Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 630: Cuộc trò chuyện giữa hai cô gái (1)
“Thẩm tổng khách sáo rồi, sau này đến chơi thường xuyên, ha ha.”
Bà Tạ dường như không nhận ra sự lạnh lùng trong lời nói của Thẩm Bích Quân, còn cười lớn tiếng, như thể lời của Thẩm Bích Quân khi nãy, thật sự là một lời khen dành cho bà ta.
“Chúng ta đi khỏi đây đã, chị muốn nói chuyện với em.”
Thẩm Bích Quân không quan tâm đến bà Tạ, cô nhìn Tạ Linh Ngọc với thái độ rất nghiêm túc.
Tạ Linh Ngọc do dự một lúc, rồi gật đầu đồng ý.
“Em thu dọn một lát.”
Trong lòng Tạ Linh Ngọc có vài phần suy đoán, có lẽ Thẩm Bích Quân lần này bảo mình ra ngoài nói chuyện, là để cả hai mở lòng với nhau.
Chẳng mấy chốc, Tạ Linh Ngọc đã thu dọn xong mọi thứ, nhưng vệt nước mắt trên mặt cho thấy rằng chuyện vừa rồi không phải là giả, mà thật sự đã xảy ra.
Hai người rời khỏi Tạ gia, cũng không chào bà Tạ một tiếng.
Điều này khiến bà Tạ rất bất mãn, nhưng vì có Thẩm Bích Quân nên bà Tạ cũng không nói gì nhiều, chỉ là nét mặt càng thêm khó coi.
Nhìn thấy bóng dáng hai người đi xa, nét mặt của bà Tạ mới dần dần hồi phục, nghĩ ngợi một hồi, bà ta đảo mắt quanh căn phòng, rồi bắt đầu gọi điện thoại.
Tạ Linh Ngọc bây giờ có mối quan hệ thân thiết với Thẩm Bích Quân và công ty Danh Dương, chuyện như vậy, làm sao có thể để một mình bà ta biết được, chắc chắn phải thông báo ra ngoài, để bà ta thêm nở mày nở mặt.
Quán cafe Scarlet ở Đông Hải.
Ở đây cách khu nhà của Tạ gia không xa lắm, chỉ khoảng hai con đường.
Nhưng nơi này rất yên tĩnh, ít người qua lại, cảnh vật xung quanh cũng không tệ.
Tìm được chỗ ngồi ở trong góc, hai người Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc ngồi xuống ghế.
Hai người đều nằm trong số những cô gái xinh đẹp nổi tiếng khắp Đông Hải.
Do đó, Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc vừa đến, đã nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn trong quán cafe.
Bất luận là khách hàng ở trong quán, hay những nhân viên phục vụ, toàn bộ đều chăm chú ngước nhìn.
Những khách hàng này có cả nam lẫn nữ, ánh mắt đàn ông nhìn thấy Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc liền sáng lên, cảm thấy rạo rực thèm muốn.
Các cô gái ở trong quán với nhiều nét mặt khác nhau, có ngưỡng mộ, đố kị, ghen tị… rất đa dạng.
Còn nhân viên phục vụ đang ngẩn ngơ nhìn cũng bừng tỉnh lại khi Thẩm Bích Quân ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, lập tức bước tới.
“Một ly cafe sữa.”
“Một ly nước suối.”
Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc mỗi người gọi một ly.
Yên tĩnh.
Trong quán cafe rất yên tĩnh, mà chỗ ngồi của Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc, dường như ngăn cách tầm nhìn của hầu hết tất cả mọi người.
Ngay sau đó, một ly cafe sữa và một ly nước suối được đưa đến.
Đợi nhân viên phục vụ đi khuất bóng, Thẩm Bích Quân mới nhìn chằm chằm vào Tạ Linh Ngọc.
Cô biết, nếu như mình không mở lời trước, với tính cách của Tạ Linh Ngọc, có khả năng cô ấy sẽ tiếp tục im lặng không nói gì.
“Em định cứ như vậy sao?”
Thẩm Bích Quân nhẹ giọng hỏi, tay cầm chiếc muỗng, khuấy nhẹ nhàng trong ly nước, quan sát ánh mắt của Tạ Linh Ngọc, đợi câu trả lời của cô.
