Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 673: Bồi thường
Cả đại sảnh tầng một và tầng hai của câu lạc bộ Silver Lake, đều yên tĩnh lạ thường.
Mọi người im lặng nhìn Chu Dương, muốn xem thử anh sẽ đối phó với Thái Hùng ra sao.
Dù sao bây giờ Chu Dương cũng có Trần Thế Hào chống lưng.
Không phải nói quá, lúc này ở câu lạc bộ Silver Lake không ai có thể động đến Chu Dương.
Theo ánh mắt Chu Dương nhìn về phía Thái Hùng, không ít người lại càng ngừng thở, trêи gương mặt ửng đỏ, hồi hộp mong đợi.
Bọn họ không biết Chu Dương sẽ đối phó với Thái Hùng thế nào, nhưng cho dù xử lý ra sao, mâu thuẫn giữa Chu Dương và Thái Hùng có thể xem là thật sự kết thúc.
Lúc này nó đã trở thành mâu thuẫn giữa Chu Dương và Thái gia.
Không sai, ở câu lạc bộ Silver Lake quả thật Thái Hùng không thể làm gì Chu Dương.
Thậm chí, vì sự tồn tại của Trần Thế Hào, ngược lại Thái Hùng sẽ chịu sự chèn ép của Chu Dương.
Nhưng cả một Đông Hải rộng lớn, ảnh hưởng của câu lạc bộ Silver Lake cũng không có phạm vi lớn như thế.
Trừ phi Chu Dương vẫn luôn ở câu lạc bộ Silver Lake, vĩnh viễn không rời khỏi đây.
Nếu không, Thái Hùng mượn thực lực của Thái gia, nhất định có thể lấy lại thể diện, trả được mối thù hôm nay.
Huống hồ, nếu Chu Dương thật sự ra tay giết Thái Hùng.
Cho dù có Trần Thế Hào chống lưng, những người khác của Thái gia, đặc biệt là lão gia của Thái gia, nhất định sẽ không chịu để yên.
Ngay cả Trần Thế Hào khi đối mặt với lão gia của Thái gia cũng không thể cứ mạnh mẽ như vậy được.
Dẫu sao, trong nhiều lời đồn lão gia của Thái gia là một tông sư võ giả chân chính, thuộc top đứng đầu trong cả nước, tuyệt đối không phải kiểu tông sư nửa vời như Thái Hùng có thể so sánh được.
“Mày muốn làm gì?”
Thái Hùng vịn lan can, sắc mặt u ám, vô cùng khó coi.
Cảm nhận được ánh mắt Chu Dương, trong lòng Thái Hùng càng tức giận.
Nếu không phải Trần Thế Hào xuất hiện, Thái Hùng sẽ có thể dễ dàng xử lý Chu Dương.
Vừa nghĩ đến bản thân bây giờ bị Chu Dương chèn ép, mà tất cả nguyên do đều vì Trần Thế Hào, sự căm phẫn trong lòng Thái Hùng đối với Trần Thế Hào, đối với câu lạc bộ Silver Lake càng thêm mãnh liệt.
Nhưng Thái Hùng cũng biết đạo lý người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Bây giờ một mình hắn ở đây, căn bản không thể đối nghịch với cả câu lạc bộ Silver Lake.
“Anh còn nhớ lời tôi nói vừa nãy chứ?”
Chu Dương hờ hững nói, giờ khắc này anh cũng không chế giễu Thái Hùng.
Bởi vì Chu Dương biết, nguyên nhân tình trạng hòa hoãn giữa mình và Thái Hùng bây giờ, đều bởi vì sự xuất hiện của Trần Thế Hào.
Nếu không, với một cú đá vừa nãy của Thái Hùng, Chu Dương đã không thể ngăn cản.
Chu Dương vừa nói xong, Thái Hùng liền sững sờ.
Không chỉ hắn, những người khác càng cảm thấy thắc mắc khó hiểu.
Bởi vì vừa nãy Chu Dương nói rất nhiều, đột nhiên bây giờ lại thốt ra câu hỏi như vậy, ai mà nhớ được chứ.
