Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1028: Trận pháp bảo vệ gia tộc
"Tôi hiểu rồi, từ khoảnh khắc Hứa gia định ra tay với cậu cũng là lúc Hứa gia đã bắt đầu đi vào con đường diệt vong", Hứa Linh Thạch xúc động nói.
Bây giờ trong mắt ông ta, Chu Dương giống như thần thánh, có thể dùng hai chữ "toàn năng" để hình dung.
Ông ta không nghi ngờ bối cảnh của Chu Dương nữa bởi vì điều đó không hề có ý nghĩa gì.
Bây giờ có một điều mà ông ta biết rõ nhất, Chu Dương tuyệt đối là một nhân tài hiếm có, anh không cần bối cảnh, chỉ dựa vào thiên phú đã có thể đánh bại Hứa gia.
Vì thế kể từ lúc Hứa gia chú ý đến Chu Dương cũng đã định sẵn sẽ bị diệt vong.
Chu Dương không hề tỏ thái độ đồng ý hay phản đối với quan điểm này, nhưng anh bổ sung một chút: "Có thể tôi thực sự là một trong những nhân tố làm gia tăng tốc độ diệt vong của Hứa gia".
"Nhưng tin tôi đi, cho dù tôi không xuất hiện, Hứa gia sớm muộn cũng sẽ có ngày diệt vong thôi".
Lời này của Chu Dương ẩn ý thâm sâu, Hứa Linh Thạch cẩn thận tiếp thu, sau đó gật đầu.
Tiếp xúc với Chu Dương và Hổ gia mới có hơn mười phút ngắn ngủi nhưng Hứa Linh Thạch phát hiện mức độ hiểu biết của ông ta đã lên một mức độ khác.
Có rất nhiều chuyện ông ta có thể thoát ra để nhìn nhận với ánh mắt có chiều sâu hơn.
Quả đúng là nghe một lời của đế vương nói còn hơn đọc sách mười năm, năm đó ông ta ở Hứa gia không hề có sự giác ngộ này.
Bây giờ nghĩ tới đức tính kia của Hứa gia nếu như tiếp tục phát triển, cho dù Chu Dương không ra tay, thì diệt vong cũng là chuyện sớm muộn.
Nhìn thấy biểu hiện của Hứa Linh Thạch, Chu Dương cũng âm thầm gật đầu, giác ngộ của Hứa Linh Thạch rất tốt.
Cứ như vậy ông ta nhất định có thể hiểu ra rất nhiều chuyện, tương lai cũng sẽ không dễ dàng phải bội Hổ gia lần nữa.
Hổ gia cũng nói: "Được rồi, Hứa Linh Thạch, tôi nói cho chú nghe, tôi xin Chu tiên sinh để chú có thể đứng dậy được là bởi vì để chú có thể chuộc tội tốt hơn, bán mạng cho Hứa gia, dù thế nào cũng đừng quên điều này!"
Hổ gia cũng không giả vờ nữa, thay vì gọi Hứa Linh Thạch là chú Linh Thạch, ông ấy đã gọi thẳng tên của ông ta ra.
Cho dù đầu óc của Hổ gia có khoan dung đến đâu, ông già ở trước mắt này cũng là một trong những thủ phạm chính đã giết chết bố của ông ấy.
Tha thứ cho ông ta là chuyện hoàn toàn không thể nào.
Còn bây giờ Hứa Linh Thạch quả thật cũng đã hạ quyết tâm muốn chuộc tội.
Mặc dù thái độ của Hổ gia với ông ta không phải rất tốt nhưng ông ta vẫn chân thành gật đầu: "Tông Hổ, tôi hiểu rồi, có chuyện gì cậu cứ căn dặn tôi là được".
"Với thực lực của chú có thể điều động được bao nhiêu người của Hứa gia?", Hổ gia hỏi.
Hứa Linh Thạch nghĩ một lúc: "Chắc khoảng tầm mười người".
