Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 573: Giang Phong mở lời
Theo cách nhìn của Khổng Huy, thì một lúc lấy ra ba mươi phần trăm cổ phẩn, chỉ sợ rằng Vương Vĩ sẽ đau lòng chết mất thôi.
Đối với triển vọng phát triển trong tương lai của Mỹ phẩm thành phố Liễu, Khổng Huy rất coi trọng, gần như là một công ty được tái tạo lại sự tồn tại của công ty Danh Dương, chỉ cần có thời gian, một ngày nào đó trong tương lai, rất có thể nó sẽ trở thành một công ty Danh Dương thứ hai.
Mà tên tuổi của công ty Danh Dương, cho dù là Khổng gia, thì bây giờ cũng không thể coi nhẹ được.
Doanh thu hàng tỷ trong một tháng chỉ cần nghe thôi đã thấy sẽ bị sốc nặng.
Mà một khi Mỹ phẩm thành phố Liễu trong tương lai trở thành một công ty Danh Dương thứ hai, thì trong tay Khổng Huy sẽ có nguồn thu nhập ổn định, thậm chí hơn cả Khổng gia.
Đây cũng là lý do chính cho việc tại sao hắn hợp tác với Vương Vĩ, đồng thời nhiều lần giúp đỡ Vương Vĩ đến như vậy.
Nhưng bây giờ thì Khổng Huy hơi do dự.
Đã vài ngày trôi qua kể từ sự cố cuối cùng trong giới giải trí, cho đến bây giờ Khổng Huy muốn kết nối lại với con trai của gia tộc hạng hai mà hắn đã gặp ở thủ đô, nhưng cũng không thể liên hệ nổi.
Không thể nói là không liên hệ được, mà là bên đối phương đã triệt để chặn mọi phương thức liên lạc của Khổng Huy.
Điều này khiến trong lòng Khổng Huy có một chút sợ hãi.
Ngay cả đối phương đều không dám kích động, vậy thì Khổng gia của hắn e rằng cũng không thể làm gì được.
“Việc này, tôi có thể giúp đỡ.”
Nhưng ngay lúc Khổng Huy đang do dự, sắc mặt hắn không ổn định lắm, thì Giang Phong ở một bên đột nhiên lên tiếng.
Trong phút chốc, tầm nhìn của Vương Vĩ và Khổng Huy đều rơi lên người Giang Phong, thậm chí tám người bên cạnh của Giang Phong cũng phải nhìn sang.
Trước đây họ cũng nhìn thấy Vương Vĩ rất nhiều lần, nhưng Giang Phong chưa từng mở miệng nói một câu với họ.
Mà bây giờ, hắn đột nhiên lại nói có thể giúp Vương Vĩ.
“Giang thiếu gia, anh đây là…”
Khổng Huy khẽ cau mày, trầm giọng nói.
Hắn không tức giận khi Giang Phong không nể mặt mình, mà cảm thấy Giang Phong làm như vậy quả thật hơi liều lĩnh.
Ngay cả hắn cũng đang do dự, sao Giang Phong lại có thể xác định là có thể giúp đỡ được.
Hơn nữa, Giang Phong dựa vào cái gì để có thể giúp đỡ đây?
Khổng Huy biết về thân thế của Giang Phong trong Giang gia, có thể nói là, cùng lắm chỉ là một công cụ mà thôi, không thể tiếp xúc với thực lực Giang gia, cũng không thể kế thừa gia tộc Giang gia như mình.
“Ha ha, bên Trương gia tự tôi có thể đối phó, cho dù bọn họ hợp tác với Chu Dương, thì tôi cũng có thể chắc chắn khiến bọn họ từ bỏ, về phần Khổng Huy, cậu có thể liên hệ với một số công ty truyền thông khác, dù sao Trương gia cũng không thể kiểm soát toàn bộ giới truyền thông của tỉnh Tương Tây này được.”
Giang Phong cũng không nói nhiều, càng không có ý định nói ra hắn định đối phó với Trương gia như thế nào.
Nhưng chỉ vậy thôi, cũng đủ khiến Khổng Huy và Vương Vĩ kinh ngạc.
“Được rồi, nếu như Giang thiếu gia đã nói như vậy thì Vương Vĩ, anh cũng đã nghe rồi đó, lần này, là lần cuối cùng tôi giúp đỡ anh, nếu như vẫn không thành công thì Mỹ phẩm thành phố Liễu không cần thiết phải tồn tại nữa.”
