Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 901: Năm trăm tệ cũng không cho ông
Bác cả Tạ gia liền nhíu mày.
Năm trăm tệ? Ai chuyển vào tài khoản cho ông ta năm trăm tệ?
Nhưng ông ta nhanh chóng bỏ qua thắc mắc, trong đầu mừng thầm sung sướng.
Không cần biết ai đã chuyển, năm trăm tệ này cũng đã vào tài khoản của mình rồi!
Mặc dù tài khoản ngân hàng này để phục vụ cho các hoạt động của Tạ gia, thuộc về tập
đoàn Tạ Thị, nhưng trên thực tế, ông ta là người quản lý tài khoản!
Kiếm được năm trăm tệ! Chắc ai đó đã chuyển nhầm! Bác cả Tạ gia nở nụ cười hớn
hở, bỏ điện thoại vào túi áo.
"Ồ, bác cả, ai vừa chuyển năm trăm tệ cho bác vậy?", Tạ Dũng tò mò hỏi, dẫu sao vừa
nãy tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh phát ra từ điện thoại của bác cả.
"À, tiền vốn của một cuộc buôn bán nhỏ thôi”, bác cả tìm đại một lý do.
Làm ăn gì mà chỉ có năm trăm tệ chứ? Vốn dĩ chẳng ai tin lời ông ta nói, nhưng mọi
người cũng không để tâm lắm.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Sau khi đuổi mẹ con Tạ Linh Ngọc, lúc này bọn họ đang rất vui mừng.
"Bây giờ chúng ta có tổng cộng chín mươi phần trăm cổ phần, tiếp theo, phải vạch ra kế
hoạch phát triển tập đoàn Tạ Thị”.
"Đầu tiên, tôi cho rằng, nếu muốn tập đoàn Tạ Thị tiến xa hơn nữa, chúng ta cần phải
huy động nguồn vốn lớn, do đó việc đưa tập đoàn ra thị trường là vô cùng quan trọng”.
Bác cả Tạ gia vạch ra kế hoạch phát triển to lớn.
Đưa tập đoàn ra thị trường cũng là hòa hợp với bên ngoài, là hành động đưa cổ phiếu
của công ty lên sàn chứng khoán để mua bán.
Nói trắng ra, bây giờ tập đoàn Tạ Thị trị giá ba mươi triệu tệ, nhưng tài sản ba mươi triệu
tệ này đều nằm trong tay những người Tạ gia, hoàn toàn không dư thừa tiền mặt.
Một khi cổ phiếu của tập đoàn lên sàn chứng khoán, tổng thể tài sản của công ty thật ra
không có bất kỳ thay đổi gì, nhưng sau khi có người mua cổ phiếu, sẽ có nhiều vốn được rót
vào tập đoàn, thực lực của tập đoàn sẽ lớn mạnh hơn.
Tất cả mọi người đều không có ý kiến gì với cách làm này, dù sao người phải bỏ cổ
phiếu nhiều nhất khi công ty lên sàn chứng khoán cũng là bác cả, ai bảo ông ta nắm giữ
nhiều cổ phần nhất chứ!
Hoạt động này cũng phân chia theo tỷ lệ.
Ví dụ, công ty quyết định đưa ra thị trường mười phần trăm cổ phần, vậy thì mỗi cá nhân
đều phải bỏ ta mười phần trăm số cổ phần trong tay mình.
Nếu toàn bộ có năm mươi phần trăm cổ phần thì phải bỏ ra năm phần trăm cổ phần mới
được.
"Mười phần trăm cổ phần của Tạ Linh Ngọc, chúng ta sẽ khấu trừ một phần trăm sao?",
bỗng nhiên có người nói.
Nghe thấy vậy, mọi người trố mắt nhìn nhau.
Theo lẽ thường, mỗi người sẽ lấy ra mười phần trăm số cổ phần trong tay để đưa ra thị
trường.
Nhưng bây giờ, dẫu sao cũng đưa cổ phiếu ra thị trường, bọn họ muốn mượn cái cớ
này để hung hăng 'làm thịt' số cổ phần của Tạ Linh Ngọc.
Dù bác cả là gia chủ nhưng muốn khấu trừ cổ phần của Tạ Linh Ngọc, cũng cần một cái
cớ.
