Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 689: Tự tay đánh mình!
Phía bên kia, Trương Dũng và Đồng Diễm trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào Cố Minh đang quỳ xuống, hoàn toàn không tin nổi chuyện mình đang chứng kiến.
Trương Dũng chớp mắt, muốn xác nhận xem đây có phải sự thật không.
Đồng Diễm cũng lấy tay dụi mắt để chắc chắn mình không hoa mắt.
Nhưng dù họ có làm vậy, chớp đi dụi lại bao nhiêu lần, thì mở mắt đều thấy cảnh Cố Minh đang quỳ trước mắt Chu Dương.
Điều này sao có thể?
Hai người họ kinh hãi, không thốt nổi lời nào.
Đồng Diễm nhìn đỡ hơn một chút, dù sao cô ta chưa tiếp xúc Cố Minh bao giờ, nên không rõ chức vụ của Cố Minh ở công ty Danh Dương là gì.
Bây giờ trong lòng cô ta hãi hùng như vậy đa phần là vì phản ứng của bạn trai cô ta – Trương Dũng.
Còn Trương Dũng thì khác với Đồng Diễm.
Hắn tiếp xúc Cố Minh cũng xấp xỉ nửa năm, đó là khoảng thời gian khá dài.
Nên có thể nói hắn hiểu khá rõ Cố Minh.
Nhưng cũng chính vì hiểu nhau, nên giờ hắn mới khϊế͙p͙ sợ như vậy.
Trương Dũng há hốc miệng, muốn nói nhưng không nói nổi, hơn nữa, hắn cũng không biết nên nói gì.
Ánh mắt Trương Dũng nhìn Cố Minh và Chu Dương, nhận ra não hắn đình công hoạt động từ lúc nào.
Tại sao, một người cao ngạo như Cố Minh, bỏ một đống tiền mới được anh ta mạo hiểm chấp nhận hợp tác bí mật, vậy mà lúc này quỳ sụp dưới đất cầu xin tha thứ.
Còn một người ở rể, thứ rác rưởi vô dụng, một nhân viên quèn ở công ty Danh Dương, giờ phút này nhìn cao quý như một bậc đế vương, quyết định được vận mệnh của người khác, đứng đó trước mặt Cố Minh, thản nhiên nhìn Cố Minh quỳ xuống xin lỗi nhận sai, mà khuôn mặt lạnh tanh như mặt hồ không gợn chút sóng.
Lúc này, trong lòng Cố Minh run lên, kϊƈɦ động không ngừng. Hắn muốn được nghe Chu Dương nói chuyện, muốn được Chu Dương tha thứ không nhắc lại chuyện cũ nữa.
Nhưng tuyệt nhiên không có gì xảy ra.
Một câu nói cũng không.
Chu Dương nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt như đang dò xét.
Cố Minh đột nhiên nhận ra hắn đâu có phạm nhiều lỗi tới vậy, miệng không ngừng xin tha thứ, nhưng tất cả thật ra đâu phải trách nhiệm của mình hắn.
Công ty Danh Dương hợp tác với vài người bên ngoài cũng tốt, giúp công ty mở rộng mạng lưới tiêu thụ, hai bên cùng có lợi trước giờ là quy tắc ngầm rồi.
Nhưng sao Chu Dương chỉ nổi giận với mỗi hắn?
Đúng rồi, hay là vì hắn chuẩn bị dạy cho Liễu Tuyết một bài học.
Liễu Tuyết ban đầu nói cô ở đây chờ người khác.
Lúc trước Cố Minh không tin, nghĩ là Liễu Tuyết không muốn nói chuyện với mình nên bịa đặt như vậy.
Giờ thì xem ra, người cô đang chờ là Chu Dương.
Mà sở dĩ hắn trêu chọc Liễu Tuyết là vì Trương Dũng giật dây.
Không sai, là Trương Dũng.
Lúc này Cố Minh có vẻ tìm được tên đầu sỏ, lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Chu Dương, ánh mắt cương quyết.
Sống chết mặc bay.
Dù sao thì những người như Cố Minh, nai lưng làm việc bao năm nay, từ sớm đã bỏ qua tình cảm, tất cả phải coi trọng lợi ích.
Có thể đem đến nhiều lợi ích cho mình, thì sẽ tự nhiên coi người đó thành anh em trong nhà.