"Nhưng tôi có thể đảm bảo mười người này sẽ không phản bội cậu, bởi vì trước khi hợp tác, tôi đã nói với bọn họ đối tượng đến nương nhờ là cậu".
Hứa Linh Thạch còn bổ sung thêm một câu nữa.
Hổ gia gật đầu, mười tông sư võ giả cũng không phải là ít.
Phải biết rằng Hứa Linh Thạch đã dự định đưa đến đây mười tông sư võ giả, cũng đồng nghĩa với việc bên nhánh chính của Hứa gia đã mất đi mười tông sư võ giả.
Địch giảm ta tăng.
Hổ gia lại nhìn Chu Dương: "Chu tiên sinh, nhánh phụ của chúng tôi bên này có lẽ còn có thể điều động được mười lăm tông sư võ giả, như thế sẽ có tầm khoảng hai mươi lăm tông sư võ giả".
"Nhánh chính của Hứa gia có lẽ chỉ còn lại tầm khoảng hai lăm đến ba mươi người, áp lực của vấn đề tông sư võ giả có lẽ cũng không còn quá lớn nữa".
"Những vấn đề khác giao hết cho cậu đấy".
Hổ gia chân thành nói.
Hổ gia và Chu Dương cũng đã dự định phát động tổng tấn công Hứa gia.
Trên đường đi, bọn họ đã quyết định như vậy.
Bởi vì hai người đều nghĩ rằng đây chắc chắn là cơ hội tốt nhất.
Vốn dĩ Hứa gia đã mục nát suy tàn, lại vì chuyện của vợ Hứa Linh Thạch mà phân tách.
Lúc này không ra tay thì còn đợi đến bao giờ?
Vì vậy kế hoạch của hai người là Hổ gia đến xúi giục Hứa Linh Thạch, sau khi hai bên liên thủ, lại cộng thêm lực lượng của Chu Dương, sẽ tiến hành tổng tấn công Hứa gia.
Những chuyện này đã bàn bạc xong từ lâu, Chu Dương đương nhiên sẽ không từ chối, anh gật đầu nói: "Được, ông yên tâm đi".
"Còn về phía tông sư võ giả bên này, tôi sẽ điều ra bốn người của Tô gia nữa, để các ông giảm bớt chút áp lực, ai biết được Hứa gia còn có thủ đoạn gì phía sau nữa".
Chu Dương khẽ cười nói.
Người nói vô ý nhưng người nghe lại để tâm, Hứa Linh Thạch đột nhiên nói.
"Đúng rồi Chu tiên sinh, nếu như cậu không nhắc thì tôi cũng suýt nữa quên mất".
"Bởi vì Hứa gia đã lâu không xảy ra tranh đấu vì vậy những thủ đoạn kia cũng đã lâu không dùng nữa rồi. Nhưng nếu như Hứa gia thật sự xảy ra tai họa diệt tộc, những thủ đoạn kia chắc chắn sẽ lấy ra".
"Ồ? Thủ đoạn?", Chu Dương hứng thú.
Hứa gia lẽ nào còn có con át chủ bài nào chưa đưa ra sao?
Chu Dương cũng đã thuận lợi vượt qua trận pháp thử thách – thứ mà bọn họ tự xưng là có thể giết chết hoàng đế võ giả.
Ngoài ra Hứa gia còn có thủ đoạn nào khác sao?
"Cậu đã vượt qua trận pháp thử thách ư?", sau khi nghe Chu Dương nói vậy, Hứa Linh Thạch lại kinh ngạc.
Nhưng ông ta cũng nhanh chóng quen với chuyện này, bây giờ ông ta cảm thấy trên người Chu Dương có xảy ra kỳ tích nào cũng không còn ngạc nhiên nữa.
Chu Dương hờ hững gật đầu: "Ừ, thử thách đó quả thực khá thú vị, nhưng tôi cảm thấy cái ông nói có vẻ như không phải cái này".
