia đình nhà cô ấy có thời gian, thì cô ấy sẽ được chữa trị nhanh thôi, khi ấy ông cũng sẽ chỉ còn con đường chết!”
“Ừm… Cậu nói cũng đúng, cho nên tôi còn một cách khác nữa, nhưng phải xem cậu có phối hợp hay không đã”.
Hình như đã biết Sở Phàm sẽ nói vậy từ trước, Lý Ý Đức lạnh lùng cười đáp.
“Cứ nói đi xem nào”.
Sở Phàm thở phào rồi tiếp tục nói.
Hiện giờ anh đang cách đám người Lý Ý Đức khoảng mười mét gì đó, mà Lý Ý Đức vốn cẩn trọng, nên kim tiêm của ông ta vẫn luôn ở rất gần tay của Hoàng Phụng.
Độ dài mười mét, anh chỉ cần một giây là xong.
Nhưng trong một giây này cũng là lúc con người phản ứng lại, khả năng Hoàng Phụng bị kim tiêm chọc vào là rất cao, nên anh không dám mạo hiểm.
“Rất đơn giản thôi, Hoàng Phụng đang nằm trong tay tôi, tôi có thể đưa cô ta đến biên giới, sau đó tôi sẽ cùng cô ta lên máy bay riêng, rồi tôi sẽ cho cô ta bộ dù để nhảy, cho cô ta hạ cánh an toàn”, mắt Lý Ý Đức lóe sáng.
“Cách này cũng được, sao ông không dùng đi?”
“Vì cậu đó!”
Lý Ý Đức hậm hực lườm Sở Phàm, cắn răng nói: “Cậu vẫn còn sống thì sẽ còn nhiều sự thay đổi bất ngờ, nên rất phiền. Muốn tôi dùng cách hai cũng đơn giản thôi, giờ cậu tự sát đi, chỉ cần cậu chết trước mặt tôi thì tôi sẽ làm theo cách thứ hai luôn!”
Nói xong, Lý Ý Đức đánh mắt với tên đàn em bên cạnh.
Hắn liền rút ra một con dao từ trong quần rồi ném qua.
Tiếng “leng keng” vang lên, con dao đã bị vứt trước mặt Sở Phàm.
“Tôi đưa dao cho cậu rồi đấy, lựa chọn thế nào chắc tôi không cần nói nữa nhỉ?”, Lý Ý Đức cười lạnh lùng: “Cậu chết, hay Hoàng Phụng biến thành con nghiện? Tôi cho cậu mười giây suy nghĩ, đừng tưởng tôi không biết là Hứa Vạn Sơn đang dẫn người xông tới đây!”
Sở Phàm chau mày, không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này.
Sớm biết vậy thì lúc nãy anh đã vận dụng kế “bắt giặc phải bắt vua trước”, tóm luôn Lý Ý Đức cho rồi.
Đúng là tự mình hại mình mà.
Sở Phàm thở dài, rồi nhặt con dao lên.
“Sở Phàm, anh đừng làm vậy!”
Hoàng Phụng thấy vậy liền vội vàng hét lên.
Cô ấy không thân thiết gì với Sở Phàm, nên sao cô ấy có thể để cho Sở Phàm chết thay mình được chứ!
Sở Phàm nhếch miệng, cười tươi rói: “Yên tâm đi, đặc viên Phượng, tôi không ngu ngốc đến mức đi tự sát đâu”.
“Họ Sở kia, cậu có ý gì hả?”
Không để Hoàng Phụng đáp, Lý Ý Đức đã trở nên cảnh giác hơn, lại một lần nữa hướng ống tiêm về cánh tay Hoàng Phụng.
“Ý của tôi đơn giản lắm”.
Sở Phàm lắc đầu, ánh mắt ác liệt: “Lý Ý Đức, ông đã từng nghe đến cảnh giới Tiên Thiên bao giờ chưa?”
“Cái gì cơ?”
“Thôi, có nói ông cũng không hiểu đâu. Ông chỉ cần biết là, ban nãy tôi chưa có vũ khí nào vừa tay nên mới vậy, giờ thì tôi lại có rồi đây”.
Sở Phàm cười lạnh nhạt nói một câu.
Saud dó anh cầm con dao bằng tay phải, nhẹ nhàng chuyển động.
Một khắc đó, một dòng sóng âm truyền đi từ phía con dao.
Lý Ý Đức vẫn đang mù mờ không hiểu gì, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng “ầm”, ống tiêm trong tay ông ta đã bị nổ!
“Có… Có chuyện gì thế này?!”
Lý Ý Đức trừng mắt, kinh ngạc nói.
“Đây là cảnh giới Tiên Thiên, một cách sử dụng nội lực”.
Sở Phàm kiên nhẫn giải thích.
Nhưng chỉ một giây sau, anh đã thoắt đến bên cạnh Lý Ý Đức, giơ tay ra bóp lấy tay của Lý Ý Đức.