“Tao không biết mày đang nói gì, nếu mày muốn sỉ nhục tao, cứ việc lao qua đây, Thái Hùng tao hôm nay nếu nhíu mày một chút thì không xứng trở thành người của Thái gia.”
Thái Hùng cố nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói.
Cho dù bây giờ trong tình thế không bằng người ta, nhưng Thái Hùng cũng biết mình không thể làm yếu khí thế của Thái gia.
“Ha ha, xem ra anh đã quên rồi, nhưng không sao, đợi một ngày nào đó tôi thực hiện được thì anh sẽ hiểu thôi.”
Đối với câu trả lời này của Thái Hùng, dường như Chu Dương căn bản không hề để ý, anh không hề tỏ ra mình đang tức giận.
Ngược lại, Chu Dương tỏ rõ vô cùng dửng dưng.
“Hôm nay nể mặt Trần tổng, tôi sẽ không làm gì anh, nhưng lần sau, anh sẽ không may mắn thế đâu.”
“Còn nữa, nếu anh đã sớm giúp Lý Minh Phong ra mặt, vậy hắn ra tay với bạn của tôi, thì nên trả một cái giá.”
Lời của Chu Dương vô cùng nhẹ nhàng, lọt vào tai mọi người lại tựa như thiên lôi sấm sét, khiến mọi người hoảng sợ không thôi.
Đang đùa à?
Chu Dương lại có thể buông tha cho Thái Hùng như vậy?
Còn nói lần sau gặp lại, Thái Hùng sẽ không may mắn như hôm nay?
Ánh mắt mọi người nhìn Chu Dương đều đã thay đổi.
Nếu như nói, Trần Thế Hào xuất hiện, sau khi biểu hiện mối quan hệ giữa ông ấy và Chu Dương rất tốt, Chu Dương ở trong lòng mọi người đã trở nên thâm sâu khó lường.
Giờ phút đó, Chu Dương giống như biến thành một người khác, trở nên thối tha và không biết xấu hổ.
Vừa nãy nếu như không phải Trần Thế Hào đột nhiên xuất hiện, vậy người bị chèn ép không phải Thái Hùng, mà là Chu Dương.
Khóe miệng không ít người hơi co giật, quay mặt đi, không muốn nhìn Chu Dương, chỉ sợ bản thân không nhịn được mà nói ra lời Chu Dương thối tha không biết xấu hổ gì đó, tự nhiên chuốc lấy phiền phức.
Thái Hùng cũng khẽ cắn răng, thề rằng nhất định phải khiến Chu Dương trả giá.
Nhưng lời thề như vậy, đương nhiên Thái Hùng không thể nói thẳng.
Nếu như nói ra, bị Chu Dương nghe thấy, ngộ nhỡ thay đổi chủ ý, vậy thì đối với Thái Hùng mà nói không phải là chuyện tốt.
Nhưng câu thứ hai của Chu Dương lại một lần nữa thu hút ánh mắt của mọi người.
Lúc này, mọi người mới nhớ lại, giữa Chu Dương và Thái Hùng dường như không bùng phát xung đột trực tiếp gì.
Mọi nguyên nhân của việc xung đột, chẳng qua chỉ là Thái Hùng muốn thay Lý Minh Phong ra mặt, nhưng Chu Dương không nể mặt mà thôi.
Lý Minh Phong!
Thoáng chốc, ánh mắt của mọi người đều tập trung trêи người Lý Minh Phong.
Cho dù trốn trong đám đông, Lý Minh Phong vẫn có thể cảm nhận được vô số ánh mắt đang hướng về mình, lập tức toàn thân run rẩy, ngẩng đầu lên hơi khó coi, nhìn mọi người, khuôn mặt lộ ra nụ cười khổ sở.
Hắn căn bản sẽ không ngờ được chuyện sẽ thành ra như vậy.
Bản thân hắn chẳng qua chỉ là vì một cô gái không cẩn thận đụng phải, mà bản thân lại trong lúc say rượu, nhìn thấy người đẹp, lòng sinh ra ɖu͙ƈ vọng, muốn đưa cô ta lên phòng tầng hai chơi đùa một chút.
