Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 629: Nổi giận
Tại sao, dựa vào cái gì?
Vì sao cô lại sinh ra trong một gia đình như vậy?
Tại sao cô lại có một người mẹ như thế này.
Dường như mọi oán giận tích lũy trong quá khứ đều bùng phát vào giờ phút này.
“Đó là đồ của con, mẹ dựa vào đâu mà vứt hết đi? Ai cho mẹ vào phòng con làm loạn? Ai cho mẹ tư cách đó?”
Gần như là gào thét, trên mặt Tạ Linh Ngọc đầy nước mắt, vô cùng tức giận nhìn bà Tạ.
Đồ trong chiếc hộp đen đó kỳ thực chẳng là gì, phần lớn đều là những cuốn sách cô thích đọc thời đại học.
Có vài cuốn sách không chỉ mình cô mà cả Chu Dương cũng đọc, hơn nữa giữa hai người còn có vài điều trao đổi với nhau.
Tất nhiên, thời điểm đó hai người vẫn chưa kết hôn, mà Chu Dương cũng chưa tỏ rõ thái độ và ý định theo đuổi Tạ Linh Ngọc, vì vậy hai người khá thân thiết.
Một trong số những bức thư này, là Chu Dương viết cho cô.
Tạ Linh Ngọc lại cho rằng đó là một trò đùa, mặc dù đã nhận thư, nhưng cô chỉ coi đó như một trò đùa của Chu Dương mà thôi.
Những thứ này, ban đầu chính là lý do và cái cớ của Tạ Linh Ngọc khi tìm Chu Dương để kết hôn cùng anh.
Đây đều là hồi ức và toàn bộ cuộc sống của Tạ Linh Ngọc mấy năm qua.
Vốn dĩ ngay cả Chu Dương cũng không biết trong chiếc hộp màu đen đó có cái gì.
Tạ Linh Ngọc vẫn luôn giấu chiếc hộp này dưới gầm giường, ba năm qua, cô cũng rất ít khi nhìn đến.
Những đồ vật trong đó là minh chứng cho cuộc sống thời đại học và cả cuộc sống ba năm nay của Tạ Linh Ngọc, nó vẫn luôn tồn tại trong cuộc sống của cô.
Nhưng bây giờ, tất cả đều mất hết rồi.
Bà Tạ vứt bỏ chiếc hộp đen đó cũng chính là vứt bỏ toàn bộ cuộc sống mấy năm qua của Tạ Linh Ngọc, đây là đang mưu sát, là cắt đứt toàn bộ kí ức những năm qua của Tạ Linh Ngọc.
“Ai cho mẹ quyền đó?”
Câu hỏi tràn ngập sự phẫn nộ thốt ra khỏi miệng Tạ Linh Ngọc.
Giờ khắc này, bà Tạ sững sờ.
Thẩm Bích Quân ở bên cạnh cũng dần nguôi giận.
Vừa nãy bà Tạ nhắc đến Chu Dương, nói Chu Dương là kẻ vô dụng, coi thường Chu Dương đủ kiểu đã khiến Thẩm Bích Quân rất tức giận.
Nếu như không e ngại đây là Tạ gia, Tạ Linh Ngọc cũng ở đây, mà bọn họ còn là vợ chồng, thì e rằng Thẩm Bích Quân đã muốn cho bà Tạ biết, rốt cuộc ai mới là kẻ vô dụng.
Bây giờ, cô nghe thấy câu hỏi của Tạ Linh Ngọc, tuy rằng vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Có vẻ như dù mình không ra tay, Tạ Linh Ngọc cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Vả lại cái hộp màu đen này hình như có thứ gì đó của Chu Dương và Tạ Linh Ngọc, hơn nữa, bên trong còn có không ít đồ của Chu Dương.
Trong lòng cô thầm ngưỡng mộ.
Nói cho cùng, người ta là vợ chồng, từng có quá khứ, có kỷ niệm với nhau, vì vậy mới có chiếc hộp màu đen quan trọng đến thế, sau khi phát hiện không thấy chiếc hộp đó đâu, Tạ Linh Ngọc mới vô lễ, tức giận với bà Tạ đến vậy.