Nhưng nếu không đem lại chút ích lợi nào, lại còn mang theo tai họa, thì dĩ nhiên là bỏ quách đi, giải thoát càng sớm càng tốt.
“Chu Dương, tôi không cố tình xúc phạm Liễu Tuyết. Đều là anh ta gây ra, Trương Dũng, do anh ta sai bảo.”
“Chu tổng, Trương Dũng chỉ là một công ty hợp tác bình thường, mới được thành lập, lấy hàng ở công ty ta đi tiêu thụ nên tôi mới vội vàng xúc tiến hợp tác. Rất xin lỗi Liễu tiểu thư.”
Cố Minh vội vàng nói, sợ nói chậm sẽ bị Chu Dương cắt lời không cho nói nữa, nên tranh thủ liến thoắng.
Mà lúc đó, hắn ta phát hiện ra điểm quan trọng.
Có vẻ chỉ cần giúp Liễu Tuyết bớt giận, như vậy là có thể khiến Chu Dương nguôi ngoai.
Nghĩ tới đây, Cố Minh không để ý thứ khác nữa, nhanh chóng quay về phía Liễu Tuyết, bò đến trước mặt cô liên tục dập đầu xin tha thứ.
“Liễu tiểu thư, vừa rồi tôi sai rồi, tôi bị ma sai quỷ khiến, mơ màng không tỉnh, tôi sai rồi, mong cô tha thứ cho tôi.”
Nói xong, Cố Minh dập đầu mạnh đến mức còn vang lên tiếng cộp một cái.
Lúc hắn ngẩng dậy, một dòng máu đỏ chảy từ đầu xuống tận cổ.
Cú dập này không hề nhẹ.
Hơn nữa, nền đường toàn xi-măng, kết cấu cực kì vững chắc, nên vết thương như vậy cũng được coi là may mắn rồi.
Nhưng Cố Minh vẫn chưa dừng lại.
Ngẩng đầu lên, hắn không quan tâm đến vết thương trêи trán mình đang đau nhói như nào, mà giơ hai tay tát thẳng vào mặt, tát rất mạnh, không có lấy một chút thương xót.
“Chát!”
“Chát!”
“Chát!”
…
Những cái tát liên tiếp không ngừng, âm thanh vang lên khắp cả quảng trường.
Liễu Tuyết khoanh hai tay trước ngực, chân mày cau lại, cô khẽ khịt mũi, dù không nói lời nào nhưng rõ ràng sắc mặt rất khó coi, như thể bị mấy hành động vừa rồi của Cố Minh hù dọa.
Chu Dương cũng im lặng, anh không có ý định nói gì.
Tất cả mọi thứ đều do Cố Minh tự nguyện làm, anh sẽ không can thiệp.
Nhưng ngược lại, Trương Dũng, Đồng Diễm, thậm chí còn một số nhân viên khác trong công ty và vài người đi đường, thấy cảnh tượng này thì ngây người vì sợ.
“Chuyện gì vậy?”
“Không biết, lại còn tự dùng tay tát mình?”
“Đúng thế, hay đang ức hϊế͙p͙ người khác vậy?”
“Không thể nào, tôi thấy cái gã béo đó không phải là người tốt đâu.”
“Không sai, vừa rồi tôi thấy gã béo đó trêu chọc côgái, sau đó hình như bị bạn trai cô đó tức giận dạy dỗ cho một trận.”
…
Người đi đường cách khá xa nên nhìn không rõ, nhưng có vẻ cũng đoán được khá nhiều. Không ít người cầm điện thoại di động quay lại cảnh này, chuẩn bị đăng lên mạng cho người khác xem để thu hút sự chú ý.
Đội bảo vệ tuần tra trêи tầng ba tòa nhà công ty Danh Dương thấy trước quảng trường xảy ra chuyện, họ nhanh chóng xuống giải quyết.
Chuyện xảy ra ở ngay quảng trường công ty, cũng sẽ gây ảnh hưởng đến uy tín danh dự của công ty.
Hôm nay đội trưởng là Triệu Binh.
Triệu Binh và Ngưu Xuyên đều làm vệ sĩ ở khu dân cư của Tạ gia, sau đó tất cả tách Ngưu Xuyên ra ngoài.
Vì thực lực của Ngưu Xuyên quá mạnh, nên cậu ấy được giữ làm vệ sĩ bên cạnh Chu Dương.
