Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 814: Tranh luận?
Từ trước tới giờ, sự tồn tại của Tô Thế Minh ở trong Tô gia đều không mạnh.
So với Tôn gia hay Đinh gia, sức ảnh hưởng của Tô Thế Minh ở Tô gia kém xa so với
Tôn Càn Khôn và Đinh Chính Nghĩa.
Nên nhiều vệ sĩ luôn nghĩ rằng Tô Thế Minh là một người khá hiền lành, yết ớt.
Nhưng những gì mà Tô Thế Minh vừa xử sự quả thật đã khiến mọi người một phen
khiếp sợ.
Không ai nghĩ một gia chủ luôn hiền hòa giờ đây lại vô duyên vô cớ phản bác lại vệ sĩ
hạng ba Tô Nam Phương khi mà hầu hết mọi người đều đã thống nhất.
Nên biết, Tô Nam Phương không những là người của Tô gia, là bề trên của Tô thế Minh,
mà ông ta còn là một tông sư võ giả, có sức ảnh hưởng rất lớn trong Tô gia.
Rất nhiều chuyện trong Tô gia đều do Tô Nam Phương xử lý.
Tuy Tô Nam Phương chỉ là vệ sĩ hạng ba, nhưng quyền lực trong Tô gia mà ông ta nắm
giữ không phải ai cũng có thể tưởng tượng được.
Ít nhất, một mình Tô Nam Phương có thể mắng chửi vệ sĩ hạng hai Tô Trường Hận và
vệ sĩ hạng bốn Tô Trường Ca, khiến họ không nói được gì.
Nhưng hiện giờ, Tô Nam Phương lại bị Tô Thế Minh phản lại.
Bỗng chốc, mọi người đều im lặng, không dám nói câu gì.
Nói đùa như này, nếu ngay cả Tô Nam Phương mà ông ta cũng dám chửi mắng, vậy thì
bọn họ chẳng là cái thá gì.
Nếu như khiến Tô Thế Minh không vui, có thể ông ta sẽ đuổi hết đám vệ sĩ không phải
tông sư võ giả như họ ra khỏi Tô Gia.
Khuôn mặt Tô Nam Phương đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tô Thế Minh, lồng ngực nhấp nhô.
Ông ta thật sự đã tức giận.
Tô Nam Phương không ngờ có ngày ông ta lại bị Tô Thế Minh mắng nhiếc như vậy ở
trước mặt tất cả vệ sĩ trong Tô gia, đúng là không cho ông ta chút thể diện nào.
Chuyện này khiến ông ta không thể chịu nổi.
Rõ ràng ông ta luôn một lòng nghĩ cho Tô gia, không muốn Tô gia dính líu đến Chu
Dương sớm kẻo lại đắc tội với Hứa gia, bị Hứa gia trả thù, từ đó gia tộc bị diệt vong.
Nhưng thái độ của gia chủ Tô Thế Minh như vậy đã khiến ông ta vô cùng tức giận.
Thậm chí Tô Nam Phương còn muốn lao tới, một quyền phế bỏ Tô Thế Minh, rồi lại tìm
một người trong Tô gia tiếp nhận vị trí gia chủ này.
Thế nhưng Tô Nam Phương đã nhịn, không phải ông ta không muốn ra tay, mà là ông ta
không thể làm vậy.
Tuy Tô Nam Phương là bề trên của Tô Thế Minh, nhưng vệ sĩ hạng nhất – Tô Nam Thiên
cũng là bề trên của ông ta, hơn nữa mối quan hệ huyết thống giữa họ còn thân cận hơn cả
Tô Nam Phương.
Mà thực lực của Tô Nam Thiên còn mạnh hơn cả Tô Nam Phương, dù Tô Nam Phương
có làm gì Tô Thế Minh, Tô Nam Thiên cũng có thể cản lại.
Có vệ sĩ hạng nhất Tô Nam Thiên ngồi ngay dưới Tô Thế Minh thì chẳng ai có thể uy
hiếp nổi ông ta ở đây.