Khổng Huy gật đầu, sau đó đột nhiên nhìn Vương Vĩ, lạnh giọng nói.
Đây là lần cuối cùng hắn giúp đỡ Vương Vĩ, nếu lần này không được thì hắn sẽ không giúp đỡ nữa.
Sau tất cả, Mỹ phẩm thành phố Liễu có thể sẽ trở thành công ty Danh Dương thứ hai hay không thì đó cũng là chuyện của tương lại.
Bây giờ hắn đã bỏ ra công sức khá lớn, nhưng nếu như vẫn không được, vậy thì thực sự không cần đến nó nữa.
Đối với một tương lai hão huyền, trả một cái giá đắt như vậy đã quá lắm rồi.
“Thật sao! Khổng thiếu gia, Giang thiếu gia, hai người yên tâm, lần này tôi tuyệt đối có thể làm được, chỉ cần có thể thoát khỏi sự khống chế của ngành truyền thông Trương gia, thì tôi nhất định có thể khiến cho Chu Dương chịu thua.”
Vương Vĩ nâng cao tinh thần, nhanh chóng vỗ ngực hứa hẹn.
Đây thực sự là một bất ngờ ngoài dự đoán, Vương Vĩ không ngờ rằng khi Khổng Huy hơi do dự thì Giang Phong lại là người lên tiếng.
Đối với việc Khổng Huy nói lần này là lần cuối, thì Vương Vĩ cũng không quan tâm lắm.
Lần này, không chỉ có Khổng Huy và Giang Phong hợp lực, mà ông ta cũng còn có một kế hoạch khác, cho nên bọn họ không thể thất bại được.
Ngay cả khi có chuyện xảy ra và thực sự thất bại, thì đến lúc đó ông ta sẽ lấy ra toàn bộ số cổ phần của mình, Vương Vĩ không tin Khổng Huy sẽ vẫn im lặng.
Đến lúc đó, ông ta sẽ tiếp tục có cơ hội trở mình!
Chuyện này chắc chắn là một niềm vui bất ngờ đối với Vương Vĩ.
Được sự đồng ý giúp đỡ của Khổng Huy và Giang Phong, Vương Vĩ hết sức phấn khích.
Sau đó, bầu không khí giữa ba người vô cùng vui vẻ.
Mà Vương Vĩ dường như đã quên đi sự khác biệt về thân phận của họ, sau đó cùng Giang Phong và Khổng Huy uống rượu say mềm như vũng bùn.
……
Vài giờ sau, Vương Vĩ cuối cùng cũng say bí tỉ.
Ngược lại, Giang Phong và Khổng Huy vẫn rất tỉnh táo.
“Ha ha, thực sự là đồ ngốc, cho một chút màu sắc liền không biết trời cao đất dày là gì.”
Khổng Huy nhìn Vương Vĩ đang say khướt ở một bên, khóe mắt hiện lên một tia khinh thường, nhẹ nói.
Mặc dù chỉ vài giờ trước, mối quan hệ của hắn và Vương Vĩ dường như rất tốt, sẵn lòng cùng uống rượu với nhau.
Nhưng trong lòng Khổng Huy, thì Vương Vĩ và hắn căn bản là không hề cùng một đẳng cấp.
Không phải hắn cố ý xem thường Vương Vĩ, mà là thân phận của hắn đã đặt ở đây rồi, cho dù không làm như vậy, chỉ cần cái danh đại thiếu gia đời thứ ba của Khổng gia đã có thể khiến nhiều người điêu đứng.
“Đưa anh ta rời đi, đừng ở đây chướng mắt tôi.”
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho đàn em, để cậu ta kéo Vương Vĩ đi, sau đó Khổng Huy lại liếc nhìn Giang Phong.
Trong mấy tiếng đồng hồ vừa rồi, mặc dù Giang Phong vẫn ngồi uống rượu không hề nói chuyện gì, thậm chí, ngay cả Khổng Huy trò chuyện với hắn thì hắn cũng rất kiệm lời.
Nhưng Khổng Huy biết, không phải là Giang Phong không muốn nói chuyện, mà là bởi vì có Vương Vĩ ở đây cho nên có nhiều chuyện không thích hợp nói ra.