“Em có thể làm thế nào nữa? Ly hôn với Chu Dương, tìm một công tử nhà giàu khác để kết hôn, hay là không nhận người mẹ này?”
Tạ Linh Ngọc trầm mặc một lúc, sau đó thong thả nói, giọng điệu tràn đầy cay đắng.
Nỗi đau này, nhiều người nói rất dễ giải quyết, trước đây, Tạ Linh Ngọc cũng cho rằng chuyện như vậy sẽ dễ dàng xử lý, nhưng chuyện đến nước này, cô mới phát hiện ra, vốn dĩ một mình cô không thể giải quyết được.
Hai lựa chọn, cô vừa nhắc đến.
Thật sự là điều mà cô muốn sao?
Ly hôn với Chu Dương, theo yêu cầu của bà Tạ, tái kết hôn cùng một anh công tử có tiền có quyền khác.
Cô không thể làm chuyện trái với lương tâm mình như thế được.
Không nhận mẹ ruột của mình?
Bây giờ người có quan hệ máu mủ với Tạ Linh Ngọc duy nhất trên đời này chính là mẹ của cô, nếu như không nhận bà ta, vậy bản thân cô là thứ con bất hiếu gì?
“Nhưng thái độ và giọng điệu của mẹ em vừa nãy, em cũng thấy rồi đó, chị nghĩ, chuyện như vậy, không thể chỉ xảy ra ngày hôm nay, trong thời gian mấy năm nay, chắc chắn đã xảy ra nhiều lần.”
Thẩm Bích Quân nhẹ nhàng nói, bây giờ là lúc giải quyết dứt khoát, càng do dự không chắc chắn, lại càng bị mắc kẹt không thể bước ra.
Vấn đề này, có lẽ thật sự là một sự lựa chọn khó khăn.
Nhưng cô ấy không cho rằng Tạ Linh Ngọc không thể đưa ra quyết định.
Trừ phi là Tạ Linh Ngọc không muốn đối diện mà thôi.
“Thật ra bản thân em cũng biết, chỉ cần em nói chuyện của Chu Dương với mẹ của em, bà ấy sẽ lập tức thay đổi cách nhìn đối với Chu Dương, tất cả thái độ và lời nói gièm pha đối với Chu Dương cũng sẽ biến mất hoàn toàn.”
Thẩm Bích Quân tiếp tục nói.
Thật ra, cô ấy có thể hiểu suy nghĩ của Tạ Linh Ngọc.
Dù sao, Tạ Linh Ngọc cũng được xem là một người phụ nữ thành đạt, hơn nữa còn rất mạnh mẽ.
Muốn nói với bà Tạ về tình hình của Chu Dương, để bà Tạ thay đổi suy nghĩ, chuyện như vậy, Tạ Linh Ngọc tuyệt đối không phải chưa nghĩ đến.
Tuy nhiên vấn đề về mặt lý thuyết, Tạ Linh Ngọc không thể đưa vào thực tế.
“Nhưng nếu như vậy, đối với Chu Dương mà nói, tuyết đối không công bằng.”
Giọng nói của Tạ Linh Ngọc hơi nhỏ, hiển nhiên, cô lại một lần nữa rơi vào quyết định khó khăn.
Còn tình huống này, lại khiến cho tâm trạng Thẩm Bích Quân đột nhiên căng thẳng.
Cô cảm thấy sự việc trước mắt này khá quen, hình như cô từng gặp ở đâu đó rồi.
Giang Yến!
Lúc trước ở tỉnh Tương Tây, Thẩm Bích Quân đã từng thấy tình cảnh tương tự xảy ra với Giang Yến.
Đó là hậu quả để lại sau khi rơi vào bế tắc, tự mình chìm vào hố sâu giữa lựa chọn khẳng định hay chối bỏ, Tạ Linh Ngọc đang không ngừng khẳng định và phủ định hai sự lựa chọn trước mặt.
“Thật là phiền phức.”
Trong lòng thở dài, Thẩm Bích Quân không ngờ rằng, Tạ Linh Ngọc cũng đi vào con đường cùng.