Lúc đầu xuất hiện một Chu Dương, người của hắn căn bản không phải đối thủ của anh.
Ngay sau đó, Thái Hùng xuất hiện, muốn giúp hắn ra mặt.
Điều này vốn dĩ khiến Lý Minh Phong cảm thấy vô cùng hài lòng, còn cho rằng chuyện này cứ qua đi như vậy.
Nhưng không ai ngờ được, sau khi Thái Hùng nói ra tên tuổi danh tiếng của mình, tên Chu Dương đó lại không hề nể mặt.
Thái Hùng tức giận, muốn ra tay với Chu Dương, mà Chu Dương quả thật cũng không phải đối thủ của Thái Hùng, thậm chí còn bị Thái Hùng hạ gục.
Nhưng có ai ngờ được, vào lúc này, ông chủ của câu lạc bộ Silver Lake – Trần Thế Hào đã xuất hiện, hơn nữa còn quen biết với Chu Dương.
Tình thế bây giờ chuyển biến đột ngột, Thái Hùng lập tức rơi vào cục diện vô cùng bị động.
Trong thời gian mười phút ngắn ngủi, Lý Minh Phong lại cảm thấy mình giống như ngồi trêи tàu lượn siêu tốc, tâm trạng kϊƈɦ động lên xuống, đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại.
Mà lúc này, Chu Dương lại nhìn về phía hắn, muốn truy cứu trách nhiệm của tên đầu sỏ gây tội này.
“Tôi đã thả người rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
Lý Minh Phong không thể không lên tiếng nói chuyện.
Nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn như vậy, nhất là ánh mắt của Chu Dương và Thái Hùng, khiến áp lực của Lý Minh Phong đột nhiên tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Thậm chí Lý Minh Phong hiểu được, nếu bây giờ không lên tiếng phủi bỏ trách nhiệm, cho dù là Chu Dương hay Thái Hùng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
“Nếu không phải tôi, cậu sẽ thả người dễ dàng như vậy à, huống hồ bạn của tôi đã bị dọa sợ, lẽ nào cậu muốn vô trách nhiệm như vậy. Không định bồi thường một chút sao?”
———————-
Mọi người im lặng nhìn Chu Dương, muốn xem thử anh sẽ đối phó với Thái Hùng ra sao.
Dù sao bây giờ Chu Dương cũng có Trần Thế Hào chống lưng.
Không phải nói quá, lúc này ở câu lạc bộ Silver Lake không ai có thể động đến Chu Dương.
Theo ánh mắt Chu Dương nhìn về phía Thái Hùng, không ít người lại càng ngừng thở, trêи gương mặt ửng đỏ, hồi hộp mong đợi.
Bọn họ không biết Chu Dương sẽ đối phó với Thái Hùng thế nào, nhưng cho dù xử lý ra sao, mâu thuẫn giữa Chu Dương và Thái Hùng có thể xem là thật sự kết thúc.
Lúc này nó đã trở thành mâu thuẫn giữa Chu Dương và Thái gia.
Không sai, ở câu lạc bộ Silver Lake quả thật Thái Hùng không thể làm gì Chu Dương.
Thậm chí, vì sự tồn tại của Trần Thế Hào, ngược lại Thái Hùng sẽ chịu sự chèn ép của Chu Dương.
Nhưng cả một Đông Hải rộng lớn, ảnh hưởng của câu lạc bộ Silver Lake cũng không có phạm vi lớn như thế.
Trừ phi Chu Dương vẫn luôn ở câu lạc bộ Silver Lake, vĩnh viễn không rời khỏi đây.
Nếu không, Thái Hùng mượn thực lực của Thái gia, nhất định có thể lấy lại thể diện, trả được mối thù hôm nay.
Huống hồ, nếu Chu Dương thật sự ra tay giết Thái Hùng.
Cho dù có Trần Thế Hào chống lưng, những người khác của Thái gia, đặc biệt là lão gia của Thái gia, nhất định sẽ không chịu để yên.
Ngay cả Trần Thế Hào khi đối mặt với lão gia của Thái gia cũng không thể cứ mạnh mẽ như vậy được.