Chuyện đã đến nước này, Lý Ý Đức cũng không còn sợ hãi nữa.
Ông ta nhìn thẳng vào Sở Phàm, trầm giọng nói: “Từ lúc bắt đầu, tôi cho rằng cậu chỉ là một thành viên đời thứ hai được dòng họ phái tới để trải nghiệm mà thôi, nên tôi rất coi thường cậu”,
“Mặc dù cậu đã thẳng thừng từ chối lời đề nghị liên minh của tôi lúc ở tiệc rượu, làm hỏng kế hoạch của tôi, nhưng tôi vẫn không muốn lật mặt với cậu, vì tôi biết rằng thêm bạn còn hơn kết thù”,
“Tôi thật sự không muốn đối địch với cậu, nhưng tại sao cậu cứ từng bước từng bước đi về phía đối địch với tôi vậy!”
Nghe vậy, Sở Phàm chỉ cười khinh bỉ một cái.
“Lý Ý Đức, ông phải hiểu rằng, có rất nhiều mối thù oán trên đời này không cần nảy sinh từ một nguyên nhân trực tiếp”.
Anh chỉ vào màn hình camera giám sát phía sau Lý Ý Đức, nơi đó đang chất đầy các dụng cụ chế tạo đồ cấm: “Ông nhìn đi, vào lúc ông lựa chọn số hàng cấm kia, thì chúng ta đã mặc định trở thành đối thủ rồi”,
“Tôi không tự nhận bản thân là người của phe chính nghĩa hay thế nào, cũng không muốn đòi lại công bằng cho ai, mà chỉ đơn giản là không thích mấy cái thứ đồ đó mà thôi. Ở đâu có hàng cấm, ở đó có tôi, chỉ thế thôi!”
Lần này, Sở Phàm không còn cả hứng thú nói dài dòng nữa.
Vì anh nhận ra rằng nói những lí do với đám người này không khác gì đàn gảy tai trâu.
Anh chỉ muốn nghe theo con tim, làm điều mình muốn mà thôi!
“Đã vậy thì chúng ta cũng không còn cơ hội đàm phán nữa rồi”.
Lý Ý Đức nhún vai, nhếch miệng cười.
Ông ta lấy ra một ống tiêm từ trong rương kim loại phía sau, chầm chậm đi đến chỗ Hoàng Phụng.
“Ông định làm gì?”
Hoàng Phụng và Sở Phàm đồng thời biến sắc, lạnh lùng hỏi.
“Đừng sợ, tôi chỉ vừa nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo cho đôi bên mà thôi”.
Lý Ý Đức lạnh lùng cười, nói: “Tôi bắt Hoàng Phụng lại rồi, giờ mà thả cô ta ra thì cô ta sẽ không tha cho tôi đâu, tôi cũng lại không dám giết cô ta, vậy phải làm sao đây…”,
“Thế thì chỉ còn cách… biến cô ta trở nên giống tôi ma f thôi”.
Lý Ý Đức cười điên dại: “Nếu Hoàng Phụng cũng trở thành con nghiện, thì cấp trên của cô ta cũng phải suy tính cho kỹ trước khi muốn giết tôi, vì nếu giết tôi, thì sẽ không ai giải được cơn nghiện của Hoàng Phụng đâu!”,
“Vì loại hàng cấm này là do tôi tự điều chế ra, công thức thế nào chỉ có mình tôi biết!”,
“Cậu xem, có phải tôi đã nghĩ ra được một cách rất hay không nào!”
Nói rồi, Lý Ý Đức đưa ống tiêm về phía cánh tay của Hoàng Phụng, chuẩn bị đâm vào.
“Ông đừng có chọc vào!”
Hoàng Phụng sợ hãi, không ngừng giãy giụa, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy trở nên trắng bệch.
Nhưng cả người cô ấy ỉu xìu như bị ai hạ thuốc, không thể dùng sức nổi, cho nên đừng nói là muốn thoát ra, cho dù muốn động đậy một chút thôi cũng đã rất khó khăn rồi.
Khi Lý Ý Đức chuẩn bị cắm ống tiêm vào cánh tay của Hoàng Phụng, giọng nói lạnh lùng của Sở Phàm vang lên: “Lý Ý Đức, dừng lại cho tôi1”
Sau đó một âm thanh gầm thét bằng nội lực truyền tới khiến đám người trong phòng giám sát đều ngẩn ra.
Nhưng sau đó Lý Ý Đức phản ứng kịp, trừng mắt nhìn Sở Phàm: “Cậu định làm gì hả, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám tới gần thêm một phân, tôi sẽ cắm kim tiêm vào đây ngay!”
Sở Phàm hít sâu một hơi rồi nói: “Chúng ta nói chuyện đã, tiêm Hoàng Phụng không phải là cách tốt nhất đâu. Hiện giờ y học phát triển, cho dù ông có làm cô ấy thành con nghiện thì ông nghĩ ông có thể sống sót à? Chỉ cần gia đình nhà cô ấy có thời gian, thì cô ấy sẽ được chữa trị nhanh thôi, khi ấy ông cũng sẽ chỉ còn con đường chết!”
