Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 840: Tiết Đông Lai cố chấp
Còn một người trẻ tuổi như Chu Dương đã nắm trong tay tài sản hàng tỷ.
Đem ra so sánh càng khiến người ta tức chết đi được.
"Đúng là tuổi trẻ tài cao".
Giọng nói của Tiết Đông Lai mang theo vẻ u sầu, nhưng trong lòng ông ta vẫn đưa ra
quyết định.
"Tuy rằng lời nói của cậu rất có sức hấp dẫn và tôi cũng tin rằng có ông Trần ở đây, cậu
nhất định sẽ sắp xếp cho tôi một con đường tốt, nhưng tôi ở đây đã nhiều năm rồi, sớm đã
trở thành thói quen, cũng không muốn chuyển sang chỗ khác, hơn nữa, chủ tịch Chu là
người có ơn với tôi, ông ấy đặt ra quy tắc, tôi sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai phá vỡ
nó, vì vậy, ông Trần, ngày mai các ông hãy đến, tôi sẽ không nhiều lời, trực tiếp dẫn các
người đi gặp chủ tịch Chu!”
Cuối cùng, Tiết Đông Lai thẳng thắn từ chối lòng tốt của Chu Dương.
Khi Tiết Đông Lai vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Chu Dương cuối cùng đã thu lại, ánh
mắt vô cùng khó coi.
Nếu tới giờ, anh vẫn không nhìn ra Tiết Đông Lai này có vấn đề, vậy thì Chu Dương cảm
thấy bản thân mình không cần thiết phải đi tranh giành với Hứa gia nữa, bởi vì nếu ngay cả
một chút nhạy bén này mà Chu Dương không có, vậy thì khi đối đầu với Hứa gia, anh chỉ có
thể nhận về kết quả thất bại.
Không chỉ có Chu Dương cảm thấy vậy, ngay cả Trần Thế Hào cũng cảm thấy ánh mắt
của Tiết Đông Lai có gì đó không đúng lắm.
Tiết Đông Lai trong ấn tượng của Trần Thế Hào không phải một người như vậy.
Tiết Đông Lai bây giờ khiến cho Trần Thế Hào cảm thấy khá xa lạ.
Trước đó Trần Thế Hào đã nghĩ đến rất nhiều khả năng.
Chẳng hạn, Chu Vỹ Thiên không dễ để nói chuyện như vậy, ông ta phớt lờ việc Chu
Dương xin giúp đỡ...
Nhưng Trần Thế Hào chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại người bạn học thời đại học của
ông ấy từ hơn một thập kỷ trước ở đây, hơn nữa tên Tiết Đông Lai này lại ngăn cản không
muốn cho bọn họ vào gặp Chu Vỹ Thiên.
“Ông Tiết? Ý của ông là gì?”
Trần Thế Hào trầm giọng hỏi, giọng nói không còn vui vẻ như lúc vừa mới gặp lại Tiết
Đông Lai nữa.
“Ha ha, ông Trần, tôi cũng không phải cố ý ngăn cản mọi người vào gặp chủ tịch Chu,
chẳng qua đây là mệnh lệnh của chủ tịch Chu, tôi chỉ là một cấp dưới nhỏ nhoi, sao có thể
làm trái lại mệnh lệnh của cấp trên được, ông cũng đừng làm khó tôi nữa. Hơn nữa, vừa rồi
tôi cũng đã nói, ngày mai các người quay lại, tôi sẽ lập tức dẫn hai người đi gặp chủ tịch
Chu”.
Tiết Đông Lai cười ha ha nói, dường như nhìn thấy bộ dạng bất lực của Trần Thế Hào và
Chu Dương khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng hài lòng.
Thậm chí, ánh mắt của ông ta khi nhìn ba người Chu Dương còn mang theo sự khinh
thường.
Chu Dương là cổ đông của công ty Danh Dương, tài sản trị giá hơn năm tỷ, vậy thì đã
sao?
Còn Trần Thế Hào là con trai của Trần gia ở thủ đô, xuất thân từ một gia đình quyền thế
thì sao chứ?
Có Tiết Đông Lai tôi ở đây thì hôm nay các người đừng hòng có thể gặp được chủ tịch
Chu.