Dẫu sao, trong nhiều lời đồn lão gia của Thái gia là một tông sư võ giả chân chính, thuộc top đứng đầu trong cả nước, tuyệt đối không phải kiểu tông sư nửa vời như Thái Hùng có thể so sánh được.
“Mày muốn làm gì?”
Thái Hùng vịn lan can, sắc mặt u ám, vô cùng khó coi.
Cảm nhận được ánh mắt Chu Dương, trong lòng Thái Hùng càng tức giận.
Nếu không phải Trần Thế Hào xuất hiện, Thái Hùng sẽ có thể dễ dàng xử lý Chu Dương.
Vừa nghĩ đến bản thân bây giờ bị Chu Dương chèn ép, mà tất cả nguyên do đều vì Trần Thế Hào, sự căm phẫn trong lòng Thái Hùng đối với Trần Thế Hào, đối với câu lạc bộ Silver Lake càng thêm mãnh liệt.
Nhưng Thái Hùng cũng biết đạo lý người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Bây giờ một mình hắn ở đây, căn bản không thể đối nghịch với cả câu lạc bộ Silver Lake.
“Anh còn nhớ lời tôi nói vừa nãy chứ?”
Chu Dương hờ hững nói, giờ khắc này anh cũng không chế giễu Thái Hùng.
Bởi vì Chu Dương biết, nguyên nhân tình trạng hòa hoãn giữa mình và Thái Hùng bây giờ, đều bởi vì sự xuất hiện của Trần Thế Hào.
Nếu không, với một cú đá vừa nãy của Thái Hùng, Chu Dương đã không thể ngăn cản.
Chu Dương vừa nói xong, Thái Hùng liền sững sờ.
Không chỉ hắn, những người khác càng cảm thấy thắc mắc khó hiểu.
Bởi vì vừa nãy Chu Dương nói rất nhiều, đột nhiên bây giờ lại thốt ra câu hỏi như vậy, ai mà nhớ được chứ.
“Tao không biết mày đang nói gì, nếu mày muốn sỉ nhục tao, cứ việc lao qua đây, Thái Hùng tao hôm nay nếu nhíu mày một chút thì không xứng trở thành người của Thái gia.”
Thái Hùng cố nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói.
Cho dù bây giờ trong tình thế không bằng người ta, nhưng Thái Hùng cũng biết mình không thể làm yếu khí thế của Thái gia.
“Ha ha, xem ra anh đã quên rồi, nhưng không sao, đợi một ngày nào đó tôi thực hiện được thì anh sẽ hiểu thôi.”
Đối với câu trả lời này của Thái Hùng, dường như Chu Dương căn bản không hề để ý, anh không hề tỏ ra mình đang tức giận.
Ngược lại, Chu Dương tỏ rõ vô cùng dửng dưng.
“Hôm nay nể mặt Trần tổng, tôi sẽ không làm gì anh, nhưng lần sau, anh sẽ không may mắn thế đâu.”
“Còn nữa, nếu anh đã sớm giúp Lý Minh Phong ra mặt, vậy hắn ra tay với bạn của tôi, thì nên trả một cái giá.”
Lời của Chu Dương vô cùng nhẹ nhàng, lọt vào tai mọi người lại tựa như thiên lôi sấm sét, khiến mọi người hoảng sợ không thôi.
Đang đùa à?
Chu Dương lại có thể buông tha cho Thái Hùng như vậy?
Còn nói lần sau gặp lại, Thái Hùng sẽ không may mắn như hôm nay?
Ánh mắt mọi người nhìn Chu Dương đều đã thay đổi.
Nếu như nói, Trần Thế Hào xuất hiện, sau khi biểu hiện mối quan hệ giữa ông ấy và Chu Dương rất tốt, Chu Dương ở trong lòng mọi người đã trở nên thâm sâu khó lường.
Giờ phút đó, Chu Dương giống như biến thành một người khác, trở nên thối tha và không biết xấu hổ.
Vừa nãy nếu như không phải Trần Thế Hào đột nhiên xuất hiện, vậy người bị chèn ép không phải Thái Hùng, mà là Chu Dương.