“Gia chủ, ý ông là sao? Chẳng lẽ tôi không thể nghĩ cho Tô gia sao?”
Tô Nam Phương đang gắng kìm nén cơn giận, cảm thấy tất cả mọi người ở đây đều
không ai hiểu được ý tốt của ông ta, trong lòng đau khổ vô cùng.
“Tôi biết vệ sĩ hạng ba là muốn tốt cho Tô gia, nhưng khi mọi chuyện chưa rõ ràng, tốt
nhất ông đừng làm gì cả, đợi tôi bàn bạc xong với Chu Dương, tôi sẽ nói lý do cho các ông!”
“Nhớ lấy, đây là mệnh lệnh, nếu ai dám chống lại, tôi sẽ đuổi thẳng người đó ra khỏi Tô
gia!”
Tô Thế Minh nói chắc như đinh đóng cột, giọng điệu vô cùng kiên định.
Mọi người bỗng rùng mình, ánh mắt nhìn Tô Thế Minh cũng trở nên thận trọng.
Họ biết Tô Thế Minh nói thật, nếu có người dám làm trái ý ông ta, để ông ta xử lý chắc
chắn sẽ không nương tay.
Thậm chí, nay ông ta chửi Tô Nam Phương là muốn cho họ thấy để họ biết rõ.
Ngay cả vệ sĩ hạng ba như Tô Nam Phương mà ông ta còn dám quát tháo thì những
người có thân phận và thực lực kém Tô Nam Phương cũng chẳng là gì trong mắt ông ta.
Tô Thế Minh nói xong, nhìn mọi người một lượt rồi mới rời khỏi đại sảnh.
Tô Vỹ thấy Tô Thế Minh rời đi liền chạy theo, với cậu ta, Chu Dương không phải một
người kiêu ngạo, nếu anh đã nói như vậy ở Thúy Hồ Cư, chắc hẳn là có nguyên do của anh.
Tô Vỹ quyết định nói cho Tô Thế Minh biết suy nghĩ của cậu ta, để ông ta không hiểu lầm
Chu Dương.
Còn ở trong đại sảnh, tuy Tô Thế Minh đã đi khỏi, nhưng chưa một vệ sĩ nào rời đi.
Ánh mắt của mọi người đều lướt qua coi biểu cảm của vệ sĩ hạng ba Tô Nam Phương.
Họ nhìn về Tô Nam Phương với nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Tiếc nuối có, vui mừng có, coi thường có, căm hờn cũng có…
Đủ cung bậc cảm xúc!
“Vệ sĩ hạng ba, ông…”
Tô Thái do dự, cắn răng đi tới bên Tô Nam Phương, khẽ nói.
Anh ta muốn động viên Tô Nam Phương, dù gì trước kia Tô Nam Phương cũng rất quan
tâm anh ta, nếu giờ anh ta không làm gì thì cũng không hợp lẽ và sẽ là kẻ vong ân phụ nghĩa.
“Tôi không sao, cậu đi trước đi, tôi muốn yên tĩnh một lúc…”
Tô Nam Phương khẽ nói, giọng nhẹ nhàng vô cùng, như thể đã nhìn thấu mọi chuyện,
lòng nguội lạnh như tro.
Tô Thái đang định nói gì đó, nhưng mở miệng thở dài một cái, rồi rời đi.
Tô Thái rời đi đầu tiên giống như mở ra một chiếc cửa vậy, những vệ sĩ khác cũng nhao
nhao ra khỏi đại sảnh, ở trong đại sảnh bọn họ chỉ cảm thấy áp lực, ra khỏi đại sảnh, hít thở
không khí trong lành bên ngoài mới thấy đỡ hơn.
“Haiz, mọi người nói xem sao gia chủ lại mắng chửi vệ sĩ hạng ba thế?”