Tiết Đông Lai vô cùng tự hào, cảm thấy bản thân mình cuối cùng cũng có một ngày có
thể dồn ép được những người như Chu Dương và Trần Thế Hào.
“Trần tổng, có vẻ như người bạn đại học này của ông không hề giống như những gì ông
nghĩ”.
Chu Dương nghiêm túc nói, ánh mắt anh nhìn Trần Thế Hào đầy sự dò hỏi.
Anh muốn nhận được phản hồi từ Trần Thế Hào, chỉ cần Trần Thế Hào không có ý kiến,
vậy thì Chu Dương sẽ khiến cho Tiết Đông Lai này biết rằng không phải ai cũng có thể giả bộ
có quyền ở trước mặt anh.
“Ồ, tôi không ngờ nhiều năm trôi qua ông Tiết lại có thể thay đổi nhiều đến như vậy, nếu
đã thế ông ấy đã không còn là ông Tiết mà tôi từng quen biết nữa rồi”.
Trần Thế Hào thở dài, trên mặt lộ ra vẻ chua xót, quay đầu sang một bên, không nhìn
Tiết Đông Lai nữa, cũng không quan tâm tiếp theo Chu Dương sẽ làm những gì.
“Vậy thì dễ dàng hơn rồi”.
Chu Dương khẽ nói, sau đó ánh mắt của anh khi nhìn Tiết Đông Lai trở nên lạnh lùng
hơn.
Điều này khiến trong lòng Tiết Đông Lai chợt run lên, nhưng ngay lập tức Tiết Đông Lai
nhớ lại đây là văn phòng làm việc của bến cảng Thuấn Thiên, dù sao cũng là sân nhà của
ông ta, cho dù đám người Chu Dương không vui vẻ gì, thì họ cũng chỉ có thể đành chịu, bản
thân ông ta hoàn toàn không cần phải sợ hãi.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Chu Dương chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tiết Đông Lai, trên người anh đột
nhiên lan tỏa ra một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp dồn ép Tiết Đông Lai.
Luồng khí thế này lập tức khiến toàn thân Tiết Đông Lai trở nên căng thẳng, ông ta nhìn
Chu Dương với vẻ cảnh giác, thậm chí còn lóe lên một chút hoảng sợ.
Lúc này Tiết Đông Lai mới cảm thấy hơi lo lắng, ngộ nhỡ đám người Chu Dương không
tuân theo quy định, mà cứng rắn ra tay, vậy thì ông ta phải làm sao?
Khi nãy Chu Dương ra tay xử lý Thái Đầu Đinh, Thái Đầu Đinh và tám người bảo vệ kia
đều bị Chu Dương đánh bại nằm trên mặt đất, Tiết Đông Lai đều nhìn thấy rõ mọi chuyện.
Nếu như Chu Dương lại ra tay lần nữa, vậy thì Tiết Đông Lai hoàn toàn không thể phản
kháng lại được.
“Cậu muốn làm gì?”
Tiết Đông Lai cố tỏ ra bình tĩnh hỏi.
Chu Dương liếc nhìn Tiết Đông Lai một cái, sau đó chậm rãi nói.
“Tôi chỉ là rất tò mò, ông luôn cố gắng ngăn cản chúng tôi gặp ông Chu, rốt cuộc là có
mục đích gì, là ông Chu thực sự không tiếp khách sau sáu giờ, hay là ông chỉ đang muốn
kéo dài thời gian, để thông báo tin tức cho ai?”
"Hơn nữa, ông còn thề thốt rằng ngày mai sẽ tự mình dẫn chúng tôi đi gặp ông Chu, có
phải ông chờ sau khi chúng tôi rời đi, sẽ liên hệ cho người sai khiến ông, để thông báo tin
tức cho họ?”
"Để tôi đoán xem người đứng sau sai khiến ông làm như vậy rốt cuộc là ai”.
"Tôi thậm chí còn bằng lòng để ông làm việc ở công ty Danh Dương, nhưng ông nhất
quyết muốn ở lại đây, nói như vậy, có nghĩa là người sai khiến ông, có lẽ cũng là người của
Chu gia, hơn nữa còn có quan hệ với ông Chu”.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì người sai khiến ông làm như vậy chính là con trai của ông
Chu?”
“Nói đi, ông Chu có ba người con trai, người sai khiến ông là đứa con trai thứ mấy?”
