Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 875: Cơn tức giận của Chu Dương!
Thường Hạo rơi vào tuyệt vọng nên không nghĩ nhiều nữa.
Hắn không quan tâm Thẩm Bích Quân có tha thứ cho hắn không, điều hắn quan tâm là
trong lòng cô không hề có hắn!
Đã thế, tôi sẽ chiếm cô thành của riêng!
Ánh mắt hắn ngày càng nóng rực như lửa đốt, cuối cùng không kiềm chế nổi sự kích
thích, hắn nhào về phía trước.
"Thường Hạo! Bình tĩnh lại đi!"
Trong lòng Thẩm Bích Quân kinh hãi, cô hét to một tiếng, giãy giụa nhìn hướng khác
muốn bỏ chạy.
Nhưng cô chỉ là người phụ nữ yếu đuối, làm sao đối đầu được với Thường Hạo?
"Nếu làm chuyện này, anh không sống nổi đâu!"
"Bây giờ thả tôi ra, tôi đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì cả!"
Thẩm Bích Quân cố giữ bình tĩnh, dùng đạo lí để thức tỉnh Thường Hạo.
"À, con đàn bà hèn mọn trong lòng chỉ có Chu Dương này, đừng nói những lời vô dụng
nữa, hôm nay trời xanh cũng không cứu được cô đâu!"
Thường Hạo giận sôi máu nghe không vào tai một chút đạo lí nào. Hẳn nở nụ cười
nham hiểm, tiến gần trước mặt Thẩm Bích Quân: “Đừng từ chối nhanh thế, sao cô biết tôi
không làm cô thoải mái?”
"Chuyện này kết thúc, không chừng cô lại yêu tôi?"
Hắn dồn Thẩm Bích Quân vào tường, mạnh mẽ dí đầu lên trán cô.
Thời khắc then chốt đến, dưới tình huống cấp bách như này, Thẩm Bích Quân dùng hết
sức lên gối.
Cô dùng lực rất mạnh, vừa vặn đá vào thẳng giữa hai chân Thường Hạo.
Đau đớn!
Thường Hạo rống lên thảm thiết như heo bị làm thịt, thống khổ cúi gục người xuống.
Mồ hôi hột chảy từng giọt từ trán xuống, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Thẩm
Bích Quân: "Ông đây sẽ giết mày!"
Thẩm Bích Quân luống cuống, cô không ngờ động tác của cô khiến hắn ta đau đớn như
vậy.
Chỉ là cô phòng thủ theo bản năng thôi!
"Anh, anh không sao chứ?"
Dù sao cô cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, thậm chí còn hiền lành, nhìn bộ dạng
thảm thương của Thường Hạo thì không đành lòng hỏi thăm.
"Ông đây sẽ giết chết mày!"
Thường Hạo có thể không nghĩ nhiều, vì hắn là người ra tay trước với Thẩm Bích Quân.
Nhưng giờ cô biến hắn thành bộ dạng này, khiến hắn điên tiết như cũ.
Lửa giận trong lòng sắp thiêu cháy hắn rồi, hắn giơ tay tát Thẩm Bích Quân một cái.
"Được lắm, mày dám làm chuyện tuyệt tình vậy với tao!"
"Tao sẽ không tha cho mày!"
Hắn thu tay về, rồi dùng chân phải đạp mạnh vào bụng Thẩm Bích Quân.
Lực đạp rất lớn, khiến cô đau đớn ngã xuống đất, quằn quại không đứng lên nổi.
"Hừ, để tao xem mày định phản kháng tao như nào!"
Ánh mắt Thường Hạo lóe lên tia dữ tợn, trận đau kia dù tới nhanh nhưng cũng đi rất
nhanh, cơn đau mạnh nhất trôi qua rồi, nên giờ hắn có thể hoạt động bình thường.
Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Bích Quân, thô bạo xé quần áo cô ra.
"Con đàn bà hèn hạ, hôm nay tao sẽ mày biết sự lợi hại của tao!"
Nhìn nước da trắng nõn của Thẩm Bích Quân, Thường Hạo trở nên hưng phấn.
Hắn thậm chí còn cảm thấy, mọi thứ đều đáng giá.
Dù sự việc hôm nay có khiến hắn đi tù sau này, thì đây cũng là sự đánh đổi xứng đáng!
Song hắn phải nhanh chóng ra tay!
Đây là Thẩm Bích Quân! Là nữ thần trong lòng bao người!
Hơn nữa hắn nghe nói, Thẩm Bích Quân vẫn còn trong trắng.
Mọi thứ đều xứng đáng!
Hắn nóng lòng muốn vào việc. Khóe mắt Thẩm Bích Quân chảy ra hai hàng nước mắt
trong suốt, chật vật lắc đầu: "Không, không được, tôi sai rồi Thường Hạo!"