Giờ phút này trong lòng Thẩm Bích Quân tràn đầy sự ngưỡng mộ, còn có phần ghen tị với Tạ Linh Ngọc.
Vì sao mình không phải là người quen biết Chu Dương trước.
Im lặng.
Sau tiếng thét đầy giận dữ của Tạ Linh Ngọc, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Thẩm Bích Quân không nói gì, Tạ Linh Ngọc hét lên một tiếng, lúc này nước mắt trên mặt lặng lẽ chảy xuống, còn bà Tạ đứng một bên vẻ mặt khó coi, nhìn Tạ Linh Ngọc dường như đang kìm nén cơn giận.
“Sao, mày muốn tạo phản à?”
Bà Tạ ban đầu có vẻ đã bị Tạ Linh Ngọc dọa sợ chết khiếp, bây giờ phản ứng lại, trên mặt hiện lên vẻ hung dữ.
“Tên vô dụng đó có gì tốt? Nó ở rể nhà chúng ta ba năm, lừa gạt được bao nhiêu tiền không nói, còn ăn của chúng ta, uống của chúng ta, ở nhà của chúng ta, ngay cả người mẹ bệnh tật của nó, sống không được bao lâu nữa mà vẫn luôn hút máu gia đình này.”
“Từ lâu đã nói hai đứa mày ly hôn đi, mà mày cứ chần chừ do dự, tao vứt hết mấy thứ vớ vẩn kia đi, chính là để mày hết hi vọng, ở cùng tên vô dụng đó thì có gì tốt đẹp.”
Bà Tạ mỉa mai, xua tay, tức giận ngồi xuống ghế sofa.
Dáng vẻ này tựa như bà ta mới là người chịu thiệt, thật lòng nghĩ cho Tạ Linh Ngọc, những gì bà ta làm đều vì hạnh phúc của Tạ Linh Ngọc.
Thế nhưng Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân nghe những lời này đều cảm thấy kinh hoàng hoảng hốt.
Tạ Linh Ngọc đã quá quen với những lời nói này, ba năm qua, bà Tạ và một vài người họ hàng thân thiết của Tạ gia, đã từng nói như vậy không biết bao nhiêu lần.
Tạ Linh Ngọc đã nghe đến mức nhàm chán.
Còn Thẩm Bích Quân lại thấy hết sức kinh ngạc.
Trước đây cô cũng biết quan hệ giữa Chu Dương và Tạ gia, đặc biệt là bà Tạ không được tốt.
Nhưng Thẩm Bích Quân chỉ nghĩ rằng Chu Dương ở rể trong ba năm qua không khôn khéo, nên bà Tạ oán trách mà thôi.
Cô thực sự không ngờ rằng, ác cảm của bà Tạ với Chu Dương lại lớn đến mức này.
Thậm chí, nếu bây giờ Chu Dương có ở đây, bà Tạ cũng sẽ chỉ thẳng vào mặt Chu Dương mà mắng chửi.
“Linh Ngọc.”
Thẩm Bích Quân tiến lên hai bước, nắm lấy tay Tạ Linh Ngọc, nhẹ nhàng nói.
Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn Tạ Linh Ngọc cũng rất chân thật.
Dường như đang muốn nói, nếu cô không tiện thì giao cho tôi.
“Em không sao, chỉ là trong lòng hơi phiền muộn.”
Tạ Linh Ngọc cười gượng gạo, hai hàng nước mắt trên mặt lại khiến Thẩm Bích Quân cảm thấy nhói lòng.
“Ha ha, Thẩm tổng, cô không cần phí lời với con bé không biết tốt xấu này, để cô chê cười rồi, con bé này ba năm trước còn quá trẻ, chưa hiểu sự đời, bị một tên vô dụng dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt, bây giờ tôi chỉ muốn cứu nó thoát khỏi biển lửa, nó nhất định sẽ không làm lỡ công việc của công ty đâu.”
