Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 297: Rắc rối của Hứa Vạn Sơn
Anh em nhà họ Trần nhanh chóng lên chiếc xe Jeep mà Trần Văn Vũ lái tới rồi rất nhanh biến mất phía cuối con đường quốc lộ.
Giờ đây nhà họ Trần đã tới số, kể cả Trần Văn Vũ có quay về và muốn gây dựng lại cơ ngơi nhà họ Trần đi chăng nữa thì cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Vậy thì đằng nào ở cái căn nhà cũ này cũng không có ích gì thì chi bằng chuyển đi cho rồi.
“Cậu hai, thứ mà chúng ta cần tối nay vẫn chưa tới”, vệ sĩ đứng bên cạnh nói.
Sở Phàm gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Vốn dĩ Trần Văn Kiệt đã có thái độ buông thả không cầu tiến, chỉ muốn dùng hai thứ này để đổi lấy tiền nhằm mục đích sống cả đời còn lại chả phải lo nghĩ gì.
Nhưng bây giờ Trần Văn Vũ trở về, nếu để anh ta biết được Sở Phàm cần thứ đồ này thì chắc chắn sẽ tìm cách ngáng đường. Sở Phàm đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu rồi.
“Về đi. Đúng là chuyện tốt thì thường trắc trở”.
Sở Phàm thở dài một hơi rồi lên xe. Người vệ sĩ vội vàng lái xe đưa Sở Phàm về biệt thự.
Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đang ở biệt thự đợi Sở Phàm quay về. Thấy Sở Phàm bình yên trở về, hai cô gái không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là Trần Mộng Dao. Chính tai cô ấy nghe được Sở Phàm ra ngoài là vì chuyện của mình, tuy là không nghe rõ cụ thể sự tình ra sao nhưng cô ấy vẫn cảm thấy rất bất an, lo lắng Sở Phàm sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Bây giờ thấy Sở Phàm quay về thì sự lo lắng trong lòng cô ấy mới hoàn toàn tan biến.
“Anh Sở Phàm, tối nay anh ra ngoài làm gì thế?”
Trần Mộng Dao chu đáo mang lên một ly trà cho Sở Phàm rồi cẩn thận dò hỏi.
Sở Phàm nhìn cô ấy một cái rồi cười nói: “Chút chuyện vặt thôi, không cần bận tâm đâu”.
“Là chuyện liên quan đến em sao?”, Trần Mộng Dao lại hỏi.
“Coi như là có chút liên quan vì cũng dây dưa đến những người nhà họ Trần tham lam đó. Bọn họ không một ai chịu yên phận cả, muốn chiếm lợi từ phía chúng ta nhiều hơn. Họ chỉ cần thấy anh không để ý là sẽ lấy em ra để nói, bảo là năm đó chăm sóc em, yêu thương em ra sao mà bây giờ anh bỏ mặc họ thì sét đánh chết”.
Sở Phàm tìm bừa một cái cớ, lấy những người nhà họ Trần ra làm bia đỡ đạn. Dù sao thì quan hệ với người nhà họ Trần đã tồi tệ lắm rồi, đổ thừa cho họ một ít chắc cũng chẳng sao.
Quả đúng như dự đoán, Trần Mộng Dao ngay lập tức đổ dồn sự chú ý vào bốn chữ “người nhà họ Trần”. Cô ấy tức đến run cả người.
“Cái đám người độc ác này! Năm đó họ chẳng chăm sóc em là bao, bây giờ thì ai cũng làm như quan hệ với em tốt lắm vậy. Đúng là vô liêm sỉ!”, Trần Mộng Dao tức tối mắng mỏ.
Sở Phàm vỗ vai cô ấy, tỏ ý bảo cô gái không cần tức giận như thế.
“Yên tâm đi, chuyện này để anh giải quyết là được rồi. Anh sẽ không ngu ngốc để họ lợi dụng đâu, đồng thời cũng sẽ cho họ một bài học thích đáng. Em đừng lo lắng”, Sở Phàm an ủi.
“Vậy được ạ”.