Phải biết rằng, bất luận trước đây ở Đông Hải, hay ở tỉnh Tương Tây, tâm trạng của Tạ Linh Ngọc đều có vẻ ổn, không thể hiện bất kì thái độ khác thường nào.
“Linh Ngọc, em cảm thấy tình cảm của Chu Dương đối với em là thật sao?”
Thẩm Bích Quân bất lực, giơ tay ra nắm chặt lấy tay của Tạ Linh Ngọc, nhẹ giọng nói.
Lúc đặt câu hỏi này, Thẩm Bích Quân đang ngưỡng mộ Tạ Linh Ngọc.
Là một người ngoài cuộc, thật ra Thẩm Bích Quân có thể cảm nhận được tình cảm của Chu Dương đối với Tạ Linh Ngọc.
Tình cảm này, bây giờ không quá nồng nhiệt, nhưng vẫn cứ liên tục tỏa sáng ấm áp, không ngừng ôm lấy Tạ Linh Ngọc, từ đầu đến cuối Chu Dương vẫn một lòng một dạ với cô.
“Em không biết…”
Giọng nói của Tạ Linh Ngọc như tiếng muỗi kêu, nếu như không phải quán cafe này khá yên tĩnh, hơn nữa Thẩm Bích Quân chăm chú lắng nghe, e rằng đến cả cô cũng không nghe được.
Nhưng Thẩm Bích Quân đã nghe thấy câu trả lời của Tạ Linh Ngọc.
Em không biết…
Tạ Linh Ngọc không biết.
Thẩm Bích Quân nhìn Tạ Linh Ngọc, khóe miệng khẽ co giật.
“Linh Ngọc, thật ra em biết rõ, tình cảm của Chu Dương đối với em chân thành hơn người khác, tình cảm này, chính là có một không hai.”
Thẩm Bích Quân trầm giọng nói, nhìn thấy sắc mặt Tạ Linh Ngọc không hề thay đổi gì, cô hít thở sâu một hơi, quyết định lớn tiếng nói ra suy nghĩ của mình.
“Linh Ngọc, em không nghĩ rằng, quan hệ của Chu Dương và chị rất thân mật sao, trò chuyện cười nói, nhìn chị với anh ấy mới giống một đôi.”
———————-
Bà Tạ dường như không nhận ra sự lạnh lùng trong lời nói của Thẩm Bích Quân, còn cười lớn tiếng, như thể lời của Thẩm Bích Quân khi nãy, thật sự là một lời khen dành cho bà ta.
“Chúng ta đi khỏi đây đã, chị muốn nói chuyện với em.”
Thẩm Bích Quân không quan tâm đến bà Tạ, cô nhìn Tạ Linh Ngọc với thái độ rất nghiêm túc.
Tạ Linh Ngọc do dự một lúc, rồi gật đầu đồng ý.
“Em thu dọn một lát.”
Trong lòng Tạ Linh Ngọc có vài phần suy đoán, có lẽ Thẩm Bích Quân lần này bảo mình ra ngoài nói chuyện, là để cả hai mở lòng với nhau.
Chẳng mấy chốc, Tạ Linh Ngọc đã thu dọn xong mọi thứ, nhưng vệt nước mắt trên mặt cho thấy rằng chuyện vừa rồi không phải là giả, mà thật sự đã xảy ra.
Hai người rời khỏi Tạ gia, cũng không chào bà Tạ một tiếng.
Điều này khiến bà Tạ rất bất mãn, nhưng vì có Thẩm Bích Quân nên bà Tạ cũng không nói gì nhiều, chỉ là nét mặt càng thêm khó coi.
Nhìn thấy bóng dáng hai người đi xa, nét mặt của bà Tạ mới dần dần hồi phục, nghĩ ngợi một hồi, bà ta đảo mắt quanh căn phòng, rồi bắt đầu gọi điện thoại.
Tạ Linh Ngọc bây giờ có mối quan hệ thân thiết với Thẩm Bích Quân và công ty Danh Dương, chuyện như vậy, làm sao có thể để một mình bà ta biết được, chắc chắn phải thông báo ra ngoài, để bà ta thêm nở mày nở mặt.
Quán cafe Scarlet ở Đông Hải.