Khóe miệng không ít người hơi co giật, quay mặt đi, không muốn nhìn Chu Dương, chỉ sợ bản thân không nhịn được mà nói ra lời Chu Dương thối tha không biết xấu hổ gì đó, tự nhiên chuốc lấy phiền phức.
Thái Hùng cũng khẽ cắn răng, thề rằng nhất định phải khiến Chu Dương trả giá.
Nhưng lời thề như vậy, đương nhiên Thái Hùng không thể nói thẳng.
Nếu như nói ra, bị Chu Dương nghe thấy, ngộ nhỡ thay đổi chủ ý, vậy thì đối với Thái Hùng mà nói không phải là chuyện tốt.
Nhưng câu thứ hai của Chu Dương lại một lần nữa thu hút ánh mắt của mọi người.
Lúc này, mọi người mới nhớ lại, giữa Chu Dương và Thái Hùng dường như không bùng phát xung đột trực tiếp gì.
Mọi nguyên nhân của việc xung đột, chẳng qua chỉ là Thái Hùng muốn thay Lý Minh Phong ra mặt, nhưng Chu Dương không nể mặt mà thôi.
Lý Minh Phong!
Thoáng chốc, ánh mắt của mọi người đều tập trung trêи người Lý Minh Phong.
Cho dù trốn trong đám đông, Lý Minh Phong vẫn có thể cảm nhận được vô số ánh mắt đang hướng về mình, lập tức toàn thân run rẩy, ngẩng đầu lên hơi khó coi, nhìn mọi người, khuôn mặt lộ ra nụ cười khổ sở.
Hắn căn bản sẽ không ngờ được chuyện sẽ thành ra như vậy.
Bản thân hắn chẳng qua chỉ là vì một cô gái không cẩn thận đụng phải, mà bản thân lại trong lúc say rượu, nhìn thấy người đẹp, lòng sinh ra ɖu͙ƈ vọng, muốn đưa cô ta lên phòng tầng hai chơi đùa một chút.
Lúc đầu xuất hiện một Chu Dương, người của hắn căn bản không phải đối thủ của anh.
Ngay sau đó, Thái Hùng xuất hiện, muốn giúp hắn ra mặt.
Điều này vốn dĩ khiến Lý Minh Phong cảm thấy vô cùng hài lòng, còn cho rằng chuyện này cứ qua đi như vậy.
Nhưng không ai ngờ được, sau khi Thái Hùng nói ra tên tuổi danh tiếng của mình, tên Chu Dương đó lại không hề nể mặt.
Thái Hùng tức giận, muốn ra tay với Chu Dương, mà Chu Dương quả thật cũng không phải đối thủ của Thái Hùng, thậm chí còn bị Thái Hùng hạ gục.
Nhưng có ai ngờ được, vào lúc này, ông chủ của câu lạc bộ Silver Lake – Trần Thế Hào đã xuất hiện, hơn nữa còn quen biết với Chu Dương.
Tình thế bây giờ chuyển biến đột ngột, Thái Hùng lập tức rơi vào cục diện vô cùng bị động.
Trong thời gian mười phút ngắn ngủi, Lý Minh Phong lại cảm thấy mình giống như ngồi trêи tàu lượn siêu tốc, tâm trạng kϊƈɦ động lên xuống, đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại.
Mà lúc này, Chu Dương lại nhìn về phía hắn, muốn truy cứu trách nhiệm của tên đầu sỏ gây tội này.
“Tôi đã thả người rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
Lý Minh Phong không thể không lên tiếng nói chuyện.
Nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn như vậy, nhất là ánh mắt của Chu Dương và Thái Hùng, khiến áp lực của Lý Minh Phong đột nhiên tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Thậm chí Lý Minh Phong hiểu được, nếu bây giờ không lên tiếng phủi bỏ trách nhiệm, cho dù là Chu Dương hay Thái Hùng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
“Nếu không phải tôi, cậu sẽ thả người dễ dàng như vậy à, huống hồ bạn của tôi đã bị dọa sợ, lẽ nào cậu muốn vô trách nhiệm như vậy. Không định bồi thường một chút sao?”
———————-