Bà Tạ thấy Thẩm Bích Quân nói chuyện với Tạ Linh Ngọc, sợ Thẩm Bích Quân vì chuyện vừa rồi sẽ có cái nhìn không tốt về Tạ Linh Ngọc, nên vội vàng lên tiếng, muốn xoa dịu Thẩm Bích Quân để cô biết, bà ta có thể khuyên nhủ Tạ Linh Ngọc thật tốt, bảo cô để tâm đến công việc của công ty.
Bà Tạ tính toán kỹ càng.
Trước tiên để Tạ Linh Ngọc ly hôn với tên vô dụng Chu Dương kia, dựa vào nhan sắc của Tạ Linh Ngọc bây giờ, cộng với tiền đồ phát triển của công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ, sẽ tìm cho Tạ Linh Ngọc một thiếu gia của gia tộc lớn.
Như vậy, không chỉ Tạ Linh Ngọc có nửa đời sau an nhàn hưởng phúc.
Mà cả mẹ vợ như bà ta cũng sẽ nhận được vô vàn lợi ích.
Hơn nữa, bằng cách này, bà Tạ mới có thêm của cải để tự tin khoe khoang trước mặt đám họ hàng.
Mặc dù Tạ Linh Ngọc chưa ly hôn, nhưng ba năm nay, Tạ Linh Ngọc và Chu Dương vẫn luôn ngủ riêng phòng, hai người chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực.
Đây là điều mà bà Tạ tự tin nhất để khiến Tạ Linh Ngọc sau khi ly hôn, có thể tìm được một người giàu có hơn.
“Ha ha, nói hay lắm, Tạ gia trong tay bà, nhất định sẽ vô cùng phát triển đấy.”
Thẩm Bích Quân khẽ cười, nét mặt cũng lập tức trở nên lạnh lùng.
Thẩm Bích Quân luôn kiềm chế với bà Tạ vì sự tồn tại của Tạ Linh Ngọc.
Nhưng bây giờ, bà Tạ vẫn đang chìm đắm trong mộng tưởng của bản thân, không ngừng hạ thấp Chu Dương.
Hành động này đã khiến Thẩm Bích Quân hoàn toàn tức giận.
———————-
Vì sao cô lại sinh ra trong một gia đình như vậy?
Tại sao cô lại có một người mẹ như thế này.
Dường như mọi oán giận tích lũy trong quá khứ đều bùng phát vào giờ phút này.
“Đó là đồ của con, mẹ dựa vào đâu mà vứt hết đi? Ai cho mẹ vào phòng con làm loạn? Ai cho mẹ tư cách đó?”
Gần như là gào thét, trên mặt Tạ Linh Ngọc đầy nước mắt, vô cùng tức giận nhìn bà Tạ.
Đồ trong chiếc hộp đen đó kỳ thực chẳng là gì, phần lớn đều là những cuốn sách cô thích đọc thời đại học.
Có vài cuốn sách không chỉ mình cô mà cả Chu Dương cũng đọc, hơn nữa giữa hai người còn có vài điều trao đổi với nhau.
Tất nhiên, thời điểm đó hai người vẫn chưa kết hôn, mà Chu Dương cũng chưa tỏ rõ thái độ và ý định theo đuổi Tạ Linh Ngọc, vì vậy hai người khá thân thiết.
Một trong số những bức thư này, là Chu Dương viết cho cô.
Tạ Linh Ngọc lại cho rằng đó là một trò đùa, mặc dù đã nhận thư, nhưng cô chỉ coi đó như một trò đùa của Chu Dương mà thôi.
Những thứ này, ban đầu chính là lý do và cái cớ của Tạ Linh Ngọc khi tìm Chu Dương để kết hôn cùng anh.
Đây đều là hồi ức và toàn bộ cuộc sống của Tạ Linh Ngọc mấy năm qua.
Vốn dĩ ngay cả Chu Dương cũng không biết trong chiếc hộp màu đen đó có cái gì.
Tạ Linh Ngọc vẫn luôn giấu chiếc hộp này dưới gầm giường, ba năm qua, cô cũng rất ít khi nhìn đến.
