Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 517: Khổng Huy trả thù
“Tôi biết là anh lo lắng cho tôi, nhưng bây giờ tôi tốt hơn nhiều rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Giang Yến nhẹ giọng nói.
“Không được!”
Nhưng một giây sau, Chu Dương còn chưa lên tiếng, chị Linh đã là người đầu tiên đứng ra phản đối, còn kéo thẳng Giang Yến ra sau lưng mình, lườm mắt nhìn Chu Dương.
“Tiểu Yến à, em bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, tuyệt đối không thể ra mặt, em nghĩ thử xem, nếu như ngày mai bọn họ đột nhiên xuất hiện kiếm chuyện, em sẽ thế nào? Chị không thể để em chịu kích động nữa.”
Giọng chị Linh trầm thấp, hơn nữa rất cương quyết, không thể thay đổi.
Đám người Diệp Phương chưa từng gặp chị Linh, không biết cô là ai, cô ấy dám nói chuyện như vậy với Giang Yến, thậm chí còn quyết định thay Giang Yến.
Nhưng họ phản ứng rất nhanh, dáng vẻ của chị Linh này, còn cả trạng thái này nữa, có lẽ là quản lí của Giang Yến.
Suy cho cùng, dựa vào vẻ xinh đẹp của Giang Yến, cho dù là người mẫu, diễn viên hay ngôi sao, có người quản lí cũng là chuyện hết sức bình thường.
“Chị Linh, nhưng mà em…”
Giang Yến muốn phản bác, nhưng chị Linh không cho cô cơ hội.
“Chu Dương, cậu nói thử xem, ngày mai Giang Yến có thể ra mặt hay không?”
Chị Linh không để Giang Yến nói chuyện, mà lại nhìn chằm chằm Chu Dương, trực tiếp uy hiếp.
“Ừ, tốt nhất vẫn không nên ra mặt, dù sao tôi đã tìm nhóm Rocket Girls đến, cũng đủ để ứng đối với tình hình ngày mai, Giang Yến, cô cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Chu Dương cười nói, trấn an Giang Yến.
Đồng thời, Chu Dương nhìn chị Linh, mỉm cười, con ngươi chuyển động, dùng ánh mắt trao đổi với chị Linh.
Dẫu sao, vừa nãy bọn họ ở trong phòng khách sạn, đã trao đổi bằng ánh mắt rất lâu.
Nghe Chu Dương nói vậy, Giang Yến im lặng, không lên tiếng nữa.
Chu Dương và chị Linh thấy thế, cho là Giang Yến cũng đã ngấm ngầm chấp nhận, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ vẫn thực sự lo lắng, nếu ngày mai Giang Yến đến tham dự lễ khai trương, người Giang gia tới kiếm chuyện, rất có thể khiến Giang Yến lại rơi vào bế tắc.
Lần trước, nhờ Thẩm Bích Quân giúp đỡ khuyên bảo, Giang Yến mới nhẹ nhõm mà buông bỏ.
Thế nhưng lần thứ hai, chẳng ai dám bảo đảm, có thể khiến Giang Yến nhẹ nhàng mà buông xuống lần nữa hay không.
Sợ là đến cả Thẩm Bích Quân, cũng không nắm chắc.
“Được rồi, hoạt động tối nay vô cùng thành công, mọi người nhanh chóng về nghỉ ngơi đi, chuẩn bị cho lễ khai trương ngày mai.”
Chu Dương vỗ tay, dặn dò mọi người quay về nghỉ ngơi.
Dù sao thì sự kiện đêm Giáng sinh đã kết thúc, hiện giờ cũng muộn lắm rồi, mà ngày mai là lễ khai trương quan trọng nhất, vì vậy việc cần thiết nhất là nghỉ ngơi.
Nghe lời này của Chu Dương, mọi người nhanh chóng rời đi, quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Sân khấu nhỏ cũng được một vài nhân viên không quan trọng tiến hành tháo dỡ, để lại không gian thuận tiện cho buổi lễ khai trương vào ngày mai.