Còn lại nhóm Triệu Binh, làm việc tại trụ sở chính của công ty. Mấy người họ quản lí bộ phận bảo vệ, đảm bảo công ty không bị xâm phạm.
———————-
Trương Dũng chớp mắt, muốn xác nhận xem đây có phải sự thật không.
Đồng Diễm cũng lấy tay dụi mắt để chắc chắn mình không hoa mắt.
Nhưng dù họ có làm vậy, chớp đi dụi lại bao nhiêu lần, thì mở mắt đều thấy cảnh Cố Minh đang quỳ trước mắt Chu Dương.
Điều này sao có thể?
Hai người họ kinh hãi, không thốt nổi lời nào.
Đồng Diễm nhìn đỡ hơn một chút, dù sao cô ta chưa tiếp xúc Cố Minh bao giờ, nên không rõ chức vụ của Cố Minh ở công ty Danh Dương là gì.
Bây giờ trong lòng cô ta hãi hùng như vậy đa phần là vì phản ứng của bạn trai cô ta – Trương Dũng.
Còn Trương Dũng thì khác với Đồng Diễm.
Hắn tiếp xúc Cố Minh cũng xấp xỉ nửa năm, đó là khoảng thời gian khá dài.
Nên có thể nói hắn hiểu khá rõ Cố Minh.
Nhưng cũng chính vì hiểu nhau, nên giờ hắn mới khϊế͙p͙ sợ như vậy.
Trương Dũng há hốc miệng, muốn nói nhưng không nói nổi, hơn nữa, hắn cũng không biết nên nói gì.
Ánh mắt Trương Dũng nhìn Cố Minh và Chu Dương, nhận ra não hắn đình công hoạt động từ lúc nào.
Tại sao, một người cao ngạo như Cố Minh, bỏ một đống tiền mới được anh ta mạo hiểm chấp nhận hợp tác bí mật, vậy mà lúc này quỳ sụp dưới đất cầu xin tha thứ.
Còn một người ở rể, thứ rác rưởi vô dụng, một nhân viên quèn ở công ty Danh Dương, giờ phút này nhìn cao quý như một bậc đế vương, quyết định được vận mệnh của người khác, đứng đó trước mặt Cố Minh, thản nhiên nhìn Cố Minh quỳ xuống xin lỗi nhận sai, mà khuôn mặt lạnh tanh như mặt hồ không gợn chút sóng.
Lúc này, trong lòng Cố Minh run lên, kϊƈɦ động không ngừng. Hắn muốn được nghe Chu Dương nói chuyện, muốn được Chu Dương tha thứ không nhắc lại chuyện cũ nữa.
Nhưng tuyệt nhiên không có gì xảy ra.
Một câu nói cũng không.
Chu Dương nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt như đang dò xét.
Cố Minh đột nhiên nhận ra hắn đâu có phạm nhiều lỗi tới vậy, miệng không ngừng xin tha thứ, nhưng tất cả thật ra đâu phải trách nhiệm của mình hắn.
Công ty Danh Dương hợp tác với vài người bên ngoài cũng tốt, giúp công ty mở rộng mạng lưới tiêu thụ, hai bên cùng có lợi trước giờ là quy tắc ngầm rồi.
Nhưng sao Chu Dương chỉ nổi giận với mỗi hắn?
Đúng rồi, hay là vì hắn chuẩn bị dạy cho Liễu Tuyết một bài học.
Liễu Tuyết ban đầu nói cô ở đây chờ người khác.
Lúc trước Cố Minh không tin, nghĩ là Liễu Tuyết không muốn nói chuyện với mình nên bịa đặt như vậy.
Giờ thì xem ra, người cô đang chờ là Chu Dương.
Mà sở dĩ hắn trêu chọc Liễu Tuyết là vì Trương Dũng giật dây.
Không sai, là Trương Dũng.
Lúc này Cố Minh có vẻ tìm được tên đầu sỏ, lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Chu Dương, ánh mắt cương quyết.
Sống chết mặc bay.
Dù sao thì những người như Cố Minh, nai lưng làm việc bao năm nay, từ sớm đã bỏ qua tình cảm, tất cả phải coi trọng lợi ích.
Có thể đem đến nhiều lợi ích cho mình, thì sẽ tự nhiên coi người đó thành anh em trong nhà.
Nhưng nếu không đem lại chút ích lợi nào, lại còn mang theo tai họa, thì dĩ nhiên là bỏ quách đi, giải thoát càng sớm càng tốt.
