Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 453: Gọi điện cho Trương Thái Viêm
Sau khi tiễn Trương Kiệt, Chu Dương nói rõ ràng toàn bộ sự tình và cách nghĩ riêng của mình với Trần Thế Hào.
Dù sao, trước đây họ cũng từng thảo luận, đối với chuyện của Trương gia, mỗi người họ đều có suy đoán của riêng mình.
Tuy nhiên, điều khiến Chu Dương ngạc nhiên chính là Trần Thế Hào không hề có hứng thú gì đối với chuyện này, để Chu Dương tự làm theo cách của mình.
Chu Dương cũng không chú trọng lắm, dù sao thì Trương gia cũng đã tự mình giải quyết, chuyện đó giờ đã là điều không thể thay đổi.
Hơn nữa, bây giờ Chu Dương không có năng lực khiến Trương lão gia thay đổi quyết định của mình.
Chẳng mấy chốc, bên phía thành phố Liễu, Vương Vĩ báo tin đến nói rằng cửa hàng chi nhành sẽ khai trương vào ngày 25 tháng 12.
Ngày đó cũng trùng hợp là lễ Giáng Sinh của phương Tây, tại Hoa Hạ những năm gần đây, việc đón Giáng Sinh cũng trở nên phổ biến, đặc biệt là tại các thành phố, kiểu chạy theo tập tục phương Tây ngày càng rầm rộ.
Chu Dương cũng không thể không công bố thông tin Giang Yến trở thành người đại diện của công ty lên các phương tiện truyền thông.
Suy cho cùng, tính toán thời gian thì cũng không đầy nửa tháng nữa là đến Giáng Sinh.
Nhìn nhận về ngành công nghiệp truyền thông tại Tương Tây thì có thể thấy quá nửa trong số đó nằm trong tay Trương gia.
Cho nên, Chu Dương không nghĩ ngợi gì nhiều, trực tiếp gọi điện thoại cho Trương Thái Viêm.
Chu Dương không hỏi về những chuyện đã xảy ra của Trương gia trong khoảng thời gian vừa qua, cũng không đề cập đến vấn đề dự án chi nhánh gặp phải trước đây, đặc biệt là chuyện chi nhánh thành phố Liễu, gặp phải côn đồ đòi phí bảo kê.
Lần này, Chu Dương nói thẳng vào vấn đề, muốn mượn kênh tuyên truyền của Trương gia tại tỉnh Tương Tây giúp công ty Danh Dương quảng bá cho hình ảnh của người đại diện.
Nói xong, Chu Dương cũng không nói gì thêm, anh biết Trương Thái Viêm cần thời gian suy nghĩ.
Một mặt, đối với chuyện đã xảy ra của Trương gia, Trương lão gia chắc chắn biết rằng không thể che dấu được, bây giờ Chu Dương biết tin cũng không có gì lạ, ngay cả các gia tộc lớn nhỏ khác ở Tương Tây đều biết thì cũng là chuyện bình thường.
Mặt khác, Chu Dương gọi điện thoại đến không hề nhắc đến chuyện này là thật sự không biết hay giả vờ không biết.
Lẽ nào mục đích thực sự của Chu Dương chỉ là mượn kênh truyền thông của Trương gia tại Tương Tây.
“Hehe, Chu Dương, nếu thật sự là mượn kênh tuyên truyền thì chỉ cần nói với bọn người dưới là được, bọn họ tự biết phải làm thế nào, sao phải gọi cho lão già đây.”
Vẻ mặt Trương Thái Viêm nghiêm túc hẳn, liếc nhìn sang ông cụ bên cạnh.
Nhìn thấy ông cụ bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu, Trương Thái Viêm mới yên tâm.
“Trương lão gia, nói với người dưới sao bằng nói với ông, sau đó ông hạ lệnh kêu họ làm, như vậy có tác dụng nhanh hơn nhiều. Hơn nữa, lần này tôi muốn mượn kênh tuyên truyền của Trương gia, có lẽ không chỉ là mượn một kênh mà muốn mượn tất cả các kênh, tôi nghĩ, chuyện này những người bên dưới kia chắc không dám làm chủ”.