Những đồ vật trong đó là minh chứng cho cuộc sống thời đại học và cả cuộc sống ba năm nay của Tạ Linh Ngọc, nó vẫn luôn tồn tại trong cuộc sống của cô.
Nhưng bây giờ, tất cả đều mất hết rồi.
Bà Tạ vứt bỏ chiếc hộp đen đó cũng chính là vứt bỏ toàn bộ cuộc sống mấy năm qua của Tạ Linh Ngọc, đây là đang mưu sát, là cắt đứt toàn bộ kí ức những năm qua của Tạ Linh Ngọc.
“Ai cho mẹ quyền đó?”
Câu hỏi tràn ngập sự phẫn nộ thốt ra khỏi miệng Tạ Linh Ngọc.
Giờ khắc này, bà Tạ sững sờ.
Thẩm Bích Quân ở bên cạnh cũng dần nguôi giận.
Vừa nãy bà Tạ nhắc đến Chu Dương, nói Chu Dương là kẻ vô dụng, coi thường Chu Dương đủ kiểu đã khiến Thẩm Bích Quân rất tức giận.
Nếu như không e ngại đây là Tạ gia, Tạ Linh Ngọc cũng ở đây, mà bọn họ còn là vợ chồng, thì e rằng Thẩm Bích Quân đã muốn cho bà Tạ biết, rốt cuộc ai mới là kẻ vô dụng.
Bây giờ, cô nghe thấy câu hỏi của Tạ Linh Ngọc, tuy rằng vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Có vẻ như dù mình không ra tay, Tạ Linh Ngọc cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Vả lại cái hộp màu đen này hình như có thứ gì đó của Chu Dương và Tạ Linh Ngọc, hơn nữa, bên trong còn có không ít đồ của Chu Dương.
Trong lòng cô thầm ngưỡng mộ.
Nói cho cùng, người ta là vợ chồng, từng có quá khứ, có kỷ niệm với nhau, vì vậy mới có chiếc hộp màu đen quan trọng đến thế, sau khi phát hiện không thấy chiếc hộp đó đâu, Tạ Linh Ngọc mới vô lễ, tức giận với bà Tạ đến vậy.
Giờ phút này trong lòng Thẩm Bích Quân tràn đầy sự ngưỡng mộ, còn có phần ghen tị với Tạ Linh Ngọc.
Vì sao mình không phải là người quen biết Chu Dương trước.
Im lặng.
Sau tiếng thét đầy giận dữ của Tạ Linh Ngọc, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Thẩm Bích Quân không nói gì, Tạ Linh Ngọc hét lên một tiếng, lúc này nước mắt trên mặt lặng lẽ chảy xuống, còn bà Tạ đứng một bên vẻ mặt khó coi, nhìn Tạ Linh Ngọc dường như đang kìm nén cơn giận.
“Sao, mày muốn tạo phản à?”
Bà Tạ ban đầu có vẻ đã bị Tạ Linh Ngọc dọa sợ chết khiếp, bây giờ phản ứng lại, trên mặt hiện lên vẻ hung dữ.
“Tên vô dụng đó có gì tốt? Nó ở rể nhà chúng ta ba năm, lừa gạt được bao nhiêu tiền không nói, còn ăn của chúng ta, uống của chúng ta, ở nhà của chúng ta, ngay cả người mẹ bệnh tật của nó, sống không được bao lâu nữa mà vẫn luôn hút máu gia đình này.”
“Từ lâu đã nói hai đứa mày ly hôn đi, mà mày cứ chần chừ do dự, tao vứt hết mấy thứ vớ vẩn kia đi, chính là để mày hết hi vọng, ở cùng tên vô dụng đó thì có gì tốt đẹp.”
Bà Tạ mỉa mai, xua tay, tức giận ngồi xuống ghế sofa.
Dáng vẻ này tựa như bà ta mới là người chịu thiệt, thật lòng nghĩ cho Tạ Linh Ngọc, những gì bà ta làm đều vì hạnh phúc của Tạ Linh Ngọc.
Thế nhưng Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân nghe những lời này đều cảm thấy kinh hoàng hoảng hốt.
