Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1033: Hoàng đế tranh đấu
Ông già này không biết từ đâu xuất hiện lại còn gọi Hứa Thánh Linh là gia chủ, điều này khiến Chu Dương cảm thấy hoài nghi.
Anh nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Ông già này không phải là chủ nhân đời trước của Hứa gia mà chỉ là một người hầu của đời trước Hứa gia mà thôi.
Người đời trước của Hứa gia đã lấy linh thể của ông ta ra sau đó phong ấn, trở thành bùa hộ mệnh cho bất cứ đời gia chủ nào của Hứa gia.
Nói cách khác, ông già này có trí tuệ chứ không cam lòng phục tùng Hứa gia, nhưng lại không còn lựa chọn nào khác bởi vì cơ thể đã bị giam cầm.
Phản ứng đầu tiên của Chu Dương khi nghe chuyện này chính là cảm thấy tổ tiên của Hứa gia e rằng là tà giáo.
Tại sao luôn dùng loại thủ đoạn tà môn ngoại đạo như vậy? Anh vẫn nhớ người phụ nữ mà anh đã gặp trong thử thách hoàng đế, cô ta cũng từng nói cô ta không muốn đối đầu với anh, chỉ là không có lựa chọn khác.
Giam cầm người khác sau đó thao túng bọn họ, dường như là thủ đoạn thường dùng của tổ tiên Hứa gia.
Nhưng những thứ này không liên quan gì đến Chu Dương.
Trước mắt anh bắt buộc phải đánh bại ông già này.
"Nếu như ông đã không thể tự quyết định, vậy thì để tôi giúp ông giải thoát", Chu Dương hờ hững nói: "Lão tiên sinh, đắc tội rồi".
"Cậu thanh niên, tôi thấy cậu còn trẻ tuổi mà đã có thành tích như thế, tương lai tiền đồ nhất định rộng mở".
"Tôi khuyên cậu vẫn nên sớm rời khỏi chỗ này, Hứa gia tuyệt đối không phải là thứ mà cậu có thể động vào, tôi chỉ là một quân cờ nhỏ bé trong Hứa gia mà thôi, Hứa gia thật sự chắc chắn là một nhân vật lớn mà cậu không thể tưởng tượng được".
"Huống hồ nếu thật sự đánh nhau, ngay cả cửa này của tôi cậu cũng không qua được đâu".
"Quay về sớm đi, đừng để cuộc đời tốt đẹp của cậu bị chôn vùi ở nơi này".
Ông già đang đứng ở góc độ của mình để khuyên bảo Chu Dương.
Trong mắt của ông ta, quả thực Chu Dương yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Mà ông ta cũng không muốn giúp đỡ Hứa gia, vì vậy mới nói với Chu Dương những lời này.
Chỉ tiếc rằng những lời này Chu Dương chắc chắn nghe không lọt tai.
Bỏ trốn? Đây tuyệt đối là chuyện không thể tồn tại.
Nếu như thật sự bị đánh bại, Chu Dương có thể thừa nhận, anh không phải người có chết cũng không chịu thua.
Nhưng bây giờ vẫn chưa đánh đã bắt anh bỏ trốn, điều này tuyệt đối không thể!
"Yên tâm đi lão tiên sinh, tôi cũng có lá bài hộ mệnh của mình, chỉ một Hứa gia nhỏ nhoi không thể giữ được tôi", Chu Dương tự tin nói: "Nhưng nếu như không thể giao đấu với ông đã rời đi, tôi thật sự không cam tâm".
Trên đài, Chu Dương và ông già đứng đối diện nhau.
Người ở bên dưới lo lắng cho trận chiến đấu.
"Sư phụ, lão đại có thể thắng không? Ông già kia trông có vẻ cổ quái", Tô Vỹ khá lo lắng nói với Ngưu Xuyên.
Vẻ mặt của Ngưu Xuyên nghiêm trọng, nhưng vẫn nói: "Tôi tin anh Dương, anh ấy nhất định sẽ không thua".
Tô Thế Minh không nói gì nhưng trên gương mặt đầy sự lo lắng.
Rõ ràng sự xuất hiện của ông già này đã đem đến áp lực cực lớn cho những người bên Hổ gia.
Lại cộng thêm những lời mà ông ta vừa nói khiến áp lực của bọn họ càng lớn hơn.
Một linh thể của hoàng đế võ giả lại nói bản thân chỉ là một con tốt nhỏ bé của Hứa gia.
Hứa gia thật sự rốt cuộc còn ẩn giấu thủ đoạn như thế nào nữa?
Hổ gia và Hứa Linh Thạch cảm thấy ngỡ ngàng.