“Ừm… Cậu nói cũng đúng, cho nên tôi còn một cách khác nữa, nhưng phải xem cậu có phối hợp hay không đã”.
Hình như đã biết Sở Phàm sẽ nói vậy từ trước, Lý Ý Đức lạnh lùng cười đáp.
“Cứ nói đi xem nào”.
Sở Phàm thở phào rồi tiếp tục nói.
Hiện giờ anh đang cách đám người Lý Ý Đức khoảng mười mét gì đó, mà Lý Ý Đức vốn cẩn trọng, nên kim tiêm của ông ta vẫn luôn ở rất gần tay của Hoàng Phụng.
Độ dài mười mét, anh chỉ cần một giây là xong.
Nhưng trong một giây này cũng là lúc con người phản ứng lại, khả năng Hoàng Phụng bị kim tiêm chọc vào là rất cao, nên anh không dám mạo hiểm.
“Rất đơn giản thôi, Hoàng Phụng đang nằm trong tay tôi, tôi có thể đưa cô ta đến biên giới, sau đó tôi sẽ cùng cô ta lên máy bay riêng, rồi tôi sẽ cho cô ta bộ dù để nhảy, cho cô ta hạ cánh an toàn”, mắt Lý Ý Đức lóe sáng.
“Cách này cũng được, sao ông không dùng đi?”
“Vì cậu đó!”
Lý Ý Đức hậm hực lườm Sở Phàm, cắn răng nói: “Cậu vẫn còn sống thì sẽ còn nhiều sự thay đổi bất ngờ, nên rất phiền. Muốn tôi dùng cách hai cũng đơn giản thôi, giờ cậu tự sát đi, chỉ cần cậu chết trước mặt tôi thì tôi sẽ làm theo cách thứ hai luôn!”
Nói xong, Lý Ý Đức đánh mắt với tên đàn em bên cạnh.
Hắn liền rút ra một con dao từ trong quần rồi ném qua.
Tiếng “leng keng” vang lên, con dao đã bị vứt trước mặt Sở Phàm.
“Tôi đưa dao cho cậu rồi đấy, lựa chọn thế nào chắc tôi không cần nói nữa nhỉ?”, Lý Ý Đức cười lạnh lùng: “Cậu chết, hay Hoàng Phụng biến thành con nghiện? Tôi cho cậu mười giây suy nghĩ, đừng tưởng tôi không biết là Hứa Vạn Sơn đang dẫn người xông tới đây!”
Sở Phàm chau mày, không ngờ mọi chuyện lại đi đến nước này.
Sớm biết vậy thì lúc nãy anh đã vận dụng kế “bắt giặc phải bắt vua trước”, tóm luôn Lý Ý Đức cho rồi.
Đúng là tự mình hại mình mà.
Sở Phàm thở dài, rồi nhặt con dao lên.
“Sở Phàm, anh đừng làm vậy!”
Hoàng Phụng thấy vậy liền vội vàng hét lên.
Cô ấy không thân thiết gì với Sở Phàm, nên sao cô ấy có thể để cho Sở Phàm chết thay mình được chứ!
Sở Phàm nhếch miệng, cười tươi rói: “Yên tâm đi, đặc viên Phượng, tôi không ngu ngốc đến mức đi tự sát đâu”.
“Họ Sở kia, cậu có ý gì hả?”
Không để Hoàng Phụng đáp, Lý Ý Đức đã trở nên cảnh giác hơn, lại một lần nữa hướng ống tiêm về cánh tay Hoàng Phụng.
“Ý của tôi đơn giản lắm”.
Sở Phàm lắc đầu, ánh mắt ác liệt: “Lý Ý Đức, ông đã từng nghe đến cảnh giới Tiên Thiên bao giờ chưa?”
“Cái gì cơ?”
“Thôi, có nói ông cũng không hiểu đâu. Ông chỉ cần biết là, ban nãy tôi chưa có vũ khí nào vừa tay nên mới vậy, giờ thì tôi lại có rồi đây”.
Sở Phàm cười lạnh nhạt nói một câu.
Saud dó anh cầm con dao bằng tay phải, nhẹ nhàng chuyển động.
Một khắc đó, một dòng sóng âm truyền đi từ phía con dao.
Lý Ý Đức vẫn đang mù mờ không hiểu gì, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng “ầm”, ống tiêm trong tay ông ta đã bị nổ!
“Có… Có chuyện gì thế này?!”
Lý Ý Đức trừng mắt, kinh ngạc nói.
“Đây là cảnh giới Tiên Thiên, một cách sử dụng nội lực”.
Sở Phàm kiên nhẫn giải thích.
Nhưng chỉ một giây sau, anh đã thoắt đến bên cạnh Lý Ý Đức, giơ tay ra bóp lấy tay của Lý Ý Đức.