Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 368: Tình thế nguy cấp của Giang gia
Lúc này, Giang Yến vô cùng khí thế.
Chu Dương rất ngạc nhiên, anh không ngờ người phụ nữ có vẻ ngoài dịu dàng như Giang Yến, trong lúc bộc phát lại có sức mạnh lớn như vậy.
Ngay lập tức khiến mấy tên bảo vệ của Giang gia khiếp sợ, khiến họ không dám làm điều xằng bậy.
“Mọi người có mâu thuẫn gì với Chu Dương tôi không cần biết, cũng không muốn quan tâm, nhưng hôm nay tôi mời anh ấy đến, nên tốt nhất tất cả hãy ngoan ngoãn cho tôi.”
Khí thế của Giang Yến khiến người ta khiếp sợ, giọng điệu uy hiếp.
Đám bảo vệ kia nghe vậy cũng không dám làm gì.
Dù có thể cưỡng chế ra tay, nhưng sự tồn tại của Giang Yến khiến họ hơi do dự.
Nhỡ sau khi xong chuyện Giang Yến truy cứu, với địa vị của cô ấy ở Giang gia, sợ là đám bảo vệ sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Huống hồ bọn họ cũng không thể chắc chắn xung quanh Chu Dương không có mai phục, ngay cả vệ sĩ hay đi bên cạnh anh, giờ cũng không thấy đâu,
Nếu lúc này vệ sĩ của Chu Dương phục kích ở chỗ tối, chỉ cần bọn họ ra tay, rất có khả năng khiến đối phương tức giận đánh nhau với bọn họ.
Như vậy, bất kể thế nào bọn họ cũng không có lợi.
Mà nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ lần này chính là tìm được Giang Yến.
Bây giờ tìm được người rồi, chỉ cần đưa Giang Yến về Giang gia an toàn, cũng đã là một thành công lớn.
Còn Chu Dương căn bản không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của bọn họ.
“Vâng, tiểu thư, tản ra!”
Người đứng đầu đám bảo vệ khẽ nói, liếc sang Chu Dương, sau đó khẽ vẫy tay, mười mấy tên khác rối rít lùi ra sau.
Cảm nhận thái độ ác ý xung quanh giảm bớt, Chu Dương bất đắc dĩ thở dài.
Anh cũng không phải là một người quá coi trọng thể diện, sẽ không vì giữ thể diện mà tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Lúc anh và Giang Yến ra ngoài không hề thông báo cho Ngưu Xuyên, nên lúc này thật sự chỉ có mình anh.
Nếu đối phương muốn ra tay với anh, có khả năng anh không phải đối thủ của bọn họ, sẽ bị bắt lại.
Có điều, nếu Giang Yến đã muốn bảo vệ Chu Dương, anh cũng không ngốc đến mức vì sĩ diện của thằng đàn ông mà từ chối.
“Cô vẫn nên về đi, dù sao đó cũng là nhà cô, cho dù bố cô có dự định gì thì cũng không muốn hại cô đâu, có những việc cô còn có thể thực hiện.”
Nói xong, Chu Dương rời mắt khỏi Giang Yến.
Sau khi thấy mười mấy tên bảo vệ cùng Giang Yến rời đi, Chu Dương thở dài, không chút do dự quay người đi về phía khách sạn.
Hơn mười phút sau, Chu Dương về đến khách sạn.
Vừa bước chân vào cửa chính đã bị cảnh tượng trước mắt dọa một phen.
Tạ Linh Ngọc, Thẩm Bích Quân không nói gì, Ngưu Xuyên là người đầu tiên xông đến trước mặt Chu Dương, dùng tay thăm dò khắp người Chu Dương, mặt lộ vẻ lo lắng.
“Anh Dương, anh không sao chứ? Tối nay anh đi đâu vậy, tại sao không bảo em đi cùng?”
Giọng điệu Ngưu Xuyên vô cùng lo lắng, ánh mắt sốt ruột.
“Chu Dương, anh cũng to gan quá, tối nay Giang Yến của Giang gia bỏ nhà đi, bây giờ Giang gia phái rất nhiều người phủ kín Trường Sa để tìm kiếm, nếu như bọn họ phát hiện ra anh đi một mình, xảy ra chuyện gì anh có nghĩ đến hậu quả không?”
Thẩm Bích Quân không quan tâm những người xung quanh, túm chặt cổ áo của Chu Dương, sắc mặt tỏ ra u ám.
Không chỉ vậy, sắc mặt Tạ Linh Ngọc cũng tái nhợt, ánh mắt đầy sự lo lắng không che giấu được.
Trần Thế Hào ở bên cạnh căng thẳng không kém, Tô Vỹ và Tôn Việt nhìn thấy Chu Dương bình an vô sự xuất hiện, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao tối nay bọn họ vừa làm loạn một trận ở bữa tiệc nhà Giang gia, vừa về đến khách sạn.
