Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 786: Tôi từng tranh đấu với Hứa gia!
Chu Dương không phải chưa từng đến nhà gia tộc hạng nhất bao giờ.
Ở tỉnh Tương Tây, Giang gia và Trương gia đều là gia tộc hạng nhất, Chu Dương cũng ra vào mấy lần, không có gì ngạc nhiên lắm.
Lúc Chu Dương tới, tin tức nhanh chóng được báo vào Tô gia.
Có Tô Thế Minh và một nhóm vệ sĩ đang đứng chờ ở đại sảnh.
Nên lúc Chu Dương đi vào, ánh mắt bọn họ đồng loạt nhìn về phía anh. Có cả thán phục, có cả khinh thường, nhìn chằm chằm anh săm soi.
Chu Dương không quan tâm đến những ánh mắt đó.
“Tô gia chủ.”
Chu Dương bắt tay Tô Thế Minh chào hỏi.
“Chu Dương tiên sinh có thể tới khiến tôi rất vui. Mau lại đây ngồi, tôi còn chưa kịp cảm ơn sự chiếu cố giúp đỡ Chu Dương tiên sinh dành cho Tô Vỹ.”
Tô Thế Minh cười, bảo Chu Dương ngồi ngay dưới ông ta.
Đó là thành ý cao quý nhất dành cho khách.
Chu Dương không bận tâm đến lời cảm ơn của Tô Thế Minh trước sự chiếu cố anh dành cho Tô Vỹ.
Lời khách sáo như vậy có ý gì, Chu Dương nghe là có thể hiểu.
“Không có gì. Tô Vỹ là đứa trẻ tốt, tương lai có thể giúp Tô gia phát triển mạnh.”
Chu Dương cười nói.
Kẻ tung người hứng nói những lời tốt đẹp.
“Chu tiên sinh, lần này cậu tới đây, chắc Tô Vỹ đã nói với cậu là tôi muốn nghe ý kiến của cậu.”
Tô Thế Minh đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp đề cập đến tình hình hiện tại.
Nghe ông ta nói vậy, mười mấy người vệ sĩ kia lần nữa đồng loạt nhìn Chu Dương, muốn nghe Chu Dương trả lời.
“À, Tô Vỹ có nói với tôi rồi. Lúc biết tin tôi khá kinh ngạc, không ngờ mọi người cũng biết sự tồn tại của Hứa gia.”
Chu Dương cười khẽ, thản nhiên nói, giọng điệu có chút kinh ngạc như thể anh thật sự thấy vậy.
Lời Chu Dương nói nhẹ bẫng, nhưng lại khiến mười mấy vệ sĩ kia bất mãn trong lòng.
Tên ranh này, thật quá kiêu ngạo.
“Hừ, Tô gia chúng ta là gia tộc hạng nhất ở Đông Hải, thực lực đứng đầu, biết đến Hứa gia thì có gì khó hiểu. Ngược lại là anh, khéo anh mới là người không biết gì về Hứa gia! Có cần tôi phải nói lai lịch Hứa gia cho anh không?”
Một người vóc dáng cao to lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Chu Dương coi thường.
Anh ta là Tô Thái, thực lực bán bộ tông sự võ giả. Địa vị trong Tô gia tầm trung, vốn dĩ không ưa Chu Dương, mà giờ nghe anh nói vậy thì không giấu nổi sự khinh bỉ trong lòng.
“À, gia tộc ẩn dật Hứa gia, có ai mà không biết chứ?”
Chu Dương liếc qua một cái, hờ hững đáp trả.
Lúc anh nói vậy, không ít người đều bất ngờ.
Chuyện gia tộc ẩn dật Hứa gia hôm qua không ai nói cả. Tô Vỹ là người thông báo cho Chu Dương, trong khi Tô vỹ cũng không biết điều này, nên chắc chắn cậu ta không nói cho Chu Dương.
Nhiều người quay ra nhìn Tô Thế Minh, nếu có ai nói cho anh biết chuyện này, chỉ có thể là ông ta.
Tô Thế Minh bắt gặp ánh mắt mọi người, khẽ lắc đầu, nụ cười dần tắt.
Thấy ông ta lắc đầu, trong lòng mọi người lại rất ngạc nhiên.
