• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chàng Rể Phế Vật - Lê Kim Huyền - Trần Xuân Độ (78 Viewers)

  • Chương 534

Chương 534





Khi Trương Bảo Thành nói những lời này, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, giọng điệu vô cùng tự hào. Đây là thời điểm sáng chói nhất của ông ta kể từ khi ông ta đảm nhiệm. Ông ta sẽ sớm trở thành câu chuyện hay trong giới đổ thạch, càng có khả năng trở thành nhân vật có đóng góp vượt trội cho giới đổ thạch.





“Ngoại trừ những bộ phim điện ảnh có hiệu ứng đặc biệt, cậu có thể nhìn thấy quy mô này được mấy lần trong thực tế?” Trương Bảo Thành cười lạnh lùng, giọng điệu đối với Trần Xuân Độ đầy chế nhạo và châm chọc.





Trần Xuân Độ liếc mắt hờ hững: “Dòng người hai ba chục ngàn, ngạo mạn gì chứ?”





Nét mặt Trương Bảo Thành trở nên cứng ngắc, Trần Xuân Độ chỉ thản nhiên đáp: “Người muốn giết tôi, nếu xếp hàng cũng không chỉ có hai ba chục nghìn này…”





Nói xong, Trần Xuân Độ quay người tiếp tục đi về phía hội trường. Sắc mặt của Trương Bảo Thành đột nhiên trở nên khó coi hơn rất nhiều.





Lê Kim Huyên vội vàng xoa dịu: “Trương hội trưởng, lời anh ta nói anh không cần để tâm đến. Anh ta chỉ giỏi khoác lác thôi, anh cũng biết mà.”





Trương Bảo Thành lạnh lùng nhìn chòng chọc theo bóng lưng của Trần Xuân Độ một lúc, rồi hừ lạnh nói: “Tôi đương nhiên biết, với tầm nhìn của cậu ta, hiển nhiên cũng chỉ có thể khoác lác.”





Trương Bảo Thành hiển nhiên sẽ không tin những lời bịa đặt của Trần Xuân Độ. Có đến hai ba chục nghìn người muốn giết chết Trần Xuân Độ, nực cười, anh tưởng mình là ai, chỉ là một gã ở rể nhà họ Lê, đến lòng tự trọng cũng vứt bỏ, nếu có hai ba chục nghìn người nghe nói qua tên anh, Trương Bảo Thành không thể tin!





Nhưng Tô Loan Loan đi theo sau Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên, nhìn theo bóng lưng của Trần Xuân Độ mà nở nụ cười khổ bất đắc dĩ… Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành không biết, cô ấy còn không biết sao? Đường đường là Long Vương…





danh hiệu này, khi chống lại thế giới ngầm khi đó, số người muốn giết chết anh còn gấp mười mấy lần đấy chứ?





Những gì Trần Xuân Độ nói không những không cường điệu, thậm chí còn quá khiêm tốn… Khi Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành tìm thấy Trần Xuân Độ thì Trần Xuân Độ đang ngồi trên ghế trong hội trường. Anh đang ngồi nhìn những bàn được thăm hỏi trong hội trường, ánh mắt lóe lên bất định, thỉnh thoảng còn lộ ra nụ cười vô lại, nhìn đến trông lấm la lấm lét, giống như một tên trộm đang suy tính đến kế hoạch nào đó.





“Này, anh làm gì ở đây vậy?” Lê Kim Huyên ở cách đó không xa, mang đôi giày cao gót tinh xảo và quyến rũ, nhất thời nổi giận đùng đùng xông tới, nhéo tai Trần Xuân Độ, tức giận quát.





Trần Xuân Độ bị đau, lập tức kêu lên một tiếng “ui cha” đau điếng, quay đầu nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo nhưng đầy tức giận của Lê Kim Huyên, nặn ra nụ cười nịnh nọt, ngượng ngùng nói: “Kim Huyên, sao em lại tìm đến đây?”





“Anh nói xem?” Lê Kim Huyên hừ lạnh, giọng điệu tràn đầy sát khí: “Mấy người chúng tôi vì để tìm anh, mà dường như đã lục tung hết mấy hội trường ở nơi này, mới tìm được anh ở đây!”





“Không ngờ Kim Huyên em vẫn quan tâm đến anh.” Trần Xuân Độ hơi sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt vô cùng cảm động.





“Không phải cậu không tham gia Chung Cực Tam Đao sao? Tự mình chạy tới đây để làm gì?” Trương Bảo Thành liếc mắt, nụ cười và giọng điệu mang vẻ giễu cợt.





Trần Xuân Độ khó khăn lắm mới làm Lê Kim Huyên buông tai mình ra, anh xoa xoa tai. Buồn bực trong lòng… Anh đương nhiên không ngờ, vì để tìm anh mà Lê Kim Huyên lại thực sự tìm hết qua một lượt nơi này.





“Anh tới đây làm gì?” Lê Kim Huyên hỏi thẳng, không để ý đến Trần Xuân Độ mồm mép láu lỉnh.





“Tất nhiên là xem cuộc vui rồi. Một lát nữa, ở đây sẽ có một trận gió tanh mưa máu xuất hiện. Vị trí này của anh cực tốt, có thể nhìn thấy những người đó, giống như những con khỉ, gắng sức thi đấu dưới sân.” Trần Xuân Độ đặt mông ngồi xuống, chỉ vào trung tâm hội trường trong khi hai chân vắt chéo, trông vô cùng thích chí.





“Xem cuộc vui… con khỉ?” Trương Bảo Thành ở bên nghe thấy những lời này của Trần Xuân Độ, khóe miệng giật giật điên cuồng… trong lòng thầm mắng Trần Xuân Độ một trận dữ dội. Trần Xuân Độ rõ ràng đang nói cạnh nói khóe! Rõ ràng đang mắng ông ta cũng là con khỉ!





Ngay cả Trương Bảo Thành cũng có thể nghe ra ý trong lời nói của Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên làm sao có thể không nghe ra.





Lê kim huyên trợn mắt nhìn Trần Xuân Độ dữ tợn. Nếu lúc này đang ở thành phố T, cô nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh, nhất định sẽ chỉnh đốn anh một trận ra trò!





Nửa tiếng sau, Lê Kim Huyên ngồi bên cạnh Trần Xuân Độ, hỏi: “Làm sao anh biết nơi thi đấu của Chung Cực Tam Đao được bố trí ở đây?”





“Vận may tốt, vô tình tìm được.” Trần Xuân Độ múa may miệng lưỡi không chút suy nghĩ.





Lê Kim Huyên sa sầm nét mặt, giọng nói đột nhiên trầm xuống, trở nên lạnh lùng: “Từ khi bước vào Yên Kinh, anh liền trở nên rất phách lối, cho rằng tôi không trị được anh sao?”





“Kim Huyên, anh vẫn luôn làm theo lời em mà không có ý kiến gì. Em thấy anh có khi nào tách rời em đâu, anh vẫn luôn đi bên cạnh em đấy thôi.” Trần Xuân Độ vừa nói, vừa áp sát lại gần Lê Kim Huyên mà





không biết xấu hổ, ước gì cả người dán vào cơ thể mềm mại, nhu mì mang theo hương thơm thoang thoảng của Lê Kim Huyên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng rể phế vật convert
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đệ Nhất

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom