Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 864: Bại lộ
Nghe thấy vậy, mọi người đều khiếp sợ!
Vốn dĩ họ chỉ mới nghi ngờ Nhậm Phong phản bội họ.
Nhưng sau khi nghe tin này, khiếp sợ lẫn tức giận bỗng chốc xông lên đến não.
Cái tên Nhậm Phong này thế mà lại phản bội bọn họ thật!
Sao ông ta dám! Phải biết rằng, gia tộc ông ta phản bội là Hứa gia!
Gia tộc ẩn dật Hứa gia!
Ai có đủ tư cách khiến ông ta phản bội thế lực lớn mạnh và tìm chỗ dựa khác?
Bây giờ họ đã biết là Chu Dương.
Chu Dương đã nói muốn hợp sức với Tô gia để tiêu diệt Hứa gia.
Thật buồn cười, Nhậm Phong phản bội Hứa gia đến nương nhờ Chu Dương. Lẽ nào ông ta thực sự nghĩ Chu Dương có thể tiêu diệt được Hứa gia sao?
Vẻ chế giễu hiện lên rõ trong đôi mắt của Hứa Phụng Thiên và ba vị trưởng lão.
“Xem ra tên Nhậm Phong đó đúng là không biết tốt xấu, Hứa gia chúng ta nuôi dưỡng ông ta nhiều năm như vậy mà ông ta lại về phe Chu Dương”.
“Lẽ nào ông ta nghĩ thằng nhóc đó là đối thủ của Hứa gia chúng ta sao?”
Hứa Phụng Thiên hừ một tiếng, rồi nói ra những gì mình nghĩ.
“Vệ sĩ hạng nhất đừng tức giận, tôi đã dẫn theo người đến bắt Nhậm Phong rồi”, Hứa Địch đứng dậy, hắn đã sớm thấy Nhậm Phong không vừa mắt: “Chỉ là một tên Nhậm Phong thôi mà, Hứa gia chúng ta có thể nuôi ông ta thì cũng có thể dễ dàng khiến ông ta biến mất!”
“Tôi phải để hắn biết, phản bội Hứa gia sẽ chịu hậu quả thế nào!”
Hứa Địch dứt lời liền đi ra khỏi cửa, dù sao theo ý hắn, giết Nhậm Phong đúng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nói là làm, không hề lo lắng gì.
“Hứa Địch, không được manh động”.
Hứa Phụng Thiên lên tiếng ngăn cản Hứa Địch.
Lần này, Hứa Địch càng thắc mắc.
Lúc trước Hứa Phụng Thiên ngăn cản thì hắn còn hiểu được vì có vài nguyên nhân, dù sao Hứa Phụng Thiên đã có tính toán.
Nhưng hiện giờ Nhậm Phong đã bại lộ rồi, giữ ông ta lại có tác dụng gì chứ?
Mọi việc đã rõ như ban ngày, chuyện Hứa gia bọn họ nên làm không phải là trừ khử mọi vật cản sao?
Trước tiên cứ giải quyết Nhậm Phong, sau đó bắt tên Chu Dương và Tô gia, như vậy không phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi à!
Trong mắt Hứa Địch, đây là chuyện bây giờ bọn họ nên làm.
Với địa vị của gia tộc ẩn dật Hứa gia, bọn họ cũng nên làm như vậy!
Các trưởng lão khác nhất định nên làm vậy, dù sao đối với họ, bất kể là Chu Dương hay Nhậm Phong đều như mấy con kiến nhỏ bé.
Nếu đã điều tra rõ ràng mọi chuyện thì cứ giết chết chẳng phải được rồi sao.
Nhưng Hứa Phụng Thiên lại lắc đầu: “Đừng vội, tên Chu Dương kia dám nói muốn diệt trừ Hứa gia chúng ta, đoán chừng đã có sẵn chỗ dựa”.
“Nhậm Phong cũng chẳng phải kẻ đần độn, ông ta hiểu khá rõ Hứa gia chúng ta. Tình hình này mà còn dám về phe Chu Dương, cho nên mục tiêu bây giờ của chúng ta là nên điều tra rõ lai lịch thực sự của tên Chu Dương kia”.
Hứa Phụng Thiên là người rất thận trọng.
Dù ông ta cũng cho rằng Chu Dương nói khoác, thế nhưng ông ta vẫn muốn điều tra rõ ràng rồi mới ra tay.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chỉ cần điều tra mọi bí mật của Chu Dương thì Hứa gia mới có thể giành thắng lợi với tổn thất thấp nhất.
Thế nên họ quyết định tạm thời giả vờ không biết gì, trước tiên bắt đầu điều tra từ chỗ Chu Dương.
Lúc này Chu Dương đã đến Tô gia.
“Lão đại, anh đến rồi”.