“Chu Dương, tôi không cố tình xúc phạm Liễu Tuyết. Đều là anh ta gây ra, Trương Dũng, do anh ta sai bảo.”
“Chu tổng, Trương Dũng chỉ là một công ty hợp tác bình thường, mới được thành lập, lấy hàng ở công ty ta đi tiêu thụ nên tôi mới vội vàng xúc tiến hợp tác. Rất xin lỗi Liễu tiểu thư.”
Cố Minh vội vàng nói, sợ nói chậm sẽ bị Chu Dương cắt lời không cho nói nữa, nên tranh thủ liến thoắng.
Mà lúc đó, hắn ta phát hiện ra điểm quan trọng.
Có vẻ chỉ cần giúp Liễu Tuyết bớt giận, như vậy là có thể khiến Chu Dương nguôi ngoai.
Nghĩ tới đây, Cố Minh không để ý thứ khác nữa, nhanh chóng quay về phía Liễu Tuyết, bò đến trước mặt cô liên tục dập đầu xin tha thứ.
“Liễu tiểu thư, vừa rồi tôi sai rồi, tôi bị ma sai quỷ khiến, mơ màng không tỉnh, tôi sai rồi, mong cô tha thứ cho tôi.”
Nói xong, Cố Minh dập đầu mạnh đến mức còn vang lên tiếng cộp một cái.
Lúc hắn ngẩng dậy, một dòng máu đỏ chảy từ đầu xuống tận cổ.
Cú dập này không hề nhẹ.
Hơn nữa, nền đường toàn xi-măng, kết cấu cực kì vững chắc, nên vết thương như vậy cũng được coi là may mắn rồi.
Nhưng Cố Minh vẫn chưa dừng lại.
Ngẩng đầu lên, hắn không quan tâm đến vết thương trêи trán mình đang đau nhói như nào, mà giơ hai tay tát thẳng vào mặt, tát rất mạnh, không có lấy một chút thương xót.
“Chát!”
“Chát!”
“Chát!”
…
Những cái tát liên tiếp không ngừng, âm thanh vang lên khắp cả quảng trường.
Liễu Tuyết khoanh hai tay trước ngực, chân mày cau lại, cô khẽ khịt mũi, dù không nói lời nào nhưng rõ ràng sắc mặt rất khó coi, như thể bị mấy hành động vừa rồi của Cố Minh hù dọa.
Chu Dương cũng im lặng, anh không có ý định nói gì.
Tất cả mọi thứ đều do Cố Minh tự nguyện làm, anh sẽ không can thiệp.
Nhưng ngược lại, Trương Dũng, Đồng Diễm, thậm chí còn một số nhân viên khác trong công ty và vài người đi đường, thấy cảnh tượng này thì ngây người vì sợ.
“Chuyện gì vậy?”
“Không biết, lại còn tự dùng tay tát mình?”
“Đúng thế, hay đang ức hϊế͙p͙ người khác vậy?”
“Không thể nào, tôi thấy cái gã béo đó không phải là người tốt đâu.”
“Không sai, vừa rồi tôi thấy gã béo đó trêu chọc côgái, sau đó hình như bị bạn trai cô đó tức giận dạy dỗ cho một trận.”
…
Người đi đường cách khá xa nên nhìn không rõ, nhưng có vẻ cũng đoán được khá nhiều. Không ít người cầm điện thoại di động quay lại cảnh này, chuẩn bị đăng lên mạng cho người khác xem để thu hút sự chú ý.
Đội bảo vệ tuần tra trêи tầng ba tòa nhà công ty Danh Dương thấy trước quảng trường xảy ra chuyện, họ nhanh chóng xuống giải quyết.
Chuyện xảy ra ở ngay quảng trường công ty, cũng sẽ gây ảnh hưởng đến uy tín danh dự của công ty.
Hôm nay đội trưởng là Triệu Binh.
Triệu Binh và Ngưu Xuyên đều làm vệ sĩ ở khu dân cư của Tạ gia, sau đó tất cả tách Ngưu Xuyên ra ngoài.
Vì thực lực của Ngưu Xuyên quá mạnh, nên cậu ấy được giữ làm vệ sĩ bên cạnh Chu Dương.
Còn lại nhóm Triệu Binh, làm việc tại trụ sở chính của công ty. Mấy người họ quản lí bộ phận bảo vệ, đảm bảo công ty không bị xâm phạm.
———————-