Nếu Tô Thế Minh không nói cho Chu Dương, thì sao anh biết?
“Sao anh biết?”
Tô Thái trầm giọng hỏi, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Anh ta không ngờ Chu Dương lại biết Hứa gia, thậm chí còn biết Hứa gia là gia tộc ẩn dật. Đó là những thông tin người thường không biết được.
Số người ở Đông Hải biết về thế lực và lai lịch của gia tộc ẩn dật Hứa gia chắc chắn không quá một bàn tay.
Tô Thái mặc định không có Chu Dương trong đó.
“Tôi với mấy người bên Hứa gia giao đấu vài ngày trước, nên cũng biết ít chuyện của Hứa gia.”
Chu Dương thản nhiên đáp, biểu cảm tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, trông thâm sâu khó lường.
Chu Dương càng như vậy, càng khiến đám vệ sĩ Tô gia kinh hãi không thôi. Họ nhìn anh ánh mắt khó hiểu.
Tên ranh này giao đấu với Hứa gia?
Mà vẫn còn nguyên vẹn đứng đây?
Điều này nghĩa là đến một người như Chu Dương mà Hứa gia không đối phó nổi, chắc là khi đối đầu với thế lực của Tô gia cũng sẽ như vậy.
Lập tức mấy vệ sĩ thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ xem ra Hứa gia không có mạnh như lời đồn, mà Tô gia giờ có tới bốn tông sư võ giả, tay nghề điêu luyện để ứng phó với Hứa gia.
“Nhưng lúc đó Hứa gia chỉ phái một tông sư võ giả tới nên nhìn không đã lắm, chậc chậc.”
Chu Dương lại nói tiếp, vừa nói vừa lắc đầu, giống như tông sư võ giả bên Hứa gia chỉ là món khai vị với anh.
“Hừ, láo toét, tông sư võ giả như nào, anh đủ trình mơ tưởng sao?”
Tô Thái lạnh lùng nói, ánh mắt mỉa mai nhìn Chu Dương.
Tên ranh này quen thói khoác lác, gì cũng dám nói.
Lại còn chỉ có một tông sư võ giả, nhìn không đã lắm.
Tên ranh này có biết tông sư võ giả là gì không, biết tông sư võ giả có ý nghĩa như nào không?
Tô gia bọn họ giờ chỉ có bốn tông sư võ giả, nhưng cần mỗi vậy đã đủ để trở thành gia tộc hạng nhất ở Đông Hải.
Một gia tộc tầm trung nếu có tông sư võ giả, thì gia tộc này nhất định có thể trở thành một gia tộc lớn.
Tô Thái tập trung nhớ lại, nhưng không nghĩ có Chu gia ở Đông Hải.
Nên rõ ràng tên Chu Dương này đang khoác lác.
“Tông sư võ giả? Khó vậy sao?”
Chu Dương cười khẩy, nhìn Chu Phong rồi khẽ gật đầu.
Chu Phong lập tức từ sau lưng anh bước ra, trên người tỏa ra khí lực của tông sư võ giả.
Ầm!
Trong nháy mắt, mọi sự chú ý đổ dồn lên Chu Phong.
Mặt ai cũng rất kinh ngạc, khí thế vừa nãy chắc chắn là tông sư võ giả, không sai được.
Nhưng ông ấy đứng sau lưng Chu Dương, giống như một người đầy tớ.
Một tông sư võ giả như vậy, nếu ở Tô gia sẽ được bọn họ tôn sùng kính cẩn, địa vị cao hơn Tô Thái rất nhiều.
Tô Thái ngẩn người, ngơ ngác nhìn Chu Dương, thầm run rẩy.
Không chỉ có Tô Thái, mà không ít những vệ sĩ khác đều nhìn Chu Dương với ánh mắt phức tạp lạ thường.
Một người ngẫu nhiên bên cạnh cũng là tông sư võ giả, vậy lai lịch Chu Dương rốt cuộc là gì.
“A, cậu bạn Chu Dương, tôi tò mò quá, sao cậu lại tranh đấu với Hứa gia vậy?”
Lúc mọi người đang kinh ngạc, vệ sĩ hạng bốn Tô Trường Ca đột nhiên lên tiếng. Ánh mắt ông ta nhìn Chu Dương chăm chú, nhưng đến lúc hỏi Chu Dương lại nhanh chóng trở về vẻ thản nhiên.