"Anh muốn làm gì cũng được, tôi sẽ đáp ứng hết. Nhưng tuyệt đối xin đừng làm chuyện
này!"
Cầu xin không thành, Thẩm Bích Quân quay sang mắng chửi: "Thường Hạo, anh là đồ
súc sinh!"
"Dù đã đuổi anh, nhưng tôi không sai với anh chỗ nào cả! Công ty đãi ngộ anh như nào,
mà giờ anh làm loại chuyện này với tôi sao!"
"Anh còn không bằng loại súc sinh, đồ vô nhân tính, thả tôi ra!"
"Ha ha, mày thích nói gì thì nói!"
Thường Hạo cười khẩy, hắn móc điện thoại di động trong túi ra: "Đúng rồi, mày muốn
cho tao vào tù phải không?"
"Ha ha, lúc làm chuyện đó với mày, tao sẽ quay lại video".
"Nếu mày tống tao vào tù, thì tao sẽ phát tán video này!"
"Muốn triệt hạ tao, đừng nghĩ mày sẽ khá khẩm hơn!"
Thường Hạo đắc ý cười lớn, mở chế độ thu hình trên điện thoại.
"Hôm nay không ai cứu được mày đâu!"
Đặt điện thoại lên vị trí thuận lợi, hắn bắt đầu ra tay.
"Ai bảo hôm nay không ai cứu được cô ấy?", lúc này, một tiếng nói vang lên từ ngoài
cửa.
Chu Dương đã đến!
Thật ra anh đến khu nhà máy bỏ hoang lâu rồi, nhưng khu này rộng quá, tìm ra căn
phòng này thật sự rất khó khăn.
Cũng may nhờ Hổ gia phái trăm người tới đây, nên mọi người chia nhau ra tìm, áp lực
cũng được giảm bớt đi.
May thay, Chu Dương phụ trách khu vực này.
Lúc Thẩm Bích Quân phản kháng lại Thường Hạo khi nãy, anh loáng thoáng nghe được
động tĩnh.
Nhưng động tĩnh này lúc nghe được lúc không, mà đường đi cũng không thẳng tắp là
tới, anh phải lòng vòng thật lâu mới đến nơi.
May quá, tới nơi rồi!
Chu Dương nhanh chóng nhìn căn phòng một lượt, quần áo Thẩm Bích Quân dù bị xé
rách khiến da thịt lộ ra nhiều, nhưng may là vẫn còn mặc trên người, nên anh thở phào nhẹ
nhõm.
Nhưng ngay giây sau, anh lập tức tức giận.
Vì anh thấy một dấu bàn tay trên khuôn mặt cô.
Hơn nữa, trên người cô cũng loang lổ vết thương tím, đỏ.
Thậm chí cô còn đang đau đớn ôm chặt bụng, ánh mắt yếu ớt nhìn Chu Dương, thều
thào: "Anh đến rồi".
Từ ánh mắt của Thẩm Bích Quân, Chu Dương cảm nhận được sự an ủi.
Nhưng cũng sự an ủi này, như lưỡi dao đâm sâu vào Chu Dương.
Người phụ nữ này, tin tưởng anh biết bao nhiêu!
Cô ấy vẫn một mực đợi anh tới sao?
"Thường Hạo, mày làm cái gì vậy?"
"Thẩm tổng đối xử tốt với mày như vậy, một tay cô ấy đưa mày lên vị trí phó chủ tịch, mà
giờ mày làm loại chuyện này với cô ấy sao?"
"Mày có còn là người nữa không?"
Chu Dương nghiêm túc hỏi, bây giờ anh cực kì giận dữ!
"Ha ha, đồ ngu nhà mày lại tìm ra được chỗ này cơ à!" Nhìn thấy Chu Dương, ánh mắt
Thường Hạo lóe lên tia kinh hãi.
Đây hoàn toàn là phản ứng bản năng, là sự bất ngờ ngoài ý muốn, hắn không ngờ Chu
Dương tìm ra được chỗ hắn ẩn núp.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Song hắn không quá lo lắng: "Mà có tới được thì làm sao, người đàn bà Thẩm Bích
Quân này hôm nay là của tao!"
"Thậm chí mày nói tao nợ cô ta ân huệ, đúng là thứ nực cười, một tay cô ta cho tao lên
phó chủ tịch, nhưng cũng một tay cô ta khai trừ tao!"
"Tất cả mọi chuyện là do mày", Thường Hạo giận dữ hét lên: "Mày tới đúng lúc lắm, tao
đang cần tìm mày!"