Sau đó Giang gia phái rất nhiều bảo vệ tìm tiểu thư nhà Giang gia khắp thành phố.
Chu Dương biết Giang gia đúng là đang tìm kiếm Giang Yến.
Nhưng Tạ Linh Ngọc, Thẩm Bích Quân, Ngưu Xuyên và Trần Thế Hào lại không biết.
Bọn họ còn tưởng đây là một cách che mắt của tiểu thư Giang gia, muốn dùng việc này che gấu, sau đó tìm tung tích của nhóm Chu Dương để trả thù.
Kết quả, lúc bọn họ muốn tìm Chu Dương lại không tìm thấy.
Lúc đó, trong lòng mọi người quả thật hơi hoảng loạn.
Dù sao Chu Dương cũng không phải Ngưu Xuyên, không có năng lực một chọi mười.
“Tối nay cậu ra ngoài mà không nói gì, quả thật là điều không nên, mọi người lo lắng cũng đúng, sau này cậu không thể tùy ý như vậy nữa.”
Trần Thế Hào không thể nói ra thân phận của Chu Dương trước mặt nhiều người như vậy, chỉ thông qua câu nói này để khuyên nhủ Chu Dương.
Dù sao so với Tạ Linh Ngọc, Thẩm Bích Quân và Ngưu Xuyên, đối với ông ấy mà nói, Chu Dương chính là sự tồn tại của chủ nhân, vô cùng quan trọng, không gì có thể so sánh.
Quan trọng nhất là nếu Chu Dương xảy ra chuyện ở đây, cơn thịnh nộ của Chu gia, ngoài trút lên Giang gia, còn khiến Trần Thế Hào phải trả cái giá không nhỏ!
Những thứ này cộng lại khiến sắc mặt Trần Thế Hào vô cùng nghiêm túc.
Chu Dương vô cùng khó xử, chột dạ sờ lên mũi.
Dù sao thì buổi tối anh ra ngoài cũng không phải đi một mình, mà cùng Giang Yến đi dạo một lát.
Nếu Chu Dương kể hết sự việc xảy ra lúc tối, có lẽ không cần đợi Giang gia trả thù, đầu tiên anh sẽ bị Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc lườm cho đến chết.
Đặc biệt là Thẩm Bích Quân, Chu Dương nghi ngờ mình sẽ bị ánh mắt của Thẩm Bích Quân xé ra thành nghìn mảnh.
Cho nên, Chu Dương quyết định không kể chuyện này ra, tránh cho mọi người càng lo lắng.
“Để mọi người lo lắng rồi, tôi thấy trong phòng ngột ngạt quá nên muốn ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành, chỉ ra ngoài gần một tiếng đồng hồ, không có chuyện gì đâu”.
Chu Dương vô cùng áy náy nói, giọng điệu hối lỗi.
Lúc này, sự lo lắng và tức giận của mọi người đã giảm đi không ít.
Nhưng Thẩm Bích Quân vẫn trừng mắt nhìn Chu Dương, như thể Chu Dương vừa làm chuyện gì đó cực kỳ có lỗi với cô.
“Tôi cũng xin lỗi rồi, sao cô còn nhìn tôi như vậy?”
Chu Dương muốn đưa tay xoa đầu Thẩm Bích Quân, nhưng bị cô nhẹ nhàng tránh thoát.
“Hừ, Chu Dương, anh đừng quên, mạng của anh là của tôi, nếu lần tới anh còn không để ý tới an nguy của mình, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh!”
Thẩm Bích Quân tức giận nói, giơ tay đánh vài cái vào ngực Chu Dương rồi quay về phòng với vẻ mặt bực bội.
Sau khi Chu Dương liên tục đảm bảo, tất cả mọi người cũng tự quay về phòng mình.
Chỉ có Tạ Linh Ngọc và Ngưu Xuyên nhìn Chu Dương đi vào phòng xong mới về phòng.
Ngưu Xuyên vẫn không yên tâm, ngay cả cửa phòng mình cũng không đóng, sợ bỏ qua bất kỳ động tĩnh nào, để người khác thừa dịp hoặc Chu Dương lại lặng lẽ ra ngoài lần nữa.
Lúc này tại Giang gia.
Lúc Giang Yến trở về Giang gia, bữa tiệc đã kết thúc.
Đám bảo vệ nhà Giang gia tìm kiếm Giang Yến mất hơn một tiếng đồng hồ, khách mời không chờ được đã ra về hết.
Lúc này, địa điểm tổ chức bữa tiệc vẫn chưa thu dọn, còn một mớ hỗn độn.
Gương mặt Giang Yến không chút biểu cảm, đi đến trước mặt Giang Hành Nguyên, đứng yên không nói gì.