Ở tỉnh Tương Tây, Giang gia và Trương gia đều là gia tộc hạng nhất, Chu Dương cũng ra vào mấy lần, không có gì ngạc nhiên lắm.
Lúc Chu Dương tới, tin tức nhanh chóng được báo vào Tô gia.
Có Tô Thế Minh và một nhóm vệ sĩ đang đứng chờ ở đại sảnh.
Nên lúc Chu Dương đi vào, ánh mắt bọn họ đồng loạt nhìn về phía anh. Có cả thán phục, có cả khinh thường, nhìn chằm chằm anh săm soi.
Chu Dương không quan tâm đến những ánh mắt đó.
“Tô gia chủ.”
Chu Dương bắt tay Tô Thế Minh chào hỏi.
“Chu Dương tiên sinh có thể tới khiến tôi rất vui. Mau lại đây ngồi, tôi còn chưa kịp cảm ơn sự chiếu cố giúp đỡ Chu Dương tiên sinh dành cho Tô Vỹ.”
Tô Thế Minh cười, bảo Chu Dương ngồi ngay dưới ông ta.
Đó là thành ý cao quý nhất dành cho khách.
Chu Dương không bận tâm đến lời cảm ơn của Tô Thế Minh trước sự chiếu cố anh dành cho Tô Vỹ.
Lời khách sáo như vậy có ý gì, Chu Dương nghe là có thể hiểu.
“Không có gì. Tô Vỹ là đứa trẻ tốt, tương lai có thể giúp Tô gia phát triển mạnh.”
Chu Dương cười nói.
Kẻ tung người hứng nói những lời tốt đẹp.
“Chu tiên sinh, lần này cậu tới đây, chắc Tô Vỹ đã nói với cậu là tôi muốn nghe ý kiến của cậu.”
Tô Thế Minh đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp đề cập đến tình hình hiện tại.
Nghe ông ta nói vậy, mười mấy người vệ sĩ kia lần nữa đồng loạt nhìn Chu Dương, muốn nghe Chu Dương trả lời.
“À, Tô Vỹ có nói với tôi rồi. Lúc biết tin tôi khá kinh ngạc, không ngờ mọi người cũng biết sự tồn tại của Hứa gia.”
Chu Dương cười khẽ, thản nhiên nói, giọng điệu có chút kinh ngạc như thể anh thật sự thấy vậy.
Lời Chu Dương nói nhẹ bẫng, nhưng lại khiến mười mấy vệ sĩ kia bất mãn trong lòng.
Tên ranh này, thật quá kiêu ngạo.
“Hừ, Tô gia chúng ta là gia tộc hạng nhất ở Đông Hải, thực lực đứng đầu, biết đến Hứa gia thì có gì khó hiểu. Ngược lại là anh, khéo anh mới là người không biết gì về Hứa gia! Có cần tôi phải nói lai lịch Hứa gia cho anh không?”
Một người vóc dáng cao to lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Chu Dương coi thường.
Anh ta là Tô Thái, thực lực bán bộ tông sự võ giả. Địa vị trong Tô gia tầm trung, vốn dĩ không ưa Chu Dương, mà giờ nghe anh nói vậy thì không giấu nổi sự khinh bỉ trong lòng.
“À, gia tộc ẩn dật Hứa gia, có ai mà không biết chứ?”
Chu Dương liếc qua một cái, hờ hững đáp trả.
Lúc anh nói vậy, không ít người đều bất ngờ.
Chuyện gia tộc ẩn dật Hứa gia hôm qua không ai nói cả. Tô Vỹ là người thông báo cho Chu Dương, trong khi Tô vỹ cũng không biết điều này, nên chắc chắn cậu ta không nói cho Chu Dương.
Nhiều người quay ra nhìn Tô Thế Minh, nếu có ai nói cho anh biết chuyện này, chỉ có thể là ông ta.
Tô Thế Minh bắt gặp ánh mắt mọi người, khẽ lắc đầu, nụ cười dần tắt.
Thấy ông ta lắc đầu, trong lòng mọi người lại rất ngạc nhiên.
Nếu Tô Thế Minh không nói cho Chu Dương, thì sao anh biết?
“Sao anh biết?”