...
Một đêm yên bình.
Hôm sau, Chu Dương dậy rất sớm.
Tối qua sau khi về khách sạn, anh gọi cho chị Dương là người đại diện của Rocket Girls, hỏi thăm tình hình gần đây của ba cô gái, đồng thời cũng nói ra chuyện của mình, xem thử ba người họ có thời gian hay không.
Mà câu trả lời của chị Dương khiến Chu Dương vô cùng kích động.
Hóa ra, Rocket Girls mấy ngày nay vừa đúng lúc đang ở ngay gần thành phố Liễu tổ chức buổi hòa nhạc mà hôm qua chính là buổi cuối cùng, sau khi kết thúc, họ sẽ chuẩn bị về Thủ Đô.
Sau khi nghe chuyện của Chu Dương, chị Dương lập tức quyết định, ngày mai sẽ nhanh chóng đưa ba cô gái đến thành phố Liễu.
Đối với giá trị thương mại Chu Dương đưa ra, chị Dương không hề phản bác.
Suy cho cùng đám nhân viên bọn họ chính là dựa vào các hoạt động thương mại để kiếm cơm.
Đối phương đưa ra thù lao càng nhiều, số tiền hoa hồng bọn họ có thể nhận được càng cao.
Chưa kể, dựa vào mối quan hệ giữa Chu dương và ba cô gái, chị Dương muốn từ chối cũng không làm nổi.
Trong lòng Chu Dương đã có tính toán, nếu dựa theo thời gian và lộ trình mà chị Dương nói, bây giờ có lẽ bọn họ đã sắp đến thành phố Liễu, đoán chừng gần đến lối ra cao tốc rồi.
Thức dậy thu dọn một chút, Chu Dương đến bãi đỗ xe, tùy tiện chọn một chiếc, chuẩn bị đi đón bọn họ.
Dẫu sao, lúc trước khi đón chị Linh và Giang Yến đã gặp phải một đám côn đồ ở lối ra cao tốc, Chu Dương hơi lo lắng về tình hình an ninh của thành phố Liễu.
Chưa kể, ba cô gái Rocket Girls lần này xem như là giúp đỡ bạn bè, không hề giống đánh trống khua chiêng, rất ít người biết bọn họ sẽ xuất hiện ở thành phố Liễu.
Nếu bọn họ đụng phải đám côn đồ, vậy thì có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Chu Dương không muốn để bọn họ lo lắng sợ hãi, vì vậy quyết định đi đón họ, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
...
Cùng lúc đó, trong phòng Vip bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Liễu, Khổng Huy vẻ mặt hung dữ nhìn đám người đứng trước mặt mình.
Những kẻ này đều là vài tên côn đồ ở thành phố Liễu mà Khổng Huy biết. Bình thường bọn họ ở thành phố Liễu hoành hành ngang ngược, lúc gặp chuyện gì khó giải quyết đều nhờ Khổng Huy ra tay giúp đỡ.
Mới hôm qua, nhóm người này lại đua xe trong nội thành, bị cảnh sát bắt tại trận.
Khổng Huy tốn không ít công sức, mới đưa được họ ra ngoài.
Lại nghĩ đến những gì Chu Dương đã làm với mình ngày hôm qua, Khổng Huy giận sôi máu, không có chỗ trút giận.
Bây giờ hắn hận không thể trực tiếp dẫn người xông đến trước mặt Chu Dương, hung hăng dạy dỗ Chu Dương một trận, thậm chí đánh cho Chu Dương tàn phế, để giải tỏa nỗi hận thù trong lòng.
Nghĩ đến cảnh hắn đường đường là cháu đích tôn của Khổng gia, địa vị ở Khổng gia không hề tầm thường, ở thành phố Liễu, càng không có nhiều người dám làm trái ý hắn.
Thế nhưng, vì giúp người quen, hắn đường đường là đích tôn của Khổng gia lại bị người khác đánh.
Chuyện này truyền ra ngoài, nhất định sẽ thành trò cười cho kẻ khác.