"Hứa Linh Thạch, rốt cuộc là có chuyện gì?", Hổ gia thấp giọng gầm lên hỏi: "Không phải nói con át chủ bài cuối cùng của Hứa gia chỉ có trận pháp bảo vệ gia tộc thôi sao? Ở đâu chạy ra một ông già ngang với hoàng đế võ giả thế này?"
Hứa Linh Thạch liên tục lắc đầu: "Tông Hổ thiếu gia, chuyện này tôi thực sự không biết".
"Tôi ở Hứa gia nhiều năm như vậy chưa từng nghe nhắc đến Hứa gia vẫn còn có thủ đoạn này".
"Đúng rồi, vừa nãy ông già đó không phải nói ông ta là người bảo hộ của gia chủ sao? Xem ra vẫn còn một số bí mật, có thể chỉ có một mình Hứa Thánh Linh mới biết!"
Hứa Linh Thạch giải thích một cách oan ức, ông ta hoàn toàn không thể dự đoán trước được sẽ xảy ra cục diện như trước mắt.
Còn Hứa Thánh Linh ở bên này lại có dáng vẻ đầy tự tin.
"Ha ha, lần này tôi không tin cậu ta vẫn không chết", Hứa Thánh Linh đắc ý nói.
"Hứa gia chủ quả nhiên oai phong, đây chẳng qua chỉ là một quân bài của Hứa gia chủ mà thôi, cho dù ông già này đánh không thắng Chu Dương, chắc chắn cậu ta cũng đánh không lại những quân bài khác!"
"Hứa gia là gia tộc ẩn dật lưu truyền ngàn năm, nội tình bên trong thật khiến cho người ta kính phục!"
Tôn Thánh Kiệt nói.
Thủ đoạn của Hứa gia thật sự khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Ban đầu khi hắn thông báo việc Chu Dương đánh đến tận cửa cho Hứa gia biết, trong chớp mắt Hứa gia đã vô cùng náo loạn, khi đó hắn cảm thấy cực kỳ thất vọng về Hứa gia.
Nhưng sau đó hắn nhắc đến một câu nói Hứa gia hàng ngàn năm nay chắc cũng có nhiều quân bài mà tổ tông để lại chứ.
Chính vì câu nói này, Hứa Thánh Linh lập tức hạ lệnh tìm kiếm tất cả các thứ như vũ khí, bùa hộ mệnh, đan dược, trận pháp...
Lúc mới tìm không căng thẳng lắm, đến khi tìm ra được số thứ như vậy khiến tất cả người trong Hứa gia đều chấn động.
Hứa gia bọn họ lại có nhiều thứ đồ tốt như thế!
Ví dụ như bùa hộ mệnh này, bên trong lại còn phong ấn linh thể của hoàng đế võ giả, khi gia chủ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng sẽ tự động khởi động.
Ngoài ra bọn họ vẫn còn có rất nhiều những con bài tương tự như vậy.
Vì vậy Hứa Thánh Linh mới có tự tin sẽ chiến thắng trong trận đấu này như vậy.
"Lần này Chu Dương xong đời rồi, cùng là hoàng đế võ giả, nhưng hắn chỉ mới trở thành hoàng đế võ giả mà thôi, còn linh thể kia đã là hoàng đế võ giả vài trăm năm rồi", một người cấp cao của Hứa gia nói.
Lời của ông ta nói ngay lập tức tạo nên một loạt những lời phụ họa theo, tất cả mọi người đều cảm thấy lần này không cần dùng tới quân bài khác, Chu Dương cũng xong đời rồi.
"Cho dù hắn may mắn thắng được, những gì chờ đợi hắn sẽ chỉ là sự tuyệt vọng nặng nề hơn, chúng ta vẫn còn rất nhiều quân bài khác, hắn chỉ có một mình sao có thể trụ được".
"Vì vậy lúc này thua cũng xem như là một chuyện tốt đối với hắn", một người khác nói.
Đám người Hứa gia vang lên một tràng cười sảng khoái, dường như trong mắt bọn họ, trận chiến này bọn họ thắng chắc rồi.
Lúc này Chu Dương và ông già kia cuối cùng cũng đã ra tay.
Hơi thở của hai hoàng đế võ giả đồng thời bùng nổ, những người xung quanh đang theo dõi bọn họ ở cách đó vài mét cũng cảm nhận thấy trong lòng đột nhiên trầm mặc, dường như năng lượng của hai hoàng đế võ giả kia vô cùng cuồng bạo mãnh liệt.
"Nhóc con, chuẩn bị tốt tinh thần đi, tôi sẽ không nhân nhượng đâu", ông già gầm lên một tiếng, trong tay cầm cây phất trần quất về phía Chu Dương: "Thiên Ti Vạn Lũ!"
Thiên Ti Vạn Lũ là tên chiêu thức của ông ta, một chiêu quất của ông ta khiến cho cây phất trần trở nên vô cùng kiên cố, giống như hàng ngàn sợi bền dai kết chặt lại, sắc bén và chắc chắn.