Cô biết mình im lặng, Giang Hàng Nguyên sẽ chủ động lên tiếng.
Chu Dương rất ngạc nhiên, anh không ngờ người phụ nữ có vẻ ngoài dịu dàng như Giang Yến, trong lúc bộc phát lại có sức mạnh lớn như vậy.
Ngay lập tức khiến mấy tên bảo vệ của Giang gia khiếp sợ, khiến họ không dám làm điều xằng bậy.
“Mọi người có mâu thuẫn gì với Chu Dương tôi không cần biết, cũng không muốn quan tâm, nhưng hôm nay tôi mời anh ấy đến, nên tốt nhất tất cả hãy ngoan ngoãn cho tôi.”
Khí thế của Giang Yến khiến người ta khiếp sợ, giọng điệu uy hiếp.
Đám bảo vệ kia nghe vậy cũng không dám làm gì.
Dù có thể cưỡng chế ra tay, nhưng sự tồn tại của Giang Yến khiến họ hơi do dự.
Nhỡ sau khi xong chuyện Giang Yến truy cứu, với địa vị của cô ấy ở Giang gia, sợ là đám bảo vệ sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Huống hồ bọn họ cũng không thể chắc chắn xung quanh Chu Dương không có mai phục, ngay cả vệ sĩ hay đi bên cạnh anh, giờ cũng không thấy đâu,
Nếu lúc này vệ sĩ của Chu Dương phục kích ở chỗ tối, chỉ cần bọn họ ra tay, rất có khả năng khiến đối phương tức giận đánh nhau với bọn họ.
Như vậy, bất kể thế nào bọn họ cũng không có lợi.
Mà nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ lần này chính là tìm được Giang Yến.
Bây giờ tìm được người rồi, chỉ cần đưa Giang Yến về Giang gia an toàn, cũng đã là một thành công lớn.
Còn Chu Dương căn bản không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của bọn họ.
“Vâng, tiểu thư, tản ra!”
Người đứng đầu đám bảo vệ khẽ nói, liếc sang Chu Dương, sau đó khẽ vẫy tay, mười mấy tên khác rối rít lùi ra sau.
Cảm nhận thái độ ác ý xung quanh giảm bớt, Chu Dương bất đắc dĩ thở dài.
Anh cũng không phải là một người quá coi trọng thể diện, sẽ không vì giữ thể diện mà tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Lúc anh và Giang Yến ra ngoài không hề thông báo cho Ngưu Xuyên, nên lúc này thật sự chỉ có mình anh.
Nếu đối phương muốn ra tay với anh, có khả năng anh không phải đối thủ của bọn họ, sẽ bị bắt lại.
Có điều, nếu Giang Yến đã muốn bảo vệ Chu Dương, anh cũng không ngốc đến mức vì sĩ diện của thằng đàn ông mà từ chối.
“Cô vẫn nên về đi, dù sao đó cũng là nhà cô, cho dù bố cô có dự định gì thì cũng không muốn hại cô đâu, có những việc cô còn có thể thực hiện.”
Nói xong, Chu Dương rời mắt khỏi Giang Yến.
Sau khi thấy mười mấy tên bảo vệ cùng Giang Yến rời đi, Chu Dương thở dài, không chút do dự quay người đi về phía khách sạn.
Hơn mười phút sau, Chu Dương về đến khách sạn.
Vừa bước chân vào cửa chính đã bị cảnh tượng trước mắt dọa một phen.
Tạ Linh Ngọc, Thẩm Bích Quân không nói gì, Ngưu Xuyên là người đầu tiên xông đến trước mặt Chu Dương, dùng tay thăm dò khắp người Chu Dương, mặt lộ vẻ lo lắng.
“Anh Dương, anh không sao chứ? Tối nay anh đi đâu vậy, tại sao không bảo em đi cùng?”
Giọng điệu Ngưu Xuyên vô cùng lo lắng, ánh mắt sốt ruột.
“Chu Dương, anh cũng to gan quá, tối nay Giang Yến của Giang gia bỏ nhà đi, bây giờ Giang gia phái rất nhiều người phủ kín Trường Sa để tìm kiếm, nếu như bọn họ phát hiện ra anh đi một mình, xảy ra chuyện gì anh có nghĩ đến hậu quả không?”
Thẩm Bích Quân không quan tâm những người xung quanh, túm chặt cổ áo của Chu Dương, sắc mặt tỏ ra u ám.
Không chỉ vậy, sắc mặt Tạ Linh Ngọc cũng tái nhợt, ánh mắt đầy sự lo lắng không che giấu được.
Trần Thế Hào ở bên cạnh căng thẳng không kém, Tô Vỹ và Tôn Việt nhìn thấy Chu Dương bình an vô sự xuất hiện, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao tối nay bọn họ vừa làm loạn một trận ở bữa tiệc nhà Giang gia, vừa về đến khách sạn.