“Hạo Tử, nghe rõ lời tôi chưa? Tôi muốn mấy người tìm một người họ Chu, sau đó trực tiếp đánh gãy hai tay hai chân hắn, tên đó dám đánh tôi, tôi muốn khiến hắn cả đời trở thành kẻ tàn phế!”
Khổng Huy hết sức hung ác, lạnh giọng nói.
Mà Hạo Tử trong lời nói của Khổng Huy, vẻ mặt phẫn nộ, lập tức vỗ ngực cam đoan.
“Yên tâm đi, anh Huy, ông chủ của một công ty mỹ phẩm nhỏ căn bản chả là gì cả, mấy người đàn em cùng xông lên, nhất định đánh hắn tàn phế, trả thù cho anh, thật đúng là mắt chó, lại dám động đến anh Huy.”
Hạo Tử vỗ ngực, miệng không ngừng cam đoan, còn mấy tên côn đồ bên cạnh hắn cũng cùng nhau nói lời bảo đảm.
Suy cho cùng, bọn chúng ở thành phố Liễu ngang ngược, phần lớn đều dựa vào sự giúp đỡ của Khổng Huy.
Mà lúc này, Hạo Ca lại nhớ đến hai người đẹp mình nhìn thấy hôm qua, lên chiếc xe hiện đại của một tên nhãi ranh, mình cho người đuổi theo, chạy với tốc độ hơn ba trăm trong nội thành, vẫn không đuổi kịp.
Không những vậy, mình và các anh em còn bị bắt đến đồn cảnh sát uống trà.
Nếu không nhờ Khổng Huy giúp, có lẽ giờ này họ vẫn đang chịu khổ trong đồn cảnh sát.
“He he, trước tiên đi đánh tên Chu Dương dám chọc đến anh Huy tàn phế, sau đó sẽ đi tìm thằng nhãi ranh kia báo thù.”
Sau nhiều lần cam đoan với Khổng Huy, Hạo Ca dẫn theo một nhóm anh em, trực tiếp kéo đến khách sạn.
Giang Yến nhẹ giọng nói.
“Không được!”
Nhưng một giây sau, Chu Dương còn chưa lên tiếng, chị Linh đã là người đầu tiên đứng ra phản đối, còn kéo thẳng Giang Yến ra sau lưng mình, lườm mắt nhìn Chu Dương.
“Tiểu Yến à, em bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, tuyệt đối không thể ra mặt, em nghĩ thử xem, nếu như ngày mai bọn họ đột nhiên xuất hiện kiếm chuyện, em sẽ thế nào? Chị không thể để em chịu kích động nữa.”
Giọng chị Linh trầm thấp, hơn nữa rất cương quyết, không thể thay đổi.
Đám người Diệp Phương chưa từng gặp chị Linh, không biết cô là ai, cô ấy dám nói chuyện như vậy với Giang Yến, thậm chí còn quyết định thay Giang Yến.
Nhưng họ phản ứng rất nhanh, dáng vẻ của chị Linh này, còn cả trạng thái này nữa, có lẽ là quản lí của Giang Yến.
Suy cho cùng, dựa vào vẻ xinh đẹp của Giang Yến, cho dù là người mẫu, diễn viên hay ngôi sao, có người quản lí cũng là chuyện hết sức bình thường.
“Chị Linh, nhưng mà em…”
Giang Yến muốn phản bác, nhưng chị Linh không cho cô cơ hội.
“Chu Dương, cậu nói thử xem, ngày mai Giang Yến có thể ra mặt hay không?”
Chị Linh không để Giang Yến nói chuyện, mà lại nhìn chằm chằm Chu Dương, trực tiếp uy hiếp.
“Ừ, tốt nhất vẫn không nên ra mặt, dù sao tôi đã tìm nhóm Rocket Girls đến, cũng đủ để ứng đối với tình hình ngày mai, Giang Yến, cô cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Chu Dương cười nói, trấn an Giang Yến.