"Hôm nay, không chỉ tóm được Thẩm Bích Quân, mày cũng không thoát được khỏi tao
đâu!"
Hắn không quan tâm Thẩm Bích Quân có tha thứ cho hắn không, điều hắn quan tâm là
trong lòng cô không hề có hắn!
Đã thế, tôi sẽ chiếm cô thành của riêng!
Ánh mắt hắn ngày càng nóng rực như lửa đốt, cuối cùng không kiềm chế nổi sự kích
thích, hắn nhào về phía trước.
"Thường Hạo! Bình tĩnh lại đi!"
Trong lòng Thẩm Bích Quân kinh hãi, cô hét to một tiếng, giãy giụa nhìn hướng khác
muốn bỏ chạy.
Nhưng cô chỉ là người phụ nữ yếu đuối, làm sao đối đầu được với Thường Hạo?
"Nếu làm chuyện này, anh không sống nổi đâu!"
"Bây giờ thả tôi ra, tôi đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì cả!"
Thẩm Bích Quân cố giữ bình tĩnh, dùng đạo lí để thức tỉnh Thường Hạo.
"À, con đàn bà hèn mọn trong lòng chỉ có Chu Dương này, đừng nói những lời vô dụng
nữa, hôm nay trời xanh cũng không cứu được cô đâu!"
Thường Hạo giận sôi máu nghe không vào tai một chút đạo lí nào. Hẳn nở nụ cười
nham hiểm, tiến gần trước mặt Thẩm Bích Quân: “Đừng từ chối nhanh thế, sao cô biết tôi
không làm cô thoải mái?”
"Chuyện này kết thúc, không chừng cô lại yêu tôi?"
Hắn dồn Thẩm Bích Quân vào tường, mạnh mẽ dí đầu lên trán cô.
Thời khắc then chốt đến, dưới tình huống cấp bách như này, Thẩm Bích Quân dùng hết
sức lên gối.
Cô dùng lực rất mạnh, vừa vặn đá vào thẳng giữa hai chân Thường Hạo.
Đau đớn!
Thường Hạo rống lên thảm thiết như heo bị làm thịt, thống khổ cúi gục người xuống.
Mồ hôi hột chảy từng giọt từ trán xuống, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Thẩm
Bích Quân: "Ông đây sẽ giết mày!"
Thẩm Bích Quân luống cuống, cô không ngờ động tác của cô khiến hắn ta đau đớn như
vậy.
Chỉ là cô phòng thủ theo bản năng thôi!
"Anh, anh không sao chứ?"
Dù sao cô cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, thậm chí còn hiền lành, nhìn bộ dạng
thảm thương của Thường Hạo thì không đành lòng hỏi thăm.
"Ông đây sẽ giết chết mày!"
Thường Hạo có thể không nghĩ nhiều, vì hắn là người ra tay trước với Thẩm Bích Quân.
Nhưng giờ cô biến hắn thành bộ dạng này, khiến hắn điên tiết như cũ.
Lửa giận trong lòng sắp thiêu cháy hắn rồi, hắn giơ tay tát Thẩm Bích Quân một cái.
"Được lắm, mày dám làm chuyện tuyệt tình vậy với tao!"
"Tao sẽ không tha cho mày!"
Hắn thu tay về, rồi dùng chân phải đạp mạnh vào bụng Thẩm Bích Quân.
Lực đạp rất lớn, khiến cô đau đớn ngã xuống đất, quằn quại không đứng lên nổi.
"Hừ, để tao xem mày định phản kháng tao như nào!"
Ánh mắt Thường Hạo lóe lên tia dữ tợn, trận đau kia dù tới nhanh nhưng cũng đi rất
nhanh, cơn đau mạnh nhất trôi qua rồi, nên giờ hắn có thể hoạt động bình thường.
Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Bích Quân, thô bạo xé quần áo cô ra.
"Con đàn bà hèn hạ, hôm nay tao sẽ mày biết sự lợi hại của tao!"
Nhìn nước da trắng nõn của Thẩm Bích Quân, Thường Hạo trở nên hưng phấn.
Hắn thậm chí còn cảm thấy, mọi thứ đều đáng giá.
Dù sự việc hôm nay có khiến hắn đi tù sau này, thì đây cũng là sự đánh đổi xứng đáng!
Song hắn phải nhanh chóng ra tay!
Đây là Thẩm Bích Quân! Là nữ thần trong lòng bao người!
Hơn nữa hắn nghe nói, Thẩm Bích Quân vẫn còn trong trắng.
Mọi thứ đều xứng đáng!
Hắn nóng lòng muốn vào việc. Khóe mắt Thẩm Bích Quân chảy ra hai hàng nước mắt
trong suốt, chật vật lắc đầu: "Không, không được, tôi sai rồi Thường Hạo!"
