Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 576: Mua cửa hàng mới
Cửa hàng này của ông ta trước kia luôn kinh doanh mỹ phẩm, kết cấu bên trong đều phù hợp với cửa hàng bán mỹ phẩm, người bình thường vừa nhìn cũng sẽ không muốn mua lại để cải tạo.
Vì vậy, trong thời gian mấy ngày nay, ông ta đã tìm mấy người bạn muốn xử lý xong cửa hàng này.
Nhưng không ngoại lệ, chẳng ai muốn tiếp nhận cả.
Dù sao thì việc làm ăn của Mỹ phẩm thành phố Liễu đối diện hừng hực khí thế, mà cửa hàng này của ông ta, nếu không phải là kinh doanh mỹ phẩm thì sẽ cần tiêu một số tiền lớn để tiến hành cải tạo cửa hàng.
Giá thành rất lớn.
Còn nếu kinh doanh mỹ phẩm, nhất định sẽ không thể cạnh tranh nổi với Mỹ phẩm thành phố Liễu ở đối diện.
Vì vậy mấy ngày nay chẳng có ai hỏi thăm.
Có điều, ngày hôm qua, một cuộc điện thoại đã mang đến hy vọng bất ngờ cho Lý Minh Phúc.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này, cổ họng Lý Minh Phúc hơi khô rát, sau khi lén nuốt từng ngụm nước bọt mới nở nụ cười tiếp đón.
“Diệp tổng, hôm qua cô nói muốn mở một cửa hàng bán mỹ phẩm ở đây, có điều này tôi phải nhắc nhở cô, việc làm ăn của Mỹ phẩm thành phố Liễu ở đối diện rất tốt, danh tiếng cũng có một không hai, tôi nói với cô trước rồi đó, đừng để đến lúc đó lại trách tôi không trượng nghĩa.”
Lý Minh Phúc kín đáo chỉ về phía Mỹ phẩm thành phố Liễu ở phía đối diện.
Nói thật, vốn dĩ ông ta cũng không muốn nói rõ chuyện này như vậy.
Dù sao chỉ cần điểm này thôi, người hiểu được sẽ không chọn tiếp nhận cửa hàng của ông ta.
Chỉ cần ông ta đánh lừa một chút, nói không chừng đối phương còn thật sự ngu ngốc mà tiếp nhận.
Có điều, khi nhìn thấy Diệp Phương, Lý Minh Phúc lại dằn xuống đáy lòng thật sâu ý nghĩ này.
Lý Minh Phúc tung hoành trên thương trường chưa đến vài chục năm, nhưng ít nhất cũng đã lăn lộn mười mấy năm.
Tuy không có mắt nhìn sâu rộng nhưng mắt cũng không phải mù.
Người phụ nữ như Diệp Phương, thế lực sau lưng tuyệt đối không đơn giản.
Hơn nữa, với tình huống rõ ràng như vậy, đối phương vẫn cố ý liên hệ với mình, muốn mua lại cửa hàng này, chứng tỏ cô ấy vốn không thèm để ý đến sự tồn tại của Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Người như vậy, Lý Minh Phúc tự cho rằng mình không thể trêu chọc vào được.
Quan trọng hơn là Lý Minh Phúc đã nhận ra giọng nói của Diệp Phương.
Đây là giọng nói đến từ Đông Hải.
Liên kết nhiều chuyện lại với nhau.
Giọng nói Đông Hải, phụ nữ đến từ Đông Hải, Mỹ phẩm thành phố Liễu, cửa hàng chi nhánh thành phố Liễu, công ty Danh Dương, Chu Dương…
Với các sự kiện lớn xảy ra gây chấn động Tương Tây gần đây, Lý Minh Phúc chỉ cần suy ngẫm trong lòng một chút thì sẽ mơ hồ có cảm giác hoảng sợ, không dám suy nghĩ nhiều.
“Điều này tôi không quan tâm lắm, ông yên tâm đi.”
Diệp Phương khẽ gật đầu, sắc mặt không thay đổi.
Ngày hôm qua, cô vừa bàn bạc xong các chi tiết hợp tác với nhân viên đến từ công ty Danh Dương.