Chu Dương sau khi nghe những lời của Trương Thái Viêm không cảm thấy bất ngờ, anh cũng không hề để lộ bất kì ý kiến và suy nghĩ nào.
Dù sao, Trương Thái Viêm đang muốn chơi trò trốn tìm với anh, vậy thì anh sẽ theo đến cùng, để xem ai là người nhận thua trước.
Đối với chuyện kênh tuyên truyền, Chu Dương cũng không hề nói dối, anh thực sự muốn mượn tất cả các kênh tuyên truyền của Trương gia.
Sau đó, sẽ quảng bá hình ảnh người đại diện Giang Yến đến công chúng ở khắp cả tỉnh Tương Tây.
Anh làm như vậy sẽ dẫn đến một số hậu quả.
Thứ nhất, Giang Yến sẽ bị Giang gia trách mắng, bị Giang gia trừng phạt, thậm chí là cấm túc.
Tuy nhiên theo những gì Chu Dương hiểu biết về Giang Yến, chuyện này có thể sẽ xảy ra nhưng khả năng xảy ra là rất thấp, trừ phi Giang Yến không nhận Giang gia nữa.
Bằng không kẻ điên cuồng yêu thương con gái như Giang Hành Nguyên sẽ dùng mọi cách để bảo vệ Giang Yến.
Thứ hai, Giang Yến trở thành người đại diện hình ảnh cho công ty Danh Dương nhất định sẽ gây náo động Tương Tây.
Trừ ý kiến của người Giang gia, còn có ý kiến của ba gia tộc lớn hợp tác với Giang gia là Dư gia, Đỗ gia và Đường gia.
Thậm chí, còn có cả phản ứng của Trương gia.
Rõ ràng Chu Dương và Trương gia bây giờ có quan hệ hợp tác, còn Chu Dương với Giang gia trước đây lại có mối thù lớn.
Giang Yến là con gái độc nhất của Giang Hành Nguyên, được Giang Hành Nguyên hết mực yêu thương, chuyện này Chu Dương không thể không biết.
Trong tình huống như vậy, Chu Dương lại chọn lựa hợp tác với Giang Yến, Giang Yến còn tự mình xuất hiện vì Chu Dương làm những chuyện như này, thậm chí, không quan tâm đến danh tiếng mà trở thành người đại diện và phát ngôn cho công ty Danh Dương.
Như vậy nếu nói trước đây bọn họ không có quan hệ, chắc hẳn chẳng ai tin.
E rằng, đến lúc đó, người của Chu Dương cũng tự mình nảy sinh nghi ngờ.
Dù sao, ân oán trước đây của Chu Dương với Giang gia, mọi người đều hiểu rất rõ.
Hơn nữa bọn họ biết rõ cách hành xử của Giang gia căn bản không thể đạt được thỏa thuận gì với Chu Dương.
Trừ phi Chu Dương đã hứa, hoặc đưa ra nhượng bộ và hi sinh gì đó.
Vì vậy, Giang Yến có phải là sợi dây kết nối hay không?
Cuối cùng, Chu Dương làm như thế, vô tình khiến bản thân trở thành người nổi tiếng nhất Tương Tây, thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Nếu những người của các gia tộc ở Thủ Đô đến tỉnh Tương Tây sẽ tự nhiên chú ý đến sự tồn tại của anh, rất có khả năng sẽ thu hút sự chú ý của những người khác, từ đó có thể gây nên rắc rối.
Tuy nhiên, Chu Dương không hề quan tâm đến điều này, đây chỉ là tình huống có khả năng phát sinh, đối với Chu Dương là những thứ không đáng lo ngại.