“Phải đó, tôi thấy đều tại tên Chu Dương đó, chẳng biết cậu ta bỏ bùa mê gì cho gia chủ,
mà giờ gia chủ cũng chưa chịu cắt đứt mối quan hệ với Chu Dương, hại Tô gia chúng ta rơi
vào cảnh hiểm nguy”.
“Ai bảo không phải, tên Chu Dương đó đúng là kẻ không biết sợ, lại dám nói ra mấy lời
như muốn tiêu diệt Hứa gia, cậu ta nghĩ cậu ta giỏi nhất, không ai sánh bằng sao?”
“Hừ, tôi nghĩ, vài ngày nữa thôi, Hứa gia sẽ tới gây rắc rối cho Chu Dương, tôi mong gia
chủ mau chóng nói rõ việc Tô gia chúng ta không có quan hệ gì với Chu Dương, nếu không
một khi Hứa gia trả thù, Tô gia chúng ta chẳng gánh nổi đâu”.
…
Mọi người rời khỏi đại sảnh lập tức bàn tán, mặt người nào người nấy đều tràn đầy căm
phẫn và khinh thường.
Và lúc này trong đại sảnh chỉ còn lại tứ đại vệ sĩ.
Vệ sĩ hạng ba Tô Nam Phương ngồi trên ghế, khí thế giảm sút, trông như thất bại hoàn
toàn.
Ba vị vệ sĩ còn lại nhìn nhau, thấy được chút nghiền ngẫm trong mắt đối phương.
“Được rồi, ông ba, người về hết rồi, hạ màn kịch được chưa?”
Vệ sĩ hạng hai Tô Trường Hận ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói, nhìn Tô Nam Phương
nở nụ cười.
Vệ sĩ hạng nhất và vệ sĩ hạng bốn cũng nhìn sang.
Yên lặng!
Vệ sĩ hạng ba Tô Nam Phương vẫn cúi đầu, không nói lời nào, giống như bị uất ức nhiều
lắm vậy.
“Được rồi, ông ba, nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Ngay lúc này, vệ sĩ hạng nhất Tô Nam Thiên lên tiếng.
So với Tôn gia hay Đinh gia, sức ảnh hưởng của Tô Thế Minh ở Tô gia kém xa so với
Tôn Càn Khôn và Đinh Chính Nghĩa.
Nên nhiều vệ sĩ luôn nghĩ rằng Tô Thế Minh là một người khá hiền lành, yết ớt.
Nhưng những gì mà Tô Thế Minh vừa xử sự quả thật đã khiến mọi người một phen
khiếp sợ.
Không ai nghĩ một gia chủ luôn hiền hòa giờ đây lại vô duyên vô cớ phản bác lại vệ sĩ
hạng ba Tô Nam Phương khi mà hầu hết mọi người đều đã thống nhất.
Nên biết, Tô Nam Phương không những là người của Tô gia, là bề trên của Tô thế Minh,
mà ông ta còn là một tông sư võ giả, có sức ảnh hưởng rất lớn trong Tô gia.
Rất nhiều chuyện trong Tô gia đều do Tô Nam Phương xử lý.
Tuy Tô Nam Phương chỉ là vệ sĩ hạng ba, nhưng quyền lực trong Tô gia mà ông ta nắm
giữ không phải ai cũng có thể tưởng tượng được.
Ít nhất, một mình Tô Nam Phương có thể mắng chửi vệ sĩ hạng hai Tô Trường Hận và
vệ sĩ hạng bốn Tô Trường Ca, khiến họ không nói được gì.
Nhưng hiện giờ, Tô Nam Phương lại bị Tô Thế Minh phản lại.
Bỗng chốc, mọi người đều im lặng, không dám nói câu gì.
Nói đùa như này, nếu ngay cả Tô Nam Phương mà ông ta cũng dám chửi mắng, vậy thì
bọn họ chẳng là cái thá gì.
Nếu như khiến Tô Thế Minh không vui, có thể ông ta sẽ đuổi hết đám vệ sĩ không phải
tông sư võ giả như họ ra khỏi Tô Gia.