Đưa ra thị trường, vừa vặn là một cái cớ phù hợp.
Do đó trong đầu bọn họ đều có cùng một suy nghĩ, hay là cứ khấu trừ cổ phần của Tạ
Linh Ngọc nhiều một chút.
"Đúng, chúng ta nên khấu trừ cổ phần của Tạ Linh Ngọc nhiều hơn một chút, dẫu sao
trước kia công ty này cũng là của nó, nó cũng là cổ đông lớn thứ hai của công ty!"
"Nếu lên sàn chứng khoán thành công, người có được nhiều lợi ích nhất cũng là nó, vì
thế nó cần phải bỏ ra nhiều hơn”, Tạ Dũng nói một cách trắng trợn.
Nhưng chuyện như vậy không hề hiếm gặp ở Tạ gia, ngay lập tức, mọi người cũng phụ
họa theo.
Mọi người đều bỏ phiếu đồng ý!
Tạ Linh Ngọc phải bỏ ra năm phần trăm cổ phần, bác cả cũng bỏ ra năm phần trăm cổ
phần, tổng cộng tập đoàn Tạ Thị bán mười phần trăm cổ phần ra ngoài thị trường.
Bác cả Tạ gia híp mắt nhìn mọi người, không nói gì nhiều đã đồng ý ngay.
Dẫu sao, Tạ Linh Ngọc mới là đối thủ lớn nhất của ông ta, chỉ cần đuổi Tạ Linh Ngọc ra
khỏi Tạ gia, còn lại những kẻ ăn hại vô dụng này, ông ta có thể dễ dàng đuổi ra ngoài, đến lúc
đó, toàn bộ tài sản của Tạ gia đều sẽ thuộc về ông ta!
Thấy bác cả gật đầu đồng ý, căn phòng VIP ngập tràn tiếng hoan hô reo hò.
"Vậy bây giờ mau chóng phân bổ số cổ phần của Tạ Linh Ngọc đi", mọi người giả vờ tỏ
vẻ bất đắc dĩ.
Mặc dù đưa cổ phiếu ra thị trường không phải là chuyện một sớm một chiều, nhưng bọn
họ đã xác định chiếm đoạt cổ phần của Tạ Linh Ngọc, nên bây giờ chuyện này có thể tiến
hành ngay!
Bác cả cũng không chần chừ do dự, ông ta lập tức thao tác trên máy tính.
Ngay sau đó, sắc mắt ông ta tối sầm lại.
Ông ta không có quyền điều động mười phần trăm cổ phần của Tạ Linh Ngọc!
Bởi vì mười phần trăm cổ phần đã không thuộc về Tạ gia, cũng không nằm trong tay Tạ
Linh Ngọc nữa, mà nó đã thuộc quyền sở hữu của Chu Dương!
"Chu Dương!", bác cả nghiến răng nghiến lợi hét lớn!
"Xảy ra chuyện gì vậy?", vài người phát hiện ra điểm bất thường.
Bọn họ vô cùng phẫn nộ khi biết mười phần trăm cổ phần đều đã chuyển sang cho Chu
Dương!
"Bác cả, mặc dù mười phần trăm cổ phần đó thuộc về Tạ Linh Ngọc, nhưng cũng dưới
danh nghĩa Tạ gia!"
"Tạ Linh Ngọc có quyền tặng cho người khác sao?", Tạ Dũng hỏi.
Thật ra câu hỏi này cũng không có ý nghĩa gì.
Mặc dù Tạ gia đã thành lập một gia tộc.
Trên danh nghĩa tất cả cổ phần đều thuộc về tập đoàn Tạ Thị.
Nhưng bản cam kết cũng đã viết rất rõ ràng, mỗi người nắm cổ phần trong tay, đều có
quyền hạn tùy ý điều động.
Nói cách khác, Tạ Linh Ngọc có quyền tặng cổ phần của mình cho người khác.
Dĩ nhiên, Tạ gia cũng có thể mượn cái cớ này để gây rắc rối cho Tạ Linh Ngọc, nhưng
cũng không có ý nghĩa lớn lắm.
"Tặng miễn phí thì chắc chắn không được, số cổ phần đó không chỉ thuộc về nó, tối đa
nó chỉ có quyền hạn điều động thôi", Sắc mặt bác cả u ám, nói.