Nhưng vừa nghĩ tới hợp đồng ký kết cuối cùng, trong lòng Diệp Phương cảm thấy hết sức khó chịu.
Vốn dĩ cô còn cho rằng, bất luận thế nào, dựa vào việc hợp tác với công ty Danh Dương và Chu Dương là cô đề ra trước, ít nhất Chu Dương cũng sẽ chia mỗi người một nửa với cô.
Nhưng cuối cùng trong hợp đồng lại là công ty Danh Dương chiếm 51% cổ phần, còn cô chỉ có 49% cổ phần của chi nhánh cửa hàng mới này.
Mà toàn bộ tiền vốn của việc thành lập chi nhánh, đã có gần 70% là Diệp Phương bỏ vào.
Công ty Danh Dương chỉ bỏ ra 30% vốn đầu tư và thương hiệu của công ty, cùng với việc Chu Dương giúp xác lập một vài mối quan hệ coi như số vốn đầu tư còn lại.
Tuy trong lòng tức giận, nhưng hợp đồng đã ký xong, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thành lập chi nhánh cửa hàng mới một cách nhanh nhất.
Nghĩ tới đây, Diệp Phương quay đầu, chăm chú quan sát Mỹ phẩm thành phố Liễu ở đối diện.
Lúc này, trong không gian to lớn của Mỹ phẩm thành phố Liễu chỉ có lác đác vài khách hàng, vốn không hề phù hợp với quy mô và danh tiếng của cửa hàng Mỹ phẩm thành phố Liễu.
“Được, cứ như vậy đi, Lý tổng, tôi nghĩ chúng ta có thể ký hợp đồng rồi.”
Diệp Phương cũng không do dự nữa, cô không muốn lãng phí thời gian, chỉ muốn mau chóng thành lập xong cửa hàng chi nhánh mới này, đến lúc đó sẽ cẩn thận mài mòn nhuệ khí của Vương Vĩ.
“Cái gì? Được, được, Diệp tổng đúng là hào phóng, ha ha.”
Lúc đầu Lý Minh Phúc còn chưa nghe rõ, nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Phương gật đầu, lập tức trở nên mừng rỡ.
Cửa hàng này nếu cứ ở trong tay ông ta thì mỗi ngày đều sẽ bị tổn thất.
Mà thanh lý đi, không cần biết thế nào, dù sao cũng có thể có một khoản thu nhập không nhỏ.
Lý Minh Phúc cũng không phải người dây dưa, ông ta lập tức sắp xếp hợp đồng, rất nhanh đã kí xong thỏa thuận mua bán.
Thời khắc này, chi nhánh cửa hàng đã thuộc về Diệp Phương và công ty Danh Dương, Lý Minh Phúc cũng có thể hoàn toàn thoát thân.
“Diệp tổng, chúc cô làm ăn thịnh vượng, ha ha, sắp tới bữa trưa rồi, tôi mời cô ăn một bữa nhé.”
Sau khi thanh lý xong cửa hàng, Lý Minh Phúc thở phào nhẹ nhõm, tinh thần vui vẻ phấn chấn hẳn lên, muốn mời Diệp Phương ăn cơm để bày tỏ lòng cảm ơn.
Dù sao, chưa nói đến những việc khác, chỉ với vẻ ngoài của Diệp Phương, cùng cô ăn một bữa cơm cũng không thiệt thòi gì.
“Ăn cơm thì không cần, tôi còn phải tranh thủ thời gian sửa sang cửa hàng một chút, Lý tổng ông cứ tự nhiên đi.”
Diệp Phương rất thẳng thừng lắc đầu từ chối, dù sao ăn cơm cùng người lạ cũng không thoải mái, hơn nữa trước mắt còn có chuyện vô cùng quan trọng, cô không thể chậm trễ được.
Đúng vậy, cho dù Diệp Phương đã nói chuyện với Lý Minh Phúc gần một buổi, đối với cô thì Lý Minh Phúc vẫn là một người xa lạ, sau hôm nay sẽ không còn gặp lại.
“Ha ha, vậy cũng được, thôi tôi đi trước đây.”