Trần Mộng Dao nghĩ ngợi rồi gật đầu đồng ý.
Dù sao thì cô ấy luôn rất tốt bụng. Nếu để cô ấy đối mặt với những người nhà họ Trần này thì kiểu gì cũng rơi vào thế bị động nên chuyện này giao cho Sở Phàm vẫn tốt hơn.
Trần Mộng Dao nói chuyện với Sở Phàm một lúc rồi bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Ngày mai cô ấy còn phải đi học nữa nên kéo theo Kiều Tuyết lên tầng, để lại Sở Phàm một mình ở đại sảnh.
Sở Phàm đang buồn chán thì điện thoại chợt reo lên.
Anh mở ra xem, không ngờ người gọi tới lại là Hứa Vạn Sơn.
“Anh Hứa, sao anh lại gọi cho tôi thế này?”, Sở Phàm nghe máy, cười nói.
Vậy nhưng người ở đầu dây bên kia không phải Hứa Vạn Sơn mà lại là Hứa Uyển Thu.
“Sở Phàm, anh có đang rảnh không, có thể tới bệnh viện được không anh trai em gặp nguy hiểm rồi!”, Hứa Uyển Thu vừa khóc vừa nói trong điện thoại.
Sở Phàm kinh ngạc rồi vội vàng đứng lên nói: “Được, em nói địa chỉ bệnh viện đi anh sẽ tới ngay!”
Sau khi nhận được địa chỉ từ Hứa Uyển Thu, Sở Phàm nói vọng lên tầng hai với Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết một câu rồi vội vã rời khỏi biệt thự.
Lần trước anh bị Sở Vân hãm hại suýt nữa thì chết may mà có Hứa Vạn Sơn bất chấp tất cả cứu anh nên anh mới có cơ hội chuyển bại thành thắng. Nếu không có Hứa Vạn Sơn thì có lẽ anh sẽ chết vì mất máu hoặc bị người của Sở Vân bắt được thì cũng khó mà sống được.
Sau đó anh thành công lật ngược thế cờ, tuy không thân thiết với Hứa Vạn Sơn lắm nhưng vẫn âm thầm giúp đỡ anh ta.
Dù sao thì Hứa Vạn Sơn cũng là một người có chức vụ. Nếu anh ta thân thiết quá với một người làm ăn thì không tránh khỏi bị người ta bàn tán, điều này không có lợi cho con đường thăng tiến của anh ta sau này.
Nhưng bây giờ Hứa Vạn Sơn gặp khó khăn, anh không thể mặc kệ được.
Sở Phàm một mình lái xe tới địa chỉ mà Hứa Uyển Thu bảo thì phát hiện ra đây chỉ là một phòng khám nhỏ.
Còn Hứa Vạn Thu đang ăn mặc phong phanh lo lắng đứng đợi anh bên ngoài. Nhìn thấy Sở Phàm từ xe bước xuống, cô ấy liền nhảy lên và vẫy tay nói: “Sở Phàm, em ở đây!”
Cùng với động tác đó thì phần ngực của cô gái này cũng rung lên khiến Sở Phàm bị thu hút trong khoảnh khắc.
“Ôi, giờ là lúc nào rồi mà mày còn nghĩ những thứ này, mày khốn nạn quá!”
Sở Phàm cắn chặt răng thầm chửi bản thân trong đầu.
Không biết vì sao sau khi tu luyện “thuật hô hấp” trở thành một người học võ thì “sức đề kháng” của Sở Phàm với những cô gái đẹp yếu đi rất nhiều. Bình thường ở biệt thự anh cũng không kiềm chế được mà muốn động chạm Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết.
May mà anh vẫn còn nhận thức được, lần nào cũng kiềm chế lại nên mới không làm ra chuyện gì quá đáng.
Nhưng bây giờ Hứa Vạn Sơn đang gặp nguy hiểm mà anh lại có ý đồ đấy với Hứa Uyển Thu thì thật là khốn nạn!
Sở Phàm thầm khinh bỉ bản thân rồi đi theo Hứa Uyển Thu vào phòng bệnh, ánh mắt không tự chủ được mà rơi xuống phần eo uyển chuyển của cô gái.