Đồng thời, Chu Dương nhìn chị Linh, mỉm cười, con ngươi chuyển động, dùng ánh mắt trao đổi với chị Linh.
Dẫu sao, vừa nãy bọn họ ở trong phòng khách sạn, đã trao đổi bằng ánh mắt rất lâu.
Nghe Chu Dương nói vậy, Giang Yến im lặng, không lên tiếng nữa.
Chu Dương và chị Linh thấy thế, cho là Giang Yến cũng đã ngấm ngầm chấp nhận, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ vẫn thực sự lo lắng, nếu ngày mai Giang Yến đến tham dự lễ khai trương, người Giang gia tới kiếm chuyện, rất có thể khiến Giang Yến lại rơi vào bế tắc.
Lần trước, nhờ Thẩm Bích Quân giúp đỡ khuyên bảo, Giang Yến mới nhẹ nhõm mà buông bỏ.
Thế nhưng lần thứ hai, chẳng ai dám bảo đảm, có thể khiến Giang Yến nhẹ nhàng mà buông xuống lần nữa hay không.
Sợ là đến cả Thẩm Bích Quân, cũng không nắm chắc.
“Được rồi, hoạt động tối nay vô cùng thành công, mọi người nhanh chóng về nghỉ ngơi đi, chuẩn bị cho lễ khai trương ngày mai.”
Chu Dương vỗ tay, dặn dò mọi người quay về nghỉ ngơi.
Dù sao thì sự kiện đêm Giáng sinh đã kết thúc, hiện giờ cũng muộn lắm rồi, mà ngày mai là lễ khai trương quan trọng nhất, vì vậy việc cần thiết nhất là nghỉ ngơi.
Nghe lời này của Chu Dương, mọi người nhanh chóng rời đi, quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Sân khấu nhỏ cũng được một vài nhân viên không quan trọng tiến hành tháo dỡ, để lại không gian thuận tiện cho buổi lễ khai trương vào ngày mai.
...
Một đêm yên bình.
Hôm sau, Chu Dương dậy rất sớm.
Tối qua sau khi về khách sạn, anh gọi cho chị Dương là người đại diện của Rocket Girls, hỏi thăm tình hình gần đây của ba cô gái, đồng thời cũng nói ra chuyện của mình, xem thử ba người họ có thời gian hay không.
Mà câu trả lời của chị Dương khiến Chu Dương vô cùng kích động.
Hóa ra, Rocket Girls mấy ngày nay vừa đúng lúc đang ở ngay gần thành phố Liễu tổ chức buổi hòa nhạc mà hôm qua chính là buổi cuối cùng, sau khi kết thúc, họ sẽ chuẩn bị về Thủ Đô.
Sau khi nghe chuyện của Chu Dương, chị Dương lập tức quyết định, ngày mai sẽ nhanh chóng đưa ba cô gái đến thành phố Liễu.
Đối với giá trị thương mại Chu Dương đưa ra, chị Dương không hề phản bác.
Suy cho cùng đám nhân viên bọn họ chính là dựa vào các hoạt động thương mại để kiếm cơm.
Đối phương đưa ra thù lao càng nhiều, số tiền hoa hồng bọn họ có thể nhận được càng cao.
Chưa kể, dựa vào mối quan hệ giữa Chu dương và ba cô gái, chị Dương muốn từ chối cũng không làm nổi.
Trong lòng Chu Dương đã có tính toán, nếu dựa theo thời gian và lộ trình mà chị Dương nói, bây giờ có lẽ bọn họ đã sắp đến thành phố Liễu, đoán chừng gần đến lối ra cao tốc rồi.
Thức dậy thu dọn một chút, Chu Dương đến bãi đỗ xe, tùy tiện chọn một chiếc, chuẩn bị đi đón bọn họ.
Dẫu sao, lúc trước khi đón chị Linh và Giang Yến đã gặp phải một đám côn đồ ở lối ra cao tốc, Chu Dương hơi lo lắng về tình hình an ninh của thành phố Liễu.