Sắc mặt Lý Minh Phúc cứng đờ, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại, ông ta tưởng rằng suy nghĩ sâu xa của mình đã bị Diệp Phương phát hiện, ngay sau đó cũng chỉ trực tiếp chào hỏi một câu rồi đi thẳng, ông ta không muốn bị người ta nhìn thấy mình đỏ mặt.
Việc lắp đặt thiết bị ở chi nhánh cửa hàng mới này rất nhanh đã được tiến hành.
Bởi vì đã có cấu trúc và thiết bị cơ bản vốn có, cho nên lần này lắp đặt thiết bị cũng khá tiết kiệm sức lực.
Trong buổi chiều ký hợp đồng với Lý Minh Phúc, đội thi công lắp đặt thiết bị đã vào cửa hàng.
Cùng lúc này, tại khách sạn Khải Nguyên ở Trường Sa xa xôi.
Sau khi Chu Dương cúp điện thoại, sắc mặt hơi kỳ lạ và nghiêm trọng.
“Sao vậy? Chu Dương?”
Đúng lúc đó, Thẩm Bích Quân và Diệp Phương cũng cùng nhau đi vào.
Diệp Phương vừa mới ký xong hợp đồng, cũng đã liên hệ đội sửa chữa trước kia của Mỹ phẩm thành phố Liễu, đã bắt đầu lắp đặt thiết bị ở cửa hàng mới.
Hôm nay cô đến đây là vì phối hợp với Chu Dương tiến hành những hành động tiếp theo.
Nhưng hai người họ vừa vào đã nhìn thấy sắc mặt Chu Dương không tốt lắm, hình như còn hơi nghiêm trọng, dường như đã có chuyện gì đó khó khăn.
Điều này khiến Thẩm Bích Quân và Diệp Phương vô cùng kinh ngạc.
Họ biết bất kể là ở Đông Hải hay ở Tương Tây, thời gian dài như vậy cho đến nay, Chu Dương hầu như luôn có dáng vẻ tự tin và thoải mái, sắc mặt chưa bao giờ nghiêm trọng như vậy, đến cả số lần cau mày cũng vô cùng hiếm có.
Bây giờ, lông mày Chu Dương không chỉ nhíu chặt lại, mà sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
———————–
Vì vậy, trong thời gian mấy ngày nay, ông ta đã tìm mấy người bạn muốn xử lý xong cửa hàng này.
Nhưng không ngoại lệ, chẳng ai muốn tiếp nhận cả.
Dù sao thì việc làm ăn của Mỹ phẩm thành phố Liễu đối diện hừng hực khí thế, mà cửa hàng này của ông ta, nếu không phải là kinh doanh mỹ phẩm thì sẽ cần tiêu một số tiền lớn để tiến hành cải tạo cửa hàng.
Giá thành rất lớn.
Còn nếu kinh doanh mỹ phẩm, nhất định sẽ không thể cạnh tranh nổi với Mỹ phẩm thành phố Liễu ở đối diện.
Vì vậy mấy ngày nay chẳng có ai hỏi thăm.
Có điều, ngày hôm qua, một cuộc điện thoại đã mang đến hy vọng bất ngờ cho Lý Minh Phúc.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này, cổ họng Lý Minh Phúc hơi khô rát, sau khi lén nuốt từng ngụm nước bọt mới nở nụ cười tiếp đón.
“Diệp tổng, hôm qua cô nói muốn mở một cửa hàng bán mỹ phẩm ở đây, có điều này tôi phải nhắc nhở cô, việc làm ăn của Mỹ phẩm thành phố Liễu ở đối diện rất tốt, danh tiếng cũng có một không hai, tôi nói với cô trước rồi đó, đừng để đến lúc đó lại trách tôi không trượng nghĩa.”
Lý Minh Phúc kín đáo chỉ về phía Mỹ phẩm thành phố Liễu ở phía đối diện.
Nói thật, vốn dĩ ông ta cũng không muốn nói rõ chuyện này như vậy.
Dù sao chỉ cần điểm này thôi, người hiểu được sẽ không chọn tiếp nhận cửa hàng của ông ta.