Trời ơi, đúng là hết thuốc chữa rồi.
Sở Phàm vội vàng đi tới phòng bệnh, trong đầu còn nghĩ Hứa Vạn Sơn chắc phải bị thương gì nặng lắm, cuối cùng anh ta chẳng sao cả, còn đang tựa lên đầu giường uống nước ăn bánh chẻo rồi xem chương trình giải trí rồi cười ha hả.
Cảnh tượng này khiến Sở Phàm thật sự khó hiểu, anh đứng bất động tại chỗ mãi mà không hoàn hồn.
“Chuyện gì thế này?”
Cuối cùng Sở Phàm lên tiếng hỏi.
Hứa Vạn Sơn nghe thây tiếng Sở Phàm thì vội vàng cười nói: “Sở Phàm, cậu tới đây đi. Đã ăn gì chưa, mau tới ăn bánh chẻo đi. Uyển Thu vừa ra ngoài mua cho tôi đấy, còn nóng đây này”.
Nói chừng Hứa Vạn Sơn đưa cho Sở Phàm đôi đũa.
Sở Phàm vừa đón lấy đôi đũa vừa nghi hoặc hỏi: “Hai anh em anh rốt cuộc làm sao thế? Em thì bảo anh gặp nguy hiểm anh thì chẳng bị cái đếch gì còn ngồi ăn bánh xem ti vi. Hai người bắt tay nhau chơi tôi đấy à?”
Tuy miệng nói thế nhưng Sở Phàm tay vẫn gắp bánh chẻo cho vào mồm.
Hôm nay bận rộn cả ngày chưa kịp ăn cơm nên anh rất đói.
Còn Hứa Vạn Sơn bỗng nhiên buông đũa, thu lại nụ cười trên mặt.
Anh ta nghiêm mặt nói: “Sở Phàm, em gái tôi không đùa cậu. Đúng thật là tôi gặp nguy hiểm. Bây giờ tôi giống hệt cậu lúc trước, phải trốn chui trốn lủi không ra mặt một cách đàng hoàng được”.
Giờ đây nhà họ Trần đã tới số, kể cả Trần Văn Vũ có quay về và muốn gây dựng lại cơ ngơi nhà họ Trần đi chăng nữa thì cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Vậy thì đằng nào ở cái căn nhà cũ này cũng không có ích gì thì chi bằng chuyển đi cho rồi.
“Cậu hai, thứ mà chúng ta cần tối nay vẫn chưa tới”, vệ sĩ đứng bên cạnh nói.
Sở Phàm gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Vốn dĩ Trần Văn Kiệt đã có thái độ buông thả không cầu tiến, chỉ muốn dùng hai thứ này để đổi lấy tiền nhằm mục đích sống cả đời còn lại chả phải lo nghĩ gì.
Nhưng bây giờ Trần Văn Vũ trở về, nếu để anh ta biết được Sở Phàm cần thứ đồ này thì chắc chắn sẽ tìm cách ngáng đường. Sở Phàm đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu rồi.
“Về đi. Đúng là chuyện tốt thì thường trắc trở”.
Sở Phàm thở dài một hơi rồi lên xe. Người vệ sĩ vội vàng lái xe đưa Sở Phàm về biệt thự.
Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đang ở biệt thự đợi Sở Phàm quay về. Thấy Sở Phàm bình yên trở về, hai cô gái không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là Trần Mộng Dao. Chính tai cô ấy nghe được Sở Phàm ra ngoài là vì chuyện của mình, tuy là không nghe rõ cụ thể sự tình ra sao nhưng cô ấy vẫn cảm thấy rất bất an, lo lắng Sở Phàm sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Bây giờ thấy Sở Phàm quay về thì sự lo lắng trong lòng cô ấy mới hoàn toàn tan biến.
“Anh Sở Phàm, tối nay anh ra ngoài làm gì thế?”
Trần Mộng Dao chu đáo mang lên một ly trà cho Sở Phàm rồi cẩn thận dò hỏi.