Chưa nói đến việc anh làm gì cũng không cần giải thích với người khác, cho dù là người của mình thì trừ một số người cần phải biết ra, những người khác không quan trọng lắm, dù họ có oán trách thì có thể làm được gì chứ?
Chu Dương sẽ không vì bọn họ mà thay đổi kế hoạch của bản thân.
Hơn nữa, để Giang Yến làm người đại diện đối với họ là một chuyện tốt.
Có thể giúp bọn họ nâng cao danh tiếng của chi nhánh, nhanh chóng mở rộng thị trường và tên tuổi tại Tương Tây.
“Ừm, nếu thực sự như vậy, tôi sẽ nói với người bên dưới, dù sao, hạng mục này cũng là hợp tác với Trương gia.”
Trương Thái Viêm cười hi hi nói.
Nếu Trương lão gia đã đồng ý thì coi như mục đích của Chu Dương cũng đã đạt được, anh tự nhiên cũng không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.
Dù sao, trong mắt của Chu Dương, Trương Thái Viêm chẳng khác nào một lão hồ ly.
Ai lại nguyện ý cùng hồ ly trò chuyện chứ?
Có thời gian và sức lực, chi bằng đi trò chuyện với mấy em xinh đẹp, như vậy tinh thần mới nhanh chóng dễ chịu hơn.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Dương liên lạc với Trương Tâm Di, yêu cầu cô chuẩn bị tất cả các tài liệu liên quan đến tuyên truyền, sau đó cùng bàn bạc với người phụ trách tuyên truyền của Trương gia.
Về phía Giang Yến, Chu Dương cảm thấy cần phải liên lạc với cô, dù sao, nếu có thể đưa Giang Yến đến chi nhánh thành phố Liễu cũng là một chuyện không tệ.
“Alô, người đẹp Giang Yến, bây giờ không bận chứ?”
Nghĩ là làm, Chu Dương lập tức gọi điện cho Giang Yến, khẽ cười nói.
“Ồ, tôi có thể nói hiện giờ tôi rất bận không?”
Ở đầu dây bên kia, Giang Yến sững sờ một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp lại, dường như đã bị lời nói của Chu Dương làm cô nghẹn họng.
Dù sao, trước đây họ cũng từng thảo luận, đối với chuyện của Trương gia, mỗi người họ đều có suy đoán của riêng mình.
Tuy nhiên, điều khiến Chu Dương ngạc nhiên chính là Trần Thế Hào không hề có hứng thú gì đối với chuyện này, để Chu Dương tự làm theo cách của mình.
Chu Dương cũng không chú trọng lắm, dù sao thì Trương gia cũng đã tự mình giải quyết, chuyện đó giờ đã là điều không thể thay đổi.
Hơn nữa, bây giờ Chu Dương không có năng lực khiến Trương lão gia thay đổi quyết định của mình.
Chẳng mấy chốc, bên phía thành phố Liễu, Vương Vĩ báo tin đến nói rằng cửa hàng chi nhành sẽ khai trương vào ngày 25 tháng 12.
Ngày đó cũng trùng hợp là lễ Giáng Sinh của phương Tây, tại Hoa Hạ những năm gần đây, việc đón Giáng Sinh cũng trở nên phổ biến, đặc biệt là tại các thành phố, kiểu chạy theo tập tục phương Tây ngày càng rầm rộ.
Chu Dương cũng không thể không công bố thông tin Giang Yến trở thành người đại diện của công ty lên các phương tiện truyền thông.
Suy cho cùng, tính toán thời gian thì cũng không đầy nửa tháng nữa là đến Giáng Sinh.
Nhìn nhận về ngành công nghiệp truyền thông tại Tương Tây thì có thể thấy quá nửa trong số đó nằm trong tay Trương gia.
Cho nên, Chu Dương không nghĩ ngợi gì nhiều, trực tiếp gọi điện thoại cho Trương Thái Viêm.