Tô Vỹ chào anh trước, sau đó liên tục nhìn phía sau anh: “Sư phụ đâu ạ? Sư phụ không đến với anh sao?”
Chu Dương khẽ cười xoa đầu cậu ta: “Bố cậu có ở nhà không? Tôi có chuyện muốn nói với ông ta”.
Nghe Chu Dương nói vậy, Tô Vỹ khẽ biến sắc gật đầu.
Cậu ta ý thức được mình quá trẻ con, ở trước mặt Chu Dương và Ngưu Xuyên, cậu ta cứ như một đứa trẻ chưa hiểu hết sự đời.
Mỗi khi Chu Dương và Ngưu Xuyên đến đây đều tìm bố cậu ta hoặc các trưởng lão, vệ sĩ để nói chuyện, cậu ta lại hoàn toàn không hiểu những thứ họ nói với nhau.
Cậu ta chỉ muốn học chút võ thuật từ Ngưu Xuyên, ngược lại nó giống như trò đùa của con nít.
“Lão đại, em dẫn anh đi”, Tô Vỹ trả lời, xoay người bước đi.
Cậu ta thầm nói với bản thân nên trưởng thành hơn.
Ngoài việc học võ cũng nên quan tâm nhiều hơn đến tình hình trong gia tộc.
Chỉ có như vậy mới có thể mau chóng bước vào thế giới của Chu Dương, từ đó tiếp xúc với Ngưu Xuyên nhiều hơn, càng có cơ hội nâng cao trình độ võ thuật!
Tô Vỹ đi trước dẫn đường cho Chu Dương, Chu Dương đã là khách quen của Tô gia, anh rất thuận lợi đến phòng nghị sự, gặp được Tô Thế Minh.
“Chu Dương, lần này đến đây có chuyện gì thế?”
Tô Thế Minh đã xác định hợp tác với Chu Dương nên thái độ cũng khá hòa nhã.
Chu Dương gật đầu, tùy ý ngồi xuống nói thẳng vào vấn đề.
“Người của Hứa gia đã xuất hiện rồi”.
Chỉ một câu này đã khiến Tô Thế Minh vừa ngồi xuống suýt nữa ngã khỏi ghế.
Người của Hứa gia cuối cùng cũng xuất hiện!
Tốt xấu gì cũng là chủ của một gia tộc, Tô Thế Minh nhanh chóng ổn định lại tinh thần, sắc mặt nghiêm túc nói: “Họ có bao nhiêu người?”
Đây là điều Tô Thế Minh quan tâm nhất, Hứa gia là gia tộc ẩn dật, thế lực hùng mạnh, các tông sư võ giả trong gia tộc cũng hơn hai mươi người.
Gia tộc như vậy, nếu họ phái mười mấy tông sư võ giả ra cùng một lúc thì rõ ràng là chuyện khó giải quyết.
“Tô gia chủ không cần lo lắng, lần này chỉ có bốn tông sư võ giả đến thôi”.
Chu Dương thoải mái nói.
Nghe Chu Dương nói vậy, Tô Thế Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có bốn người đến vậy thì chuyện dễ dàng hơn.
Tô gia có bốn tông sư võ giả mà bên Chu Dương chỉ có sáu người được lộ diện. Hiện giờ xem ra tông sư võ giả Hứa gia phái đến lần này khó có thể đe dọa đến họ.
Bọn họ không cần phải lo lắng.
“Chu tiên sinh đã dự định gì chưa? Chúng ta có nên ra tay trước không? Tóm gọn bốn tông sư võ giả này chứ?”
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tô Thế Minh, hơn nữa lúc nói những lời này, ông ta cảm thấy vô cùng kích động.
Tóm gọn bốn tông sư võ giả, đây sẽ là một cú đả kích trầm trọng với Hứa gia!
Trong cuộc đối đầu này, bọn họ đang chiếm ưu thế!
Nhưng Chu Dương lại lắc đầu, hơn nữa anh còn nói lí do không thể động vào bốn người này của Hứa gia.
Nghe Chu Dương giải thích xong, Tô Thế Minh cũng rơi vào trầm tư.
Không thể động vào bốn tông sư võ giả này, vậy phải làm sao?
Chẳng lẽ để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm ở Đông Hải à?
“Đương nhiên không phải, người của Hứa gia đã xuất hiện, vậy tôi sẽ không để bọn họ quay lại một cách dễ dàng!”
Chu Dương khẽ cười, khuôn mặt lộ vẻ tự tin tuyệt đối.
Sau đó anh nói kế hoạch mà anh đã bàn với Hổ gia.
Sau khi nghe vậy, Tô Thế Minh cũng liên tục gật đầu, quả thật kế hoạch của Chu Dương rất đúng đắn trong tình huống không thể giết được bốn tông sư võ giả này.
Ông ta gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Tiếp theo, chỉ cần đợi bốn người Hứa gia mắc câu!