Sở Phàm nhìn cô ấy một cái rồi cười nói: “Chút chuyện vặt thôi, không cần bận tâm đâu”.
“Là chuyện liên quan đến em sao?”, Trần Mộng Dao lại hỏi.
“Coi như là có chút liên quan vì cũng dây dưa đến những người nhà họ Trần tham lam đó. Bọn họ không một ai chịu yên phận cả, muốn chiếm lợi từ phía chúng ta nhiều hơn. Họ chỉ cần thấy anh không để ý là sẽ lấy em ra để nói, bảo là năm đó chăm sóc em, yêu thương em ra sao mà bây giờ anh bỏ mặc họ thì sét đánh chết”.
Sở Phàm tìm bừa một cái cớ, lấy những người nhà họ Trần ra làm bia đỡ đạn. Dù sao thì quan hệ với người nhà họ Trần đã tồi tệ lắm rồi, đổ thừa cho họ một ít chắc cũng chẳng sao.
Quả đúng như dự đoán, Trần Mộng Dao ngay lập tức đổ dồn sự chú ý vào bốn chữ “người nhà họ Trần”. Cô ấy tức đến run cả người.
“Cái đám người độc ác này! Năm đó họ chẳng chăm sóc em là bao, bây giờ thì ai cũng làm như quan hệ với em tốt lắm vậy. Đúng là vô liêm sỉ!”, Trần Mộng Dao tức tối mắng mỏ.
Sở Phàm vỗ vai cô ấy, tỏ ý bảo cô gái không cần tức giận như thế.
“Yên tâm đi, chuyện này để anh giải quyết là được rồi. Anh sẽ không ngu ngốc để họ lợi dụng đâu, đồng thời cũng sẽ cho họ một bài học thích đáng. Em đừng lo lắng”, Sở Phàm an ủi.
“Vậy được ạ”.
Trần Mộng Dao nghĩ ngợi rồi gật đầu đồng ý.
Dù sao thì cô ấy luôn rất tốt bụng. Nếu để cô ấy đối mặt với những người nhà họ Trần này thì kiểu gì cũng rơi vào thế bị động nên chuyện này giao cho Sở Phàm vẫn tốt hơn.
Trần Mộng Dao nói chuyện với Sở Phàm một lúc rồi bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Ngày mai cô ấy còn phải đi học nữa nên kéo theo Kiều Tuyết lên tầng, để lại Sở Phàm một mình ở đại sảnh.
Sở Phàm đang buồn chán thì điện thoại chợt reo lên.
Anh mở ra xem, không ngờ người gọi tới lại là Hứa Vạn Sơn.
“Anh Hứa, sao anh lại gọi cho tôi thế này?”, Sở Phàm nghe máy, cười nói.
Vậy nhưng người ở đầu dây bên kia không phải Hứa Vạn Sơn mà lại là Hứa Uyển Thu.
“Sở Phàm, anh có đang rảnh không, có thể tới bệnh viện được không anh trai em gặp nguy hiểm rồi!”, Hứa Uyển Thu vừa khóc vừa nói trong điện thoại.
Sở Phàm kinh ngạc rồi vội vàng đứng lên nói: “Được, em nói địa chỉ bệnh viện đi anh sẽ tới ngay!”
Sau khi nhận được địa chỉ từ Hứa Uyển Thu, Sở Phàm nói vọng lên tầng hai với Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết một câu rồi vội vã rời khỏi biệt thự.
Lần trước anh bị Sở Vân hãm hại suýt nữa thì chết may mà có Hứa Vạn Sơn bất chấp tất cả cứu anh nên anh mới có cơ hội chuyển bại thành thắng. Nếu không có Hứa Vạn Sơn thì có lẽ anh sẽ chết vì mất máu hoặc bị người của Sở Vân bắt được thì cũng khó mà sống được.
Sau đó anh thành công lật ngược thế cờ, tuy không thân thiết với Hứa Vạn Sơn lắm nhưng vẫn âm thầm giúp đỡ anh ta.