Anh nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Ông già này không phải là chủ nhân đời trước của Hứa gia mà chỉ là một người hầu của đời trước Hứa gia mà thôi.
Người đời trước của Hứa gia đã lấy linh thể của ông ta ra sau đó phong ấn, trở thành bùa hộ mệnh cho bất cứ đời gia chủ nào của Hứa gia.
Nói cách khác, ông già này có trí tuệ chứ không cam lòng phục tùng Hứa gia, nhưng lại không còn lựa chọn nào khác bởi vì cơ thể đã bị giam cầm.
Phản ứng đầu tiên của Chu Dương khi nghe chuyện này chính là cảm thấy tổ tiên của Hứa gia e rằng là tà giáo.
Tại sao luôn dùng loại thủ đoạn tà môn ngoại đạo như vậy? Anh vẫn nhớ người phụ nữ mà anh đã gặp trong thử thách hoàng đế, cô ta cũng từng nói cô ta không muốn đối đầu với anh, chỉ là không có lựa chọn khác.
Giam cầm người khác sau đó thao túng bọn họ, dường như là thủ đoạn thường dùng của tổ tiên Hứa gia.
Nhưng những thứ này không liên quan gì đến Chu Dương.
Trước mắt anh bắt buộc phải đánh bại ông già này.
"Nếu như ông đã không thể tự quyết định, vậy thì để tôi giúp ông giải thoát", Chu Dương hờ hững nói: "Lão tiên sinh, đắc tội rồi".
"Cậu thanh niên, tôi thấy cậu còn trẻ tuổi mà đã có thành tích như thế, tương lai tiền đồ nhất định rộng mở".
"Tôi khuyên cậu vẫn nên sớm rời khỏi chỗ này, Hứa gia tuyệt đối không phải là thứ mà cậu có thể động vào, tôi chỉ là một quân cờ nhỏ bé trong Hứa gia mà thôi, Hứa gia thật sự chắc chắn là một nhân vật lớn mà cậu không thể tưởng tượng được".
"Huống hồ nếu thật sự đánh nhau, ngay cả cửa này của tôi cậu cũng không qua được đâu".
"Quay về sớm đi, đừng để cuộc đời tốt đẹp của cậu bị chôn vùi ở nơi này".
Ông già đang đứng ở góc độ của mình để khuyên bảo Chu Dương.
Trong mắt của ông ta, quả thực Chu Dương yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Mà ông ta cũng không muốn giúp đỡ Hứa gia, vì vậy mới nói với Chu Dương những lời này.
Chỉ tiếc rằng những lời này Chu Dương chắc chắn nghe không lọt tai.
Bỏ trốn? Đây tuyệt đối là chuyện không thể tồn tại.
Nếu như thật sự bị đánh bại, Chu Dương có thể thừa nhận, anh không phải người có chết cũng không chịu thua.
Nhưng bây giờ vẫn chưa đánh đã bắt anh bỏ trốn, điều này tuyệt đối không thể!
"Yên tâm đi lão tiên sinh, tôi cũng có lá bài hộ mệnh của mình, chỉ một Hứa gia nhỏ nhoi không thể giữ được tôi", Chu Dương tự tin nói: "Nhưng nếu như không thể giao đấu với ông đã rời đi, tôi thật sự không cam tâm".
Trên đài, Chu Dương và ông già đứng đối diện nhau.
Người ở bên dưới lo lắng cho trận chiến đấu.
"Sư phụ, lão đại có thể thắng không? Ông già kia trông có vẻ cổ quái", Tô Vỹ khá lo lắng nói với Ngưu Xuyên.
Vẻ mặt của Ngưu Xuyên nghiêm trọng, nhưng vẫn nói: "Tôi tin anh Dương, anh ấy nhất định sẽ không thua".
Tô Thế Minh không nói gì nhưng trên gương mặt đầy sự lo lắng.
Rõ ràng sự xuất hiện của ông già này đã đem đến áp lực cực lớn cho những người bên Hổ gia.
Lại cộng thêm những lời mà ông ta vừa nói khiến áp lực của bọn họ càng lớn hơn.
Một linh thể của hoàng đế võ giả lại nói bản thân chỉ là một con tốt nhỏ bé của Hứa gia.
Hứa gia thật sự rốt cuộc còn ẩn giấu thủ đoạn như thế nào nữa?
Hổ gia và Hứa Linh Thạch cảm thấy ngỡ ngàng.
"Hứa Linh Thạch, rốt cuộc là có chuyện gì?", Hổ gia thấp giọng gầm lên hỏi: "Không phải nói con át chủ bài cuối cùng của Hứa gia chỉ có trận pháp bảo vệ gia tộc thôi sao? Ở đâu chạy ra một ông già ngang với hoàng đế võ giả thế này?"