"Anh muốn làm gì cũng được, tôi sẽ đáp ứng hết. Nhưng tuyệt đối xin đừng làm chuyện
này!"
Cầu xin không thành, Thẩm Bích Quân quay sang mắng chửi: "Thường Hạo, anh là đồ
súc sinh!"
"Dù đã đuổi anh, nhưng tôi không sai với anh chỗ nào cả! Công ty đãi ngộ anh như nào,
mà giờ anh làm loại chuyện này với tôi sao!"
"Anh còn không bằng loại súc sinh, đồ vô nhân tính, thả tôi ra!"
"Ha ha, mày thích nói gì thì nói!"
Thường Hạo cười khẩy, hắn móc điện thoại di động trong túi ra: "Đúng rồi, mày muốn
cho tao vào tù phải không?"
"Ha ha, lúc làm chuyện đó với mày, tao sẽ quay lại video".
"Nếu mày tống tao vào tù, thì tao sẽ phát tán video này!"
"Muốn triệt hạ tao, đừng nghĩ mày sẽ khá khẩm hơn!"
Thường Hạo đắc ý cười lớn, mở chế độ thu hình trên điện thoại.
"Hôm nay không ai cứu được mày đâu!"
Đặt điện thoại lên vị trí thuận lợi, hắn bắt đầu ra tay.
"Ai bảo hôm nay không ai cứu được cô ấy?", lúc này, một tiếng nói vang lên từ ngoài
cửa.
Chu Dương đã đến!
Thật ra anh đến khu nhà máy bỏ hoang lâu rồi, nhưng khu này rộng quá, tìm ra căn
phòng này thật sự rất khó khăn.
Cũng may nhờ Hổ gia phái trăm người tới đây, nên mọi người chia nhau ra tìm, áp lực
cũng được giảm bớt đi.
May thay, Chu Dương phụ trách khu vực này.
Lúc Thẩm Bích Quân phản kháng lại Thường Hạo khi nãy, anh loáng thoáng nghe được
động tĩnh.
Nhưng động tĩnh này lúc nghe được lúc không, mà đường đi cũng không thẳng tắp là
tới, anh phải lòng vòng thật lâu mới đến nơi.
May quá, tới nơi rồi!
Chu Dương nhanh chóng nhìn căn phòng một lượt, quần áo Thẩm Bích Quân dù bị xé
rách khiến da thịt lộ ra nhiều, nhưng may là vẫn còn mặc trên người, nên anh thở phào nhẹ
nhõm.
Nhưng ngay giây sau, anh lập tức tức giận.
Vì anh thấy một dấu bàn tay trên khuôn mặt cô.
Hơn nữa, trên người cô cũng loang lổ vết thương tím, đỏ.
Thậm chí cô còn đang đau đớn ôm chặt bụng, ánh mắt yếu ớt nhìn Chu Dương, thều
thào: "Anh đến rồi".
Từ ánh mắt của Thẩm Bích Quân, Chu Dương cảm nhận được sự an ủi.
Nhưng cũng sự an ủi này, như lưỡi dao đâm sâu vào Chu Dương.
Người phụ nữ này, tin tưởng anh biết bao nhiêu!
Cô ấy vẫn một mực đợi anh tới sao?
"Thường Hạo, mày làm cái gì vậy?"
"Thẩm tổng đối xử tốt với mày như vậy, một tay cô ấy đưa mày lên vị trí phó chủ tịch, mà
giờ mày làm loại chuyện này với cô ấy sao?"
"Mày có còn là người nữa không?"
Chu Dương nghiêm túc hỏi, bây giờ anh cực kì giận dữ!
"Ha ha, đồ ngu nhà mày lại tìm ra được chỗ này cơ à!" Nhìn thấy Chu Dương, ánh mắt
Thường Hạo lóe lên tia kinh hãi.
Đây hoàn toàn là phản ứng bản năng, là sự bất ngờ ngoài ý muốn, hắn không ngờ Chu
Dương tìm ra được chỗ hắn ẩn núp.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Song hắn không quá lo lắng: "Mà có tới được thì làm sao, người đàn bà Thẩm Bích
Quân này hôm nay là của tao!"
"Thậm chí mày nói tao nợ cô ta ân huệ, đúng là thứ nực cười, một tay cô ta cho tao lên
phó chủ tịch, nhưng cũng một tay cô ta khai trừ tao!"
"Tất cả mọi chuyện là do mày", Thường Hạo giận dữ hét lên: "Mày tới đúng lúc lắm, tao
đang cần tìm mày!"
"Hôm nay, không chỉ tóm được Thẩm Bích Quân, mày cũng không thoát được khỏi tao
đâu!"