Nếu Tạ Linh Ngọc bán số cổ phần này, thì sẽ có một số tiền lớn chuyển vào tài khoản
của Tạ gia.
Nhưng bây giờ, ông ta không nhận được tiền, trái lại còn mất cổ phần, điều này khiến
ông ta điên tiết.
Ông ta nhanh chóng bấm số gọi cho Tạ Linh Ngọc, cô bắt máy ngay.
"Tạ Linh Ngọc, tại sao cháu lại tặng cổ phần cho Chu Dương? Phải biết rằng, gia tộc tín
nhiệm cháu, mới cho cháu quyền điều động mười phần trăm cổ phần, mặc dù cháu có
quyền điều động nhưng cổ phần không phải của cháu!"
"Thà rằng cháu bán nó đi, chứ không thể tặng không như thế!"
"Bác cả, cho dù cháu bán cổ phần thì tiền cũng thuộc về cháu, điều đó có liên quan gì
đến việc cháu tặng miễn phí cho người khác? Tổn thất cũng là tổn thất tiền bạc của cháu,
không hề liên quan đến gia tộc đúng chứ?", Tạ Linh Ngọc trả lời.
Quả nhiên khi nhận điện thoại từ Tạ gia, cô vô cùng thất vọng.
"Đương nhiên tiền là của cháu, nhưng cổ phần tuyệt đối không thể tặng uổng phí như
vậy được, cháu làm vậy là bôi nhọ hình ảnh tập đoàn chúng ta, cổ phần của tập đoàn chúng
ta có thể tùy ý tặng không như vậy sao?"
Bác cả tỏ vẻ chính nghĩa, nói.
Nhưng ông ta có quang minh chính đại đến mức nào thì lý do cũng vô cùng tệ hại.
Đúng là phong cách hành sự trước sau như một của người Tạ gia.
Lúc này, Chu Dương cầm điện thoại.
"Đừng nói nhảm, số cổ phần kia không phải Linh Ngọc tặng cho tôi, mà tôi đã bỏ tiền
mua”.
"Không phải tôi vừa chuyển cho ông năm trăm tệ sao? Mau chuyển lại cho Linh Ngọc,
năm trăm tệ đó cũng không phải của ông!"
Năm trăm tệ? Ai chuyển vào tài khoản cho ông ta năm trăm tệ?
Nhưng ông ta nhanh chóng bỏ qua thắc mắc, trong đầu mừng thầm sung sướng.
Không cần biết ai đã chuyển, năm trăm tệ này cũng đã vào tài khoản của mình rồi!
Mặc dù tài khoản ngân hàng này để phục vụ cho các hoạt động của Tạ gia, thuộc về tập
đoàn Tạ Thị, nhưng trên thực tế, ông ta là người quản lý tài khoản!
Kiếm được năm trăm tệ! Chắc ai đó đã chuyển nhầm! Bác cả Tạ gia nở nụ cười hớn
hở, bỏ điện thoại vào túi áo.
"Ồ, bác cả, ai vừa chuyển năm trăm tệ cho bác vậy?", Tạ Dũng tò mò hỏi, dẫu sao vừa
nãy tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh phát ra từ điện thoại của bác cả.
"À, tiền vốn của một cuộc buôn bán nhỏ thôi”, bác cả tìm đại một lý do.
Làm ăn gì mà chỉ có năm trăm tệ chứ? Vốn dĩ chẳng ai tin lời ông ta nói, nhưng mọi
người cũng không để tâm lắm.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Sau khi đuổi mẹ con Tạ Linh Ngọc, lúc này bọn họ đang rất vui mừng.
"Bây giờ chúng ta có tổng cộng chín mươi phần trăm cổ phần, tiếp theo, phải vạch ra kế
hoạch phát triển tập đoàn Tạ Thị”.
"Đầu tiên, tôi cho rằng, nếu muốn tập đoàn Tạ Thị tiến xa hơn nữa, chúng ta cần phải
huy động nguồn vốn lớn, do đó việc đưa tập đoàn ra thị trường là vô cùng quan trọng”.
Bác cả Tạ gia vạch ra kế hoạch phát triển to lớn.
Đưa tập đoàn ra thị trường cũng là hòa hợp với bên ngoài, là hành động đưa cổ phiếu
của công ty lên sàn chứng khoán để mua bán.