Ở đây cách khu nhà của Tạ gia không xa lắm, chỉ khoảng hai con đường.
Nhưng nơi này rất yên tĩnh, ít người qua lại, cảnh vật xung quanh cũng không tệ.
Tìm được chỗ ngồi ở trong góc, hai người Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc ngồi xuống ghế.
Hai người đều nằm trong số những cô gái xinh đẹp nổi tiếng khắp Đông Hải.
Do đó, Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc vừa đến, đã nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn trong quán cafe.
Bất luận là khách hàng ở trong quán, hay những nhân viên phục vụ, toàn bộ đều chăm chú ngước nhìn.
Những khách hàng này có cả nam lẫn nữ, ánh mắt đàn ông nhìn thấy Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc liền sáng lên, cảm thấy rạo rực thèm muốn.
Các cô gái ở trong quán với nhiều nét mặt khác nhau, có ngưỡng mộ, đố kị, ghen tị… rất đa dạng.
Còn nhân viên phục vụ đang ngẩn ngơ nhìn cũng bừng tỉnh lại khi Thẩm Bích Quân ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, lập tức bước tới.
“Một ly cafe sữa.”
“Một ly nước suối.”
Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc mỗi người gọi một ly.
Yên tĩnh.
Trong quán cafe rất yên tĩnh, mà chỗ ngồi của Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc, dường như ngăn cách tầm nhìn của hầu hết tất cả mọi người.
Ngay sau đó, một ly cafe sữa và một ly nước suối được đưa đến.
Đợi nhân viên phục vụ đi khuất bóng, Thẩm Bích Quân mới nhìn chằm chằm vào Tạ Linh Ngọc.
Cô biết, nếu như mình không mở lời trước, với tính cách của Tạ Linh Ngọc, có khả năng cô ấy sẽ tiếp tục im lặng không nói gì.
“Em định cứ như vậy sao?”
Thẩm Bích Quân nhẹ giọng hỏi, tay cầm chiếc muỗng, khuấy nhẹ nhàng trong ly nước, quan sát ánh mắt của Tạ Linh Ngọc, đợi câu trả lời của cô.
“Em có thể làm thế nào nữa? Ly hôn với Chu Dương, tìm một công tử nhà giàu khác để kết hôn, hay là không nhận người mẹ này?”
Tạ Linh Ngọc trầm mặc một lúc, sau đó thong thả nói, giọng điệu tràn đầy cay đắng.
Nỗi đau này, nhiều người nói rất dễ giải quyết, trước đây, Tạ Linh Ngọc cũng cho rằng chuyện như vậy sẽ dễ dàng xử lý, nhưng chuyện đến nước này, cô mới phát hiện ra, vốn dĩ một mình cô không thể giải quyết được.
Hai lựa chọn, cô vừa nhắc đến.
Thật sự là điều mà cô muốn sao?
Ly hôn với Chu Dương, theo yêu cầu của bà Tạ, tái kết hôn cùng một anh công tử có tiền có quyền khác.
Cô không thể làm chuyện trái với lương tâm mình như thế được.
Không nhận mẹ ruột của mình?
Bây giờ người có quan hệ máu mủ với Tạ Linh Ngọc duy nhất trên đời này chính là mẹ của cô, nếu như không nhận bà ta, vậy bản thân cô là thứ con bất hiếu gì?
“Nhưng thái độ và giọng điệu của mẹ em vừa nãy, em cũng thấy rồi đó, chị nghĩ, chuyện như vậy, không thể chỉ xảy ra ngày hôm nay, trong thời gian mấy năm nay, chắc chắn đã xảy ra nhiều lần.”
Thẩm Bích Quân nhẹ nhàng nói, bây giờ là lúc giải quyết dứt khoát, càng do dự không chắc chắn, lại càng bị mắc kẹt không thể bước ra.
Vấn đề này, có lẽ thật sự là một sự lựa chọn khó khăn.
Nhưng cô ấy không cho rằng Tạ Linh Ngọc không thể đưa ra quyết định.
Trừ phi là Tạ Linh Ngọc không muốn đối diện mà thôi.
“Thật ra bản thân em cũng biết, chỉ cần em nói chuyện của Chu Dương với mẹ của em, bà ấy sẽ lập tức thay đổi cách nhìn đối với Chu Dương, tất cả thái độ và lời nói gièm pha đối với Chu Dương cũng sẽ biến mất hoàn toàn.”