Bây giờ Vương Vĩ đã bị kéo đi rồi, trong phòng Vip bây giờ cũng chỉ có Khổng Huy, Giang Phong và tám người anh em của Giang Phong mà thôi.
Khổng Huy tin chắc, Giang Phong có lẽ chuẩn bị nói ra chuyện gì đó.
Nếu không, vừa rồi hắn sẽ không đột nhiên nói có thể giúp đỡ Vương Vĩ việc liên quan đến các kênh truyền thông của Trương gia.
“Nói đi, Giang thiếu gia, anh có cách gì vậy? Vừa rồi câu nói đó không giống với tính cách của anh.”
Khổng Huy nghiền ngẫm nhìn Giang Phong.
Từ nhỏ đã tiếp xúc khá nhiều với Giang Phong.
Giang Phong đã theo sư phụ của Khổng gia học võ từ khi còn nhỏ, là một trong ba đệ tử duy nhất.
Mà từ nhỏ Giang Phong đều lớn lên ở Khổng gia.
Chuyện này, cả tỉnh Tương cũng rất ít người biết đến.
Từ nhỏ mối quan hệ của hai người cũng khá tốt, Khổng Huy nhiều lần giải quyết những người Khổng gia thường chế giễu và gây rắc rối cho Giang Phong, mà thời gian đó Giang Phong cũng suýt chút nữa trở thành đàn em của Khổng Huy.
Vì vậy, Khổng Huy rất hiểu Giang Phong, biết hắn là một người không thích nói chuyện, hơn nữa càng không thích xoi mói chuyện của người khác.
Chuyện của Vương Vĩ, đối với Khổng Huy là chuyện có cũng được không có cũng chả sao, còn đối với Giang Phong thì đó là một việc chẳng liên quan gì đến hắn.
“Tôi làm điều này đương nhiên là có mục đích của tôi, Khổng Huy, cậu có biết lần này tôi đến thành phố Liễu là vì cái gì không?”
Giang Phong thản nhiên nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, cho dù phía trước chẳng có gì ngoài bức tường.
“Để làm gì?”
Khi Khổng Huy nghe những lời này, đồng tử của hắn co rút lại, trong lòng hắn cũng đang cân nhắc.
———————–
Đối với triển vọng phát triển trong tương lai của Mỹ phẩm thành phố Liễu, Khổng Huy rất coi trọng, gần như là một công ty được tái tạo lại sự tồn tại của công ty Danh Dương, chỉ cần có thời gian, một ngày nào đó trong tương lai, rất có thể nó sẽ trở thành một công ty Danh Dương thứ hai.
Mà tên tuổi của công ty Danh Dương, cho dù là Khổng gia, thì bây giờ cũng không thể coi nhẹ được.
Doanh thu hàng tỷ trong một tháng chỉ cần nghe thôi đã thấy sẽ bị sốc nặng.
Mà một khi Mỹ phẩm thành phố Liễu trong tương lai trở thành một công ty Danh Dương thứ hai, thì trong tay Khổng Huy sẽ có nguồn thu nhập ổn định, thậm chí hơn cả Khổng gia.
Đây cũng là lý do chính cho việc tại sao hắn hợp tác với Vương Vĩ, đồng thời nhiều lần giúp đỡ Vương Vĩ đến như vậy.
Nhưng bây giờ thì Khổng Huy hơi do dự.
Đã vài ngày trôi qua kể từ sự cố cuối cùng trong giới giải trí, cho đến bây giờ Khổng Huy muốn kết nối lại với con trai của gia tộc hạng hai mà hắn đã gặp ở thủ đô, nhưng cũng không thể liên hệ nổi.
Không thể nói là không liên hệ được, mà là bên đối phương đã triệt để chặn mọi phương thức liên lạc của Khổng Huy.
Điều này khiến trong lòng Khổng Huy có một chút sợ hãi.
Ngay cả đối phương đều không dám kích động, vậy thì Khổng gia của hắn e rằng cũng không thể làm gì được.
“Việc này, tôi có thể giúp đỡ.”
Nhưng ngay lúc Khổng Huy đang do dự, sắc mặt hắn không ổn định lắm, thì Giang Phong ở một bên đột nhiên lên tiếng.