Sau khi Chu Dương nói xong, trong phòng làm việc trở nên vô cùng yên tĩnh, dường như
có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hai người Trần Thế Hào và Tôn Liên không khỏi nhăn mặt, hiển nhiên họ đang cố hiểu
những lời Chu Dương vừa nói.
Còn bộ dạng của Tiết Đông Lai giống như vừa gặp phải ma, ông ta kinh hãi nhìn Chu
Dương.
“Cậu… sao cậu lại biết được!”
Tiết Đông Lai không ngờ Chu Dương có thể nói hết được mọi chuyện, mặc dù có lẽ đều
là dự đoán, nhưng những suy đoán này của anh đều đúng.
Điều này khiến trái tim Tiết Đông Lai bỗng hoảng loạn, đột nhiên sợ hãi không có lý do.
Trên thực tế, chuyện này cho đến bây giờ vẫn chưa bị ai phát hiện.
Tên tuổi của Chu gia và danh tiếng của Chu Vỹ Thiên đủ để trấn áp nhiều người.
Trước đây cũng không phải không có người đến tìm Chu Vỹ Thiên, nhưng đều bị Tiết
Đông Lai dùng cách này để ngăn chặn đối phương, đều bảo với đối phương ngày mai hãy
quay lại.
Sau khi đối phương rời đi, Tiết Đông Lai sẽ liên hệ cho con trai của ông Chu, hỏi ý kiến
của đối phương như thế nào.
Tất cả các trường hợp trước đó, con trai của ông Chu đều không ngăn cản, ngày hôm
sau đều để mọi người vào gặp Chu Vỹ Thiên.
Lần này, vốn dĩ Tiết Đông Lai muốn lặp lại kế hoạch để kéo dài thời gian một lần nữa.
Nhưng ông ta không ngờ rằng, Chu Dương và Trần Thế Hào không bị mắc lừa, khăng
khăng đòi gặp Chu Vỹ Thiên.
Điều khiến Tiết Đông Lai kinh ngạc hơn là Chu Dương lại có thể nói ra toàn bộ sự thật
của sự việc, ngoại trừ việc là người con trai nào của ông Chu đứng sau chuyện này thì
những cái khác Chu Dương gần như đều đoán đúng.
Đem ra so sánh càng khiến người ta tức chết đi được.
"Đúng là tuổi trẻ tài cao".
Giọng nói của Tiết Đông Lai mang theo vẻ u sầu, nhưng trong lòng ông ta vẫn đưa ra
quyết định.
"Tuy rằng lời nói của cậu rất có sức hấp dẫn và tôi cũng tin rằng có ông Trần ở đây, cậu
nhất định sẽ sắp xếp cho tôi một con đường tốt, nhưng tôi ở đây đã nhiều năm rồi, sớm đã
trở thành thói quen, cũng không muốn chuyển sang chỗ khác, hơn nữa, chủ tịch Chu là
người có ơn với tôi, ông ấy đặt ra quy tắc, tôi sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai phá vỡ
nó, vì vậy, ông Trần, ngày mai các ông hãy đến, tôi sẽ không nhiều lời, trực tiếp dẫn các
người đi gặp chủ tịch Chu!”
Cuối cùng, Tiết Đông Lai thẳng thắn từ chối lòng tốt của Chu Dương.
Khi Tiết Đông Lai vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Chu Dương cuối cùng đã thu lại, ánh
mắt vô cùng khó coi.
Nếu tới giờ, anh vẫn không nhìn ra Tiết Đông Lai này có vấn đề, vậy thì Chu Dương cảm
thấy bản thân mình không cần thiết phải đi tranh giành với Hứa gia nữa, bởi vì nếu ngay cả
một chút nhạy bén này mà Chu Dương không có, vậy thì khi đối đầu với Hứa gia, anh chỉ có
thể nhận về kết quả thất bại.
Không chỉ có Chu Dương cảm thấy vậy, ngay cả Trần Thế Hào cũng cảm thấy ánh mắt
của Tiết Đông Lai có gì đó không đúng lắm.
Tiết Đông Lai trong ấn tượng của Trần Thế Hào không phải một người như vậy.
Tiết Đông Lai bây giờ khiến cho Trần Thế Hào cảm thấy khá xa lạ.