Thẩm Bích Quân tiếp tục nói.
Thật ra, cô ấy có thể hiểu suy nghĩ của Tạ Linh Ngọc.
Dù sao, Tạ Linh Ngọc cũng được xem là một người phụ nữ thành đạt, hơn nữa còn rất mạnh mẽ.
Muốn nói với bà Tạ về tình hình của Chu Dương, để bà Tạ thay đổi suy nghĩ, chuyện như vậy, Tạ Linh Ngọc tuyệt đối không phải chưa nghĩ đến.
Tuy nhiên vấn đề về mặt lý thuyết, Tạ Linh Ngọc không thể đưa vào thực tế.
“Nhưng nếu như vậy, đối với Chu Dương mà nói, tuyết đối không công bằng.”
Giọng nói của Tạ Linh Ngọc hơi nhỏ, hiển nhiên, cô lại một lần nữa rơi vào quyết định khó khăn.
Còn tình huống này, lại khiến cho tâm trạng Thẩm Bích Quân đột nhiên căng thẳng.
Cô cảm thấy sự việc trước mắt này khá quen, hình như cô từng gặp ở đâu đó rồi.
Giang Yến!
Lúc trước ở tỉnh Tương Tây, Thẩm Bích Quân đã từng thấy tình cảnh tương tự xảy ra với Giang Yến.
Đó là hậu quả để lại sau khi rơi vào bế tắc, tự mình chìm vào hố sâu giữa lựa chọn khẳng định hay chối bỏ, Tạ Linh Ngọc đang không ngừng khẳng định và phủ định hai sự lựa chọn trước mặt.
“Thật là phiền phức.”
Trong lòng thở dài, Thẩm Bích Quân không ngờ rằng, Tạ Linh Ngọc cũng đi vào con đường cùng.
Phải biết rằng, bất luận trước đây ở Đông Hải, hay ở tỉnh Tương Tây, tâm trạng của Tạ Linh Ngọc đều có vẻ ổn, không thể hiện bất kì thái độ khác thường nào.
“Linh Ngọc, em cảm thấy tình cảm của Chu Dương đối với em là thật sao?”
Thẩm Bích Quân bất lực, giơ tay ra nắm chặt lấy tay của Tạ Linh Ngọc, nhẹ giọng nói.
Lúc đặt câu hỏi này, Thẩm Bích Quân đang ngưỡng mộ Tạ Linh Ngọc.
Là một người ngoài cuộc, thật ra Thẩm Bích Quân có thể cảm nhận được tình cảm của Chu Dương đối với Tạ Linh Ngọc.
Tình cảm này, bây giờ không quá nồng nhiệt, nhưng vẫn cứ liên tục tỏa sáng ấm áp, không ngừng ôm lấy Tạ Linh Ngọc, từ đầu đến cuối Chu Dương vẫn một lòng một dạ với cô.
“Em không biết…”
Giọng nói của Tạ Linh Ngọc như tiếng muỗi kêu, nếu như không phải quán cafe này khá yên tĩnh, hơn nữa Thẩm Bích Quân chăm chú lắng nghe, e rằng đến cả cô cũng không nghe được.
Nhưng Thẩm Bích Quân đã nghe thấy câu trả lời của Tạ Linh Ngọc.
Em không biết…
Tạ Linh Ngọc không biết.
Thẩm Bích Quân nhìn Tạ Linh Ngọc, khóe miệng khẽ co giật.
“Linh Ngọc, thật ra em biết rõ, tình cảm của Chu Dương đối với em chân thành hơn người khác, tình cảm này, chính là có một không hai.”
Thẩm Bích Quân trầm giọng nói, nhìn thấy sắc mặt Tạ Linh Ngọc không hề thay đổi gì, cô hít thở sâu một hơi, quyết định lớn tiếng nói ra suy nghĩ của mình.
“Linh Ngọc, em không nghĩ rằng, quan hệ của Chu Dương và chị rất thân mật sao, trò chuyện cười nói, nhìn chị với anh ấy mới giống một đôi.”
———————-