Chu Dương không hỏi về những chuyện đã xảy ra của Trương gia trong khoảng thời gian vừa qua, cũng không đề cập đến vấn đề dự án chi nhánh gặp phải trước đây, đặc biệt là chuyện chi nhánh thành phố Liễu, gặp phải côn đồ đòi phí bảo kê.
Lần này, Chu Dương nói thẳng vào vấn đề, muốn mượn kênh tuyên truyền của Trương gia tại tỉnh Tương Tây giúp công ty Danh Dương quảng bá cho hình ảnh của người đại diện.
Nói xong, Chu Dương cũng không nói gì thêm, anh biết Trương Thái Viêm cần thời gian suy nghĩ.
Một mặt, đối với chuyện đã xảy ra của Trương gia, Trương lão gia chắc chắn biết rằng không thể che dấu được, bây giờ Chu Dương biết tin cũng không có gì lạ, ngay cả các gia tộc lớn nhỏ khác ở Tương Tây đều biết thì cũng là chuyện bình thường.
Mặt khác, Chu Dương gọi điện thoại đến không hề nhắc đến chuyện này là thật sự không biết hay giả vờ không biết.
Lẽ nào mục đích thực sự của Chu Dương chỉ là mượn kênh truyền thông của Trương gia tại Tương Tây.
“Hehe, Chu Dương, nếu thật sự là mượn kênh tuyên truyền thì chỉ cần nói với bọn người dưới là được, bọn họ tự biết phải làm thế nào, sao phải gọi cho lão già đây.”
Vẻ mặt Trương Thái Viêm nghiêm túc hẳn, liếc nhìn sang ông cụ bên cạnh.
Nhìn thấy ông cụ bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu, Trương Thái Viêm mới yên tâm.
“Trương lão gia, nói với người dưới sao bằng nói với ông, sau đó ông hạ lệnh kêu họ làm, như vậy có tác dụng nhanh hơn nhiều. Hơn nữa, lần này tôi muốn mượn kênh tuyên truyền của Trương gia, có lẽ không chỉ là mượn một kênh mà muốn mượn tất cả các kênh, tôi nghĩ, chuyện này những người bên dưới kia chắc không dám làm chủ”.
Chu Dương sau khi nghe những lời của Trương Thái Viêm không cảm thấy bất ngờ, anh cũng không hề để lộ bất kì ý kiến và suy nghĩ nào.
Dù sao, Trương Thái Viêm đang muốn chơi trò trốn tìm với anh, vậy thì anh sẽ theo đến cùng, để xem ai là người nhận thua trước.
Đối với chuyện kênh tuyên truyền, Chu Dương cũng không hề nói dối, anh thực sự muốn mượn tất cả các kênh tuyên truyền của Trương gia.
Sau đó, sẽ quảng bá hình ảnh người đại diện Giang Yến đến công chúng ở khắp cả tỉnh Tương Tây.
Anh làm như vậy sẽ dẫn đến một số hậu quả.
Thứ nhất, Giang Yến sẽ bị Giang gia trách mắng, bị Giang gia trừng phạt, thậm chí là cấm túc.
Tuy nhiên theo những gì Chu Dương hiểu biết về Giang Yến, chuyện này có thể sẽ xảy ra nhưng khả năng xảy ra là rất thấp, trừ phi Giang Yến không nhận Giang gia nữa.
Bằng không kẻ điên cuồng yêu thương con gái như Giang Hành Nguyên sẽ dùng mọi cách để bảo vệ Giang Yến.
Thứ hai, Giang Yến trở thành người đại diện hình ảnh cho công ty Danh Dương nhất định sẽ gây náo động Tương Tây.
Trừ ý kiến của người Giang gia, còn có ý kiến của ba gia tộc lớn hợp tác với Giang gia là Dư gia, Đỗ gia và Đường gia.
Thậm chí, còn có cả phản ứng của Trương gia.
Rõ ràng Chu Dương và Trương gia bây giờ có quan hệ hợp tác, còn Chu Dương với Giang gia trước đây lại có mối thù lớn.