"Dù sao thử thách này chỉ cần mình không chủ động bước vào, thì nó cũng sẽ chỉ như một cái bẫy bày ra đó thôi, không có nguy hiểm gì".
Hứa Linh Thạch cũng gật đầu: "Chu tiên sinh quả nhiên nhạy bén, mặc dù chuyện cậu vượt qua được thử thách khiến tôi khá sốc nhưng thứ tôi nói đến, con át chủ bài của Hứa gia thật sự không phải cái này".
"Ngoại trừ thử thách ra, Hứa gia còn có một trận pháp bảo vệ gia tộc", Hứa Linh Thạch trầm giọng nói: "Trận pháp bảo vệ gia tộc là một thủ đoạn cao cấp mà tổ tiên truyền lại, mặc dù số lần có thể khởi động không nhiều, mỗi lần khởi động đều cần một trăm năm bổ sung linh khí mới có thể tiếp tục sử dụng, nhưng tính uy hiếp của nó tuyệt đối không thể coi thường".
Nghe đến đây vẻ mặt của Chu Dương khẽ biến đổi.
Không cần nói chi tiết, chỉ cần nghe thôi cũng đã có thể tượng tượng ra uy lực của trận pháp này kinh khủng như thế nào.
Thời gian bổ sung linh khí cũng cần đến một trăm năm, trận pháp này làm sao có thể yếu kém được?
E rằng ngay cả hoàng đế võ giả cũng sẽ bị đánh bại.
"Hứa gia còn có thủ đoạn này sao?", Chu Dương đau đầu nói.
"Đúng vậy", Hứa Linh Thạch xem ra cũng bất lực: "Tôi đoán chuyện này Hứa Thánh Linh cũng đã quên rồi, dù sao cái giá để sử dụng trận pháp này quá lớn, hơn nữa một khi sử dụng xong, trong vòng một trăm năm cũng không thể dùng được, con át chủ bài này vô cùng nguy hiểm".
"Nhưng điểm tài tình của trận pháp này ở chỗ nó hoàn toàn không cần Hứa Thánh Linh khởi động, nó là một trận pháp tự khởi động khi Hứa gia thật sự rơi vào tình cảnh sắp diệt vong”.
Bây giờ trong mắt ông ta, Chu Dương giống như thần thánh, có thể dùng hai chữ "toàn năng" để hình dung.
Ông ta không nghi ngờ bối cảnh của Chu Dương nữa bởi vì điều đó không hề có ý nghĩa gì.
Bây giờ có một điều mà ông ta biết rõ nhất, Chu Dương tuyệt đối là một nhân tài hiếm có, anh không cần bối cảnh, chỉ dựa vào thiên phú đã có thể đánh bại Hứa gia.
Vì thế kể từ lúc Hứa gia chú ý đến Chu Dương cũng đã định sẵn sẽ bị diệt vong.
Chu Dương không hề tỏ thái độ đồng ý hay phản đối với quan điểm này, nhưng anh bổ sung một chút: "Có thể tôi thực sự là một trong những nhân tố làm gia tăng tốc độ diệt vong của Hứa gia".
"Nhưng tin tôi đi, cho dù tôi không xuất hiện, Hứa gia sớm muộn cũng sẽ có ngày diệt vong thôi".
Lời này của Chu Dương ẩn ý thâm sâu, Hứa Linh Thạch cẩn thận tiếp thu, sau đó gật đầu.
Tiếp xúc với Chu Dương và Hổ gia mới có hơn mười phút ngắn ngủi nhưng Hứa Linh Thạch phát hiện mức độ hiểu biết của ông ta đã lên một mức độ khác.
Có rất nhiều chuyện ông ta có thể thoát ra để nhìn nhận với ánh mắt có chiều sâu hơn.
Quả đúng là nghe một lời của đế vương nói còn hơn đọc sách mười năm, năm đó ông ta ở Hứa gia không hề có sự giác ngộ này.
Bây giờ nghĩ tới đức tính kia của Hứa gia nếu như tiếp tục phát triển, cho dù Chu Dương không ra tay, thì diệt vong cũng là chuyện sớm muộn.