Sau đó Giang gia phái rất nhiều bảo vệ tìm tiểu thư nhà Giang gia khắp thành phố.
Chu Dương biết Giang gia đúng là đang tìm kiếm Giang Yến.
Nhưng Tạ Linh Ngọc, Thẩm Bích Quân, Ngưu Xuyên và Trần Thế Hào lại không biết.
Bọn họ còn tưởng đây là một cách che mắt của tiểu thư Giang gia, muốn dùng việc này che gấu, sau đó tìm tung tích của nhóm Chu Dương để trả thù.
Kết quả, lúc bọn họ muốn tìm Chu Dương lại không tìm thấy.
Lúc đó, trong lòng mọi người quả thật hơi hoảng loạn.
Dù sao Chu Dương cũng không phải Ngưu Xuyên, không có năng lực một chọi mười.
“Tối nay cậu ra ngoài mà không nói gì, quả thật là điều không nên, mọi người lo lắng cũng đúng, sau này cậu không thể tùy ý như vậy nữa.”
Trần Thế Hào không thể nói ra thân phận của Chu Dương trước mặt nhiều người như vậy, chỉ thông qua câu nói này để khuyên nhủ Chu Dương.
Dù sao so với Tạ Linh Ngọc, Thẩm Bích Quân và Ngưu Xuyên, đối với ông ấy mà nói, Chu Dương chính là sự tồn tại của chủ nhân, vô cùng quan trọng, không gì có thể so sánh.
Quan trọng nhất là nếu Chu Dương xảy ra chuyện ở đây, cơn thịnh nộ của Chu gia, ngoài trút lên Giang gia, còn khiến Trần Thế Hào phải trả cái giá không nhỏ!
Những thứ này cộng lại khiến sắc mặt Trần Thế Hào vô cùng nghiêm túc.
Chu Dương vô cùng khó xử, chột dạ sờ lên mũi.
Dù sao thì buổi tối anh ra ngoài cũng không phải đi một mình, mà cùng Giang Yến đi dạo một lát.
Nếu Chu Dương kể hết sự việc xảy ra lúc tối, có lẽ không cần đợi Giang gia trả thù, đầu tiên anh sẽ bị Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc lườm cho đến chết.
Đặc biệt là Thẩm Bích Quân, Chu Dương nghi ngờ mình sẽ bị ánh mắt của Thẩm Bích Quân xé ra thành nghìn mảnh.
Cho nên, Chu Dương quyết định không kể chuyện này ra, tránh cho mọi người càng lo lắng.
“Để mọi người lo lắng rồi, tôi thấy trong phòng ngột ngạt quá nên muốn ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành, chỉ ra ngoài gần một tiếng đồng hồ, không có chuyện gì đâu”.
Chu Dương vô cùng áy náy nói, giọng điệu hối lỗi.
Lúc này, sự lo lắng và tức giận của mọi người đã giảm đi không ít.
Nhưng Thẩm Bích Quân vẫn trừng mắt nhìn Chu Dương, như thể Chu Dương vừa làm chuyện gì đó cực kỳ có lỗi với cô.
“Tôi cũng xin lỗi rồi, sao cô còn nhìn tôi như vậy?”
Chu Dương muốn đưa tay xoa đầu Thẩm Bích Quân, nhưng bị cô nhẹ nhàng tránh thoát.
“Hừ, Chu Dương, anh đừng quên, mạng của anh là của tôi, nếu lần tới anh còn không để ý tới an nguy của mình, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh!”
Thẩm Bích Quân tức giận nói, giơ tay đánh vài cái vào ngực Chu Dương rồi quay về phòng với vẻ mặt bực bội.
Sau khi Chu Dương liên tục đảm bảo, tất cả mọi người cũng tự quay về phòng mình.
Chỉ có Tạ Linh Ngọc và Ngưu Xuyên nhìn Chu Dương đi vào phòng xong mới về phòng.
Ngưu Xuyên vẫn không yên tâm, ngay cả cửa phòng mình cũng không đóng, sợ bỏ qua bất kỳ động tĩnh nào, để người khác thừa dịp hoặc Chu Dương lại lặng lẽ ra ngoài lần nữa.
Lúc này tại Giang gia.
Lúc Giang Yến trở về Giang gia, bữa tiệc đã kết thúc.
Đám bảo vệ nhà Giang gia tìm kiếm Giang Yến mất hơn một tiếng đồng hồ, khách mời không chờ được đã ra về hết.
Lúc này, địa điểm tổ chức bữa tiệc vẫn chưa thu dọn, còn một mớ hỗn độn.
Gương mặt Giang Yến không chút biểu cảm, đi đến trước mặt Giang Hành Nguyên, đứng yên không nói gì.
Cô biết mình im lặng, Giang Hàng Nguyên sẽ chủ động lên tiếng.