Hứa Linh Thạch liên tục lắc đầu: "Tông Hổ thiếu gia, chuyện này tôi thực sự không biết".
"Tôi ở Hứa gia nhiều năm như vậy chưa từng nghe nhắc đến Hứa gia vẫn còn có thủ đoạn này".
"Đúng rồi, vừa nãy ông già đó không phải nói ông ta là người bảo hộ của gia chủ sao? Xem ra vẫn còn một số bí mật, có thể chỉ có một mình Hứa Thánh Linh mới biết!"
Hứa Linh Thạch giải thích một cách oan ức, ông ta hoàn toàn không thể dự đoán trước được sẽ xảy ra cục diện như trước mắt.
Còn Hứa Thánh Linh ở bên này lại có dáng vẻ đầy tự tin.
"Ha ha, lần này tôi không tin cậu ta vẫn không chết", Hứa Thánh Linh đắc ý nói.
"Hứa gia chủ quả nhiên oai phong, đây chẳng qua chỉ là một quân bài của Hứa gia chủ mà thôi, cho dù ông già này đánh không thắng Chu Dương, chắc chắn cậu ta cũng đánh không lại những quân bài khác!"
"Hứa gia là gia tộc ẩn dật lưu truyền ngàn năm, nội tình bên trong thật khiến cho người ta kính phục!"
Tôn Thánh Kiệt nói.
Thủ đoạn của Hứa gia thật sự khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Ban đầu khi hắn thông báo việc Chu Dương đánh đến tận cửa cho Hứa gia biết, trong chớp mắt Hứa gia đã vô cùng náo loạn, khi đó hắn cảm thấy cực kỳ thất vọng về Hứa gia.
Nhưng sau đó hắn nhắc đến một câu nói Hứa gia hàng ngàn năm nay chắc cũng có nhiều quân bài mà tổ tông để lại chứ.
Chính vì câu nói này, Hứa Thánh Linh lập tức hạ lệnh tìm kiếm tất cả các thứ như vũ khí, bùa hộ mệnh, đan dược, trận pháp...
Lúc mới tìm không căng thẳng lắm, đến khi tìm ra được số thứ như vậy khiến tất cả người trong Hứa gia đều chấn động.
Hứa gia bọn họ lại có nhiều thứ đồ tốt như thế!
Ví dụ như bùa hộ mệnh này, bên trong lại còn phong ấn linh thể của hoàng đế võ giả, khi gia chủ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng sẽ tự động khởi động.
Ngoài ra bọn họ vẫn còn có rất nhiều những con bài tương tự như vậy.
Vì vậy Hứa Thánh Linh mới có tự tin sẽ chiến thắng trong trận đấu này như vậy.
"Lần này Chu Dương xong đời rồi, cùng là hoàng đế võ giả, nhưng hắn chỉ mới trở thành hoàng đế võ giả mà thôi, còn linh thể kia đã là hoàng đế võ giả vài trăm năm rồi", một người cấp cao của Hứa gia nói.
Lời của ông ta nói ngay lập tức tạo nên một loạt những lời phụ họa theo, tất cả mọi người đều cảm thấy lần này không cần dùng tới quân bài khác, Chu Dương cũng xong đời rồi.
"Cho dù hắn may mắn thắng được, những gì chờ đợi hắn sẽ chỉ là sự tuyệt vọng nặng nề hơn, chúng ta vẫn còn rất nhiều quân bài khác, hắn chỉ có một mình sao có thể trụ được".
"Vì vậy lúc này thua cũng xem như là một chuyện tốt đối với hắn", một người khác nói.
Đám người Hứa gia vang lên một tràng cười sảng khoái, dường như trong mắt bọn họ, trận chiến này bọn họ thắng chắc rồi.
Lúc này Chu Dương và ông già kia cuối cùng cũng đã ra tay.
Hơi thở của hai hoàng đế võ giả đồng thời bùng nổ, những người xung quanh đang theo dõi bọn họ ở cách đó vài mét cũng cảm nhận thấy trong lòng đột nhiên trầm mặc, dường như năng lượng của hai hoàng đế võ giả kia vô cùng cuồng bạo mãnh liệt.
"Nhóc con, chuẩn bị tốt tinh thần đi, tôi sẽ không nhân nhượng đâu", ông già gầm lên một tiếng, trong tay cầm cây phất trần quất về phía Chu Dương: "Thiên Ti Vạn Lũ!"
Thiên Ti Vạn Lũ là tên chiêu thức của ông ta, một chiêu quất của ông ta khiến cho cây phất trần trở nên vô cùng kiên cố, giống như hàng ngàn sợi bền dai kết chặt lại, sắc bén và chắc chắn.