Nhìn thấy biểu hiện của Hứa Linh Thạch, Chu Dương cũng âm thầm gật đầu, giác ngộ của Hứa Linh Thạch rất tốt.
Cứ như vậy ông ta nhất định có thể hiểu ra rất nhiều chuyện, tương lai cũng sẽ không dễ dàng phải bội Hổ gia lần nữa.
Hổ gia cũng nói: "Được rồi, Hứa Linh Thạch, tôi nói cho chú nghe, tôi xin Chu tiên sinh để chú có thể đứng dậy được là bởi vì để chú có thể chuộc tội tốt hơn, bán mạng cho Hứa gia, dù thế nào cũng đừng quên điều này!"
Hổ gia cũng không giả vờ nữa, thay vì gọi Hứa Linh Thạch là chú Linh Thạch, ông ấy đã gọi thẳng tên của ông ta ra.
Cho dù đầu óc của Hổ gia có khoan dung đến đâu, ông già ở trước mắt này cũng là một trong những thủ phạm chính đã giết chết bố của ông ấy.
Tha thứ cho ông ta là chuyện hoàn toàn không thể nào.
Còn bây giờ Hứa Linh Thạch quả thật cũng đã hạ quyết tâm muốn chuộc tội.
Mặc dù thái độ của Hổ gia với ông ta không phải rất tốt nhưng ông ta vẫn chân thành gật đầu: "Tông Hổ, tôi hiểu rồi, có chuyện gì cậu cứ căn dặn tôi là được".
"Với thực lực của chú có thể điều động được bao nhiêu người của Hứa gia?", Hổ gia hỏi.
Hứa Linh Thạch nghĩ một lúc: "Chắc khoảng tầm mười người".
"Nhưng tôi có thể đảm bảo mười người này sẽ không phản bội cậu, bởi vì trước khi hợp tác, tôi đã nói với bọn họ đối tượng đến nương nhờ là cậu".
Hứa Linh Thạch còn bổ sung thêm một câu nữa.
Hổ gia gật đầu, mười tông sư võ giả cũng không phải là ít.
Phải biết rằng Hứa Linh Thạch đã dự định đưa đến đây mười tông sư võ giả, cũng đồng nghĩa với việc bên nhánh chính của Hứa gia đã mất đi mười tông sư võ giả.
Địch giảm ta tăng.
Hổ gia lại nhìn Chu Dương: "Chu tiên sinh, nhánh phụ của chúng tôi bên này có lẽ còn có thể điều động được mười lăm tông sư võ giả, như thế sẽ có tầm khoảng hai mươi lăm tông sư võ giả".
"Nhánh chính của Hứa gia có lẽ chỉ còn lại tầm khoảng hai lăm đến ba mươi người, áp lực của vấn đề tông sư võ giả có lẽ cũng không còn quá lớn nữa".
"Những vấn đề khác giao hết cho cậu đấy".
Hổ gia chân thành nói.
Hổ gia và Chu Dương cũng đã dự định phát động tổng tấn công Hứa gia.
Trên đường đi, bọn họ đã quyết định như vậy.
Bởi vì hai người đều nghĩ rằng đây chắc chắn là cơ hội tốt nhất.
Vốn dĩ Hứa gia đã mục nát suy tàn, lại vì chuyện của vợ Hứa Linh Thạch mà phân tách.
Lúc này không ra tay thì còn đợi đến bao giờ?
Vì vậy kế hoạch của hai người là Hổ gia đến xúi giục Hứa Linh Thạch, sau khi hai bên liên thủ, lại cộng thêm lực lượng của Chu Dương, sẽ tiến hành tổng tấn công Hứa gia.
Những chuyện này đã bàn bạc xong từ lâu, Chu Dương đương nhiên sẽ không từ chối, anh gật đầu nói: "Được, ông yên tâm đi".