Vốn dĩ họ chỉ mới nghi ngờ Nhậm Phong phản bội họ.
Nhưng sau khi nghe tin này, khiếp sợ lẫn tức giận bỗng chốc xông lên đến não.
Cái tên Nhậm Phong này thế mà lại phản bội bọn họ thật!
Sao ông ta dám! Phải biết rằng, gia tộc ông ta phản bội là Hứa gia!
Gia tộc ẩn dật Hứa gia!
Ai có đủ tư cách khiến ông ta phản bội thế lực lớn mạnh và tìm chỗ dựa khác?
Bây giờ họ đã biết là Chu Dương.
Chu Dương đã nói muốn hợp sức với Tô gia để tiêu diệt Hứa gia.
Thật buồn cười, Nhậm Phong phản bội Hứa gia đến nương nhờ Chu Dương. Lẽ nào ông ta thực sự nghĩ Chu Dương có thể tiêu diệt được Hứa gia sao?
Vẻ chế giễu hiện lên rõ trong đôi mắt của Hứa Phụng Thiên và ba vị trưởng lão.
“Xem ra tên Nhậm Phong đó đúng là không biết tốt xấu, Hứa gia chúng ta nuôi dưỡng ông ta nhiều năm như vậy mà ông ta lại về phe Chu Dương”.
“Lẽ nào ông ta nghĩ thằng nhóc đó là đối thủ của Hứa gia chúng ta sao?”
Hứa Phụng Thiên hừ một tiếng, rồi nói ra những gì mình nghĩ.
“Vệ sĩ hạng nhất đừng tức giận, tôi đã dẫn theo người đến bắt Nhậm Phong rồi”, Hứa Địch đứng dậy, hắn đã sớm thấy Nhậm Phong không vừa mắt: “Chỉ là một tên Nhậm Phong thôi mà, Hứa gia chúng ta có thể nuôi ông ta thì cũng có thể dễ dàng khiến ông ta biến mất!”
“Tôi phải để hắn biết, phản bội Hứa gia sẽ chịu hậu quả thế nào!”
Hứa Địch dứt lời liền đi ra khỏi cửa, dù sao theo ý hắn, giết Nhậm Phong đúng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nói là làm, không hề lo lắng gì.
“Hứa Địch, không được manh động”.
Hứa Phụng Thiên lên tiếng ngăn cản Hứa Địch.
Lần này, Hứa Địch càng thắc mắc.
Lúc trước Hứa Phụng Thiên ngăn cản thì hắn còn hiểu được vì có vài nguyên nhân, dù sao Hứa Phụng Thiên đã có tính toán.
Nhưng hiện giờ Nhậm Phong đã bại lộ rồi, giữ ông ta lại có tác dụng gì chứ?
Mọi việc đã rõ như ban ngày, chuyện Hứa gia bọn họ nên làm không phải là trừ khử mọi vật cản sao?
Trước tiên cứ giải quyết Nhậm Phong, sau đó bắt tên Chu Dương và Tô gia, như vậy không phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi à!
Trong mắt Hứa Địch, đây là chuyện bây giờ bọn họ nên làm.
Với địa vị của gia tộc ẩn dật Hứa gia, bọn họ cũng nên làm như vậy!
Các trưởng lão khác nhất định nên làm vậy, dù sao đối với họ, bất kể là Chu Dương hay Nhậm Phong đều như mấy con kiến nhỏ bé.
Nếu đã điều tra rõ ràng mọi chuyện thì cứ giết chết chẳng phải được rồi sao.
Nhưng Hứa Phụng Thiên lại lắc đầu: “Đừng vội, tên Chu Dương kia dám nói muốn diệt trừ Hứa gia chúng ta, đoán chừng đã có sẵn chỗ dựa”.
“Nhậm Phong cũng chẳng phải kẻ đần độn, ông ta hiểu khá rõ Hứa gia chúng ta. Tình hình này mà còn dám về phe Chu Dương, cho nên mục tiêu bây giờ của chúng ta là nên điều tra rõ lai lịch thực sự của tên Chu Dương kia”.
Hứa Phụng Thiên là người rất thận trọng.
Dù ông ta cũng cho rằng Chu Dương nói khoác, thế nhưng ông ta vẫn muốn điều tra rõ ràng rồi mới ra tay.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chỉ cần điều tra mọi bí mật của Chu Dương thì Hứa gia mới có thể giành thắng lợi với tổn thất thấp nhất.
Thế nên họ quyết định tạm thời giả vờ không biết gì, trước tiên bắt đầu điều tra từ chỗ Chu Dương.
Lúc này Chu Dương đã đến Tô gia.
“Lão đại, anh đến rồi”.
Tô Vỹ chào anh trước, sau đó liên tục nhìn phía sau anh: “Sư phụ đâu ạ? Sư phụ không đến với anh sao?”