Trong phút chốc, tầm nhìn của Vương Vĩ và Khổng Huy đều rơi lên người Giang Phong, thậm chí tám người bên cạnh của Giang Phong cũng phải nhìn sang.
Trước đây họ cũng nhìn thấy Vương Vĩ rất nhiều lần, nhưng Giang Phong chưa từng mở miệng nói một câu với họ.
Mà bây giờ, hắn đột nhiên lại nói có thể giúp Vương Vĩ.
“Giang thiếu gia, anh đây là…”
Khổng Huy khẽ cau mày, trầm giọng nói.
Hắn không tức giận khi Giang Phong không nể mặt mình, mà cảm thấy Giang Phong làm như vậy quả thật hơi liều lĩnh.
Ngay cả hắn cũng đang do dự, sao Giang Phong lại có thể xác định là có thể giúp đỡ được.
Hơn nữa, Giang Phong dựa vào cái gì để có thể giúp đỡ đây?
Khổng Huy biết về thân thế của Giang Phong trong Giang gia, có thể nói là, cùng lắm chỉ là một công cụ mà thôi, không thể tiếp xúc với thực lực Giang gia, cũng không thể kế thừa gia tộc Giang gia như mình.
“Ha ha, bên Trương gia tự tôi có thể đối phó, cho dù bọn họ hợp tác với Chu Dương, thì tôi cũng có thể chắc chắn khiến bọn họ từ bỏ, về phần Khổng Huy, cậu có thể liên hệ với một số công ty truyền thông khác, dù sao Trương gia cũng không thể kiểm soát toàn bộ giới truyền thông của tỉnh Tương Tây này được.”
Giang Phong cũng không nói nhiều, càng không có ý định nói ra hắn định đối phó với Trương gia như thế nào.
Nhưng chỉ vậy thôi, cũng đủ khiến Khổng Huy và Vương Vĩ kinh ngạc.
“Được rồi, nếu như Giang thiếu gia đã nói như vậy thì Vương Vĩ, anh cũng đã nghe rồi đó, lần này, là lần cuối cùng tôi giúp đỡ anh, nếu như vẫn không thành công thì Mỹ phẩm thành phố Liễu không cần thiết phải tồn tại nữa.”
Khổng Huy gật đầu, sau đó đột nhiên nhìn Vương Vĩ, lạnh giọng nói.
Đây là lần cuối cùng hắn giúp đỡ Vương Vĩ, nếu lần này không được thì hắn sẽ không giúp đỡ nữa.
Sau tất cả, Mỹ phẩm thành phố Liễu có thể sẽ trở thành công ty Danh Dương thứ hai hay không thì đó cũng là chuyện của tương lại.
Bây giờ hắn đã bỏ ra công sức khá lớn, nhưng nếu như vẫn không được, vậy thì thực sự không cần đến nó nữa.
Đối với một tương lai hão huyền, trả một cái giá đắt như vậy đã quá lắm rồi.
“Thật sao! Khổng thiếu gia, Giang thiếu gia, hai người yên tâm, lần này tôi tuyệt đối có thể làm được, chỉ cần có thể thoát khỏi sự khống chế của ngành truyền thông Trương gia, thì tôi nhất định có thể khiến cho Chu Dương chịu thua.”
Vương Vĩ nâng cao tinh thần, nhanh chóng vỗ ngực hứa hẹn.
Đây thực sự là một bất ngờ ngoài dự đoán, Vương Vĩ không ngờ rằng khi Khổng Huy hơi do dự thì Giang Phong lại là người lên tiếng.
Đối với việc Khổng Huy nói lần này là lần cuối, thì Vương Vĩ cũng không quan tâm lắm.
Lần này, không chỉ có Khổng Huy và Giang Phong hợp lực, mà ông ta cũng còn có một kế hoạch khác, cho nên bọn họ không thể thất bại được.
Ngay cả khi có chuyện xảy ra và thực sự thất bại, thì đến lúc đó ông ta sẽ lấy ra toàn bộ số cổ phần của mình, Vương Vĩ không tin Khổng Huy sẽ vẫn im lặng.
Đến lúc đó, ông ta sẽ tiếp tục có cơ hội trở mình!
Chuyện này chắc chắn là một niềm vui bất ngờ đối với Vương Vĩ.