Khuôn mặt Tô Nam Phương đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tô Thế Minh, lồng ngực nhấp nhô.
Ông ta thật sự đã tức giận.
Tô Nam Phương không ngờ có ngày ông ta lại bị Tô Thế Minh mắng nhiếc như vậy ở
trước mặt tất cả vệ sĩ trong Tô gia, đúng là không cho ông ta chút thể diện nào.
Chuyện này khiến ông ta không thể chịu nổi.
Rõ ràng ông ta luôn một lòng nghĩ cho Tô gia, không muốn Tô gia dính líu đến Chu
Dương sớm kẻo lại đắc tội với Hứa gia, bị Hứa gia trả thù, từ đó gia tộc bị diệt vong.
Nhưng thái độ của gia chủ Tô Thế Minh như vậy đã khiến ông ta vô cùng tức giận.
Thậm chí Tô Nam Phương còn muốn lao tới, một quyền phế bỏ Tô Thế Minh, rồi lại tìm
một người trong Tô gia tiếp nhận vị trí gia chủ này.
Thế nhưng Tô Nam Phương đã nhịn, không phải ông ta không muốn ra tay, mà là ông ta
không thể làm vậy.
Tuy Tô Nam Phương là bề trên của Tô Thế Minh, nhưng vệ sĩ hạng nhất – Tô Nam Thiên
cũng là bề trên của ông ta, hơn nữa mối quan hệ huyết thống giữa họ còn thân cận hơn cả
Tô Nam Phương.
Mà thực lực của Tô Nam Thiên còn mạnh hơn cả Tô Nam Phương, dù Tô Nam Phương
có làm gì Tô Thế Minh, Tô Nam Thiên cũng có thể cản lại.
Có vệ sĩ hạng nhất Tô Nam Thiên ngồi ngay dưới Tô Thế Minh thì chẳng ai có thể uy
hiếp nổi ông ta ở đây.
“Gia chủ, ý ông là sao? Chẳng lẽ tôi không thể nghĩ cho Tô gia sao?”
Tô Nam Phương đang gắng kìm nén cơn giận, cảm thấy tất cả mọi người ở đây đều
không ai hiểu được ý tốt của ông ta, trong lòng đau khổ vô cùng.
“Tôi biết vệ sĩ hạng ba là muốn tốt cho Tô gia, nhưng khi mọi chuyện chưa rõ ràng, tốt
nhất ông đừng làm gì cả, đợi tôi bàn bạc xong với Chu Dương, tôi sẽ nói lý do cho các ông!”
“Nhớ lấy, đây là mệnh lệnh, nếu ai dám chống lại, tôi sẽ đuổi thẳng người đó ra khỏi Tô
gia!”
Tô Thế Minh nói chắc như đinh đóng cột, giọng điệu vô cùng kiên định.
Mọi người bỗng rùng mình, ánh mắt nhìn Tô Thế Minh cũng trở nên thận trọng.
Họ biết Tô Thế Minh nói thật, nếu có người dám làm trái ý ông ta, để ông ta xử lý chắc
chắn sẽ không nương tay.
Thậm chí, nay ông ta chửi Tô Nam Phương là muốn cho họ thấy để họ biết rõ.
Ngay cả vệ sĩ hạng ba như Tô Nam Phương mà ông ta còn dám quát tháo thì những
người có thân phận và thực lực kém Tô Nam Phương cũng chẳng là gì trong mắt ông ta.
Tô Thế Minh nói xong, nhìn mọi người một lượt rồi mới rời khỏi đại sảnh.
Tô Vỹ thấy Tô Thế Minh rời đi liền chạy theo, với cậu ta, Chu Dương không phải một
người kiêu ngạo, nếu anh đã nói như vậy ở Thúy Hồ Cư, chắc hẳn là có nguyên do của anh.