Trước đó Trần Thế Hào đã nghĩ đến rất nhiều khả năng.
Chẳng hạn, Chu Vỹ Thiên không dễ để nói chuyện như vậy, ông ta phớt lờ việc Chu
Dương xin giúp đỡ...
Nhưng Trần Thế Hào chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại người bạn học thời đại học của
ông ấy từ hơn một thập kỷ trước ở đây, hơn nữa tên Tiết Đông Lai này lại ngăn cản không
muốn cho bọn họ vào gặp Chu Vỹ Thiên.
“Ông Tiết? Ý của ông là gì?”
Trần Thế Hào trầm giọng hỏi, giọng nói không còn vui vẻ như lúc vừa mới gặp lại Tiết
Đông Lai nữa.
“Ha ha, ông Trần, tôi cũng không phải cố ý ngăn cản mọi người vào gặp chủ tịch Chu,
chẳng qua đây là mệnh lệnh của chủ tịch Chu, tôi chỉ là một cấp dưới nhỏ nhoi, sao có thể
làm trái lại mệnh lệnh của cấp trên được, ông cũng đừng làm khó tôi nữa. Hơn nữa, vừa rồi
tôi cũng đã nói, ngày mai các người quay lại, tôi sẽ lập tức dẫn hai người đi gặp chủ tịch
Chu”.
Tiết Đông Lai cười ha ha nói, dường như nhìn thấy bộ dạng bất lực của Trần Thế Hào và
Chu Dương khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng hài lòng.
Thậm chí, ánh mắt của ông ta khi nhìn ba người Chu Dương còn mang theo sự khinh
thường.
Chu Dương là cổ đông của công ty Danh Dương, tài sản trị giá hơn năm tỷ, vậy thì đã
sao?
Còn Trần Thế Hào là con trai của Trần gia ở thủ đô, xuất thân từ một gia đình quyền thế
thì sao chứ?
Có Tiết Đông Lai tôi ở đây thì hôm nay các người đừng hòng có thể gặp được chủ tịch
Chu.
Tiết Đông Lai vô cùng tự hào, cảm thấy bản thân mình cuối cùng cũng có một ngày có
thể dồn ép được những người như Chu Dương và Trần Thế Hào.
“Trần tổng, có vẻ như người bạn đại học này của ông không hề giống như những gì ông
nghĩ”.
Chu Dương nghiêm túc nói, ánh mắt anh nhìn Trần Thế Hào đầy sự dò hỏi.
Anh muốn nhận được phản hồi từ Trần Thế Hào, chỉ cần Trần Thế Hào không có ý kiến,
vậy thì Chu Dương sẽ khiến cho Tiết Đông Lai này biết rằng không phải ai cũng có thể giả bộ
có quyền ở trước mặt anh.
“Ồ, tôi không ngờ nhiều năm trôi qua ông Tiết lại có thể thay đổi nhiều đến như vậy, nếu
đã thế ông ấy đã không còn là ông Tiết mà tôi từng quen biết nữa rồi”.
Trần Thế Hào thở dài, trên mặt lộ ra vẻ chua xót, quay đầu sang một bên, không nhìn
Tiết Đông Lai nữa, cũng không quan tâm tiếp theo Chu Dương sẽ làm những gì.
“Vậy thì dễ dàng hơn rồi”.
Chu Dương khẽ nói, sau đó ánh mắt của anh khi nhìn Tiết Đông Lai trở nên lạnh lùng
hơn.
Điều này khiến trong lòng Tiết Đông Lai chợt run lên, nhưng ngay lập tức Tiết Đông Lai
nhớ lại đây là văn phòng làm việc của bến cảng Thuấn Thiên, dù sao cũng là sân nhà của
ông ta, cho dù đám người Chu Dương không vui vẻ gì, thì họ cũng chỉ có thể đành chịu, bản
thân ông ta hoàn toàn không cần phải sợ hãi.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Chu Dương chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tiết Đông Lai, trên người anh đột
nhiên lan tỏa ra một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp dồn ép Tiết Đông Lai.
Luồng khí thế này lập tức khiến toàn thân Tiết Đông Lai trở nên căng thẳng, ông ta nhìn
Chu Dương với vẻ cảnh giác, thậm chí còn lóe lên một chút hoảng sợ.