Giang Yến là con gái độc nhất của Giang Hành Nguyên, được Giang Hành Nguyên hết mực yêu thương, chuyện này Chu Dương không thể không biết.
Trong tình huống như vậy, Chu Dương lại chọn lựa hợp tác với Giang Yến, Giang Yến còn tự mình xuất hiện vì Chu Dương làm những chuyện như này, thậm chí, không quan tâm đến danh tiếng mà trở thành người đại diện và phát ngôn cho công ty Danh Dương.
Như vậy nếu nói trước đây bọn họ không có quan hệ, chắc hẳn chẳng ai tin.
E rằng, đến lúc đó, người của Chu Dương cũng tự mình nảy sinh nghi ngờ.
Dù sao, ân oán trước đây của Chu Dương với Giang gia, mọi người đều hiểu rất rõ.
Hơn nữa bọn họ biết rõ cách hành xử của Giang gia căn bản không thể đạt được thỏa thuận gì với Chu Dương.
Trừ phi Chu Dương đã hứa, hoặc đưa ra nhượng bộ và hi sinh gì đó.
Vì vậy, Giang Yến có phải là sợi dây kết nối hay không?
Cuối cùng, Chu Dương làm như thế, vô tình khiến bản thân trở thành người nổi tiếng nhất Tương Tây, thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Nếu những người của các gia tộc ở Thủ Đô đến tỉnh Tương Tây sẽ tự nhiên chú ý đến sự tồn tại của anh, rất có khả năng sẽ thu hút sự chú ý của những người khác, từ đó có thể gây nên rắc rối.
Tuy nhiên, Chu Dương không hề quan tâm đến điều này, đây chỉ là tình huống có khả năng phát sinh, đối với Chu Dương là những thứ không đáng lo ngại.
Chưa nói đến việc anh làm gì cũng không cần giải thích với người khác, cho dù là người của mình thì trừ một số người cần phải biết ra, những người khác không quan trọng lắm, dù họ có oán trách thì có thể làm được gì chứ?
Chu Dương sẽ không vì bọn họ mà thay đổi kế hoạch của bản thân.
Hơn nữa, để Giang Yến làm người đại diện đối với họ là một chuyện tốt.
Có thể giúp bọn họ nâng cao danh tiếng của chi nhánh, nhanh chóng mở rộng thị trường và tên tuổi tại Tương Tây.
“Ừm, nếu thực sự như vậy, tôi sẽ nói với người bên dưới, dù sao, hạng mục này cũng là hợp tác với Trương gia.”
Trương Thái Viêm cười hi hi nói.
Nếu Trương lão gia đã đồng ý thì coi như mục đích của Chu Dương cũng đã đạt được, anh tự nhiên cũng không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.
Dù sao, trong mắt của Chu Dương, Trương Thái Viêm chẳng khác nào một lão hồ ly.
Ai lại nguyện ý cùng hồ ly trò chuyện chứ?
Có thời gian và sức lực, chi bằng đi trò chuyện với mấy em xinh đẹp, như vậy tinh thần mới nhanh chóng dễ chịu hơn.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Dương liên lạc với Trương Tâm Di, yêu cầu cô chuẩn bị tất cả các tài liệu liên quan đến tuyên truyền, sau đó cùng bàn bạc với người phụ trách tuyên truyền của Trương gia.
Về phía Giang Yến, Chu Dương cảm thấy cần phải liên lạc với cô, dù sao, nếu có thể đưa Giang Yến đến chi nhánh thành phố Liễu cũng là một chuyện không tệ.
“Alô, người đẹp Giang Yến, bây giờ không bận chứ?”
Nghĩ là làm, Chu Dương lập tức gọi điện cho Giang Yến, khẽ cười nói.
“Ồ, tôi có thể nói hiện giờ tôi rất bận không?”
Ở đầu dây bên kia, Giang Yến sững sờ một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp lại, dường như đã bị lời nói của Chu Dương làm cô nghẹn họng.