Được sự đồng ý giúp đỡ của Khổng Huy và Giang Phong, Vương Vĩ hết sức phấn khích.
Sau đó, bầu không khí giữa ba người vô cùng vui vẻ.
Mà Vương Vĩ dường như đã quên đi sự khác biệt về thân phận của họ, sau đó cùng Giang Phong và Khổng Huy uống rượu say mềm như vũng bùn.
……
Vài giờ sau, Vương Vĩ cuối cùng cũng say bí tỉ.
Ngược lại, Giang Phong và Khổng Huy vẫn rất tỉnh táo.
“Ha ha, thực sự là đồ ngốc, cho một chút màu sắc liền không biết trời cao đất dày là gì.”
Khổng Huy nhìn Vương Vĩ đang say khướt ở một bên, khóe mắt hiện lên một tia khinh thường, nhẹ nói.
Mặc dù chỉ vài giờ trước, mối quan hệ của hắn và Vương Vĩ dường như rất tốt, sẵn lòng cùng uống rượu với nhau.
Nhưng trong lòng Khổng Huy, thì Vương Vĩ và hắn căn bản là không hề cùng một đẳng cấp.
Không phải hắn cố ý xem thường Vương Vĩ, mà là thân phận của hắn đã đặt ở đây rồi, cho dù không làm như vậy, chỉ cần cái danh đại thiếu gia đời thứ ba của Khổng gia đã có thể khiến nhiều người điêu đứng.
“Đưa anh ta rời đi, đừng ở đây chướng mắt tôi.”
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho đàn em, để cậu ta kéo Vương Vĩ đi, sau đó Khổng Huy lại liếc nhìn Giang Phong.
Trong mấy tiếng đồng hồ vừa rồi, mặc dù Giang Phong vẫn ngồi uống rượu không hề nói chuyện gì, thậm chí, ngay cả Khổng Huy trò chuyện với hắn thì hắn cũng rất kiệm lời.
Nhưng Khổng Huy biết, không phải là Giang Phong không muốn nói chuyện, mà là bởi vì có Vương Vĩ ở đây cho nên có nhiều chuyện không thích hợp nói ra.
Bây giờ Vương Vĩ đã bị kéo đi rồi, trong phòng Vip bây giờ cũng chỉ có Khổng Huy, Giang Phong và tám người anh em của Giang Phong mà thôi.
Khổng Huy tin chắc, Giang Phong có lẽ chuẩn bị nói ra chuyện gì đó.
Nếu không, vừa rồi hắn sẽ không đột nhiên nói có thể giúp đỡ Vương Vĩ việc liên quan đến các kênh truyền thông của Trương gia.
“Nói đi, Giang thiếu gia, anh có cách gì vậy? Vừa rồi câu nói đó không giống với tính cách của anh.”
Khổng Huy nghiền ngẫm nhìn Giang Phong.
Từ nhỏ đã tiếp xúc khá nhiều với Giang Phong.
Giang Phong đã theo sư phụ của Khổng gia học võ từ khi còn nhỏ, là một trong ba đệ tử duy nhất.
Mà từ nhỏ Giang Phong đều lớn lên ở Khổng gia.
Chuyện này, cả tỉnh Tương cũng rất ít người biết đến.
Từ nhỏ mối quan hệ của hai người cũng khá tốt, Khổng Huy nhiều lần giải quyết những người Khổng gia thường chế giễu và gây rắc rối cho Giang Phong, mà thời gian đó Giang Phong cũng suýt chút nữa trở thành đàn em của Khổng Huy.
Vì vậy, Khổng Huy rất hiểu Giang Phong, biết hắn là một người không thích nói chuyện, hơn nữa càng không thích xoi mói chuyện của người khác.
Chuyện của Vương Vĩ, đối với Khổng Huy là chuyện có cũng được không có cũng chả sao, còn đối với Giang Phong thì đó là một việc chẳng liên quan gì đến hắn.
“Tôi làm điều này đương nhiên là có mục đích của tôi, Khổng Huy, cậu có biết lần này tôi đến thành phố Liễu là vì cái gì không?”
Giang Phong thản nhiên nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, cho dù phía trước chẳng có gì ngoài bức tường.
“Để làm gì?”
Khi Khổng Huy nghe những lời này, đồng tử của hắn co rút lại, trong lòng hắn cũng đang cân nhắc.
———————–