Nói trắng ra, bây giờ tập đoàn Tạ Thị trị giá ba mươi triệu tệ, nhưng tài sản ba mươi triệu
tệ này đều nằm trong tay những người Tạ gia, hoàn toàn không dư thừa tiền mặt.
Một khi cổ phiếu của tập đoàn lên sàn chứng khoán, tổng thể tài sản của công ty thật ra
không có bất kỳ thay đổi gì, nhưng sau khi có người mua cổ phiếu, sẽ có nhiều vốn được rót
vào tập đoàn, thực lực của tập đoàn sẽ lớn mạnh hơn.
Tất cả mọi người đều không có ý kiến gì với cách làm này, dù sao người phải bỏ cổ
phiếu nhiều nhất khi công ty lên sàn chứng khoán cũng là bác cả, ai bảo ông ta nắm giữ
nhiều cổ phần nhất chứ!
Hoạt động này cũng phân chia theo tỷ lệ.
Ví dụ, công ty quyết định đưa ra thị trường mười phần trăm cổ phần, vậy thì mỗi cá nhân
đều phải bỏ ta mười phần trăm số cổ phần trong tay mình.
Nếu toàn bộ có năm mươi phần trăm cổ phần thì phải bỏ ra năm phần trăm cổ phần mới
được.
"Mười phần trăm cổ phần của Tạ Linh Ngọc, chúng ta sẽ khấu trừ một phần trăm sao?",
bỗng nhiên có người nói.
Nghe thấy vậy, mọi người trố mắt nhìn nhau.
Theo lẽ thường, mỗi người sẽ lấy ra mười phần trăm số cổ phần trong tay để đưa ra thị
trường.
Nhưng bây giờ, dẫu sao cũng đưa cổ phiếu ra thị trường, bọn họ muốn mượn cái cớ
này để hung hăng 'làm thịt' số cổ phần của Tạ Linh Ngọc.
Dù bác cả là gia chủ nhưng muốn khấu trừ cổ phần của Tạ Linh Ngọc, cũng cần một cái
cớ.
Đưa ra thị trường, vừa vặn là một cái cớ phù hợp.
Do đó trong đầu bọn họ đều có cùng một suy nghĩ, hay là cứ khấu trừ cổ phần của Tạ
Linh Ngọc nhiều một chút.
"Đúng, chúng ta nên khấu trừ cổ phần của Tạ Linh Ngọc nhiều hơn một chút, dẫu sao
trước kia công ty này cũng là của nó, nó cũng là cổ đông lớn thứ hai của công ty!"
"Nếu lên sàn chứng khoán thành công, người có được nhiều lợi ích nhất cũng là nó, vì
thế nó cần phải bỏ ra nhiều hơn”, Tạ Dũng nói một cách trắng trợn.
Nhưng chuyện như vậy không hề hiếm gặp ở Tạ gia, ngay lập tức, mọi người cũng phụ
họa theo.
Mọi người đều bỏ phiếu đồng ý!
Tạ Linh Ngọc phải bỏ ra năm phần trăm cổ phần, bác cả cũng bỏ ra năm phần trăm cổ
phần, tổng cộng tập đoàn Tạ Thị bán mười phần trăm cổ phần ra ngoài thị trường.
Bác cả Tạ gia híp mắt nhìn mọi người, không nói gì nhiều đã đồng ý ngay.
Dẫu sao, Tạ Linh Ngọc mới là đối thủ lớn nhất của ông ta, chỉ cần đuổi Tạ Linh Ngọc ra
khỏi Tạ gia, còn lại những kẻ ăn hại vô dụng này, ông ta có thể dễ dàng đuổi ra ngoài, đến lúc
đó, toàn bộ tài sản của Tạ gia đều sẽ thuộc về ông ta!
Thấy bác cả gật đầu đồng ý, căn phòng VIP ngập tràn tiếng hoan hô reo hò.
"Vậy bây giờ mau chóng phân bổ số cổ phần của Tạ Linh Ngọc đi", mọi người giả vờ tỏ
vẻ bất đắc dĩ.
Mặc dù đưa cổ phiếu ra thị trường không phải là chuyện một sớm một chiều, nhưng bọn
họ đã xác định chiếm đoạt cổ phần của Tạ Linh Ngọc, nên bây giờ chuyện này có thể tiến
hành ngay!