Lúc này Tiết Đông Lai mới cảm thấy hơi lo lắng, ngộ nhỡ đám người Chu Dương không
tuân theo quy định, mà cứng rắn ra tay, vậy thì ông ta phải làm sao?
Khi nãy Chu Dương ra tay xử lý Thái Đầu Đinh, Thái Đầu Đinh và tám người bảo vệ kia
đều bị Chu Dương đánh bại nằm trên mặt đất, Tiết Đông Lai đều nhìn thấy rõ mọi chuyện.
Nếu như Chu Dương lại ra tay lần nữa, vậy thì Tiết Đông Lai hoàn toàn không thể phản
kháng lại được.
“Cậu muốn làm gì?”
Tiết Đông Lai cố tỏ ra bình tĩnh hỏi.
Chu Dương liếc nhìn Tiết Đông Lai một cái, sau đó chậm rãi nói.
“Tôi chỉ là rất tò mò, ông luôn cố gắng ngăn cản chúng tôi gặp ông Chu, rốt cuộc là có
mục đích gì, là ông Chu thực sự không tiếp khách sau sáu giờ, hay là ông chỉ đang muốn
kéo dài thời gian, để thông báo tin tức cho ai?”
"Hơn nữa, ông còn thề thốt rằng ngày mai sẽ tự mình dẫn chúng tôi đi gặp ông Chu, có
phải ông chờ sau khi chúng tôi rời đi, sẽ liên hệ cho người sai khiến ông, để thông báo tin
tức cho họ?”
"Để tôi đoán xem người đứng sau sai khiến ông làm như vậy rốt cuộc là ai”.
"Tôi thậm chí còn bằng lòng để ông làm việc ở công ty Danh Dương, nhưng ông nhất
quyết muốn ở lại đây, nói như vậy, có nghĩa là người sai khiến ông, có lẽ cũng là người của
Chu gia, hơn nữa còn có quan hệ với ông Chu”.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì người sai khiến ông làm như vậy chính là con trai của ông
Chu?”
“Nói đi, ông Chu có ba người con trai, người sai khiến ông là đứa con trai thứ mấy?”
Sau khi Chu Dương nói xong, trong phòng làm việc trở nên vô cùng yên tĩnh, dường như
có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hai người Trần Thế Hào và Tôn Liên không khỏi nhăn mặt, hiển nhiên họ đang cố hiểu
những lời Chu Dương vừa nói.
Còn bộ dạng của Tiết Đông Lai giống như vừa gặp phải ma, ông ta kinh hãi nhìn Chu
Dương.
“Cậu… sao cậu lại biết được!”
Tiết Đông Lai không ngờ Chu Dương có thể nói hết được mọi chuyện, mặc dù có lẽ đều
là dự đoán, nhưng những suy đoán này của anh đều đúng.
Điều này khiến trái tim Tiết Đông Lai bỗng hoảng loạn, đột nhiên sợ hãi không có lý do.
Trên thực tế, chuyện này cho đến bây giờ vẫn chưa bị ai phát hiện.
Tên tuổi của Chu gia và danh tiếng của Chu Vỹ Thiên đủ để trấn áp nhiều người.
Trước đây cũng không phải không có người đến tìm Chu Vỹ Thiên, nhưng đều bị Tiết
Đông Lai dùng cách này để ngăn chặn đối phương, đều bảo với đối phương ngày mai hãy
quay lại.
Sau khi đối phương rời đi, Tiết Đông Lai sẽ liên hệ cho con trai của ông Chu, hỏi ý kiến
của đối phương như thế nào.
Tất cả các trường hợp trước đó, con trai của ông Chu đều không ngăn cản, ngày hôm
sau đều để mọi người vào gặp Chu Vỹ Thiên.
Lần này, vốn dĩ Tiết Đông Lai muốn lặp lại kế hoạch để kéo dài thời gian một lần nữa.
Nhưng ông ta không ngờ rằng, Chu Dương và Trần Thế Hào không bị mắc lừa, khăng
khăng đòi gặp Chu Vỹ Thiên.
Điều khiến Tiết Đông Lai kinh ngạc hơn là Chu Dương lại có thể nói ra toàn bộ sự thật
của sự việc, ngoại trừ việc là người con trai nào của ông Chu đứng sau chuyện này thì
những cái khác Chu Dương gần như đều đoán đúng.