Tạ Linh Ngọc đã quá quen với những lời nói này, ba năm qua, bà Tạ và một vài người họ hàng thân thiết của Tạ gia, đã từng nói như vậy không biết bao nhiêu lần.
Tạ Linh Ngọc đã nghe đến mức nhàm chán.
Còn Thẩm Bích Quân lại thấy hết sức kinh ngạc.
Trước đây cô cũng biết quan hệ giữa Chu Dương và Tạ gia, đặc biệt là bà Tạ không được tốt.
Nhưng Thẩm Bích Quân chỉ nghĩ rằng Chu Dương ở rể trong ba năm qua không khôn khéo, nên bà Tạ oán trách mà thôi.
Cô thực sự không ngờ rằng, ác cảm của bà Tạ với Chu Dương lại lớn đến mức này.
Thậm chí, nếu bây giờ Chu Dương có ở đây, bà Tạ cũng sẽ chỉ thẳng vào mặt Chu Dương mà mắng chửi.
“Linh Ngọc.”
Thẩm Bích Quân tiến lên hai bước, nắm lấy tay Tạ Linh Ngọc, nhẹ nhàng nói.
Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn Tạ Linh Ngọc cũng rất chân thật.
Dường như đang muốn nói, nếu cô không tiện thì giao cho tôi.
“Em không sao, chỉ là trong lòng hơi phiền muộn.”
Tạ Linh Ngọc cười gượng gạo, hai hàng nước mắt trên mặt lại khiến Thẩm Bích Quân cảm thấy nhói lòng.
“Ha ha, Thẩm tổng, cô không cần phí lời với con bé không biết tốt xấu này, để cô chê cười rồi, con bé này ba năm trước còn quá trẻ, chưa hiểu sự đời, bị một tên vô dụng dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt, bây giờ tôi chỉ muốn cứu nó thoát khỏi biển lửa, nó nhất định sẽ không làm lỡ công việc của công ty đâu.”
Bà Tạ thấy Thẩm Bích Quân nói chuyện với Tạ Linh Ngọc, sợ Thẩm Bích Quân vì chuyện vừa rồi sẽ có cái nhìn không tốt về Tạ Linh Ngọc, nên vội vàng lên tiếng, muốn xoa dịu Thẩm Bích Quân để cô biết, bà ta có thể khuyên nhủ Tạ Linh Ngọc thật tốt, bảo cô để tâm đến công việc của công ty.
Bà Tạ tính toán kỹ càng.
Trước tiên để Tạ Linh Ngọc ly hôn với tên vô dụng Chu Dương kia, dựa vào nhan sắc của Tạ Linh Ngọc bây giờ, cộng với tiền đồ phát triển của công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ, sẽ tìm cho Tạ Linh Ngọc một thiếu gia của gia tộc lớn.
Như vậy, không chỉ Tạ Linh Ngọc có nửa đời sau an nhàn hưởng phúc.
Mà cả mẹ vợ như bà ta cũng sẽ nhận được vô vàn lợi ích.
Hơn nữa, bằng cách này, bà Tạ mới có thêm của cải để tự tin khoe khoang trước mặt đám họ hàng.
Mặc dù Tạ Linh Ngọc chưa ly hôn, nhưng ba năm nay, Tạ Linh Ngọc và Chu Dương vẫn luôn ngủ riêng phòng, hai người chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực.
Đây là điều mà bà Tạ tự tin nhất để khiến Tạ Linh Ngọc sau khi ly hôn, có thể tìm được một người giàu có hơn.
“Ha ha, nói hay lắm, Tạ gia trong tay bà, nhất định sẽ vô cùng phát triển đấy.”
Thẩm Bích Quân khẽ cười, nét mặt cũng lập tức trở nên lạnh lùng.
Thẩm Bích Quân luôn kiềm chế với bà Tạ vì sự tồn tại của Tạ Linh Ngọc.
Nhưng bây giờ, bà Tạ vẫn đang chìm đắm trong mộng tưởng của bản thân, không ngừng hạ thấp Chu Dương.
Hành động này đã khiến Thẩm Bích Quân hoàn toàn tức giận.
———————-