"Còn về phía tông sư võ giả bên này, tôi sẽ điều ra bốn người của Tô gia nữa, để các ông giảm bớt chút áp lực, ai biết được Hứa gia còn có thủ đoạn gì phía sau nữa".
Chu Dương khẽ cười nói.
Người nói vô ý nhưng người nghe lại để tâm, Hứa Linh Thạch đột nhiên nói.
"Đúng rồi Chu tiên sinh, nếu như cậu không nhắc thì tôi cũng suýt nữa quên mất".
"Bởi vì Hứa gia đã lâu không xảy ra tranh đấu vì vậy những thủ đoạn kia cũng đã lâu không dùng nữa rồi. Nhưng nếu như Hứa gia thật sự xảy ra tai họa diệt tộc, những thủ đoạn kia chắc chắn sẽ lấy ra".
"Ồ? Thủ đoạn?", Chu Dương hứng thú.
Hứa gia lẽ nào còn có con át chủ bài nào chưa đưa ra sao?
Chu Dương cũng đã thuận lợi vượt qua trận pháp thử thách – thứ mà bọn họ tự xưng là có thể giết chết hoàng đế võ giả.
Ngoài ra Hứa gia còn có thủ đoạn nào khác sao?
"Cậu đã vượt qua trận pháp thử thách ư?", sau khi nghe Chu Dương nói vậy, Hứa Linh Thạch lại kinh ngạc.
Nhưng ông ta cũng nhanh chóng quen với chuyện này, bây giờ ông ta cảm thấy trên người Chu Dương có xảy ra kỳ tích nào cũng không còn ngạc nhiên nữa.
Chu Dương hờ hững gật đầu: "Ừ, thử thách đó quả thực khá thú vị, nhưng tôi cảm thấy cái ông nói có vẻ như không phải cái này".
"Dù sao thử thách này chỉ cần mình không chủ động bước vào, thì nó cũng sẽ chỉ như một cái bẫy bày ra đó thôi, không có nguy hiểm gì".
Hứa Linh Thạch cũng gật đầu: "Chu tiên sinh quả nhiên nhạy bén, mặc dù chuyện cậu vượt qua được thử thách khiến tôi khá sốc nhưng thứ tôi nói đến, con át chủ bài của Hứa gia thật sự không phải cái này".
"Ngoại trừ thử thách ra, Hứa gia còn có một trận pháp bảo vệ gia tộc", Hứa Linh Thạch trầm giọng nói: "Trận pháp bảo vệ gia tộc là một thủ đoạn cao cấp mà tổ tiên truyền lại, mặc dù số lần có thể khởi động không nhiều, mỗi lần khởi động đều cần một trăm năm bổ sung linh khí mới có thể tiếp tục sử dụng, nhưng tính uy hiếp của nó tuyệt đối không thể coi thường".
Nghe đến đây vẻ mặt của Chu Dương khẽ biến đổi.
Không cần nói chi tiết, chỉ cần nghe thôi cũng đã có thể tượng tượng ra uy lực của trận pháp này kinh khủng như thế nào.
Thời gian bổ sung linh khí cũng cần đến một trăm năm, trận pháp này làm sao có thể yếu kém được?
E rằng ngay cả hoàng đế võ giả cũng sẽ bị đánh bại.
"Hứa gia còn có thủ đoạn này sao?", Chu Dương đau đầu nói.
"Đúng vậy", Hứa Linh Thạch xem ra cũng bất lực: "Tôi đoán chuyện này Hứa Thánh Linh cũng đã quên rồi, dù sao cái giá để sử dụng trận pháp này quá lớn, hơn nữa một khi sử dụng xong, trong vòng một trăm năm cũng không thể dùng được, con át chủ bài này vô cùng nguy hiểm".
"Nhưng điểm tài tình của trận pháp này ở chỗ nó hoàn toàn không cần Hứa Thánh Linh khởi động, nó là một trận pháp tự khởi động khi Hứa gia thật sự rơi vào tình cảnh sắp diệt vong”.