Dù sao thì Hứa Vạn Sơn cũng là một người có chức vụ. Nếu anh ta thân thiết quá với một người làm ăn thì không tránh khỏi bị người ta bàn tán, điều này không có lợi cho con đường thăng tiến của anh ta sau này.
Nhưng bây giờ Hứa Vạn Sơn gặp khó khăn, anh không thể mặc kệ được.
Sở Phàm một mình lái xe tới địa chỉ mà Hứa Uyển Thu bảo thì phát hiện ra đây chỉ là một phòng khám nhỏ.
Còn Hứa Vạn Thu đang ăn mặc phong phanh lo lắng đứng đợi anh bên ngoài. Nhìn thấy Sở Phàm từ xe bước xuống, cô ấy liền nhảy lên và vẫy tay nói: “Sở Phàm, em ở đây!”
Cùng với động tác đó thì phần ngực của cô gái này cũng rung lên khiến Sở Phàm bị thu hút trong khoảnh khắc.
“Ôi, giờ là lúc nào rồi mà mày còn nghĩ những thứ này, mày khốn nạn quá!”
Sở Phàm cắn chặt răng thầm chửi bản thân trong đầu.
Không biết vì sao sau khi tu luyện “thuật hô hấp” trở thành một người học võ thì “sức đề kháng” của Sở Phàm với những cô gái đẹp yếu đi rất nhiều. Bình thường ở biệt thự anh cũng không kiềm chế được mà muốn động chạm Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết.
May mà anh vẫn còn nhận thức được, lần nào cũng kiềm chế lại nên mới không làm ra chuyện gì quá đáng.
Nhưng bây giờ Hứa Vạn Sơn đang gặp nguy hiểm mà anh lại có ý đồ đấy với Hứa Uyển Thu thì thật là khốn nạn!
Sở Phàm thầm khinh bỉ bản thân rồi đi theo Hứa Uyển Thu vào phòng bệnh, ánh mắt không tự chủ được mà rơi xuống phần eo uyển chuyển của cô gái.
Trời ơi, đúng là hết thuốc chữa rồi.
Sở Phàm vội vàng đi tới phòng bệnh, trong đầu còn nghĩ Hứa Vạn Sơn chắc phải bị thương gì nặng lắm, cuối cùng anh ta chẳng sao cả, còn đang tựa lên đầu giường uống nước ăn bánh chẻo rồi xem chương trình giải trí rồi cười ha hả.
Cảnh tượng này khiến Sở Phàm thật sự khó hiểu, anh đứng bất động tại chỗ mãi mà không hoàn hồn.
“Chuyện gì thế này?”
Cuối cùng Sở Phàm lên tiếng hỏi.
Hứa Vạn Sơn nghe thây tiếng Sở Phàm thì vội vàng cười nói: “Sở Phàm, cậu tới đây đi. Đã ăn gì chưa, mau tới ăn bánh chẻo đi. Uyển Thu vừa ra ngoài mua cho tôi đấy, còn nóng đây này”.
Nói chừng Hứa Vạn Sơn đưa cho Sở Phàm đôi đũa.
Sở Phàm vừa đón lấy đôi đũa vừa nghi hoặc hỏi: “Hai anh em anh rốt cuộc làm sao thế? Em thì bảo anh gặp nguy hiểm anh thì chẳng bị cái đếch gì còn ngồi ăn bánh xem ti vi. Hai người bắt tay nhau chơi tôi đấy à?”
Tuy miệng nói thế nhưng Sở Phàm tay vẫn gắp bánh chẻo cho vào mồm.
Hôm nay bận rộn cả ngày chưa kịp ăn cơm nên anh rất đói.
Còn Hứa Vạn Sơn bỗng nhiên buông đũa, thu lại nụ cười trên mặt.
Anh ta nghiêm mặt nói: “Sở Phàm, em gái tôi không đùa cậu. Đúng thật là tôi gặp nguy hiểm. Bây giờ tôi giống hệt cậu lúc trước, phải trốn chui trốn lủi không ra mặt một cách đàng hoàng được”.