Chỉ cần ông ta đánh lừa một chút, nói không chừng đối phương còn thật sự ngu ngốc mà tiếp nhận.
Có điều, khi nhìn thấy Diệp Phương, Lý Minh Phúc lại dằn xuống đáy lòng thật sâu ý nghĩ này.
Lý Minh Phúc tung hoành trên thương trường chưa đến vài chục năm, nhưng ít nhất cũng đã lăn lộn mười mấy năm.
Tuy không có mắt nhìn sâu rộng nhưng mắt cũng không phải mù.
Người phụ nữ như Diệp Phương, thế lực sau lưng tuyệt đối không đơn giản.
Hơn nữa, với tình huống rõ ràng như vậy, đối phương vẫn cố ý liên hệ với mình, muốn mua lại cửa hàng này, chứng tỏ cô ấy vốn không thèm để ý đến sự tồn tại của Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Người như vậy, Lý Minh Phúc tự cho rằng mình không thể trêu chọc vào được.
Quan trọng hơn là Lý Minh Phúc đã nhận ra giọng nói của Diệp Phương.
Đây là giọng nói đến từ Đông Hải.
Liên kết nhiều chuyện lại với nhau.
Giọng nói Đông Hải, phụ nữ đến từ Đông Hải, Mỹ phẩm thành phố Liễu, cửa hàng chi nhánh thành phố Liễu, công ty Danh Dương, Chu Dương…
Với các sự kiện lớn xảy ra gây chấn động Tương Tây gần đây, Lý Minh Phúc chỉ cần suy ngẫm trong lòng một chút thì sẽ mơ hồ có cảm giác hoảng sợ, không dám suy nghĩ nhiều.
“Điều này tôi không quan tâm lắm, ông yên tâm đi.”
Diệp Phương khẽ gật đầu, sắc mặt không thay đổi.
Ngày hôm qua, cô vừa bàn bạc xong các chi tiết hợp tác với nhân viên đến từ công ty Danh Dương.
Nhưng vừa nghĩ tới hợp đồng ký kết cuối cùng, trong lòng Diệp Phương cảm thấy hết sức khó chịu.
Vốn dĩ cô còn cho rằng, bất luận thế nào, dựa vào việc hợp tác với công ty Danh Dương và Chu Dương là cô đề ra trước, ít nhất Chu Dương cũng sẽ chia mỗi người một nửa với cô.
Nhưng cuối cùng trong hợp đồng lại là công ty Danh Dương chiếm 51% cổ phần, còn cô chỉ có 49% cổ phần của chi nhánh cửa hàng mới này.
Mà toàn bộ tiền vốn của việc thành lập chi nhánh, đã có gần 70% là Diệp Phương bỏ vào.
Công ty Danh Dương chỉ bỏ ra 30% vốn đầu tư và thương hiệu của công ty, cùng với việc Chu Dương giúp xác lập một vài mối quan hệ coi như số vốn đầu tư còn lại.
Tuy trong lòng tức giận, nhưng hợp đồng đã ký xong, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thành lập chi nhánh cửa hàng mới một cách nhanh nhất.
Nghĩ tới đây, Diệp Phương quay đầu, chăm chú quan sát Mỹ phẩm thành phố Liễu ở đối diện.
Lúc này, trong không gian to lớn của Mỹ phẩm thành phố Liễu chỉ có lác đác vài khách hàng, vốn không hề phù hợp với quy mô và danh tiếng của cửa hàng Mỹ phẩm thành phố Liễu.
“Được, cứ như vậy đi, Lý tổng, tôi nghĩ chúng ta có thể ký hợp đồng rồi.”
Diệp Phương cũng không do dự nữa, cô không muốn lãng phí thời gian, chỉ muốn mau chóng thành lập xong cửa hàng chi nhánh mới này, đến lúc đó sẽ cẩn thận mài mòn nhuệ khí của Vương Vĩ.
“Cái gì? Được, được, Diệp tổng đúng là hào phóng, ha ha.”
Lúc đầu Lý Minh Phúc còn chưa nghe rõ, nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Phương gật đầu, lập tức trở nên mừng rỡ.