Tô Thái trầm giọng hỏi, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Anh ta không ngờ Chu Dương lại biết Hứa gia, thậm chí còn biết Hứa gia là gia tộc ẩn dật. Đó là những thông tin người thường không biết được.
Số người ở Đông Hải biết về thế lực và lai lịch của gia tộc ẩn dật Hứa gia chắc chắn không quá một bàn tay.
Tô Thái mặc định không có Chu Dương trong đó.
“Tôi với mấy người bên Hứa gia giao đấu vài ngày trước, nên cũng biết ít chuyện của Hứa gia.”
Chu Dương thản nhiên đáp, biểu cảm tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, trông thâm sâu khó lường.
Chu Dương càng như vậy, càng khiến đám vệ sĩ Tô gia kinh hãi không thôi. Họ nhìn anh ánh mắt khó hiểu.
Tên ranh này giao đấu với Hứa gia?
Mà vẫn còn nguyên vẹn đứng đây?
Điều này nghĩa là đến một người như Chu Dương mà Hứa gia không đối phó nổi, chắc là khi đối đầu với thế lực của Tô gia cũng sẽ như vậy.
Lập tức mấy vệ sĩ thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ xem ra Hứa gia không có mạnh như lời đồn, mà Tô gia giờ có tới bốn tông sư võ giả, tay nghề điêu luyện để ứng phó với Hứa gia.
“Nhưng lúc đó Hứa gia chỉ phái một tông sư võ giả tới nên nhìn không đã lắm, chậc chậc.”
Chu Dương lại nói tiếp, vừa nói vừa lắc đầu, giống như tông sư võ giả bên Hứa gia chỉ là món khai vị với anh.
“Hừ, láo toét, tông sư võ giả như nào, anh đủ trình mơ tưởng sao?”
Tô Thái lạnh lùng nói, ánh mắt mỉa mai nhìn Chu Dương.
Tên ranh này quen thói khoác lác, gì cũng dám nói.
Lại còn chỉ có một tông sư võ giả, nhìn không đã lắm.
Tên ranh này có biết tông sư võ giả là gì không, biết tông sư võ giả có ý nghĩa như nào không?
Tô gia bọn họ giờ chỉ có bốn tông sư võ giả, nhưng cần mỗi vậy đã đủ để trở thành gia tộc hạng nhất ở Đông Hải.
Một gia tộc tầm trung nếu có tông sư võ giả, thì gia tộc này nhất định có thể trở thành một gia tộc lớn.
Tô Thái tập trung nhớ lại, nhưng không nghĩ có Chu gia ở Đông Hải.
Nên rõ ràng tên Chu Dương này đang khoác lác.
“Tông sư võ giả? Khó vậy sao?”
Chu Dương cười khẩy, nhìn Chu Phong rồi khẽ gật đầu.
Chu Phong lập tức từ sau lưng anh bước ra, trên người tỏa ra khí lực của tông sư võ giả.
Ầm!
Trong nháy mắt, mọi sự chú ý đổ dồn lên Chu Phong.
Mặt ai cũng rất kinh ngạc, khí thế vừa nãy chắc chắn là tông sư võ giả, không sai được.
Nhưng ông ấy đứng sau lưng Chu Dương, giống như một người đầy tớ.
Một tông sư võ giả như vậy, nếu ở Tô gia sẽ được bọn họ tôn sùng kính cẩn, địa vị cao hơn Tô Thái rất nhiều.
Tô Thái ngẩn người, ngơ ngác nhìn Chu Dương, thầm run rẩy.
Không chỉ có Tô Thái, mà không ít những vệ sĩ khác đều nhìn Chu Dương với ánh mắt phức tạp lạ thường.
Một người ngẫu nhiên bên cạnh cũng là tông sư võ giả, vậy lai lịch Chu Dương rốt cuộc là gì.
“A, cậu bạn Chu Dương, tôi tò mò quá, sao cậu lại tranh đấu với Hứa gia vậy?”
Lúc mọi người đang kinh ngạc, vệ sĩ hạng bốn Tô Trường Ca đột nhiên lên tiếng. Ánh mắt ông ta nhìn Chu Dương chăm chú, nhưng đến lúc hỏi Chu Dương lại nhanh chóng trở về vẻ thản nhiên.