Tô Vỹ quyết định nói cho Tô Thế Minh biết suy nghĩ của cậu ta, để ông ta không hiểu lầm
Chu Dương.
Còn ở trong đại sảnh, tuy Tô Thế Minh đã đi khỏi, nhưng chưa một vệ sĩ nào rời đi.
Ánh mắt của mọi người đều lướt qua coi biểu cảm của vệ sĩ hạng ba Tô Nam Phương.
Họ nhìn về Tô Nam Phương với nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Tiếc nuối có, vui mừng có, coi thường có, căm hờn cũng có…
Đủ cung bậc cảm xúc!
“Vệ sĩ hạng ba, ông…”
Tô Thái do dự, cắn răng đi tới bên Tô Nam Phương, khẽ nói.
Anh ta muốn động viên Tô Nam Phương, dù gì trước kia Tô Nam Phương cũng rất quan
tâm anh ta, nếu giờ anh ta không làm gì thì cũng không hợp lẽ và sẽ là kẻ vong ân phụ nghĩa.
“Tôi không sao, cậu đi trước đi, tôi muốn yên tĩnh một lúc…”
Tô Nam Phương khẽ nói, giọng nhẹ nhàng vô cùng, như thể đã nhìn thấu mọi chuyện,
lòng nguội lạnh như tro.
Tô Thái đang định nói gì đó, nhưng mở miệng thở dài một cái, rồi rời đi.
Tô Thái rời đi đầu tiên giống như mở ra một chiếc cửa vậy, những vệ sĩ khác cũng nhao
nhao ra khỏi đại sảnh, ở trong đại sảnh bọn họ chỉ cảm thấy áp lực, ra khỏi đại sảnh, hít thở
không khí trong lành bên ngoài mới thấy đỡ hơn.
“Haiz, mọi người nói xem sao gia chủ lại mắng chửi vệ sĩ hạng ba thế?”
“Phải đó, tôi thấy đều tại tên Chu Dương đó, chẳng biết cậu ta bỏ bùa mê gì cho gia chủ,
mà giờ gia chủ cũng chưa chịu cắt đứt mối quan hệ với Chu Dương, hại Tô gia chúng ta rơi
vào cảnh hiểm nguy”.
“Ai bảo không phải, tên Chu Dương đó đúng là kẻ không biết sợ, lại dám nói ra mấy lời
như muốn tiêu diệt Hứa gia, cậu ta nghĩ cậu ta giỏi nhất, không ai sánh bằng sao?”
“Hừ, tôi nghĩ, vài ngày nữa thôi, Hứa gia sẽ tới gây rắc rối cho Chu Dương, tôi mong gia
chủ mau chóng nói rõ việc Tô gia chúng ta không có quan hệ gì với Chu Dương, nếu không
một khi Hứa gia trả thù, Tô gia chúng ta chẳng gánh nổi đâu”.
…
Mọi người rời khỏi đại sảnh lập tức bàn tán, mặt người nào người nấy đều tràn đầy căm
phẫn và khinh thường.
Và lúc này trong đại sảnh chỉ còn lại tứ đại vệ sĩ.
Vệ sĩ hạng ba Tô Nam Phương ngồi trên ghế, khí thế giảm sút, trông như thất bại hoàn
toàn.
Ba vị vệ sĩ còn lại nhìn nhau, thấy được chút nghiền ngẫm trong mắt đối phương.
“Được rồi, ông ba, người về hết rồi, hạ màn kịch được chưa?”
Vệ sĩ hạng hai Tô Trường Hận ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói, nhìn Tô Nam Phương
nở nụ cười.
Vệ sĩ hạng nhất và vệ sĩ hạng bốn cũng nhìn sang.
Yên lặng!
Vệ sĩ hạng ba Tô Nam Phương vẫn cúi đầu, không nói lời nào, giống như bị uất ức nhiều
lắm vậy.
“Được rồi, ông ba, nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Ngay lúc này, vệ sĩ hạng nhất Tô Nam Thiên lên tiếng.