Cửa hàng này nếu cứ ở trong tay ông ta thì mỗi ngày đều sẽ bị tổn thất.
Mà thanh lý đi, không cần biết thế nào, dù sao cũng có thể có một khoản thu nhập không nhỏ.
Lý Minh Phúc cũng không phải người dây dưa, ông ta lập tức sắp xếp hợp đồng, rất nhanh đã kí xong thỏa thuận mua bán.
Thời khắc này, chi nhánh cửa hàng đã thuộc về Diệp Phương và công ty Danh Dương, Lý Minh Phúc cũng có thể hoàn toàn thoát thân.
“Diệp tổng, chúc cô làm ăn thịnh vượng, ha ha, sắp tới bữa trưa rồi, tôi mời cô ăn một bữa nhé.”
Sau khi thanh lý xong cửa hàng, Lý Minh Phúc thở phào nhẹ nhõm, tinh thần vui vẻ phấn chấn hẳn lên, muốn mời Diệp Phương ăn cơm để bày tỏ lòng cảm ơn.
Dù sao, chưa nói đến những việc khác, chỉ với vẻ ngoài của Diệp Phương, cùng cô ăn một bữa cơm cũng không thiệt thòi gì.
“Ăn cơm thì không cần, tôi còn phải tranh thủ thời gian sửa sang cửa hàng một chút, Lý tổng ông cứ tự nhiên đi.”
Diệp Phương rất thẳng thừng lắc đầu từ chối, dù sao ăn cơm cùng người lạ cũng không thoải mái, hơn nữa trước mắt còn có chuyện vô cùng quan trọng, cô không thể chậm trễ được.
Đúng vậy, cho dù Diệp Phương đã nói chuyện với Lý Minh Phúc gần một buổi, đối với cô thì Lý Minh Phúc vẫn là một người xa lạ, sau hôm nay sẽ không còn gặp lại.
“Ha ha, vậy cũng được, thôi tôi đi trước đây.”
Sắc mặt Lý Minh Phúc cứng đờ, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại, ông ta tưởng rằng suy nghĩ sâu xa của mình đã bị Diệp Phương phát hiện, ngay sau đó cũng chỉ trực tiếp chào hỏi một câu rồi đi thẳng, ông ta không muốn bị người ta nhìn thấy mình đỏ mặt.
Việc lắp đặt thiết bị ở chi nhánh cửa hàng mới này rất nhanh đã được tiến hành.
Bởi vì đã có cấu trúc và thiết bị cơ bản vốn có, cho nên lần này lắp đặt thiết bị cũng khá tiết kiệm sức lực.
Trong buổi chiều ký hợp đồng với Lý Minh Phúc, đội thi công lắp đặt thiết bị đã vào cửa hàng.
Cùng lúc này, tại khách sạn Khải Nguyên ở Trường Sa xa xôi.
Sau khi Chu Dương cúp điện thoại, sắc mặt hơi kỳ lạ và nghiêm trọng.
“Sao vậy? Chu Dương?”
Đúng lúc đó, Thẩm Bích Quân và Diệp Phương cũng cùng nhau đi vào.
Diệp Phương vừa mới ký xong hợp đồng, cũng đã liên hệ đội sửa chữa trước kia của Mỹ phẩm thành phố Liễu, đã bắt đầu lắp đặt thiết bị ở cửa hàng mới.
Hôm nay cô đến đây là vì phối hợp với Chu Dương tiến hành những hành động tiếp theo.
Nhưng hai người họ vừa vào đã nhìn thấy sắc mặt Chu Dương không tốt lắm, hình như còn hơi nghiêm trọng, dường như đã có chuyện gì đó khó khăn.
Điều này khiến Thẩm Bích Quân và Diệp Phương vô cùng kinh ngạc.
Họ biết bất kể là ở Đông Hải hay ở Tương Tây, thời gian dài như vậy cho đến nay, Chu Dương hầu như luôn có dáng vẻ tự tin và thoải mái, sắc mặt chưa bao giờ nghiêm trọng như vậy, đến cả số lần cau mày cũng vô cùng hiếm có.
Bây giờ, lông mày Chu Dương không chỉ nhíu chặt lại, mà sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
———————–