Bác cả cũng không chần chừ do dự, ông ta lập tức thao tác trên máy tính.
Ngay sau đó, sắc mắt ông ta tối sầm lại.
Ông ta không có quyền điều động mười phần trăm cổ phần của Tạ Linh Ngọc!
Bởi vì mười phần trăm cổ phần đã không thuộc về Tạ gia, cũng không nằm trong tay Tạ
Linh Ngọc nữa, mà nó đã thuộc quyền sở hữu của Chu Dương!
"Chu Dương!", bác cả nghiến răng nghiến lợi hét lớn!
"Xảy ra chuyện gì vậy?", vài người phát hiện ra điểm bất thường.
Bọn họ vô cùng phẫn nộ khi biết mười phần trăm cổ phần đều đã chuyển sang cho Chu
Dương!
"Bác cả, mặc dù mười phần trăm cổ phần đó thuộc về Tạ Linh Ngọc, nhưng cũng dưới
danh nghĩa Tạ gia!"
"Tạ Linh Ngọc có quyền tặng cho người khác sao?", Tạ Dũng hỏi.
Thật ra câu hỏi này cũng không có ý nghĩa gì.
Mặc dù Tạ gia đã thành lập một gia tộc.
Trên danh nghĩa tất cả cổ phần đều thuộc về tập đoàn Tạ Thị.
Nhưng bản cam kết cũng đã viết rất rõ ràng, mỗi người nắm cổ phần trong tay, đều có
quyền hạn tùy ý điều động.
Nói cách khác, Tạ Linh Ngọc có quyền tặng cổ phần của mình cho người khác.
Dĩ nhiên, Tạ gia cũng có thể mượn cái cớ này để gây rắc rối cho Tạ Linh Ngọc, nhưng
cũng không có ý nghĩa lớn lắm.
"Tặng miễn phí thì chắc chắn không được, số cổ phần đó không chỉ thuộc về nó, tối đa
nó chỉ có quyền hạn điều động thôi", Sắc mặt bác cả u ám, nói.
Nếu Tạ Linh Ngọc bán số cổ phần này, thì sẽ có một số tiền lớn chuyển vào tài khoản
của Tạ gia.
Nhưng bây giờ, ông ta không nhận được tiền, trái lại còn mất cổ phần, điều này khiến
ông ta điên tiết.
Ông ta nhanh chóng bấm số gọi cho Tạ Linh Ngọc, cô bắt máy ngay.
"Tạ Linh Ngọc, tại sao cháu lại tặng cổ phần cho Chu Dương? Phải biết rằng, gia tộc tín
nhiệm cháu, mới cho cháu quyền điều động mười phần trăm cổ phần, mặc dù cháu có
quyền điều động nhưng cổ phần không phải của cháu!"
"Thà rằng cháu bán nó đi, chứ không thể tặng không như thế!"
"Bác cả, cho dù cháu bán cổ phần thì tiền cũng thuộc về cháu, điều đó có liên quan gì
đến việc cháu tặng miễn phí cho người khác? Tổn thất cũng là tổn thất tiền bạc của cháu,
không hề liên quan đến gia tộc đúng chứ?", Tạ Linh Ngọc trả lời.
Quả nhiên khi nhận điện thoại từ Tạ gia, cô vô cùng thất vọng.
"Đương nhiên tiền là của cháu, nhưng cổ phần tuyệt đối không thể tặng uổng phí như
vậy được, cháu làm vậy là bôi nhọ hình ảnh tập đoàn chúng ta, cổ phần của tập đoàn chúng
ta có thể tùy ý tặng không như vậy sao?"
Bác cả tỏ vẻ chính nghĩa, nói.
Nhưng ông ta có quang minh chính đại đến mức nào thì lý do cũng vô cùng tệ hại.
Đúng là phong cách hành sự trước sau như một của người Tạ gia.
Lúc này, Chu Dương cầm điện thoại.
"Đừng nói nhảm, số cổ phần kia không phải Linh Ngọc tặng cho tôi, mà tôi đã bỏ tiền
mua”.
"Không phải tôi vừa chuyển cho ông năm trăm tệ sao? Mau chuyển lại cho Linh Ngọc,
năm trăm tệ đó cũng không phải của ông!"