Chưa kể, ba cô gái Rocket Girls lần này xem như là giúp đỡ bạn bè, không hề giống đánh trống khua chiêng, rất ít người biết bọn họ sẽ xuất hiện ở thành phố Liễu.
Nếu bọn họ đụng phải đám côn đồ, vậy thì có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Chu Dương không muốn để bọn họ lo lắng sợ hãi, vì vậy quyết định đi đón họ, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
...
Cùng lúc đó, trong phòng Vip bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Liễu, Khổng Huy vẻ mặt hung dữ nhìn đám người đứng trước mặt mình.
Những kẻ này đều là vài tên côn đồ ở thành phố Liễu mà Khổng Huy biết. Bình thường bọn họ ở thành phố Liễu hoành hành ngang ngược, lúc gặp chuyện gì khó giải quyết đều nhờ Khổng Huy ra tay giúp đỡ.
Mới hôm qua, nhóm người này lại đua xe trong nội thành, bị cảnh sát bắt tại trận.
Khổng Huy tốn không ít công sức, mới đưa được họ ra ngoài.
Lại nghĩ đến những gì Chu Dương đã làm với mình ngày hôm qua, Khổng Huy giận sôi máu, không có chỗ trút giận.
Bây giờ hắn hận không thể trực tiếp dẫn người xông đến trước mặt Chu Dương, hung hăng dạy dỗ Chu Dương một trận, thậm chí đánh cho Chu Dương tàn phế, để giải tỏa nỗi hận thù trong lòng.
Nghĩ đến cảnh hắn đường đường là cháu đích tôn của Khổng gia, địa vị ở Khổng gia không hề tầm thường, ở thành phố Liễu, càng không có nhiều người dám làm trái ý hắn.
Thế nhưng, vì giúp người quen, hắn đường đường là đích tôn của Khổng gia lại bị người khác đánh.
Chuyện này truyền ra ngoài, nhất định sẽ thành trò cười cho kẻ khác.
“Hạo Tử, nghe rõ lời tôi chưa? Tôi muốn mấy người tìm một người họ Chu, sau đó trực tiếp đánh gãy hai tay hai chân hắn, tên đó dám đánh tôi, tôi muốn khiến hắn cả đời trở thành kẻ tàn phế!”
Khổng Huy hết sức hung ác, lạnh giọng nói.
Mà Hạo Tử trong lời nói của Khổng Huy, vẻ mặt phẫn nộ, lập tức vỗ ngực cam đoan.
“Yên tâm đi, anh Huy, ông chủ của một công ty mỹ phẩm nhỏ căn bản chả là gì cả, mấy người đàn em cùng xông lên, nhất định đánh hắn tàn phế, trả thù cho anh, thật đúng là mắt chó, lại dám động đến anh Huy.”
Hạo Tử vỗ ngực, miệng không ngừng cam đoan, còn mấy tên côn đồ bên cạnh hắn cũng cùng nhau nói lời bảo đảm.
Suy cho cùng, bọn chúng ở thành phố Liễu ngang ngược, phần lớn đều dựa vào sự giúp đỡ của Khổng Huy.
Mà lúc này, Hạo Ca lại nhớ đến hai người đẹp mình nhìn thấy hôm qua, lên chiếc xe hiện đại của một tên nhãi ranh, mình cho người đuổi theo, chạy với tốc độ hơn ba trăm trong nội thành, vẫn không đuổi kịp.
Không những vậy, mình và các anh em còn bị bắt đến đồn cảnh sát uống trà.
Nếu không nhờ Khổng Huy giúp, có lẽ giờ này họ vẫn đang chịu khổ trong đồn cảnh sát.
“He he, trước tiên đi đánh tên Chu Dương dám chọc đến anh Huy tàn phế, sau đó sẽ đi tìm thằng nhãi ranh kia báo thù.”
Sau nhiều lần cam đoan với Khổng Huy, Hạo Ca dẫn theo một nhóm anh em, trực tiếp kéo đến khách sạn.