Chu Dương khẽ cười xoa đầu cậu ta: “Bố cậu có ở nhà không? Tôi có chuyện muốn nói với ông ta”.
Nghe Chu Dương nói vậy, Tô Vỹ khẽ biến sắc gật đầu.
Cậu ta ý thức được mình quá trẻ con, ở trước mặt Chu Dương và Ngưu Xuyên, cậu ta cứ như một đứa trẻ chưa hiểu hết sự đời.
Mỗi khi Chu Dương và Ngưu Xuyên đến đây đều tìm bố cậu ta hoặc các trưởng lão, vệ sĩ để nói chuyện, cậu ta lại hoàn toàn không hiểu những thứ họ nói với nhau.
Cậu ta chỉ muốn học chút võ thuật từ Ngưu Xuyên, ngược lại nó giống như trò đùa của con nít.
“Lão đại, em dẫn anh đi”, Tô Vỹ trả lời, xoay người bước đi.
Cậu ta thầm nói với bản thân nên trưởng thành hơn.
Ngoài việc học võ cũng nên quan tâm nhiều hơn đến tình hình trong gia tộc.
Chỉ có như vậy mới có thể mau chóng bước vào thế giới của Chu Dương, từ đó tiếp xúc với Ngưu Xuyên nhiều hơn, càng có cơ hội nâng cao trình độ võ thuật!
Tô Vỹ đi trước dẫn đường cho Chu Dương, Chu Dương đã là khách quen của Tô gia, anh rất thuận lợi đến phòng nghị sự, gặp được Tô Thế Minh.
“Chu Dương, lần này đến đây có chuyện gì thế?”
Tô Thế Minh đã xác định hợp tác với Chu Dương nên thái độ cũng khá hòa nhã.
Chu Dương gật đầu, tùy ý ngồi xuống nói thẳng vào vấn đề.
“Người của Hứa gia đã xuất hiện rồi”.
Chỉ một câu này đã khiến Tô Thế Minh vừa ngồi xuống suýt nữa ngã khỏi ghế.
Người của Hứa gia cuối cùng cũng xuất hiện!
Tốt xấu gì cũng là chủ của một gia tộc, Tô Thế Minh nhanh chóng ổn định lại tinh thần, sắc mặt nghiêm túc nói: “Họ có bao nhiêu người?”
Đây là điều Tô Thế Minh quan tâm nhất, Hứa gia là gia tộc ẩn dật, thế lực hùng mạnh, các tông sư võ giả trong gia tộc cũng hơn hai mươi người.
Gia tộc như vậy, nếu họ phái mười mấy tông sư võ giả ra cùng một lúc thì rõ ràng là chuyện khó giải quyết.
“Tô gia chủ không cần lo lắng, lần này chỉ có bốn tông sư võ giả đến thôi”.
Chu Dương thoải mái nói.
Nghe Chu Dương nói vậy, Tô Thế Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có bốn người đến vậy thì chuyện dễ dàng hơn.
Tô gia có bốn tông sư võ giả mà bên Chu Dương chỉ có sáu người được lộ diện. Hiện giờ xem ra tông sư võ giả Hứa gia phái đến lần này khó có thể đe dọa đến họ.
Bọn họ không cần phải lo lắng.
“Chu tiên sinh đã dự định gì chưa? Chúng ta có nên ra tay trước không? Tóm gọn bốn tông sư võ giả này chứ?”
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tô Thế Minh, hơn nữa lúc nói những lời này, ông ta cảm thấy vô cùng kích động.
Tóm gọn bốn tông sư võ giả, đây sẽ là một cú đả kích trầm trọng với Hứa gia!
Trong cuộc đối đầu này, bọn họ đang chiếm ưu thế!
Nhưng Chu Dương lại lắc đầu, hơn nữa anh còn nói lí do không thể động vào bốn người này của Hứa gia.
Nghe Chu Dương giải thích xong, Tô Thế Minh cũng rơi vào trầm tư.
Không thể động vào bốn tông sư võ giả này, vậy phải làm sao?
Chẳng lẽ để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm ở Đông Hải à?
“Đương nhiên không phải, người của Hứa gia đã xuất hiện, vậy tôi sẽ không để bọn họ quay lại một cách dễ dàng!”
Chu Dương khẽ cười, khuôn mặt lộ vẻ tự tin tuyệt đối.
Sau đó anh nói kế hoạch mà anh đã bàn với Hổ gia.
Sau khi nghe vậy, Tô Thế Minh cũng liên tục gật đầu, quả thật kế hoạch của Chu Dương rất đúng đắn trong tình huống không thể giết được bốn tông sư võ giả này.
Ông ta gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Tiếp theo, chỉ cần đợi bốn người Hứa gia mắc câu!